Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới
Chương 50
Tôi tạm dừng "Trồng rau nuôi gà" để đăng hết hố này nhé. Mỗi ngày 2 chương, đến cuối tháng là xong. Các thím tích cực check lỗi type cho tôi đi *Lăn lộn*
...
Kỳ đầu tiên tổng cộng quay trong ba ngày.
Sau khi hoàn thành kỳ đầu tiên của chương trình, Quỳnh Nhân thực hiện thêm phần phỏng vấn hậu trường xong, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Cậu thực sự rất mệt mỏi, không ngờ quay một show giải trí thực thụ so với quay "Ma quái 101" và "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" còn mệt hơn.
Chương trình truyền hình trên Dương gian thật là khủng khiếp.
Quỳnh Nhân không hề phát hiện, cậu đã tự động quy show của Lý Quỳ thành tiết mục cõi âm.
Đến sân bay, không có fan hâm mộ ra đón, nhân viên mặt đất lo cậu buồn, còn an ủi nói: "Có thể là công tác bảo mật lịch trình của bên cậu làm quá tốt, cũng có thể là nhân viên nội bộ ở sân bay quá yêu thích cậu, không ai cam lòng tuồn thông tin chuyến bay của cậu ra ngoài, cho nên mới không có fan nào đến đón, không phải do không có ai thích cậu đâu."
Quỳnh Nhân: "..."
Lịch trình cá nhân không bị tiết lộ, không bị fan chặn cửa ở sân bay, đây là fandom đáng yêu ngoan ngoãn đến mức nào chứ, sao lại phải an ủi cậu...
Quỳnh Nhân đi theo lối VIP ra ngoài, phát hiện người tới đón mình không phải Ngôn Mặc, cũng không phải người đại diện, mà là Lý Quỳ.
Lý Quỳ mở cốp xe để cậu bỏ hành lý lên, nhìn biểu cảm thất vọng trên mặt Quỳnh Nhân, thì cảm thấy tổn thương sâu sắc: "Cha, cậu có phải không yêu chú không, sao thấy chú đến đón mà mặt mũi cậu lại ỉu xìu xìu vậy?"
Quỳnh Nhân: "Ồ."
Cậu kéo khóe miệng, nở một nụ cười: "Trông cháu đã vui mừng hơn chưa?"
Lỳ Quỳ im lặng một thoáng: "Cậu không làm diễn viên là quyết định sáng suốt đấy."
Lên xe rồi, Lý Quỳ không chờ thêm được nữa, hỏi: "Lúc ghi hình, cậu có gây chuyện gì không?"
Mạnh Thanh Huyền bây giờ đã trở thành fan cứng của Quỳnh Nhân, lập tức khoe khoang: "Thầy Quỳnh của chúng tôi sao lại gây chuyện được? Anh ấy chỉ dựa vào kỹ xảo đuổi quỷ cao siêu của mình, khoát tay một cái tiêu diệt luôn mấy trăm quỷ mà thôi. Mấy quỷ kia sau đó đều nghe lời anh ấy, sai đâu đánh đó."
Lý Quỳ tập tức phát hiện ra lỗ thủng logic: "Không phải nói tiêu diệt hết rồi à? Lấy đâu ra mà sai đâu đánh đấy nữa?"
Mạnh Thanh Huyền khựng lại một chút, sau đó vung tay: "Không cần để ý mấy chi tiết nhỏ đó."
"Thầy Quỳnh của chúng tôi thực sự là lòng dạ từ bi, ngay tại chỗ niệm mấy trăm lần vãng sinh chú, siêu độ cho toàn bộ vong hồn ở đó. Lúc đó, tôi thấy như kiểu được viên quang Tam Thanh vậy!"
*Viên quang là vương miện được biểu hiện bằng các tia sáng, vòng tròn hoặc đĩa ánh sáng bao quanh một người trong nghệ thuật. Nó đã được sử dụng trong biểu tượng của nhiều tôn giáo để chỉ các nhân vật thánh hoặc thiêng liêng, và ở nhiều thời kỳ khác nhau cũng được sử dụng trong hình ảnh của những người cai trị hoặc anh hùng.
Lý Quỳ vừa lái xe vừa nói: "Vãng sinh chú là bên Phật giáo mà, sao lại có cả viên quang Tam Thanh ở đây?"
Mạnh Thanh Huyền tức thì nghẹn họng, thẹn quá hóa giận: "Thế chú có muốn nghe nữa hay thôi?"
Lý Quỳ: "Nghe, nhưng mà cậu có thể kể tập trung vào trọng điểm mất mặt của Tống Khương được không?"
Mạnh Thanh Huyền cụt hết cả hứng, qua quýt nói: "Ông ta sợ đến mức chui tọt xuống dưới gầm bàn, với cả, thầy Quỳnh nói, thầy ấy thấy ông ta không xứng làm địch thủ của chú. Chú tuy thích bẫy người, nhưng chỉ bẫy mấy ngôi sao đang "hot" thôi, không như Tống Khương, chỉ dám bẫy người ngoài nghề."
Lý Quỳ nghe câu này xong, thấy cả người từ trong ra ngoài chỗ nào cũng khoan khoái.
"Cái câu địch thủ đó là do Tống Khương tự dát vàng lên mặt mình. Rating của tôi vẫn luôn treo ông ta lên đánh, cho nên Tống Khương mới muốn dính lên ké fame của tôi."
Lý Quỳ huyên thuyên mấy câu với Mạnh Thanh Huyền, phát hiện Quỳnh Nhân từ đầu đến cuối đều không ừ hử gì, có hơi lo lắng: "Có phải mệt lắm không? Thế cậu ngủ một lát đi, bọn chú không nói chuyện nữa."
Quỳnh Nhân ủ rũ "Vâng" một tiếng, nhìn chằm chằm vào điện thoại phát sầu.
Cậu có báo với Ngôn Mặc lúc nào sẽ về đến sân bay trước rồi mà, sao Ngôn Mặc chẳng có hồi âm gì thế, không nhắn tin không gọi điện, cũng chẳng tới sân bay đón cậu.
Quỳnh Nhân thấy hơi hơi tủi thân.
Nhưng xong cậu lại cảm thấy mình như thế có chút vô lý. Ngôn Mặc là bạn cùng nhà với cậu chứ có phải nhân viên của cậu đâu, người ta vốn không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cậu. Cậu không thể vì bình thường Ngôn Mặc đối xử tốt với mình mà coi đó là chuyện đương nhiên được.
Nói thì nói thế, nhưng cậu ở trong lòng âm thầm trách cứ bản thân một hồi xong, thì có lẽ là do bị phê phán, nên cảm giác tủi thân trong lòng lại càng tăng thêm.
Khó chịu quá.
*
Trong lúc Quỳnh Nhân ngồi trên xe Lý Quỳ gà gật ngủ, thì "Chế Thanh 3" cũng công khai tung hình ảnh cùng clip tự giới thiệu của 101 thực tập sinh lên mạng.
Nhóm fan show lập tức í ới gọi nhau: "Có hình ảnh chính thức rồi, các chị em, lên thôi!"
Ảnh chụp chính thức khá đẹp, đồng phục của thực tập sinh nhìn qua cũng không tồi, clip ngắn thì chính là kiểu tự giới thiệu thông thường, cộng thêm vài đoạn biểu diễn đặc sắc.
Hết thảy đều không có gì khác biệt với những kỳ chương trình trước, nhưng nhóm fan show rất nhanh đã phát hiện ra có điểm không đúng.
Click vào ảnh chụp của thực tập sinh, có thể xem được chi tiết phần giới thiệu của từng người. Nhưng có chi tiết đến đâu, không gian cũng có hạn, thế mà có không ít thí sinh lại cố gắng chèn thêm để nhắc đến Quỳnh Nhân.
Nhóm fan show tức thì mơ màng khó hiểu, trước chỉ nghe nói Quỳnh Nhân có quan hệ với IKU thôi mà, sao ngay cả UKITeng cũng muốn thổi phồng cậu ta nữa? Này là bắt buộc thực tập sinh thêm phần khen ngợi thao tác ảo diệu của huấn luyện viên vào bản giới thiệu cá nhân à?
Người tính tình nóng nảy thì đã lập tức mắng to.
Nhưng nhìn kỹ lại nội dung mà thực tập sinh nhắc tới, nhóm fan show không thể không nói.
Một phần trong số đó đều cảm ơn Quỳnh Nhân đã hướng dẫn vũ đạo, ca hát cho mình, cái này thì bình thường thôi, dù sao năng lực nghiệp vụ của Quỳnh Nhân cũng là chuyện đã được công nhận từ trước rồi.
Nhưng "Cảm ơn thầy Quỳnh đã cứu mạng chó của tôi" với "Kể từ khi gặp được thầy Quỳnh, tôi cuối cùng cũng không mơ thấy ác mộng nữa" là sao, Quỳnh Nhân còn có công năng trị bệnh cứu người à?
Còn có người viết "Cảm ơn thầy Quỳnh, ai hiểu đều hiểu".
Fan show lo sốt vó.
Bọn tui không hiểu á, muốn nói gì thì nói rõ rõ coi, không thì khỏi cần nói, đừng có úp úp mở mở, chọc người ta hiếu kỳ như vậy.
Mà mấy cái này vào trong mắt fan hâm mộ của Quỳnh Nhân thì lại mang theo một hương vị khác.
[ Tuy tui xem không hiểu, nhưng tui cảm thấy chuyện này hết sức là bình thường.]
[ Con trai Mị mỗi lần tham gia show giải trí là y như rằng sẽ xuất hiện với những chuyện không hiểu ra sao, phỏng chừng là lúc ghi hình có chuyện gì khó nói xảy ra rồi.]
[ Mọi người ngồi xuống cả đi, chuyện con trai Quỳnh làm, chỉ là chút tài vặt hút fan thường thường không có gì lạ thôi.]
Là người ai cũng có tính tò mò, fan show mang theo loại tâm tình muốn tìm hiểu bí mật, xem hết lại một lượt những video hậu trường bên lề mà hai ngày nay ê kíp chương trình đăng lên, sau đó có một fan phát hiện sự lạ.
[ Mọi người tới mà xem này, bức ảnh hiện trường ba hôm trước đạo diễn đăng lên ấy, anh đẹp trai tóc dài kia chính là đạo sĩ Thanh Lôi quan. Vậy có phải lúc quay chọc phải quỷ không?]
[ Ú ù, đây không phải trợ lý của con trai tôi à? Buổi chụp ảnh quảng cáo cuối tuần trước, bọn tôi phát hiện con trai có trợ lý còn rất vui vẻ nữa.]
[ Vậy... Tại sao đạo sĩ lại đi làm trợ lý cho Quỳnh Nhân? Đời hai giống Mạnh Thanh Hành à? Muốn gia nhập giới giải trí kiếm tiền à?]
Không ít người lập tức mò tới Weibo chính thức của Thanh Lôi quan, ở bên dưới comment hỏi là có chuyện gì xảy ra, quản lý Weibo rất nhanh đã đi ra trả lời: "Quan bọn tôi hiện có hai đạo trưởng nhỏ đang tu hành cạnh thầy Quỳnh, bọn họ sẽ không đi làm thần tượng, chờ tu hành xong sẽ quay trở về quan."
Lời này vừa ra, người hâm mộ đầy đầu toàn dấu chấm hỏi, đạo sĩ tới tu hành bên cạnh thần tượng là thao tác gì đây?
Mà càng thần kỳ hơn nữa là, bên dưới Weibo của Thanh Lôi quan lập tức có không ít người trong giới huyền môn để lại bình luận, đều nói ghen tị, ước ao hai vị đạo trưởng Mạnh, Vương có phúc khí, được tu hành bên cạnh Quỳnh Nhân, vân vân và mây mây.
Trong một thoáng, cả fan show và fan Quỳnh Nhân đều thấy chết lặng.
Sao, Quỳnh Nhân lại thành máy giác ngộ biết đi rồi, ở bên cạnh cậu là có thể trợ giúp cho quá trình tu đạo à?
Thực sự cạn lời...
Tất cả mọi chuyện liên quan đến Quỳnh Nhân cuối cùng đều có chiều hướng trở nên bí ẩn mơ hồ, khiến người ta không biết phải nói sao. Cho dù muốn bôi đen cậu cũng không tìm được điểm nào thích hợp để nói.
Đây rốt cuộc là tại sao?
*
Trong lúc dân mạng còn đang bận cạn kiệt khô hạn lời tập thể, Quỳnh Nhân đã về đến nhà.
Trong vườn Ngọc Uẩn không có bóng người.
Có lẽ Ngôn Mặc vẫn còn đang bận, dù sao bạn cùng nhà của cậu cũng chuẩn là một người cuồng công tác mà.
Quỳnh Nhân cố gắng bỏ lơ nỗi thất vọng trong đáy lòng, xách vali vào nhà. Mạnh Thanh Huyền cùng Lý Quỳ giúp cậu đưa hành lý vào xong thì cũng rời đi.
Quỳnh Nhân vừa mệt vừa đói, cậu đi tắm rửa trước, sau đó mở tủ lạnh tìm xem có đồ gì ăn không, phát hiện trong ngăn giữ tươi có để một miếng sandwich bọc rất kỹ.
Trên đó có dán một tờ giấy note, ghi: Đói bụng ăn cái này.
Bên cạnh còn để một chai sữa, trên thân chai ghi ngày hôm nay.
Kỳ thật đấy, nếu Ngôn Mặc mua sữa với làm sandwich cho cậu, vậy rõ ràng là biết hôm nay cậu sẽ về nha, vì sao lại không thấy nhắn tin trả lời cậu nhỉ?
Đừng nói là dưới Địa Phủ xảy ra chuyện gì nhé?
Quỳnh Nhân đi ra phòng khách lấy điện thoại di động của mình, chuẩn bị gọi hỏi chút xem sao.
Vừa mới đi tới chỗ ghế sô pha thì bất ngờ bị ôm chầm lấy từ phía sau.
Bên tai cảm giác lành lạnh, có người gọi cậu: "A Nhiên."
Hơi thở lạnh băng phả vào tai, rất quen thuộc, nhưng âm sắc lại có chút xa lạ.
Quỳnh Nhân khó khăn xoay người lại, thoát ra khỏi ngực đối phương.
Đứng trước mặt cậu hiển nhiên chỉ có thể là Diêm La Vương, nhưng dáng vẻ này của đối phương, cậu chưa gặp qua bao giờ.
Trang phục gần giống với tượng Diêm La Vương đặt trong phòng ngủ của cậu, thân trên để trần, trên cổ và cánh tay đều mang trang sức tạo hình cầu kỳ
Bên dưới gần như cũng không mặc gì, chỉ quấn một mảnh vải che đi chỗ không thể để lộ ra, trên cổ chân cũng đeo hai cái vòng vàng.
Làn da màu mật ong, so với da của Quỳnh Nhân còn đậm màu hơn một chút.
Mái tóc quăn màu nâu xõa tung, trên trán có hai cái sừng đỏ sẫm, hình dáng không giống sừng rồng, mà giống với kiểu sừng nhọn của ác quỷ hơn, phía sau còn lóe lên một vòng sáng giống như lửa, hình dáng từa tựa cánh sen.
Ngũ quan so với những hóa thân khác thì có vẻ nham hiểm hơn, đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt ẩn chứa sự hung ác, khiến người ta cảm thấy đây không phải thần linh, là càng giống ác quỷ hơn.
"Đây là hóa thân nào của anh thế?"
Quỳnh Nhân mờ mịt hỏi.
Diêm La Vương không đáp lời, đi chân đất, từng bước từng bước hướng về phía Quỳnh Nhân, ôm eo cậu thả người xuống ghế sô pha, bản thân cũng nằm lên theo, ngón tay hắn quẹt lên cánh môi đầy đặn của Quỳnh Nhân, lướt qua gò má cậu, rồi bỏ vào miệng mình, mút một chút.
Nhưng Quỳnh Nhân đang mải bối rối không nhận ra, chỉ nghe Diêm La Vương nhỏ giọng gọi mình.
"A Nhiên."
Hơi thở của Diêm La Vương lạnh như băng, nhưng nhiệt độ trên người lại nóng bỏng, Quỳnh Nhân bị đối phương ôm lấy từ phía sau, nhìn thấy bàn tay hắn đang đặt lên cánh tay của mình, mà nói chính xác hơn thì phải là móng vuốt.
Từ đốt ngón tay cuối cùng kéo dài ra, nhọn hoắt, đầu ngón tay sắc bén ấn lên da thịt trơn bóng, tựa hồ chỉ cần mạnh tay thêm tí nữa là sẽ đâm rách da cậu.
Trông thì rất nguy hiểm, nhưng Quỳnh Nhân lại không thấy sợ chút nào, cùng lắm thì chỉ hơi phát rầu, cảm thấy bạn cùng nhà trước nay luôn bình tĩnh kiềm chế hình như say rượu rồi.
Đôi môi Diêm La Vương lạnh băng, dường như lúc tăng nhiệt độ cho cơ thể thì bỏ qua mất nơi này, hoặc cũng có thể đặc điểm của hóa thân này chính là như vậy.
Lành lạnh chạm lên vành tai Quỳnh Nhân.
"A Nhiên, cậu không ở đây, ta không ngủ được."
Giọng nói lạnh băng, nhưng thực ra là đang làm nũng.
...
Kỳ đầu tiên tổng cộng quay trong ba ngày.
Sau khi hoàn thành kỳ đầu tiên của chương trình, Quỳnh Nhân thực hiện thêm phần phỏng vấn hậu trường xong, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Cậu thực sự rất mệt mỏi, không ngờ quay một show giải trí thực thụ so với quay "Ma quái 101" và "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" còn mệt hơn.
Chương trình truyền hình trên Dương gian thật là khủng khiếp.
Quỳnh Nhân không hề phát hiện, cậu đã tự động quy show của Lý Quỳ thành tiết mục cõi âm.
Đến sân bay, không có fan hâm mộ ra đón, nhân viên mặt đất lo cậu buồn, còn an ủi nói: "Có thể là công tác bảo mật lịch trình của bên cậu làm quá tốt, cũng có thể là nhân viên nội bộ ở sân bay quá yêu thích cậu, không ai cam lòng tuồn thông tin chuyến bay của cậu ra ngoài, cho nên mới không có fan nào đến đón, không phải do không có ai thích cậu đâu."
Quỳnh Nhân: "..."
Lịch trình cá nhân không bị tiết lộ, không bị fan chặn cửa ở sân bay, đây là fandom đáng yêu ngoan ngoãn đến mức nào chứ, sao lại phải an ủi cậu...
Quỳnh Nhân đi theo lối VIP ra ngoài, phát hiện người tới đón mình không phải Ngôn Mặc, cũng không phải người đại diện, mà là Lý Quỳ.
Lý Quỳ mở cốp xe để cậu bỏ hành lý lên, nhìn biểu cảm thất vọng trên mặt Quỳnh Nhân, thì cảm thấy tổn thương sâu sắc: "Cha, cậu có phải không yêu chú không, sao thấy chú đến đón mà mặt mũi cậu lại ỉu xìu xìu vậy?"
Quỳnh Nhân: "Ồ."
Cậu kéo khóe miệng, nở một nụ cười: "Trông cháu đã vui mừng hơn chưa?"
Lỳ Quỳ im lặng một thoáng: "Cậu không làm diễn viên là quyết định sáng suốt đấy."
Lên xe rồi, Lý Quỳ không chờ thêm được nữa, hỏi: "Lúc ghi hình, cậu có gây chuyện gì không?"
Mạnh Thanh Huyền bây giờ đã trở thành fan cứng của Quỳnh Nhân, lập tức khoe khoang: "Thầy Quỳnh của chúng tôi sao lại gây chuyện được? Anh ấy chỉ dựa vào kỹ xảo đuổi quỷ cao siêu của mình, khoát tay một cái tiêu diệt luôn mấy trăm quỷ mà thôi. Mấy quỷ kia sau đó đều nghe lời anh ấy, sai đâu đánh đó."
Lý Quỳ tập tức phát hiện ra lỗ thủng logic: "Không phải nói tiêu diệt hết rồi à? Lấy đâu ra mà sai đâu đánh đấy nữa?"
Mạnh Thanh Huyền khựng lại một chút, sau đó vung tay: "Không cần để ý mấy chi tiết nhỏ đó."
"Thầy Quỳnh của chúng tôi thực sự là lòng dạ từ bi, ngay tại chỗ niệm mấy trăm lần vãng sinh chú, siêu độ cho toàn bộ vong hồn ở đó. Lúc đó, tôi thấy như kiểu được viên quang Tam Thanh vậy!"
*Viên quang là vương miện được biểu hiện bằng các tia sáng, vòng tròn hoặc đĩa ánh sáng bao quanh một người trong nghệ thuật. Nó đã được sử dụng trong biểu tượng của nhiều tôn giáo để chỉ các nhân vật thánh hoặc thiêng liêng, và ở nhiều thời kỳ khác nhau cũng được sử dụng trong hình ảnh của những người cai trị hoặc anh hùng.
Lý Quỳ vừa lái xe vừa nói: "Vãng sinh chú là bên Phật giáo mà, sao lại có cả viên quang Tam Thanh ở đây?"
Mạnh Thanh Huyền tức thì nghẹn họng, thẹn quá hóa giận: "Thế chú có muốn nghe nữa hay thôi?"
Lý Quỳ: "Nghe, nhưng mà cậu có thể kể tập trung vào trọng điểm mất mặt của Tống Khương được không?"
Mạnh Thanh Huyền cụt hết cả hứng, qua quýt nói: "Ông ta sợ đến mức chui tọt xuống dưới gầm bàn, với cả, thầy Quỳnh nói, thầy ấy thấy ông ta không xứng làm địch thủ của chú. Chú tuy thích bẫy người, nhưng chỉ bẫy mấy ngôi sao đang "hot" thôi, không như Tống Khương, chỉ dám bẫy người ngoài nghề."
Lý Quỳ nghe câu này xong, thấy cả người từ trong ra ngoài chỗ nào cũng khoan khoái.
"Cái câu địch thủ đó là do Tống Khương tự dát vàng lên mặt mình. Rating của tôi vẫn luôn treo ông ta lên đánh, cho nên Tống Khương mới muốn dính lên ké fame của tôi."
Lý Quỳ huyên thuyên mấy câu với Mạnh Thanh Huyền, phát hiện Quỳnh Nhân từ đầu đến cuối đều không ừ hử gì, có hơi lo lắng: "Có phải mệt lắm không? Thế cậu ngủ một lát đi, bọn chú không nói chuyện nữa."
Quỳnh Nhân ủ rũ "Vâng" một tiếng, nhìn chằm chằm vào điện thoại phát sầu.
Cậu có báo với Ngôn Mặc lúc nào sẽ về đến sân bay trước rồi mà, sao Ngôn Mặc chẳng có hồi âm gì thế, không nhắn tin không gọi điện, cũng chẳng tới sân bay đón cậu.
Quỳnh Nhân thấy hơi hơi tủi thân.
Nhưng xong cậu lại cảm thấy mình như thế có chút vô lý. Ngôn Mặc là bạn cùng nhà với cậu chứ có phải nhân viên của cậu đâu, người ta vốn không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cậu. Cậu không thể vì bình thường Ngôn Mặc đối xử tốt với mình mà coi đó là chuyện đương nhiên được.
Nói thì nói thế, nhưng cậu ở trong lòng âm thầm trách cứ bản thân một hồi xong, thì có lẽ là do bị phê phán, nên cảm giác tủi thân trong lòng lại càng tăng thêm.
Khó chịu quá.
*
Trong lúc Quỳnh Nhân ngồi trên xe Lý Quỳ gà gật ngủ, thì "Chế Thanh 3" cũng công khai tung hình ảnh cùng clip tự giới thiệu của 101 thực tập sinh lên mạng.
Nhóm fan show lập tức í ới gọi nhau: "Có hình ảnh chính thức rồi, các chị em, lên thôi!"
Ảnh chụp chính thức khá đẹp, đồng phục của thực tập sinh nhìn qua cũng không tồi, clip ngắn thì chính là kiểu tự giới thiệu thông thường, cộng thêm vài đoạn biểu diễn đặc sắc.
Hết thảy đều không có gì khác biệt với những kỳ chương trình trước, nhưng nhóm fan show rất nhanh đã phát hiện ra có điểm không đúng.
Click vào ảnh chụp của thực tập sinh, có thể xem được chi tiết phần giới thiệu của từng người. Nhưng có chi tiết đến đâu, không gian cũng có hạn, thế mà có không ít thí sinh lại cố gắng chèn thêm để nhắc đến Quỳnh Nhân.
Nhóm fan show tức thì mơ màng khó hiểu, trước chỉ nghe nói Quỳnh Nhân có quan hệ với IKU thôi mà, sao ngay cả UKITeng cũng muốn thổi phồng cậu ta nữa? Này là bắt buộc thực tập sinh thêm phần khen ngợi thao tác ảo diệu của huấn luyện viên vào bản giới thiệu cá nhân à?
Người tính tình nóng nảy thì đã lập tức mắng to.
Nhưng nhìn kỹ lại nội dung mà thực tập sinh nhắc tới, nhóm fan show không thể không nói.
Một phần trong số đó đều cảm ơn Quỳnh Nhân đã hướng dẫn vũ đạo, ca hát cho mình, cái này thì bình thường thôi, dù sao năng lực nghiệp vụ của Quỳnh Nhân cũng là chuyện đã được công nhận từ trước rồi.
Nhưng "Cảm ơn thầy Quỳnh đã cứu mạng chó của tôi" với "Kể từ khi gặp được thầy Quỳnh, tôi cuối cùng cũng không mơ thấy ác mộng nữa" là sao, Quỳnh Nhân còn có công năng trị bệnh cứu người à?
Còn có người viết "Cảm ơn thầy Quỳnh, ai hiểu đều hiểu".
Fan show lo sốt vó.
Bọn tui không hiểu á, muốn nói gì thì nói rõ rõ coi, không thì khỏi cần nói, đừng có úp úp mở mở, chọc người ta hiếu kỳ như vậy.
Mà mấy cái này vào trong mắt fan hâm mộ của Quỳnh Nhân thì lại mang theo một hương vị khác.
[ Tuy tui xem không hiểu, nhưng tui cảm thấy chuyện này hết sức là bình thường.]
[ Con trai Mị mỗi lần tham gia show giải trí là y như rằng sẽ xuất hiện với những chuyện không hiểu ra sao, phỏng chừng là lúc ghi hình có chuyện gì khó nói xảy ra rồi.]
[ Mọi người ngồi xuống cả đi, chuyện con trai Quỳnh làm, chỉ là chút tài vặt hút fan thường thường không có gì lạ thôi.]
Là người ai cũng có tính tò mò, fan show mang theo loại tâm tình muốn tìm hiểu bí mật, xem hết lại một lượt những video hậu trường bên lề mà hai ngày nay ê kíp chương trình đăng lên, sau đó có một fan phát hiện sự lạ.
[ Mọi người tới mà xem này, bức ảnh hiện trường ba hôm trước đạo diễn đăng lên ấy, anh đẹp trai tóc dài kia chính là đạo sĩ Thanh Lôi quan. Vậy có phải lúc quay chọc phải quỷ không?]
[ Ú ù, đây không phải trợ lý của con trai tôi à? Buổi chụp ảnh quảng cáo cuối tuần trước, bọn tôi phát hiện con trai có trợ lý còn rất vui vẻ nữa.]
[ Vậy... Tại sao đạo sĩ lại đi làm trợ lý cho Quỳnh Nhân? Đời hai giống Mạnh Thanh Hành à? Muốn gia nhập giới giải trí kiếm tiền à?]
Không ít người lập tức mò tới Weibo chính thức của Thanh Lôi quan, ở bên dưới comment hỏi là có chuyện gì xảy ra, quản lý Weibo rất nhanh đã đi ra trả lời: "Quan bọn tôi hiện có hai đạo trưởng nhỏ đang tu hành cạnh thầy Quỳnh, bọn họ sẽ không đi làm thần tượng, chờ tu hành xong sẽ quay trở về quan."
Lời này vừa ra, người hâm mộ đầy đầu toàn dấu chấm hỏi, đạo sĩ tới tu hành bên cạnh thần tượng là thao tác gì đây?
Mà càng thần kỳ hơn nữa là, bên dưới Weibo của Thanh Lôi quan lập tức có không ít người trong giới huyền môn để lại bình luận, đều nói ghen tị, ước ao hai vị đạo trưởng Mạnh, Vương có phúc khí, được tu hành bên cạnh Quỳnh Nhân, vân vân và mây mây.
Trong một thoáng, cả fan show và fan Quỳnh Nhân đều thấy chết lặng.
Sao, Quỳnh Nhân lại thành máy giác ngộ biết đi rồi, ở bên cạnh cậu là có thể trợ giúp cho quá trình tu đạo à?
Thực sự cạn lời...
Tất cả mọi chuyện liên quan đến Quỳnh Nhân cuối cùng đều có chiều hướng trở nên bí ẩn mơ hồ, khiến người ta không biết phải nói sao. Cho dù muốn bôi đen cậu cũng không tìm được điểm nào thích hợp để nói.
Đây rốt cuộc là tại sao?
*
Trong lúc dân mạng còn đang bận cạn kiệt khô hạn lời tập thể, Quỳnh Nhân đã về đến nhà.
Trong vườn Ngọc Uẩn không có bóng người.
Có lẽ Ngôn Mặc vẫn còn đang bận, dù sao bạn cùng nhà của cậu cũng chuẩn là một người cuồng công tác mà.
Quỳnh Nhân cố gắng bỏ lơ nỗi thất vọng trong đáy lòng, xách vali vào nhà. Mạnh Thanh Huyền cùng Lý Quỳ giúp cậu đưa hành lý vào xong thì cũng rời đi.
Quỳnh Nhân vừa mệt vừa đói, cậu đi tắm rửa trước, sau đó mở tủ lạnh tìm xem có đồ gì ăn không, phát hiện trong ngăn giữ tươi có để một miếng sandwich bọc rất kỹ.
Trên đó có dán một tờ giấy note, ghi: Đói bụng ăn cái này.
Bên cạnh còn để một chai sữa, trên thân chai ghi ngày hôm nay.
Kỳ thật đấy, nếu Ngôn Mặc mua sữa với làm sandwich cho cậu, vậy rõ ràng là biết hôm nay cậu sẽ về nha, vì sao lại không thấy nhắn tin trả lời cậu nhỉ?
Đừng nói là dưới Địa Phủ xảy ra chuyện gì nhé?
Quỳnh Nhân đi ra phòng khách lấy điện thoại di động của mình, chuẩn bị gọi hỏi chút xem sao.
Vừa mới đi tới chỗ ghế sô pha thì bất ngờ bị ôm chầm lấy từ phía sau.
Bên tai cảm giác lành lạnh, có người gọi cậu: "A Nhiên."
Hơi thở lạnh băng phả vào tai, rất quen thuộc, nhưng âm sắc lại có chút xa lạ.
Quỳnh Nhân khó khăn xoay người lại, thoát ra khỏi ngực đối phương.
Đứng trước mặt cậu hiển nhiên chỉ có thể là Diêm La Vương, nhưng dáng vẻ này của đối phương, cậu chưa gặp qua bao giờ.
Trang phục gần giống với tượng Diêm La Vương đặt trong phòng ngủ của cậu, thân trên để trần, trên cổ và cánh tay đều mang trang sức tạo hình cầu kỳ
Bên dưới gần như cũng không mặc gì, chỉ quấn một mảnh vải che đi chỗ không thể để lộ ra, trên cổ chân cũng đeo hai cái vòng vàng.
Làn da màu mật ong, so với da của Quỳnh Nhân còn đậm màu hơn một chút.
Mái tóc quăn màu nâu xõa tung, trên trán có hai cái sừng đỏ sẫm, hình dáng không giống sừng rồng, mà giống với kiểu sừng nhọn của ác quỷ hơn, phía sau còn lóe lên một vòng sáng giống như lửa, hình dáng từa tựa cánh sen.
Ngũ quan so với những hóa thân khác thì có vẻ nham hiểm hơn, đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt ẩn chứa sự hung ác, khiến người ta cảm thấy đây không phải thần linh, là càng giống ác quỷ hơn.
"Đây là hóa thân nào của anh thế?"
Quỳnh Nhân mờ mịt hỏi.
Diêm La Vương không đáp lời, đi chân đất, từng bước từng bước hướng về phía Quỳnh Nhân, ôm eo cậu thả người xuống ghế sô pha, bản thân cũng nằm lên theo, ngón tay hắn quẹt lên cánh môi đầy đặn của Quỳnh Nhân, lướt qua gò má cậu, rồi bỏ vào miệng mình, mút một chút.
Nhưng Quỳnh Nhân đang mải bối rối không nhận ra, chỉ nghe Diêm La Vương nhỏ giọng gọi mình.
"A Nhiên."
Hơi thở của Diêm La Vương lạnh như băng, nhưng nhiệt độ trên người lại nóng bỏng, Quỳnh Nhân bị đối phương ôm lấy từ phía sau, nhìn thấy bàn tay hắn đang đặt lên cánh tay của mình, mà nói chính xác hơn thì phải là móng vuốt.
Từ đốt ngón tay cuối cùng kéo dài ra, nhọn hoắt, đầu ngón tay sắc bén ấn lên da thịt trơn bóng, tựa hồ chỉ cần mạnh tay thêm tí nữa là sẽ đâm rách da cậu.
Trông thì rất nguy hiểm, nhưng Quỳnh Nhân lại không thấy sợ chút nào, cùng lắm thì chỉ hơi phát rầu, cảm thấy bạn cùng nhà trước nay luôn bình tĩnh kiềm chế hình như say rượu rồi.
Đôi môi Diêm La Vương lạnh băng, dường như lúc tăng nhiệt độ cho cơ thể thì bỏ qua mất nơi này, hoặc cũng có thể đặc điểm của hóa thân này chính là như vậy.
Lành lạnh chạm lên vành tai Quỳnh Nhân.
"A Nhiên, cậu không ở đây, ta không ngủ được."
Giọng nói lạnh băng, nhưng thực ra là đang làm nũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất