Tôi Là Người Xuyên Thư Nắm Được Cốt Truyện
Chương 14: Anh quan tâm đến những thứ khác
Ầm ——
Cổng sắt của nhà kho đổ sập xuống đất.
"Anh Phi Phàm ——" Ân Thập Thất xông vào như chú hổ con, hoảng sợ hét lên, "Anh bị thương hả?"
Cố Phi Phàm khẽ lắc đầu.
"Nhưng toàn thân anh đều là máu!" Ân Thập Thất sắp khóc tới nơi rồi.
Cố Phi Phàm chợt nhớ ra cả người mình như đang tắm máu, cậu hất cằm về phía kẻ truy đuổi, cố gắng xốc dậy tinh thần: "Là máu của kẻ địch, không phải của anh."
Ân Thập Thất thở phào, quay đầu nhìn thi thể đang nằm sấp dưới đất: "Tên này rất mạnh?"
Cố Phi Phàm gật đầu: "Rất mạnh, mười người bên kia là do một tay gã giết."
"Đội 13." Ân Thập Thất bước tới kiểm tra, nhận ra đám người của Đặc khu 7, "Anh Phi Phàm, chúng ta phải làm gì đây?"
Thầy huấn luyện không dạy phải làm gì khi thấy người phe mình bị giết hại.
Cố Phi Phàm nhớ lại nguyên tác, cuốn sách chỉ mô tả quá trình nam chính thoát khỏi kiếp nạn sinh tử mà không đề cập đến quá trình thu dọn tàn cuộc, "Ghi lại toạ độ, khi nào về rồi trình báo."
"Dạ." Nam chính lấy ra thiết bị định vị và một cuốn sổ nhỏ, cẩn thận ghi lại tọa độ hiện tại.
Cố Phi Phàm lấy đi bảng tên của kẻ siêu năng lực Đặc khu 8, đây là bảng tên thứ sáu mà họ có được, một tên tương đương 500 điểm, tức đội 25 đã có 3000 điểm.
Số điểm này có đủ để nộp đơn vào Cục Mật vụ không?
Ném bảng tên cho Ân Thập Thất, Cố Phi Phàm dặn dò: "Cậu cất bảng tên đi, chúng ta rời khỏi đây trước."
Ân Thập Thất: "Dạ."
Ra khỏi nhà kho, cả hai tiếp tục tìm kiếm bên trong căn cứ nhưng không phát hiện dấu vết sinh hoạt của con người.
_
Ngày 21 tháng 3 năm 2479 theo lịch Khung Kính, 16 giờ, căn cứ quân sự 7081.
Ba chiếc Phong Khoa cất cánh khỏi sân bay, cùng với tiếng gầm rú dần trôi xa, Trung đoàn trưởng và Trung đoàn phó 708 thở phào nhẹ nhõm.
Trung đoàn phó Âu Cách lau mồ hôi: "Cuối cùng đã đuổi được Đại sát tinh, người này mà còn ở lại ngày nào thì dạ dày tôi còn đau ngày đó."
Trung đoàn trưởng Mạnh Tề Thế cười, nói: "Anh ta chỉ dám ra oai ở đây thôi. Thử qua 710 đi, Trung đoàn trưởng bên đó không dễ ăn hiếp đâu."
Do hiệp định đình chiến, quân số Trung đoàn 708 chỉ dưới một vạn người, trong đó có vài chục người siêu năng lực, vừa đủ duy trì một đội nhỏ. Trước mặt lực lượng hùng hậu của Cục Mật vụ, Trung đoàn 708 quả thật không đủ kẽ răng. Nhưng Trung đoàn 710 thì khác, vì biên giới ở đó luôn bất ổn, quân số Trung đoàn 710 gần mười vạn người.
Trung đoàn trưởng 710 Phí Vân Hải cũng có gốc gác rất lớn. Hắn là con trai cả của Thứ trưởng Bộ Quân sự Phí Thạch Sơn và là con rể của Bộ trưởng Bộ Quân sự Diêm Khánh Bác.
Theo hệ thống phân cấp cư dân Khung Kính, cư dân bậc A được gọi là người khống chế có thể có nhiều con, nhưng chỉ có hai người được kế thừa thân phận trên, những người con còn lại sẽ bị hạ xuống thành người quản lý bậc B khi thành niên. Nhờ hệ thống kế thừa thứ bậc nghiêm ngặt này, số lượng người khống chế trong mỗi đặc khu Khung Kính vẫn duy trì ở mức dưới 1%, sự giàu có và quyền lực không bị 'pha loãng'.
Nâng đỡ Bộ trưởng, Thứ trưởng Bộ Quân sự luôn là một chiến thuật được Chủ tịch Hội đồng đương nhiệm sử dụng. Sáu năm trước, Chủ tịch Hội đồng Lý Thành Hiền tìm lối tắt, lựa chọn nâng đỡ một Cục Mật vụ độc lập vì dễ kiểm soát, dẫn đến phá vỡ các quy ước nói trên. Sau đó, Bộ trưởng và Thứ trưởng Bộ Quân sự tức tốc kết thành thông gia, cùng nhau chống lại Lý Thành Hiền.
Thế nên, dù cho đánh giá từ phương diện nào, Phí Vân Hải đều không có khả năng sẽ đối xử hoà nhã với Nhiếp Chinh.
Dưới cái nhìn hả hê của Mạnh Tề Thế, ba chiếc Phong Khoa tiến vào tầng mây di chuyển từ tây sang bắc hướng tới biên giới giữa Đặc khu 7 và Đặc khu 10.
Trong chiếc Phong Khoa đầu tiên.
Nhiếp Chinh ngồi trong văn phòng cá nhân, bắt đầu xem xét báo cáo công việc mà anh vừa nhận được.
Nhiệt độ trong cabin tương đối cao, anh cởi áo khoác quân phục của Cục Mật vụ, nhưng chiếc áo sơ mi màu xanh đậm bên trong vẫn chỉnh tề, một chiếc cúc áo cũng không hề xê dịch.
Năm nay Nhiếp Chinh vừa bước vào tuổi ba mươi, là độ tuổi tràn đầy năng lượng, thể chất cường tráng do sự thức tỉnh dị năng khiến cơ thể anh hiện ra ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Một bộ quân phục thông thường có thể che giấu cơ bắp trên cơ thể, song nó không thể làm mờ đi cảm giác mạnh mẽ mà cơ thể này sở hữu.
Trợ lý Cục trưởng Lý Tư Văn đặt tách cà phê lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Nhiếp Chinh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cục trưởng, cà phê của ngài."
Nhiếp Chinh gật đầu, động tác không thay đổi, đôi mắt vẫn nhìn vào tư liệu trong tay.
Lý Tư Văn đã thuộc nằm lòng thói quen của Cục trưởng, hắn không lắm lời, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lật sang một trang khác, Nhiếp Chinh đọc lướt qua nội dung. Anh có thể nhanh chóng trích xuất những phần hữu ích từ một mớ thông tin vô bổ, đồng thời anh cũng có thể tóm tắt thông tin từ các thời điểm và nguồn gốc khác nhau trong đầu, từ đó phát hiện mối liên kết giữa chúng. Đây là một loại cường hoá trí nhớ thuộc hệ Thể chất, từ khi thức tỉnh dị năng này, hiệu quả công việc của anh vô cùng đáng sợ.
Khi Cố Phi Phàm và Ân Thập Thất lên tháp quan sát chính của căn cứ 7085, họ nhìn thấy ba đốm đen nho nhỏ giữa những đám mây.
"A, cái đó ——" Ân Thập Thất chỉ lên trời, "Gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, Phong Khoa! Nó mới bay qua..."
"Đây là biên giới đặc khu, Phong Khoa tuần tra là chuyện rất bình thường." Cố Phi Phàm nhìn xuống toà nhà căn cứ, "Trời sập tối rồi, chúng ta đi xuống tìm một nơi thích hợp để qua đêm đi."
Đội 25 quyết định ở lại căn cứ 7085 vài ngày.
Khu vực ngừng bắn dài gần một nghìn ki-lô-mét, có 500 người bị đưa vào, xác suất đụng độ ngẫu nhiên khá thấp nhưng căn cứ 7085 là một mục tiêu lớn, 'ôm cây đợi thỏ' ở đây còn hơn ra ngoài 'mò kim đáy bể'.
Cả hai xuống tháp quan sát, tìm một doanh trại trong khu vực sinh sống ở phía đông căn cứ để làm điểm dừng chân.
Sau khi sắp xếp ổn thoả, Ân Thập Thất bắt đầu xem xét xung quanh rồi thu thập vật dụng, bận rộn không ngớt.
Năm đó Đặc khu 7 rút lui khá vội vàng, Trung đoàn 708 chỉ lấy đi những thứ quan trọng nhất, bỏ sót rất nhiều vật tư hữu ích.
Cố Phi Phàm cũng không nhàn rỗi, cậu dùng dị năng ngưng tụ nước để rửa mặt, lau tới lau lui một hồi, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, luôn có cảm giác mùi máu tanh cứ quanh quẩn đâu đây.
Sau khi rửa mặt, Cố Phi Phàm mở giao diện hệ thống để nghiên cứu dị năng mới. Hiện tại, Dao Ẩn là dị năng có lực sát thương nhất trong số tất cả những gì mà cậu có. Mặc dù cứ mỗi ba mươi giây mới được kích hoạt một lần, và chỉ kéo dài trong ba giây kém hơn nhiều so với kẻ địch Đặc khu 8, nhưng nó chắc chắn đủ dùng để đối phó với kẻ địch đơn độc. Ưu điểm của nó là bất ngờ và khiến người khác khó lòng tránh né, trừ khi gặp được mấy kẻ có dị năng cường hoá phòng thủ đến mức bá đạo biến thái.
Bây giờ Cố Phi Phàm chưa thành thạo dị năng này, cậu quyết định đợi trình độ của mình tăng lên rồi mới tính đến chuyện dạy nó cho Ân Thập Thất.
Buổi tối, Ân Thập Thất thu dọn một phòng ký túc xá, nấu một nồi súp để ăn cùng lương khô.
"Hình như hôm nay em thấy một con lợn rừng." Vừa dùng muỗng khuấy bát canh trong tay, nam chính vừa xót xa tiếc nuối, "Mong sao đến chiến trường biên giới cũng có nhiều như ở đây."
Cố Phi Phàm không hiểu tại sao nam chính lại đam mê nấu ăn như vậy. Trong nguyên tác không hề đề cập đến, nhưng nấu nướng cũng nào phải chuyện xấu, vì thế cậu thản nhiên trả lời: "Đừng lo, ở đó sẽ có."
Đối lập với hình ảnh gặm lương khô trong thực tế và ăn lợn nướng trong tưởng tượng của Cố Phi Phàm và Ân Thập Thất, một bữa tiệc hoành tráng đang được tổ chức tại căn cứ 7101, nơi giáp ranh giữa Đặc khu 7 và Đặc khu 10.
Bữa tiệc này do Trung đoàn 710 tổ chức nhằm chiêu đãi đặc phái viên của Hội đồng Đặc khu.
"Cục trưởng Nhiếp, điều kiện căn cứ có hạn." Trung đoàn trưởng 710 Phí Vân Hải nâng ly nhận lỗi, "Xin thứ lỗi vì tiếp đón không chu đáo."
"Đừng nói vậy, Đoàn trưởng Phí chiêu đãi nhiệt tình, tôi vô cùng cảm kích." Nhiếp Chinh mỉm cười nâng ly.
Keng ——
Âm thanh êm tai khi hai ly rượu vang chạm nhẹ, chất rượu trong suốt màu đỏ phản chiếu ánh đèn rực rỡ, bầu không khí thật yên bình.
Bàn về cấp bậc, Phí Vân Hải thấp hơn Nhiếp Chinh.
Cấp bậc không hoàn toàn tương đương với quyền lực và địa vị, nhưng Cục trưởng của một số cơ quan tầm thường khác làm gì có cửa để được Phí Vân Hải tiếp đón ân cần.
Tất nhiên, tất cả sự hiếu khách chỉ là bề ngoài.
Khoé miệng Nhiếp Chinh ngậm ý cười, đuôi mày hơi rũ xuống, tinh tế phân biệt hoạt động tâm lý của những người xung quanh. Dị năng của anh không phải là thuật đọc tâm. Anh không thể nhận biết chính xác suy nghĩ của người khác, chỉ có thể đánh giá chung, chẳng hạn như chán ghét hay thân thiết, khinh thường hay ngưỡng mộ, sợ hãi hay yêu thích v.v.
Thật không may, trong bữa tiệc tối nay, những gì Nhiếp Chinh nhận thấy đều là cảm xúc tiêu cực, và ác ý của Phí Vân Hải thì đặc biệt rõ ràng.
Trong thế giới Khung Kính, cấp bậc cư dân là một ngưỡng cửa không thể vượt qua. Đối với cư dân bậc C, ngoài việc thức tỉnh dị năng, hầu như không còn cách nào khác để nhảy bậc. Cư dân cao cấp được sinh ra với nhiều nguồn lực và sự lựa chọn, mà cư dân bậc C phải tuân theo những quy tắc trong suốt cuộc đời, họ thậm chí không thể có một gia đình bình thường. Những đứa trẻ bậc C sẽ bị đưa đi khỏi cha mẹ trong vòng ba ngày sau khi sinh và bị Cục Dân số nuôi dưỡng, những đứa trẻ này sẽ chẳng biết cha mẹ của chúng là ai cho cả khi đã lớn lên.
Họ của Phí Vân Hải được kế thừa từ cha hắn, nhưng họ của Nhiếp Chinh là bị Cục Dân số chỉ định ngẫu nhiên.
Do bị tẩy não nghiêm trọng, đại đa số cư dân bậc C không cảm thấy có bất cứ điều gì sai trái với cuộc sống này. Tình trạng phân hoá giai cấp đã kéo dài hơn hai trăm năm, và nó chỉ thuyên giảm một chút cho đến khi có sự xuất hiện của người siêu năng lực.
Ý thức về bản thân ưu việt đã ngấm vào xương máu của cư dân bậc cao, họ coi thường những người siêu năng lực ở dưới tầng chót của xã hội, cho dù những người này có sức chiến đấu mạnh hơn.
Khi mới thức tỉnh dị năng, Nhiếp Chinh rất nhạy cảm với ác ý của người khác, nhưng khi năng lực và địa vị của anh tăng lên từng ngày, anh đã sớm bỏ qua những điều đó.
Ánh đèn lộng lẫy và khung cảnh truỵ lạc đan xen lẫn nhau ánh vào mắt Nhiếp Chinh, chúng hoàn toàn vô nghĩa đối với anh, ngay cả cái gọi là sự ưu ái của Chủ tịch Hội đồng mà mọi người ghen tị, thật ra cũng không là gì trong lòng anh.
Anh quan tâm đến những thứ khác.
Là điều anh đã theo đuổi và phấn đấu kể từ khi anh thức tỉnh dị năng cách đây mười bảy năm.
【 Khu bình luận dưới chương này 】
【 Anh Phi Phàm: Nhiếp Chinh siêu đẹp trai! 】
【 Bé bí bô: Một đống tiền rơi xuống nữa kìa! Thật sự xứng đáng là anh Phi Phàm của tụi em! 】
【 Bình luận khắp thiên hạ: Với một loạt các bình luận của anh Phi Phàm thả rắm cầu vồng cho Nhiếp Chinh, Chó Tầm Thường có thể suy xét đến việc tăng cảnh diễn của anh ấy nha. 】
【 Em nghĩ em được mà: Kim chủ phía trước, mau buông tha Cục trưởng Nhiếp, anh ấy là của tôi!!! 】
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 13 của 'Khung Kính' và còn 137 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
Cổng sắt của nhà kho đổ sập xuống đất.
"Anh Phi Phàm ——" Ân Thập Thất xông vào như chú hổ con, hoảng sợ hét lên, "Anh bị thương hả?"
Cố Phi Phàm khẽ lắc đầu.
"Nhưng toàn thân anh đều là máu!" Ân Thập Thất sắp khóc tới nơi rồi.
Cố Phi Phàm chợt nhớ ra cả người mình như đang tắm máu, cậu hất cằm về phía kẻ truy đuổi, cố gắng xốc dậy tinh thần: "Là máu của kẻ địch, không phải của anh."
Ân Thập Thất thở phào, quay đầu nhìn thi thể đang nằm sấp dưới đất: "Tên này rất mạnh?"
Cố Phi Phàm gật đầu: "Rất mạnh, mười người bên kia là do một tay gã giết."
"Đội 13." Ân Thập Thất bước tới kiểm tra, nhận ra đám người của Đặc khu 7, "Anh Phi Phàm, chúng ta phải làm gì đây?"
Thầy huấn luyện không dạy phải làm gì khi thấy người phe mình bị giết hại.
Cố Phi Phàm nhớ lại nguyên tác, cuốn sách chỉ mô tả quá trình nam chính thoát khỏi kiếp nạn sinh tử mà không đề cập đến quá trình thu dọn tàn cuộc, "Ghi lại toạ độ, khi nào về rồi trình báo."
"Dạ." Nam chính lấy ra thiết bị định vị và một cuốn sổ nhỏ, cẩn thận ghi lại tọa độ hiện tại.
Cố Phi Phàm lấy đi bảng tên của kẻ siêu năng lực Đặc khu 8, đây là bảng tên thứ sáu mà họ có được, một tên tương đương 500 điểm, tức đội 25 đã có 3000 điểm.
Số điểm này có đủ để nộp đơn vào Cục Mật vụ không?
Ném bảng tên cho Ân Thập Thất, Cố Phi Phàm dặn dò: "Cậu cất bảng tên đi, chúng ta rời khỏi đây trước."
Ân Thập Thất: "Dạ."
Ra khỏi nhà kho, cả hai tiếp tục tìm kiếm bên trong căn cứ nhưng không phát hiện dấu vết sinh hoạt của con người.
_
Ngày 21 tháng 3 năm 2479 theo lịch Khung Kính, 16 giờ, căn cứ quân sự 7081.
Ba chiếc Phong Khoa cất cánh khỏi sân bay, cùng với tiếng gầm rú dần trôi xa, Trung đoàn trưởng và Trung đoàn phó 708 thở phào nhẹ nhõm.
Trung đoàn phó Âu Cách lau mồ hôi: "Cuối cùng đã đuổi được Đại sát tinh, người này mà còn ở lại ngày nào thì dạ dày tôi còn đau ngày đó."
Trung đoàn trưởng Mạnh Tề Thế cười, nói: "Anh ta chỉ dám ra oai ở đây thôi. Thử qua 710 đi, Trung đoàn trưởng bên đó không dễ ăn hiếp đâu."
Do hiệp định đình chiến, quân số Trung đoàn 708 chỉ dưới một vạn người, trong đó có vài chục người siêu năng lực, vừa đủ duy trì một đội nhỏ. Trước mặt lực lượng hùng hậu của Cục Mật vụ, Trung đoàn 708 quả thật không đủ kẽ răng. Nhưng Trung đoàn 710 thì khác, vì biên giới ở đó luôn bất ổn, quân số Trung đoàn 710 gần mười vạn người.
Trung đoàn trưởng 710 Phí Vân Hải cũng có gốc gác rất lớn. Hắn là con trai cả của Thứ trưởng Bộ Quân sự Phí Thạch Sơn và là con rể của Bộ trưởng Bộ Quân sự Diêm Khánh Bác.
Theo hệ thống phân cấp cư dân Khung Kính, cư dân bậc A được gọi là người khống chế có thể có nhiều con, nhưng chỉ có hai người được kế thừa thân phận trên, những người con còn lại sẽ bị hạ xuống thành người quản lý bậc B khi thành niên. Nhờ hệ thống kế thừa thứ bậc nghiêm ngặt này, số lượng người khống chế trong mỗi đặc khu Khung Kính vẫn duy trì ở mức dưới 1%, sự giàu có và quyền lực không bị 'pha loãng'.
Nâng đỡ Bộ trưởng, Thứ trưởng Bộ Quân sự luôn là một chiến thuật được Chủ tịch Hội đồng đương nhiệm sử dụng. Sáu năm trước, Chủ tịch Hội đồng Lý Thành Hiền tìm lối tắt, lựa chọn nâng đỡ một Cục Mật vụ độc lập vì dễ kiểm soát, dẫn đến phá vỡ các quy ước nói trên. Sau đó, Bộ trưởng và Thứ trưởng Bộ Quân sự tức tốc kết thành thông gia, cùng nhau chống lại Lý Thành Hiền.
Thế nên, dù cho đánh giá từ phương diện nào, Phí Vân Hải đều không có khả năng sẽ đối xử hoà nhã với Nhiếp Chinh.
Dưới cái nhìn hả hê của Mạnh Tề Thế, ba chiếc Phong Khoa tiến vào tầng mây di chuyển từ tây sang bắc hướng tới biên giới giữa Đặc khu 7 và Đặc khu 10.
Trong chiếc Phong Khoa đầu tiên.
Nhiếp Chinh ngồi trong văn phòng cá nhân, bắt đầu xem xét báo cáo công việc mà anh vừa nhận được.
Nhiệt độ trong cabin tương đối cao, anh cởi áo khoác quân phục của Cục Mật vụ, nhưng chiếc áo sơ mi màu xanh đậm bên trong vẫn chỉnh tề, một chiếc cúc áo cũng không hề xê dịch.
Năm nay Nhiếp Chinh vừa bước vào tuổi ba mươi, là độ tuổi tràn đầy năng lượng, thể chất cường tráng do sự thức tỉnh dị năng khiến cơ thể anh hiện ra ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Một bộ quân phục thông thường có thể che giấu cơ bắp trên cơ thể, song nó không thể làm mờ đi cảm giác mạnh mẽ mà cơ thể này sở hữu.
Trợ lý Cục trưởng Lý Tư Văn đặt tách cà phê lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Nhiếp Chinh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cục trưởng, cà phê của ngài."
Nhiếp Chinh gật đầu, động tác không thay đổi, đôi mắt vẫn nhìn vào tư liệu trong tay.
Lý Tư Văn đã thuộc nằm lòng thói quen của Cục trưởng, hắn không lắm lời, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lật sang một trang khác, Nhiếp Chinh đọc lướt qua nội dung. Anh có thể nhanh chóng trích xuất những phần hữu ích từ một mớ thông tin vô bổ, đồng thời anh cũng có thể tóm tắt thông tin từ các thời điểm và nguồn gốc khác nhau trong đầu, từ đó phát hiện mối liên kết giữa chúng. Đây là một loại cường hoá trí nhớ thuộc hệ Thể chất, từ khi thức tỉnh dị năng này, hiệu quả công việc của anh vô cùng đáng sợ.
Khi Cố Phi Phàm và Ân Thập Thất lên tháp quan sát chính của căn cứ 7085, họ nhìn thấy ba đốm đen nho nhỏ giữa những đám mây.
"A, cái đó ——" Ân Thập Thất chỉ lên trời, "Gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, Phong Khoa! Nó mới bay qua..."
"Đây là biên giới đặc khu, Phong Khoa tuần tra là chuyện rất bình thường." Cố Phi Phàm nhìn xuống toà nhà căn cứ, "Trời sập tối rồi, chúng ta đi xuống tìm một nơi thích hợp để qua đêm đi."
Đội 25 quyết định ở lại căn cứ 7085 vài ngày.
Khu vực ngừng bắn dài gần một nghìn ki-lô-mét, có 500 người bị đưa vào, xác suất đụng độ ngẫu nhiên khá thấp nhưng căn cứ 7085 là một mục tiêu lớn, 'ôm cây đợi thỏ' ở đây còn hơn ra ngoài 'mò kim đáy bể'.
Cả hai xuống tháp quan sát, tìm một doanh trại trong khu vực sinh sống ở phía đông căn cứ để làm điểm dừng chân.
Sau khi sắp xếp ổn thoả, Ân Thập Thất bắt đầu xem xét xung quanh rồi thu thập vật dụng, bận rộn không ngớt.
Năm đó Đặc khu 7 rút lui khá vội vàng, Trung đoàn 708 chỉ lấy đi những thứ quan trọng nhất, bỏ sót rất nhiều vật tư hữu ích.
Cố Phi Phàm cũng không nhàn rỗi, cậu dùng dị năng ngưng tụ nước để rửa mặt, lau tới lau lui một hồi, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, luôn có cảm giác mùi máu tanh cứ quanh quẩn đâu đây.
Sau khi rửa mặt, Cố Phi Phàm mở giao diện hệ thống để nghiên cứu dị năng mới. Hiện tại, Dao Ẩn là dị năng có lực sát thương nhất trong số tất cả những gì mà cậu có. Mặc dù cứ mỗi ba mươi giây mới được kích hoạt một lần, và chỉ kéo dài trong ba giây kém hơn nhiều so với kẻ địch Đặc khu 8, nhưng nó chắc chắn đủ dùng để đối phó với kẻ địch đơn độc. Ưu điểm của nó là bất ngờ và khiến người khác khó lòng tránh né, trừ khi gặp được mấy kẻ có dị năng cường hoá phòng thủ đến mức bá đạo biến thái.
Bây giờ Cố Phi Phàm chưa thành thạo dị năng này, cậu quyết định đợi trình độ của mình tăng lên rồi mới tính đến chuyện dạy nó cho Ân Thập Thất.
Buổi tối, Ân Thập Thất thu dọn một phòng ký túc xá, nấu một nồi súp để ăn cùng lương khô.
"Hình như hôm nay em thấy một con lợn rừng." Vừa dùng muỗng khuấy bát canh trong tay, nam chính vừa xót xa tiếc nuối, "Mong sao đến chiến trường biên giới cũng có nhiều như ở đây."
Cố Phi Phàm không hiểu tại sao nam chính lại đam mê nấu ăn như vậy. Trong nguyên tác không hề đề cập đến, nhưng nấu nướng cũng nào phải chuyện xấu, vì thế cậu thản nhiên trả lời: "Đừng lo, ở đó sẽ có."
Đối lập với hình ảnh gặm lương khô trong thực tế và ăn lợn nướng trong tưởng tượng của Cố Phi Phàm và Ân Thập Thất, một bữa tiệc hoành tráng đang được tổ chức tại căn cứ 7101, nơi giáp ranh giữa Đặc khu 7 và Đặc khu 10.
Bữa tiệc này do Trung đoàn 710 tổ chức nhằm chiêu đãi đặc phái viên của Hội đồng Đặc khu.
"Cục trưởng Nhiếp, điều kiện căn cứ có hạn." Trung đoàn trưởng 710 Phí Vân Hải nâng ly nhận lỗi, "Xin thứ lỗi vì tiếp đón không chu đáo."
"Đừng nói vậy, Đoàn trưởng Phí chiêu đãi nhiệt tình, tôi vô cùng cảm kích." Nhiếp Chinh mỉm cười nâng ly.
Keng ——
Âm thanh êm tai khi hai ly rượu vang chạm nhẹ, chất rượu trong suốt màu đỏ phản chiếu ánh đèn rực rỡ, bầu không khí thật yên bình.
Bàn về cấp bậc, Phí Vân Hải thấp hơn Nhiếp Chinh.
Cấp bậc không hoàn toàn tương đương với quyền lực và địa vị, nhưng Cục trưởng của một số cơ quan tầm thường khác làm gì có cửa để được Phí Vân Hải tiếp đón ân cần.
Tất nhiên, tất cả sự hiếu khách chỉ là bề ngoài.
Khoé miệng Nhiếp Chinh ngậm ý cười, đuôi mày hơi rũ xuống, tinh tế phân biệt hoạt động tâm lý của những người xung quanh. Dị năng của anh không phải là thuật đọc tâm. Anh không thể nhận biết chính xác suy nghĩ của người khác, chỉ có thể đánh giá chung, chẳng hạn như chán ghét hay thân thiết, khinh thường hay ngưỡng mộ, sợ hãi hay yêu thích v.v.
Thật không may, trong bữa tiệc tối nay, những gì Nhiếp Chinh nhận thấy đều là cảm xúc tiêu cực, và ác ý của Phí Vân Hải thì đặc biệt rõ ràng.
Trong thế giới Khung Kính, cấp bậc cư dân là một ngưỡng cửa không thể vượt qua. Đối với cư dân bậc C, ngoài việc thức tỉnh dị năng, hầu như không còn cách nào khác để nhảy bậc. Cư dân cao cấp được sinh ra với nhiều nguồn lực và sự lựa chọn, mà cư dân bậc C phải tuân theo những quy tắc trong suốt cuộc đời, họ thậm chí không thể có một gia đình bình thường. Những đứa trẻ bậc C sẽ bị đưa đi khỏi cha mẹ trong vòng ba ngày sau khi sinh và bị Cục Dân số nuôi dưỡng, những đứa trẻ này sẽ chẳng biết cha mẹ của chúng là ai cho cả khi đã lớn lên.
Họ của Phí Vân Hải được kế thừa từ cha hắn, nhưng họ của Nhiếp Chinh là bị Cục Dân số chỉ định ngẫu nhiên.
Do bị tẩy não nghiêm trọng, đại đa số cư dân bậc C không cảm thấy có bất cứ điều gì sai trái với cuộc sống này. Tình trạng phân hoá giai cấp đã kéo dài hơn hai trăm năm, và nó chỉ thuyên giảm một chút cho đến khi có sự xuất hiện của người siêu năng lực.
Ý thức về bản thân ưu việt đã ngấm vào xương máu của cư dân bậc cao, họ coi thường những người siêu năng lực ở dưới tầng chót của xã hội, cho dù những người này có sức chiến đấu mạnh hơn.
Khi mới thức tỉnh dị năng, Nhiếp Chinh rất nhạy cảm với ác ý của người khác, nhưng khi năng lực và địa vị của anh tăng lên từng ngày, anh đã sớm bỏ qua những điều đó.
Ánh đèn lộng lẫy và khung cảnh truỵ lạc đan xen lẫn nhau ánh vào mắt Nhiếp Chinh, chúng hoàn toàn vô nghĩa đối với anh, ngay cả cái gọi là sự ưu ái của Chủ tịch Hội đồng mà mọi người ghen tị, thật ra cũng không là gì trong lòng anh.
Anh quan tâm đến những thứ khác.
Là điều anh đã theo đuổi và phấn đấu kể từ khi anh thức tỉnh dị năng cách đây mười bảy năm.
【 Khu bình luận dưới chương này 】
【 Anh Phi Phàm: Nhiếp Chinh siêu đẹp trai! 】
【 Bé bí bô: Một đống tiền rơi xuống nữa kìa! Thật sự xứng đáng là anh Phi Phàm của tụi em! 】
【 Bình luận khắp thiên hạ: Với một loạt các bình luận của anh Phi Phàm thả rắm cầu vồng cho Nhiếp Chinh, Chó Tầm Thường có thể suy xét đến việc tăng cảnh diễn của anh ấy nha. 】
【 Em nghĩ em được mà: Kim chủ phía trước, mau buông tha Cục trưởng Nhiếp, anh ấy là của tôi!!! 】
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 13 của 'Khung Kính' và còn 137 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất