Chương 2: Chương 12
Phụ trương 02! Phụ trương! Người thực vật mười hai năm nghèo như quỷ.
Tôi là một Alpha, một Alpha ngoài ba mươi thất nghiệp vô gia cư.
Quay lại ngôi nhà từng ở của mình, con đường gần như rẽ sang hướng khác, tro bụi bên trong ngôi nhà hơi dày. Tôi vừa mắng vừa lau dọn, cơ bắp của tôi vẫn còn hơi cứng, dù sao nằm mười hai năm, không khô héo cũng là không phụ lòng tôi rồi.
Dọn dẹp ròng rã một ngày trời mới miễn cưỡng cho người ở được. Trong nhà cái gì cũng không có, bún gạo toàn bộ đều hết hạn sử dụng, bên trên còn có mấy sợi lông xanh. Tôi bịt mũi ném hết ra ngoài, thở dài nhìn căn phòng trống trải.
Trước khi tôi xảy ra chuyện, người nhà đã không còn nữa, bây giờ tôi cô độc lẻ loi, cái gì lo lắng bận lòng cũng đều không có.
Tại sao phải tỉnh dậy? Tôi trong lòng tự hỏi, trống rỗng không có câu trả lời.
Tôi chưa ăn gì, thậm chí không có tiền mặt, không có điện thoại, điện thoại cố định cũng đã bị ngắt từ lâu.
Sau đó, tôi lục tung các hộp tủ rất lâu, cuối cùng tìm thấy khoảng 100 tệ đã tích bụi cùng thẻ ngân hàng trước đây. Tôi mang những thứ này xuống lầu, lang thang trên những con phố thương mại xa lạ.
Tôi mua một vài cái bánh bao, mặc dù không thích mùi vị này lắm, đi siêu thị chọn một ít rau và thịt, cuối cùng thuận đường ghé vào ngân hàng, tôi một tay xách đồ đạc, một tay đem thẻ cắm vào khe, trôi chảy nhập một dãy số.
"Mật khẩu của bạn sai, vui lòng thử lại."
Tôi nhìn chằm chằm vào dãy chữ ngốc này nửa ngày, rõ ràng là đây mật khẩu mà. Tôi tự lẩm bẩm trong lòng lại thất bại một lần nữa.
"Mật khẩu của bạn sai, vui lòng thử lại."
"717..." Tôi véo ngón tay, đột nhiên dừng lại. Mấy chữ đó như đem tôi tát một cái khiến mắt tôi đỏ hoe. Tôi vò đầu bứt tóc đem tấm thẻ bị đẩy ra thu lại.
Tôi không dám thất bại nữa, phải đặt lại mật khẩu mới được, đều nhầm lẫn rồi, tôi trước đây làm gì có cái gì mà 717 chứ.
Ngân hàng sớm đã nghỉ làm, tôi cũng chỉ có thể về nhà. Trời bỗng đổ mưa, tôi xoay sở không kịp, bị xối ướt đến lạnh thấu tim.
"Đã nói hôm nay ra cửa phải mang theo ô, em lại không nhớ."
Đôi vợ chồng nhỏ bên cạnh không mang ô, tôi nghe vậy liền khẽ liếc mắt nhìn, Alpha vỗ nhẹ vào chóp mũi Omega của mình rồi ôm cậu ấy vào lòng, phân nửa lượng mưa đều bị cậu chắn hết bên ngoài.
Omega ở trong lòng nửa thật nửa giả xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi mà, em quên mất."
"Em đó, cả ngày cũng không nhớ được cái gì."
Omega len lén trộm kiễng chân lên hôn Alpha, trong giọng nói mang theo ngọt ngào khó cưỡng: "Không phải có anh sao."
Tôi nhìn cảnh trước mặt, toàn thân bị dội cho ướt sũng. Cố cũng không thể thay đổi nhìn người khác tình nồng ý mật, nên tôi cất bước vội vàng trở về.
Sàn nhà vừa lau lại bị dơ bởi nước mưa và bùn, tôi vội vàng cất đồ đi, trùm khăn vào nhà tắm.
May mắn, còn có nước nóng.
Trước đây trong bệnh viện toàn là lau qua toàn thân, vì vậy đây là lần tắm đầu tiên của tôi kể từ khi tỉnh lại.
Cảm giác khi có nước nóng trên người rất tốt, tôi có chút cảm giác chưa đủ đã. Lau khô người, quấn áo choàng tắm, lấy máy sấy tóc trong tủ ra.
Gió nóng vù vù vù vù bên tai, đưa tay luồn qua ngọn tóc, tóc có chút dài, cứng cứng đâm tay, không mềm mại chút nào.
"Mang cho em một bộ đồ ngủ vào đi."
Tôi vô thức hô một tiếng, nhưng nửa ngày cũng không có ai đáp lại. Gió nóng thổi bay lớp sương mù tích tụ trên gương, tôi nhìn thấy đôi lông mày hơi cau lại của mình và khuôn mặt đã cách nhau mười hai năm này.
"Giúp em..." Những lời sau đó bị nước mắt vô cớ của tôi cắt đứt, vào ngày thứ mười lăm sau khi tỉnh lại, tôi đã ở trong nhà tắm khóc đến tê tâm liệt phế.
Nước mắt tôi tuôn ra từ tuyến lệ như mãi không dứt. Bởi vì khóc quá thảm, toàn thân phát run, tôi vòng tay ôm lấy mình, không kiềm chế được ngồi xổm trên nền đất ẩm ướt lạnh lẽo.
Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc đến nỗi đau cả lồng ngực như thế, tôi mở miệng, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở. Dạ dày tôi như một chiếc khăn tay tồi tàn tả tơi, quặn thắt tùy tôi gào khóc, tôi chỉ kịp nhấc nắp bồn cầu lên, liền nôn tới hôn thiên địa ám.
Tất cả thức ăn không hợp khẩu vị được nhồi vào trước đó toàn bộ đều bị tống ra ngoài, tôi cảm thấy như dịch mật cũng sắp nôn ra luôn rồi.
Sự tình mấy ngày nay cứ quay cuồng trong đầu tôi, những lời nói lảm nhảm của y tá nhỏ, sự xuất hiện của Thẩm Quân Sơn, hai đứa trẻ khiến tôi đau lòng, còn có cặp vợ chồng nhỏ mà tôi thấy hôm nay.
Tại sao, tại sao sau khi tôi sở hữu được nó rồi, lại bắt tôi tỉnh lại.
Tôi là một Alpha, một Alpha ngoài ba mươi thất nghiệp vô gia cư.
Quay lại ngôi nhà từng ở của mình, con đường gần như rẽ sang hướng khác, tro bụi bên trong ngôi nhà hơi dày. Tôi vừa mắng vừa lau dọn, cơ bắp của tôi vẫn còn hơi cứng, dù sao nằm mười hai năm, không khô héo cũng là không phụ lòng tôi rồi.
Dọn dẹp ròng rã một ngày trời mới miễn cưỡng cho người ở được. Trong nhà cái gì cũng không có, bún gạo toàn bộ đều hết hạn sử dụng, bên trên còn có mấy sợi lông xanh. Tôi bịt mũi ném hết ra ngoài, thở dài nhìn căn phòng trống trải.
Trước khi tôi xảy ra chuyện, người nhà đã không còn nữa, bây giờ tôi cô độc lẻ loi, cái gì lo lắng bận lòng cũng đều không có.
Tại sao phải tỉnh dậy? Tôi trong lòng tự hỏi, trống rỗng không có câu trả lời.
Tôi chưa ăn gì, thậm chí không có tiền mặt, không có điện thoại, điện thoại cố định cũng đã bị ngắt từ lâu.
Sau đó, tôi lục tung các hộp tủ rất lâu, cuối cùng tìm thấy khoảng 100 tệ đã tích bụi cùng thẻ ngân hàng trước đây. Tôi mang những thứ này xuống lầu, lang thang trên những con phố thương mại xa lạ.
Tôi mua một vài cái bánh bao, mặc dù không thích mùi vị này lắm, đi siêu thị chọn một ít rau và thịt, cuối cùng thuận đường ghé vào ngân hàng, tôi một tay xách đồ đạc, một tay đem thẻ cắm vào khe, trôi chảy nhập một dãy số.
"Mật khẩu của bạn sai, vui lòng thử lại."
Tôi nhìn chằm chằm vào dãy chữ ngốc này nửa ngày, rõ ràng là đây mật khẩu mà. Tôi tự lẩm bẩm trong lòng lại thất bại một lần nữa.
"Mật khẩu của bạn sai, vui lòng thử lại."
"717..." Tôi véo ngón tay, đột nhiên dừng lại. Mấy chữ đó như đem tôi tát một cái khiến mắt tôi đỏ hoe. Tôi vò đầu bứt tóc đem tấm thẻ bị đẩy ra thu lại.
Tôi không dám thất bại nữa, phải đặt lại mật khẩu mới được, đều nhầm lẫn rồi, tôi trước đây làm gì có cái gì mà 717 chứ.
Ngân hàng sớm đã nghỉ làm, tôi cũng chỉ có thể về nhà. Trời bỗng đổ mưa, tôi xoay sở không kịp, bị xối ướt đến lạnh thấu tim.
"Đã nói hôm nay ra cửa phải mang theo ô, em lại không nhớ."
Đôi vợ chồng nhỏ bên cạnh không mang ô, tôi nghe vậy liền khẽ liếc mắt nhìn, Alpha vỗ nhẹ vào chóp mũi Omega của mình rồi ôm cậu ấy vào lòng, phân nửa lượng mưa đều bị cậu chắn hết bên ngoài.
Omega ở trong lòng nửa thật nửa giả xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi mà, em quên mất."
"Em đó, cả ngày cũng không nhớ được cái gì."
Omega len lén trộm kiễng chân lên hôn Alpha, trong giọng nói mang theo ngọt ngào khó cưỡng: "Không phải có anh sao."
Tôi nhìn cảnh trước mặt, toàn thân bị dội cho ướt sũng. Cố cũng không thể thay đổi nhìn người khác tình nồng ý mật, nên tôi cất bước vội vàng trở về.
Sàn nhà vừa lau lại bị dơ bởi nước mưa và bùn, tôi vội vàng cất đồ đi, trùm khăn vào nhà tắm.
May mắn, còn có nước nóng.
Trước đây trong bệnh viện toàn là lau qua toàn thân, vì vậy đây là lần tắm đầu tiên của tôi kể từ khi tỉnh lại.
Cảm giác khi có nước nóng trên người rất tốt, tôi có chút cảm giác chưa đủ đã. Lau khô người, quấn áo choàng tắm, lấy máy sấy tóc trong tủ ra.
Gió nóng vù vù vù vù bên tai, đưa tay luồn qua ngọn tóc, tóc có chút dài, cứng cứng đâm tay, không mềm mại chút nào.
"Mang cho em một bộ đồ ngủ vào đi."
Tôi vô thức hô một tiếng, nhưng nửa ngày cũng không có ai đáp lại. Gió nóng thổi bay lớp sương mù tích tụ trên gương, tôi nhìn thấy đôi lông mày hơi cau lại của mình và khuôn mặt đã cách nhau mười hai năm này.
"Giúp em..." Những lời sau đó bị nước mắt vô cớ của tôi cắt đứt, vào ngày thứ mười lăm sau khi tỉnh lại, tôi đã ở trong nhà tắm khóc đến tê tâm liệt phế.
Nước mắt tôi tuôn ra từ tuyến lệ như mãi không dứt. Bởi vì khóc quá thảm, toàn thân phát run, tôi vòng tay ôm lấy mình, không kiềm chế được ngồi xổm trên nền đất ẩm ướt lạnh lẽo.
Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc đến nỗi đau cả lồng ngực như thế, tôi mở miệng, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở. Dạ dày tôi như một chiếc khăn tay tồi tàn tả tơi, quặn thắt tùy tôi gào khóc, tôi chỉ kịp nhấc nắp bồn cầu lên, liền nôn tới hôn thiên địa ám.
Tất cả thức ăn không hợp khẩu vị được nhồi vào trước đó toàn bộ đều bị tống ra ngoài, tôi cảm thấy như dịch mật cũng sắp nôn ra luôn rồi.
Sự tình mấy ngày nay cứ quay cuồng trong đầu tôi, những lời nói lảm nhảm của y tá nhỏ, sự xuất hiện của Thẩm Quân Sơn, hai đứa trẻ khiến tôi đau lòng, còn có cặp vợ chồng nhỏ mà tôi thấy hôm nay.
Tại sao, tại sao sau khi tôi sở hữu được nó rồi, lại bắt tôi tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất