Chương 10: Ngoại truyện 1: Bạch Kiều Hòa
Edit: Jessie
—
Tang lễ của tôi do Bạch Kiều Hòa sắp xếp, tôi không có người thân, chỉ có cậu ấy là bạn bè, cậu ấy làm theo nguyện vọng của tôi đem tro cốt theo gió rải xuống biển.
Thực ra tôi muốn chôn cùng Lộ Trường Phong, nhưng tôi biết người nhà anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
Rải theo gió, cũng như nhau thôi.
Năm năm sau.
Bạch Kiều Hòa hai mươi tám tuổi, sau khi hẹn hò cùng một cô gái kết hôn.
Cô gái học mỹ thuật, là một cô gái hoạt bát và đáng yêu.
Sau buổi xem mắt, Bạch Kiều Hòa đã nói lời xin lỗi với đối phương: “Xin lỗi, đối với chuyện tình cảm tôi không có nhiều hứng thú, anh không có cảm giác gì với em.”
Cô gái không hề để ý: “Ai anh cũng nói vậy à?”
Bạch Kiều Hòa hơi sửng sốt, gật đầu.
Cô gái mỉm cười, nghiêng đầu nói: “Em mặc kệ, em vừa gặp đã thích anh, anh chịu trách nhiệm đi.”
Hai người có một mối quan hệ từ theo đuổi đến chấp nhận, mãi cho đến một buổi tối hai người trao cho nhau tình yêu nồng nhiệt trên giường.
Cô gái mang thai, hai người họ kết hôn.
Tính cách của Bạch Kiều Hòa luôn rất tốt, cho dù sau khi kết hôn nhưng vẫn đối xử với cô gái như trước.
Cô gái cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, cuộc sống gia đình của họ khá tốt.
Năm năm sau, con của họ cũng đã năm tuổi.
Gọi là Bạch Ninh.
Đó là tên của cô bé.
Cô gái biết mỗi năm chồng mình đều sẽ đi viếng một người, năm nay Bạch Ninh cũng đi theo Bạch Kiều Hòa.
Ngày đó trời mưa, Bạch Kiều Hòa che ô dắt Bạch Ninh đến nghĩa trang, đứng trước bia mộ của Lộ Trường Phong.
Giọng nói non nớt của Bạch Ninh đọc từng chữ một: “Lộ… Trường… Phong?”
Bạch Kiều Hòa gật đầu: “Chú Lộ của con.”
“Chú ấy là bạn của ba sao?”
Bạch Kiều Hòa lắc đầu: “Thật ra ba không biết chú ấy.”
Bạch Ninh “a” một tiếng: “Vậy sao ba lại tới đây? Mẹ nói là họ hàng nên mới đến cúng bái.”
Bạch Kiều Hòa cười khẽ: “Bởi vì bạn của ba quen với chú ấy. Nhưng bạn của ba… vì một chuyện mà qua đời.”
Bạch Ninh cái hiểu cái không gật đầu.
“Làm sao ba quen được với bạn ba thế?”
Bạch Kiều Hòa đưa Bạch Ninh rời khỏi nghĩa trang, nói: “Bởi vì… Khi ba nhìn anh ấy, ba cảm thấy anh ấy không giống với người khác.”
Anh ấy giông như đang nói… cứu tôi.
Cho nên Bạch Kiều Hòa ở lại quán bar làm việc.
—
Tang lễ của tôi do Bạch Kiều Hòa sắp xếp, tôi không có người thân, chỉ có cậu ấy là bạn bè, cậu ấy làm theo nguyện vọng của tôi đem tro cốt theo gió rải xuống biển.
Thực ra tôi muốn chôn cùng Lộ Trường Phong, nhưng tôi biết người nhà anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
Rải theo gió, cũng như nhau thôi.
Năm năm sau.
Bạch Kiều Hòa hai mươi tám tuổi, sau khi hẹn hò cùng một cô gái kết hôn.
Cô gái học mỹ thuật, là một cô gái hoạt bát và đáng yêu.
Sau buổi xem mắt, Bạch Kiều Hòa đã nói lời xin lỗi với đối phương: “Xin lỗi, đối với chuyện tình cảm tôi không có nhiều hứng thú, anh không có cảm giác gì với em.”
Cô gái không hề để ý: “Ai anh cũng nói vậy à?”
Bạch Kiều Hòa hơi sửng sốt, gật đầu.
Cô gái mỉm cười, nghiêng đầu nói: “Em mặc kệ, em vừa gặp đã thích anh, anh chịu trách nhiệm đi.”
Hai người có một mối quan hệ từ theo đuổi đến chấp nhận, mãi cho đến một buổi tối hai người trao cho nhau tình yêu nồng nhiệt trên giường.
Cô gái mang thai, hai người họ kết hôn.
Tính cách của Bạch Kiều Hòa luôn rất tốt, cho dù sau khi kết hôn nhưng vẫn đối xử với cô gái như trước.
Cô gái cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, cuộc sống gia đình của họ khá tốt.
Năm năm sau, con của họ cũng đã năm tuổi.
Gọi là Bạch Ninh.
Đó là tên của cô bé.
Cô gái biết mỗi năm chồng mình đều sẽ đi viếng một người, năm nay Bạch Ninh cũng đi theo Bạch Kiều Hòa.
Ngày đó trời mưa, Bạch Kiều Hòa che ô dắt Bạch Ninh đến nghĩa trang, đứng trước bia mộ của Lộ Trường Phong.
Giọng nói non nớt của Bạch Ninh đọc từng chữ một: “Lộ… Trường… Phong?”
Bạch Kiều Hòa gật đầu: “Chú Lộ của con.”
“Chú ấy là bạn của ba sao?”
Bạch Kiều Hòa lắc đầu: “Thật ra ba không biết chú ấy.”
Bạch Ninh “a” một tiếng: “Vậy sao ba lại tới đây? Mẹ nói là họ hàng nên mới đến cúng bái.”
Bạch Kiều Hòa cười khẽ: “Bởi vì bạn của ba quen với chú ấy. Nhưng bạn của ba… vì một chuyện mà qua đời.”
Bạch Ninh cái hiểu cái không gật đầu.
“Làm sao ba quen được với bạn ba thế?”
Bạch Kiều Hòa đưa Bạch Ninh rời khỏi nghĩa trang, nói: “Bởi vì… Khi ba nhìn anh ấy, ba cảm thấy anh ấy không giống với người khác.”
Anh ấy giông như đang nói… cứu tôi.
Cho nên Bạch Kiều Hòa ở lại quán bar làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất