Chương 7: Đây là hẹn hò sao?
Hiệu trưởng đẩy đám đông sang hai bên, đi tới trước mặt Đường Nhạc Niên và Văn Tắc, bất lực nói: "Đường Nhạc Niên, cậu lại đi gây sự à? Đánh nhau ngay giữa sân trường, cậu nghĩ trường học là nơi thế nào hả?
"Em đâu có?"
"Cậu không có?" Hiệu trưởng chỉ vào Văn Tắc, "Chẳng lẽ Văn Tắc chủ động tìm cậu để đánh nhau?"
Đường Nhạc Niên cúi đầu, không cam lòng nói: "Cũng không phải."
"Nếu không phải Văn Tắc tìm cậu để đánh nhau, vậy cậu chạy tới lớp 1 lôi em ấy ra sân trường để làm gì? Không muốn đánh nhau, vậy là muốn xin lời khuyên học tập sao?"
Đường Nhạc Niên ngậm chặt miệng không lên tiếng, trong đầu nghĩ: Tại sao lại không? Đợi sau này tui với Văn Tắc thành bạn, tui sẽ học với cậu ấy mỗi ngày, ông quản được chắc?
Hiệu trưởng vỗ vai Văn Tắc, dịu dàng nói: "Em đừng lo, em tới trường chúng ta nhất định có thể yên tâm học tập. Những tác nhân làm ảnh hưởng tới việc học tập của em thầy sẽ giúp em dọn dẹp sạch sẽ."
Đường Nhạc Niên tức giận lườm hiệu trưởng, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Tại sao giọng hiệu trưởng nghe cứ giống như con ruồi lượn quanh Văn Tắc vậy? Dọn dẹp cái gì cơ? Cậu tệ đến thế cơ à?
Đường Nhạc Niên trơ mắt nhìn Văn Tắc bị hiệu trưởng trả về lớp 1, trong lòng vô cùng lo lắng. Thuốc mỡ vẫn còn chưa đưa được cho cậu ấy! Tiếng huýt sáo trong lần tập trung buổi sáng vẫn còn chưa kịp giải thích...
"Cậu nhàn nhã quá ta!" Ngược lại với Văn Tắc được đối xử dịu dàng, hiệu trưởng hung dữ nói với Đường Nhạc Niên: "Vì cậu thích chơi ở sân trường chúng ta nên tôi phạt cậu quét dọn sân trường vào sáu giờ sáng liên tục ba ngày."
Đường Nhạc Niên còn chưa lên tiếng, đàn em của cậu đã không chịu nổi nữa.
"Hiệu trưởng, thầy không công bằng."
"Dựa vào đâu mà thầy chỉ phạt Đường Nhạc Niên quét dọn sân trường?"
"Đại ca bọn em không làm gì cả?
"Không làm gì cả?" Hiệu trường cười lạnh một tiếng, "Tôi lại còn không biết cậu ta? Đường Nhạc Niên, nếu không phải tôi tới sớm, chẳng phải cậu đã động thủ với Văn Tắc từ lâu rồi sao?"
"Em không có." Ba chữ này Đường Nhạc Niên trả lời tự tin, cây ngay không sợ chết đứng. Chỉ là nếu như lần này hiệu trưởng không tới kịp thời, quả thật có chút khó khăn(*)
(*)Nguyên văn là 骑虎难下(cưỡi hổ khó xuống): Một thành ngữ diễn tả cảnh lâm vào tình thế khó khăn, không thể lùi mà phải theo tới cùng (một số câu cùng ý nghĩa: đâm lao phải theo lao; đã trót làm, thì phải làm đến cùng; thế cưỡi trên lưng cọp)
Vì vậy, so với việc bị hiệu trưởng phạt quét dọn sân trường, nhìn thấy ba thằng đàn em không được việc gì mà đã thất bại còn khiến cậu cảm thấy càng tức giận hơn.
"Được rồi, em cho thầy mặt mũi, ba ngày này em sẽ quét dọn sân trường."
Hiệu trưởng thấy cậu bị dạy dỗ, giọng cũng dịu hẳn, hơi có chút hận sắt không thành thép(*) nói: "Cậu đấy, đừng có suốt ngày gây chuyện. Huấn luyện viên Giang nói với tôi rất nhiều lần rằng cậu có khiếu bơi lội, chẳng lẽ cậu không thể để tâm trí tới việc bơi lội thật tốt sao? Ngày nào cũng nghĩ tới chuyện đánh nhau! Cũng đều tại bố cậu không tốt, nuông chiều con quá thể, cái gì cũng thu xếp cho cậu, khiến cậu cả ngày lẫn đêm không có việc gì làm, liền muốn đi gây sự?"
Hiệu trưởng nổi tiếng là người nói nhiều, Đường Nhạc Niên thật sự sợ ngài đây lại bày ra điệu bộ thao thao bất tuyệt. Nếu như bị niệm cho cả một ngày, Tôn Hầu Tử cậu đây nhức đầu muốn chết.
"Em biết rồi hiệu trưởng, sau này em sẽ không gây chuyện nữa, sẽ chú tâm vào việc bơi ạ. Sáng sớm ngày mai em cũng sẽ tới quét dọn sân trường. Vì vậy thầy yên tâm đi! Ngàn vạn lần xin thầy đừng càm ràm nữa!
"Tên nhóc thúi này, thầy cũng chỉ vì lợi ích của em mà thôi!" Hiệu trưởng nhìn bóng dáng chạy trốn của cậu lớn tiếng mắng.
Đường Nhạc Niên có rất nhiều khuyết điểm, ngang ngược, bao che, nóng tính... Nhưng cậu rất giữ lời. Đối với hình phạt quét sân trường, nếu cậu đã hứa với hiệu trưởng thì chắc chắc sẽ chấp hành, tuyệt đối không mặc cả.
Sáng sớm tinh mơ, Đường Nhạc Niên vác cây chổi nghênh ngang bước vào sân trường, thái độ ngông nghênh khiến cây chổi trông như khẩu AK. Thật ra sân trường cũng chẳng có gì để quét, cùng lắm chỉ có vài cái lá rơi xuống.
Lá rụng quét xong sẽ tiếp tục rơi, vì vậy hình phạt của hiệu trưởng không hành hạ thể xác đến nỗi giết gà dọa khỉ(*), ý nghĩa giáo dục lớn hơn bản thân hình phạt. Trùm trường là thế nào? Chính là dám đánh nhau ở trường thì phải chịu phạt quét lá để làm gương cho người khác.
(*) Sát kê cảnh hầu (杀鸡儆猴): Có nghĩa là giết gà cho khỉ xem, một phép ẩn dụ để cảnh báo người khác bằng cách trừng phạt một người.
Đường Nhạc quét sân, trong lòng thầm mắng vị hiệu trưởng xảo quyệt "Sát nhân tru tầm(*)". Đột nhiên một bóng người quen thuộc chạy qua, Đường Nhạc Niên ngẩng đầu nhìn lên, đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
(*) Sát nhân tru tâm (杀人诛心): Một thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói không chỉ hủy hoại cả về thể xác một người mà còn cả trái tim của họ (hủy hoại cả về thể xác lẫn tinh thần).
Sáng sớm Văn Tắc lại đến sân trường chạy bộ?
Cậu cầm cây chổi đứng ngơ ngác tại chỗ, mắt dõi theo bóng dáng Văn Tắc suốt cả quãng đường. Lúc hắn chạy nhanh vòng tới đây, cậu vội vội vàng vàng quét sạch đám lá rụng trước mặt, sau đó lại tiếp tục ngây người đưa mắt nhìn theo.
Vào giờ phút này, tất cả bất mãn của cậu với vị hiệu trưởng đa mưu trong nháy mắt tan thành mây khói, trong lòng muốn cất cao một khúc ca cho ông lão gầy nhom nghe. Tại sao trên thế giới này lại có một vị hiệu trưởng tài ba xuất chúng(*) như vậy chứ?
(*)Nguyên văn là 英明神武 (Anh minh thần võ): Chỉ người có tầm nhìn xa trông rộng, khí chất bất phàm (Anh minh, sáng suốt).
Con mắt tinh tường như đuốc của ông ta nhìn trúng Văn Tắc, còn đào cậu ấy về trường Hưng Lũng; dùng trí tuệ độc nhất vô nhị của mình để cho Văn Tắc lên bục phát biểu, khiến Đường Nhạc Niên biết tới một người vừa lợi hại vừa đẹp trai như thế; mấu chốt nhất là, cậu bị phạt sáng sớm tới trường quét sân, đúng lúc lại gặp Văn Tắc chạy bộ buổi sáng.
Trên đời này tại sao lại có một ông già vừa dễ thương, vừa tốt bụng lại còn tốt bụng vậy chứ? Nếu có cánh thì khéo ổng phải là thiên thần rồi!
Đường Nhạc Niên ngơ ngác nhìn Văn Tắc, trên mặt cười phơi phới. Nhìn một hồi cám thấy không đã nghiền, cậu dứt khoát chạy theo cùng Văn Tắc.
Chỉ có điều cậu chạy nhanh hơn Văn Tắc một chút, nhìn thấy chỗ Văn Tắc chạy có lá rụng thì sẽ tiện tay quét qua một bên, giúp hắn quét sạch đường chạy.
Trong mắt người qua đường, cảnh tượng Đường Nhạc Niên vác cây chổi chạy theo Văc Tắc quả thực có chút đáng sợ. Tuy nhiên người trong cuộc lại không để ý tới. Đường Nhạc Niên chỉ đơn giản là tràn đầy năng lượng và tận hưởng việc đó!
Chạy được vài vòng, tốc độ của Văn Tắc chậm lại, bắt đầu điều chỉnh lại nhịp thở. Đường Nhạc Niên cũng chậm lại, kéo theo cây chổi chậm rãi đi bên cạnh hắn.
"Văn Tắc, mỗi ngày cậu đều tới chạy bộ hả?"
"Ừ."
"Cậu đỉnh thật nha." Đường Nhạc Niên thật tâm cảm thán. Những lúc cậu thấy Văn Tắc, nếu không phải là đi giao đồ ăn thì là tập thể dục, chưa từng thấy hắn đọc sách nhưng đầu bảng vàng lúc nào cũng có tên hắn.
Đường Nhạc Niên muốn bày tỏ lời khen ngợi, nhưng vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra được mấy lời cao sang, chỉ có thể kiếm cớ bắt chuyện: "Cậu thích vận động hả? Là thích chạy bộ nhỉ? Tớ cũng thích lắm. Tớ thích bơi nữa."
Văn Tắc dừng lại nhìn cậu, hờ hững đáp: "Tôi không thích vận động, là do tôi không có thời gian để bị bệnh." Công việc bán thời gian và việc học tập mỗi phút đều phải được sắp xếp hợp lý, thực sự hắn không có thời gian để chơi cái trò bắt nạt học đường với Đường Nhạc Niên.
Hắn tưởng rằng bằng cách đánh đàn em của Đường Nhạc Niên là Trương Canh Niên đã coi như là cảnh cáo bọn họ sau này nước giếng không phạm nước sông. Nhưng thấy Đường Nhạc Niên vẫn nhìn hắn chòng chọc, không hề muốn cùng đánh một trận phân cao thấp thắng bại, có vẻ như cuộc sống bình yên vừa đi học đi làm của hắn vẫn còn rất khó khăn.
Cho nên đánh rắn phải đánh bảy tấc, bắt giặc phải bắt vua trước(*), chẳng lẽ không đánh một trận với Đường Nhạc Niên là không qua được chuyện nào sao?
"Ba giờ chiều thứ bảy, tôi có thời gian. Hẹn ở sau trường, công viên nhỏ gần đây, được không?"
"A!" Mặt Đường Nhạc Niên với tốc độ mắt thường có thể thấy được trong nháy mắt đỏ lên. Cậu lắp bắp hỏi: "Cái...Cái gì cơ?'
"Tôi chỉ rảnh trong khoảng thời gian đó. Hay là cậu muốn hẹn..." Vào lúc khác?
"Được được được, ba giờ chiều thứ bảy, công viên nhỏ không gặp không về" Đường Nhạc Niên đầu gật như gà con mổ thóc.
Văn Tắc gật đầu với cậu ta một cái, từ từ chạy trở về lớp học. Chờ bóng hắn chạy mất hút, Đường Nhạc Niên ở trong mộng giờ mới tỉnh. Văn Tắc tìm cậu hẹn hò? Hình như hơi ảo quá đó! Chẳng lẽ ông trời đột nhiên nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, bọn họ thực sự có thể làm bạn sao?
"Em đâu có?"
"Cậu không có?" Hiệu trưởng chỉ vào Văn Tắc, "Chẳng lẽ Văn Tắc chủ động tìm cậu để đánh nhau?"
Đường Nhạc Niên cúi đầu, không cam lòng nói: "Cũng không phải."
"Nếu không phải Văn Tắc tìm cậu để đánh nhau, vậy cậu chạy tới lớp 1 lôi em ấy ra sân trường để làm gì? Không muốn đánh nhau, vậy là muốn xin lời khuyên học tập sao?"
Đường Nhạc Niên ngậm chặt miệng không lên tiếng, trong đầu nghĩ: Tại sao lại không? Đợi sau này tui với Văn Tắc thành bạn, tui sẽ học với cậu ấy mỗi ngày, ông quản được chắc?
Hiệu trưởng vỗ vai Văn Tắc, dịu dàng nói: "Em đừng lo, em tới trường chúng ta nhất định có thể yên tâm học tập. Những tác nhân làm ảnh hưởng tới việc học tập của em thầy sẽ giúp em dọn dẹp sạch sẽ."
Đường Nhạc Niên tức giận lườm hiệu trưởng, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Tại sao giọng hiệu trưởng nghe cứ giống như con ruồi lượn quanh Văn Tắc vậy? Dọn dẹp cái gì cơ? Cậu tệ đến thế cơ à?
Đường Nhạc Niên trơ mắt nhìn Văn Tắc bị hiệu trưởng trả về lớp 1, trong lòng vô cùng lo lắng. Thuốc mỡ vẫn còn chưa đưa được cho cậu ấy! Tiếng huýt sáo trong lần tập trung buổi sáng vẫn còn chưa kịp giải thích...
"Cậu nhàn nhã quá ta!" Ngược lại với Văn Tắc được đối xử dịu dàng, hiệu trưởng hung dữ nói với Đường Nhạc Niên: "Vì cậu thích chơi ở sân trường chúng ta nên tôi phạt cậu quét dọn sân trường vào sáu giờ sáng liên tục ba ngày."
Đường Nhạc Niên còn chưa lên tiếng, đàn em của cậu đã không chịu nổi nữa.
"Hiệu trưởng, thầy không công bằng."
"Dựa vào đâu mà thầy chỉ phạt Đường Nhạc Niên quét dọn sân trường?"
"Đại ca bọn em không làm gì cả?
"Không làm gì cả?" Hiệu trường cười lạnh một tiếng, "Tôi lại còn không biết cậu ta? Đường Nhạc Niên, nếu không phải tôi tới sớm, chẳng phải cậu đã động thủ với Văn Tắc từ lâu rồi sao?"
"Em không có." Ba chữ này Đường Nhạc Niên trả lời tự tin, cây ngay không sợ chết đứng. Chỉ là nếu như lần này hiệu trưởng không tới kịp thời, quả thật có chút khó khăn(*)
(*)Nguyên văn là 骑虎难下(cưỡi hổ khó xuống): Một thành ngữ diễn tả cảnh lâm vào tình thế khó khăn, không thể lùi mà phải theo tới cùng (một số câu cùng ý nghĩa: đâm lao phải theo lao; đã trót làm, thì phải làm đến cùng; thế cưỡi trên lưng cọp)
Vì vậy, so với việc bị hiệu trưởng phạt quét dọn sân trường, nhìn thấy ba thằng đàn em không được việc gì mà đã thất bại còn khiến cậu cảm thấy càng tức giận hơn.
"Được rồi, em cho thầy mặt mũi, ba ngày này em sẽ quét dọn sân trường."
Hiệu trưởng thấy cậu bị dạy dỗ, giọng cũng dịu hẳn, hơi có chút hận sắt không thành thép(*) nói: "Cậu đấy, đừng có suốt ngày gây chuyện. Huấn luyện viên Giang nói với tôi rất nhiều lần rằng cậu có khiếu bơi lội, chẳng lẽ cậu không thể để tâm trí tới việc bơi lội thật tốt sao? Ngày nào cũng nghĩ tới chuyện đánh nhau! Cũng đều tại bố cậu không tốt, nuông chiều con quá thể, cái gì cũng thu xếp cho cậu, khiến cậu cả ngày lẫn đêm không có việc gì làm, liền muốn đi gây sự?"
Hiệu trưởng nổi tiếng là người nói nhiều, Đường Nhạc Niên thật sự sợ ngài đây lại bày ra điệu bộ thao thao bất tuyệt. Nếu như bị niệm cho cả một ngày, Tôn Hầu Tử cậu đây nhức đầu muốn chết.
"Em biết rồi hiệu trưởng, sau này em sẽ không gây chuyện nữa, sẽ chú tâm vào việc bơi ạ. Sáng sớm ngày mai em cũng sẽ tới quét dọn sân trường. Vì vậy thầy yên tâm đi! Ngàn vạn lần xin thầy đừng càm ràm nữa!
"Tên nhóc thúi này, thầy cũng chỉ vì lợi ích của em mà thôi!" Hiệu trưởng nhìn bóng dáng chạy trốn của cậu lớn tiếng mắng.
Đường Nhạc Niên có rất nhiều khuyết điểm, ngang ngược, bao che, nóng tính... Nhưng cậu rất giữ lời. Đối với hình phạt quét sân trường, nếu cậu đã hứa với hiệu trưởng thì chắc chắc sẽ chấp hành, tuyệt đối không mặc cả.
Sáng sớm tinh mơ, Đường Nhạc Niên vác cây chổi nghênh ngang bước vào sân trường, thái độ ngông nghênh khiến cây chổi trông như khẩu AK. Thật ra sân trường cũng chẳng có gì để quét, cùng lắm chỉ có vài cái lá rơi xuống.
Lá rụng quét xong sẽ tiếp tục rơi, vì vậy hình phạt của hiệu trưởng không hành hạ thể xác đến nỗi giết gà dọa khỉ(*), ý nghĩa giáo dục lớn hơn bản thân hình phạt. Trùm trường là thế nào? Chính là dám đánh nhau ở trường thì phải chịu phạt quét lá để làm gương cho người khác.
(*) Sát kê cảnh hầu (杀鸡儆猴): Có nghĩa là giết gà cho khỉ xem, một phép ẩn dụ để cảnh báo người khác bằng cách trừng phạt một người.
Đường Nhạc quét sân, trong lòng thầm mắng vị hiệu trưởng xảo quyệt "Sát nhân tru tầm(*)". Đột nhiên một bóng người quen thuộc chạy qua, Đường Nhạc Niên ngẩng đầu nhìn lên, đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
(*) Sát nhân tru tâm (杀人诛心): Một thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói không chỉ hủy hoại cả về thể xác một người mà còn cả trái tim của họ (hủy hoại cả về thể xác lẫn tinh thần).
Sáng sớm Văn Tắc lại đến sân trường chạy bộ?
Cậu cầm cây chổi đứng ngơ ngác tại chỗ, mắt dõi theo bóng dáng Văn Tắc suốt cả quãng đường. Lúc hắn chạy nhanh vòng tới đây, cậu vội vội vàng vàng quét sạch đám lá rụng trước mặt, sau đó lại tiếp tục ngây người đưa mắt nhìn theo.
Vào giờ phút này, tất cả bất mãn của cậu với vị hiệu trưởng đa mưu trong nháy mắt tan thành mây khói, trong lòng muốn cất cao một khúc ca cho ông lão gầy nhom nghe. Tại sao trên thế giới này lại có một vị hiệu trưởng tài ba xuất chúng(*) như vậy chứ?
(*)Nguyên văn là 英明神武 (Anh minh thần võ): Chỉ người có tầm nhìn xa trông rộng, khí chất bất phàm (Anh minh, sáng suốt).
Con mắt tinh tường như đuốc của ông ta nhìn trúng Văn Tắc, còn đào cậu ấy về trường Hưng Lũng; dùng trí tuệ độc nhất vô nhị của mình để cho Văn Tắc lên bục phát biểu, khiến Đường Nhạc Niên biết tới một người vừa lợi hại vừa đẹp trai như thế; mấu chốt nhất là, cậu bị phạt sáng sớm tới trường quét sân, đúng lúc lại gặp Văn Tắc chạy bộ buổi sáng.
Trên đời này tại sao lại có một ông già vừa dễ thương, vừa tốt bụng lại còn tốt bụng vậy chứ? Nếu có cánh thì khéo ổng phải là thiên thần rồi!
Đường Nhạc Niên ngơ ngác nhìn Văn Tắc, trên mặt cười phơi phới. Nhìn một hồi cám thấy không đã nghiền, cậu dứt khoát chạy theo cùng Văn Tắc.
Chỉ có điều cậu chạy nhanh hơn Văn Tắc một chút, nhìn thấy chỗ Văn Tắc chạy có lá rụng thì sẽ tiện tay quét qua một bên, giúp hắn quét sạch đường chạy.
Trong mắt người qua đường, cảnh tượng Đường Nhạc Niên vác cây chổi chạy theo Văc Tắc quả thực có chút đáng sợ. Tuy nhiên người trong cuộc lại không để ý tới. Đường Nhạc Niên chỉ đơn giản là tràn đầy năng lượng và tận hưởng việc đó!
Chạy được vài vòng, tốc độ của Văn Tắc chậm lại, bắt đầu điều chỉnh lại nhịp thở. Đường Nhạc Niên cũng chậm lại, kéo theo cây chổi chậm rãi đi bên cạnh hắn.
"Văn Tắc, mỗi ngày cậu đều tới chạy bộ hả?"
"Ừ."
"Cậu đỉnh thật nha." Đường Nhạc Niên thật tâm cảm thán. Những lúc cậu thấy Văn Tắc, nếu không phải là đi giao đồ ăn thì là tập thể dục, chưa từng thấy hắn đọc sách nhưng đầu bảng vàng lúc nào cũng có tên hắn.
Đường Nhạc Niên muốn bày tỏ lời khen ngợi, nhưng vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra được mấy lời cao sang, chỉ có thể kiếm cớ bắt chuyện: "Cậu thích vận động hả? Là thích chạy bộ nhỉ? Tớ cũng thích lắm. Tớ thích bơi nữa."
Văn Tắc dừng lại nhìn cậu, hờ hững đáp: "Tôi không thích vận động, là do tôi không có thời gian để bị bệnh." Công việc bán thời gian và việc học tập mỗi phút đều phải được sắp xếp hợp lý, thực sự hắn không có thời gian để chơi cái trò bắt nạt học đường với Đường Nhạc Niên.
Hắn tưởng rằng bằng cách đánh đàn em của Đường Nhạc Niên là Trương Canh Niên đã coi như là cảnh cáo bọn họ sau này nước giếng không phạm nước sông. Nhưng thấy Đường Nhạc Niên vẫn nhìn hắn chòng chọc, không hề muốn cùng đánh một trận phân cao thấp thắng bại, có vẻ như cuộc sống bình yên vừa đi học đi làm của hắn vẫn còn rất khó khăn.
Cho nên đánh rắn phải đánh bảy tấc, bắt giặc phải bắt vua trước(*), chẳng lẽ không đánh một trận với Đường Nhạc Niên là không qua được chuyện nào sao?
"Ba giờ chiều thứ bảy, tôi có thời gian. Hẹn ở sau trường, công viên nhỏ gần đây, được không?"
"A!" Mặt Đường Nhạc Niên với tốc độ mắt thường có thể thấy được trong nháy mắt đỏ lên. Cậu lắp bắp hỏi: "Cái...Cái gì cơ?'
"Tôi chỉ rảnh trong khoảng thời gian đó. Hay là cậu muốn hẹn..." Vào lúc khác?
"Được được được, ba giờ chiều thứ bảy, công viên nhỏ không gặp không về" Đường Nhạc Niên đầu gật như gà con mổ thóc.
Văn Tắc gật đầu với cậu ta một cái, từ từ chạy trở về lớp học. Chờ bóng hắn chạy mất hút, Đường Nhạc Niên ở trong mộng giờ mới tỉnh. Văn Tắc tìm cậu hẹn hò? Hình như hơi ảo quá đó! Chẳng lẽ ông trời đột nhiên nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, bọn họ thực sự có thể làm bạn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất