Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới

Chương 71

Trước Sau
Loáng cái đã đến tháng 12, Long Thành chính thức bước vào mùa đông.

Concert của Quỳnh Nhân sẽ diễn ra vào ngày mai.

Cổ Ti đi máy bay từ Hà Thành đến Long Thành, được nhân viên đón ngay ngoài sân bay.

"Thời gian tập dượt của cậu là vào chiều nay, tôi xác nhận lại với cậu thêm một lần nữa, quần áo do cậu tự chuẩn bị, makeup sẽ dùng nhân viên bên tôi, trước khi tập dượt sẽ xác định tạo hình và phong cách trang điểm trước. Cậu có yêu cầu đặc biệt nào với trang thiết bị không? Nếu có, chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp."

Cổ Ti lắc đầu, cười nhẹ: "Không có."

"Cậu dễ nói chuyện thật đấy." Trợ lý tới đón hắn là một đạo sĩ trẻ tuổi, trên người mặc đồ vest nhưng vẫn dùng một chiếc đạo trâm để búi tóc trên đầu.

Cổ Ti nhìn hoa văn hình Thái Cực trên trâm: "Trâm của cậu..."

Đạo sĩ sờ sờ cây trâm trên đầu, đắc ý nói: "Đây là thầy Quỳnh đặt làm riêng cho tôi và Vương Bá Đoan đấy, nghe nói tốn không ít tiền. Thầy Quỳnh của bọn tôi thực sự là cái này..."

Mạnh Thanh Huyền giơ ngón cái lên: "Số một thế giới."

Đạo trâm so với trâm bình trường thì bản rộng hơn, rất lãng phí, chất liệu làm cây trâm này rất tốt, nửa tím nửa xanh, đầu trâm tạo hình thái cực vừa đúng lúc dùng hai màu sắc này để phân ra, vô cùng hiếm thấy.

Cổ Ti cười nói: "Huấn luyện viên Quỳnh Nhân đối với hai người thật tốt."

Mạnh Thanh Huyền từ ghế phó lái quay đầu lại nhìn hắn, nghiêm túc nhìn một lúc lâu, sau đó đột nhiên "Ồ" một tiếng.

Lẽ nào đạo sĩ nhỏ này phát hiện cái gì rồi?

Không thể.

Hắn ngụy trang kín không kẽ hở, ngay cả Quỳnh Nhân gặp mặt nhiều lần như vậy cũng không thể nhận ra hắn chính là Ngọc tiên sinh, người này chỉ là một đạo sĩ mới ra nghề, ánh mắt không thể nào lợi hại hơn Quỳnh Nhân được.

Cổ Ti: "Sao cậu lại nhìn tôi vậy?"

Mạnh Thanh Huyền làm động tác sờ sờ cằm giống như Conan: "Cậu rất giống với một tượng thần mà tôi từng nhìn thấy."

Khóe miệng Cổ Ti nhếch lên thành một nụ cười, đang định nói thì đó, thì đã nghe Mạnh Thanh Huyền nói tiếp.

"Dáng vẻ trông bình thường quá, làm tôi không tài nào nhớ kỹ được."

Độ cong miễn cưỡng kéo ra trên môi Cổ Ti lập tức đông cứng.

Mạnh Thanh Huyền "Bụp" môt tiếng, che miệng lại: "Nói sai nói sai rồi, cậu đừng để bụng nhé."

Cổ Ti không chỉ để bụng, mà còn viết tên Mạnh Thanh Huyền lên trang đầu tiên trong sổ tử của mình.

Người bên cạnh Quỳnh Nhân, kẻ nào kẻ nấy đều y như nhau, thực sự khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Để tránh Mạnh Thanh Huyền lại lắm mồm nói thêm gì, hắn lấy ra dụng cụ chuyên dụng dùng để từ chối nói chuyện, tai nghe.

Trong tai nghe không có tiếng nhạc, chẳng qua là làm dáng như thế. Đeo tai nghe lên xong vẫn cảm thấy khó mà giữ được bình tĩnh, Cổ Ti bèn dứt khoát nhắm mắt lại luôn.

Một lát sau, hắn nghe thấy tài xế và Mạnh Thanh Huyền nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

"Ngủ rồi à?"

"Ngủ rồi."

"Người này chính là người nổi tiếng nhất trong "Chế thanh 3" à? Trông bình thường thật đấy, chắc là do UKITeng quyết định nội bộ."

"Cái này thì không phải, năm nay UKITeng làm nghiêm chỉnh lắm, hiện giờ vẫn còn chưa ra quyết định nội bộ đâu."

Trong lòng Cổ Ti không khỏi vui sướng, dù sao vẫn có người biết, biết sự nổi tiếng của hắn là hàng thật giá thật.

"Người này mua seeding làm marketing, nhưng mà không tìm đúng công ty. Ai mà không biết công ty truyền thông Mao thị là công ty giỏi nhất, không biết cậu ta tìm công ty nửa mùa ở đâu, tỷ lệ chuyển fan thấp tè. Bây giờ một fan có thể đồng thời bỏ phiếu cho mấy người liền, chờ đến giai đoạn one pick*, thứ hạng của cậu ta nhất định sẽ tụt xuống."

Cổ Ti nghe thế cũng không thấy giận. Quá trình ra sao không quan trọng, kết quả tốt mới là chính yếu.

Truyền thông Mao thị à? Cổ Ti âm thầm nghĩ, công ty này mấy tháng nay danh tiếng rất lớn, ngay cả nhân viên công tác bên cạnh Quỳnh Nhân cũng phải mở miệng khen, xem ra đúng là có bản lĩnh thật. Quỳnh Nhân có thể hot lên nhanh chóng như vậy, ngoại sừ số may ra, có thể còn có công ty này ở sau lưng giúp bày mưu tính kế nữa.

Xem ra, hắn cũng nên tìm công ty này hợp tác, nếu có thể kéo công ty này về phía mình, hắn chẳng phải vừa có thêm một sự trợ giúp, còn có thể giáng cho Quỳnh Nhân một đòn sao.

Đến sân vận động, Mạnh Thanh Huyền dẫn Cổ Ti đi vào, Quỳnh Nhân đang tập duyệt bên trong, âm thanh khá lớn, Mạnh Thanh Huyền hơi cao giọng hơn một chút, hỏi: "Cậu muốn lên tập luôn, hay là nghỉ ngơi trước một chút? Để tôi dặn nhân viên đi chuẩn bị."

Cổ Ti: "Giờ luôn đi."

Cổ Ti đối với việc làm thần tượng hoàn toàn không có một chút hứng thú nào, hắn bước vào lĩnh vực này chỉ là vì muốn đánh bại Quỳnh Nhân thôi, mà muốn đánh bại Quỳnh Nhân, thì phải tận dụng tất cả mọi cơ hội có được.

Buổi biểu diễn ngày mai sẽ được phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, nếu hắn có thể cướp fan của Quỳnh Nhân ngay tại hiện trường, vậy đúng là không còn gì sung sướng hơn.

Hắn phóng tầm mắt nhìn lại, trên sân khấu đã được dựng xong, Quỳnh Nhân đang tập dượt ca khúc "Mi sẽ không có kết quả tốt", sau giai điệu vừa nhanh, vừa dày đặc, lại càng lúc càng cao của "Mi sẽ không có kết quả tốt", nhịp điệu đột nhiên chậm lại, tiếng sáo vang lên.

"Anh muốn bay vào đám mây hỗn độn đó, vì em hô mưa gọi gió."

Bài hát chuyển từ "Mi sẽ không có kết quả tốt" sang "Loạn vân" một cách liền mạch, không một chút kẽ hở.

Cảm xúc khi hát của Quỳnh Nhân cũng thay đổi chỉ trong một giây, cảm giác nóng bỏng sôi sục nháy mắt rút đi, cảm xúc của người nghe cũng thay đổi theo màn biểu diễn của cậu.

"Loạn vân" là một vài nhạc nhẹ, lưu luyến tình cảm, tiếng hát vừa cất lên đã khiến người ta như nhìn thấy vô số đám mây đang vần vũ nơi đỉnh núi.

"Sao cậu lại đứng đây?"

Cổ Ti nghe thấy tiếng Mạnh Thanh Huyền, lúc này mới phát hiện mình đã đứng ở đây một lúc lâu.

Hắn thực sự có chút choáng váng, nhưng suy nghĩ trong lòng càng nhiều là về hiệu quả biểu diễn của mình trong concert.

Sau khi xem phần trình diễn của Quỳnh Nhân, khán giả rất dễ có cảm giác chênh lệch, hắn cần một ít thủ đoạn đặc biệt để bù vào phần chênh lệch này.

Trong lòng Cổ Ti không khỏi mất kiên nhẫn.

Ai mà ngờ, hắn bỏ ra hai trăm năm, rốt cuộc có thể tinh thông tất cả các loại pháp thuật, bùa chú, cho dù có là Nhạc Giác tái thế cũng không phải là đối thủ của hắn.

Vậy mà Quỳnh Nhân lại cam chịu sa đọa, nhất định phải làm cái nghề xướng ca vô loài này, hại hắn nếu muốn trực diện đánh bại cậu thì không thể không trở thành nghệ sĩ.

Buồn nôn.

Quỳnh Nhân tập dượt xong, đi xuống chào hỏi với hắn: "Đến rồi đấy à? Trước đi lên làm quen sân khấu trước đi, có vấn đề gì thì có thể trao đổi luôn với nhân viên."

Cổ Ti gật đầu nói được, thoạt nhìn giống y như trước đây, là một thực tập sinh ngoan ngoãn, hết lòng ngưỡng mộ huấn luyện viên.

Hắn đi khắp nơi ăn trộm đèn nhang của người khác, cũng thường xuyên làm công việc truyền giáo, chẳng hề có chút mất bình tĩnh nào, động tác đi lên sân khấu cũng bình thường, không giống như một thực tập sinh còn chưa ra mắt.

Cổ Ti diễn tập ba lần, sau khi xác nhận tất cả các chi tiết nhỏ đều không có vấn đề gì mới xuống khỏi sân khấu.

"Cậu biểu diễn không tệ, chỉ là..." Mạnh Thanh Huyền tỏ vẻ muốn nói lại thôi, "Biểu diễn sau thầy Quỳnh nhà tôi, ít nhiều gì cũng có chút thua thiệt, nhưng mà giờ có tập cũng không kịp nữa."

Sao lại không kịp? Thân thể này là hắn cố ý làm riêng để tiến vào giới giải trí, âm vực rất rộng, nốt cao có thể cao vút đến tận trời xanh, so với sao Tử Vi trên trời hạ phàm, hắn càng yêu thích thiết lập từng bước phấn đấu vươn lên hơn, cho nên vẫn không bày ra năng lực thực sự.

Ngày mai, sẽ có rất nhiều khán giả nhìn thấy một mặt khác của hắn.

"Thầy Quỳnh dặn tôi dẫn cậu đi gặp chuyên gia trang điểm, thảo luận xem ngày mai nên trang điểm và tạo hình như thế nào, chụp ảnh lại làm mẫu. Tránh cho lúc đó phải trang điểm cho quá nhiều người, cập rập lại mắc sai sót."

Cổ Ti gật đầu, hắn đi theo Mạnh Thanh Huyền đến phòng hóa trang, chuyên gia trang điểm lại là một con bạch tuộc tinh, có trời biết, loại động vật mà hắn ghét nhất chính là bạch tuộc.

Nhưng thiết lập tính cách của Cổ Ti chính là ánh trăng sáng không tranh không đoạt, không thể lại ở concert của huấn luyện viên cành cao cành bổng, đòi đổi chuyên viên trang điểm được, chỉ đành cắn răng ngồi xuống trước gương.

Bạch tuộc khoanh hai tay lại, trong mắt Cổ Ti thì chính là hai cái xúc tu to lớn xoắn lại với nhau như cái bánh quẩy, giác hút lộ ra bên ngoài, trông càng mắc ói hơn.

"Ầy..." Bạch tuộc đột nhiên thở dài, "Không được, không có linh cảm."

"Bạn yêu ơi, tôi hi vọng chọn được kiểu hóa trang có thể phô bày nét đặc biệt của bản thân cậu, nhưng bây giờ thực sự tôi chưa nhìn thấy cậu có thứ gì đáng giá để phô bày cả." Bạch tuộc cúi người, hai con mắt to trong nhìn thẳng vào Cổ Ti, mùi tanh mằn mặn của biển phả thẳng vào mặt hắn.

*Chỗ này giải thích một chút, có thể ở đây đã dùng phép để người khác không nhìn thấy hình dáng thật của bạch tuộc, giống như lúc Ban Thù gặp Hùng Miêu ấy, nhưng vì Ngọc tiên sinh là thần nên vẫn thấy được.

Cổ Ti thậm chí không vì mấy câu gợi đòn của bạch tinh mà bốc hỏa, hắn đã sắp không thở nổi nữa rồi.

Trong tay hắn cầm một lá bùa, bạch tuộc đúng không, đêm nay lập tức biến mày thành bạch tuộc nướng.

"Trang điểm xong chưa?" Quỳnh Nhân đúng lúc đi vào, Cổ Ti chỉ có thể cất bùa chú đi.

Bạch tuộc xoay người, lau mồ hôi trên trán, may là nó là động vật biển, toàn thân ẩm ướt, Cổ Ti hoàn toàn không phát hiện ra nó đang căng thẳng.

Bạch tuộc lấy điện thoại ra, vừa lướt Weibo vừa nói: "Không có linh cảm, để tôi đi xem xem người khác makeup cho cậu ta kiểu gì."

"Ồ hố!" Bạch tuộc khoa trương kêu to một tiếng, "Cậu lên hot search này, chúc mừng nhé."

Nó giơ điện thoại đến trước mặt Cổ Ti.

Cổ Ti vừa nhìn, hastag nằm ở vị trí thư năm chính là # Cổ Ti marketing #.

Nguyên nhân là vì có fan chương trình đặt ra nghi vấn về hạng nhất Cổ Ti đạt được.

Đi sau hạng một show thần tượng luôn là gió tanh mưa máu, fan hâm mộ nhà khác cào xé mắng chửi, Cổ Ti lại âm thầm không tiếng động giành được hạng nhất, không phù hợp với quy luật bình thường của show thần tượng.

Dân mạng nhàn rỗi không có chuyện gì làm bắt đầu đi rà soát một lượt, phát hiện nick marketing thường xuyên share lại nội dung weibo của Cổ Ti, cùng người hay up video của Cổ Ti lên web đều thuộc cùng một công ty.

Dấu vết marketing không quá rõ ràng.

Thiết lập tính cách của Cổ Ti chính là ánh trăng sáng dịu dàng, không tranh không đoạt, nỗ lực phấn đầu, rất nhiều fan show đều nói hắn như dòng suối trong mát trong số các thực tập sinh, tuy fan không nhiều, nhưng duyên người qua đường lại cực tốt.

Nhận xét phổ biến nhất về Cổ Ti chính là: "Cảm giác là một người vừa dịu dàng vừa chăm chỉ cố gắng."

[ Cứ nghĩ là một người âm thầm nỗ lực, không marketing, không làm trò, không tranh không đoạt như một dòng suối mát, không ngờ thiết lập tính cách lại nát sớm vậy.]

[ Đề nghị các thần tượng không nên dùng những thiết lập tính cách dễ vỡ kiểu như con ngoan trò giỏi, chàng trai ấm áp, yêu gia đình, đơn thuần giản dị, hay suối mát giới giải trí gì gì đó. Mấy người này lúc lật xe, người sau so với người trước càng lật ác hơn.]

Thiết lập tính cách đổ bể khó tránh khỏi bị người chế giễu.

Cổ Ti biết sự nổi tiếng của mình là do đâu mà có, thấy bình luận trên mang đột nhiên chuyển hướng, trong lòng không tài nào vui nổi.

Hắn quay về khách sạn, Xem Weibo nghĩ biện pháp ứng phó.

Trước mắt bình luận của dân mạng đa phần đều là trào phúng, Cổ Ti ghét nhất là loại cảm xúc này, hắn thà rằng người khác hận mình, cũng không muốn bị cười nhạo như vậy.

Nhưng chuyện khiến hắn thực sự phiền lòng là số fan đang không ngừng giảm xuống.

Kịch bản hắn tự viết cho mình là ra mắt ở vị trí center, một lần đã nổi, đánh bại Quỳnh Nhân. Hắn dựa vào cách thay đổi số liệu của nhà đài để thoải mái giành lấy hạng nhất, nhưng đó là kế tạm thời để có thể tham gia concert của Quỳnh Nhân.

Cái hắn muốn từ trước đến giờ luôn là thắng lợi chân chính.

Ma xui quỷ khiến, Cổ Ti lại nhớ đến truyền thông Mao thị.

Cổ Ti gửi tin nhắn cho máy tính nuôi trong nhà, để nó liên hệ bàn bạc với truyền thông Mao thị, xem thử đối phương có cách nào giúp hắn bình ổn chuyện này không.

Mười phút sau, máy tính trong nhà gửi tin phản hồi.

[ Bọn họ nói giải trừ nguy cơ quan hệ xã hội là thế mạnh của họ, có thể trong chớp mắt xoay chuyển hướng đi của dư luận, nhưng mà chào giá rất cao, không biết ngài có đồng ý hay không.]

Cổ Ti không giỏi đánh chữ, bèn gửi tin nhắn âm thanh: "Họ muốn bao nhiêu?"

[ Ba mươi triệu.]

Vừa vặn là số tài sản còn sót lại của Cổ Ti, hắn hoài nghi, đối phương biết được con số này nên cố ý đòi tiền.

Làm chính thần, hắn không cần tiền tài, cũng không có ý thức phải kiếm tiền, số tiền này là tất cả tài sản hắn tích góp được trong suốt hai trăm năm ở dưới nhân gian, không khỏi có chút chần chờ.

Máy tính trong nhà gửi hình ảnh đoạn nói chuyện Wechat của nó với truyền thông Mao thị cho hắn xem.

Ảnh đại diện của nhân viên hỗ trợ khách hàng bên truyền thông Mao Thị là một người đàn ông trên mặt có sẹo, đang ngậm một điếu xì gà, ID là Anh Mao giang hồ.

[ Anh Mao giang hồ: 30 triệu nghe thì có vẻ nhiều, nhưng có thể mua được một tương lai xán lạn.]

[ Anh Mao giang hồ: Công ty chúng tôi thực hiện chế độ đăng ký theo năm, ba mười triệu bao toàn bộ hoạt động marketing cùng quan hệ xã hội của cậu ta trong vòng một năm. Chúng tôi còn có thể giúp cậu ra xây dựng thiết lập tính cách càng dễ hút fan hơn. Dĩ nhiên, nếu cậu ta chê đắt, thì cũng tôi cũng có thể hiểu được.]

[ Anh Mao giang hồ: "Không phải nghệ sĩ nào cũng có thể kiếm được ba mươi triệu một năm, cậu ta không có lòng tin với khoản đầu tư bỏ ra này, bản chất là vì không có lòng tin với chính mình, truyền thông Mao thị bọn tôi thích những người có tham vọng hơn.]

Câu nói này đã đánh động Cổ Ti, chỉ cần có thể đạt được mục đích, ba mươi triệu thì có là gì, hắn cũng thích người có tham vọng.

Hắn giao cho máy tính trong nhà phụ trách chuyện này, nó rất nhanh đã nhắn lại:

[ Bọn họ cam kết ngày mai sẽ giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ giám sát ngôn luận trên mạng, sau khi ngôn luận chỉ trích ngài bị loại bỏ 90% thì mới thanh toán tiền.]

Trong lúc Cổ Ti nằm trong khách sạn, nghĩ xem mình có nên dựa vào trận đổi vận để kiếm tiền nữa hay không, thì trong vườn Uẩn Ngọc, thỏ bông đang cho Quỳnh Nhân xem lịch sử Wechat của nó.

"Hắn đồng ý bỏ tiền à?" Quỳnh Nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Thỏ bông gật đầu, cái đầu nhỏ lắc lư, để lộ ra sự vui vẻ trong lòng.

[ Chờ điều kiện hợp đồng được đáp ứng, máy tính nuôi trong nhà của hắn sẽ chuyển tiền. Quy tắc hành xử của máy tính trong nhà tương đối cứng nhắc, không cần biết quá trình như thế nào, chỉ cần đạt được kết quả thì sẽ lập tức chuyển tiền.]

Ngày mai nhất định sẽ có két quả, chỉ có điều phương pháp chắc chắn nằm ngoài dự đoán của Cổ Ti.

*

Ngày diễn ra concert.

Ngọc tiên sinh thay một khuôn mặt khác, ngồi xuống hàng ghế đầu, hắn thấy hàng ghế có vị trí tốt nhất cũng đã được ngồi kín, Diêm La Vương ngồi ở chính giữa.

Đúng như những gì hắn dự đoán, hắn đã chuẩn bị cho Diêm La Vương một phần quà lớn rồi.

Phần quà này không chắc đã giết được Diêm La Vương, nhưng có thể khiến đối phương đau thấu tim gan.

Ngọc tiên sinh tới vừa đúng lúc, hắn ngồi xuống không lâu, thì buổi biểu diễn cũng chính thức bắt đầu.



Sân vận động sáng ngời đột nhiên tối sầm lại, sau đó lại bừng sáng.

Quỳnh Nhân xuất hiện trên sân khấu, cùng bài nhạc nhẹ "Loạn vân" để mở đầu cho concert.

Phông nền trên sân khấu như thật như ảo, như mây mù giăng mắc khắp núi rừng xinh đẹp.

"Anh muốn bay vào đám mây hỗn độn đó, vì em hô mưa gọi gió."

"Mang gió mang mưa, em mang theo gió mang theo mưa, khiến mây mù chất chồng, anh gối đầu trong mây."

Bài hát nhẹ nhàng uyển chuyển, chỉ dùng đàn dương cầm và đàn cello để đệm nhạc, mang theo tiếng gió nhẹ.

Diêm La Vương nhớ lại khung cảnh núi Vân Châu. Tới núi Vân Châu và sông Tỷ để tìm thần miếu là hóa thân long nhân, khi đó hắn hóa thành một con rồng đen, xoay quanh trên đỉnh nùi Vân Châu vài vòng.

Mây mù bị hắn thu hút, tụ lại mà đến, trôi lờ lững ở sườn núi. Mây tựa như đang trốn vào ôm ấp của núi, lại tựa như núi dựa vào lòng mây.

Khóe miệng Diêm La Vương hiện lên ý cười, chống má phải, lẳng lặng nhìn Quỳnh Nhân tỏa sáng, A Nhiên của hắn, ngay cả hình ảnh cũng tràn đầy ấm áp.

Hát xong "Loạn vân", tiếng nhạc dạo của "Mi sẽ không có kết quả tốt" lập tức vang lên.

Trình tự biểu diễn ngược lại hoàn toàn với lúc tập dượt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngọc tiên sinh cứ cảm thấy, lúc hát "Mi sẽ không có kết quả tốt" Quỳnh Nhân năm lần bảy lượt đánh mắt nhìn về chỗ hắn ngồi.

Ca khúc sôi động kết thúc ngay sau câu "Cứ thế không ngừng trăm ngàn năm", tiếng nhạc nền cùng tiếng hát của ca sĩ đồng thời ngừng lại, nghe xong mà từng lỗ chân lông của thính giả đều cảm thấy sảng khoái.

Đám người xung quanh Ngọc tiên sinh phấn khích reo hò, tiếng người rộn ràng như sóng nhiệt, tỏa ra bốn phương tám hướng.

Quỳnh Nhân cầm micro nói: "Hôm nay, có một vị khách mời vô cùng đặc biệt tới tham dự concert của tôi, người này cùng tôi rất có duyên. Để chào mừng sự xuất hiện của đối phương, mọi người cùng cho một tràng pháo tay nào!"

Khán giả lập tức hưởng ứng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Nhanh như vậy à?

Ngọc tiên sinh khẽ cau mày, Cổ Ti đáng lẽ phải chờ đến gần cuối buổi biểu diễn mới ra sân mà, concert của người sống có thể không tuân theo quy trình, tùy ý làm xằng làm bậy sao?

Nhìn phân thân của mình đi lên sân khấu, tham vọng sự nghiệp trỗi dậy, hắn lập tức cúi đầu xem comment ở phần bình luận.

[ Cổ Ti này thế mà vẫn mặt dày đi lên sân khấu được nữa hả, hot search đang sôi sùng sục thế rồi, không thể có chuyện cậu ta không biết được.]

[ Đùa chứ, đỉnh cao sự nghiệp thần tượng của Cổ Ti chính là vì gian lận phiếu bầu mà vào đồn.]

[ Có bản lĩnh hack số phiếu bầu trong hậu đài UKITeng, trình độ như vậy mà lại chơi trò thay đổi phiếu bầu sau hậu trường, thật là hết chỗ nói...]

[ UKITeng đã báo cảnh sát rồi, yên lặng chờ đợi thông báo bên cảnh sát thôi.]

Máy tính nuôi trong nhà nhắn Wechat đến.

[ Hiện tại trên internet đã không còn ai quan tâm chuyện ngài marketing nữa rồi, hợp đồng được thực hiện, tôi vừa mới thanh toán nốt tiền thù lao cho truyền thông Mao thị.]

Ngọc tiên sinh lúc nhìn thấy tin nhắn này, thậm chí còn không kịp phản ứng ra là chuyện gì, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sững ra vài giây, mãi đến khi cộng hưởng cảm quan với Cổ Ti, hắn mới nhận ra...

Mình bị lừa.

Truyền thông Mao thi cam kết hôm nay sẽ khiến số người thảo luận về chuyện hắn làm marketing bản thân sẽ giảm 90%, nhìn kết quả này thì đúng là như vậy.

Nhưng ai mà muốn dùng phương pháp này để đạt được kết quả chứ???

Quỳnh Nhân cười hết sức tự nhiên, dường như không hề biết chuyện xảy ra trên mạng: "Hôm nay cậu sẽ biểu diễn bài gì cho khán giả vậy?"

Cổ Ti đã tức muốn điên rồi, vừa nghĩ tới chuyện mình chắp tay dâng 30 triệu lên cho cái công ty lừa đảo kia, mà không chừng tin hắn thay đổi số phiếu bầu hôm nay cũng chính là do truyền thông Mao thị tuồn ra, hắn chỉ muốn chém công ty này từ trên xuống dưới thành nghìn mảnh.

Cổ Ti miễn cưỡng kiểm soát biểu cảm trên mặt mình, mỉm cười nói: ""Ai là anh hùng", là ca khúc do chính tôi sáng tác."

Ngọc tiên sinh không khỏi tức giận, hắn tự tay đào mộ chính mình, lấy hài cốt luyện chế phân thân Cổ Ti này. Nhưng Cổ Ti lại phụ lòng kỳ vọng của hắn. Xương cốt phàm nhân quả nhiên là phàm nhân, mới gặp một chút chuyện mà ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không khống chế được.

Quỳnh Nhân: "Đây nhất định sẽ là một ca khúc khiến mọi người ấn tượng sâu sắc."

Cậu nhìn Cổ Ti, đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Mọi người cho một tràng pháo tay nào, hoan nghênh Ngọc! Tiên! Sinh!"

Mồ hôi lạnh của Cổ Ti trong nháy mắt tuôn ra, ướt đẫm thái dương, Quỳnh Nhân mỉm cười, vẫy tay với hắn một cái, từ đầu kia đi xuống khỏi sân khấu.

Quỳnh Nhân biết hắn là Ngọc tiên sinh.

Sắc mặt Ngọc tiên sinh hờ hững, thầm nghĩ, hóa ra Quỳnh Nhân thực sự biết hắn là Ngọc tiên sinh.

Cảm giác bị làm nhục quen thuộc lại tìm tới cửa, quẩn quanh trong lòng hắn mãi không tan. Hai trăm năm rồi, Nhạc Giác đã luân hồi hai kiếp, tại sao cậu vẫn nhạy cảm giống y như năm đó, khiến người ta phát ghét.

Đối với Cổ Ti mà nói, hát hay không hát? Đây là một vấn đề. Nhưng hắn không kịp nghĩ thêm gì, tiếng nhạc dạo đã vang lên, Cổ Ti đành há miệng, nhưng bản thân hắn đang bối rối, tiếng đầu tiên vừa thốt ra đã bị lệch tông, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay động viên.

Quỳnh Nhân đứng chếch sau cánh gà mỉm cười, người khác nhìn vào thì là tốt bụng động viên, nhưng với Ngọc tiên sinh mà nói, thì chưa chắc đã là vậy.

Quả thực, Cổ Ti chỉ cảm thấy tức giận. Hắn thà để người khác hận mình, cũng không muốn nhận ý tốt đối phương bố thí cho.

Tâm trạng một khi đã không vững vàng, thì thanh tuyến càng không thể kiểm soát được. Cao độ của bài hát này tổng thể đều không thấp, hắn lại hát vô cùng khó nghe, thanh âm chói tai liên tiếp vang lên, đối với khán giả chính là một sự dày vò, đến ngay như Ngọc tiên sinh mà cũng muốn bóp chết Cổ Ti.

Cảm nhận được ác ý đến từ chân thân, mồ hôi lạnh của Cổ Ti chảy ròng ròng từ trên trán xuống đến mắt.

Dưới sân khấu im lặng một thoáng, sau đó khán giả đồng thanh la ó: "Xuống đi! Xuống đi! Xuống đi!"

Tiếng người tụ lại nghe như tiếng gầm gào.

Cổ Ti thẹn quá hóa giận, dù sao hôm nay mục đích chính của hắn vẫn là vì phá hoại buổi biểu diễn này, cái thiết lập thần tượng của idol này đã định trước sẽ không giữ được, hắn cũng không định che giấu thực lực bản thân nữa.

Hắn vung tay ném là một tấm bùa, bùa vừa rơi xuống đất, lập tức xuất hiện một quái vật bằng lửa.

Khán giả sợ hãi bỏ chạy tứ tán, tức thì trong sân vận động là cảnh tượng chen chúc giẫm đạp lẫn nhau.

"Viêm ma chú?"

Diêm la Vương ngồi yên tại chỗ, trên không trung có một cánh hoa mềm mại bay xuống, lượn một vòng quanh quái vật kia, lập tức cắt nó thành hình xoắn ốc.

Quỳnh Nhân uống một ngụm nước, hình dáng cắt lát kia nhìn thật giống một xiên khoai tây lốc xoáy lắc phô mai. Cậu cố hết sức kiềm hãm cơn thèm ăn của mình lại, nhìn về phía Ngọc tiên sinh: "Đừng vờ vịt nữa, chúng ta tốc chiến tốc thắng được không? Đừng phá rối concert của tôi."

Khuôn mặt Ngọc tiên sinh dần dần trở nên giống với Cổ Ti, biểu cảm trên mặt của hai người lại khác hẳn nhau, Cổ Ti là tức giận phẫn nộ, còn Ngọc tiên sinh là hờ hững.

Xung quanh hắn có một dòng nước màu vàng bao quanh, hóa thành rồng vàng từ không trung vọt tới cửa ra vào của sân vận động, bịt kín tất cả các lối ra vào.

Khán giả có mặt trong sân vận động hoảng hốt kêu gào, giẫm đạp lên nhau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn thê thảm.

Trên mặt đất nhiễm lên vết máu.

Ngọc tiên sinh đạp bước, ghim bùa chú xuống những vị trí định trước, từ trên người xuất hiện một tia sáng truyền vào trong trận pháp, bóng người trong trận pháp lay động, một tòa nhà cao tầng hiện ra, bao trùm lấy Diêm La Vương.

"Đây là ảo trận mà ta tu luyện suốt hai trăm năm mới thực hiện thành công, Diêm La Vương của cậu e là sẽ bị vây bên trong rất lâu, ta biết hắn có bao nhiêu hóa thân, nhưng giữa các hóa thân dù sao cũng có liên hệ cảm quan, chỉ cần một hóa thân bị ảo trận mê hoặc, những hóa thân khác cũng sẽ rơi vào trong đó."

Ngọc tiên sinh cười như gió xuân ấm áp: "Yên tâm, ta không có bản lĩnh giết chết Diêm La Vương, nhưng cậu thì không chắc có thể sống đến khi hắn quay lại. Ta đã sớm bố trí vô số trận pháp bên ngoài sân vận động này, cậu khỏi mong có người đến cứu."

Vẻ mặt Quỳnh Nhân thả lỏng: "Có thật không?"

Ngọc tiên sinh không khỏi cau mày, rõ ràng tình cảnh đã nguy ngập như vậy rồi, tại sao Quỳnh Nhân vẫn không có phản ứng gì?

Có lẽ vì trong người nhiều hơn một bộ xương cốt phàm nhân, biểu lộ cảm xúc của Cổ Ti rõ ràng hơn nhiều so với Ngọc tiên sinh, sợ hãi cũng không cam lòng, tức giận cùng xấu hổ, sắc mặt y như cái bảng pha màu.

Hắn xông về phía Quỳnh Nhân, Quỳnh Nhân chỉ một tay đã đỡ được cú đấm của hắn, tiện tay kéo một cái, mượn lực kéo Cổ Ti lại, kéo cổ áo đối phương, mượn lực xoay một vòng, ném Cổ Ti ra ngoài.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn, cả người Cổ Ti nện mạnh xuống dưới sàn, xương đùi đã từng gãy một lần, hai trăm năm sau lại gãy thêm một lần nữa, Ngọc tiên sinh cũng bắt đầu cảm thấy đau.

"Hóa ra anh còn có nhược điểm này." Quỳnh Nhân bắt được một thoáng không thoải mái trên nét mắt của Ngọc tiên sinh."

Ngọc tiên sinh cười lạnh: "Cậu tưởng có thể một thân một mình đánh ta và phân thân của ta sao?"

Quỳnh Nhân ngọt ngào mỉm cười: "Ai nói tôi chỉ có một mình?"

Khán giả đang nằm lăn lộn kêu rên trên mắt đất, bị giẫm đạp đến nỗi máu thịt be bét đột nhiên im tiếng, fan hâm mộ đang chạy tán loạn, giống như ruồi mất đầu cũng dừng động tác, tất cả đồng loạt quay lại, nhìn về phía Ngọc tiên sinh.

Từ hốc mắt của họ, một nửa con ngươi rơi ra ngoài, não chảy ra khỏi hộp sọ, xương trắng từ bả vai và cánh tay chòi ra.

Ngọc tiên sinh nhìn mà sởn cả tóc gáy, ngay cả linh hồn đã không còn tồn tại nữa của hắn, dường như cũng đang run lên, Ngọc tiên sinh không khỏi kinh ngạc, hắn cứ nghĩ bản thân sẽ không bao giờ biết sợ nữa.

Quỳnh Nhân: "Tôi đăng bài thông báo tìm kiếm manh mối về anh ở trên Weibo cõi âm, không ngờ lại tìm được rất nhiều người từng bị Ngọc tiên sinh làm hại, cho nên tôi nhờ tất cả bọn họ phụ thân lên người giấy, tới làm khán giả hôm nay."

"Hôm nay anh chính là diễn viên đặc biệt quan trọng trong buổi biểu diễn đấy, còn tên chương trình lần này là gì, trước giữ lại, tạo cảm giác bí hiểm đã."

Ngọc tiên sinh không bận tâm đến người sống, cho nên hắn thậm chí không phát hiện ra, ngoại hình của những người ngồi xung quanh mình cứ na ná nhau, càng không biết được là, những người giấy này đều được một người tên Trương Khinh Khinh đẩy nhanh tốc độ, làm ngày làm đêm mà ra.

Tất cả những người giấy này đều do Quỳnh Nhân tự tay hóa xuống âm, thống nhất sắp thếp việc phụ thân, chỉ cần không cẩn thận phân biệt, thì khó mà nhận ra bọn họ không phải người.

Đúng lúc Ngọc tiên sinh cũng không để người sống vào trong mắt, trong sân vận động nhiều "Người" như vậy, mà hắn chỉ nhìn thấy có Quỳnh Nhân và Diêm La Vương, những người khác đối với hắn mà nói chỉ là vặt vãnh.

Không hề biết chính sự xem thường người khác này của hắn đã khiến bản thân mắc lỗi.

Quỷ hồn từng bị Ngọc tiên sinh làm hại xé nát người giấy vọt ra, trong tay bọn họ đều có Thành hoàng lệnh do Thành hoàng Long Thành ký duyệt.

"Bọn họ có lệnh Thành hoàng tìm anh báo thù, anh không thể khiến họ bị thương được."

Ngải Ân Duyệt là người đầu tiên xông lên, mạnh mẽ đạp Ngọc tiên sinh một cú.

"Chân của tôi!" Ngải Ân Duyệt ôm chân nhảy lò cò lùi về phía sau, "Tên này thế mà có thể phản chiếu lại thương tổn!"

Rõ ràng là không thể đánh người khác mà không làm tổn thương mình, Quỳnh Nhân thầm phỉ nhổ trong lòng, siết nắm đấm nói: "Không sao, đánh tốt lắm, tôi tuyên bố Ngải Ân Duyệt được một điểm!"

Ngọc tiên sinh lần nữa kết ấn, muốn giết chết toàn bộ những quỷ hồn này.

Hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với mặt mũi những người này, giết người hại người thì đã làm sao, kẻ yếu bị giết, đương nhiên là do lỗi của kẻ yếu, chẳng lẽ còn muốn trách hắn sao?

Thành hoàng lệnh là cái thá gì, quỷ lại nho nhỏ dưới Địa Phủ mà cũng muốn trói tay trói chân chính thần à, nực cười.

Hắn khép ngón trỏ và ngón cái hai tay lại đối nhau, ba ngón còn lại đan chéo, sau đó xoay cổ tay, ngón cái ngón trở, ngón áp út áp lại với nhau, hai còn còn lại chạm nhau, trông như hình tháp.

Đây chính là Đại kim cang quyết mà trước kia gã mặt thẹo Quách Nguyên đã từng dùng, nhưng pháp quyết tương tự ở trong tay Ngọc tiên sinh, cấp độ lại không giống nhau.

Kim quang mãnh mẽ tỏa ra, như sóng biển, lăn tăn gợn sóng, lấy Ngọc tiên sinh làm tâm, lan ra xung quanh.

Ánh sáng vừa xuất hiện, các quỷ hồn đã cảm thấy không ổn, Ngải Ân Duyệt hô to: "Nguy rồi té mau!"

*Gốc 风紧, 扯呼 từ đầu tiên là tiếng lóng dùng để chỉ tình huống nguy cấp, còn từ thứ hai là chạy trốn. Tôi để thoát ra luôn nhé.

Bọn họ bỏ chạy cả loạt, trước khi chạy còn kéo theo Cổ Ti. Bọn họ biết, Ngọc tiên sinh rất lợi hại, nhưng mà Cổ Ti lại rất dễ xử lý.

Phân thân thì cũng là kẻ thù, bọn họ nhất định phải đối xử bình đẳng.

Một cái micro từ trên sân khấu bay vọt đến, tự hồ có thể nghe được cả tiếng xé gió vun vút, Ngọc tiên sinh muốn né đi theo bản năng, lại phát hiện đích đến của micro là tay mình.

Theo đó là một đế giày mang theo bụi đất đá lên trên mặt hắn, khiến hắn lùi lại ba bước mới đứng vững được.

Quỳnh Nhân đứng trước mặt hắn, có chút khó hiểu: "Chỉ ba bước thôi à, anh chịu đòn được đấy."

Ngọc tiên sinh: "..."

Dù gì hắn cũng là thần, rốt cuộc Quỳnh Nhân nghĩ hắn như thế nào vậy, tưởng hắn là loại bỏ đi như Quách Nguyên sao?

Quỳnh Nhân đột nhiên hớn hở hẳn, bẻ bẻ khớp tay: "Cùng người chịu đòn tốt đánh nhau mới sướng chứ, không có tôi mới đánh chút, còn chưa dùng hết sức đã một bộ sống dở chết dở, cứ làm như tôi hung tàn lắm vậy."

Ngải Ân Duyệt với các quỷ hồn khác đang đánh hội đồng Cổ Ti, nghe thấy câu này thì lập tức quay đầu lại.

"Sếp ơi, sếp đánh giá bản thân nó chuẩn một tí được không?" Ngài Ân Duyệt hô to, "Sếp phải gọi là hung tàn thành tinh đánh ngoặc kép ấy chứ."

Quỳnh Nhân tống một quyền về phía Ngọc tiên sinh, đối phương cố gắng né tránh, nhưng không thể tránh được toàn bộ, nắm đấm sượt qua sát mặt, lưu lại trên mắt hắn một vết xước.

"Anh thấy chưa, tôi có đánh trúng kẻ này được đâu, hung chỗ nào mà hung."

Ngọc tiên sinh: "..."

Trong lòng hắn rất khó chịu.

Hắn là người chú trọng đến phong thái bên ngoài, mà phong thái của hắn cứ hễ gặp Quỳnh Nhân là lại không giữ được, khiến hắn khó chịu muốn chết.

Những thứ mà Cổ Ti am hiểu, dưới màn đánh hội đồng của một đám quỷ hồn, gần như là không có chỗ trống để phát huy. Các quỷ hồn đồng loạt xông lên, tuy thương tổn tạo thành có hạn, nhưng đánh lên người Cổ Ti, Ngọc tiên sinh cũng sẽ cảm nhận được đau đớn tương tự.

Ngải Ân Duyệt thì thôi coi như không tính, nhưng trong số đó có mấy người từng làm ngục tốt, không biết họ lôi đâu ra hai cây gậy răng sói to vĩ đại, điên cuồng đánh lên người Cổ Ti.

Đầu này, Quỳnh Nhân tóm chặt lấy cổ tay Ngọc tiên sinh, hoàn toàn không quan tâm gì đến chiêu thức, mạnh mẽ đấm một quyền lên mặt Ngọc tiên sinh.

Đánh sái cả quai hàm của hắn. Sức mạnh này hoàn toàn không phải thứ mà người bình thường nên có, Ngọc tiên sinh hoảng hốt, thiếu chút nữa đã cho rằng, người đang đánh mình là Nhạc Giác, mà hắn thì vẫn chưa thành thần, vẫn là đạo sĩ gầy yếu trước kia.

Hắn xoa hai má, thỏa mãn cười: "Tốt lắm, ta thích như vậy, chúng ta sẽ đường đường chính chính..."

Nhằm ngay lúc hắn đang nói, mặt đã trúng cú đấm thứ hai, đánh ngay vào chỗ vừa ăn cú ban nãy.

Đầu Ngọc tiên sinh vang lên ong ong, khóe miệng thế mà lại rách, chảy ra một giọt chất lỏng màu vàng.

Chảy trong thân thế hắn chính là nước sông Tỷ.

"Chờ một chút..."

Quỳnh Nhân túm lấy vai hắn, ấn tay, lên gối, đầu gối đánh mạnh lên sống mũi Ngọc tiên sinh.

Tiếp đến là một trận đánh đập nghiêng hẳn về một phía.

Quỳnh Nhân mỉm cười: "Bình thường nhân vật phản diện đều chết vì nói nhiều đó, anh không biết hả?"



Ngọc tiên sinh không phải không muốn phản kháng, mà hắn thực sự không thể phản kháng được.

Thần có thần lực, không sai. Nhưng phép thuật và võ nghệ từ trước đến nay luôn không có dính líu gì đến nhau, hắn bỏ nhiều công sức nghiên cứu phép thuật bùa chú như vậy, võ nghệ tuy vượt xa người thường, nhưng cũng khó lòng chống trả lại được đòn đánh của Quỳnh Nhân.

Bởi vì động tác của cậu thực sự quá nhanh, sức lực lại lớn, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, hơn nữa một thân bản lĩnh cũng bị đè ép gắt gao, căn bản không thể dùng được.

Bùa chú trên người hắn tự động bay ra, dán lên trên người Quỳnh Nhân, nhưng chỉ vừa mới chạm tới, đã bị ánh sáng công đức ngày càng thuần khiết hơn trước trên người cậu đánh nát.

Từng cú đấm của Quỳnh Nhân đau thấu tận xương, Ngọc tiên sinh bị động chịu đòn, nói gì thì nói, Quỳnh Nhân vẫn chỉ là một người phàm.

Ngọc tiên sinh đứng bất động cho cậu đánh tới mười năm, có khi cũng chẳng ra được vết thương nào gọi là trí mạng.

Thương tổn tuy nhỏ, nhưng sự sỉ nhục trong đó lại rất lớn.

Ngọc tiên sinh lúc này mới nhận ra, lúc trước hắn mắng Quách Nguyên là đồ bỏ đi, thật sự đã sai rồi, lỗi không phải ở Quách Nguyên.

Hắn bị đánh đến không biết làm thế nào, ánh mắt lia đến ảo trận bên cạnh, bèn dùng lực. kéo Quỳnh Nhân vào bên trong.

Tay của Quỳnh Nhân vừa chạm một chút tới rìa ảo trận, đã bị hút vào.

Cậu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, sức khỏe của viện trưởng và người đại diện không được tốt lắm, lúc cậu còn bé cũng thường xuyên vào bệnh viện thăm hai người họ.

Hành lang bệnh viện không hề yên tĩnh, nhất là phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Không cần biết đang là ban ngày hay buổi tối, ở đây luôn có người, hoặc nằm ngủ trên giường người nhà, hoặc ngồi ở ghế chờ.

Thỉnh thoảng, lúc nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng của y tá, tiếng bánh xe giường bệnh được đẩy ra khỏi cửa, sau đó là tiếng khóc xé lòng vang lên.

Quỳnh Nhân không khỏi nghi hoặc, nếu là ảo trận, vậy nhất định phải là nơi mê hoặc lòng người mới phải, tại sao cậu lại thấy bệnh viện? Cậu đâu có bóng ma tâm lý gì với nơi này.

Trong hành lang chỉ có căn phòng nằm ở cuối cùng đang sáng đèn, nói cho cậu biết đó chính là điểm đến cuối cùng.

Trên đường đi, Quỳnh Nhân nhìn thấy Ngọc tiên sinh. Hắn bị cắt thành hai nửa, nhốt vào trong thùng cứu hỏa. Ảo cảnh còn trừng phạt luôn cả chủ nhân của nó à? Quỳnh Nhân kinh ngạc không thôi.

"Anh thế này là sao?"

Ngọc tiên sinh chỉ muốn nhanh chóng chết đi, lúc hắn thấy Quỳnh Nhân, biểu cảm hờ hừng muôn thuở trên mặt cũng sắp không giữ nổi nữa.

Ảo cảnh mà hắn tạo ra mạnh đến mức có thể đánh lừa được cả một vị thần mạnh mẽ như Diêm La Vương, nhưng vì ý thức của Diêm La Vương có sức mạnh áp đảo, đổi khách thành chủ, nuốt trọn tất cả bên trong, thậm chí khiến chủ nhân của ảo cảnh như hắn, vừa bước vào đã bị nhốt vào thùng cứu hỏa.

Quỳnh Nhân cũng không dừng lại lâu ở chỗ Ngọc tiên sinh, cậu đi về phía gian phòng đang sáng đèn, đến cửa, nhìn thấy cách đó nửa mét, là bóng lưng hết sức quen thuộc.

"Ngôn Mặc." Quỳnh Nhân gọi người kia, "Sao anh lại ở đây?"

Diêm La Vương xoay người, biểu cảm lạnh lùng chưa từng thấy, gần như có thể khiến người đối diện chết cóng, nhưng khóe mắt đối phương lại đỏ hoe, dường như nơi đó đã từng có nước mắt đọng lại.

Quỳnh Nhân mơ hồ đoán ra gì đó, cậu không tự chủ thả nhẹ bước chân, càng nhẹ hơn trước. Hai tay Diêm La Vương đặt ở bên người, siết chặt đến độ khớp xương trắng bệch, nhưng ngay cả động tác này cũng lặng im không tiếng động, thân thể không chút run rẩy.

Trên giường bệnh, là khuôn mặt của Quỳnh Nhân, cậu đã rất già, mái tóc hoa râm, hô hấp yếu ớt, tựa như chỉ cần không còn máy móc duy trì, sinh mệnh sẽ lập tức kết thúc.

Nốt ruồi dưới mắt đã ẩn sâu trong nếp nhăn, khóe miệng vì có tuổi mà trĩu xuống, người gầy đến độ chỉ còn da bọc xương.

Quỳnh Nhân chưa từng lo lắng chuyện Diêm La Vương rơi vào ảo cảnh, bảy hóa thân của người này có thể tự khống chế sự liên hệ cảm quan, suy nghĩ cũng là độc lập. Cho dù một hóa thân rơi vào ảo ảnh, hóa thân khác cũng có thể kịp thời nhắc nhở.

Mà bây giờ, Diêm La Vương đứng ở đây, im lặng hồi lâu, không phải do bị ảo cảnh mê hoặc, chỉ là người có sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên không thể thay đổi, mà Diêm La Vương tạm thời vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật, có một ngày Quỳnh Nhân sẽ biến thành như vậy.

Có thể giữ chân hắn lại bên trong, không phải ảo giác hư cấu ra, mà là tương lại sẽ thực sự xảy đến.

Quỳnh Nhân không tìm được câu từ thích hợp để an ủi Diêm La Vương, bởi vì đây chính là tương lai, một ngày nào đó, nó nhất định sẽ xuất hiện trong hiện thực, trước mắt Diêm La Vương.

Cậu bây giờ có thể tay không đánh thần linh, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đến một ngày, cậu nằm trên giường bệnh, dựa vào máy thở để duy trì sự sống.

"Ngôn Mặc."

Diêm La Vương quay đầu nhìn về phía cậu, ôm cậu vào trong lòng, động tác rất nhẹ, tựa như đang ôm lấy Quỳnh Nhân chính là một đám mây vậy.

Nhìn người mình yêu già yếu chết đi, mà thanh xuân của bản thân thì vĩnh viễn ở lại, là một nỗi dằn vặt khủng khiếp. Nhưng hắn không thể ích kỷ để người yêu mình tới Địa Phủ bằng dáng vẻ trẻ trung này.

Hắn không nỡ. Vì thế con đường có thể lựa chọn chỉ còn một cái.

"Không cần lo lắng, ta là Diêm Vương." Diêm La Vương nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xoăn của Quỳnh Nhân, "Ta luôn có thể tìm được em."

Quỳnh Nhân vùi mặt vào cổ Diêm La Vương, Diêm La Vương lập tức cảm thấy nước mắt nóng bỏng thấm ướt nơi da thịt hai người đang chạm vào nhau.

"Nhóc mít ướt." Hắn dịu dàng vỗ về lọn tóc xoăn sau tai Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân ôm đối phương chặt hơn, nghẹn ngào nói: "Em không muốn..."

Cậu không nói ra hết câu, nhưng Diêm La Vương vẫn hiểu.

"Chúng ta ra ngoài đi." Quỳnh Nhân thút thít nói, "Em muốn đánh người, anh nhất định, nhất định không được giúp, em sợ em không đánh đủ."

Diêm La Vương: "..."

"Được. Ta sẽ ở bên cạnh cổ vũ cho em."

Quỳnh Nhân tủi thân gật đầu, Diêm La Vương lấy khăn tay trong túi ra, giúp cậu lau mặt.

"Hôm nay về nhà cho em sờ sừng rồng nhé?"

Quỳnh Nhân ủ rũ ngẩng đầu lên: "Có thật không? Anh sẽ không gạt em chứ, sờ sừng rồng xong có phải làm chuyện gì khác nữa không?"

Diêm La Vương: "..."

"Giải quyết Ngọc tiên sinh đã, có được không?"

Quỳnh Nhân gật đầu: "Ừ, đi!"

Ý niệm của Diêm La Vương hơi động, ảo cảnh trong nháy mắt đã tan biến, Quỳnh Nhân già nua trên giường bệnh tan biến. Hai người họ đều không quay đầu lại.

Ảo trận bị phá giải, Ngọc tiên sinh vừa giận dữ vừa thấy xấu hổ kinh khủng, hắn biết mình không thể đạt được mục đích ban đầu nữa, nhưng trước khi tới, hắn cũng đã tính sẵn đến trường hợp xấu nhất rồi.

Chỉ cần chuyện hắn là Hà Bá sông Tỷ không bị lộ ra, chỉ cần sông Tỷ và tượng thần phỉ thúy của hắn vẫn còn, hắn vĩnh viễn có đường lui.

Hắn niệm một câu chú nguyền rủa ngắn, cơ thể Cổ Ti bắt đầu phình lên, đây không phải do Cổ Ti bị đánh đập quá lâu nên sưng phù, mà là sắp phát nổ.

Diêm La Vương cau mày muốn cứu người, Ngọc tiên sinh tung ra một lá bùa làm cản trở tầm nhìn, dưới chân hắn xuất hiện một vòng xoáy, nước sông vây quanh sân vận động cuộn trào xông ngược lại về phía hắn.

Quỳnh Nhân biết đối phương muốn chạy, bèn nhào tới túm chặt tóc Ngọc tiên sinh. Trong vòng xoáy nước, Quỳnh Nhân vô thức nhắm chặt hai mắt, đến khi mở ra lần nữa, bản thân đã ở trong một đạo quan.

"Chỗ này là...?"

"Đây là Thái Tinh quan do ta xây dựng lại, nhìn thấy cái bàn bên kia không?" Ngọc tiên sinh nói, "Trước kia cậu thường ngồi đọc sách ở chỗ đó."

Quỳnh Nhân: "Tôi cũng tới đây, mà trông anh có vẻ không hoảng sợ chút nào nhỉ?"

Ngọc tiên sinh thở dài nói: "Cậu không bao giờ đi vào con đường tôi đã vạch sẵn cho mình. Cho nên thỉnh thoảng ta cũng nên khiến cậu ngạc nhiên chứ."

Quỳnh Nhân: "Anh chạy không thoát đâu."

Ngọc tiên sinh cười lạnh: "Chẳng bận gì, kể từ hôm đó, khi cậu phá hủy chỗ tượng thần ta góp nhặt suốt hai trăm năm, ta đã nghĩ thông rồi. Muốn thắng cậu, chung quy ta vẫn luôn thiếu một chút may mắn, nhưng nếu giết chết cậu, trận tranh tài giữa chúng ta có thể xóa bỏ."

"Giữa chúng ta từng có tranh tài à?" Quỳnh Nhân ngồi xuống cạnh bàn đá, dựa vào thân cây, gập một chân lại, "Anh đừng có đem người bản thân đơn phương nhắm vào thành đối thủ của mình chứ."

Tư thế này trùng lên ký ức trong đầu Ngọc tiên sinh, trong thoáng chốc, hắn có chút hoảng hốt, tựa như bản thân đã quay lại hai trăm năm trước, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng lão quan chủ lúc ông giảng giải.

"Tên thật của ta là Vân Tỷ, Vân trong núi Vân Châu, Tỷ ý là dòng sông nhỏ không được khơi thông. Kiếp trước cậu là sư đệ của ta, tên Nhạc Giác, Nhạc là núi cao, Giác là ngọc đẹp. Ta từng rất hâm mộ cậu, bởi vì ngay cả tên gọi, tên của cậu cũng hay hơn của ta." Ngọc tiên sinh mỉm cười, "Tên đời này của cậu không may mắn chút nào, ta rất vui."

Quỳnh Nhân lắc lắc ngón trỏ, nghiêm túc nói: "Quỳnh là mỹ ngọc, Nhân là quan niệm đạo đức quan trọng nhất của người dân Hoa Hạ. Tôi có tài có đức, tên và người bổ sung cho nhau. Tiểu Tỷ đừng có vơ bừa, Diêm La Vương nói rồi, tên của tôi siêu hay luôn đó."

Quỳnh Nhân giơ ngón cái lên bên má.

Ngọc tiên sinh lẳng lặng nhìn cậu, cảm xúc chất đầy trong mắt dần dần biến thành hâm mộ. Đó là cảm giác ban đầu trong hắn, trước khi nó vặn vẹo thành sự ghen tỵ.

Quỳnh Nhân hay là Nhạc Giác đều như nhau, bọn họ dù sống dù chết, dù giàu dù nghèo, vĩnh viễn vui vẻ thản nhiên như vậy.

Hắn không học được.

Ngọc tiên sinh: "Nếu có thế làm lại, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè, nhưng bây giờ, ta muốn giết chết cậu, chỉ khi nào cậu chết rồi, trong lòng ta mới có thể thoải mái lại được."

Quỳnh Nhân nhìn hắn: "Không quen. Đừng tự dát vàng lên mặt."

Ngọc tiên sinh chỉ cho cậu xem, phía trên đạo quan có một tầng kết giới bảo vệ mờ ảo: "Ta đã giấu đạo quan đi suốt hai trăm năm, hắn không thể dễ dàng tìm được cậu đâu. Trước đó, ta sẽ giết chết cậu."

Khóe miệng Quỳnh Nhân cong lên, cuối cùng trên mặt nở một nụ cười tươi rói.

Cậu chụm hai tay bên má, nhìn rất tinh quái, thì thầm nói nhỏ: "Nói cho anh biết một bí mật, sông của anh không còn nữa rồi."

Ầm ầm ⸺⸺

Tiếng nổ ầm ầm từ rất truyền đến nghe như tiếng sấm rền, chẳng qua là được phóng đại lên gấp nhiều lần, nghe như tiếng vỡ đê. Nước từ cửa sông nhỏ hẹp ào ào lao ra.

Hắn túm lấy cánh tay của Quỳnh Nhân, dịch chuyển tức thời đến chỗ sông Tỷ. Xa xa, có một người đàn ông đang đứng giữa không trung, tóc đỏ mắt đỏ, mặc cổn phục, đội mũ miện, chính là hóa thân Diêm La Vương thường thấy nhất dưới Địa Phủ.

Đất trời đột nhiên tỏa ánh sáng chói lòa, da thịt xương cốt của Ngọc tiên sinh bị ánh sáng chiếu tới, lập tức giống như tuyết mùa xuân gặp phải ánh mặt trời, từng chút từng chút tan ra.

Cuối cùng hắn không thể giữ được Quỳnh Nhân nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình muốn giết được mây sáng bao quanh.

Đám mây rực rỡ đó một nhiên co lại, hóa thành một người đàn ông tóc bạc mặc áo trắng.

Đối phương tuấn mỹ mà uy nghiêm, con ngươi màu vàng nhạt. Vừa nhìn thấy người nọ, hai mắt Ngọc tiên sinh đã bị chói đến, không tài nào mở ra được.

Đây là hóa thân Quang Minh của Diêm La Vương, chiếu rọi đến cả bóng tối u ám nhất.

Hóa thân Quang Minh không chút bận tâm đến Ngọc tiên sinh, sau khi đốt cháy cánh tay của hắn thì không thèm để ý nữa, ôm lấy eo Quỳnh Nhân nói: "Nhìn bên kia."

Diêm La Vương tóc đỏ mắt đỏ quay người lại, mỉm cười với cậu, chuỗi hạt trước mặt rung động, thân thể trên không trung đột nhiên tan ra, hóa thành biển máu vô tận.

Biển máu từ trên trời trút xuống, nước sông màu đỏ mở rộng lại lòng sông đã bị chuyển hướng nhiều năm. Sông Tỷ vốn vì Ngọc tiên sinh phát nguyện mới đổi hướng sinh ra nhánh mới, nay được biển máu gột rửa, nước trên thương lưu nhập lại làm một với dòng chảy cách đây hai trăm năm của nó. Có thể thấy bằng mắt thường, mực nước trong sông Tỷ càng ngày càng thấp, sau đó từ từ khô cạn.

Ngọc tiên sinh bị hóa thân Quang Minh kìm chân tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng sông của mình biến mất.

Hắn từng chán ghét tên con sông này, nhưng chờ sau khi sông Tỷ hoàn toàn biến mất, cảm giác trống rỗng lại bao phủ toàn thân hắn. Tựa như hắn chỉ còn xác da bọc ngoài, còn toàn bộ bên trong đã bị đào rỗng.

Tượng thần của hắn từ trong miếu thờ bên sông bay ra ngoài, Ngọc tiên sinh cùng tượng thần hợp lại thành một thể, miễn cưỡng có thể ngăn cản ánh sáng từ hóa thân Quang Minh, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ một chuyện, sau khi chân thân hợp nhất, hắn đã không còn bất cứ một đường lui nào nữa.

Ngọc tiên sinh xoay người bỏ chạy, phi về phía miếu Sơn thần.

Ở đó có một tượng thần được người người thành kính cung phụng suốt hai trăm năm, đó là hi vọng cuối cùng của hắn.

Quỳnh Nhân được Quang Minh ôm vào trong ngực, lập tức đuổi theo đến miếu Sơn thần.

Bên trong thần miếu, Ngọc tiên sinh đã bám được nửa người lên tượng Sơn thần, Quỳnh Nhân đuổi tới chậm một bước, cậu vội nắm tóc đối phương, dùng sức kéo mạnh một cái, ném bay Ngọc tiên sinh vừa dung hợp được nửa bên vai ra ngoài.

Quỳnh Nhân cũng đuổi theo ra, vốn muốn ấn đầu Ngọc tiên sinh đập xuống đất, nhưng nghĩ lại thì, đây là miếu thờ của cậu, nhỡ làm hỏng mặt sân thì thiệt to.

Bèn dùng nắm đấm, vừa nhanh vừa mạnh nện lên đầu Ngọc tiên sinh.

Lúc cậu vung quyền, ánh sáng màu vàng nhạt của tín ngưỡng cùng vàng đậm của thần lực từ tượng Sơn thần bay ra, tranh nhau chen lấn rơi xuống người cậu.

Ngọc tiên sinh vốn dĩ không thể bị Quỳnh Nhân đánh đến mức trọng thương, nhưng khi Quỳnh Nhân đánh quyền thứ tư thứ năm gì đó, sức lực của cậu đột nhiên mạnh đến đáng sợ, hắn mơ hồ cảm thấy trên đầu tượng ngọc của mình xuất hiện vết nứt.

Vết nứt dần dần lan rộng, thần hồn Ngọc tiên sinh đau đớn, từ sau khi trở thành thần, hắn chưa từng cảm thấy bất lực như vậy. Nắm đấm của Quỳnh Nhân tựa như không phải nắm đấm bình thường mà là một ngọn núi nhỏ đang nện xuống.

Ngay cả Diêm La Vương Quang Minh cũng không đáng sợ đến thế, thần linh vốn nên bất tử, nhưng hắn đột nhiên có một loại dự cảm khiến bản thân sởn tóc gáy.

Quỳnh Nhân có thể giết hắn, trời cao cho phép Quỳnh Nhân làm vậy.

Hắn liều mạng giãy giụa, nhưng núi Vân Châu áp chế, khiến hắn không tài nào nhúc nhích.

Diệt!

Có một thanh âm rất nhỏ, nổ vang trong đầu hắn.

Thân ngọc của hắn rốt cuộc vỡ tan.

Mất đi nhánh sông bản mạng, lại mất đi tượng thần, Ngọc tiên sinh nhanh chóng suy nhược, tóc tai xám trắng, ánh mắt vẩn đục, mặt mũi nhăn nheo.

Chỉ lần một quyền nữa nện xuống, hắn sẽ biến mất triệt để.

Nhưng Quỳnh Nhân lại ngừng tay.

Quỳnh Nhân: "Kẻ ác chết rồi còn phải xuống Địa ngục chịu phạt, ác thần lại hồn phi phách tán là xong việc, như vậy không công bằng."

Trên mặc đất mọc lên những chấm màu xanh lục, gặp gió là lớn, chồi non thoáng cái biến thành dây leo dài đầy gai nhọn, đâm xuyên qua tứ chi Ngọc tiên sinh, trói chặt hắn lên thân cây lớn trước miếu Sơn thần.

Núi Vân Châu từ trong cõi u minh đáp lại tâm nguyện của Quỳnh Nhân, nó sẽ trói buộc Ngọc tiên sinh ở đây, khiến hắn ngày ngày thấy cảnh tín đồ nhiều như mây tới miếu Sơn thần lễ bái.

"Sơn thần."

Quỳnh nhân chợt nghe như có rất nhiều người đang gọi mình, âm thanh có già có trẻ, có nữ có nam, có vội vàng háo hức, có nức nở đau lòng. Có tiếng cầu nguyện của đôi lứa yêu nhau, có tiếng trẻ em cười giỡn.

Sơn thần ⸺⸺

Bọn họ đang gọi tên vị thần mà họ tin tưởng nhất.

Trong tiếng gọi còn xen lẫn cả tiếng gió thổi xao xác, tiếng mưa rả rích, tiếng chim chóc kêu rinh rích.

Sơn thần, sơn thần.

Âm thanh hư ảo đan xen vào nhau.

Quyền hành trên núi Vân Châu một lần nữa trao trả vào tay thần linh của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau