Chương 5: Kết thúc
Edit: Jessie
—
Những ngày sau, Lộ Trường Phong không đến.
Tôi vẫn tiếp tục công việc ở quán bar, vô số lần mở Wechat, nhưng vẫn không có dũng khí gửi tin nhắn.
Tôi chợt nhận ra, từ khi về nước đều là anh ấy chủ động tìm tôi. Bây giờ, anh ấy không tìm tôi, tôi liền mất liên hệ với anh ấy.
Anh ấy nói… anh ấy không thích cô gái kia. Hiện tại, anh ấy nhất định không ở cùng cô gái xinh đẹp kia.
Anh ấy nói, anh ấy có người mình thích… là tôi sao?
Dũng khí đã ngăn cản cái hi vọng nhỏ bé của tôi, cũng vì công việc bận rộn khiến tôi đem suy nghĩ kia bỏ sau đầu.
Thật kỳ lạ là mấy ngày nay không chỉ Lộ Trường Phong không đến mà ngay cả Lý Sí với bạn bè hắn cũng không tới.
Thậm chí Vạn Khả cũng không đến quán bar.
À, đúng rồi. Cậu ta đã xin nghỉ việc ở quán bar, chắc là được Lý Sí bao rồi.
Tên Lý Sí này, đối với bạn tình tương đối hào phóng, tất nhiên Vạn Khả không cần tiếp tục công việc cực khổ.
Sau khi làm việc tôi trở về nhà, còn xa xỉ mà gọi đồ ăn ngoài.
Ăn uống tắm rửa xong, tôi ngồi trên giường tính toán các khoản chi tiêu dùng trong tháng.
Sau một lúc, đầu óc tôi lại bắt đầu không thể khống chế mà nghĩ tới Lộ Trường Phong.
Con diều nắm chặt dây thì sao, yếu đuối và nhu nhược thì làm được gì?
Rõ ràng ông trời đã muốn mở một cánh cửa, nhưng vì sao tôi lại không thể đối diện với nó được vậy?
Tôi nghĩ thật lâu, dù sớm hay muộn thì con diều giấy cũng sẽ đứt dây và bay đi, hiện tại là vậy.
Biệt Tranh, dũng cảm lên.
Tôi cầm lấy điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lộ Trường Phong.
Đánh xong chữ cuối cùng ngón tay tôi dường như bị trì trệ, cảm thấy khó khăn, cho đến khi tin nhắn được gửi đi tôi mới nhẹ nhàng thả lỏng.
[Cậu có thể gặp tôi không? Ở quảng trường phía đông, tôi ở hàng ghế chờ cậu]
Một phút sau, anh ấy hồi âm: [Chờ tôi]
Tôi mỉm cười, thay ngay bộ quần áo mới mua gần đây nhanh chóng đi ra ngoài.
Quảng trường cách chỗ tôi ở khoảng mười phút đi bộ, tôi lấy một chiếc xe đạp nhỏ mà đi.
Trong đêm tôi, làn gió nhẹ nhàng dưới những ngôi sao trời thổi phớt qua hai má, xa xa là ánh đèn rực rỡ, hai bên là những quán nhỏ ven đường.
Mọi thứ dường như đang tiến triển theo chiều hướng tốt nhất.
Đi ngang qua quảng trường, phải chờ đèn đỏ ở ngã tư, tôi cùng một đám người đi xe đạp đứng chờ bên đường.
Một người lái xe ô tô đi ngang, kính chiếu hậu trên xe vừa vặn có thể soi đến vị trí tôi đang đứng.
Cả gương mặt của tôi đều lọt vào kính chiếu hậu, khi đó tôi mới nhận ra mình đang cười rất vui vẻ.
Tôi đi theo đám đông, mãi cho đến khi đi về phía trước vẫn là đi trên một con đường lớn, trên đường tấp nập xe cộ qua lại. Tôi chạy xe về phía anh ấy, chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như vậy.
Trong mắt tôi chỉ chứa mỗi Lộ Trường Phong.
Lộ Trường Phong Lộ Trường Phong Lộ Trường Phong.
Em thật sự rất thích anh!
Anh có từng đếm qua, từ năm 17 tuổi đến năm 25 tuổi, em chưa bao giờ ngừng thích anh, từng phút từng giây đều thích anh.
Phía sau bỗng nhiên một chiếc ô tô phóng lên, thông qua kính chiếu hậu tôi mới nhận ra, vội vàng nghiêng người né qua bên đường.
Nhưng né tránh căn bản không làm chiếc xe kia giảm tốc độ.
Bên cạnh tôi còn có những chiếc xe đạp khác.
Nhưng… Tên đó rõ ràng nhắm vào tôi.
Lòng tôi chợt nhảy lên, chân đạp thật nhanh, nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của chiếc xe kia.
Nhưng phía sau vẫn là chiếc xe đang điên cuồng lao đến tôi.
Tôi rất sợ hãi, thở gấp phóng nhanh về phía trước, nơi này đã vượt qua quảng trường nhưng tôi không thể dừng lại.
Lúc này, tôi thấy ở góc đường có một cảnh sát giao thông, mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tôi muốn rẽ càng nhanh càng tốt, chạy đến chỗ cảnh sát giao thông.
Bởi vì tôi sợ rằng cho dù tôi dừng lại đứng bên lề đường, hắn vẫn sẽ liều lĩnh đâm vào tôi.
Nhanh lên! Rẽ mau!!
Tôi rẽ qua!!!
Nhưng tên đó vẫn chạy theo tôi!!
Tôi sắp đến chỗ cảnh sát giao thông rồi!!
Nhưng hắn lại không quan tâm, muốn cùng tôi đến chỗ chết, hắn phóng thẳng về phía tôi, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không để vào mắt.
Xong rồi, tốc độ này, tôi căn bản không trốn thoát nổi! Tôi sẽ chết mất!
Tôi sợ hãi nhìn về phía tên kia, muốn trước khi chết thấy rõ kẻ muốn hại mình. Xung quanh đèn đuốc sáng rực, người đi đường cũng ý thức được đây rõ ràng là mưu sát, cùng la hét.
Trong phút chốc, cả ngã tư nhốn nháo, hỗn loạn.
Tôi không thể nhìn rõ.
Người như tôi cũng không xứng biết được kẻ hại mình sao?
Trong phút chốc!
Một chiếc SUV màu đen bỗng nhiên phóng đến góc đường.
Dùng lực va chạm và tốc độ lớn nhất đâm vào chiếc xe đang hướng vào tôi.
Chớp mắt.
Mọi thứ đều im lặng.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc ầm lên, mọi âm thanh dường như biến mất.
Tôi sững sờ đứng tại chỗ, trên mặt toàn là vết máu.
Màu máu làm nhòe mắt tôi, nhìn về phía bên kia, bước chân nghiêng ngả chạy đến chủ nhân chiếc SUV.
Tôi thấy một gương mặt quen thuộc lộ ra.
Là Lộ Trường Phong.
Là Lộ Trường Phong đã cứu tôi.
Nước mắt tôi không thể kiềm chế cứ trào ra, thân thể nhũn ra, bất lực gào khóc, bàn tay đập mạnh vào cửa kính.
Tôi thấy người bên trong toàn thân đầy máu, cảm thấy màu sắc kia đang tra tấn tôi đến không thở nổi.
Xin lỗi, xin lỗi Lộ Trường Phong.
Cầu xin các người, cứu lấy anh ấy.
Thà tôi chết đi, vừa rồi người bị đâm là tôi thì tốt biết mấy!
***
Tôi hôn mê mấy ngày, sau khi tỉnh lại thấy trần bệnh viện, tôi ngây ngẩn một hồi lâu.
Sau đó tôi nhấc cơ thể đau đớn ngồi dậy.
Bác sĩ chạy tới ngăn tôi lại: “Này, cậu không thể xuống giường, vết thương trên người cậu chưa hồi phục đâu.”
Lúc đó khoảng cách giữa tôi với chiếc xe quá gần, mảnh vỡ trên xe đâm vào người tôi, khó tránh đau đớn như vậy.
Tôi vội vàng hỏi cô ấy: “Lộ Trường Phong đâu?”
Bác sĩ sững người, sau đó phớt lờ tôi và tiếp tục công việc.
“Tôi thay thuốc cho cậu trước.”
Tôi bất động, dù có biết Lộ Trường Phong đang ở đâu thì cũng không đi được, cũng chỉ có thể nằm xuống chờ cô ấy băng bó.
Băng bó xong bác sĩ rời đi.
Tôi muốn gửi tin nhắn cho Lộ Trường Phong nhưng điện thoại của tôi không thấy đâu sau vụ tai nạn.
Không một ai nói cho tôi biết tình trạng của Lộ Trường Phong.
Tôi nghĩ hẳn là người nhà anh ấy đang rất tức giận, bởi vì tôi mà Lộ Trường Phong bị thương.
Không chỉ có cô gái kia, ngay cả ba mẹ Lộ Trường Phong cũng không cho tôi tiếp cận với anh ấy.
Mắt của tôi rát đến phát đau, không biết phải làm sao nữa.
Tôi cảm giác đầu cũng rất đau, không biết tại sao giống như là nứt toác ra, đau đớn vô cùng.
Cho đến khi bác sĩ đến, tôi vẫn không động đậy, chỉ nói: “Tôi đau đầu quá.”
Anh ta cau mày, đến xem tôi một chút rồi cuối cùng trực tiếp đưa tôi đi kiểm tra toàn thân.
Kết quả là không có vấn đề gì.
Bác sĩ nói: “Có thể là di chứng do vụ tai nạn, anh nghỉ ngơi chăm sóc vết thương đi.”
Mặc dù lần nào bác sĩ cũng không trả lời, nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi: “Lộ Trường Phong đâu? Anh ấy… đâu rồi?”
Bác sĩ thở dài nhìn tôi, nói: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
Tôi cau mày, tâm trạng khó chịu, đầu lại bắt đầu đau nhức.
Mấy ngày nay tôi hay nằm mơ, trong giấc mơ toàn là máu, máu không ngừng chảy.
Trong mơ có tôi, có Lộ Trường Phong, còn có cô gái kia.
Những thứ đó khiến tôi không ngủ được, nằm trên giường bệnh sợ hãi vô cùng.
Nhưng thân thể tôi bị thương quá nặng, căn bản không di chuyển được.
Cơ thể tôi ngày nào cũng mệt mỏi, thậm chí cả việc nói chuyện, thở mạnh, ăn cơm cũng khiến tôi mất sức.
Cũng không biết là ai trả viện phí cho tôi, giữ tôi lại bệnh viện tĩnh dưỡng.
Sáng hôm sau, sau khi bác sĩ rời đi, tôi cố ôm bụng chật vật xuống giường, chống tay vào những chỗ có thể đỡ, từng bước đi ra ngoài.
Nơi này là lầu hai của khoa nội trú, toàn là phòng tốt nhất của bệnh viện.
Tôi nhìn qua cánh cửa trong suốt, từng phòng từng phòng nhìn xem.
Đột nhiên một cơn đau ập đến, vết thương ở bụng bị nứt ra rồi, miếng băng màu trắng thấm màu máu.
Mặt tôi tái nhợt, tiếp tục tiến về phía trước tìm.
Cho đến khi đến phòng cuối cùng, tôi nhìn vào trong thì thấy Lộ Trường Phong đang nằm trên giường bệnh.
Anh ấy hô hấp bình thường, kim truyền dịch đang ghim trên cánh tay.
Tôi xem qua số phòng, 207.
Sau đó, tôi đẩy cửa bước vào.
Trên bàn còn có một chén cháo ăn chưa xong, đủ các loại hoa quả.
Hẳn là của người đến thăm anh ấy.
Tôi ôm bụng, mỉm cười ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt ấy, nhịn không được mà hôn một cái.
May quá.
Anh không sao cả.
______
Đôi lời của bạn iu thương: Mấy chương sau thực sự là buồn kinh khủng luôn á cả nhà, ai trái tym íu đuối và muốn cái kết đẹp thì đọc tới đây thôi.:((((((((((((
—
Những ngày sau, Lộ Trường Phong không đến.
Tôi vẫn tiếp tục công việc ở quán bar, vô số lần mở Wechat, nhưng vẫn không có dũng khí gửi tin nhắn.
Tôi chợt nhận ra, từ khi về nước đều là anh ấy chủ động tìm tôi. Bây giờ, anh ấy không tìm tôi, tôi liền mất liên hệ với anh ấy.
Anh ấy nói… anh ấy không thích cô gái kia. Hiện tại, anh ấy nhất định không ở cùng cô gái xinh đẹp kia.
Anh ấy nói, anh ấy có người mình thích… là tôi sao?
Dũng khí đã ngăn cản cái hi vọng nhỏ bé của tôi, cũng vì công việc bận rộn khiến tôi đem suy nghĩ kia bỏ sau đầu.
Thật kỳ lạ là mấy ngày nay không chỉ Lộ Trường Phong không đến mà ngay cả Lý Sí với bạn bè hắn cũng không tới.
Thậm chí Vạn Khả cũng không đến quán bar.
À, đúng rồi. Cậu ta đã xin nghỉ việc ở quán bar, chắc là được Lý Sí bao rồi.
Tên Lý Sí này, đối với bạn tình tương đối hào phóng, tất nhiên Vạn Khả không cần tiếp tục công việc cực khổ.
Sau khi làm việc tôi trở về nhà, còn xa xỉ mà gọi đồ ăn ngoài.
Ăn uống tắm rửa xong, tôi ngồi trên giường tính toán các khoản chi tiêu dùng trong tháng.
Sau một lúc, đầu óc tôi lại bắt đầu không thể khống chế mà nghĩ tới Lộ Trường Phong.
Con diều nắm chặt dây thì sao, yếu đuối và nhu nhược thì làm được gì?
Rõ ràng ông trời đã muốn mở một cánh cửa, nhưng vì sao tôi lại không thể đối diện với nó được vậy?
Tôi nghĩ thật lâu, dù sớm hay muộn thì con diều giấy cũng sẽ đứt dây và bay đi, hiện tại là vậy.
Biệt Tranh, dũng cảm lên.
Tôi cầm lấy điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lộ Trường Phong.
Đánh xong chữ cuối cùng ngón tay tôi dường như bị trì trệ, cảm thấy khó khăn, cho đến khi tin nhắn được gửi đi tôi mới nhẹ nhàng thả lỏng.
[Cậu có thể gặp tôi không? Ở quảng trường phía đông, tôi ở hàng ghế chờ cậu]
Một phút sau, anh ấy hồi âm: [Chờ tôi]
Tôi mỉm cười, thay ngay bộ quần áo mới mua gần đây nhanh chóng đi ra ngoài.
Quảng trường cách chỗ tôi ở khoảng mười phút đi bộ, tôi lấy một chiếc xe đạp nhỏ mà đi.
Trong đêm tôi, làn gió nhẹ nhàng dưới những ngôi sao trời thổi phớt qua hai má, xa xa là ánh đèn rực rỡ, hai bên là những quán nhỏ ven đường.
Mọi thứ dường như đang tiến triển theo chiều hướng tốt nhất.
Đi ngang qua quảng trường, phải chờ đèn đỏ ở ngã tư, tôi cùng một đám người đi xe đạp đứng chờ bên đường.
Một người lái xe ô tô đi ngang, kính chiếu hậu trên xe vừa vặn có thể soi đến vị trí tôi đang đứng.
Cả gương mặt của tôi đều lọt vào kính chiếu hậu, khi đó tôi mới nhận ra mình đang cười rất vui vẻ.
Tôi đi theo đám đông, mãi cho đến khi đi về phía trước vẫn là đi trên một con đường lớn, trên đường tấp nập xe cộ qua lại. Tôi chạy xe về phía anh ấy, chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như vậy.
Trong mắt tôi chỉ chứa mỗi Lộ Trường Phong.
Lộ Trường Phong Lộ Trường Phong Lộ Trường Phong.
Em thật sự rất thích anh!
Anh có từng đếm qua, từ năm 17 tuổi đến năm 25 tuổi, em chưa bao giờ ngừng thích anh, từng phút từng giây đều thích anh.
Phía sau bỗng nhiên một chiếc ô tô phóng lên, thông qua kính chiếu hậu tôi mới nhận ra, vội vàng nghiêng người né qua bên đường.
Nhưng né tránh căn bản không làm chiếc xe kia giảm tốc độ.
Bên cạnh tôi còn có những chiếc xe đạp khác.
Nhưng… Tên đó rõ ràng nhắm vào tôi.
Lòng tôi chợt nhảy lên, chân đạp thật nhanh, nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của chiếc xe kia.
Nhưng phía sau vẫn là chiếc xe đang điên cuồng lao đến tôi.
Tôi rất sợ hãi, thở gấp phóng nhanh về phía trước, nơi này đã vượt qua quảng trường nhưng tôi không thể dừng lại.
Lúc này, tôi thấy ở góc đường có một cảnh sát giao thông, mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tôi muốn rẽ càng nhanh càng tốt, chạy đến chỗ cảnh sát giao thông.
Bởi vì tôi sợ rằng cho dù tôi dừng lại đứng bên lề đường, hắn vẫn sẽ liều lĩnh đâm vào tôi.
Nhanh lên! Rẽ mau!!
Tôi rẽ qua!!!
Nhưng tên đó vẫn chạy theo tôi!!
Tôi sắp đến chỗ cảnh sát giao thông rồi!!
Nhưng hắn lại không quan tâm, muốn cùng tôi đến chỗ chết, hắn phóng thẳng về phía tôi, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không để vào mắt.
Xong rồi, tốc độ này, tôi căn bản không trốn thoát nổi! Tôi sẽ chết mất!
Tôi sợ hãi nhìn về phía tên kia, muốn trước khi chết thấy rõ kẻ muốn hại mình. Xung quanh đèn đuốc sáng rực, người đi đường cũng ý thức được đây rõ ràng là mưu sát, cùng la hét.
Trong phút chốc, cả ngã tư nhốn nháo, hỗn loạn.
Tôi không thể nhìn rõ.
Người như tôi cũng không xứng biết được kẻ hại mình sao?
Trong phút chốc!
Một chiếc SUV màu đen bỗng nhiên phóng đến góc đường.
Dùng lực va chạm và tốc độ lớn nhất đâm vào chiếc xe đang hướng vào tôi.
Chớp mắt.
Mọi thứ đều im lặng.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc ầm lên, mọi âm thanh dường như biến mất.
Tôi sững sờ đứng tại chỗ, trên mặt toàn là vết máu.
Màu máu làm nhòe mắt tôi, nhìn về phía bên kia, bước chân nghiêng ngả chạy đến chủ nhân chiếc SUV.
Tôi thấy một gương mặt quen thuộc lộ ra.
Là Lộ Trường Phong.
Là Lộ Trường Phong đã cứu tôi.
Nước mắt tôi không thể kiềm chế cứ trào ra, thân thể nhũn ra, bất lực gào khóc, bàn tay đập mạnh vào cửa kính.
Tôi thấy người bên trong toàn thân đầy máu, cảm thấy màu sắc kia đang tra tấn tôi đến không thở nổi.
Xin lỗi, xin lỗi Lộ Trường Phong.
Cầu xin các người, cứu lấy anh ấy.
Thà tôi chết đi, vừa rồi người bị đâm là tôi thì tốt biết mấy!
***
Tôi hôn mê mấy ngày, sau khi tỉnh lại thấy trần bệnh viện, tôi ngây ngẩn một hồi lâu.
Sau đó tôi nhấc cơ thể đau đớn ngồi dậy.
Bác sĩ chạy tới ngăn tôi lại: “Này, cậu không thể xuống giường, vết thương trên người cậu chưa hồi phục đâu.”
Lúc đó khoảng cách giữa tôi với chiếc xe quá gần, mảnh vỡ trên xe đâm vào người tôi, khó tránh đau đớn như vậy.
Tôi vội vàng hỏi cô ấy: “Lộ Trường Phong đâu?”
Bác sĩ sững người, sau đó phớt lờ tôi và tiếp tục công việc.
“Tôi thay thuốc cho cậu trước.”
Tôi bất động, dù có biết Lộ Trường Phong đang ở đâu thì cũng không đi được, cũng chỉ có thể nằm xuống chờ cô ấy băng bó.
Băng bó xong bác sĩ rời đi.
Tôi muốn gửi tin nhắn cho Lộ Trường Phong nhưng điện thoại của tôi không thấy đâu sau vụ tai nạn.
Không một ai nói cho tôi biết tình trạng của Lộ Trường Phong.
Tôi nghĩ hẳn là người nhà anh ấy đang rất tức giận, bởi vì tôi mà Lộ Trường Phong bị thương.
Không chỉ có cô gái kia, ngay cả ba mẹ Lộ Trường Phong cũng không cho tôi tiếp cận với anh ấy.
Mắt của tôi rát đến phát đau, không biết phải làm sao nữa.
Tôi cảm giác đầu cũng rất đau, không biết tại sao giống như là nứt toác ra, đau đớn vô cùng.
Cho đến khi bác sĩ đến, tôi vẫn không động đậy, chỉ nói: “Tôi đau đầu quá.”
Anh ta cau mày, đến xem tôi một chút rồi cuối cùng trực tiếp đưa tôi đi kiểm tra toàn thân.
Kết quả là không có vấn đề gì.
Bác sĩ nói: “Có thể là di chứng do vụ tai nạn, anh nghỉ ngơi chăm sóc vết thương đi.”
Mặc dù lần nào bác sĩ cũng không trả lời, nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi: “Lộ Trường Phong đâu? Anh ấy… đâu rồi?”
Bác sĩ thở dài nhìn tôi, nói: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
Tôi cau mày, tâm trạng khó chịu, đầu lại bắt đầu đau nhức.
Mấy ngày nay tôi hay nằm mơ, trong giấc mơ toàn là máu, máu không ngừng chảy.
Trong mơ có tôi, có Lộ Trường Phong, còn có cô gái kia.
Những thứ đó khiến tôi không ngủ được, nằm trên giường bệnh sợ hãi vô cùng.
Nhưng thân thể tôi bị thương quá nặng, căn bản không di chuyển được.
Cơ thể tôi ngày nào cũng mệt mỏi, thậm chí cả việc nói chuyện, thở mạnh, ăn cơm cũng khiến tôi mất sức.
Cũng không biết là ai trả viện phí cho tôi, giữ tôi lại bệnh viện tĩnh dưỡng.
Sáng hôm sau, sau khi bác sĩ rời đi, tôi cố ôm bụng chật vật xuống giường, chống tay vào những chỗ có thể đỡ, từng bước đi ra ngoài.
Nơi này là lầu hai của khoa nội trú, toàn là phòng tốt nhất của bệnh viện.
Tôi nhìn qua cánh cửa trong suốt, từng phòng từng phòng nhìn xem.
Đột nhiên một cơn đau ập đến, vết thương ở bụng bị nứt ra rồi, miếng băng màu trắng thấm màu máu.
Mặt tôi tái nhợt, tiếp tục tiến về phía trước tìm.
Cho đến khi đến phòng cuối cùng, tôi nhìn vào trong thì thấy Lộ Trường Phong đang nằm trên giường bệnh.
Anh ấy hô hấp bình thường, kim truyền dịch đang ghim trên cánh tay.
Tôi xem qua số phòng, 207.
Sau đó, tôi đẩy cửa bước vào.
Trên bàn còn có một chén cháo ăn chưa xong, đủ các loại hoa quả.
Hẳn là của người đến thăm anh ấy.
Tôi ôm bụng, mỉm cười ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt ấy, nhịn không được mà hôn một cái.
May quá.
Anh không sao cả.
______
Đôi lời của bạn iu thương: Mấy chương sau thực sự là buồn kinh khủng luôn á cả nhà, ai trái tym íu đuối và muốn cái kết đẹp thì đọc tới đây thôi.:((((((((((((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất