Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 54

Trước Sau
Nghỉ đông tức là ăn Tết, mọi thứ bỗng náo nhiệt lên hẳn.

Hiếm khi mẹ Liễu cùng cha Đường được nghỉ ngơi ở nhà, bèn vui vẻ từ chối mọi tiệc xã giao ngoài kia, tính bồi dưỡng cảm tình một phen với bọn trẻ.

"Phải rồi, Tết năm nay, sao không bảo chị Hoắc cùng sang đây với chúng ta anh nhỉ." Liễu Phương Phi nói, "Hai người họ chỉ có một thân một mình, trong nhà chắc vắng vẻ lắm, người nhiều chút không khí càng rộn ràng hơn."

Cha Đường không có ý kiến gì, "Anh thấy được đấy."

"Bánh trôi nhỏ!" Mẹ Liễu quay đầu nhìn Đường Uất Thanh đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cậu đang cầm di động không biết đang gửi tin nhắn cho ai, bà bước tới giật nhẹ một sợi tóc trên đầu cậu, "Aiya, đừng nghịch điện thoại nữa, con sang nói với dì Hoắc một tiếng, bảo mọi người Tết sang đây ăn cơm."

Đường Uất Thanh bất đắc dĩ tránh khỏi tay mẹ Liễu, gật đầu nói: "Biết rồi ạ."

Mẹ Liễu cằn nhằn: "Cả ngày hôm nay con làm gì cứ ôm điện thoại suốt thế, trước đây có thấy con bận rộn bao giờ đâu."

"Con đang gửi tin nhắn cho mọi người." Đường Uất Thanh nói, "Không phải chuyện gì lớn".

Cha Đường thư thả nhấp một ngụm trà, "Con cái lớn rồi, chắc chắn có vòng xã giao của nó, hơn nữa thế này không phải càng chứng tỏ thằng bé nhà ta có nhân duyên tốt hay sao?"

"Đương nhiên là em biết rồi." Mẹ Liễu trừng mắt nhìn Lão Đường, "Còn cần anh nói à, em thấy chuyển trường cho con là đúng đấy, từ sau khi bánh trôi nhỏ sang bên này, bạn bè cũng nhiều lên, còn cười nhiều hơn trước nữa."

Đường Uất Thanh đi tới cửa thay giày, tiện tay mặc áo khoác bên cạnh lên, mở cửa ra ngoài.

Cậu vừa ra ngoài, thì tình cờ nhìn thấy Tô Bách xách rác đi ra, hai mắt sáng lên, lon ton chạy tới, "Tô Bách!"

Tô Bách quay đầu nhìn sang, thấy Đường Uất Thanh mặc áo phao màu trắng suông, trông tròn xoe ú na ú nấng, y chang cục bánh trôi trắng nõn, không khỏi phì cười, "Sao em lại sang đây?"

Đường Uất Thanh thở hắt ra, không biết mùa đông năm nay làm sao, trời phi thường lạnh, với người mang thể chất sợ lạnh như cậu, ra ngoài quả thật kinh khủng, nên hầu như lúc nào Tô Bách cũng đến tìm cậu.

"Vào trong rồi nói tiếp." Đường Uất Thanh nắm lấy tay Tô Bách, vành tai lộ ra ngoài đỏ ửng lên, "Lạnh quá đi."

Tô Bách gật đầu, nhìn nửa mặt Đường Uất Thanh chôn dưới lớp cổ áo, vươn tay kéo cổ áo Đường Uất Thanh xuống, sau đó cúi người hôn lên môi cậu, "Đi thôi."

Đường Uất Thanh sửng sốt, cong khóe môi lên, lại nhéo lấy ngón tay Tô Bách.

Kể từ buổi sinh nhật hôm đó, Tô Bách giống như được mở ra cái nút kỳ lạ nào đó, luôn thích tìm cơ hội để hôn cậu, mặc dù cậu cũng không ghét chuyện đó.

Ừm... Cậu thực sự rất thích kiểu gần gũi này.

Tô Bách đưa Đường Uất Thanh về nhà.

Đường Uất Thanh vừa đi vào, thoải mái thở ra một hơi, hơi ấm thoảng qua mặt, cậu cởi áo khoác xuống, còn chưa nói gì, một cục lông mềm mại đã cọ vào mắt cá chân cậu.

Mèo nhỏ ngả người ra sau, ngẩng đầu kêu meo meo, ưỡn bụng nằm phè phỡn ra đó.

Đường Uất Thanh hai mắt sáng lên, cúi xuống vuốt mèo con một lúc, sau đó phát hiện, "Mới có mấy ngày, Lợn Con lại mập lên rồi sao?"

Bé mèo quýt vốn đã tròn trịa lại phình to hơn hẳn, vừa nhìn đã biết bình thường nó được chăm băm tốt thế nào.

Tô Bách cũng cười, "Mẹ anh cũng rất thích nó, đãi ngộ tự nhiên là tốt rồi."

Đường Uất Thanh mỉm cười, nhớ tới chính sự, "Dì Hoắc có ở nhà không?"

"Chắc ở phòng khách." Tô Bách nói, kéo Đường Uất Thanh đi tới phòng khách.



Hoắc An đang mở máy tính, trên đó đang phát một đoạn video, đầu bếp trong video đang nấu món tôm chiên, nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ Hoắc quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Uất Thanh, trên mặt lộ ra ý cười, "Tiểu Đường đến đấy à, mau qua đây ngồi đi con."

Đường Uất Thanh gật đầu ngồi xuống, "Dì Hoắc, bố mẹ con muốn năm nay hai nhà đón Tết cùng nhau, không biết dì nghĩ thế nào ạ?"

"Đương nhiên là tốt rồi!" Mẹ Hoắc cười rộ lên, "Dì vốn tính nói chuyện này với Tiểu Bách, không ngờ Phương Phi lại nhắc trước, thế hai nhá chúng ta đón Tết cùng nhau đi, càng đông càng vui mà."

Tâm trạng Hoắc An rõ ràng đang rất vui, tuy Lý Ninh Bảo làm rùm beng chuyện kia lên, nhưng nhờ đó, thái độ Tô Bách đối với bà càng tốt hơn trước không ít, giữa hai mẹ con không còn ác cảm nữa mà còn thân thiết hơn xưa.

"Mấy hôm nay dì luôn ở nhà xem giáo trình nấu ăn, dự định sẽ làm thêm vài món ăn Tết, cho mọi người thưởng thức tay nghề của dì." Hoắc An cười, "Đúng lúc, Tiểu Đường con có thích ăn gì không? Lúc đó dì sẽ làm cho con. "

Đường Uất Thanh sửng người, có chút bối rối nói, "Không sao đâu ạ, con..."

"Em ấy không thích ăn ớt." Tô Bách ở bên cạnh mặt không cảm xúc bổ sung, "Cà rốt chỉ ăn đồ xào qua, không thích ăn hành, không thích ăn đồ nhợn nhợn, cái khác đều được."

"Thế à?" Hoắc An giật mình, sau đó cười lên, "Tình cảm giữa hai đứa tốt thật đấy."

Đường Uất Thanh chẳng ừ hử gì, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

Hoắc An biết tụi trẻ không có chủ đề chung gì với thế hệ của mình, hơn nữa vừa nhìn bộ dáng con trai mình kia, đoán chừng cũng muốn ở riêng với người ta, Hoắc An cười nói, "Phải rồi, đúng lúc trong nhà còn chưa đặt mua đồ tết, Phương Phi bên kia đã mua hay chưa?"

Đường Uất Thanh lắc đầu, "Vẫn chưa ạ."

"Vậy vừa đúng lúc." Hoắc An nói, cầm điện thoại lên, "Tiểu Bách, con vừa vặn cùng Tiểu Đường ra ngoài mua đồ tết nhé, mẹ ghi danh sách ra cho con, có thể mua chừng nào thì cứ mua."

Tô Bách gật đầu, "Biết rồi ạ."

"Bận dày lên, dự báo nói hôm nay nhiệt độ giảm thấp đấy!" Hoắc An vội vàng nhắc nhở một câu.

Tô Bách khoác áo vào, cong eo xoa đầu của bé mèo quýt, sau đó nắm lấy tay Đường Uất Thanh ra ngoài.

Đường Uất Thanh quấn chính mình chặt chẽ, người trong nội thành rất đông, phần lớn đều ra ngoài sắm đồ tết, Đường Uất Thanh cùng Tô Bách trực tiếp chạy tới cửa hàng lớn nhất.

"Có cần mua câu đối không?" Tô Bách đứng trước cửa hỏi.

"Không cần đâu, năm nào lão Đường đồng chí cũng tự viết câu đối cả." Đường Uất Thanh nói, tầm mắt rơi vào nút cát tường lẫn đèn lỗng cực lớn bên kia, "Chúng ta có thể mua đén lồng, treo trên cửa ra vào, khá có không khí Tết."

"Được." Tô Bách bảo chủ tiệm một tiếng, hỏi giá cả xong xuôi, sau đó cầm bốn cái lồng đèn, "Lấy cho bọn cháu một chồng giấy đỏ nữa ạ."

Đường Uất Thanh nhìn ông chủ đưa giấy đỏ sang, "Cái này để làm gì?"

"Mẹ anh thích cắt giấy lưới." Tô Bách cười nói, "Đến lúc đó có thể cắt cùng nhau."

Hai mắt Đường Uất Thanh sáng rỡ, "Được."

"Đồ nấu cơm tất niên cũng mua một ít, đáng tiếc bây giờ không thể đốt pháo." Đường Uất Thanh nói, thở dài một hơi.

"Ừ." Tô Bách gật đầu, cũng hơi tiếc nuối, "Lúc nhỏ anh sống ở nhà ngang, mỗi lần đón Tết đều thích ngắm pháo bống trên gác xếp, rất đẹp."

Đường Uất Thanh khựng lại, có chút đăm chiêu.

Tô Bách quen tay đi mua đồ ăn, còn xách theo hai con cá.

Người bên trong rất đông, Đường Uất Thanh chỉ đành cúi đầu trả lời tin nhắn của Dư Sinh, lúc ngẩng đầu lên, không biết mình tự bao giờ đã tách khỏi Tô Bách.



Đường Uất Thanh run sợ, nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy biển người ồ ạt, mặt ai nấy như được khắc ra từ một khuôn, khóe mắt Đường Uất Thanh nhảy dựng lên, huyệt thái dương đau nhức, nhắm bừng mắt lại, tim đập gia tốc.

Không biết bao nhiêu lần rồi, cậu vẫn không thích ứng với tình huống này được.

Cổ tay bỗng nhiên bị bắt lấy, hơi thở quen thuộc tràn vào xoang mũi.

Lông mi Đường Uất Thanh khẽ run lên, mở hai mắt ra nhìn sang.

Trên mặt Tô Bách mang theo ý cười cùng bất đắc dĩ, "Người đông quá, đừng chạy loạn."

Một tay Tô Bách đẩy xe, tay khác nắm lấy cậu, trước khi rời khỏi đây vẫn nắm chặt không buông.

Đường Uất Thanh không khỏi cười rộ lên.

Thứ cần mua có hơi nhiều, một mình Tô Bách đảm nhận phần lớn sức nặng, hai tay Đường Uất Thanh cũng không nhàn, trên đường đi tới trạm xe, Đường Uất Thanh dừng lại cước bộ, tiếp đó gọi Tô Bách lại.

"Hửm?" Tô Bách cũng ngừng lại, quay đầu sang, "Sao thế?"

Đường Uất Thanh nhìn Tô Bách, trong mắt ánh lên một tia cười giải hoạt, ngẩng phắt đầu hôn Tô Bách một cái, trên mặt phớt hồng, "Không có gì, chỉ muốn hôn anh thôi."

Tô Bách chớp chớp mắt, trong con ngươi tản ra ý cười nhàn nhạt, sau đó cúi đầu, cũng hôn trở lại, cái hôn dịu nhẹ mang theo trấn an, so với cái hôn chuồn chuồn lướt nước của Đường Uất Thanh càng sâu hơn.

Vòng eo Đường Uất Thanh nhũn ra, sắp xách không vững đồ trong tay, Tô Bách mới buông ra, cười nói, "Có qua có lại."

Đường Uất Thanh đứng nguyên tại chỗ một lúc, tiếp đó mặt đỏ bừng cả lên, đi về phía trạm dừng xe, giả vờ chính mình hông nghe thấy tiếng cười khẽ của Tô Bách.

Không công bằng, bọn họ hôn biết bao lần rồi, kĩ thuật hôn của mình vẫn tệ hơn Tô Bách.

Đường Uất Thanh nheo mắt, chợt quay mạnh đầu lại đánh giá Tô Bách.

Anh ấy sẽ không len lút lên mạng hỏi hỏi đấy chứ.

Ai cũng là tờ giấy trắng, sao Tô Bách có thể tiến bộ nhanh như vậy được?

Tô Bách nhướng mày, hơi nghiêng đầu qua, vẻ mặt đầy vô tội, "Làm sao thế?"

Đường Uất Thanh hừ lạnh một tiếng.

Cậu bây giờ đã miễn dịch với bộ dáng này rồi!

Tô Bách nhìn nam sinh giận lên y chim cánh cụt, không khỏi phì cười.

Sau khi về tới nhà, Đường Uất Thanh thả đồ trong tay xuống, tiếp đó nói với mẹ Liễu, hai nhà năm nay có thể đón Tết cùng nhau, hơn nữa sau khi nghe nói dì Hoắc còn chuẩn bị xuống bếp, mẹ Liễu lập tức hưng phấn không thôi.

"Vậy em cũng phải chuẩn bị vài món ngon ngon mới được, dì nhà mình phải nghỉ phép, em cũng không thể để chị Hoắc một mình bận rộn được." Mẹ Liễu nói, vội vàng bắt đầu tìm kiếm giáo trình nấu ăn.

Lão Đường đồng chí đang cầm bút viết chữ, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Thế năm nay câu đối phải viết hai phần rồi, anh cũng phải nghĩ kĩ nên viết gì mới được."

Đường Uất Thanh lắc đầu bật cười, tự mình lên lầu.

*Tác giả có điều muốn nói:

Cùng nhau đón Tết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau