Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới
Chương 11
Mạnh Thâm khom người quay đầu nhìn đống vàng thỏi trên giường, hai mắt toả sáng, " chất lượng vàng thỏi của cậu quá tốt, cậu có thể bán cho tôi hai cái được không?"
Quỳnh Nhân: "....."
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra người này trông giống ai. Hắc vô thường này là phiên bản nâng cấp của kẻ cứng đầu tự cho là đúng Thanh Hành.
" Thanh Hành là gì của ngươi"
" nó là em trai ngốc nghếch của ta" Mạnh Thâm nhếch miệng cười, " Ta là Mạnh Thâm, là vô thường sống."
Sống!
Vì vậy mà hàm lượng ma trong nhà chỉ đạt 25%, đây là hàm lượng ma thấp nhất trong những lần gặp ma trước đây của cậu.
Quỳnh Nhân nghĩ rằng cậu có thể làm điều đó một lần nữa. Chắc chắn rồi, những thứ như địa phủ cần phải được ôn hoà.
_________________
Lão đầu tên là Lâm Xuân Sinh, chủ sở hữu ban đầu của khu cắm trại, ông đã xây dựng một trạm giám sát bảo vệ chim ở đây.
Bản thân ông là người theo dõi chim, ngoài việc tuần tra, bảo vệ chim, trạm bảo vệ chim cũng sẽ cung cấp địa điểm quan sát cho các nhà điểu học có nhu cầu.
Để bảo vệ môi trường sống của các loại chim hoang dã, Lâm Xuân Sinh đã tự tay trồng cây nhiều không đếm xuể, còn cố tình trồng nhiều cây ăn quả để chim ăn.
Ai biết ông mất, trảm bảo vệ chim bị con trai cải tạo thành nơi cắm trại, tất cả kính viễn vọng và máy ảnh ông mua đều bị bán hết.
Ông ấy lo lắng cho lũ chim hoang dã, vì vậy mới cầu xin Mạnh Thâm cho ông ấy trở lại nhìn lần cuối. Kết quả là, chiếc giường đầy vàng thỏi của Quỳnh Nhân làm chói mắt đầy thèm thuồng.
Quỳnh Nhân không ngờ rằng kẻ trộm thực chất lại là một ông già tốt bụng, yêu môi trường.
" nhưng ăn cắp vẫn là sai"
Lâm Xuân Sinh vẻ mặt xấu hổ " nghe nói muốn đầu thai phải mua mạng ở chỗ Diêm Vương, con trai lại không đốt cho tôi một xu, nên tôi rất bối rối.
Khi hắn đang nói chuyện, máy ghi âm thực thi pháp luật gắn liền với Mạnh Thâm vang lên, hoá ra là một cuộc gọi video. Thiết bị của địa phủ đã tối tân như vậy rồi sao?
" này, là ta lão Mạnh"
" lão Mạnh, gặp sự kiện khó, cần giúp đỡ khẩn cấp. Đến đây đừng mang theo linh hồn, thứ đó hung dữ, đừng làm nó tổn thương linh hồn của ngươi."
Quỳnh Nhân nghe thấy những tiếng gầm rú ở đằng kia, nó dường như xen lẫn với tiếng gầm rú của động vật.
Mạnh Thâm tắt máy ghi âm, tỏ vẻ xấu hổ: " tôi phải làm sao đây? Đã quá muộn để đưa Lâm Xuân Sinh trở lại bây giờ."
Hắn từ từ quay lại, cậuy từ từ lùi lại, lắc đầu lia lịa: " tôi nghĩ không làm được đâu."
Mạnh Thâm: " tôi nghĩ có thể"
Hắn cởi dây xích, đeo nó vào tay Quỳnh Nhân, rồi lấy ra một sợi xích phụ.
" giúp tôi một việc. Bài phân tích kỹ thuật tôi làm về bài nhảy của cậu vài ngày trước đã được chia sẻ 5000 lần, và lượt đọc đã qua 100 vạn. Làm sao cậu lại từ chối tôi được? Tôi là người hâm mộ của cậu."
Chết tiệt!
Đánh trúng điểm yếu của Quỳnh Nhân trong một cú ngã.
Trong nháy mắt Mạnh Thâm chạy ra ngoài cửa sổ, Quỳnh Nhân đang ngây người trước sợi dây xích trong tay, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên một giọng nam đầy kinh ngạc.
" cái gì trên giường cậu vậy?"
Trần Duệ Trạch chết lặng, người quay phim đi còn có biểu cảm " mê tín, không thể phát"
Quỳnh Nhân bình tĩnh lại: " quà"
Trần Duệ Trạch: "....."
Cậu định tặng ai loại vật phẩm đặc biệt này dành riêng cho người hâm mộ ở địa phủ? Lần hot search hai ngày trước của Quỳnh Nhân, hắn thật sự không giám nghĩ tới.
Vốn dĩ hắn cho rằng đó là tiếp thị của Văn Hoá Chân Thành, nhưng hiện tại hắn có chút không chắc chắn.
Hắn cắn cắn đầu lưỡi hỏi: " tôi đi làm bữa sáng, cậu có muốn một phần không?"
Quỳnh Nhân cảnh giác: " thịt ức gà, yến mạch, bông cải xanh?"
Trần Duệ Trạch quay lưng về phía máy quay, tỏ vẻ bực bội " mỳ xào."
Trần Duệ Trạch có thiết lập là một người có tay nghề nấu ăn giỏi, để cho hắn trổ tài nấu ăn, ê- kíp chương trình đã đặc biệt bố trí một buổi điểm tâm, nhưng bản thân đầu bếp lại không ăn.
Điều đó thật đáng thương, Quỳnh Nhân ngay cả khi nghĩ về điều đó cũng cảm thấy có lỗi với anh ta, những giọt nước mắt chân thành từ khoé miệng cậu rơi xuống.
Hút trơn.
" vậy làm hai phần"
Trong vòng nửa tiếng, hai tô mỳ xào đã được đặt trước mặt Quỳnh Nhân.
Trần Duệ Trạch thành thạo nấu ăn, thoạt nhìn thực sự rất giỏi, không phải hình tượng thiết lập. Mì với nước tương dưới đều trên mặt, có củ cải màu xanh đỏ và dưa leo, còn nước tương chiên có màu nâu sáng.
Chỉ cần nhìn vào thôi đã thấy ngon rồi.
Quỳnh Nhân chói Lâm Xuân Sinh vào cây cột trong phòng khách khi máy quay đang quay Trần Duệ Trạch, " đừng chạy, đến khi tìm được cơ hội, tôi sẽ đốt vàng thỏi cho ông."
Lâm Xuân Sinh đã rất xúc động, khóc cảm ơn cậu.
Trần Duệ Trạch chỉ giả vờ cắn một miếng trước khi đặt nó xuống trước ống kính, Quỳnh Nhân quét sạch ba bát còn lại.
Sau khi cậu ăn xong, Trần Duệ Trạch nhìn cậu chằm chằm với khuôn mặt nhăn nhó nhai đồ trong miệng.
" ăn ngon không?"
Quỳnh Nhân: " tôi nên nói làm sao để anh cảm thấy trong lòng tốt hơn."
Trần Duệ Trạch nuốt nước bọt: " tôi không biết mì xào ngon thế nào? Đừng lo lắng."
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc bát còn sát lại của Quỳnh Nhân, Cậu lo lắng anh ta sẽ làm điều gì đó khiến bản thân hối hận, vì vậy cậu chu đáo cầm lấy chiếc bát rời đi.
Trần Duệ Trạch nhìn bóng dáng cậu với đôi mắt rất buồn.
Trợ lý mang đến cho anh ấy bữa sáng thực thụ, hắn liếc nhìn thịt tôm và các loại ra xanh khác, sắc mặt tái xanh.
Quỳnh Nhân loay hoay trong bếp một lúc, bưng một bát nước nhỏ ra chấm.
" chấm cái này ăn đi, bên trong không có muối, tôi cho một ít tương có nồng độ natri thấp." Quỳnh Nhân biết người giảm cân không những phải ăn ít mà còn ăn ít muối, nếu không sẽ dễ bị phù nề.
Nhúng vào nước chua chua nóng hổi, Trần Duệ Trạch nhúng tôm và nếm thử, cầm tay Quỳnh Nhân rơi lệ: "
Cậu là thiên thần trong truyền thuyết"
Hắn ngấu nghiến bữa ăn và rên rỉ trong bụng: " diễn viên không phải người, tôi gầy quá, tôi phải giảm cân. Tôi phải giảm cân đến da bọc xương để phù hợp với vai diễn."
" nhân vật gì mà độc ác như vậy?" Quỳnh Nhân có chút tò mò.
Trần Duệ Trạch ăn yến mạch, cúi người che miệng nói nhỏ: " Trần Đào <hoa đào phiến >."
" Thông tin bảo mật, chưa có thông báo chính thức"
< hoa đào phiến > Quỳnh Nhân có biết đến, nó không phải là côn khúc " hoa đào phiến" mà là tiểu thuyết do Từ Phượng Quân viết.
Lấy câu chuyện đồng tính của nam diễn viên côn khúc Trần Đào và ca sĩ Tống Vân Thành làm tuyến chính, bộ phim kể về những niềm vui nỗi buồn, nỗi buồn của ngành công nghiệp giải trí trong thế kỷ trước.
Hai nhân vật nam chính đều có nguyên mẫu. Nguyên mẫu của Trần Đào là diễn viên côn khúc đã nghỉ hưu Từ Lê, nguyên mẫu của Tống Vân Thành là ca sĩ đã qua đời Kim Tuyết Thành. Vì Từ Lê và Từ Phượng Quân có cùng họ nên nhiều người đoán rằng Từ Phượng Quân là bút hiệu của Từ Lê, hoặc họ hàng của Từ Lê, nên hiểu rõ chuyện giữa hai người.
Quỳnh Nhân: " tôi đã xem nguyên tác, chỉ cần không có vấn đề gì trong quá trình thực hiện, nó chắc chắn sẽ trở thành tác phẩm kinh điển. Thật đáng để giảm cân."
Trần Duệ Trạch bởi vì chén nước chấm, đã coi Quỳnh Nhân như người của mình rồi, thành thật nói: " tôi muốn giật giải thưởng, đạo diễn là Trương Hạo, biên kịch là Hồ Biên, rất nhiều vai diễn đang catting, nếu muốn tôi có thể giúp cậu liên hệ."
Trương Hạo là một đạo diễn nổi tiếng hạng nhất, người đảm bảo được chất lượng nghệ thuật và thương mại. Hắn còn rất trẻ năm nay mới ba mươi hai.
Điều mà Quỳnh Nhân đặc biệt thích ở anh ta là anh ta có cốt cách rất cao cấp, nhưng anh ấy sẵn sàng giao tiếp với khán giả một cách thân thiện, không có ngưỡng xem phim quá cao. Nó có vẻ lạc lõng giữa các giám đốc nghệ thuật khác, những người thậm chí không hiểu câu chuyện.
Hồ Biên tên thật là Hồ Lan Lan, là một trong những nhà biên kịch nổi tiếng nhất trong ngành, đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước. So với các nhà biên kịch khác có địa vị thấp ở trung quốc, Hồ Lan Lan có thể được gọi là Võ Tắc Thiên trong giới biên kịch.
Một đội ngũ với vai trò tốt như vậy, cậu không biết có bao người muốn có được vai diễn trong đó. Có thể tiết lộ tin tức này cho cậu cho thấy rằng Trần Duệ Trạch coi cậu như một người bạn.
" cảm ơn anh, nhưng tôi không biết gì về diễn xuất cả. Với một đội ngũ tốt như vậy, tôi không muốn phá thành quả của mọi người."
Trần Duệ Trạch kinh ngạc nhướng mày, vẻ mặt lập tức dịu đi, có thể từ chối loại lời mời này, cậu rất có khí chất. Hắn phải làm sao đây, hắn càng muốn mang cậu vào đoàn phim.
Quỳnh Nhân có chút lo lắng khuyên nhủ: " anh nên kín miệng, đừng nói lung tung với bất cứ người nào, biết người biết mặt nhưng không biết lòng."
Trần Duệ Trạch nở một nụ cười và gật đầu. Trong phòng giám sát, đạo diễn vẻ mặt sứng sờ nhìn màn hình, " Trần Duệ Trạch mắt cao hơn đầu cẩu tính khí, lại có thể cùng người mới gặp nói chuyện như đã quen biết...."
" mặc dù Quỳnh Nhân nổi do hot search, nhưng năng lực của cậu ấy không ai có thể chê, Trần Duệ Trạch vẫn rất hoà nhã với những người có năng lực." Biên kịch ngồi xổm sang một bên nói. " họ đã nói gì sau khi tắt lúa mì." Đạo diễn lẩm bẩm, rồi mỉm cười, " mời Quỳnh Nhân là đúng rồi, là lăng xê cùng chẳng sao cả, cậu ấy nhìn đẹp a! Thời điểm tuyên truyền, nhớ cắt hình cậu ấy bỏ đầu tiên."
Sau khi thảo luận về kế hoạch du lịch ba ngày đến địa điểm cắm trại, Trần Duệ Trạch không thể không hỏi: " những thỏi vàng của cậu thật sự dành cho người hâm mộ?"
Quỳnh Nhân do dự một lúc và đáp lại, cậu nên nói sự thật, " ừm"
" buổi chiều khách đến chúng ta sẽ chia lại phòng ở, ở chung một nhà được không? Tôi buổi tối có thể không ở." Cậu là người gánh vác nhiệm vụ quan trọng trong buổi bán và ký tặng.
Trần Duệ Trạch: " cậu có thể đi đâu ở nơi hoang dã này?"
Quỳnh Nhân: " à, cái này, gửi vàng thỏi."
Trần Duệ Trạch gần như không khỏi kinh hãi: " thật sao?"
Quỳnh Nhân gật đầu.
" fan của cậu đang ở đây.... tìm cậu?" Trần Duệ Trạch lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Quỳnh Nhân nghĩ, đừng nhìn nữa, có một con ma đang bị chói ngay cạnh anh.
" fan của tôi sẽ không đến đây đâu, đừng lo lắng." Quỳnh Nhân tự nhủ rằng đôi khi nói dối là tốt cho người khác.
" sau tất cả mọi con đường đều dẫn đến tỉnh, mọi con đường đều sẽ dẫn đến đường hoàng tuyền, việc gặp gỡ người hâm mộ ở bất cứ đâu cũng không bị trì hoãn.
__________________
Buổi chiều trời bỗng đổ mưa to, đường đến khu cắm trại vốn là đường núi, chỉ có xe địa hình mới leo lên được, mưa to như vậy đường núi trơn trượt, không ai dám mạo hiểm đưa những người khách lên núi.
Thấy trời càng ngày càng tối, mưa vẫn không ngớt, đoàn phim chỉ có thể tạm dừng kế hoạch quay ban đầu và để hai vị khách mời đã có sẵn đi ngủ trước.
Mạnh Thâm, người đã hứa sẽ quay lại càng sớm càng tốt nhưng không thấy đâu. Trước tiên Quỳnh Nhân đợi thư ký Kim từ địa phủ lên đón cậu đến lễ ký kết. Không ai phát hiện ra rằng có thêm một chiếc xe bảo mẫu không thuộc nhóm chương trình.
Thư ký Kim đề nghị để linh hồn xuống địa phủ, để không bị phát hiện ra rằng cậu không ở đó và gây ra rắc rối.
Quỳnh Nhân: "Nếu tôi đi cả người thì không ai thấy, nhưng nếu tôi thoát linh hồn và bị họ phát hiện xác, họ sẽ nghĩ rằng tôi thực sự đã chết. Đó sẽ là một vấn đề lớn."
Thư ký Kim cảm thấy cậu nói đều có lý.
Thỏ bông xoa xoa tay, Quỳnh Nhân: "Muốn đi không?"
Con thỏ bông gật đầu, và nó nhảy vào vòng tay của Quỳnh Nhân, nhưng có một con thỏ bông đang ngồi trên giường.
Quỳnh Nhân sửng sốt: "Thì ra không phải bị ma nhập, mà là con thỏ nhồi bông thật."
Con thỏ gật đầu, từ trong ra ngoài đều là thỏ nhồi bông.
Quỳnh Nhân: "....."
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra người này trông giống ai. Hắc vô thường này là phiên bản nâng cấp của kẻ cứng đầu tự cho là đúng Thanh Hành.
" Thanh Hành là gì của ngươi"
" nó là em trai ngốc nghếch của ta" Mạnh Thâm nhếch miệng cười, " Ta là Mạnh Thâm, là vô thường sống."
Sống!
Vì vậy mà hàm lượng ma trong nhà chỉ đạt 25%, đây là hàm lượng ma thấp nhất trong những lần gặp ma trước đây của cậu.
Quỳnh Nhân nghĩ rằng cậu có thể làm điều đó một lần nữa. Chắc chắn rồi, những thứ như địa phủ cần phải được ôn hoà.
_________________
Lão đầu tên là Lâm Xuân Sinh, chủ sở hữu ban đầu của khu cắm trại, ông đã xây dựng một trạm giám sát bảo vệ chim ở đây.
Bản thân ông là người theo dõi chim, ngoài việc tuần tra, bảo vệ chim, trạm bảo vệ chim cũng sẽ cung cấp địa điểm quan sát cho các nhà điểu học có nhu cầu.
Để bảo vệ môi trường sống của các loại chim hoang dã, Lâm Xuân Sinh đã tự tay trồng cây nhiều không đếm xuể, còn cố tình trồng nhiều cây ăn quả để chim ăn.
Ai biết ông mất, trảm bảo vệ chim bị con trai cải tạo thành nơi cắm trại, tất cả kính viễn vọng và máy ảnh ông mua đều bị bán hết.
Ông ấy lo lắng cho lũ chim hoang dã, vì vậy mới cầu xin Mạnh Thâm cho ông ấy trở lại nhìn lần cuối. Kết quả là, chiếc giường đầy vàng thỏi của Quỳnh Nhân làm chói mắt đầy thèm thuồng.
Quỳnh Nhân không ngờ rằng kẻ trộm thực chất lại là một ông già tốt bụng, yêu môi trường.
" nhưng ăn cắp vẫn là sai"
Lâm Xuân Sinh vẻ mặt xấu hổ " nghe nói muốn đầu thai phải mua mạng ở chỗ Diêm Vương, con trai lại không đốt cho tôi một xu, nên tôi rất bối rối.
Khi hắn đang nói chuyện, máy ghi âm thực thi pháp luật gắn liền với Mạnh Thâm vang lên, hoá ra là một cuộc gọi video. Thiết bị của địa phủ đã tối tân như vậy rồi sao?
" này, là ta lão Mạnh"
" lão Mạnh, gặp sự kiện khó, cần giúp đỡ khẩn cấp. Đến đây đừng mang theo linh hồn, thứ đó hung dữ, đừng làm nó tổn thương linh hồn của ngươi."
Quỳnh Nhân nghe thấy những tiếng gầm rú ở đằng kia, nó dường như xen lẫn với tiếng gầm rú của động vật.
Mạnh Thâm tắt máy ghi âm, tỏ vẻ xấu hổ: " tôi phải làm sao đây? Đã quá muộn để đưa Lâm Xuân Sinh trở lại bây giờ."
Hắn từ từ quay lại, cậuy từ từ lùi lại, lắc đầu lia lịa: " tôi nghĩ không làm được đâu."
Mạnh Thâm: " tôi nghĩ có thể"
Hắn cởi dây xích, đeo nó vào tay Quỳnh Nhân, rồi lấy ra một sợi xích phụ.
" giúp tôi một việc. Bài phân tích kỹ thuật tôi làm về bài nhảy của cậu vài ngày trước đã được chia sẻ 5000 lần, và lượt đọc đã qua 100 vạn. Làm sao cậu lại từ chối tôi được? Tôi là người hâm mộ của cậu."
Chết tiệt!
Đánh trúng điểm yếu của Quỳnh Nhân trong một cú ngã.
Trong nháy mắt Mạnh Thâm chạy ra ngoài cửa sổ, Quỳnh Nhân đang ngây người trước sợi dây xích trong tay, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên một giọng nam đầy kinh ngạc.
" cái gì trên giường cậu vậy?"
Trần Duệ Trạch chết lặng, người quay phim đi còn có biểu cảm " mê tín, không thể phát"
Quỳnh Nhân bình tĩnh lại: " quà"
Trần Duệ Trạch: "....."
Cậu định tặng ai loại vật phẩm đặc biệt này dành riêng cho người hâm mộ ở địa phủ? Lần hot search hai ngày trước của Quỳnh Nhân, hắn thật sự không giám nghĩ tới.
Vốn dĩ hắn cho rằng đó là tiếp thị của Văn Hoá Chân Thành, nhưng hiện tại hắn có chút không chắc chắn.
Hắn cắn cắn đầu lưỡi hỏi: " tôi đi làm bữa sáng, cậu có muốn một phần không?"
Quỳnh Nhân cảnh giác: " thịt ức gà, yến mạch, bông cải xanh?"
Trần Duệ Trạch quay lưng về phía máy quay, tỏ vẻ bực bội " mỳ xào."
Trần Duệ Trạch có thiết lập là một người có tay nghề nấu ăn giỏi, để cho hắn trổ tài nấu ăn, ê- kíp chương trình đã đặc biệt bố trí một buổi điểm tâm, nhưng bản thân đầu bếp lại không ăn.
Điều đó thật đáng thương, Quỳnh Nhân ngay cả khi nghĩ về điều đó cũng cảm thấy có lỗi với anh ta, những giọt nước mắt chân thành từ khoé miệng cậu rơi xuống.
Hút trơn.
" vậy làm hai phần"
Trong vòng nửa tiếng, hai tô mỳ xào đã được đặt trước mặt Quỳnh Nhân.
Trần Duệ Trạch thành thạo nấu ăn, thoạt nhìn thực sự rất giỏi, không phải hình tượng thiết lập. Mì với nước tương dưới đều trên mặt, có củ cải màu xanh đỏ và dưa leo, còn nước tương chiên có màu nâu sáng.
Chỉ cần nhìn vào thôi đã thấy ngon rồi.
Quỳnh Nhân chói Lâm Xuân Sinh vào cây cột trong phòng khách khi máy quay đang quay Trần Duệ Trạch, " đừng chạy, đến khi tìm được cơ hội, tôi sẽ đốt vàng thỏi cho ông."
Lâm Xuân Sinh đã rất xúc động, khóc cảm ơn cậu.
Trần Duệ Trạch chỉ giả vờ cắn một miếng trước khi đặt nó xuống trước ống kính, Quỳnh Nhân quét sạch ba bát còn lại.
Sau khi cậu ăn xong, Trần Duệ Trạch nhìn cậu chằm chằm với khuôn mặt nhăn nhó nhai đồ trong miệng.
" ăn ngon không?"
Quỳnh Nhân: " tôi nên nói làm sao để anh cảm thấy trong lòng tốt hơn."
Trần Duệ Trạch nuốt nước bọt: " tôi không biết mì xào ngon thế nào? Đừng lo lắng."
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc bát còn sát lại của Quỳnh Nhân, Cậu lo lắng anh ta sẽ làm điều gì đó khiến bản thân hối hận, vì vậy cậu chu đáo cầm lấy chiếc bát rời đi.
Trần Duệ Trạch nhìn bóng dáng cậu với đôi mắt rất buồn.
Trợ lý mang đến cho anh ấy bữa sáng thực thụ, hắn liếc nhìn thịt tôm và các loại ra xanh khác, sắc mặt tái xanh.
Quỳnh Nhân loay hoay trong bếp một lúc, bưng một bát nước nhỏ ra chấm.
" chấm cái này ăn đi, bên trong không có muối, tôi cho một ít tương có nồng độ natri thấp." Quỳnh Nhân biết người giảm cân không những phải ăn ít mà còn ăn ít muối, nếu không sẽ dễ bị phù nề.
Nhúng vào nước chua chua nóng hổi, Trần Duệ Trạch nhúng tôm và nếm thử, cầm tay Quỳnh Nhân rơi lệ: "
Cậu là thiên thần trong truyền thuyết"
Hắn ngấu nghiến bữa ăn và rên rỉ trong bụng: " diễn viên không phải người, tôi gầy quá, tôi phải giảm cân. Tôi phải giảm cân đến da bọc xương để phù hợp với vai diễn."
" nhân vật gì mà độc ác như vậy?" Quỳnh Nhân có chút tò mò.
Trần Duệ Trạch ăn yến mạch, cúi người che miệng nói nhỏ: " Trần Đào <hoa đào phiến >."
" Thông tin bảo mật, chưa có thông báo chính thức"
< hoa đào phiến > Quỳnh Nhân có biết đến, nó không phải là côn khúc " hoa đào phiến" mà là tiểu thuyết do Từ Phượng Quân viết.
Lấy câu chuyện đồng tính của nam diễn viên côn khúc Trần Đào và ca sĩ Tống Vân Thành làm tuyến chính, bộ phim kể về những niềm vui nỗi buồn, nỗi buồn của ngành công nghiệp giải trí trong thế kỷ trước.
Hai nhân vật nam chính đều có nguyên mẫu. Nguyên mẫu của Trần Đào là diễn viên côn khúc đã nghỉ hưu Từ Lê, nguyên mẫu của Tống Vân Thành là ca sĩ đã qua đời Kim Tuyết Thành. Vì Từ Lê và Từ Phượng Quân có cùng họ nên nhiều người đoán rằng Từ Phượng Quân là bút hiệu của Từ Lê, hoặc họ hàng của Từ Lê, nên hiểu rõ chuyện giữa hai người.
Quỳnh Nhân: " tôi đã xem nguyên tác, chỉ cần không có vấn đề gì trong quá trình thực hiện, nó chắc chắn sẽ trở thành tác phẩm kinh điển. Thật đáng để giảm cân."
Trần Duệ Trạch bởi vì chén nước chấm, đã coi Quỳnh Nhân như người của mình rồi, thành thật nói: " tôi muốn giật giải thưởng, đạo diễn là Trương Hạo, biên kịch là Hồ Biên, rất nhiều vai diễn đang catting, nếu muốn tôi có thể giúp cậu liên hệ."
Trương Hạo là một đạo diễn nổi tiếng hạng nhất, người đảm bảo được chất lượng nghệ thuật và thương mại. Hắn còn rất trẻ năm nay mới ba mươi hai.
Điều mà Quỳnh Nhân đặc biệt thích ở anh ta là anh ta có cốt cách rất cao cấp, nhưng anh ấy sẵn sàng giao tiếp với khán giả một cách thân thiện, không có ngưỡng xem phim quá cao. Nó có vẻ lạc lõng giữa các giám đốc nghệ thuật khác, những người thậm chí không hiểu câu chuyện.
Hồ Biên tên thật là Hồ Lan Lan, là một trong những nhà biên kịch nổi tiếng nhất trong ngành, đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước. So với các nhà biên kịch khác có địa vị thấp ở trung quốc, Hồ Lan Lan có thể được gọi là Võ Tắc Thiên trong giới biên kịch.
Một đội ngũ với vai trò tốt như vậy, cậu không biết có bao người muốn có được vai diễn trong đó. Có thể tiết lộ tin tức này cho cậu cho thấy rằng Trần Duệ Trạch coi cậu như một người bạn.
" cảm ơn anh, nhưng tôi không biết gì về diễn xuất cả. Với một đội ngũ tốt như vậy, tôi không muốn phá thành quả của mọi người."
Trần Duệ Trạch kinh ngạc nhướng mày, vẻ mặt lập tức dịu đi, có thể từ chối loại lời mời này, cậu rất có khí chất. Hắn phải làm sao đây, hắn càng muốn mang cậu vào đoàn phim.
Quỳnh Nhân có chút lo lắng khuyên nhủ: " anh nên kín miệng, đừng nói lung tung với bất cứ người nào, biết người biết mặt nhưng không biết lòng."
Trần Duệ Trạch nở một nụ cười và gật đầu. Trong phòng giám sát, đạo diễn vẻ mặt sứng sờ nhìn màn hình, " Trần Duệ Trạch mắt cao hơn đầu cẩu tính khí, lại có thể cùng người mới gặp nói chuyện như đã quen biết...."
" mặc dù Quỳnh Nhân nổi do hot search, nhưng năng lực của cậu ấy không ai có thể chê, Trần Duệ Trạch vẫn rất hoà nhã với những người có năng lực." Biên kịch ngồi xổm sang một bên nói. " họ đã nói gì sau khi tắt lúa mì." Đạo diễn lẩm bẩm, rồi mỉm cười, " mời Quỳnh Nhân là đúng rồi, là lăng xê cùng chẳng sao cả, cậu ấy nhìn đẹp a! Thời điểm tuyên truyền, nhớ cắt hình cậu ấy bỏ đầu tiên."
Sau khi thảo luận về kế hoạch du lịch ba ngày đến địa điểm cắm trại, Trần Duệ Trạch không thể không hỏi: " những thỏi vàng của cậu thật sự dành cho người hâm mộ?"
Quỳnh Nhân do dự một lúc và đáp lại, cậu nên nói sự thật, " ừm"
" buổi chiều khách đến chúng ta sẽ chia lại phòng ở, ở chung một nhà được không? Tôi buổi tối có thể không ở." Cậu là người gánh vác nhiệm vụ quan trọng trong buổi bán và ký tặng.
Trần Duệ Trạch: " cậu có thể đi đâu ở nơi hoang dã này?"
Quỳnh Nhân: " à, cái này, gửi vàng thỏi."
Trần Duệ Trạch gần như không khỏi kinh hãi: " thật sao?"
Quỳnh Nhân gật đầu.
" fan của cậu đang ở đây.... tìm cậu?" Trần Duệ Trạch lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Quỳnh Nhân nghĩ, đừng nhìn nữa, có một con ma đang bị chói ngay cạnh anh.
" fan của tôi sẽ không đến đây đâu, đừng lo lắng." Quỳnh Nhân tự nhủ rằng đôi khi nói dối là tốt cho người khác.
" sau tất cả mọi con đường đều dẫn đến tỉnh, mọi con đường đều sẽ dẫn đến đường hoàng tuyền, việc gặp gỡ người hâm mộ ở bất cứ đâu cũng không bị trì hoãn.
__________________
Buổi chiều trời bỗng đổ mưa to, đường đến khu cắm trại vốn là đường núi, chỉ có xe địa hình mới leo lên được, mưa to như vậy đường núi trơn trượt, không ai dám mạo hiểm đưa những người khách lên núi.
Thấy trời càng ngày càng tối, mưa vẫn không ngớt, đoàn phim chỉ có thể tạm dừng kế hoạch quay ban đầu và để hai vị khách mời đã có sẵn đi ngủ trước.
Mạnh Thâm, người đã hứa sẽ quay lại càng sớm càng tốt nhưng không thấy đâu. Trước tiên Quỳnh Nhân đợi thư ký Kim từ địa phủ lên đón cậu đến lễ ký kết. Không ai phát hiện ra rằng có thêm một chiếc xe bảo mẫu không thuộc nhóm chương trình.
Thư ký Kim đề nghị để linh hồn xuống địa phủ, để không bị phát hiện ra rằng cậu không ở đó và gây ra rắc rối.
Quỳnh Nhân: "Nếu tôi đi cả người thì không ai thấy, nhưng nếu tôi thoát linh hồn và bị họ phát hiện xác, họ sẽ nghĩ rằng tôi thực sự đã chết. Đó sẽ là một vấn đề lớn."
Thư ký Kim cảm thấy cậu nói đều có lý.
Thỏ bông xoa xoa tay, Quỳnh Nhân: "Muốn đi không?"
Con thỏ bông gật đầu, và nó nhảy vào vòng tay của Quỳnh Nhân, nhưng có một con thỏ bông đang ngồi trên giường.
Quỳnh Nhân sửng sốt: "Thì ra không phải bị ma nhập, mà là con thỏ nhồi bông thật."
Con thỏ gật đầu, từ trong ra ngoài đều là thỏ nhồi bông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất