Tôi Là Beta Nhưng Tôi Mang Thai Rồi
Chương 1
Edit: Cháo
Mùi khử trùng tràn ngập trong phòng khám của bệnh viện, gay mũi tới nỗi khiến Quý Thời Dương hắt hơi một cái.
Cậu day day lỗ mũi, chọc chọc người đàn ông bên cạnh tỏ ý bảo anh lên tiếng.
Hoắc An liếc mắt nhìn Quý Thời Dương một cái, hắng giọng mở miệng hỏi: “Ông nói em ấy mang thai?” Vẻ mặt anh rõ ràng đang nghi ngờ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bác sĩ đang ngồi đối diện.
Bác sĩ bị nhìn vậy mà khiếp đảm, nuốt nước miếng hai tay run rẩy chỉ vào báo cáo xét nghiệm: “Những gì tôi, tôi nói đều là thật, không tin cậu có thể qua bệnh viện khác khám lại.”
Quý Thời Dương trợn trắng mắt, ra hiệu bảo Hoắc An tem tém lại, bác sĩ quèn đối diện này chỉ là Beta thôi đấy.
“Tôi không dùng pheromone uy hiếp ông ta.” Hoắc An quay đầu giải thích với Quý Thời Dương, nói xong lại nói với bác sĩ: “Sao Beta lại mang thai được?” Anh gõ mặt bàn, xem chừng vô cùng phiền não.
Hoắc An ghét nhất là trẻ con, giờ bỗng dưng lòi ra một đứa trẻ khiến mọi kế hoạch luôn theo trật tự của anh từ trước đến nay loạn hết cả lên.
Bác sĩ run rẩy, bị hơi thở hùng mạnh của A dọa sợ cho nhũn chân, nhưng vì cái chức trách đạo đức nghề nghiệp chết tiệt kia mà không thể tông cửa chạy đi được.
“B cũng có 1% khả năng mang thai.” Bác sĩ không dám nói to tiếng.
Mắt Quý Thời Dương xoay quanh giữa hai người, cậu cho rằng Hoắc An là vì mối quan hệ giữa hai người mà cảm thấy bất mãn với sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Cậu và Hoắc An là bạn chịch, từ lần đầu tiên lên giường với nhau, Hoắc An đã nói rõ chọn cậu là vì để tránh những phiền toái không cần thiết.
Quý Thời Dương cũng cảm thấy điểm tiện lợi đó giữa A và B nên mới làm ra chuyện to gan như vậy.
Quý Thời Dương muốn cứu bác sĩ khỏi tay Hoắc An, nhưng Hoắc An lại không cho cậu cơ hội ấy.
Anh cầm tờ báo cáo trên mặt bàn lên, nắm tay Quý Thời Dương dắt ra ngoài.
Dọc đường đi, áp suất không khí quanh anh rất thấp khiến Quý Thời Dương không dám nói gì. Đến khi vào trong xe rồi, cậu lén nhìn Hoắc An một cái, thận trọng mở miệng: “Nếu như, ờm… anh không thích đứa bé thì em có thể phá.”
Động tác thắt dây an toàn giúp Quý Thời Dương của Hoắc An ngừng lại, mặt đen thêm mấy lượt: “Em muốn phá thai?”
Quý Thời Dương cảm thấy không hiểu nổi: “Không phải anh không thích sao? Em biết chúng ta chỉ là bạn giường, nếu có thêm em bé thì chuyện sẽ trở nên rất phức tạp.”
Quý Thời Dương mải nói, không để ý mặt Hoắc An ngày càng đen hơn: “Em nói quan hệ giữa chúng ta là gì?”
“Bạn chịch á!” Cậu bật thốt lên.
Chẳng lẽ không đúng à?
Hoắc An hừ lạnh một tiếng, ngồi về chỗ tay lái cắn răng nghiến lợi nói: “Không được bỏ đứa bé!”
Ế?
Quý Thời Dương chẳng hiểu mô tê gì cả.
Mùi khử trùng tràn ngập trong phòng khám của bệnh viện, gay mũi tới nỗi khiến Quý Thời Dương hắt hơi một cái.
Cậu day day lỗ mũi, chọc chọc người đàn ông bên cạnh tỏ ý bảo anh lên tiếng.
Hoắc An liếc mắt nhìn Quý Thời Dương một cái, hắng giọng mở miệng hỏi: “Ông nói em ấy mang thai?” Vẻ mặt anh rõ ràng đang nghi ngờ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bác sĩ đang ngồi đối diện.
Bác sĩ bị nhìn vậy mà khiếp đảm, nuốt nước miếng hai tay run rẩy chỉ vào báo cáo xét nghiệm: “Những gì tôi, tôi nói đều là thật, không tin cậu có thể qua bệnh viện khác khám lại.”
Quý Thời Dương trợn trắng mắt, ra hiệu bảo Hoắc An tem tém lại, bác sĩ quèn đối diện này chỉ là Beta thôi đấy.
“Tôi không dùng pheromone uy hiếp ông ta.” Hoắc An quay đầu giải thích với Quý Thời Dương, nói xong lại nói với bác sĩ: “Sao Beta lại mang thai được?” Anh gõ mặt bàn, xem chừng vô cùng phiền não.
Hoắc An ghét nhất là trẻ con, giờ bỗng dưng lòi ra một đứa trẻ khiến mọi kế hoạch luôn theo trật tự của anh từ trước đến nay loạn hết cả lên.
Bác sĩ run rẩy, bị hơi thở hùng mạnh của A dọa sợ cho nhũn chân, nhưng vì cái chức trách đạo đức nghề nghiệp chết tiệt kia mà không thể tông cửa chạy đi được.
“B cũng có 1% khả năng mang thai.” Bác sĩ không dám nói to tiếng.
Mắt Quý Thời Dương xoay quanh giữa hai người, cậu cho rằng Hoắc An là vì mối quan hệ giữa hai người mà cảm thấy bất mãn với sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Cậu và Hoắc An là bạn chịch, từ lần đầu tiên lên giường với nhau, Hoắc An đã nói rõ chọn cậu là vì để tránh những phiền toái không cần thiết.
Quý Thời Dương cũng cảm thấy điểm tiện lợi đó giữa A và B nên mới làm ra chuyện to gan như vậy.
Quý Thời Dương muốn cứu bác sĩ khỏi tay Hoắc An, nhưng Hoắc An lại không cho cậu cơ hội ấy.
Anh cầm tờ báo cáo trên mặt bàn lên, nắm tay Quý Thời Dương dắt ra ngoài.
Dọc đường đi, áp suất không khí quanh anh rất thấp khiến Quý Thời Dương không dám nói gì. Đến khi vào trong xe rồi, cậu lén nhìn Hoắc An một cái, thận trọng mở miệng: “Nếu như, ờm… anh không thích đứa bé thì em có thể phá.”
Động tác thắt dây an toàn giúp Quý Thời Dương của Hoắc An ngừng lại, mặt đen thêm mấy lượt: “Em muốn phá thai?”
Quý Thời Dương cảm thấy không hiểu nổi: “Không phải anh không thích sao? Em biết chúng ta chỉ là bạn giường, nếu có thêm em bé thì chuyện sẽ trở nên rất phức tạp.”
Quý Thời Dương mải nói, không để ý mặt Hoắc An ngày càng đen hơn: “Em nói quan hệ giữa chúng ta là gì?”
“Bạn chịch á!” Cậu bật thốt lên.
Chẳng lẽ không đúng à?
Hoắc An hừ lạnh một tiếng, ngồi về chỗ tay lái cắn răng nghiến lợi nói: “Không được bỏ đứa bé!”
Ế?
Quý Thời Dương chẳng hiểu mô tê gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất