Tôi Phải Đào Hôn

Chương 39

Trước Sau
Đàm Diệc, B thành, Bắc khu.

Ôn Kỳ chọn Đàm Diệc, là bởi tình hình chiến loạn trong quốc gia này đang dần giảm xuống, thế cục Đàm Diệc đã dần dần ổn định lại.

Nhưng bởi vì trước đó loạn lạc quá lâu, cục diện không có khả năng lập tức liền có thể nhảy múa mừng cảnh thái bình, kết quả chính là bề ngoài thì ổn, bên trong vẫn như cũ loạn đến rối tinh rối mù, rất thích hợp cho những kẻ bụng dạ khó lường lén lút làm gì đó ------ như cậu chẳng hạn.

Quốc gia này khi hòa bình đã tiếp nhận không ít dân chạy nạn, về sau bị chiến tranh tác động đến, đại bộ phận dân chúng đều đã rút lui, người còn lưu lại đều không phải loại lương thiện hiền lạnh gì cả, có du côn lưu manh, có những tên chạy nạn sống đầu đường xó chợ kích động phản loạn.

Một nhóm khối u ác tính này tập hợp với nhau thông đồng làm bậy, chém giết lẫn nhau, dẫn đến tổ chức hắc đạo mọc tràn lan, ẩu đả quả thực như cơm bữa, một vài lão đại trong giới có nhiều thành tựu thậm chí còn có tiếng nói trong chính phủ.

Ôn Kỳ trong hoàn cảnh này tựa như cá gặp nước, chưa đến nửa tháng đã thành lão đại của một tiểu bang phái, trong tay có tới ba mươi mốt tên tiểu đệ.

Bọn tiểu đệ bị cậu đập cho ngoan ngoãn vâng lời, không những đi theo làm tùy tùng, mà vì thể hiện lòng trung thành đối với lão đại nhà mình, mỗi người bọn họ đều mặc quần khố "Ta thao toàn vũ trụ", tự nhận rằng trông rất phong cách.

Ôn Kỳ làm bộ như không nhìn thấy.

Nơi này tựa như vùng Trung Đông ở Trái Đất, có nền văn hóa "cực kì tươi sáng", người khác có lẽ cảm thấy không chịu được việc bốn mùa đều mặc một kiểu quần áo, nhưng đối với bọn họ thì đã sớm quen thuộc, ăn sâu vào xương máu bọn họ.

Bất quá cũng chỉ có nền văn hóa là giống, nền kinh tế ở đây mặc dù bị thiệt hại nặng nề, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ như một số nước khu vực Trung Đông, mà có điểm giống như một vài thành thị nhỏ ngày trước Ôn Kỳ thấy, khiến cậu cảm thấy có đôi phần quen thuộc.

Sau khi thành lập bang phái, cậu bác bỏ việc đám tiểu đệ đi đánh cướp dân chúng, đề nghị thu phí bảo hộ, phân phó bọn họ hằng ngày đi thu thập tin tức, kiên nhẫn chuẩn bị hơn một tháng, mới triển khai hành động.

Hôm nay khí trời chuyển lạnh, mọi người sớm đã đổi sang trang phục mùa thu.

Ôn Kỳ đứng trước gương đánh giá chính mình.

Quần khố* bó sát chân, vải vóc hoa văn vàng vàng xanh xanh đỏ đỏ từ trên xuống dưới, trước sau đều có, phi thường bắt mắt, chân thì đi đôi giày thể thao, trên người mặc áo khoác da màu đen ------ cậu nhìn tạo hình lúc này của mình, cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó đã mô phỏng mặt nạ sợi sinh vật một gương mặt vô cùng anh tuấn, nếu không quả thật hold không nổi cái phong cách này.

Lúc này, trước cửa phòng rửa tay có tiếng gõ cửa.

Người bên ngoài nói: "Lão đại, bọn chúng đều đã bị trói."

Ôn Kỳ liền rửa sạch máu trên tay, mở cửa ra ngoài, từ vũ trường thuận theo hành lang lầu ba tiến vào văn phòng phía cuối, chậm rãi ung dung ngồi trên ghế dành cho ông chủ.

Trong phòng có năm tên bị trói chặt, bốn nam một nữ.

Nam nhân cầm đầu toàn thân dính máu, hung ác nhìn cậu chằm chằm: "Mày là ai? Tao hình như chưa từng đắc tội với mày đi?"

Ôn Kỳ cười nói: "Lão đại Ngạc Ngư này, ngài nghĩ xem nếu muốn chiếm đoạt thế lực của người khác, còn phải quan tâm đến thù oán trước đó sao?"

"Há, con mẹ nó ý nghĩ này của mày thật viển vông!" Ngạc Ngư lão đại lập tức chửi ầm lên, sau đó liền bị tiểu đệ bên cạnh đó đè lại, biểu tình càng thêm ngoan lệ, giận dữ cười, "Ranh con, mày đừng tưởng rằng chỉ dựa vào đám người này liền có thể đánh bại tao, tao nói cho mày biết, dù hiện tại mày có giết chết tao, thủ hạ cùng huynh đệ của tao chắc chắn sẽ không buông tha cho mày đâu, chúng mày cứ chờ chết đi!"

Ôn Kỳ hỏi: "Thế lực ở Bắc Khu của ngài đại khái được chia làm bốn đại bang phái, biết vì sao tôi lại chọn ngài không?"

Ngạc Ngư lão đại cười lạnh: "Bởi vì con mẹ nó mày chán sống, muốn tìm chết."

"Bởi vì thanh danh của ngài là nát nhất," Ôn Kỳ tính tình vô cùng tốt mà giải thích nói, "Ngài cho rằng thủ hạ của ngài đều một mực trung thành với ngài, nhưng thực chất bọn họ chỉ sợ ngài nên mới phải tuân theo, nếu có một người lãnh đạo tốt hơn ngài xuất hiện, bọn họ khẳng định sẽ rất hạnh phúc."

"Đánh rắm, bọn họ đều đã cùng tao vào sinh ra tử, có thể nghe lời mày sao? Con mẹ nó mày cũng quá mơ mộng rồi, nói thật này, giờ này chắc họ đã đang trên đường tới," Ngạc Ngư lão đại dứt lời, giọng điệu lúc này mang thêm một chút hòa hoãn, đầu tiên rút roi ra rồi lại cho táo ngọt, cười nhạo nói, "Tiểu tử, ta thấy lòng can đảm của ngươi cũng không tồi, nếu hiện tại ngươi thả ta ra, ta không so đo cùng ngươi, còn có thể tùy thời mà nâng đỡ thế lực của ngươi, thấy sao?"

Ôn Kỳ híp mắt cười nói: "Tôi còn chưa nói xong mà, đúng là đám thủ hạ kia của ngài tôi đều không quen không biết, cho nên lúc này phải có người khác thay tôi đứng ra chứ. Ra đây, cho ngài gặp người quen cũ."

Vừa dứt lời, liền có một nam nhân hơn ba mươi tuổi bước vào.

Nam nhân này thân hình gầy gò, trông rất khá, trên người mang theo cảm giác tang thương sâu sắc, đáng tiếc là mắt trái bị mù, mang theo bịt mắt đội nghiêng nghiêng, giống như hải tặc.

Hắn đi đến bên cạnh Ôn Kỳ, thấp giọng uốn nắn: "Cũng không thể gọi là người quen cũ."

"Tôi thấy đều như nhau mà," Ôn Kỳ nhìn hắn, "Phía bên kia thế nào?"

Hải tặc nam nói: "Có một nhóm lớn các lão nhân đều nguyện ý theo tôi, những người còn lại bọn họ sẽ đi thuyết phục."

Ôn Kỳ hài lòng nói: "Rất tốt."

Ngạc Ngư lão đại từ lúc thấy người này bước vào cửa, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lúc này nghe lời bọn họ, giọng nói không khỏi có chút khàn: "Lão Tam, ta thật sự không nghĩ tới lại là ngươi, đã từng cùng nhau chinh phạt thiên hạ, cho dù ngươi muốn vị trí của ta, chỉ cần nói một câu, vị trí này cũng không phải không thể cho ngươi, tại sao lại muốn giả vờ quy ẩn, cấu kết với đám ngoại nhân? Lại nói ngươi cấu kết với người ngoài, không phải cuối cùng vẫn chỉ là trợ thủ của người ta sao?"

Hải tặc nam lạnh nhạt cười: "Nếu ta không quy ẩn, phỏng chừng con mắt còn lại cũng bị mù, ngươi cho rằng ta không biết ngươi chính là kẻ ra tay sao?"

Ngạc Ngư lão đại lúc này dây thần kinh hung hăng giật giật, nhanh chóng kéo căng giọng nói: "Không phải ta!"

Hải tặc nam khoát tay nói: "Ta nói như vậy, chính là có chứng cứ, ngươi hẳn phải hiểu rõ tính của ta."

Ngạc Ngư lão đại lúc này cuống lên: "Không phải, trong này khẳng định có hiểu lầm, chắc chắn đã có kẻ bí mật làm....."

Ôn Kỳ không hứng thú nghe chuyện ân oán của bọn họ, liếc mắt thấy một tủ rượu, dựa vào quá khứ chọn lấy một chai rượu ngon.

Tiểu đệ tựa chân chó thấy thế liền chạy tới tìm chén rượu mới, vì người nào đó mà rửa cho thật sạch, cung kính để lên bàn. Ôn Kỳ rót hai chén rượu, bên tai vang lên tiếng "phốc" vô cùng nhẹ, thấy hải tặc nam làm thịt Ngạc Ngư lão đại, nhàn nhạt nhấp một hơi rượu.



Vừa vặn lúc này thông tấn khí rung một cái, truyền đến một tin nhắn: Đang làm gì?

Ôn Kỳ cười cười, trả lời: Đang xây dựng tổ chức cứu viện của chính mình, chuẩn bị tinh thần cứu vớt thêm nhiều người. À, chỉ cần ai ai cũng lộ ra điểm yếu của mình, thế giới liền trở thành mỹ hảo nhân gian.

Đầu kia hỏi: Giết người, thiêu đốt, đánh cướp tổ chức cứu viện?

Ôn Kỳ nói: Những việc thô lỗ đó, tôi làm sao có thể?

Hạ Lăng Hiên ngồi trong phòng ngủ tối tăm, rũ mắt xuống nhìn tin nhắn thông tấn khí truyền đến, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím mờ ảo trong suốt, trả lời: Trước khi tôi tới tìm cậu, cẩn thận đừng tự mình tìm chết.

Ôn Kỳ nói: Xem tình huống đi.

Hạ Lăng Hiên trong lòng đầy nộ khí, chỉ muốn Ôn Kỳ đem mấy chữ kia nuốt trở về, thẳng đến khi cam đoan bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì mới thôi, nhưng anh biết cái này cũng chẳng có tác dụng gì, liền cố kiềm nén lại cảm xúc.

Anh nhắm mắt lại một chút, tưởng niệm sâu đậm gần như lấp hết tâm trí anh.

Từ sau ngày Ôn Kỳ cùng anh tán gẫu, người này cũng không gọi trực tiếp với ai nữa, bất kể là ai ở Thiên Gia hay là anh đều chỉ nhận được tin nhắn của cậu. Hai cái thông tấn khí(*) đều tắt hệ thống định vị, bọn họ không có cách nào lấy được vị trí thông tin, chỉ có thể lo lắng suông.

Nhưng cũng may người này vẫn còn đều đặn phát tin tức, bằng không anh cũng không xác định được mình sẽ làm ra chuyện gì.

Anh cầm lấy chén rượu trên bàn, một hơi uống nửa, gửi một tin: Bảo bối tôi nhớ em lắm, chụp một tấm ảnh gửi cho tôi.

Bên kia nói: Tôi đang dùng khuôn mặt khác.

Hạ Lăng Hiên nói: Em dùng cái gì tôi cũng không để ý, tôi chỉ muốn nhìn em thôi.

Đầu kia sảng khoái đáp: Chờ một chút.

Hạ Lăng Hiên thế là đợi vài giây, cảm giác thông tấn khí khác chấn động, liền cầm lên ấn mở, phát hiện là tin nhắn của Ôn Kỳ, viết: Hạ Lăng Hiên anh ngủ chưa? Gửi cho tôi một tấm hình của anh.

"........" Hạ Lăng Hiên đỡ trán cười nhẹ.

Người này quả thực làm anh vừa yêu vừa hận, một giây trước còn có thể tra tấn anh, khiến anh cảm giác sống không bằng chết, chỉ hận không thể trói chặt người lại giam giữ cả đời, nhưng một giây sau lại có thể khiến anh dở khóc dở cười.

Anh muốn nhìn xem người này định làm gì, liền chọn một tấm hình gửi cho cậu, một lát sau, thông tấn khí của "Trác Phát Tài" nhận được bức hình Ôn Kỳ "tự chụp" ------- đơn giản chính là ảnh chụp Hạ Lăng Hiên được chỉnh sửa qua loa, sau đó thêm vào một cặp kính râm mà thôi.

Anh hỏi: Đối phó tôi sao?

Ôn Kỳ đứng ở trước cửa sổ lại nhấp một ngụm rượu, cười cười: Tôi hiện tại trông như vậy.

Cậu thấy hải tặc nam đi đến, liền nói cho Trác Vượng Tài biết mình đang bận, tắt thông tấn khí.

Hải tặc nam thu thập xong đám người kia, cầm lấy chén rượu còn lại trên bàn uống hai ngụm, nhìn cậu: "Tôi sẽ tuân thủ ước định, cậu giúp tôi báo thù, sau này tôi liền theo cậu."

Ôn Kỳ cười đáp lại, trong lòng một chút cũng không tin.

Người này mặc dù bị Ngạc Ngư lão đại hãm hại đến mức phải thu đuôi làm người, nhưng ở trong bang phái này người quen không hề ít, đợi một thời gian hắn ta có thể tự mình báo thù, căn bản không cần nhờ đến ngoại lực. Cho nên, lời này đến cùng có mấy phần thực tình, lại cần phải xem xét.

Hải tặc nam nói: "Tôi để bọn họ triệu tập người lại, ngài mau mau đến xem đi?"

Ôn Kỳ đặt chén rượu xuống: "Đi thôi."

Đám tiểu đệ cung kính đứng bên cạnh, thấy lão đại ra ngoài, liền nối đuôi nhau đuổi theo, nhìn một chút hải tặc nam phía trước, trong lòng đều cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Chỉ sau một đêm, bọn họ từ đám lưu manh ngày ngày đi thu phí bảo hộ kiếm sống, lắc một cái liền trở thành bang phái tiếng tăm có mấy cái quán bar cùng vũ trường, đồng thời kẻ từng oai phong một cõi can tâm trở thành tiểu đệ của lão đại, thật sự là bất khả tư nghị, bọn họ quả nhiên không có theo nhầm người a!

Ôn Kỳ không biết ý nghĩ của bọn họ, chỉ là tại lúc cậu đi đến trước cửa liền thấy mấy cái đuôi phía sau vui vui vẻ vẻ lắc lư đi đến mở cửa cho cậu, nhịn không được nhìn lướt qua bọn họ, những tên này cao thấp không đồng đều, là đám tiểu đệ vớ va vớ vẩn, cậu không khỏi tưởng niệm đội quân tinh nhuệ khăng khăng một mực trung thành với mình đời trước.

Có so sánh mới có tổn thương.

Cậu nghĩ thầm, là tinh nhuệ thì đã tốt.

Bất quá không quan hệ, đời này có thể một lần nữa bồi dưỡng.

Cậu ngẩng đầu, nhìn về mấy chiếc xe việt dã chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào.

Cậu cùng hải tặc nam đồng thời nhìn sang, trong lòng thất kinh.

Chỉ thấy nơi này có hơn hai mươi đại hán trang bị hoàn mỹ, bọn họ mặc quần khố áo hoa, chân đi ủng chiến(?), trên người mặc áo lót chống đạn bên trong, vừa nhìn liền biết không thể so sánh với đám tiểu lưu manh đằng sau được, hẳn là lính đánh thuê.

Ngoài ra bọn họ đều phi thường có cá tính, người thì đeo chiếc khăn quàng cổ hình tam giác(*), người thì đeo vòng cổ hình bộ xương(**), trên đầu nhuộm đủ loại màu sắc, vậy mà sau khi đếm một chút liền phát hiện trên đó không có màu nào trùng với nhau, quả thật cái đầu của họ giống hệt cái đèn xoay tròn trong vũ trường vậy.

*Đây là hình cái khăn quàng cổ như trên







**: Còn đây là mặt dây chuyền xương khô nè

Lúc này nhìn thấy bọn cậu, đại hán tóc đỏ cầm đầu liền hướng về phía cậu đi đến.

Trái tim hải tặc nam nháy mắt liền bộp một tiếng.

Nhóm tiểu lưu manh phía sau cũng sợ đến ngây người, không rõ bọn họ là địch hay là bạn, nhất thời câm như hến, nhìn hắn dừng ở trước mặt lão đại.

Ôn Kỳ từ trong tĩnh mịch thấp giọng nói: "Các ngươi đến rất đúng lúc."

Đại hán tóc đỏ cười ra đầy miệng răng trắng: "Đó là đương nhiên, lão đại phân phó, không dám không nghe theo a."

Ôn Kỳ đánh giá một chút.

Những người này là do cậu vài ngày trước từ nhà một tên dong binh biết được công ty liền đến thuê, cũng dặn dò bọn họ hóa trang làm sao giống lưu manh một chút, kết quả chính là hiệu quả này. Cậu nhìn một chút đống đỏ cam vàng lục lam chàm tím này, thầm nghĩ may là chỉ có như vậy, chứ không phải style đầu xù tóc rối quần áo hàm hồ các kiểu tạo hình(*), cậu biểu thị còn có thể tiếp thu.

(*): cứ liên tưởng đến quả đầu HKT một thời nha:3

Hải tặc nam cùng tiểu lưu manh bọn họ đều nghe được rõ ràng đoạn đối thoại vừa rồi, phía trước không mở miệng, người sau thì nhao nhao hoàn hồn nói: "Lão đại, đây cũng là người của chúng ta sao? Gia nhập từ lúc nào đó?"

"Giời ạ, dọa tui một hồi nha, đằng ấy vậy mà là huynh đệ mới nha ha ha ha!"

Ôn Kỳ gật đầu: "Gia nhập vài ngày trước, hôm nay mới chạy tới, về sau mọi người chính là huynh đệ."

Cậu liếc mắt nhìn hải tặc nam một chút, "Đi thôi, tiếp tục dẫn đường."

Hải tặc nam đè xuống cảm xúc nơi đáy mắt, đáp lại một tiếng.

Đám tiểu lưu manh này không có nhãn lực, chẳng qua chỉ cảm thấy những người này có lẽ sẽ rất lợi hại, nhưng hắn lại biết đám người này là dong binh, mà giá thuê đám dong binh này cũng không hề rẻ!

Hắn vốn cho rằng tiểu tử này chỉ là tiểu lưu manh có chút dã tâm, không ngờ tới tựa hồ còn có chút bối cảnh, hơn nữa còn suy tính tới khả năng mình sẽ phản bội lại cậu ta, cho nên đêm nay liền an bài người. Như vậy nếu hắn thật sự mang tâm tư phản loạn cho người bao vây phòng khiêu vũ, e rằng lúc này chỉ còn một cỗ thi thể.

Hắn nhìn một chút người trẻ tuổi bên cạnh, một lần nữa quyết định sẽ quan sát thật kĩ vị lão đại tân nhiệm này.

Đại hán tóc đỏ mang theo cả đoàn màu sắc theo sau, biểu tình cực kỳ thoải mái, làm công việc mưa bom bão đạn nhiều năm, cùng người ta cướp địa bàn của người khác chính là trò trẻ con, gặp được ông chủ ngu ngốc nhiều tiền như vậy, thật sự là phúc khí nha!

Hắn hỏi: "Lão đại, chúng ta đã cướp xong nơi này rồi, còn muốn làm gì nữa không? Tìm một nơi ăn mừng?"

"Người ngốc nhiều tiền" ông chủ nào đó nhìn về phía hắn, cười nói: "Tạm thời không ăn mừng, mọi người về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai làm việc cho tốt."

Đại hán tóc đỏ nói: "Tốt!"

Loại chuyện lặt vặt này trong tiểu bang phái, quả thực giống trò đùa của đám con nít ranh, hắn biểu thị không có chút nào áp lực.

Ôn Kỳ vừa nhìn nét mặt của hắn liền hiểu rõ tâm tư người này, nhưng cũng không giải thích gì thêm, dự định để bọn họ mơ mộng tốt đẹp một chút, đồng thời để tên hải tặc nam kia thu lại tâm tư vớ vẩn của hắn, liền nói đơn giản đôi câu liền đuổi đám người đó đi, nhớ tới Hạ Lăng Hiên trước đó rất sảng khoái, liền gửi tin nhắn đến: Còn chưa ngủ?

Đầu kia chỉ hồi âm một chữ, tựa như khối băng: Ừ.

Ôn Kỳ nói: Còn chưa trở về sao?

Bên kia vẫn chỉ là một chữ: Ừ.

Ôn Kỳ bất đắc dĩ: Tôi nói rồi, đây là ý nguyện của cá nhân tôi, anh không cần phí tâm mà tìm tôi, trở về đi.

Hạ Lăng Hiên nheo mắt lại, trả lời: Nếu không cậu có thể nói cho tôi biết cậu ở tổ chức cứu viện nào, cũng khiến cho người trong nhà thấy yên tâm.

Ôn Kỳ cười cười: Mới thành lập, không có tên tuổi, gọi là tiểu đội cứu hộ vũ trụ(*).

(*): Không có năng khiếu đặt tên, đợi betaaa cutee sửa nha:3

Hạ Lăng Hiên không rõ này là thật hay giả, nhưng vẫn lấy cái thông tấn khí khác ra liên hệ cho trợ lý, nói cho y điều tra thêm xem trong chiến khu có đồ vật gì liên quan đến "vũ trụ" hay không, đồng thời hồi âm Ôn Kỳ: Ừ.

Ôn Kỳ hỏi: Tôi muốn ảnh chụp, anh làm sao dễ dàng như vậy liền cho?

Hạ Lăng Hiên nói: Bởi vì cậu muốn.

Ôn Kỳ khẽ giật mình, đột nhiên nhớ tới mấy đêm trước khi cậu rời đi, khi đó cậu cùng Hạ Lăng Hiên tán gẫu, người nào đó tựa hồ còn mỉm cười, không khỏi hỏi: Hạ Lăng Hiên, anh sẽ không có ý gì với tôi chứ?

_Hết chương 38_

Chúc mừng năm mới muộn tới tất cả mọi người nha, hi vọng các bạn năm mới phát đạt, thành công, nhớ giữ gìn sức khỏe nha <3

Tuần này được nghỉ học vì đề phòng dịch bệnh, sẽ chăm chỉ hơn nha, hi vọng mọi người cũng sẽ hạn chế ra khỏi nhà, nhớ đeo khẩu trang, tích cực phòng chống bệnh, bảo vệ tốt sức khỏe của chính mình:3

Ngày đăng là ngày đặc biệt, là sinh nhật của tui nha, năm nay sẽ cố hoàn của nợ này nha:3333333

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau