Chương 8: Giả làm trà xanh gây khó dễ cho nam chính
Giang Niệm ở trong phòng lề mề ước chừng nửa giờ đồng hồ, vẫn như cũ không dám ra khỏi phòng.
Một hồi không tự nhiên kéo kéo làn váy qua mông, một hồi lại lúng túng kéo cổ áo quá thấp kia lên cao. Xấu hổ tới mức mặt đỏ tai hồng, cậu thật sự không rõ Lam Bạch từ chỗ nào lấy ra bộ váy này......
Anh nói đi, anh để lại bộ váy này thì cũng thôi đi, nhưng ít nhất cũng phải để thêm quần áσ ɭóŧ cho cậu nữa chứ. Trên dưới đồng thời đều có cảm giác hư không, ông đây cảm thấy thẹn thùng xấu hổ đó có được không.
Mặc bộ sườn xám cổ thấp hình chữ V, dừng lại ở cửa, ló đầu ra ngoài nhìn.
Ở trong mắt Giang Niệm, đây là căn cứ xác thực cho thấy Lam Bạch cố ý muốn trêu cợt cậu!
Ai sẽ đang êm đẹp tự dưng bắt một thằng con trai mặc váy, tuy rằng thân thể này tương đối nữ tính hóa, nhưng mà cậu cũng có trym nhá!
Cuối cùng Giang Niệm thu hết can đảm đi ra ngoài, một đường trốn đông trốn tây lén lén lút lút trốn tránh người qua đường, rất sợ có người nhận ra cậu. Sau khi trải qua ý chí chiến đấu, đấu tranh tới cùng với không khí, Giang Niệm thành công mò đến nhà bếp.
Thức ăn hôm nay ngon hơn hôm trước rất nhiều, thế nhưng có cả bánh bao nhân thịt thơm ngon và nước lèo! Mùi hương từ lồng hấp cậu sẽ không ngửi sai, một ngày một đêm chưa được hạt cơm nào vào bụng, cực kỳ đói.
Tìm được đồ đựng cậu liền mở lồng hấp ra, lấy mấy cái bánh bao chuẩn bị chuồn mất. Nhỡ có người khác đến sẽ rất xấu hổ, hiện tại không chạy thì đến khi nào mới chạy.
Trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung, đi tới cửa trước mặt lại đụng phải một nhóm người.
Là nữ chính phiền phức, mỗi ngày đều trừng mắt, lông mày dựng ngược cùng tiểu lôi thôi nhếch nhác như cậu đây, đi với cô ta còn có mấy người đều không thích nguyên chủ.
Giang Niệm đã làm tốt công tác chuẩn bị chịu mắng, căng da đầu đón nhận ánh mắt dò xét của mọi người.
Vài giây đi qua, nhục mạ xỉ vả vẫn chưa thuận theo mà đến, Giang Niệm đầu đầy dấu chấm hỏi. Cẩn thận bí mật liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, ngoại trừ nữ chính tất cả mọi người bên ngoài đều sững sờ.
Kỳ thật là cậu đã suy nghĩ quá nhiều, bộ dáng hiện tại của cậu và ngày trước như hai người khác nhau.
Người bình thường căn bản không thể nhận ra cậu và Giang Niệm là cùng một người, một người là nam nhân có tính cách cổ quái tóc mái che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, một người là mỹ nhân gợi cảm da trắng ngực to eo nhỏ, không ai sẽ dám đem hai người bọn họ gán ghép với nhau.
Trừ bỏ nữ chính có thể phân rõ hai người, còn những người khác ai cũng sẽ không nghĩ đến người trước mắt lộ ra cả khuôn mặt này, mỹ nữ ăn mặc gợi cảm xẻ tà đến mông sẽ là cái tên Giang Niệm đáng ghét kia.
Giang Niệm lúc này cũng phản ứng lại, bộ dáng bây giờ của cậu ai có thể nhận ra được! Thế là gan lớn hơn rất nhiều, eo lưng duỗi thẳng tắp, trên mặt nở nụ cười hoa hậu thân thiện.
Nhìn mấy nam nhân dại ra một lát, khóe miệng cậu vừa kéo, da gà da vịt nổi lên vài tầng.
Giang Niệm chưa từng nghĩ tới việc bị giống đực bên ngoài nhớ thương ngoại trừ nam chính. Dù sao căn cứ vào phần đông số người ở đây, cậu sẽ giả bộ làm người mới tới tìm kế sinh nhai, trong lòng Giang Niệm tính toán tới lui cuối cùng tìm được lý do chính đáng này.
Đang muốn mở miệng tự giới thiệu rồi tính bài chuồn đi thì nữ chính đặc biệt đến tìm lỗi.
Làm bộ không nhận ra cậu cả giận mắng: "Cô là ai? Gần đây chúng tôi thu lưu người tìm kế sinh nhai nhưng chưa bao giờ gặp qua cô."
Nữ chính khẳng định đã sớm nhận ra cậu, chỉ là làm bộ không biết.
Cũng đúng, ở trong trí nhớ nguyên chủ, bí mật nho nhỏ mà cậu liều chết giữ kín, nữ chính vẫn luôn không biết. Nhưng trải qua tối hôm qua trong lúc vô tình đầu cậu hiện lên vài thứ, Giang Niệm xác định cũng như hoàn toàn khẳng định nữ chủ biết hết thảy mọi thứ của nguyên thân, và vô cùng chán ghét nó, còn có ý đồ muốn gây rối với cậu.
Giang Nguyệt Tây có một mặt cường thế như vậy, Giang Niệm vẫn là lần đầu thấy.
Nữ chính là nữ thần tồn tại trong lòng mọi người, đương nhiên không có khả năng một người mới như cậu có thể thay thế được ả.
Vài người đang đắm chìm trong mỹ mạo của Giang Niệm như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, nhao nhao đề phòng nhìn chằm chằm Giang Niệm, ánh mắt hóa thành dao nhỏ đánh giá cậu từ đầu đến chân một lượt.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng chưa thấy qua, sẽ không phải là mật thám chứ?" Phụ họa nữ thần, là quy tắc cơ bản của liếm cẩu.
"Cô đã đăng ký thân phận của mình chưa? Tên cô là gì? Không nói cũng không giải thích đừng trách chúng tôi không khách khí với cô, lớn lên đúng là xinh đẹp hơn người, nếu mà chết thì vô cùng đáng tiếc."
Câu nói kế tiếp tuy rằng chưa nói ra, nhưng ánh mắt dâm tà lại hạ lưu của hắn ta dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng đều biết tên đó có mưu ma chước quỷ gì.
Nói không chừng đây là mục đích của nữ chính, cố ý làm bộ không quen biết, muốn kêu người vũ nhục cậu. Dù sao thiết lập nhân vật nữ chính là một chị gái thiện lương luôn yêu thương em trai của mình.
Cô ta cường thế, cậu liền giả đáng thương làm một đóa sen trắng thuần khiết, huống chi cậu có át chủ bài trong người, sợ cái trứng á
Giang Niệm vẻ mặt suy tư, mày liễu nhíu lại, hàm răng trắng tinh khẽ cắn môi dưới, một bộ dáng nhu nhược sợ hãi cực kỳ, nhẹ giọng nói: "Mọi người mạnh khỏe, tôi......Tôi không phải mật thám ......Chỉ là một người bình thường, trước khi tới căn cứ này tôi và chị gái sống nương tựa lẫn nhau. Đáng tiếc chị gái vì cứu tôi, không may rơi vào trong miệng bọn tang thi làm thức ăn cho chúng."
Dứt lời, cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, ánh mắt buồn bã đau khổ thể hiện ưu thương trong lòng: "Mọi người xem, tôi không có dị năng, đâu giống người có khả năng làm đại sự, không giống các anh trai đây, vừa thấy chính là người có bản lĩnh, có năng lực."
Một bên giả bộ đáng thương, một bên âm thầm tâng bốc tán tụng, đàn ông thằng nào lại không thích được gái khen cơ chứ, hơn nữa còn là "gái xinh", thấy không, vài tên được cậu khen ánh mắt ban đầu nhìn cậu đều đã thay đổi một cách đáng kể rồi.
Đáng tiếc nữ chủ không phải cái loại bị sắc đẹp mê hồn lú cả đầu kia, cô ta mơ hồ cảm giác Giang Niệm thật sự thay đổi, thoát khỏi tầm kiểm soát không còn nắm chắc trong lòng bàn tay như trước nữa. Cảm giác này làm cho cô ta có chút bất an.
Nữ chính tiếp tục ép hỏi: "Cô chỉ là một người bình thường, đi vào căn cứ bằng cách nào?". Giang Nguyệt Tây tự tin cho rằng Giang Niệm sẽ không trả lời được. Lấy sự hiểu biết của cô ta đối với Giang Niệm, cái tên biến thái có lòng tự trọng quá mạnh mẽ này sẽ không thừa nhận mối quan hệ cùng cô ta, càng sẽ không thừa nhận thân thể bản thân có một bộ phận quái vật như vậy. Tuy rằng cô ta hiện tại không có đoán ra mục đích Giang Niệm mặc váy.
Có lẽ Giang Niệm của trước kia sẽ trả lời không ra, hiện tại, cậu cười e lệ như hoa cố ý cúi người lộ ra vết đỏ trước ngực. Dấu vết trên cổ đã mờ dần đi, không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn ra nhưng dấu vết trên ngực lại rất đậm, ít nhất cũng phải hai ba ngày sau mới biến mất được.
Mấy người liền thấy trên mặt nữ hài xinh đẹp này khó nén bị ai, hơn nữa thấy được một màn kia máu nóng trong người phun trào, thân là giống đực chỉ nghĩ muốn tiến lên an ủi đối phương.
Giang Niệm che lại đôi môi, mắt đẹp rưng rưng: "Tôi, tôi bị một người đàn ông đưa về đây, hắn nói sẽ bảo vệ tôi , chỉ cần tôi làm nữ nhân của hắn. Tôi thực ra không muốn, nhưng hắn ta quá hung dữ, đe dọa tôi, còn vũ nhục tôi......" - Tựa hồ rốt cuộc không chịu nổi quá khứ đen tối kia, cô ôm mặt khóc không thành tiếng.
"Người kia là ai?!" -Mấy tên đàn ông mắt lộ ra hung quang, đáng giận, là thằng nào ăn lén mảnh! Bọn họ cũng muốn bắt nạt mỹ nhân a, đầu óc hiện lên một đống phế liệu màu vàng, thân thể từng đợt nóng lên.
Giang Niệm cúi đầu xuống, khóe môi cong lên lộ ra ý cười, lúc ngẩng đầu lại là gương mặt bi thương: "Tôi...... Tôi không biết hắn là ai, hắn không nói tên cho tôi biết, còn đem tôi nhốt ở trong phòng hắn. Hôm nay tôi thật sự cực kỳ đói mới ra đây tìm một chút đồ ăn, mấy người sẽ không trách tôi chứ."
Nữ chính nhíu mày thật sâu, nghi hoặc Giang Niệm nhìn vài Trong lòng cười nhạo, cảm thấy Giang Niệm nói dối mà không biết ngượng, thật không sợ bị cô ta vạch trần? Cô ta còn muốn nhìn xem đối phương sẽ làm gì tiếp theo, thế là cũng không còn dùng thái độ cứng rắn nữa, mà là giả dạng làm một bộ dáng biết quan tâm lo lắng cho người khác. Cô ta thập phần hứng thú, mấy nam nhân phía sau đã bị mỹ mạo nữ nhân mê hoặc tới thần hồn điên đảo, cô ta mà cố chấp không thuận theo tất sẽ gây phản cảm. Chỉ cần vạch trần lời nói dối của Giang Niệm là được. Cô ta cười dịu dàng: "Cô đừng sợ, thân là nữ nhân tôi hiểu nỗi thống khổ của cô, chúng tôi sẽ thay cô làm chủ. Người phẩm đức bại hoại như thế, căn cứ chúng tôi sẽ trừng phạt hắn, có thể đưa chúng tôi đi tìm hắn không?"
Giang Nguyệt Tây trong mắt hiện lên suy tư, cô ta thật muốn nhìn một chút Giang Niệm lấp liếm việc này thế nào. Cái gì mà bị vũ nhục, cái gì mà nữ tử bơ vơ bị cưỡng đoạt tới đây, còn không phải là vì tranh thủ sự đồng tình mà nói dối à!
Một hồi không tự nhiên kéo kéo làn váy qua mông, một hồi lại lúng túng kéo cổ áo quá thấp kia lên cao. Xấu hổ tới mức mặt đỏ tai hồng, cậu thật sự không rõ Lam Bạch từ chỗ nào lấy ra bộ váy này......
Anh nói đi, anh để lại bộ váy này thì cũng thôi đi, nhưng ít nhất cũng phải để thêm quần áσ ɭóŧ cho cậu nữa chứ. Trên dưới đồng thời đều có cảm giác hư không, ông đây cảm thấy thẹn thùng xấu hổ đó có được không.
Mặc bộ sườn xám cổ thấp hình chữ V, dừng lại ở cửa, ló đầu ra ngoài nhìn.
Ở trong mắt Giang Niệm, đây là căn cứ xác thực cho thấy Lam Bạch cố ý muốn trêu cợt cậu!
Ai sẽ đang êm đẹp tự dưng bắt một thằng con trai mặc váy, tuy rằng thân thể này tương đối nữ tính hóa, nhưng mà cậu cũng có trym nhá!
Cuối cùng Giang Niệm thu hết can đảm đi ra ngoài, một đường trốn đông trốn tây lén lén lút lút trốn tránh người qua đường, rất sợ có người nhận ra cậu. Sau khi trải qua ý chí chiến đấu, đấu tranh tới cùng với không khí, Giang Niệm thành công mò đến nhà bếp.
Thức ăn hôm nay ngon hơn hôm trước rất nhiều, thế nhưng có cả bánh bao nhân thịt thơm ngon và nước lèo! Mùi hương từ lồng hấp cậu sẽ không ngửi sai, một ngày một đêm chưa được hạt cơm nào vào bụng, cực kỳ đói.
Tìm được đồ đựng cậu liền mở lồng hấp ra, lấy mấy cái bánh bao chuẩn bị chuồn mất. Nhỡ có người khác đến sẽ rất xấu hổ, hiện tại không chạy thì đến khi nào mới chạy.
Trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung, đi tới cửa trước mặt lại đụng phải một nhóm người.
Là nữ chính phiền phức, mỗi ngày đều trừng mắt, lông mày dựng ngược cùng tiểu lôi thôi nhếch nhác như cậu đây, đi với cô ta còn có mấy người đều không thích nguyên chủ.
Giang Niệm đã làm tốt công tác chuẩn bị chịu mắng, căng da đầu đón nhận ánh mắt dò xét của mọi người.
Vài giây đi qua, nhục mạ xỉ vả vẫn chưa thuận theo mà đến, Giang Niệm đầu đầy dấu chấm hỏi. Cẩn thận bí mật liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, ngoại trừ nữ chính tất cả mọi người bên ngoài đều sững sờ.
Kỳ thật là cậu đã suy nghĩ quá nhiều, bộ dáng hiện tại của cậu và ngày trước như hai người khác nhau.
Người bình thường căn bản không thể nhận ra cậu và Giang Niệm là cùng một người, một người là nam nhân có tính cách cổ quái tóc mái che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, một người là mỹ nhân gợi cảm da trắng ngực to eo nhỏ, không ai sẽ dám đem hai người bọn họ gán ghép với nhau.
Trừ bỏ nữ chính có thể phân rõ hai người, còn những người khác ai cũng sẽ không nghĩ đến người trước mắt lộ ra cả khuôn mặt này, mỹ nữ ăn mặc gợi cảm xẻ tà đến mông sẽ là cái tên Giang Niệm đáng ghét kia.
Giang Niệm lúc này cũng phản ứng lại, bộ dáng bây giờ của cậu ai có thể nhận ra được! Thế là gan lớn hơn rất nhiều, eo lưng duỗi thẳng tắp, trên mặt nở nụ cười hoa hậu thân thiện.
Nhìn mấy nam nhân dại ra một lát, khóe miệng cậu vừa kéo, da gà da vịt nổi lên vài tầng.
Giang Niệm chưa từng nghĩ tới việc bị giống đực bên ngoài nhớ thương ngoại trừ nam chính. Dù sao căn cứ vào phần đông số người ở đây, cậu sẽ giả bộ làm người mới tới tìm kế sinh nhai, trong lòng Giang Niệm tính toán tới lui cuối cùng tìm được lý do chính đáng này.
Đang muốn mở miệng tự giới thiệu rồi tính bài chuồn đi thì nữ chính đặc biệt đến tìm lỗi.
Làm bộ không nhận ra cậu cả giận mắng: "Cô là ai? Gần đây chúng tôi thu lưu người tìm kế sinh nhai nhưng chưa bao giờ gặp qua cô."
Nữ chính khẳng định đã sớm nhận ra cậu, chỉ là làm bộ không biết.
Cũng đúng, ở trong trí nhớ nguyên chủ, bí mật nho nhỏ mà cậu liều chết giữ kín, nữ chính vẫn luôn không biết. Nhưng trải qua tối hôm qua trong lúc vô tình đầu cậu hiện lên vài thứ, Giang Niệm xác định cũng như hoàn toàn khẳng định nữ chủ biết hết thảy mọi thứ của nguyên thân, và vô cùng chán ghét nó, còn có ý đồ muốn gây rối với cậu.
Giang Nguyệt Tây có một mặt cường thế như vậy, Giang Niệm vẫn là lần đầu thấy.
Nữ chính là nữ thần tồn tại trong lòng mọi người, đương nhiên không có khả năng một người mới như cậu có thể thay thế được ả.
Vài người đang đắm chìm trong mỹ mạo của Giang Niệm như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, nhao nhao đề phòng nhìn chằm chằm Giang Niệm, ánh mắt hóa thành dao nhỏ đánh giá cậu từ đầu đến chân một lượt.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng chưa thấy qua, sẽ không phải là mật thám chứ?" Phụ họa nữ thần, là quy tắc cơ bản của liếm cẩu.
"Cô đã đăng ký thân phận của mình chưa? Tên cô là gì? Không nói cũng không giải thích đừng trách chúng tôi không khách khí với cô, lớn lên đúng là xinh đẹp hơn người, nếu mà chết thì vô cùng đáng tiếc."
Câu nói kế tiếp tuy rằng chưa nói ra, nhưng ánh mắt dâm tà lại hạ lưu của hắn ta dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng đều biết tên đó có mưu ma chước quỷ gì.
Nói không chừng đây là mục đích của nữ chính, cố ý làm bộ không quen biết, muốn kêu người vũ nhục cậu. Dù sao thiết lập nhân vật nữ chính là một chị gái thiện lương luôn yêu thương em trai của mình.
Cô ta cường thế, cậu liền giả đáng thương làm một đóa sen trắng thuần khiết, huống chi cậu có át chủ bài trong người, sợ cái trứng á
Giang Niệm vẻ mặt suy tư, mày liễu nhíu lại, hàm răng trắng tinh khẽ cắn môi dưới, một bộ dáng nhu nhược sợ hãi cực kỳ, nhẹ giọng nói: "Mọi người mạnh khỏe, tôi......Tôi không phải mật thám ......Chỉ là một người bình thường, trước khi tới căn cứ này tôi và chị gái sống nương tựa lẫn nhau. Đáng tiếc chị gái vì cứu tôi, không may rơi vào trong miệng bọn tang thi làm thức ăn cho chúng."
Dứt lời, cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, ánh mắt buồn bã đau khổ thể hiện ưu thương trong lòng: "Mọi người xem, tôi không có dị năng, đâu giống người có khả năng làm đại sự, không giống các anh trai đây, vừa thấy chính là người có bản lĩnh, có năng lực."
Một bên giả bộ đáng thương, một bên âm thầm tâng bốc tán tụng, đàn ông thằng nào lại không thích được gái khen cơ chứ, hơn nữa còn là "gái xinh", thấy không, vài tên được cậu khen ánh mắt ban đầu nhìn cậu đều đã thay đổi một cách đáng kể rồi.
Đáng tiếc nữ chủ không phải cái loại bị sắc đẹp mê hồn lú cả đầu kia, cô ta mơ hồ cảm giác Giang Niệm thật sự thay đổi, thoát khỏi tầm kiểm soát không còn nắm chắc trong lòng bàn tay như trước nữa. Cảm giác này làm cho cô ta có chút bất an.
Nữ chính tiếp tục ép hỏi: "Cô chỉ là một người bình thường, đi vào căn cứ bằng cách nào?". Giang Nguyệt Tây tự tin cho rằng Giang Niệm sẽ không trả lời được. Lấy sự hiểu biết của cô ta đối với Giang Niệm, cái tên biến thái có lòng tự trọng quá mạnh mẽ này sẽ không thừa nhận mối quan hệ cùng cô ta, càng sẽ không thừa nhận thân thể bản thân có một bộ phận quái vật như vậy. Tuy rằng cô ta hiện tại không có đoán ra mục đích Giang Niệm mặc váy.
Có lẽ Giang Niệm của trước kia sẽ trả lời không ra, hiện tại, cậu cười e lệ như hoa cố ý cúi người lộ ra vết đỏ trước ngực. Dấu vết trên cổ đã mờ dần đi, không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn ra nhưng dấu vết trên ngực lại rất đậm, ít nhất cũng phải hai ba ngày sau mới biến mất được.
Mấy người liền thấy trên mặt nữ hài xinh đẹp này khó nén bị ai, hơn nữa thấy được một màn kia máu nóng trong người phun trào, thân là giống đực chỉ nghĩ muốn tiến lên an ủi đối phương.
Giang Niệm che lại đôi môi, mắt đẹp rưng rưng: "Tôi, tôi bị một người đàn ông đưa về đây, hắn nói sẽ bảo vệ tôi , chỉ cần tôi làm nữ nhân của hắn. Tôi thực ra không muốn, nhưng hắn ta quá hung dữ, đe dọa tôi, còn vũ nhục tôi......" - Tựa hồ rốt cuộc không chịu nổi quá khứ đen tối kia, cô ôm mặt khóc không thành tiếng.
"Người kia là ai?!" -Mấy tên đàn ông mắt lộ ra hung quang, đáng giận, là thằng nào ăn lén mảnh! Bọn họ cũng muốn bắt nạt mỹ nhân a, đầu óc hiện lên một đống phế liệu màu vàng, thân thể từng đợt nóng lên.
Giang Niệm cúi đầu xuống, khóe môi cong lên lộ ra ý cười, lúc ngẩng đầu lại là gương mặt bi thương: "Tôi...... Tôi không biết hắn là ai, hắn không nói tên cho tôi biết, còn đem tôi nhốt ở trong phòng hắn. Hôm nay tôi thật sự cực kỳ đói mới ra đây tìm một chút đồ ăn, mấy người sẽ không trách tôi chứ."
Nữ chính nhíu mày thật sâu, nghi hoặc Giang Niệm nhìn vài Trong lòng cười nhạo, cảm thấy Giang Niệm nói dối mà không biết ngượng, thật không sợ bị cô ta vạch trần? Cô ta còn muốn nhìn xem đối phương sẽ làm gì tiếp theo, thế là cũng không còn dùng thái độ cứng rắn nữa, mà là giả dạng làm một bộ dáng biết quan tâm lo lắng cho người khác. Cô ta thập phần hứng thú, mấy nam nhân phía sau đã bị mỹ mạo nữ nhân mê hoặc tới thần hồn điên đảo, cô ta mà cố chấp không thuận theo tất sẽ gây phản cảm. Chỉ cần vạch trần lời nói dối của Giang Niệm là được. Cô ta cười dịu dàng: "Cô đừng sợ, thân là nữ nhân tôi hiểu nỗi thống khổ của cô, chúng tôi sẽ thay cô làm chủ. Người phẩm đức bại hoại như thế, căn cứ chúng tôi sẽ trừng phạt hắn, có thể đưa chúng tôi đi tìm hắn không?"
Giang Nguyệt Tây trong mắt hiện lên suy tư, cô ta thật muốn nhìn một chút Giang Niệm lấp liếm việc này thế nào. Cái gì mà bị vũ nhục, cái gì mà nữ tử bơ vơ bị cưỡng đoạt tới đây, còn không phải là vì tranh thủ sự đồng tình mà nói dối à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất