Tôi Muốn Uống Cạn Tro Cốt Của Em
Chương 2: Sống gả quỷ (1)
Trước giờ xuất phát, Khương Tế Bắc phái người đi điều tra, nhưng thông tin phản hồi lại rất ít.
Tư liệu hiếm hoi cho biết rằng, đảo Kính là một tòa đảo nhân tạo bốn mặt giáp biển, ở vùng biển phía nam vịnh Bangladesh, người sở hữu thực sự là Tài phiệt Feb.
Kỳ lạ là tọa độ của hòn đảo này chưa từng xuất hiện trên bản đồ quốc tế thông dụng.
Ngay cả cái gọi là liên hoan phim cũng không điều tra được bất kỳ tin tức liên quan gì, trang bị kỹ thuật thực tế ảo được nhắc đến trong thiệp mời cũng chưa từng nghe qua... ít nhất hiện tại vẫn chưa có ai nghiên cứu, phát minh thành công, kể cả sản nghiệp kỹ thuật mà Khương Tế Bắc đang đầu tư gần đây.
Có điều, trong thời đại khoa học kỹ thuật còn cao hơn cả Cyberpunk*, không có chuyện gì là không thể xảy ra.
(*) Cyberpunk được coi là một nhánh của thể loại Khoa học viễn tưởng.
Bắt đầu từ ba mươi năm trước, toàn bộ chính trị và dư luận ở Châu Á đã bị một tập đoàn tài phiệt có tên là Februus can thiệp vào.
Xúc tu của Feb vươn đến tất cả các sản nghiệp trụ cột của toàn bộ Châu Á, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình phát triển kinh tế của các quốc gia, truyền thông cũng biến thành cơ quan ngôn luận của tài phiệt.
Người có quyền có thế sống trong nhà lầu cao hàng trăm hàng ngàn tầng, hô hấp bầu không khí mới mẻ, tùy tiện quan sát thành thị màu xám bị ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng. Bọn hắn một tay che trời, sớm nắng chiều mưa.
Người bình thường thì phải trả giá cao tiền thuê nhà, chen chúc với gia đình trong một ngôi nhà vuông vức chật chội như quan tài, một bước khó đi. Rồi dưới sự áp bức của tư bản, tiêu hao sinh mệnh của chính mình để hoàn thành công việc cường độ cao mà mình gánh vác, sống như lũ sâu kiến rẻ mạt.
Cùng với khoảng cách chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn, mâu thuẫn giai cấp cũng gay gắt hơn bao giờ hết.
Mấy năm trước, cuối cùng mâu thuẫn giữa chính phủ các nước và Feb cũng bùng phát, khiến xã hội đang lung lay càng thêm rung chuyển.
Giống như bây giờ, Khương Tế Bắc lái máy bay tư nhân ngang qua cửa sổ của một chiếc xe đang lơ lửng, trong đoàn xe đầy ắp người bình thường đến dự liên hoan phim.
Ngoại trừ nhân vật nổi tiếng từ các lĩnh vực, bên tổ chức cũng gửi thiệp mời đến rất nhiều người bình thường, đồng thời còn đồng tình cung cấp thêm một vé xe miễn phí để đến dự.
Những người bình thường kia áp sát vào cửa kính, dùng ánh mắt hâm mộ ngước nhìn từng chiếc máy bay tư nhân bay ngang qua.
Sau khi máy bay chạm đất, Khương Tế Bắc bung một chiếc dù đen, nhảy xuống từ cửa khoang.
Anh còn chưa kịp đánh giá hoàn cảnh gần đó thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một khối điện tử màu xanh.
Khương Tế Bắc ngây người, đang định đưa tay dụi mắt thì một giây sau khối màu đã nhanh chóng phóng đại, mãnh liệt bao trùm lấy anh.
Kèm theo cơn đau đầu ập đến là Khương Tế Bắc bỗng chốc mất đi ý thức.
*
Khương Tế Bắc mở mắt ra, trước mắt đen kịt.
Không khí chung quanh hơi loãng, anh cảm thấy thiếu oxy, định đứng dậy lại phát hiện mình đang nằm trong một không gian chật chội.
Quan tài?
Khương Tế Bắc co cánh tay lại, vươn tay sờ thử vào bốn phía, quả nhiên chạm đến ván gỗ thô ráp.
Anh dùng sức một chút, đã đẩy ra được một khe nhỏ, trong nháy mắt đó, không khí mới mẻ và tia sáng u ám lập tức tiến vào.
Khương Tế Bắc đẩy hết tấm ván ra, ngồi dậy quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Là ban đêm, quan tài chứa anh được đặt trong một ngôi nhà rách nát. Trên trời treo một mặt trăng khuyết màu máu, lạnh lùng chiếu ánh sáng vào đám cây yên ắng xung quanh, trông rất âm trầm.
Sau khi biết được chuyện gì đang xảy ra, Khương Tế Bắc nhịn không được mà xùy một tiếng.
Có lẽ là bên chịu trách nhiệm liên hoan phim muốn bọn họ đạt được thể nghiệm hoàn mỹ nên đã đưa bọn họ vào trong phim thực tế ảo ngay khi vừa tiếp đất.
"Cũng nên cho chút nhắc nhở chứ."
Anh thở dài, vuốt vùng bụng chẳng biết sao lại hơi khó chịu của mình, đứng dậy bước ra quan tài rồi sau đó đóng nắp lại.
Chưa đi được hai bước, Khương Tế Bắc đã nhìn thấy trên mặt đất có hai tấm chiếu rơm bị cuộn lại. Anh tiến lên một bước, đưa tay kéo một tấm.
Một cỗ thi thể nữ lăn ra từ chiếu rơm.
Trên làn da sưng vù của cô đã hiện rõ thi ban, biểu cảm dừng lại đúng khoảnh khắc sợ hãi nhất trước khi chết, hai con mắt trướng phình lên, dường như bất cứ khi nào cũng có thể rơi ra khỏi hốc mắt.
Khương Tế Bắc có chú ý tới cổ cô gái, hình như nơi này từng bị dã thú nào đó gặm cắn, máu thịt be bét, trước ngực còn có một vết đao trí mạng, vùng máu đen nhánh lớn đông lại trên quần áo.
"Không, không giống như vết đao.
Hẳn là... Kiếm?
Anh thò tay kéo chiếc chiếu rơm còn lại, vốn cho rằng sẽ thấy một thi thể khác nhưng không ngờ thiếu niên tái nhợt bị cuốn trong chiếu rơm đột nhiên mở mắt.
"Ồ." Khương Tế Bắc buông chiếu xuống, lên tiếng chào hỏi, "Còn sống này?"
Dáng vẻ thiếu niên không đến mười tám mười chín tuổi, cậu ta mờ mịt ngồi xuống, nhìn chung quay, lúc ánh mắt chạm phải cỗ thi thể nữ kia, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
"Không phải tôi làm." Khương Tế Bắc thanh minh, "Tôi giống cậu, vừa tỉnh lại."
"Đây là nơi nào?" Thiếu niên trở mình đứng dậy, gương mặt trắng bệch, hận không thể cách xa cỗ thi thể kia, lại không dám đến gần Khương Tế Bắc, "Rõ ràng là em đến tham gia liên hoan phim..."
"Đây chính là liên hoan phim." Khương Tế Bắc nói, "Không đoán sai đâu, hiện tại chúng ta đang đứng trong bộ phim đầu tiên."
"Hả?" Thiếu niên sửng sốt, sự nghi ngờ trên mặt lập tức vơi đi một nửa, "Tự thể nghiệm à?"
"Cũng không có cách giải thích thứ hai." Khương Tế Bắc bắt đầu đi lên phía trước. Con nít thật thú vị, tâm tư đều viết hết lên mặt.
"Anh, anh chờ em với!" Thiếu niên sau lưng quả nhiên đi theo, thậm chí bắt đầu tự giới thiệu, "Anh đi nơi nào thế? Đúng rồi, em là Vương SZZAZ0999, gọi em 0999 là được. Em là học sinh, bình thường thích xem phim, còn anh?"
Ở thời đại này, tên của người bình thường đã được sáp nhập với số căn cước, nó được tạo thành từ họ, tọa độ khu vực và số đặc biệt, chỉ có người thân thiết mới biết biệt danh của bọn họ.
Nói cách khác, bọn họ không xứng có tên riêng của chính mình.
"Trần BJCCC2333, Trần Tịch, đóng phim." Khương Tế Bắc tùy tiện bịa một cái tên, "Hiện tại tôi sẽ đi xem hoàn cảnh xung quanh."
"Chúng ta cùng đi đi!"
Sân nhà rất rộng, lại tiêu điều rách nát, cỏ dại mọc lan tràn, góc tường bao quanh phòng ở đều sụp đổ, chẳng qua có thể mang máng thấy được phong thái trước kia.
Bốn phía yên lặng đến quỷ dị, chỉ có thể nghe được tiếng sột soạt khi hai người giẫm lên cỏ.
Vương 0999 vừa không nhịn được định nói chuyện thì Khương Tế Bắc đột nhiên dừng bước, giơ ngón trỏ đặt trước môi: "Đừng lên tiếng."
Vương 0999 ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt Khương Tế Bắc.
Nơi xa xa là một căn phòng hư hỏng, nhìn xuyên qua cửa sổ giấy đã rách, có thể dễ dàng thấy được tình hình cổ quái bên trong,
Trong phòng có đốt hàng trăm hàng ngàn nến sáp ong, vô số ngọn lửa nhỏ đang chớp nhảy, cái bóng bị ánh nến chiều vào, chập chờn trên tường.
Chiếc trụ ở giữa phòng bị buộc dây đỏ chằng chịt, bên trên dây đỏ có dán mấy trăm lá bùa vàng và lục lạc.
Trong địa phương được vây quanh, một người đàn ông gục đầu, quỳ gối trước một quan tài.
Sau lưng người đàn ông kia có đặt một chiếc bàn bát tiên cũ nát, trên bàn còn có một giá nến khắc hoa màu vàng, lư hương màu hồng, ba bộ bát đũa chén rượu, dưới chén rượu có đè một tờ giấy đầy văn chú màu đỏ, giống như đang tiến hành nghi thức nào đó.
"Là người sống!" Vương 0999 nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cậu ta lại quỳ trên mặt đất?"
"Cậu nhìn kỹ đi." Khương Tế Bắc nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất, "Đó là thi thể."
Vương 0999 bỗng trợn to hai mắt, tập trung nhìn lại, mới phát hiện đó đúng là một thi thể đang quỳ.
Trên người thi thể mặc một bộ áo liệm màu đèn, làn da bên ngoài là màu bầm đen, hình như cổ bị gãy mất, đầu rũ xuống rất quỷ dị, trên trán có dán một lá bùa màu vàng hơi cũ nát, chú ngữ vẽ bằng chu sa cũng đã nhạt màu.
Kẽo kẹt...
Đúng lúc này, có tiếng đẩy cửa đi vào, một đạo sĩ mặc áo bào vàng mang theo hai thanh kiếm sau lưng đi đến.
Thi thể đột nhiên nâng lên cái đầu đang cúi gằm trước ngực, hai mắt nhắm chặt không biết mở ra tự bao giờ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm đạo sĩ!
Vương 0999 khẽ chửi "Đậu má", rồi duỗi tay bắt lấy cổ tay anh.
Khương Tế Bắc nhíu mày, kéo tay về, không hề co rúm, bất đắc dĩ nói: "Nó là cương thi."
Bọn hắn trốn trong bụi cỏ, nhìn đạo sĩ rút ra kiếm gỗ đào, chỉ vào cương thi, hai ngón tay kết ấn, trong miệng lẩm bẩm.
Khi đạo sĩ làm phép, thân thể cương thi cũng bắt đầu hư thối, làn da bầm đen nhanh chóng khô quắt và nứt ra, da thịt bong ra thành mảnh và đổ rào rào xuống đất.
Cương thi bị vây trong trận pháp, không thể nào động đậy được, chỉ có thể mở to cái miệng đầy răng nanh, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Khương Tế Bắc giơ tay che lỗ tai: "Không phải khi còn sống hát kinh kịch đó chứ,"
Vương 0999 bên cạnh đã sớm sợ đến trắng cả mặt, cậu ta co quắp trong bụi cỏ, hai chân run cầm cập.
Không bao lâu sau, cả tòa miếu hoang lặng ngắt như tờ.
Cương thi thối rữa cả người như chết lần thứ hai, lại không tạo ra tiếng động gì nữa.
Đạo sĩ lấy một bát cơm trắng từ dưới bàn ra, đốt nhang vàng, cắm nhang vào bát rồi quay người ra cửa.
Từ góc nhìn của Khương Tế Bắc, thấp thoáng có thể nhìn thấy tên đạo sĩ này đặt chén cơm trắng ở cửa rồi mới rời đi.
"Vào xem thử." Đạo sĩ vừa đi, Khương Tế Bắc lập tức đứng dậy vào phòng.
Giọng Vương 0999 run rẩy, theo sát lấy anh không rời: "Anh, anh chờ em chút..."
Không biết đạo sĩ đi đâu, bọn hắn đi chung quanh phòng trước, công khai đi vào từ cửa chính.
Lúc đi ngang qua bát cơm cắm nhang trước cửa, Khương Tế Bắc có nhìn thoáng qua mấy lần.
Trong phòng rất rách nát, khắp nơi đều có mạng nhện giăng, sơn tường cũng vỡ rơi rất nhiều, để lộ ra đám cỏ mọc trong hốc tường, lâu lắm rồi không có người vào đây.
"Anh, hình như ở đây là từ đường." Vương 0999 chỉ vào nơi đặt bài vị trong phòng, nói với Khương Tế Bắc.
Khương Tế Bắc cũng để ý đến những bài vị kia. Nếu so với hoàn cảnh phòng ở, thì bọn chúng lại quá sạch sẽ, tựa như cách đây không lâu đã được người nào đó lau sạch.
Thi thể đặt trong sân, từ đường rách nát, hàng trăm hàng ngàn ngọn nến, quan tài, cương thi bị dây đỏ và lá bùa phong ấn, bàn bát tiên, đạo sĩ kỳ quái... Trông cứ quỷ dị thế nào ấy.
Vào lúc anh đang tự hỏi thì lại nghe được tiếng hô kinh ngạc của Vương 0999: "Sao lá bùa này lại rơi ra? Em... em không có đụng mà!"
Khương Tế Bắc quay người nhìn lại, không biết khi nào Vương 0999 lại chui vào trong khu vực giăng dây đỏ, đứng ở bên cạnh tên cương thi kia, cậu ta sợ hãi nhìn anh.
Lá bùa được dán trên trán cương thi đã rơi xuống đất.
Vương 0999 hốt hoảng nhặt lá bùa kia lên, định dán trở về, cậu ta vội đến mức giọng nói cũng nghẹn ngào: "Anh, dán không được, làm sao bây giờ đây?"
"0999!" Khương Tế Bắc trầm giọng quát lớn, "Đừng chạm vào! Mau ra đây!"
"A?" Vương 0999 xoay người, ngơ ngác nhìn Khương Tế Bắc, "Làm sao... Á!"
Một bàn tay khô bầm đen bỗng nhiên xỏ xuyên qua lồng ngực cậu ta, tiếng kêu đau đớn của Vương 0999 biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Trong lúc bối rối, cậu ta cúi đầu nhìn thấy bàn tay khô xuyên ra từ ngực mình, lập tức cứng ngắc quay đầu lại.
Không biết từ khi nào thì cương thi quỳ trên mặt đất đã mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Cương thi chậm rãi đứng lên, mạnh mẽ rút tay ra.
Mặt Vương 0999 lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu tươi từ lỗ máu phun ra, miệng cậu ta mở to, không nói thành lời, chỉ đau đớn ngã xuống đất.
Cách thi thể của Vương 0999, Khương Tế Bắc đối mặt với cương thi hai giây, sau đó chợt xoay người bỏ chạy.
Lúc lao ra khỏi cửa, anh đạp lăn chén cơm trắng mà đạo sĩ kia đặt ở cửa. Chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, bát cơm vỡ vụn, cơm trắng và tàn nhang vung đầy đất.
A a a a a...
Qua phút chốc, một tiếng gầm gừ tan nát cõi lòng đâm thủng bầu trời đêm!
Khương Tế Bắc quay đầu, không biết khi nào thì nhang trong bát đã biến thành hai ngắn một dài.
Mà cương thi đuổi theo anh lại quỳ xuống đất lần nữa, ôm đầu đau đớn, tiếng gào thét thê lương đủ để người ta thủng màng nhĩ.
Khương Tế Bắc cười một tiếng: "Chú Anh(*) từng nói, người sợ nhất tối lửa tắt đèn, nhang kỵ nhất hai ngắn một dài(**)."
(*) Lâm Chánh Anh
(**) phim Cương thi tiên sinh
Vừa dứt lời, trước mặt anh đột nhiên xuất hiện một khối màu có chút quen thuộc.
Khối màu lập tức phóng đại, rào quanh bốn phía vây lấy anh.
Cùng lúc đó, một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên...
[Chúc mừng người thể nghiệm Khương Tế Bắc khởi động điểm mấu chốt của cốt truyện, hệ thống sẽ đưa ngài vào phim đầu tiên, phim cương thi Hồng Kông "Minh hôn"...0%...45%...69%...100%.]
[Tải phim hoàn tất, hiện tại chính thức bước vào cốt truyện chính.]
Tư liệu hiếm hoi cho biết rằng, đảo Kính là một tòa đảo nhân tạo bốn mặt giáp biển, ở vùng biển phía nam vịnh Bangladesh, người sở hữu thực sự là Tài phiệt Feb.
Kỳ lạ là tọa độ của hòn đảo này chưa từng xuất hiện trên bản đồ quốc tế thông dụng.
Ngay cả cái gọi là liên hoan phim cũng không điều tra được bất kỳ tin tức liên quan gì, trang bị kỹ thuật thực tế ảo được nhắc đến trong thiệp mời cũng chưa từng nghe qua... ít nhất hiện tại vẫn chưa có ai nghiên cứu, phát minh thành công, kể cả sản nghiệp kỹ thuật mà Khương Tế Bắc đang đầu tư gần đây.
Có điều, trong thời đại khoa học kỹ thuật còn cao hơn cả Cyberpunk*, không có chuyện gì là không thể xảy ra.
(*) Cyberpunk được coi là một nhánh của thể loại Khoa học viễn tưởng.
Bắt đầu từ ba mươi năm trước, toàn bộ chính trị và dư luận ở Châu Á đã bị một tập đoàn tài phiệt có tên là Februus can thiệp vào.
Xúc tu của Feb vươn đến tất cả các sản nghiệp trụ cột của toàn bộ Châu Á, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình phát triển kinh tế của các quốc gia, truyền thông cũng biến thành cơ quan ngôn luận của tài phiệt.
Người có quyền có thế sống trong nhà lầu cao hàng trăm hàng ngàn tầng, hô hấp bầu không khí mới mẻ, tùy tiện quan sát thành thị màu xám bị ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng. Bọn hắn một tay che trời, sớm nắng chiều mưa.
Người bình thường thì phải trả giá cao tiền thuê nhà, chen chúc với gia đình trong một ngôi nhà vuông vức chật chội như quan tài, một bước khó đi. Rồi dưới sự áp bức của tư bản, tiêu hao sinh mệnh của chính mình để hoàn thành công việc cường độ cao mà mình gánh vác, sống như lũ sâu kiến rẻ mạt.
Cùng với khoảng cách chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn, mâu thuẫn giai cấp cũng gay gắt hơn bao giờ hết.
Mấy năm trước, cuối cùng mâu thuẫn giữa chính phủ các nước và Feb cũng bùng phát, khiến xã hội đang lung lay càng thêm rung chuyển.
Giống như bây giờ, Khương Tế Bắc lái máy bay tư nhân ngang qua cửa sổ của một chiếc xe đang lơ lửng, trong đoàn xe đầy ắp người bình thường đến dự liên hoan phim.
Ngoại trừ nhân vật nổi tiếng từ các lĩnh vực, bên tổ chức cũng gửi thiệp mời đến rất nhiều người bình thường, đồng thời còn đồng tình cung cấp thêm một vé xe miễn phí để đến dự.
Những người bình thường kia áp sát vào cửa kính, dùng ánh mắt hâm mộ ngước nhìn từng chiếc máy bay tư nhân bay ngang qua.
Sau khi máy bay chạm đất, Khương Tế Bắc bung một chiếc dù đen, nhảy xuống từ cửa khoang.
Anh còn chưa kịp đánh giá hoàn cảnh gần đó thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một khối điện tử màu xanh.
Khương Tế Bắc ngây người, đang định đưa tay dụi mắt thì một giây sau khối màu đã nhanh chóng phóng đại, mãnh liệt bao trùm lấy anh.
Kèm theo cơn đau đầu ập đến là Khương Tế Bắc bỗng chốc mất đi ý thức.
*
Khương Tế Bắc mở mắt ra, trước mắt đen kịt.
Không khí chung quanh hơi loãng, anh cảm thấy thiếu oxy, định đứng dậy lại phát hiện mình đang nằm trong một không gian chật chội.
Quan tài?
Khương Tế Bắc co cánh tay lại, vươn tay sờ thử vào bốn phía, quả nhiên chạm đến ván gỗ thô ráp.
Anh dùng sức một chút, đã đẩy ra được một khe nhỏ, trong nháy mắt đó, không khí mới mẻ và tia sáng u ám lập tức tiến vào.
Khương Tế Bắc đẩy hết tấm ván ra, ngồi dậy quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Là ban đêm, quan tài chứa anh được đặt trong một ngôi nhà rách nát. Trên trời treo một mặt trăng khuyết màu máu, lạnh lùng chiếu ánh sáng vào đám cây yên ắng xung quanh, trông rất âm trầm.
Sau khi biết được chuyện gì đang xảy ra, Khương Tế Bắc nhịn không được mà xùy một tiếng.
Có lẽ là bên chịu trách nhiệm liên hoan phim muốn bọn họ đạt được thể nghiệm hoàn mỹ nên đã đưa bọn họ vào trong phim thực tế ảo ngay khi vừa tiếp đất.
"Cũng nên cho chút nhắc nhở chứ."
Anh thở dài, vuốt vùng bụng chẳng biết sao lại hơi khó chịu của mình, đứng dậy bước ra quan tài rồi sau đó đóng nắp lại.
Chưa đi được hai bước, Khương Tế Bắc đã nhìn thấy trên mặt đất có hai tấm chiếu rơm bị cuộn lại. Anh tiến lên một bước, đưa tay kéo một tấm.
Một cỗ thi thể nữ lăn ra từ chiếu rơm.
Trên làn da sưng vù của cô đã hiện rõ thi ban, biểu cảm dừng lại đúng khoảnh khắc sợ hãi nhất trước khi chết, hai con mắt trướng phình lên, dường như bất cứ khi nào cũng có thể rơi ra khỏi hốc mắt.
Khương Tế Bắc có chú ý tới cổ cô gái, hình như nơi này từng bị dã thú nào đó gặm cắn, máu thịt be bét, trước ngực còn có một vết đao trí mạng, vùng máu đen nhánh lớn đông lại trên quần áo.
"Không, không giống như vết đao.
Hẳn là... Kiếm?
Anh thò tay kéo chiếc chiếu rơm còn lại, vốn cho rằng sẽ thấy một thi thể khác nhưng không ngờ thiếu niên tái nhợt bị cuốn trong chiếu rơm đột nhiên mở mắt.
"Ồ." Khương Tế Bắc buông chiếu xuống, lên tiếng chào hỏi, "Còn sống này?"
Dáng vẻ thiếu niên không đến mười tám mười chín tuổi, cậu ta mờ mịt ngồi xuống, nhìn chung quay, lúc ánh mắt chạm phải cỗ thi thể nữ kia, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
"Không phải tôi làm." Khương Tế Bắc thanh minh, "Tôi giống cậu, vừa tỉnh lại."
"Đây là nơi nào?" Thiếu niên trở mình đứng dậy, gương mặt trắng bệch, hận không thể cách xa cỗ thi thể kia, lại không dám đến gần Khương Tế Bắc, "Rõ ràng là em đến tham gia liên hoan phim..."
"Đây chính là liên hoan phim." Khương Tế Bắc nói, "Không đoán sai đâu, hiện tại chúng ta đang đứng trong bộ phim đầu tiên."
"Hả?" Thiếu niên sửng sốt, sự nghi ngờ trên mặt lập tức vơi đi một nửa, "Tự thể nghiệm à?"
"Cũng không có cách giải thích thứ hai." Khương Tế Bắc bắt đầu đi lên phía trước. Con nít thật thú vị, tâm tư đều viết hết lên mặt.
"Anh, anh chờ em với!" Thiếu niên sau lưng quả nhiên đi theo, thậm chí bắt đầu tự giới thiệu, "Anh đi nơi nào thế? Đúng rồi, em là Vương SZZAZ0999, gọi em 0999 là được. Em là học sinh, bình thường thích xem phim, còn anh?"
Ở thời đại này, tên của người bình thường đã được sáp nhập với số căn cước, nó được tạo thành từ họ, tọa độ khu vực và số đặc biệt, chỉ có người thân thiết mới biết biệt danh của bọn họ.
Nói cách khác, bọn họ không xứng có tên riêng của chính mình.
"Trần BJCCC2333, Trần Tịch, đóng phim." Khương Tế Bắc tùy tiện bịa một cái tên, "Hiện tại tôi sẽ đi xem hoàn cảnh xung quanh."
"Chúng ta cùng đi đi!"
Sân nhà rất rộng, lại tiêu điều rách nát, cỏ dại mọc lan tràn, góc tường bao quanh phòng ở đều sụp đổ, chẳng qua có thể mang máng thấy được phong thái trước kia.
Bốn phía yên lặng đến quỷ dị, chỉ có thể nghe được tiếng sột soạt khi hai người giẫm lên cỏ.
Vương 0999 vừa không nhịn được định nói chuyện thì Khương Tế Bắc đột nhiên dừng bước, giơ ngón trỏ đặt trước môi: "Đừng lên tiếng."
Vương 0999 ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt Khương Tế Bắc.
Nơi xa xa là một căn phòng hư hỏng, nhìn xuyên qua cửa sổ giấy đã rách, có thể dễ dàng thấy được tình hình cổ quái bên trong,
Trong phòng có đốt hàng trăm hàng ngàn nến sáp ong, vô số ngọn lửa nhỏ đang chớp nhảy, cái bóng bị ánh nến chiều vào, chập chờn trên tường.
Chiếc trụ ở giữa phòng bị buộc dây đỏ chằng chịt, bên trên dây đỏ có dán mấy trăm lá bùa vàng và lục lạc.
Trong địa phương được vây quanh, một người đàn ông gục đầu, quỳ gối trước một quan tài.
Sau lưng người đàn ông kia có đặt một chiếc bàn bát tiên cũ nát, trên bàn còn có một giá nến khắc hoa màu vàng, lư hương màu hồng, ba bộ bát đũa chén rượu, dưới chén rượu có đè một tờ giấy đầy văn chú màu đỏ, giống như đang tiến hành nghi thức nào đó.
"Là người sống!" Vương 0999 nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cậu ta lại quỳ trên mặt đất?"
"Cậu nhìn kỹ đi." Khương Tế Bắc nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất, "Đó là thi thể."
Vương 0999 bỗng trợn to hai mắt, tập trung nhìn lại, mới phát hiện đó đúng là một thi thể đang quỳ.
Trên người thi thể mặc một bộ áo liệm màu đèn, làn da bên ngoài là màu bầm đen, hình như cổ bị gãy mất, đầu rũ xuống rất quỷ dị, trên trán có dán một lá bùa màu vàng hơi cũ nát, chú ngữ vẽ bằng chu sa cũng đã nhạt màu.
Kẽo kẹt...
Đúng lúc này, có tiếng đẩy cửa đi vào, một đạo sĩ mặc áo bào vàng mang theo hai thanh kiếm sau lưng đi đến.
Thi thể đột nhiên nâng lên cái đầu đang cúi gằm trước ngực, hai mắt nhắm chặt không biết mở ra tự bao giờ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm đạo sĩ!
Vương 0999 khẽ chửi "Đậu má", rồi duỗi tay bắt lấy cổ tay anh.
Khương Tế Bắc nhíu mày, kéo tay về, không hề co rúm, bất đắc dĩ nói: "Nó là cương thi."
Bọn hắn trốn trong bụi cỏ, nhìn đạo sĩ rút ra kiếm gỗ đào, chỉ vào cương thi, hai ngón tay kết ấn, trong miệng lẩm bẩm.
Khi đạo sĩ làm phép, thân thể cương thi cũng bắt đầu hư thối, làn da bầm đen nhanh chóng khô quắt và nứt ra, da thịt bong ra thành mảnh và đổ rào rào xuống đất.
Cương thi bị vây trong trận pháp, không thể nào động đậy được, chỉ có thể mở to cái miệng đầy răng nanh, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Khương Tế Bắc giơ tay che lỗ tai: "Không phải khi còn sống hát kinh kịch đó chứ,"
Vương 0999 bên cạnh đã sớm sợ đến trắng cả mặt, cậu ta co quắp trong bụi cỏ, hai chân run cầm cập.
Không bao lâu sau, cả tòa miếu hoang lặng ngắt như tờ.
Cương thi thối rữa cả người như chết lần thứ hai, lại không tạo ra tiếng động gì nữa.
Đạo sĩ lấy một bát cơm trắng từ dưới bàn ra, đốt nhang vàng, cắm nhang vào bát rồi quay người ra cửa.
Từ góc nhìn của Khương Tế Bắc, thấp thoáng có thể nhìn thấy tên đạo sĩ này đặt chén cơm trắng ở cửa rồi mới rời đi.
"Vào xem thử." Đạo sĩ vừa đi, Khương Tế Bắc lập tức đứng dậy vào phòng.
Giọng Vương 0999 run rẩy, theo sát lấy anh không rời: "Anh, anh chờ em chút..."
Không biết đạo sĩ đi đâu, bọn hắn đi chung quanh phòng trước, công khai đi vào từ cửa chính.
Lúc đi ngang qua bát cơm cắm nhang trước cửa, Khương Tế Bắc có nhìn thoáng qua mấy lần.
Trong phòng rất rách nát, khắp nơi đều có mạng nhện giăng, sơn tường cũng vỡ rơi rất nhiều, để lộ ra đám cỏ mọc trong hốc tường, lâu lắm rồi không có người vào đây.
"Anh, hình như ở đây là từ đường." Vương 0999 chỉ vào nơi đặt bài vị trong phòng, nói với Khương Tế Bắc.
Khương Tế Bắc cũng để ý đến những bài vị kia. Nếu so với hoàn cảnh phòng ở, thì bọn chúng lại quá sạch sẽ, tựa như cách đây không lâu đã được người nào đó lau sạch.
Thi thể đặt trong sân, từ đường rách nát, hàng trăm hàng ngàn ngọn nến, quan tài, cương thi bị dây đỏ và lá bùa phong ấn, bàn bát tiên, đạo sĩ kỳ quái... Trông cứ quỷ dị thế nào ấy.
Vào lúc anh đang tự hỏi thì lại nghe được tiếng hô kinh ngạc của Vương 0999: "Sao lá bùa này lại rơi ra? Em... em không có đụng mà!"
Khương Tế Bắc quay người nhìn lại, không biết khi nào Vương 0999 lại chui vào trong khu vực giăng dây đỏ, đứng ở bên cạnh tên cương thi kia, cậu ta sợ hãi nhìn anh.
Lá bùa được dán trên trán cương thi đã rơi xuống đất.
Vương 0999 hốt hoảng nhặt lá bùa kia lên, định dán trở về, cậu ta vội đến mức giọng nói cũng nghẹn ngào: "Anh, dán không được, làm sao bây giờ đây?"
"0999!" Khương Tế Bắc trầm giọng quát lớn, "Đừng chạm vào! Mau ra đây!"
"A?" Vương 0999 xoay người, ngơ ngác nhìn Khương Tế Bắc, "Làm sao... Á!"
Một bàn tay khô bầm đen bỗng nhiên xỏ xuyên qua lồng ngực cậu ta, tiếng kêu đau đớn của Vương 0999 biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Trong lúc bối rối, cậu ta cúi đầu nhìn thấy bàn tay khô xuyên ra từ ngực mình, lập tức cứng ngắc quay đầu lại.
Không biết từ khi nào thì cương thi quỳ trên mặt đất đã mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Cương thi chậm rãi đứng lên, mạnh mẽ rút tay ra.
Mặt Vương 0999 lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu tươi từ lỗ máu phun ra, miệng cậu ta mở to, không nói thành lời, chỉ đau đớn ngã xuống đất.
Cách thi thể của Vương 0999, Khương Tế Bắc đối mặt với cương thi hai giây, sau đó chợt xoay người bỏ chạy.
Lúc lao ra khỏi cửa, anh đạp lăn chén cơm trắng mà đạo sĩ kia đặt ở cửa. Chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, bát cơm vỡ vụn, cơm trắng và tàn nhang vung đầy đất.
A a a a a...
Qua phút chốc, một tiếng gầm gừ tan nát cõi lòng đâm thủng bầu trời đêm!
Khương Tế Bắc quay đầu, không biết khi nào thì nhang trong bát đã biến thành hai ngắn một dài.
Mà cương thi đuổi theo anh lại quỳ xuống đất lần nữa, ôm đầu đau đớn, tiếng gào thét thê lương đủ để người ta thủng màng nhĩ.
Khương Tế Bắc cười một tiếng: "Chú Anh(*) từng nói, người sợ nhất tối lửa tắt đèn, nhang kỵ nhất hai ngắn một dài(**)."
(*) Lâm Chánh Anh
(**) phim Cương thi tiên sinh
Vừa dứt lời, trước mặt anh đột nhiên xuất hiện một khối màu có chút quen thuộc.
Khối màu lập tức phóng đại, rào quanh bốn phía vây lấy anh.
Cùng lúc đó, một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên...
[Chúc mừng người thể nghiệm Khương Tế Bắc khởi động điểm mấu chốt của cốt truyện, hệ thống sẽ đưa ngài vào phim đầu tiên, phim cương thi Hồng Kông "Minh hôn"...0%...45%...69%...100%.]
[Tải phim hoàn tất, hiện tại chính thức bước vào cốt truyện chính.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất