Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 63: Mộng (5)

Trước Sau
Trong một căn nhà sập xệ nào đó ở khu ổ chuột, một người phụ nữ gương mặt tú lệ ăn mặc thiếu vải đang không ngừng tỉ mỉ điểm tô son phấn lên gương mặt. Mi mày sắc xảo diễm lệ, đường cong ba vòng nóng bỏng, nhìn thế nào cũng là một đại mỹ nhân.

Nhưng phá vỡ mỹ cảnh chính là người này sống trong một căn nhà vô cùng nghèo nàn, vừa nhỏ lại vừa chật hẹp. Từ vật dụng bày trí cho đến đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, tất cả đều không đáng giá bao nhiêu tiền. Ở bên cạnh lại có thêm một cậu nhóc tầm bảy tám tuổi, gương mặt tú lệ giống người phụ nữ này đến bảy phần.

Cậu nhóc này không ai khác chính là Lăng Xuyên của mười mấy năm về trước, lúc này hắn đang lục tục dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm làm việc nhà.

Dù chỉ mới bảy tuổi, nhưng hết thảy công việc này hắn đã làm đến thành thạo, còn người kia chính là mẹ ruột của hắn. Bà ta làm nghề mại d.â.m, vẻ ngoài xinh đẹp nên hằng ngày đều tiếp không ít khách.

Sinh hắn ra chỉ vì cha hắn là một kẻ có tiền, bà ta định đem hắn ra làm cái cớ hòng leo lên nhà giàu, hoặc là đem hắn cho bọn họ để đổi lấy chút tiền, nhưng nào ngờ tiền còn chưa thấy đồng nào liền đã bị người ta thẳng thừng tống cổ ra khỏi nhà.

Từ đó, ở trong mắt bà ta hắn trở thành một cục nợ, cứ nhìn thấy hắn, bà ta lại nhớ đến những chuyện nhục nhã trước kia. Chính vì thế mà hắn thường xuyên bị đòn roi tra tấn, dù đã bảy tuổi nhưng thân thể ốm yếu gầy trơ xương, trông không khác trẻ con năm tuổi là bao.

Nếu không phải do hắn hiểu chuyện sớm, lại quán xuyến hết công việc nhà thì nói không chừng đã sớm bị tống cổ đi từ lâu.

Lúc này ngoài cửa lại vang lên thanh âm gõ cửa ‘rầm rầm’, cánh cửa mục nát xiêu vẹo cũng đã sắp bị người nọ gõ hỏng.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, người phụ nữ vội vàng gom hết đồ trang điểm vào hộc tủ, lại nắm lấy Lăng Xuyên ném vào một cái tủ gỗ khóa chặt cửa lại.

“Mày ở yên trong này, không được phát ra tiếng động. Nếu khách của tao mà nhìn thấy mày thì đừng có trách tao tại sao ra tay độc ác!”. Người phụ nữ sắc mặt âm trầm, giọng điệu đe dọa mà hướng hắn cảnh cáo. Sau đó liền điều chỉnh một nét mặt tươi cười dịu dàng, kéo thấp cổ áo lộ ra hai quả đào căng mọng trước ngực mới tiến tới mở cửa.

“Làm gì mà lâu như vậy, có biết bản đại gia chờ ở ngoài sốt ruột thế nào không?!”. Bước vào là một gã đàn ông to béo, ngũ quan xấu xí bẩn thỉu, cái bụng phệ rung rung mỡ, nhưng mà lại đeo vàng bạc đầy người.



Gã vừa nói vừa kéo người phụ nữ vào nhà đóng chặt cửa lại, bàn tay không ngừng hung hăng xoa nắn cặp ʍôиɠ cong mẩy của người phụ nữ, khuôn mặt đều là vẻ ɖâʍ tà ghê tởm.

Thế nhưng người phụ nữ dường như không hề cảm thấy phản cảm, trái lại còn mỉm cười ám muội, đôi bàn tay uyển chuyển cởi quần áo hắn, ở trước ngực hắn vuốt ve khơi gợi d.ụ.c vọng.

Gã đàn ông kia xem ra rất nôn nóng, cũng rất phối hợp mà xé toạt bộ quần áo lõng lẽo trêи người của người phụ nữ, cả hai rất nhanh liền quấn lấy nhau, tiếng rêи rỉ cùng tiếng giao hoan vang vọng khắp căn phòng.

Mà hết thảy tất cả cảnh tượng này đều bị một cậu nhóc thu hết vào mắt, thông qua khe hở trong tủ gỗ nhìn ra ngoài, Lăng Xuyên có thể dễ dàng nhìn thấy hai thân ảnh đang không ngừng lăn lộn qua lại trêи chiếc giường, cũng nhìn thấy d.ụ.c vọng ghê tởm của bọn họ.

Cảnh tượng này đối với hắn không phải chuyện gì quá xa lạ, kể từ khi có ý thức đến giờ, mỗi lần những vị ‘khách’ đó đến, mẹ đều sẽ luôn ‘chăm sóc’ bọn họ rất nhiệt tình, sau khi hầu hạ họ xong sẽ có tiền, khi đó bà ta rất vui vẻ, đối xử với hắn cũng hòa hoãn đôi chút.

Trong mắt bà ta, tiền là lẽ sống duy nhất, chỉ cần có tiền, dù phải hầu hạ những kẻ bẩn thỉu ghê tởm đó thì bà ta cũng sẵn sàng làm.

Nhưng mà bà ta làm gì để có tiền thì hắn không quan tâm, chỉ cần cho hắn có cái để ăn no, có chổ để ngủ thì được rồi. Những thứ còn lại hắn không quan tâm, hắn hiện tại chỉ cầm im lặng ngồi ở trong này, đợi vị ‘khách’ ngoài kia rời đi liền có thể được thả ra.

Lăng Xuyên co người ngồi ở trong tủ gỗ chật hẹp, trước mắt là cảnh tượng d.â.m loạn, bên tai là tiếng r.ê.n r.ỉ trộn lẫn cùng thanh âm giao hợp. Thế nhưng gương mặt hắn lại bình tĩnh đến lạ, có lẽ đã quá quen thuộc nên cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Nhưng mà, tủ gỗ mục nát lâu ngày vì sức nặng của hắn ngày một lớn dần mà gãy đổ, phát ra thanh âm ‘lạch cạch’ thu hút sự chú ý của cả hai người trêи giường.

Người phụ nữ đương trong cơn hứng t.ì.n.h rốt cục vì âm thanh này mà khuôn mặt tái mét, cứng nhắc quay đầu nhìn về phía tủ gỗ. Gã đàn ông rút phân thân ra khỏi nơi tư mật trơn trượt ấm áp kia, ánh mắt kinh nghi cũng phóng qua dò xét về phía tủ gỗ.

Gã bước xuống giường, từng chút một bước tới gần tủ gỗ, Lăng Xuyên trốn ở bên trong nhịp tim cũng theo bước chân của gã mà nhảy loạn, khuôn mặt bình tĩnh trong nháy mắt cũng trở nên tái mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau