Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 38

Trước Sau
Học sinh lớp thể dục phía đối diện nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai ở đây, người bị nhắm nãy giờ chỉ có mình Lưu Bồi thôi thì phải, bây giờ Tô Bách bắt đầu tấn công bừa bãi không phân địch ta, hiếm khi ném bóng vào rổ, nhưng mỗi lần đều tìm được góc độ hoàn hảo nhất để quẳng bóng ra ngoài.

Mắt thấy chênh lệch điểm số ngày càng lớn, một nam sinh bên lớp thể dục quíu quắn không thôi, lại thấy chính mình không thể nào phá vỡ được tuyến phòng ngự của người trước mặt.

Đầu óc choáng váng, dứt khoát ôm bóng lao thẳng tới.

'Rầm' một tiếng, cả hai đâm sầm vào nhau, nam sinh phòng thủ té ngã xuống đất.

Đường Uất Thanh bật mạnh dậy.

Nam sinh ôm đầu gối, sắc mặt tái nhợt, "Đệch."

Vương Phàn Đăng không khỏi nóng máu, "Bọn mày ném mặt mũi đi luôn chứ gì, trực tiếp đâm vào người khác à! Phạm quy!"

Sắc mặt Lưu Bồi cũng khó coi, nhưng nhịn cục tức xuống, "Vậy do trình độ bên bọn mày có vấn đề thôi, mà nói này, đánh bóng ai không bị vài ba vết thương chứ!"

Vương Phàn Đăng quả thật bị thái độ vô sỉ của đối phương làm tức đến bật cười, "Vãi, người ném mặt mũi đi đúng thật vô địch thiên hạ đấy, cây tùng trăm tuổi trong trường mình đấy, vỏ chưa chắc đã dày bằng mày đâu!"

Vương Phàn Đăng đỡ nam sinh bị té kia dậy, nhìn đầu gối xanh tím của cậu bạn kia, nén giận nói: "Còn chơi được không?"

"Vẫn ổn." Nam sinh nghiến răng nghiến lợi, lại mắng một câu, "Cứ thế tha cho bọn nó, ông đây liền tức hộc máu."

Lưu Bồi đối diện liếc mắt nhìn qua, "Quên đi, bị thương thành thế kia, nếu còn chơi tiếp, lại nói bọn tao ức hiếp người quá đáng, lần này coi như hòa, lần khác đánh tiếp?"

"Mơ đẹp đấy!" Lần này Vương Phàn Đăng còn chưa mở miệng, những người khác đều nhịn không trôi cục tức này.

Cứ theo đà này, rõ ràng bên bọn họ chiếm ưu thế, thằng khôn lõi này, mở miệng tính hòa, ai cho bọn họ mặt mũi!

Tô Bách cau mày, nhìn vết thương trên chân nam sinh kia, "Cậu nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà—"

Tô Bách lạnh lùng nhướng mày, "Đi."

Nam sinh cắn răng, còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Đường Uất Thanh nãy giờ vẫn ngồi bên kia đi qua, "Tôi lên thay cậu."

Lời vừa nói ra, ai nấy đều sững sờ.

Suy cho cùng ấn tượng của họ về Đường Uất Thanh vẫn chỉ dừng ở học thần, con mọt trùm sách, đối phương dường như chưa tham gia bất kỳ hoạt động thể thao nào, như thể công tử thiếu gia thời xa xưa, nhìn qua không giống kiểu người biết chơi bóng rổ.

Vương Phàn Đăng nghẹn, "Cái này, Uất ca cậu được không đấy?"

Đường Uất Thanh ừ một tiếng, cởi đồng phục của mình ra, đặt cùng một chỗ với Tô Bách, "Có thể."

Vương Phàn Đăng nhìn sang cậu nam sinh bị thương kia, lại nhìn Đường Uất Thanh, căn răng nói, "Được, lão Tam nghỉ ngơi đi, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà đúng chứ? Nhất định biết chút chút mà."

Nam sinh gọi là lão Tam hít sâu một hơi, nhìn về phía Đường Uất Thanh, "Uất ca, đừng cố quá đấy, dù sao còn có Tô ca ở đây, chúng ta nhất định nắm chắc phần thắng trong tay rồi."

Đường Uất Thanh nhìn sang Tô Bách, hơi nhíu mày, "Được."

Tô Bách có chút chột dạ tránh đi tầm mắt của Đường Uất Thanh, vỗ nhẹ vai cậu, "Cùng cố lên."

Đường Uất Thanh xoay xoay cổ tay, mỉm cười, "Được chứ, cố lên."

Cho dù ngốc hết thuốc chữa đi nữa, cũng nhìn ra được Tô Bách thực ra rất giỏi bóng rổ.

Lúc đó, chắc là muốn chọc cậu thôi.

Có điều bây giờ không phải lúc để nói về chuyện đó.

Đường Uất Thanh ra sân, thế chỗ cho lão Tam.

Lưu Bồi nhìn Đường Uất Thanh, do dự một lúc, "Chậc, cậu đừng lao về phía tôi, cứ chạy theo là được, bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."

Đường Uất Thanh nghi hoặc.

Mặt Tô Bách càng lạnh hơn trước, nhìn chằm chằm Lưu Bồi, thằng oắt này...

Trận bóng tiếp tục diễn ra, mấy đứa bên lớp thể dục thực sự rất mạnh, Vương Phàn Đăng cắn răng, phòng thủ nghiêm ngặt, thằng oắt Lưu Bồi này tuy khiến người ta ghét bỏ không thôi, nhưng kĩ năng chơi bóng lại rất lợi hại.

Nếu không phải vừa rồi có Tô Bách chặn đường bóng bên nó, bọn họ e là bỏ mạng từ lâu rồi.

Khoảnh khắc Lưu Bồi lừa bóng qua người khác, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ bên hông, dưới tầm nhìn của Lưu Bồi, công khai chặn bóng đứt mất.

Tốc độ của Tô Bách rất nhanh, trước khi đối phương kịp phòng ngự, hắn đảo mắt sang, não còn nhanh hơn thân thể, trực tiếp ném bóng vào tay Đường Uất Thanh không có người phòng thủ bên kia.



Khuôn mặt Vương Phàn Đăng vốn đã lộ rõ ​​vẻ vui mừng, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Đường Uất Thanh bắt được bóng, tim cậu ta đập càng nhanh hơn.

Nam sinh bên kia cầm lấy bóng, trông có phần lạc quẻ với sân bóng bên này, đeo mắt kính, ôn tồn lễ độ, không giống như đang cầm bóng mà như kiểu đang cầm sách thì đúng hơn.

Tuy Uất ca nói chơi không giỏi lắm, nhưng biết ném rổ mà ha.

Nhưng--

Không kịp rồi.

Đã có người chạy sang chặn hướng đường bóng của Đường Uất Thanh lại, hiện tại Đường Uất Thanh đang ở trên vạch ba điểm, nhưng phỏng chừng với kỹ năng của Đường Uất Thanh, e rằng sẽ không vào được.

Vương Phàn Đăng nản lòng.

Dưới tầm mắt đổ xô nhìn vào của mọi người, Đường Uất Thanh nhảy nhẹ lên, nhẹ nhàng ném bóng đi, như thể tiện tay quăng đi, ai nấy nhìn thấy quả bóng kia xuất hiện đường cong pa-ra-bon hoàn mĩ.

Chuẩn xác đưa bóng vào rổ.

"--!"

"Ahahahah Uất ca trâu bò!!"

Hai mắt Vương Phàn Đăng sáng lên, không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng quả bóng này thật sự rất đẹp mắt.

Đường Uất Thanh xoay nhẹ ngón tay, thật sự đã lâu không chạm vào thứ này rồi, có chút cứng tay.

Trước mặt có một tầng sương mỏng, Đường Uất Thanh hơi nhíu mày tháo kính ra, lau sơ qua rồi nhìn lão Tam đang ngồi bên ngoài, "Phiền cậu cầm giúp tôi với."

Lão Tam vội duỗi tay đón lấy, thận trọng như đang cầm món đồ cổ nào đó, lúc chạm phải mắt của Đường Uất Thanh, trong lòng còn hơi nao nao.

"Uất ca?"

Đường Uất Thanh uể oải nâng mi, "Hửm?"

Lão Tam hít một hơi, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Đường Uất Thanh thấy bên kia không nói gì, tiếp tục vào sân.

Lão Tam nuốt một ngụm nước bọt, "... Vãi."

Đeo kính vào với tháo kính ra sao khí chất lại biến đổi kinh khủng thế chứ?

Từ quý công tử ôn tồn lễ độ bỗng chốc trở thành chó săn tàn nhẫn kiêu ngạo, mẹ cha làng nước ơi cứu em với.

Đường Uất Thanh cử động cổ tay, còn may hôm nay người bên đội kia đều mặc đồng phục thể thao, nếu không chắc cậu chả phân biệt được người đội mình rồi.

Đường Uất Thanh hậm hực, do cái này nên cậu mới không thích chơi bóng rổ, trước đây thường xuất hiện tình huống cậu chuyền bóng cho đội đối phương, nhưng bây giờ thuận lợi hơn trước rồi.

Tô Bách nhìn Đường Uất Thanh đang đứng trên sân, dừng một chút, phát hiện ánh mắt mọi người trên sân hầu như đều đổ dồn vào cậu, cau mày nói: "Tiếp tục."

Ai nấy lấy lại hồn phách, khí thế càng hăng hơn trước.

Tô Bách thậm chí còn dữ dội hơn trước, lúc đám người Vương Phàn Đăng còn đang bận lo lắng, liền phát hiện chính mình như cỗ máy chuyền bóng không cảm xúc.

Lấy bóng, ném đi.

Tô Bách lừa bóng qua ba người liên tiếp, lúc lách người qua, hắn xoay cổ tay, bóng rẽ một vòng cung, được bàn tay khác đón lấy, quen thuộc nhảy lên, Đường Uất Thanh dưới tầm mắt mọi người, đảo tay ném một cú đẹp mắt vào rổ.

"Vãi loằn!! Trâu bò!"

Vương Phàn Đăng kích động đến mức mặt đỏ bừng, cụng nắm đấm với các anh em bên cạnh.

Đường Uất Thanh lau mồ hôi, nhìn về phía Tô Bách, cách nhau một khoảng, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Tô Bách đã lâu không chơi như vậy, xem ra dù chính mình nhìn đi đâu, Đường Uất Thanh cũng sẽ xuất hiện ở vị trí hắn muốn, không cần tốn sức, chỉ cần Đường Uất Thanh lấy được bóng, tỷ lệ ghi bàn đã là 100% rồi.

Mấy người Lưu Bồi cũng phát hiện có gì đó không ổn, bắt đầu nghiêm ngặt giữ chân Đường Uất Thanh với Tô Bách, nhưng hai người vẫn chẳng để ai vào mắt, có thể tận dụng mọi điều kiện để xoay chuyển, mắt thấy điểm số ngày càng khó coi, Lưu Bồi ở một bên cắn răng nghiến lợi.

Vương Phàn Đăng kích động không nói nên lời, nhìn về phía Đường Uất Thanh, vẻ mặt đối phương nhàn nhạt, sau khi tháo kính xuống, cả người toát lên vẻ sắc bén lạnh lùng, mất đi vẻ dịu dàng ôn hòa thường ngày.

Woo woa, đẹp trai quá đi.

Hơn nữa, nhìn Đường Uất Thanh như vậy, trông càng giống Tô Bách một cách khó hiểu.

Bên này phối hợp ngày càng nhịp nhàng ăn khớp, chỉ cần bóng tới tay Tô Bách cùng Đường Uất Thanh, thì không cần người khác lo lắng vô ích rồi.

"Uất Uất." Tô Bách gọi một tiếng, Đường Uất Thanh xoay người lại, lập tức bắt được quả bóng mà Tô Bách ném qua.



Ở giây cuối cùng khi tiếng còi réo lên, Đường Uất Thanh nhảy lên, không phải như mây trôi lững lờ, càng giống như chim đập cánh bay lên, trực tiếp bám vào khung rổ.

Quả bóng rổ đập vào vành, phát ra âm thanh vù vù, nam sinh một tay giữ chặt vành, hạ mắt nhìn xuống dưới, trên mặt chợt nở nụ cười, hăng hái lại sáng rực.

Mọi người ai nấy đều sửng sốt, sau đó cảm thán vang vọng trời xanh, Vương Phàn Đăng sững sờ nhìn Đường Uất Thanh, lại nhìn Tô Bách ngẩng đầu nhìn Đường Uất Thanh, nuốt nước bọt ừng ực, chả hiểu sao tim đập nhanh kinh khủng.

Cậu ta thấy cẩu lương trên diễn đàn kia càng giống y thật ấy.

Thân thể Đường Uất Thanh khẽ lắc lư, gió thổi nhẹ qua, đồng phục rộng rãi bị gió thổi bay lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ mềm mại.

Tô Bách vươn tay ra muốn Đường Uất Thanh xuống, hơi quay đầu sang, lại nhìn thấy Lưu Bồi đang đứng bên cạnh, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Đường Uất Thanh, trong mắt có vài phần hoảng hốt, trên mặt thoáng hiện lên tia ửng đỏ khác thường.

Tô Bách cau mày, lại ngẩng đầu nhìn Đường Uất Thanh, bỗng giật mình ý thức được gì đó.

Từ góc độ của Lưu Bồi, vựa vẹn ngay bên dưới khung rổ, đồng phục của Đường Uất Thanh bị gió thổi tung lên, từ phía dưới, phỏng chừng nhìn không sót thứ gì.

Sắc mặt Tô Bách đen thui, nhưng cứ lại vào đúng lúc này, một luồng nhiệt tuôn ra từ lỗ mũi Lưu Bồi.

Mắt Tô Bách chợt tối sầm lại, giơ chân đá Lưu Bồi ra ngoài, đối phương chưa kịp đứng dậy đã bị đấm cho cú nữa.

Đường Uất Thanh vừa nhảy xuống, liền nhìn thấy Tô Bách với Lưu Bồi đang lao vào đánh nhau, Lưu Bồi chật vật bụm mũi, máu từ trong kẽ tay chảy ra, cậu giật mình, vội vàng chạy tới, "Tô Bách?"

Đám Vương Phàn Đăng còn đang bận vui vẻ đằng kia, kết quả chỉ trong nháy mắt, xoay qua xoay lại đã nhìn thấy Tô Bách với Lưu Bồi đánh nhau rùm beng đằng kia, vội vàng chạy lên can.

"Đệch đệch đệch, Tô ca bình tĩnh đi, chúng ta thắng rồi mà, không cần so đo với bọn nó!"

"Phải đấy, Tô ca bình tĩnh lại đi!"

Nhưng Tô Bách không quan tâm, khuôn mặt lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ, lao đến đấm Lưu Bồi vài cú, mới bị mọi người xông tới kéo ra, lùi lại hai bước rồi dừng tay, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Lưu Bồi bụm mũi lại, lau máu chảy ra, "Đệch! Tô Bách, mày lên cơn à!"

Gân xanh trên trán Tô Bách giựt mạnh, nắm đấm siết chặt lại, "Mày mẹ nó vừa nhìn gì đấy?"

Lưu Bồi sững sờ, ánh mắt bất giác rơi lên người Đường Uất Thanh, lửa giận tắt ngấm, lỗ tai đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi, nghĩ đến màu hồng phấn vừa nhìn thấy kia, cổ họng lại bắt đầu khô khốc.

Còn chưa kịp nói gì, Tô Bách đã lao tới, đạp cho cậu ta một cú nữa.

Đường Uất Thanh vội vàng giữ chặt hắn, "Tô Bách!"

Tô Bách hít sâu một hơi, nắm lấy tay Đường Uất Thanh, lạnh lùng liếc nhìn Lưu Bồi, "Không muốn chết thì cút xa ra."

Vẻ mặt Lưu Bồi thay đổi, giơ tay bịt mũi lại, dù sao cũng tự thấy mình đuối lí, bèn không nói gì, cứ thế đi mất.

Tô Bách không nói lời nào, kéo Đường Uất Thanh rời đi.

Còn lại đám người Vương Phàn Đăng đứng đó, ngây ra như phỗng, chẳng hiểu mô tê gì hết.

Đường Uất Thanh bị kéo, cổ tay hơi đau, nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của đối phương, trên mặt đầy khó hiểu, "Anh đang giận sao?"

Tô Bách dừng bước, đột ngột kéo Đường Uất Thanh, Đường Uất Thanh loạng choạng hai bước, lưng đập mạnh vào tường. Vừa định di chuyển, một bóng đen đã bao phủ trước mặt cậu. Tô Bách chống hai tay bên hông Đường Uất Thanh, "Phải, anh đang giận."

Đường Uất Thanh bị giam trong không gian chật hẹp, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn hơi thở của đối phương, có chút mất tự nhiên nghiêng đầu tránh đi, "Tại sao?"

"Cậu ta..." Tô Bách mở miệng, nghĩ đến đầu óc Lưu Bồi nhất định đầy rẫy suy nghĩ bậy bạ, liền không muốn nói: "Vừa rồi cậu ta nhìn em."

Đường Uất Thanh ngẩng người, "Ai cơ?"

Tô Bách ngừng lại, "Ai cũng có"

Đường Uất Thanh bật cười, cảm thấy Tô Bách trẻ con đến đáng yêu, duỗi tay xoa nhẹ đầu Tô Bách, lại ôm chặt lấy eo đối phương, cong mắt cười.

"Nhưng em chỉ nhìn thấy anh thôi."

Tim Tô Bách đập thình thịch.

"Cho dù có bao nhiêu người nhìn em, em cũng chỉ nhìn anh thôi, được không?"

Tô Bách sững sờ, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.

"...Uhm."

*Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tiểu Bách, giỏi lắm con trai!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau