Tôi Là Thằng Em Kế Độc Ác Của Nhân Vật Chính
Chương 59
Hôm nay trời có sương mù, hơn 10 giờ vẫn không thấy mặt trời.
Vì bên trong đùi vẫn hơi khó chịu, nên tôi ngồi suốt ở chỗ mình làm bài tập, không ra ngoài hành lang tản bộ.
Gần cuối học kỳ, bầu không khí học tập trong lớp rất đậm đặc.
Nhưng sau tiết Âm nhạc buổi chiều, vẫn có bạn cùng lớp vây quanh chỗ ngồi của tôi, có người chạm vào cái urgo dán trên cổ tôi, hỏi tôi: "Sao lại bị thương vậy?"
Còn có người vươn tay bóp mặt tôi.
Buổi chiều tôi buồn ngủ, nên vừa nằm bò vừa ậm ờ trả lời một câu: "Đứa nào sờ linh tinh tôi đánh đứa đó."
Lúc đầu không hứng thú nghe bọn họ bàn tán chuyện trong trường, nhưng lúc thấp thoáng nghe thấy bọn họ nói cái gì mà "ngày nghỉ hình như hai học bá lớp bên cạnh hẹn ra đấm nhau," tôi vẫn tỉnh táo lại trong chốc lát.
Bên cạnh có nữ sinh hỏi thay tôi: "Sao lại có chuyện này?"
Người ngồi trước bàn tôi nói: "Cũng chỉ là mọi người đoán thôi, vẻ mặt hai người bọn họ hôm nay thối lắm, mà vết thương trên mặt lại rất đối xứng nhau."
265.
Hoá ra bọn họ đang bàn tán về Từ Dập và Bách Liên.
Dựa vào năng lực liên tưởng của bọn họ, tin đồn Từ Dập và anh tôi yêu nhau truyền ra chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn.
266.
Vì Từ Dập và anh tôi học cùng lớp, nên tôi không thể đi xem giờ rốt cuộc hắn thế nào.
Vừa tan học là tôi bị Bách Liên dẫn đến nhà hàng, đây là lần đầu tiên bọn tôi đi ăn nhà hàng sau khi ba tôi tái hôn, cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm. Tôi ngồi cạnh Bách Liên, ngồi xoắn xuýt giữa đĩa cà tím om thịt và lòng lợn xào một hồi lâu.
Bách Liên nói nếu muốn ăn thì gọi hết là được, cho nên cuối cùng tôi gọi một bàn đầy đồ ăn.
Ba tôi bình thường cũng không nói chuyện học hành gì với tôi, thỉnh thoảng nhắc tới cũng chỉ là nói một câu "nếu đất nước muốn phát triển giàu mạnh thì tất cả thanh niên đều phải cố gắng."
Ổng nói Hawaii rất đẹp, chờ thi đại học sẽ dẫn tôi và Bách Liên đến xem. Ở trên bàn ăn thấy được ba tôi mặt mày hớn hở nói chuyện cuộc sống thế này là chuyện vô cùng hiếm thấy, mẹ kế tôi còn ở bên cạnh ủng hộ chuyện cười của ba tôi, hai người thực sự rất xứng đôi.
Trên bàn có một đĩa đồ ăn là gà hầm nấm, mẹ kế tôi gọi.
Lúc ba tôi nói chuyện vui vẻ thì gắp cho tôi một đũa nấm.
Khi tôi cúi đầu lùa cơm định ăn hết nấm, Bách Liên liền lại đây tỉnh rụi đổi cho tôi một bát khác.
Hắn nói với ba tôi: "Ba, nó không thích ăn nấm."
Ba tôi ngẩn người, cười đổi gắp thịt gà cho tôi, nói: "Thế à?"
267.
Lúc ngồi xe ba tôi về nhà, radio trên xe phát bài hát tiếng Quảng Đông, bên ngoài lất phất mưa phùn, sương mù bốc lên từ mặt đất, làm khuôn mặt người đi đường đều trở nên mơ hồ.
Bách Liên chạm vào tay tôi sau cặp sách.
Ba tôi cầm tay lái, nói chuyện công việc với mẹ kế.
Tôi nhẹ nhàng nắm ngón trỏ anh tôi.
Ba tôi đột nhiên nghiêng đầu, nói: "Tiểu Bách, thời gian này làm phiền con chăm sóc đứa nhóc này nhé."
Bách Liên nói: "Đã là người một nhà rồi, không thể nói là làm phiền được. Lý Vọng rất ngoan ạ."
Hắn nắm ngược lại tay tôi, năm ngón tay đan vào nhau.
Sương mù đã ngưng tụ lại thành giọt nước trên cửa sổ xe, chỉ cần nhìn ra ngoài đã cảm nhận được cái lạnh của mùa đông.
268.
Tôi nghĩ thầm, tôi cũng không biết ba tôi thích ăn gì không thích ăn gì, không cần quá để ý đến chuyện vừa nãy.
Tôi không giận.
269.
Về đến nơi, tôi liền giấu bao thuốc lá của ba tôi dưới giường Bách Liên.
Vì bên trong đùi vẫn hơi khó chịu, nên tôi ngồi suốt ở chỗ mình làm bài tập, không ra ngoài hành lang tản bộ.
Gần cuối học kỳ, bầu không khí học tập trong lớp rất đậm đặc.
Nhưng sau tiết Âm nhạc buổi chiều, vẫn có bạn cùng lớp vây quanh chỗ ngồi của tôi, có người chạm vào cái urgo dán trên cổ tôi, hỏi tôi: "Sao lại bị thương vậy?"
Còn có người vươn tay bóp mặt tôi.
Buổi chiều tôi buồn ngủ, nên vừa nằm bò vừa ậm ờ trả lời một câu: "Đứa nào sờ linh tinh tôi đánh đứa đó."
Lúc đầu không hứng thú nghe bọn họ bàn tán chuyện trong trường, nhưng lúc thấp thoáng nghe thấy bọn họ nói cái gì mà "ngày nghỉ hình như hai học bá lớp bên cạnh hẹn ra đấm nhau," tôi vẫn tỉnh táo lại trong chốc lát.
Bên cạnh có nữ sinh hỏi thay tôi: "Sao lại có chuyện này?"
Người ngồi trước bàn tôi nói: "Cũng chỉ là mọi người đoán thôi, vẻ mặt hai người bọn họ hôm nay thối lắm, mà vết thương trên mặt lại rất đối xứng nhau."
265.
Hoá ra bọn họ đang bàn tán về Từ Dập và Bách Liên.
Dựa vào năng lực liên tưởng của bọn họ, tin đồn Từ Dập và anh tôi yêu nhau truyền ra chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn.
266.
Vì Từ Dập và anh tôi học cùng lớp, nên tôi không thể đi xem giờ rốt cuộc hắn thế nào.
Vừa tan học là tôi bị Bách Liên dẫn đến nhà hàng, đây là lần đầu tiên bọn tôi đi ăn nhà hàng sau khi ba tôi tái hôn, cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm. Tôi ngồi cạnh Bách Liên, ngồi xoắn xuýt giữa đĩa cà tím om thịt và lòng lợn xào một hồi lâu.
Bách Liên nói nếu muốn ăn thì gọi hết là được, cho nên cuối cùng tôi gọi một bàn đầy đồ ăn.
Ba tôi bình thường cũng không nói chuyện học hành gì với tôi, thỉnh thoảng nhắc tới cũng chỉ là nói một câu "nếu đất nước muốn phát triển giàu mạnh thì tất cả thanh niên đều phải cố gắng."
Ổng nói Hawaii rất đẹp, chờ thi đại học sẽ dẫn tôi và Bách Liên đến xem. Ở trên bàn ăn thấy được ba tôi mặt mày hớn hở nói chuyện cuộc sống thế này là chuyện vô cùng hiếm thấy, mẹ kế tôi còn ở bên cạnh ủng hộ chuyện cười của ba tôi, hai người thực sự rất xứng đôi.
Trên bàn có một đĩa đồ ăn là gà hầm nấm, mẹ kế tôi gọi.
Lúc ba tôi nói chuyện vui vẻ thì gắp cho tôi một đũa nấm.
Khi tôi cúi đầu lùa cơm định ăn hết nấm, Bách Liên liền lại đây tỉnh rụi đổi cho tôi một bát khác.
Hắn nói với ba tôi: "Ba, nó không thích ăn nấm."
Ba tôi ngẩn người, cười đổi gắp thịt gà cho tôi, nói: "Thế à?"
267.
Lúc ngồi xe ba tôi về nhà, radio trên xe phát bài hát tiếng Quảng Đông, bên ngoài lất phất mưa phùn, sương mù bốc lên từ mặt đất, làm khuôn mặt người đi đường đều trở nên mơ hồ.
Bách Liên chạm vào tay tôi sau cặp sách.
Ba tôi cầm tay lái, nói chuyện công việc với mẹ kế.
Tôi nhẹ nhàng nắm ngón trỏ anh tôi.
Ba tôi đột nhiên nghiêng đầu, nói: "Tiểu Bách, thời gian này làm phiền con chăm sóc đứa nhóc này nhé."
Bách Liên nói: "Đã là người một nhà rồi, không thể nói là làm phiền được. Lý Vọng rất ngoan ạ."
Hắn nắm ngược lại tay tôi, năm ngón tay đan vào nhau.
Sương mù đã ngưng tụ lại thành giọt nước trên cửa sổ xe, chỉ cần nhìn ra ngoài đã cảm nhận được cái lạnh của mùa đông.
268.
Tôi nghĩ thầm, tôi cũng không biết ba tôi thích ăn gì không thích ăn gì, không cần quá để ý đến chuyện vừa nãy.
Tôi không giận.
269.
Về đến nơi, tôi liền giấu bao thuốc lá của ba tôi dưới giường Bách Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất