Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 74: Báo biến dị
Đi tiếp cho đến khi trời sụp tối vẫn chưa ra khỏi khu vực bị dây leo che khuất bầu trời. Nhìn đồng hồ đã điểm 18 giờ hơn, lại nhìn xuống mặt đất ẩn ướt thế kia. Đêm nay chắc phải qua đêm ở nơi này rồi, nhưng mà mặt đất ẩm thấp lại lạnh lẽo thế kia thì làm sao có thể dựng lều a.
Cả đội bước chân đã có phần nặng nề mà đi tiếp về phía trước tìm địa phương thích hợp để cắm trại. Chỉ là đất trống khô ráo còn chưa có tìm tới, bọn họ đã tình cờ phát hiện ra một cái động đá không quá nông cũng không quá sâu.
Đúng là trời không tuyệt đường người, sau khi quét dọn sơ qua bên trong liền có thể vào tá túc một đêm rồi.
Bên trong động tuy có phần chật hẹp nhưng lại khá an toàn, bọn họ ngồi kề sát nhau qua đêm coi như cũng không có gì quá khó khăn. Đốt lên một đống lửa ở trước cửa động để sưởi ấm, lấy ra hoa quả cùng thịt thú đã chuẩn bị tốt, hiện tại nướng lên liền có thể ăn, ăn xong liền có thể ngủ rồi.
Nếu không có đồng hồ bên cạnh, bọn họ căn bản không phân biệt được là ngày hay đêm. Nhìn không thấy tới bầu trời, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ càng về đêm càng trở nên lạnh lẽo.
Bọn họ cũng tranh thủ thời gian ngủ trong chốc lát, nhưng khu vực này quá âm u, không biết bên trong đến cùng là ẩn chứa cái gì, cho nên chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có thực sự an tâm ngủ một giấc thật ngon.
Sáu người đang ngủ thì cảm nhận được một luồng nhiệt khí đang cận kề, bởi vì không khí bên ngoài giá rét nên khi nó vừa xuất hiện, bọn họ vẫn là cảm nhận được ngay. Đưa mắt xem xét nhìn ra bên ngoài, trong tầm mất bọn họ rất nhanh đã xuất hiện một con báo biến dị.
Con báo này kϊƈɦ cỡ to hơn báo bình thường gấp ba lần, nanh và vuốt đặc biệt sắc bén. Nó ước chừng cũng đã đạt đến cấp tám, đồng tử màu hổ phách trông đặc biệt nguy hiểm.
Sở dĩ bọn họ cảm nhận được nguồn nhiệt, chính là con báo này thuộc về hỏa hệ. Trêи người nó mơ hồ bốc lên một đoàn lửa nóng cháy, nhưng lại không mảy may tổn hại đến da lông của nó.
Hiện tại nó vì phát hiện lửa mà chạy tới nơi này. Theo quan niệm người xưa vào rừng đốt lửa đuổi thú dữ, hôm nay bọn họ lại bị cái quan niệm này hại. Con báo kia là hỏa hệ, đốt lửa chẳng những không dọa tới nó, trái lại còn làm nó chú ý mà tới đây.
Nó dường như rất hứng thú với lửa mà bọn họ đốt, rất nhanh liền đã tới gần, không một động tác dư thừa liền rất nhanh đem lửa hấp thu hết vào người.
Than củi vừa tàn liền bốc lên làn khói trắng xám, hung đến mấy người trong động ho sặc sụa, khóe mắt cũng đã có chút cay cay.
Biết rõ trong động chật hẹp lại không có chỗ nấp, nếu con báo kia xông vào đây liền rất bất lợi với bọn họ. Vì vậy cả đội rất nhanh đã di chuyển ra bên ngoài tương đối trống trải, cầm lên vũ khí mà đối mặt với kẻ địch.
Vốn dĩ chỉ là bị lửa thu hút mà tới, không ngờ chẳng những thu được lửa, nó còn gặp được sáu con mồi tươi xanh mơn mởn. Ngửi được mùi con người, dã tính của con báo liền lập tức tăng vọt.
Nó rất nhanh liền giương lên móng vuốt sắc bén, hai chân sau khụy xuống mượn lực liền phóng lên vồ tới, mục tiêu đầu tiên của nó chính là người đứng ở gần nó nhất _ Vũ Chiêu.
Vũ Chiêu cũng vừa lúc phản ứng kịp, đối mặt với công kϊƈɦ nhanh như thiểm điện kia, hắn cũng không chút chậm trễ đem hai thanh đoản đao chắn ở phía trước.
Keng
Thanh âm móng vuốt sắc nhọn va chạm với kim loại, nhưng mà dù Vũ Chiêu có chắn được nhưng sức mạnh của báo biến dị cấp tám cũng không phải là nói chơi. Đao trong tay Vũ Chiêu bằng mắt thường có thể thấy đã hiện lên vết nứt, ước chừng cũng không chịu được bao lâu.
Điều này cũng đủ để thấy, móng vuốt kia của con báo cứng rắn bén nhọn hơn vũ khí thô sơ của bọn họ không chỉ một lần.
Không chịu nổi lực công kϊƈɦ cường đại, Vũ Chiêu trêи trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hai tay gồng lên đến nổi đầy gân xanh, chân trụ có chút run rẫy mà lùi về sau một bước.
Nhưng mà, còn chưa để con báo kia làm thêm động tác công kϊƈɦ nào, Triệu Mặc đã dùng dị năng băng hệ bao phủ lên trêи thân đao, không nói hai lời liền một nhát bổ xuống.
Vì là hỏa hệ, con báo rất mẫn cảm với khí lạnh, sau lưng đột ngột hội tụ nhiệt độ cực âm, nó nhanh chóng né qua một bên. Động tác của nó tuy rất nhanh, nhưng rốt cục vẫn bị chém một nhát trêи lưng.
Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong không khí. Bị trúng một nhát, nó chẳng những không vì bị ăn đau mà sợ hãi hay rút lui, trái lại giống như thực phẫn nộ.
Đôi mắt màu hổ phách lóe lên ánh lửa vàng rực, toàn thân nó nhanh chóng bị nhiệt độ lên đến mấy trăm độ bao phủ. Ngay tức khắc liền khiến nhiệt độ xung quanh giống như một cái lò thiêu, nóng đến mắt cũng mở ra không nổi.
Cả đội bước chân đã có phần nặng nề mà đi tiếp về phía trước tìm địa phương thích hợp để cắm trại. Chỉ là đất trống khô ráo còn chưa có tìm tới, bọn họ đã tình cờ phát hiện ra một cái động đá không quá nông cũng không quá sâu.
Đúng là trời không tuyệt đường người, sau khi quét dọn sơ qua bên trong liền có thể vào tá túc một đêm rồi.
Bên trong động tuy có phần chật hẹp nhưng lại khá an toàn, bọn họ ngồi kề sát nhau qua đêm coi như cũng không có gì quá khó khăn. Đốt lên một đống lửa ở trước cửa động để sưởi ấm, lấy ra hoa quả cùng thịt thú đã chuẩn bị tốt, hiện tại nướng lên liền có thể ăn, ăn xong liền có thể ngủ rồi.
Nếu không có đồng hồ bên cạnh, bọn họ căn bản không phân biệt được là ngày hay đêm. Nhìn không thấy tới bầu trời, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ càng về đêm càng trở nên lạnh lẽo.
Bọn họ cũng tranh thủ thời gian ngủ trong chốc lát, nhưng khu vực này quá âm u, không biết bên trong đến cùng là ẩn chứa cái gì, cho nên chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có thực sự an tâm ngủ một giấc thật ngon.
Sáu người đang ngủ thì cảm nhận được một luồng nhiệt khí đang cận kề, bởi vì không khí bên ngoài giá rét nên khi nó vừa xuất hiện, bọn họ vẫn là cảm nhận được ngay. Đưa mắt xem xét nhìn ra bên ngoài, trong tầm mất bọn họ rất nhanh đã xuất hiện một con báo biến dị.
Con báo này kϊƈɦ cỡ to hơn báo bình thường gấp ba lần, nanh và vuốt đặc biệt sắc bén. Nó ước chừng cũng đã đạt đến cấp tám, đồng tử màu hổ phách trông đặc biệt nguy hiểm.
Sở dĩ bọn họ cảm nhận được nguồn nhiệt, chính là con báo này thuộc về hỏa hệ. Trêи người nó mơ hồ bốc lên một đoàn lửa nóng cháy, nhưng lại không mảy may tổn hại đến da lông của nó.
Hiện tại nó vì phát hiện lửa mà chạy tới nơi này. Theo quan niệm người xưa vào rừng đốt lửa đuổi thú dữ, hôm nay bọn họ lại bị cái quan niệm này hại. Con báo kia là hỏa hệ, đốt lửa chẳng những không dọa tới nó, trái lại còn làm nó chú ý mà tới đây.
Nó dường như rất hứng thú với lửa mà bọn họ đốt, rất nhanh liền đã tới gần, không một động tác dư thừa liền rất nhanh đem lửa hấp thu hết vào người.
Than củi vừa tàn liền bốc lên làn khói trắng xám, hung đến mấy người trong động ho sặc sụa, khóe mắt cũng đã có chút cay cay.
Biết rõ trong động chật hẹp lại không có chỗ nấp, nếu con báo kia xông vào đây liền rất bất lợi với bọn họ. Vì vậy cả đội rất nhanh đã di chuyển ra bên ngoài tương đối trống trải, cầm lên vũ khí mà đối mặt với kẻ địch.
Vốn dĩ chỉ là bị lửa thu hút mà tới, không ngờ chẳng những thu được lửa, nó còn gặp được sáu con mồi tươi xanh mơn mởn. Ngửi được mùi con người, dã tính của con báo liền lập tức tăng vọt.
Nó rất nhanh liền giương lên móng vuốt sắc bén, hai chân sau khụy xuống mượn lực liền phóng lên vồ tới, mục tiêu đầu tiên của nó chính là người đứng ở gần nó nhất _ Vũ Chiêu.
Vũ Chiêu cũng vừa lúc phản ứng kịp, đối mặt với công kϊƈɦ nhanh như thiểm điện kia, hắn cũng không chút chậm trễ đem hai thanh đoản đao chắn ở phía trước.
Keng
Thanh âm móng vuốt sắc nhọn va chạm với kim loại, nhưng mà dù Vũ Chiêu có chắn được nhưng sức mạnh của báo biến dị cấp tám cũng không phải là nói chơi. Đao trong tay Vũ Chiêu bằng mắt thường có thể thấy đã hiện lên vết nứt, ước chừng cũng không chịu được bao lâu.
Điều này cũng đủ để thấy, móng vuốt kia của con báo cứng rắn bén nhọn hơn vũ khí thô sơ của bọn họ không chỉ một lần.
Không chịu nổi lực công kϊƈɦ cường đại, Vũ Chiêu trêи trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hai tay gồng lên đến nổi đầy gân xanh, chân trụ có chút run rẫy mà lùi về sau một bước.
Nhưng mà, còn chưa để con báo kia làm thêm động tác công kϊƈɦ nào, Triệu Mặc đã dùng dị năng băng hệ bao phủ lên trêи thân đao, không nói hai lời liền một nhát bổ xuống.
Vì là hỏa hệ, con báo rất mẫn cảm với khí lạnh, sau lưng đột ngột hội tụ nhiệt độ cực âm, nó nhanh chóng né qua một bên. Động tác của nó tuy rất nhanh, nhưng rốt cục vẫn bị chém một nhát trêи lưng.
Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong không khí. Bị trúng một nhát, nó chẳng những không vì bị ăn đau mà sợ hãi hay rút lui, trái lại giống như thực phẫn nộ.
Đôi mắt màu hổ phách lóe lên ánh lửa vàng rực, toàn thân nó nhanh chóng bị nhiệt độ lên đến mấy trăm độ bao phủ. Ngay tức khắc liền khiến nhiệt độ xung quanh giống như một cái lò thiêu, nóng đến mắt cũng mở ra không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất