Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh
Chương 22:
Khi ông ấy còn bé, mỗi khi trẻ con trong thôn bị như này. Lúc đó thôn bên cạnh có một bà đồng, sau đó bà đồng làm mấy hành động thần bí, lượn lờ qua lại hai vòng, mấy ngày hôm sau đứa trẻ kia đã tốt hơn.
“Trúng tà? Sao có thể trúng tà được chứ?”
Lưu Tang nhìn An Như Cố và thôn trưởng, mắt tràn đầy sự nghi ngờ, chợt nghĩ đến gì đó, nhíu mày: “Bố, bác sĩ đâu?”
Là một người theo chủ nghĩa vô thần, Lưu Tang chưa từng tin chuyện ma quỷ.
Lưu Tang biết An Như Cố học cùng với lão đạo sĩ, cô ấy không đồng ý, mấy chuyện huyền học xã hội không tán đồng lắm, ngoài sáng trong tối, cho nên không đồng ý chuyện sau khi An Như Cố tốt nghiệp theo ngành nghề huyền học.
Nhưng Luu Tang không dám nói thẳng mặt An Như Cố.
Bởi vì mỗi khi cô ấy nói bóng nói gió, thì An Như Cố sẽ nghiêm túc giải thích rằng trên đời này thật sự có ma quỷ.
Cô ấy nói không lại An Như Cố, trái lại bị An Như Cố thuyết phục.
Thôn trưởng biết tính cách của Lưu Tang, xấu hổ cười, đưa tay vào túi tìm thuốc hút, nhưng lại nhìn sang Lưu Tang, tay run lên, không dám lấy ra.
Lưu Tang sốt ruột bảo vệ con, không cho ông ấy hút thuốc khi ở gần Khương Tinh Tinh, thôn trưởng không dám chống đối, nếu không ông ấy sẽ bị răn dạy y như học sinh. Mặt già này chịu không nổi.
Thôn trưởng hắng giọng, ánh mắt mông lung: “Haiz, Tiểu Cố định tiếp quản Xuất Vân Quán, nói không chừng con bé có bản lĩnh đấy, để cho con bé nhìn chút đi.”
Lưu Tang nhìn bố chồng không đáng tin, thở dài, không định nói chuyện với An Như Cố, xoay người vội vàng đến tìm bác sĩ.
Kết quả đúng lúc này An Như Cố đặt tay lên đầu Khương Tinh Tinh, hình như được tin tức nào đó, cô bỏ tay vào túi lấy xâu Tiền Ngũ Đế ra.
Một tay cô cầm Tiền Ngũ Đế, một tay giữ gáy Khương Tinh Tinh, lấy sợi dây đỏ quấn quanh cổ cô bé.
Lưu Tang thấy động tác của An Như Cố, cực kỳ kinh ngạc, dừng chân lại, lo lắng hỏi: “Con đang làm gì vậy?”
An Như Cố chưa trả lời thì chuyện thần kỳ đã xảy ra trước mặt mọi người.
Khi xâu Tiền Ngũ Đế quấn quanh cổ Khương Tinh Tinh, sau đó mấy đồng tiền cổ tiếp xúc cổ cô bé, mí mắt Khương Tinh Tinh giật giật, từ từ mở ra, lộ ra đôi mắt đen láy.
Cô bé thấy mẹ và ông nội cũng ở đây, chớp chớp mắt, nỗi sợ bùng nổ, khóc lớn: “Mẹ ơi, khi nãy con gặp ác mộng!”
Lưu Tang: !!!
Thôn trưởng: !!!
Lưu Tang há hốc miệng, cái cằm như sắp rơi xuống đất, mặt viết đầy chữ kinh ngạc, vội vàng đi đến cạnh giường, nâng mặt cô bé lên, kiểm tra xem có bị gì không, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới dám tin đây không phải mơ.
“Mơ thấy gì?”
“Con mơ thấy mình rớt xuống nước.”
Lưu Tang vội vàng dỗ dành con gái đang khóc nức nở: “Không sao, không sao, có mẹ ở đây rồi.”
Sau khi Khương Tinh Tinh bình tĩnh lại, sụt sịt mũi, nghĩ đến vẻ mặt kỳ quái của mẹ, cô bé hiếu kỳ hỏi: “Sao mọi người lại nhìn con một cách kỳ quái vậy? Đúng rồi, sao chị An cũng ở đây?”
Khương Tinh Tinh hiếu kỳ nhìn An Như Cố, tuy cô bé còn nhỏ nhưng là đứa trẻ cuồng cái đẹp, từ nhỏ đã thích những người dung mạo xinh đẹp, mà An Như Cố chính là người xinh đẹp nhất mà cô bé biết và công nhận. Mỗi lần An Như Cố đến đây, cô bé đều rất vui, sau khi An Như Cố về, cô bé thậm chí còn chui vào chăn khóc.
Lưu Tang oán giận nói: “Tại con ngủ 4-5 tiếng không dậy, gọi cũng không tỉnh.”
Khương Tinh Tinh cũng ngạc nhiên, đắm chìm trong sự lợi hại của mình, cô bé tự lẩm bẩm: “Thế mà mình ngủ được tận 4-5 tiếng!”
Lưu Tang nhìn chằm chằm Tiền Ngũ Đế trước ngực Khương Tinh Tinh, trong lòng cô ấy giờ đây như gặp sóng to gió lớn, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Vừa rồi cô ấy thấy rất rõ, khi An Như Cố đeo xâu Tiền Ngũ Đế lên cổ con gái, thì cô bé lập tức tỉnh dậy!
“Trúng tà? Sao có thể trúng tà được chứ?”
Lưu Tang nhìn An Như Cố và thôn trưởng, mắt tràn đầy sự nghi ngờ, chợt nghĩ đến gì đó, nhíu mày: “Bố, bác sĩ đâu?”
Là một người theo chủ nghĩa vô thần, Lưu Tang chưa từng tin chuyện ma quỷ.
Lưu Tang biết An Như Cố học cùng với lão đạo sĩ, cô ấy không đồng ý, mấy chuyện huyền học xã hội không tán đồng lắm, ngoài sáng trong tối, cho nên không đồng ý chuyện sau khi An Như Cố tốt nghiệp theo ngành nghề huyền học.
Nhưng Luu Tang không dám nói thẳng mặt An Như Cố.
Bởi vì mỗi khi cô ấy nói bóng nói gió, thì An Như Cố sẽ nghiêm túc giải thích rằng trên đời này thật sự có ma quỷ.
Cô ấy nói không lại An Như Cố, trái lại bị An Như Cố thuyết phục.
Thôn trưởng biết tính cách của Lưu Tang, xấu hổ cười, đưa tay vào túi tìm thuốc hút, nhưng lại nhìn sang Lưu Tang, tay run lên, không dám lấy ra.
Lưu Tang sốt ruột bảo vệ con, không cho ông ấy hút thuốc khi ở gần Khương Tinh Tinh, thôn trưởng không dám chống đối, nếu không ông ấy sẽ bị răn dạy y như học sinh. Mặt già này chịu không nổi.
Thôn trưởng hắng giọng, ánh mắt mông lung: “Haiz, Tiểu Cố định tiếp quản Xuất Vân Quán, nói không chừng con bé có bản lĩnh đấy, để cho con bé nhìn chút đi.”
Lưu Tang nhìn bố chồng không đáng tin, thở dài, không định nói chuyện với An Như Cố, xoay người vội vàng đến tìm bác sĩ.
Kết quả đúng lúc này An Như Cố đặt tay lên đầu Khương Tinh Tinh, hình như được tin tức nào đó, cô bỏ tay vào túi lấy xâu Tiền Ngũ Đế ra.
Một tay cô cầm Tiền Ngũ Đế, một tay giữ gáy Khương Tinh Tinh, lấy sợi dây đỏ quấn quanh cổ cô bé.
Lưu Tang thấy động tác của An Như Cố, cực kỳ kinh ngạc, dừng chân lại, lo lắng hỏi: “Con đang làm gì vậy?”
An Như Cố chưa trả lời thì chuyện thần kỳ đã xảy ra trước mặt mọi người.
Khi xâu Tiền Ngũ Đế quấn quanh cổ Khương Tinh Tinh, sau đó mấy đồng tiền cổ tiếp xúc cổ cô bé, mí mắt Khương Tinh Tinh giật giật, từ từ mở ra, lộ ra đôi mắt đen láy.
Cô bé thấy mẹ và ông nội cũng ở đây, chớp chớp mắt, nỗi sợ bùng nổ, khóc lớn: “Mẹ ơi, khi nãy con gặp ác mộng!”
Lưu Tang: !!!
Thôn trưởng: !!!
Lưu Tang há hốc miệng, cái cằm như sắp rơi xuống đất, mặt viết đầy chữ kinh ngạc, vội vàng đi đến cạnh giường, nâng mặt cô bé lên, kiểm tra xem có bị gì không, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới dám tin đây không phải mơ.
“Mơ thấy gì?”
“Con mơ thấy mình rớt xuống nước.”
Lưu Tang vội vàng dỗ dành con gái đang khóc nức nở: “Không sao, không sao, có mẹ ở đây rồi.”
Sau khi Khương Tinh Tinh bình tĩnh lại, sụt sịt mũi, nghĩ đến vẻ mặt kỳ quái của mẹ, cô bé hiếu kỳ hỏi: “Sao mọi người lại nhìn con một cách kỳ quái vậy? Đúng rồi, sao chị An cũng ở đây?”
Khương Tinh Tinh hiếu kỳ nhìn An Như Cố, tuy cô bé còn nhỏ nhưng là đứa trẻ cuồng cái đẹp, từ nhỏ đã thích những người dung mạo xinh đẹp, mà An Như Cố chính là người xinh đẹp nhất mà cô bé biết và công nhận. Mỗi lần An Như Cố đến đây, cô bé đều rất vui, sau khi An Như Cố về, cô bé thậm chí còn chui vào chăn khóc.
Lưu Tang oán giận nói: “Tại con ngủ 4-5 tiếng không dậy, gọi cũng không tỉnh.”
Khương Tinh Tinh cũng ngạc nhiên, đắm chìm trong sự lợi hại của mình, cô bé tự lẩm bẩm: “Thế mà mình ngủ được tận 4-5 tiếng!”
Lưu Tang nhìn chằm chằm Tiền Ngũ Đế trước ngực Khương Tinh Tinh, trong lòng cô ấy giờ đây như gặp sóng to gió lớn, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Vừa rồi cô ấy thấy rất rõ, khi An Như Cố đeo xâu Tiền Ngũ Đế lên cổ con gái, thì cô bé lập tức tỉnh dậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất