Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 55: Bọ cạp
Triệu Mặc từ trong mê man tỉnh lại liền đón nhận một trận khóc lóc đinh tai nhức óc từ Vũ Chiêu, không khỏi đầu váng mắt hoa thêm một chút. Bĩnh ổn lại tâm trí, lại nghe được Lâm Hàm cứu mình một mạng, mong muốn tận lực bảo hộ cậu cả đời ngày một vững chắc, không gì có thể lay động nổi.
Mắt thấy Triệu Mặc đã tỉnh, Lâm Hàm cũng yên tâm hơn phần nào. Lại đem thuốc giã nhuyễn vừa rồi nhét vào miệng mỗi người một ít, vừa nhét vừa nói.
"Phía trước không phải sương mù, mà là khí độc do bọ cạp nhả ra hòng làm tê liệt con mồi. Dược này có khả năng khắc chế độc của nó, chúng ta mỗi người ngậm một ít, đi qua liền không có việc gì.
Nhưng tiền đề là con bọ cạp đó không tập kϊƈɦ sẵn bên trong, nếu không chúng ta đành phải chiến một trận. Lúc nãy đấu với cây biến dị, sức lực mọi người cũng đã hao hụt rất nhiều, lần này muốn băng qua sương mù cần phải phòng bị cảnh giác hơn bội phần.
Bởi vì so với khí độc, nọc độc của bọ cạp còn nguy hiểm hơn nhiều. Xét thấy thế trận sương mù thế này, bọ cạp kia liền không dưới năm trăm năm sinh trưởng. Nếu trúng phải nọc độc của nó, liền vô phương cứu chữa!".
Lâm Hàm không nhanh không chậm tường thuật lại những gì mà mình quan sát và hiểu biết, thậm chí là vạch ra tình huống cụ thể để mọi người chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu.
Không biết bất tri bất giác lúc nào mà Lâm Hàm đã dần dần trở thành đội trưởng, dẫn dắt bọn họ tránh né được nguy hiểm, lại giúp bọn họ hiểu biết thêm được rất nhiều thứ.
Nghe tới đây ai nấy đều siết chặt hai thanh đoản đao trong tay, cảnh giác cũng tăng lên max cấp.
Đúng như lời Lâm Hàm đã nói, lúc nãy bọn họ quả thực đã sử dụng rất nhiều dị năng, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nhưng nếu cố hết sức đánh trận này, nói không chừng lại xảy ra kỳ tích thì sao.
Nhìn thấy mọi người đều nắm chặt chuôi đao, biểu tình cương quyết nghiêm nghị, ý chí chiến đấu bừng bừng. Biết bọn họ đã sẵn sàng, Lâm Hàm cũng không chậm trễ nữa. Đem hai thanh đoản đao đều lấy ra, dị năng lớp lớp bao phủ lấy thân đao, uy lực cường đại.
Lâm Hàm dẫn đầu đi trước, Lăng Xuyên và Triệu Mặc theo sát trái phải hai bên. Vũ Chiêu, Đình Quân và Lý Bân cũng từng bước một theo phía sau.
Tầm mắt phía trước dần trở nên mờ ảo, cả đội đều nắm chặt lấy cánh tay nhau. Vừa phóng xuất tinh thần lực dò la động tĩnh xung quanh vừa đề cao cảnh giác cực độ.
‘Răng rắc’
Âm thanh từ dưới đế giày vang lên, tuy nhỏ nhưng đặc biệt chói tai, nghe giống như có thứ gì đó vừa cứng vừa giòn bị gãy.
Dưới làn sương trắng dày đặc, bọn họ chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, bên trong thế mà lại là xương người. Nói cách khác, có người đã đến sớm hơn bọn họ và đã bỏ mạng tại nơi đây.
Ai nấy đồng loạt toát mồ hôi lạnh nhưng chân vẫn bước đều. Mỗi một bước đi, trái tim ở ngực trái đều nhảy lên bình bịch, tựa như muốn nảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay khi bọn họ còn đang lo lắng không yên, lúc này sương mù thế mà lại dần dần tan biến. Đem mọi hư ảo đều làm đến sáng tỏ, nhưng mà, đến khi chân chính nhìn hết quang cảnh xung quanh, bọn họ không khỏi lạnh người chết đứng.
Địa phương bọn họ đang đứng, thế mà nơi nơi đều là xương trắng. Xương người có, xương thú có, tất cả đều được vứt đầy đất, ngỗn ngang một mảnh. Ngay ở dưới chân bọn họ cũng trải đầy xương là xương, nhìn đến mồ hôi lạnh đều chảy xuống ròng ròng. Rốt cục con bọ cạp này là thế nào hung bạo, lại đã sát hại hết bao nhiêu sinh mạng.
Lâm Hàm nhìn đến mà giận run, chui đao siết thật chặt trong tay. Nếu lúc nãy không phải cậu tinh ý phát hiện ra thì hiện tại có phải hay không, tất cả bọn họ đều trở thành một phần trong ‘chiến tích huy hoàng’ này của nó?
Thủ đoạn đê hèn này dùng cũng thực thuận tay, không biết bao nhiêu người lẫn thú đều bị thủ thuật che mắt này của nó đánh lừa, bỏ mạng lại ở tại nơi này. Loại chuyện không quang minh chính đại này, cậu liền nhất định phải diệt.
Lâm Hàm ánh mắt đều trở nên sắt bén, mỗi một giác quan trêи cơ thể đều hoạt động hết công suất, đem mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất đều thu vào. Nếu sương mù đã rút đi, chắc chắn nó phát hiện bọn họ bình an vô sự nên hẳn là đang chuẩn bị tự thân xuất thủ.
Quả nhiên, mấy giây sau đó trước mặt bọn họ liền xuất hiện một con bọ cạp thân hình khổng lồ. Nó toàn thân đen bóng cùng với mấy cái chân cứng cáp chắc khỏe, phối với một cái miệng đầy răng nanh. Xem thân thể nó đến nói, chắc chắn đao kiếm dị năng thông thường không thể xuyên thủng nổi.
Lâm Hàm đem dị năng hệ lôi của mình truyền vào thân đao, thanh âm ‘lẹt xẹt’ cùng từng đợt lôi điện nổi lên khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Thân thể nhanh như thiểm điện, hai ba bước liền bậc nhảy lên không trung, một đao kình phong xé gió, uy lực cường mãnh liền giáng xuống trêи thân mình con quái vật.
Ngay khi mọi người đều cho rằng con bọ cạp này ngay tức khắc liền biến thành tro tàn thì hiện thực lại tàn khốc đến khó tin.
Chỉ thấy trêи lớp vỏ của nó, bất quá chỉ trầy xước một đường, nhưng nhìn chung chẳng ảnh hưởng gì. Một chiêu bọn họ xem là chí mạng, đối với nó lại chính là gãi ngứa.
Ngay cả chính Lâm Hàm đều không thể tin nổi, mình thế mà lại thất thủ. Một chiêu vừa rồi tung ra là dùng hết bao nhiêu lực lượng, chính bản thân cậu là người hiểu rõ nhất.
Thế nhưng con quái vật này một chút chuyện cũng không có, giống nhưng cái tấn công nó không phải là dị năng lôi hệ, mà chân chính là một làn gió thổi qua, mềm nhẹ đến một chút lực sát thương cũng không có.
Mắt thấy Triệu Mặc đã tỉnh, Lâm Hàm cũng yên tâm hơn phần nào. Lại đem thuốc giã nhuyễn vừa rồi nhét vào miệng mỗi người một ít, vừa nhét vừa nói.
"Phía trước không phải sương mù, mà là khí độc do bọ cạp nhả ra hòng làm tê liệt con mồi. Dược này có khả năng khắc chế độc của nó, chúng ta mỗi người ngậm một ít, đi qua liền không có việc gì.
Nhưng tiền đề là con bọ cạp đó không tập kϊƈɦ sẵn bên trong, nếu không chúng ta đành phải chiến một trận. Lúc nãy đấu với cây biến dị, sức lực mọi người cũng đã hao hụt rất nhiều, lần này muốn băng qua sương mù cần phải phòng bị cảnh giác hơn bội phần.
Bởi vì so với khí độc, nọc độc của bọ cạp còn nguy hiểm hơn nhiều. Xét thấy thế trận sương mù thế này, bọ cạp kia liền không dưới năm trăm năm sinh trưởng. Nếu trúng phải nọc độc của nó, liền vô phương cứu chữa!".
Lâm Hàm không nhanh không chậm tường thuật lại những gì mà mình quan sát và hiểu biết, thậm chí là vạch ra tình huống cụ thể để mọi người chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu.
Không biết bất tri bất giác lúc nào mà Lâm Hàm đã dần dần trở thành đội trưởng, dẫn dắt bọn họ tránh né được nguy hiểm, lại giúp bọn họ hiểu biết thêm được rất nhiều thứ.
Nghe tới đây ai nấy đều siết chặt hai thanh đoản đao trong tay, cảnh giác cũng tăng lên max cấp.
Đúng như lời Lâm Hàm đã nói, lúc nãy bọn họ quả thực đã sử dụng rất nhiều dị năng, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nhưng nếu cố hết sức đánh trận này, nói không chừng lại xảy ra kỳ tích thì sao.
Nhìn thấy mọi người đều nắm chặt chuôi đao, biểu tình cương quyết nghiêm nghị, ý chí chiến đấu bừng bừng. Biết bọn họ đã sẵn sàng, Lâm Hàm cũng không chậm trễ nữa. Đem hai thanh đoản đao đều lấy ra, dị năng lớp lớp bao phủ lấy thân đao, uy lực cường đại.
Lâm Hàm dẫn đầu đi trước, Lăng Xuyên và Triệu Mặc theo sát trái phải hai bên. Vũ Chiêu, Đình Quân và Lý Bân cũng từng bước một theo phía sau.
Tầm mắt phía trước dần trở nên mờ ảo, cả đội đều nắm chặt lấy cánh tay nhau. Vừa phóng xuất tinh thần lực dò la động tĩnh xung quanh vừa đề cao cảnh giác cực độ.
‘Răng rắc’
Âm thanh từ dưới đế giày vang lên, tuy nhỏ nhưng đặc biệt chói tai, nghe giống như có thứ gì đó vừa cứng vừa giòn bị gãy.
Dưới làn sương trắng dày đặc, bọn họ chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, bên trong thế mà lại là xương người. Nói cách khác, có người đã đến sớm hơn bọn họ và đã bỏ mạng tại nơi đây.
Ai nấy đồng loạt toát mồ hôi lạnh nhưng chân vẫn bước đều. Mỗi một bước đi, trái tim ở ngực trái đều nhảy lên bình bịch, tựa như muốn nảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay khi bọn họ còn đang lo lắng không yên, lúc này sương mù thế mà lại dần dần tan biến. Đem mọi hư ảo đều làm đến sáng tỏ, nhưng mà, đến khi chân chính nhìn hết quang cảnh xung quanh, bọn họ không khỏi lạnh người chết đứng.
Địa phương bọn họ đang đứng, thế mà nơi nơi đều là xương trắng. Xương người có, xương thú có, tất cả đều được vứt đầy đất, ngỗn ngang một mảnh. Ngay ở dưới chân bọn họ cũng trải đầy xương là xương, nhìn đến mồ hôi lạnh đều chảy xuống ròng ròng. Rốt cục con bọ cạp này là thế nào hung bạo, lại đã sát hại hết bao nhiêu sinh mạng.
Lâm Hàm nhìn đến mà giận run, chui đao siết thật chặt trong tay. Nếu lúc nãy không phải cậu tinh ý phát hiện ra thì hiện tại có phải hay không, tất cả bọn họ đều trở thành một phần trong ‘chiến tích huy hoàng’ này của nó?
Thủ đoạn đê hèn này dùng cũng thực thuận tay, không biết bao nhiêu người lẫn thú đều bị thủ thuật che mắt này của nó đánh lừa, bỏ mạng lại ở tại nơi này. Loại chuyện không quang minh chính đại này, cậu liền nhất định phải diệt.
Lâm Hàm ánh mắt đều trở nên sắt bén, mỗi một giác quan trêи cơ thể đều hoạt động hết công suất, đem mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất đều thu vào. Nếu sương mù đã rút đi, chắc chắn nó phát hiện bọn họ bình an vô sự nên hẳn là đang chuẩn bị tự thân xuất thủ.
Quả nhiên, mấy giây sau đó trước mặt bọn họ liền xuất hiện một con bọ cạp thân hình khổng lồ. Nó toàn thân đen bóng cùng với mấy cái chân cứng cáp chắc khỏe, phối với một cái miệng đầy răng nanh. Xem thân thể nó đến nói, chắc chắn đao kiếm dị năng thông thường không thể xuyên thủng nổi.
Lâm Hàm đem dị năng hệ lôi của mình truyền vào thân đao, thanh âm ‘lẹt xẹt’ cùng từng đợt lôi điện nổi lên khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Thân thể nhanh như thiểm điện, hai ba bước liền bậc nhảy lên không trung, một đao kình phong xé gió, uy lực cường mãnh liền giáng xuống trêи thân mình con quái vật.
Ngay khi mọi người đều cho rằng con bọ cạp này ngay tức khắc liền biến thành tro tàn thì hiện thực lại tàn khốc đến khó tin.
Chỉ thấy trêи lớp vỏ của nó, bất quá chỉ trầy xước một đường, nhưng nhìn chung chẳng ảnh hưởng gì. Một chiêu bọn họ xem là chí mạng, đối với nó lại chính là gãi ngứa.
Ngay cả chính Lâm Hàm đều không thể tin nổi, mình thế mà lại thất thủ. Một chiêu vừa rồi tung ra là dùng hết bao nhiêu lực lượng, chính bản thân cậu là người hiểu rõ nhất.
Thế nhưng con quái vật này một chút chuyện cũng không có, giống nhưng cái tấn công nó không phải là dị năng lôi hệ, mà chân chính là một làn gió thổi qua, mềm nhẹ đến một chút lực sát thương cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất