Tôi Phải Đào Hôn

Chương 8

Trước Sau
Tâm tình các khách nhân lại càng đặc biệt nhất trí.

Nhân viên phục vụ mặc dù nhìn quen thói đời cũng phải nhíu mày một cái.

Kẻ yếu luôn luôn làm cho người ta ý muốn bảo hộ.

Thiếu nữ yếu ớt mà mỹ lệ, giống như đóa hoa yêu kiều trong mưa gió, các khách nhân lần thứ hai nổi lên tính quần thể mà tia cho người nào đó ánh mắt căm phẫn - súc sinh a! Thời điểm như thế này mà ngươi còn có thể như vậy mặt không đổi sắc.

Trợ lý cũng nhìn về phía lão bản, khẩn cầu lão bản có thể thu liễm, bất quá y biết không có hiệu quả.

Vô số kinh nghiệm thê thảm và đau đớn chứng minh, lão bản mà đã có hứng thú thì có giời cũng không cản được, bọn họ thật hy vọng ngày nào đó lão bản có thể uống thuốc.

Người phục vụ đằng trước, đột nhiên phát hiện kẻ hôn mê kia là thiếu gia của tập đoàn Phái Lãm, nhất thời thẳng tắp sống lưng "trừng ác dương thiện"". Các khách nhân thấy bên trong có chuyện tốt, cũng vội vàng đi tới cứu mỹ nhân.

Cùng lúc đó, có người ở đằng sau hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Trợ lý quay đầu nhìn lại, trên đầu liền đổ mồ hôi lạnh, kia chính là bảo tiêu của thiếu gia kia.

Thành La Tạp là địa bàn của Phái Lãm.

Có câu nói rất hay "cường long nan áp địa độc xà", lão bản nếu chọc phải tổ ong vò vẽ........ Không, với tính tình lão bản y, nếu tập đoàn Phái Lãm cắn chặt không buông tha, lão bản tuyệt đối đem ngựa chọc nát tổ ong vò vẽ.

Đậu xanh rau má không thể nào! Lần này không biết y còn có thể nguyên vẹn mà đoàn tụ với các bạn nhỏ trong công ty không?

Trợ lý có chút run rẩy.

Hội quán người đến người đi, hành lang người người đều nhận thấy nơi đây có động tĩnh, rầm rộ vây quanh lại nơi này. Bọn bảo tiêu lúc này từ trong đám đông bước vào, đẩy trợ lý ra, thâyd thiếu gia nằm trên mặt đất, tức giận hỏi: "Ai làm?"

Phục vụ cùng các vị khách nhân đồng lòng chỉ tay vào tên "súc sinh" nào đó: "Hắn."

Bọn bảo tiêu vì vậy mà đằng đằng sát khí nhìn về phía Trác tiên sinh.

Sự tình tiến triển quá nhanh.

Từ Trác tiên sinh phun ra những câu vô sỉ hạ lưu rồi bảo tiêu đến, tổng cộng chưa đến ba mươi giây, thế cục liền nghiêng về một phía.

Ôn Kỳ chưa từng ngừng khóc thút thít, âm thầm tập trung tinh thần lưu ý sự kiềm chế của Trác tiên sinh, phát hiện sau khi bảo tiêu vào cửa tay người này liền hơi buông lỏng ra, lập tức tận lực tránh thoát, khóc lóc chạy tới đám người, sau đó được các khách nhân bao quanh bảo hộ.

Cậu nghẹn ngào nói cảm ơn, ứng phó một hai câu liền chạy ra khỏi phòng, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng bọn bảo tiêu chất vấn, giống như ngay sau đó liền có thể xảy ra ẩu đả, lại đem người nào đó trói lại.

Bọn bảo tiêu quả thực làm vậy.

Trác tiên sinh nhấc mi mắt, đối với bảo tiêu đạp một phát ngay ngực, phút chốc đại hán 80 kg liền bay ngược ra ngoài nện vô tường, ""ầm"" một cái gian nhà đều rung lên, tựa như thống khổ phát ra tiếng "ù ù".

Bảo tiêu kia theo đó mà "bẹp" một tiếng liền ngã xuống, không rõ sống chết.

Đám khách nhân muốn xông lên nhìn thấy mà choáng váng, bọn bảo tiêu muốn tiến lên hỗ trợ mà giật mình, trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

Trác tiên sinh nói: "Muốn tìm ta tính sổ, có bản lĩnh nói ông chủ các ngươi tự mình tới."

Bọn bảo tiêu lấy lại tinh thần vốn muốn móc súng ra, nghe vậy liền bị hù dọa, tạm thời không có hành động thiếu suy nghĩ.

Trác tiên sinh dứt lời liền hướng cửa mà đi.

Toàn bộ hành trình hắn ta đều nở nụ cười, như một tên ác ma muốn ăn thịt người từ trong sương đen thoát ra. Mọi người đều khiếp đến hoảng, nhất thời đều ra một lối đi. Trác tiên sinh thong thả ung dung đi đến cửa, phát hiện hành lang đã không còn bóng dáng thiếu nữ.

Trợ lý lau mồ hôi lạnh đi theo, cẩn thận quan sát: "... Ông chủ?"

Trác tiên sinh lên tiếng, ý bảo y ở lại thu dọn tàn cục, mang theo hai thủ hạ rời đi.

Ôn Kỳ không vội vã rời khỏi quán, mà đến toilet nữ ở lầu hai.

Cậu cởi bỏ váy trắng, lộ ra váy ngắn bó sát màu đen, mở túi đồ hóa trang cao cấp trên đùi ra, hóa thành phiên bản mới, đem tóc giả cắt ngắn, lãnh diễm mà mở ra cánh cửa, ngẩng đầu liền thấy Trác tiên sinh mang theo hai người vào.

Ôn Kỳ: "..."

Này không khoa học đi?

Cậu chuồn cũng đủ nhanh, một đường lưu ý tình huống phía sau, căn bản không phát hiện có người đi theo, dựa vào hỏi thăm đơn thuần vị "bạch y thiếu nữ" sẽ không nhanh như vậy mà đuổi theo, chẳng lẽ lúc cậu tránh thoát khỏi hắn ta liền bị hắn ta gắn một cái thiết bị định vị?

Nếu quả thật là thiết bị định vị, chắc hẳn là ở cái váy trắng vừa mặc... Ôn Kỳ tâm tư thoáng chốc thay đổi, dường như không có việc gì mà đi ra ngoài, mắt thấy đối phương sắp lướt qua, Trác tiên sinh đột nhiên không hề báo trước duỗi tay, ôm lấy eo cậu, chặn cậu trên ván cửa cạnh đó.

Gian bên cạnh vừa lúc có cô gái bước ra, hoảng sợ, đang muốn chửi ầm lên, chỉ thấy đầu sỏ gây tội quay đầu nhìn qua, đáy mắt đầy quỷ dị sắc bén, ôn nhu nói: "Chưa từng thấy người khác "làm" việc sao? Biến."

Má ơi rõ ràng lớn lên thật đẹp trai, như thế nào mà dọa người vậy!



Cô gái một câu cũng không dám nói, vội vàng chạy mất.

"Các ngươi canh chừng." Trác tiên sinh đối với hai thủ hạ giao phó, kéo lãnh diễm mĩ nhân vào gian bên cạnh.

Thủ hạ hai mặt nhìn nhau, nghe lời mà đứng gác, trong đó một người hỏi: "Ông chủ đến quán này ăn nhầm cái gì sao?"

"Không có... Đúng rồi, chẳng lẽ là ở phòng kia uống rượu?"

"Đệch! Chốc lát liền đi điều tra!"

"Được!"

Ông chủ tuy động kinh thì vẫn là động kinh, nhưng vẫn là lần đầu đói khát như vậy, trong vài phút ngắn ngủi liền muốn đổi hai vị mỹ nữ, khẳng định trong lúc vô tình trúng xuân dược.

Giờ phút này kẻ trúng "xuân dược" Trác tiên sinh một tay chống cửa, nhìn mỹ nhân bị hắn ta vây khốn, đáng giá ngũ quan mới hoàn toàn của đối phương, cười đến sởn tóc gáy: "Muốn đi đâu nào?"

Ôn Kỳ nói: "... Tiên sinh, người có nhận lầm người không?"

"Ta có hay không nhận sai người, trong lòng cô rõ ràng," Trác tiên sinh hỏi, "Bằng không cô cho rằng vì cái gì mà vừa nãy ta dễ dàng cho cô rời đi? Bởi vì nơi đó quá nhiều người, không dễ làm việc đó hiểu không?"

Ôn Kỳ đành nhận mệnh: "Ngài như thế nào tìm được tôi?"

Trác tiên sinh nói: "Bí mật."

Ôn Kỳ: "Máy định vị?"

"Có lẽ đi," Trác tiên sinh thấy cậu còn muốn nói tiếp, nắm cằm cậu, "Đừng cùng tôi nói loanh quanh, tính nhẫn lại của tôi luôn không tốt. Nói đi, Ôn Kỳ đang ở đâu?"

Ôn Kỳ sửng sốt: " -- Ôn Kỳ?"

"Khoan khoan đã!" Cậu ngửa đầu tránh né kiềm chế, "Có phải hay không có gì đó hiểu lầm? Tôi tới đây xác thật điều tra bằng hữu đã mất tích, nhưng người kia không phải Ôn Kỳ."

Trác tiên sinh hỏi: "Ồ, đó là ai?"

Ôn Kỳ há mồm liền tới: "Là bằng hữu tôi tên Long Ngạo Thiên, có thể là bị bọn họ đem bán."

Trác tiên sinh nói: "Kĩ thuật diễn của cô lợi hại như vậy, dựa vào cái gì mà tôi tin cô?"

Ôn Kỳ nghĩ nghĩ, nhụt chí nói: "Tôi không có chứng cứ, tôi chit biết là có khả năng liên quan đến tập đoàn Phái Lãm, vốn định tìm kiếm manh mối, kệt quả bị ngài phát hiện, ngài không tin tôi, tôi cũng không có biện pháp."

Trác tiên sinh dừng một chút, xoa mặt cậu, ôn nhu săn sóc nói: "Tôi có biện pháp, chờ tôi đem đống đồ trên mặt cô xé ra, tra ra thân phận cô, lúc này xem cô có vị bằng hữu đó không liền rõ ràng."

Ôn Kỳ trong lòng "lộp bộp" một tiếng, bất động thanh sắc: "Được, ngài tra đi."

Trác tiên sinh nói: "Cô tên gì?"

Ôn Kỳ nói: "Băng Cơ Vũ? Tử? Táng Ái."

Trác tiên sinh liếc cậu một cái, đem người kéo ra ngoài, chuẩn bị giao cho thủ hạ đem đi điều tra.

Ôn Kỳ phối hợp đi theo hắn ta, nhìn chằm chằm thủ đoạn hắn ta "nắm" tay mình, thở dài nói: "Tôi nói... Mấy ngày trước còn cùng nhau uống rượu, sau khi mang tôi về rồi có thể hay không nhẹ nhàng hơn một chút không?"

Trác tiên sinh gần đây uống không ít rượu, nhưng nghe xong lời này, trong đầu liền liên tưởng đến thân ảnh thiếu niên, nhất thời sửng sốt. Ôn Kỳ trong nháy mắt có cơ hội, thủ đoạn hướng phía dưới dùng sức giãy giụa, ngay sau đó nâng lên hướng thẳng yết hầu đối phương mà húc, khiến cho người này lui về phía sau nửa bước, nhấc chân liền chạy.

Vừa lúc là chỗ ngoặt của toilet, ngoài đó là cửa, hai gã thủ hạ không rõ tình huống bên trong, đột nhiên một người lao ra, bọn họ căn bản không kịp phản ứng. Ôn Kỳ nhanh chóng quẹo phải, chớp mắt vọt tới cửa sổ, trực tiếp phá vỡ thủy tinh nhảy xuống, lộn một vòng tại chỗ, đứng dậy chạy về phía tường sau hội quán.

Chỉ cần vượt qua bức tường, bên ngoài là xe cậu thuê tới.

Đây là phương án chạy trốn khẩn cấp của cậu, không nghĩ tới thật là dùng đến.

Nhưng đáng tiếc vận khí hôm nay của cậu thật sự không tốt, không ngờ chạy đến tường vây, sau đó đụng phải thứ quỷ quái nào đó, cậu quả thực không kịp đề phòng, cả người lảo đảo một bước, nếu không phải có người đúng lúc ôm chặt lấy eo, cậu khẳng định sấp mặt rất khó coi.

Ngay sau đó, sau lưng liền dán vào thân thể ấm áp, âm thanh quen thuộc trầm thấp pha lẫn một chút thở dốc nóng rực bên tai: "Chạy hướng nào?"

Người này tốc độ quá nhanh!

Ba lần thua trong tay người này, Ôn Kỳ nháy mắt liền muốn văng tục, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp khiến cậu không thể nào mở miệng, lời nói đến miệng liền muốn nghẹn, đành nuốt trở lại.

Trác tiên sinh đem người kéo tới góc tường, duỗi tay sờ cổ cậu, ngón tay chậm rãi vuốt ve,rất nhanh cảm thấy mảnh kim loại hình tròn, biết là máy đổi giọng, liền vứt xuống dưới.

Ôn Kỳ ăn đau, nhíu mày: "Nhẹ

chút..."



Cậu liếc mắt nhìn, đem máy đổi giọng cướp về, dán trở lại.

Trác tiên sinh không có ngăn cản, nhìn chằm chằm cậu chốc lát, bỗng nhiên trầm thấp cười rộ lên: "Thế nhưng là cậu."

Hắn ta lẩm bẩm lặp lại: "Thế nhưng là cậu...."

Tiếng cười này mang ý tán thưởng, nghiền ngẫm cùng nguy hiểm, Ôn Kỳ nhất thời không nghe ra hỉ nộ, chỉ cảm thấy hai mắt người này vô cùng nóng bỏng, trong đêm tối cũng cảm thấy tia sáng phát ra nhiệt độ cực lớn.

"Biết không? Mấy ngày trước tôi còn muốn cùng cậu kết giao bằng hữu," Trác tiên sinh nhìn cậu, "Kết quả cậu thật khiến tôi ngoài ý muốn đó bảo bối nhi~...."

"Ông chủ!" Hai thủ hạ thở hồng hộc chạy tới, quấy nhiễu lời Trác tiên sinh còn chưa nói hết, "Ông chủ Phái Lãm tới, đang phái người tìm ngài khắp nới!"

Trác tiên sinh cười nói: "Ta hiện tại không có hứng đối phó hắn, giết đi."

Hai gã thủ hạ tức khắc tưởng quỳ: "Ông chủ ngài đừng nói giỡn!"

Trác tiên sinh vẫn như cũ mỉm cười, không có mở miệng.

Ôn Kỳ cùng hắn ta ở cự ly gần, nghe ngữ khí bâng quơ nhẹ nhàng của hắn ta, trực giác cậu nói là thật, giống như ở lãnh địa Phái Lãm làm thịt kẻ kia cũng như thưởng thức bữa cơm vậy.

Cậu không khỏi lui về phía sau nửa bước.

Trác tiên sinh lập tức đem người kéo trở về, căn bản không cho cậu cơ hội phản ứng, dùng sức đánh vào sau gáy cậu, giao cho thủ hạ: "Trói lại mang đi, đến công ty."

Thủ hạ ngơ ngác tiếp nhận người đang hôn mê: "Về công ty?"

"Đúng, hiện tại liền xuất phát." Trác tiên sinh phân phó nói, "Trở về nhớ chú ý quan sát cậu ta, nói cho đám người ở công ty rằng, nếu để cho cậu ta chạy trốn, ta liền đem "nhiệt tình" này phát tiết trên người bọn họ."

Thủ hạ tưởng tượng một chút hình ảnh kia, phát lạnh mà run lên, khiêng người rời đi.

Trác tiên sinh sửa sang lại quần áo, trở lại hội quán vào phòng riêng hẹn trước với ông chủ Thái của Phái Lãm, hỏi: "Con trai ông đã tỉnh chưa?"

Ông chủ Thái trầm mặt ngồi xuống, nói: "Chưa có, đưa đến bệnh viện rồi."

Trác tiên sinh nói: "Sao không dội nước cho hắn tỉnh?"

Ông chủ Thái nháy mắt tức giận xông lên đỉnh đầu: "Cái gì?"

"Đợi hắn tỉnh, liền biết chuyện này như thế nào." Trác tiên sinh bình tĩnh ngồi xuống, duỗi tay rót rượu cho chính mình. Ông chủ Thái giật mình, liên hệ bảo tiêu ý bọn họ đánh thức con trai, lúc này mới biết đầu đuôi sự tình, nhanh chóng tự phạt một ly, hỏi: "Vậy nha đầu đáng chết kia đâu?"

Trác tiên sinh nhếch khóe miệng, nói: "Đuổi không kịp."

Ôn Kỳ vẫn luôn âm thầm đề phòng Trác tiên sinh, bởi vậy khi đối phương giơ lên cánh tay trong nháy mắt liền nghiêng đầu, cũng không hoàn toàn bị choáng.

Bất quá tốc độ phi hành khí quá nhanh, công ty của Trác tiên sinh lại không quá xa, vì thế khi cậu khôi phục lại ý thức, đã bị mang đến hang ổ.

Bên tai vang lên thanh âm.

"Ông chủ muốn thượng cô ấy? Thật sao?"

"Thật đó!"

"Vậy bạch y thiếu nữ kia là sao thế này? Hay chúng ta thử hỏi ông chủ xem?"

"Ừm, tốt nhất là hỏi một chút."

Ôn Kỳ kêu lên một tiếng, mở bừng mắt.

Nhóm lính đánh thuê ở tầng cao tức khắc nhất trí chạy đến xem qua.

Ôn Kỳ nhìn xung quanh một lượt, nhìn lại dây thừng trên người chính mình, âm thanh lạnh lùng: "Ông chủ của các ngươi thật chẳng ra gì."

Nhóm cao tầng trầm mặc.

Có người mắng ông chủ mình, theo lý thuyết phải phản bác, thế nhưng... người này nói thật đúng a! ( á há há ngài Trác thật vô phúc)

Ôn Kỳ nói: "Muốn theo đuổi người khác phải theo đuổi thật tốt, tôi chưa từng thấy người nào bị cự tuyệt qua liền động thủ trói người."

Nhóm cao tầng tiếp tục trầm mặc.

Hai giây sau, bọn họ tranh nhau chen lấn đồng thời nói: " ------ Chờ chút, cô nói cái gì?"

_Hết chương 8_

P/s: Trác tiên sinh là công đó:")))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau