Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì
Chương 19
Cứ như thế vì để mua được khoai tây, à không, còn để xả giận nữa, bọn họ chui vào cửa hàng bán quần áo nữ.
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, cô nhìn Phó Tùy Vân rồi lại nhìn Tiêu Ca, miệng cô mở thành hình chữ O.
“Anh muốn mua gì?” Nhân viên cửa hàng bán tính bán nghi hỏi, “À, là mua quần áo cho bạn gái phải không?”
“Không phải.” Tiêu Ca kiên nhẫn trả lời, “Chúng tôi cần một chiếc váy vừa với dáng người của cả hai, kiểu dáng và màu váy càng nữ tính càng tốt, tiệm cô không có cỡ này sao?”
Mặc dù chiều cao trung bình của nam luôn hơn nữ một chút nhưng vẫn có một số người nữ khá cao, mà khách hàng là thượng đế vậy nên cô nhân viên im lặng đi lấy hàng.
Một lát sau, Tiêu Ca trong bộ váy trắng bước ra khỏi phòng thử đồ, vừa bước ra nhìn thử thì bị một Phó Tùy Vân mặc sườn xám họa tiết da báo làm cho chấn động.
Da báo.
Sườn xám.
Tiêu Ca đứng tại chỗ suy ngẫm hai giây, không thể không nghĩ rằng chuyện này còn rất thú vị.
Bản thân Phó Tùy Vân không vui vẻ gì cho cam, anh nghĩ thầm rằng nếu chủ sạp khoai tây đó chịu bán cho bọn họ thì một tổng tài như anh cũng không cần phải mặc đồ nữ thế này.
Còn bây giờ chỉ có tốc chiến tốc thắng.
Vấn đề ở chỗ là vẻ ngoài của Tiêu Ca vốn mềm mại nhu mì sẵn rồi, còn Phó Tùy Vân thì mày kiếm mắt sáng, dù mặc váy vào cũng không giống nữ.
Hai người nhìn nhau, Phó Tùy Vân hùng dũng móc ra một xấp nhân dân tệ ném cho nhân viên cửa hàng, “Khỏi thối, phần còn lại boa cho cô đó. Cô biết gần đây có cửa hàng mỹ phẩm nào không?”
Nhân viên cửa hàng chỉ đường trong lo sợ, Phó Tùy Vân rất vừa lòng.
Sau khi làm cho nhân viên tiệm mỹ phẩm kinh hãi một lần nữa, bọn họ thuận lợi càn quét được vài món mỹ phẩm cần thiết, Phó Tùy Vân thấy kế hoạch hoàn thành hơn phân nửa thì vừa lòng, lắc lắc son môi nói với Tiêu Ca: “Tiêu Tiêu em trang điểm cho tôi được không?”
Tiêu Ca giật mình.
Cậu đã gần như quên mất nguyên chủ là Beauty Blogger luôn rồi, lúc này Phó Tùy Vân nói thế thì khiến cậu khó xử.
Thật ra cậu không ngại thừa nhận mình không phải nguyên chủ, nhưng.
Trang điểm cho tổng tài bá đạo hình như rất thú vị.
Dù thực tế cậu dốt đặc cán mai về việc trang điểm.
Sau hồi lâu im lặng Tiêu Ca vẫn nhắm mắt, lòng thắt lại, dứt khoát cầm lấy thỏi son, xắn tay áo lên.
Năm phút sau.
Phó Tùy Vân cầm lấy gương nhìn đôi mắt gấu trúc màu vàng xanh của mình, miệng đỏ như của ma nữ, gương mặt tái xanh, hàng lông mày dựng lên, thì cảm thấy sai sai ở đâu.
“Tiêu Tiêu …?” Phó Tùy Vân bất an hỏi, “Cách trang điểm này của em …”
Tiêu Ca một mực khẳng định: “Đây là mốt mới, Phó tổng anh nhìn đi, có phải mấy bộ thời trang quốc tế trên sàn chữ T cũng có phong cách độc lạ không? Rất khác với quần áo bình thường?”
Hình như đúng thế thật.
Thôi được.
Phó Tùy Vân cẩn thận soi gương hai ba lần nữa, thành công tự thuyết phục bản thân: Xem phấn mắt mờ ảo này, nhìn giống cỏ cây hoa lá mùa xuân ghê đó! Trên lớp nền nhợt nhạt là rừng hoa cỏ thơm ngát, gió xuân êm ái nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt, rồi bên dưới khuôn mặt là một vệt đỏ tươi. Đó là cái gì? Đó là để làm nổi bật vẻ nữ tính và sự quyến rũ của đôi môi chứ còn gì! Ai lần đầu nhìn lớp trang điểm này mà không dừng mắt tại đôi môi này chứ?
Nói cho tròn thì chính là muốn hôn.
Lại làm tròn nữa thì là Tiêu Tiêu trang điểm cho anh đẹp tới mức người khác muốn hôn anh.
Phó Tùy Vân trong giây phút đó rất kính nể Tiêu Ca.
Tiêu Ca cũng không biết Phó tổng đã trải qua vận động tâm lý thế nào, chỉ thấy ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ nhìn mình: “…”
Việc này không nên chậm trễ, mang cái bộ dạng không giống người không giống quỷ này bọn họ phải hành động nhanh lên mới được.
Tiêu Ca kéo tay Phó Tùy Vân, nói: “Đi!”
Hai người bước những bước chân với vẻ bất khuất.
Không ngờ rằng vừa ra khỏi tiệm mỹ phẩm chưa được bao xa, bọn họ đụng công 3 Hạ Thời Côi một cách ngoài ý muốn.
Hạ Thời Côi vừa đi ra từ cửa hàng bánh ngọt với một túi đồ trên tay, mở cửa xe, thản nhiên ngước mắt lên, khéo làm sao lại nhìn thấy hai người bọn họ.
Thời gian nhất thời ngừng lại.
Cả người Phó Tùy Vân cứng đờ, giơ tay che kín mặt.
Miệng Hạ Thời Côi chậm rãi mở thành hình chữ O, hiển nhiên đã nhận ra Phó Tùy Vân.
Ba giây sau Hạ Thời Côi hít một hơi, hai mắt trợn lên, vèo một cái hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Ca còn chưa lấy lại tinh thần, liền nghe Phó Tùy Vân vội vàng hô to: “Tiêu Tiêu gọi 120 nhanh, Hạ tổng có bệnh tim!” Anh nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, hành động cực nhanh.
Phó Tùy Vân thở dài, không ngờ câu tiếp theo lại là: “Dù là kẻ thù, tôi đẹp đến mức cậu ta lên cơn đau tim thì tôi cũng có trách nhiệm.”
Tiêu Ca: “…”
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, cô nhìn Phó Tùy Vân rồi lại nhìn Tiêu Ca, miệng cô mở thành hình chữ O.
“Anh muốn mua gì?” Nhân viên cửa hàng bán tính bán nghi hỏi, “À, là mua quần áo cho bạn gái phải không?”
“Không phải.” Tiêu Ca kiên nhẫn trả lời, “Chúng tôi cần một chiếc váy vừa với dáng người của cả hai, kiểu dáng và màu váy càng nữ tính càng tốt, tiệm cô không có cỡ này sao?”
Mặc dù chiều cao trung bình của nam luôn hơn nữ một chút nhưng vẫn có một số người nữ khá cao, mà khách hàng là thượng đế vậy nên cô nhân viên im lặng đi lấy hàng.
Một lát sau, Tiêu Ca trong bộ váy trắng bước ra khỏi phòng thử đồ, vừa bước ra nhìn thử thì bị một Phó Tùy Vân mặc sườn xám họa tiết da báo làm cho chấn động.
Da báo.
Sườn xám.
Tiêu Ca đứng tại chỗ suy ngẫm hai giây, không thể không nghĩ rằng chuyện này còn rất thú vị.
Bản thân Phó Tùy Vân không vui vẻ gì cho cam, anh nghĩ thầm rằng nếu chủ sạp khoai tây đó chịu bán cho bọn họ thì một tổng tài như anh cũng không cần phải mặc đồ nữ thế này.
Còn bây giờ chỉ có tốc chiến tốc thắng.
Vấn đề ở chỗ là vẻ ngoài của Tiêu Ca vốn mềm mại nhu mì sẵn rồi, còn Phó Tùy Vân thì mày kiếm mắt sáng, dù mặc váy vào cũng không giống nữ.
Hai người nhìn nhau, Phó Tùy Vân hùng dũng móc ra một xấp nhân dân tệ ném cho nhân viên cửa hàng, “Khỏi thối, phần còn lại boa cho cô đó. Cô biết gần đây có cửa hàng mỹ phẩm nào không?”
Nhân viên cửa hàng chỉ đường trong lo sợ, Phó Tùy Vân rất vừa lòng.
Sau khi làm cho nhân viên tiệm mỹ phẩm kinh hãi một lần nữa, bọn họ thuận lợi càn quét được vài món mỹ phẩm cần thiết, Phó Tùy Vân thấy kế hoạch hoàn thành hơn phân nửa thì vừa lòng, lắc lắc son môi nói với Tiêu Ca: “Tiêu Tiêu em trang điểm cho tôi được không?”
Tiêu Ca giật mình.
Cậu đã gần như quên mất nguyên chủ là Beauty Blogger luôn rồi, lúc này Phó Tùy Vân nói thế thì khiến cậu khó xử.
Thật ra cậu không ngại thừa nhận mình không phải nguyên chủ, nhưng.
Trang điểm cho tổng tài bá đạo hình như rất thú vị.
Dù thực tế cậu dốt đặc cán mai về việc trang điểm.
Sau hồi lâu im lặng Tiêu Ca vẫn nhắm mắt, lòng thắt lại, dứt khoát cầm lấy thỏi son, xắn tay áo lên.
Năm phút sau.
Phó Tùy Vân cầm lấy gương nhìn đôi mắt gấu trúc màu vàng xanh của mình, miệng đỏ như của ma nữ, gương mặt tái xanh, hàng lông mày dựng lên, thì cảm thấy sai sai ở đâu.
“Tiêu Tiêu …?” Phó Tùy Vân bất an hỏi, “Cách trang điểm này của em …”
Tiêu Ca một mực khẳng định: “Đây là mốt mới, Phó tổng anh nhìn đi, có phải mấy bộ thời trang quốc tế trên sàn chữ T cũng có phong cách độc lạ không? Rất khác với quần áo bình thường?”
Hình như đúng thế thật.
Thôi được.
Phó Tùy Vân cẩn thận soi gương hai ba lần nữa, thành công tự thuyết phục bản thân: Xem phấn mắt mờ ảo này, nhìn giống cỏ cây hoa lá mùa xuân ghê đó! Trên lớp nền nhợt nhạt là rừng hoa cỏ thơm ngát, gió xuân êm ái nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt, rồi bên dưới khuôn mặt là một vệt đỏ tươi. Đó là cái gì? Đó là để làm nổi bật vẻ nữ tính và sự quyến rũ của đôi môi chứ còn gì! Ai lần đầu nhìn lớp trang điểm này mà không dừng mắt tại đôi môi này chứ?
Nói cho tròn thì chính là muốn hôn.
Lại làm tròn nữa thì là Tiêu Tiêu trang điểm cho anh đẹp tới mức người khác muốn hôn anh.
Phó Tùy Vân trong giây phút đó rất kính nể Tiêu Ca.
Tiêu Ca cũng không biết Phó tổng đã trải qua vận động tâm lý thế nào, chỉ thấy ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ nhìn mình: “…”
Việc này không nên chậm trễ, mang cái bộ dạng không giống người không giống quỷ này bọn họ phải hành động nhanh lên mới được.
Tiêu Ca kéo tay Phó Tùy Vân, nói: “Đi!”
Hai người bước những bước chân với vẻ bất khuất.
Không ngờ rằng vừa ra khỏi tiệm mỹ phẩm chưa được bao xa, bọn họ đụng công 3 Hạ Thời Côi một cách ngoài ý muốn.
Hạ Thời Côi vừa đi ra từ cửa hàng bánh ngọt với một túi đồ trên tay, mở cửa xe, thản nhiên ngước mắt lên, khéo làm sao lại nhìn thấy hai người bọn họ.
Thời gian nhất thời ngừng lại.
Cả người Phó Tùy Vân cứng đờ, giơ tay che kín mặt.
Miệng Hạ Thời Côi chậm rãi mở thành hình chữ O, hiển nhiên đã nhận ra Phó Tùy Vân.
Ba giây sau Hạ Thời Côi hít một hơi, hai mắt trợn lên, vèo một cái hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Ca còn chưa lấy lại tinh thần, liền nghe Phó Tùy Vân vội vàng hô to: “Tiêu Tiêu gọi 120 nhanh, Hạ tổng có bệnh tim!” Anh nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, hành động cực nhanh.
Phó Tùy Vân thở dài, không ngờ câu tiếp theo lại là: “Dù là kẻ thù, tôi đẹp đến mức cậu ta lên cơn đau tim thì tôi cũng có trách nhiệm.”
Tiêu Ca: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất