Tội Phạm

Chương 102: MẬT MÃ TAY SÚNG

Trước Sau
Khi đôi uyên ương Thiệu Quân và La Cường gặp lại lần nữa là ở sảnh khách sạn Yến Sơn Đại.

Khách sạn này là bộ phận đối ngoại trực thuộc Bộ An ninh Quốc gia, một ít nhân viên ngoài biên chế cùng tình báo viên quan trọng thường sắp xếp ở lại đây. Một nửa số phòng trong khách sạn là do nhân viên mật vụ và đặc công chiếm giữ, ngay cả quản lý sảnh và bồi bàn cũng không phải người thường, đeo tai nghe thu nhỏ vào tai, mắt nhìn sáu phương.

La Cường bị giữ ở trong phòng khách sạn, không ra khỏi cửa mấy ngày, thật vất vả mới thở một hơi ra được. Mấy ngày này hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ với đám người Cục 9, nhận dạng, nhớ lại, giải thích và khai báo hết tất cả những gì hắn biết, hơn nữa còn cùng với người An ninh Quốc gia và Công an nghiên cứu thảo luận nhiều kế hoạch truy bắt bọn phần tử xấu. Thậm chí La Cường còn lên giảng bài cho một nhóm người, đích thân biểu thị phương thức làm việc, mánh khóe thường dùng, thói quen ám sát của tay súng đi rừng, tay bắn tỉa có thể sẽ để lộ ra kẽ hở về tính cách khuyết điểm, cái này đó gọi là “Mật mã” sát thủ …… Nếu đổi lại là trước kia, bản thân La Cường đáng ra là tội phạm quan trọng bị công an tiến hành lột da nghiên cứu truy nã toàn thành phố, lúc này lại đến phiên hắn khai ra với người khác, có thể coi là biết hết toàn bộ kịch bản phá án của mấy người này. Những người hoạt động trong lĩnh vực tình báo điều tra tội phạm đều là những thiên tài suy luận và trí nhớ, mấy trăm vật chứng, hơn một ngàn manh mối, cũng không thể thoát khỏi thần kinh nhạy bén của mấy người này.

La Cường nhịn không được tự giễu: “Lúc này bố đây có thể nói là hiểu biết các người, sau này có tên nào mà dụ dỗ bố làm chuyện xấu, tôi sẽ kiên quyết không làm, không chọc đến các người đâu.”

Trần Xử ra tay bóp bả vai La Cường: “Nhóc con cậu tốt nhất đừng có mà làm.”

La Cường bị bóp đau, “Ây da” một tiếng.

La Cường nói với Trần Xử, bố đây ngồi tù quá lâu rồi, ngồi tù cũng ngồi đến choáng váng, đầu óc chậm tiêu, ngài cho tôi ra cửa hoạt động tý đi, thư giản gân cốt?

Họ Trần bóp bóp xương tay, nặn tiếng bẻ khớp xương : “Muốn dãn gân cốt à, khách sạn có phòng tập thể thao, phòng huấn luyện, hai chúng ta đi luyện một trận đi?”

La Cường chớp mắt, nhìn nhìn thân hình dưới áo sơmi bó sát của đối phương, vừa thấy chính là người biết võ, xì một câu: “Thôi bỏ đi, bố không muốn ra tay với ngài, bố thật sự muốn đi hít thở không khí! Trong nhà tù có mùi đấy, các người chưa từng ngồi, không ngửi thấy đâu, hiện tại cả người tôi tòa mùi mốc meo! Cho tôi đi ra ngoài để tan bớt đi, được không?”

Trần Xử hơi để sát vào, theo bản năng hít hít cái mũi, sau đó nhanh chóng lui về sau, lắc đầu.

Ý câu từ miệng La Cường nói ra giống y như lấy chân đầy mồ hôi ra khỏi đôi giày thể thao, sau đó đưa về phía mũi người kia, bố đây muốn đi ra ngoài để tan bớt mùi hôi chân……

Một đám mật công mặc thường phục không có cách, chỉ có thể đồng ý cho người này đi ra ngoài “phân tán mùi”. Nhưng không được bước ra khỏi cửa khách sạn, không thể ra phố lộ diện, Trần Xử nói: “Thằng nhóc cậu mà một thò đầu ra khiến cái tên Lê Triệu Huy liếc mắt một cái tóm được, “bằng” một phát, trực tiếp đưa cậu chầu trời, tháng này chúng tôi ở cùng cậu xem như không công luôn đấy.”

La Cường nhắc tới sống chết vĩnh viễn chẳng hề để ý: “Cậu ta vốn dĩ có thù báo thù, trực tiếp bắn bố đây một phát không phải là xong rồi sao? Các ngươi cũng không cần lo lắng về đại hội XX, nổ Thiên An Môn gì nữa!”

Trong lòng La Cường nhớ thương Bánh bao, cũng biết lần làm việc này không bình thường, hắn không muốn làm đứa trẻ lo lắng, quằn quại.

Hắn ngồi xuống trên sô pha lớn, thoải mái mà ngửa ra sau, duỗi tay bóc hạt dẻ, gọi nhân viên phục vụ.

Còn chưa há mồm, chàng trai nhân viên phục vụ đặc biệt khách khí nói: “Tiên sinh, có người gọi đồ uống cho ngài.”

La Cường hừ nói: “Bố đây không uống mấy thứ của các người, cà phê gì toàn mùi phân gà.”

Nhân viên phục vụ bưng lên một ly trà có nắp: “Gọi cho ngài một tách trà lớn.”

La Cường cười sặc sụa: “Nhãi ranh nào biết bố muốn uống trà mà gọi thế?”

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng tỏ ý, La Cường vừa mạnh quay đầu lại, cách đó không xa có anh đẹp trai nào đó nghiêng một đôi mắt đào hoa, tầm mắt phóng lửa, không ngừng phác hoạ độ cong cái ót của hắn……

Thiệu Quân đội mũ lưỡi trai, vành nón cũng che không được độ sáng của khuôn mặt tuấn tú, mặc quần áo bình thường, nhanh chóng ngồi bên cạnh La Cường.

Hai người thật sự rất nhiều ngày không gặp mặt. Thiệu Quân nắm lấy tay La Cường, La Cường trở tay nắm tay Thiệu Quân ở trong lòng bàn tay của mình, căn bản không rảnh lo người khác, hoàn toàn theo bản năng, gắt gao nắm chặt lẫn nhau, không muốn buông tay……

La Cường buồn bực: “Sao em tìm được tôi?”

Thiệu Quân dùng ánh mắt ý bảo: “Người Cục 9 mời tôi ‘ uống trà ’, nhưng tôi chưa tìm thì anh đã đến rồi.”

La Cường: “Bọn họ để em tìm tôi?”

Thiệu Quân bĩu môi hừ một tiếng: “Nếu bọn họ không để chúng ta gặp mặt, có thể ngày nào đó anh bị đám cháu trai này lặng lẽ nghiền xương thành tro thì ông nội đây cũng không biết anh bị chôn ở cái hố nào!”

La Cường nhíu mày: “Tại sao bọn họ tìm em đến đây?”

Thiệu Quân ánh mắt ý vị thâm trường: “Bọn họ dẫn anh ra tù, lỡ như anh chạy thì sao?…… Trước khi anh làm xong việc ở bên ngoài, tôi cần phải ở lại nơi này, người của bọn họ sẽ nhìn chằm chằm tôi.”

La Cường mắng một câu, ngay sau đó suy nghĩ lại, chỉ vào đứa trẻ nói: “Nhìn chằm chằm em cũng tốt, em sẽ an toàn.”

Hiện tại Thiệu Quân cũng bị người Cục An ninh Quốc gia nhìn chằm chằm, ở vào trạng thái giam lỏng, đang trong thời kỳ không bình thường, chính là sợ La lão nhị sẽ làm chuyện xấu. Đám tình báo kia, khôn khéo lợi hại, cái gì mà không biết? Tất cả các cuộc gọi và email ra nước ngoài trong và ngoài Trung Quốc đều bị giám sát, bưu kiện đều ở theo dõi dưới, nhân viên mật vụ có thiết bị giám sát chuyên nghiệp, chỉ cần nghe thấy những từ nhạy cảm, thiết bị sẽ tự động nhảy lên báo cáo.

La Cường hừ nhẹ mắng: “Mẹ nó, trước kia hai chúng ta ở trong văn phòng em làm chuyện kia, không chừng cái thiết bị nghe lén cũng vang lên đấy, em rên hay như thế, đều để cho người ta nghe thấy hết cả rồi.”

Thiệu Quân cũng mắng: “Mẹ nhà anh, không nói chính sự, chỉ lo nói tào lao, một tháng cũng chưa bắt được tên Huy Tử kia sao?Không phải dùng anh à?!”

Thiệu Quân lại hỏi: “Nếu anh lập công, bên trên có đồng ý thả anh, cho thân phận hợp pháp không?”

La Cường dùng ánh mắt phủ định: “Không nói, bọn họ muốn thế nào thì thế nấy thôi.”

Thiệu Quân hỏa đại: “Tại sao?”

La Cường ngược lại không sao cả: “Chờ bố đây bắt được người sống thì tính sau.”

Thiệu Quân nhíu mày: “Vậy lần này làm việc họ có cho anh dùng súng không?”

La Cường lạnh lùng nói: “Tôi là phạm nhân, em cảm thấy bọn họ có thể yên tâm đưa súng cho tôi sao?”

Thiệu Quân mở to hai mắt: “Tên Huy Tử đó có súng, anh không có súng chẳng lẽ lại bắt anh ra làm bia ngắm cho tên đó?…… Mấy người kia tưởng cái thứ trên cái gáy anh không phải cái đầu mà là búa sắt sao , anh là người bất tử chắc?!”



“Tên khốn nạn……”

Thiệu Quân tức giận thấp giọng mắng……

La Cường thích nghe nhóc con này đầy miệng bực tức hùng hùng hổ hổ, trông rất vui mắt. Hắn thuận tay dùng ngón tay búng búng phía dưới xương quai xanh, phát ra tiếng “bang bang” nhỏ.

Thiệu Quân liếc mắt: “Bọn họ gắn thiết bị giám sát vào người anh à?”

La Cường gật đầu: “Ừm”

“Hiện tại hai chúng ta nói chuyện, bọn họ đều nghe?”

“Ừm.”

“Bà ngoại nó……”

Thiệu Quân lẩm bẩm đến, ánh mắt khôn khéo mà đảo qua bốn phía, toàn trong tầm mắt nhìn không sót gì. Hai người anh một câu, tôi một câu, ánh mắt bắt lấy mấy người mặc thường phục.

“Người đội nón xanh hướng 5 giờ 30 ngu ngốc sau lưng anh.”

“Tay trái em hướng 9 giờ, tên đầu hói đang cầm điện thoại làm bộ nói chuyện phiếm ấy, cũng vậy luôn.”

Thiệu Quân căm giận mà trừng mấy tên mặc thường phục, mặt chìm xuống, sau đó đột nhiên đứng dậy, ăn miếng trả miếng, y như giận dỗi đùa dai, trước mắt bao người theo dõi nghiêng người ngồi lên trên đùi La Cường. Ông nội đây sẽ cho các người nghe, cho các người xem đủ luôn!

La Cường ngồi ổn định vững như núi Thái Sơn, mặt không cảm xúc, ánh mắt cũng chưa giật mình một chút. Hai chân Thiệu Quân kẹp hông La Cường, nâng mặt La Cường, ngực hai người chạm vào nhau, chỉ là theo bản năng trong nháy mắt kia, làn da đã vô cùng quen thuộc quyến luyến cái mùi trên người của nhau. Thiệu Quân liếm môi một cái, không chút do dự hôn lấy La Cường, khiến bản thân trở thành tâm điểm của mọi người trong tầm mắt 200 mét vuông của sảnh khách sạn! Hai người đều mở to mắt, không ngừng xác nhận kiên định lòng trung thành cùng với sự tồn tại của đối phương, môi dùng sức gặm cắn, hàm răng chạm vào nhau, làm đầu lưỡi dây dưa, hôn cằm thô ráp đối phương, hôn lấy đôi mắt, dùng môi cọ xát lông mi. La Cường một ngụm ngậm lấy hai ngón tay Thiệu Quân ……

Micro mini được lắp trên người La Cường phát ra hai tiếng ho khan cực kỳ xấu hổ.

La Cường không để ý tới, đổi tư thế, một tay ôm eo Thiệu Quân, một tay xốc mũ Thiệu Quân lên, xoa tóc loạn ……

Thiệu Quân không cam lòng hưu mà gặm một hồi lâu, trên mặt mang theo khoái cảm hưng phấn. Đối thủ chưa loại bỏ, đại chiến sắp tới, mưa máu gió tanh, trong lòng y lúc này lại nghĩ về lần đầu tiên này, hai người dưới ánh nắng, không cần kiêng dè ánh mắt mọi người, để cho bọn họ xem, xem hai chúng tôi kiêu ngạo không kiêng dè mà yêu như thế nào!

La Cường vỗ nhẹ mông Thiệu Quân: “Có thể, cút rồi đấy.”

Thiệu Quân cố ý nói với micro trên ngực La Cường, chất vấn: “Nhìn thấy chưa? Đủ rồi chưa? Biết lão Nhị nhất định sẽ không chạy, không rời khỏi tôi rồi chứ?”

La Cường cưng chiều mà sờ sờ đầu Thiệu Quân, muốn ngăn xúc động khiêu khích của người này lại, không cần thiết.

Đáy mắt Thiệu Quân đột nhiên tuôn ra hơi nước uất ức, gầm nhẹ nói: “Nếu đã như vậy, ra cửa làm việc không thể cho anh ấy một khẩu súng sao, đừng để anh ấy xảy ra chuyện gì, được không?!”

……

****

Từ chỗ La Cường, Thiệu Quân biết được thân phận thật sự của tay súng mục tiêu, đây cũng là một trong những yếu tố khiến Cục An ninh quốc gia cần sự giúp đỡ của La Cường.

Căn cứ bức họa miêu tả Hồ Nham, thông tin của La Cường, từ hàng ngàn tệp tin trong máy tính, La Cường tỉ mỉ nhận dạng, cuối cùng chỉ vào một bức màn hình, là cậu ta.

Người này tên Lê Triệu Huy, làm việc hằng năm ở biên cảnh Lưỡng Quảng Vân Nam, hơn nữa từng sống ở Miến Điện, từng tham gia buôn lậu kinh doanh vũ khí ở một tỉnh ven biển, năng lực sinh tồn dã ngoại cực mạnh, có thể ở lại trong rừng sâu mấy tháng trời, không với tiếp xúc đám người, rất khó bắt giữ. Mà người phía trên muốn bắt chính là Huy Tử, tốt nhất có thể bắt người sống, sau lưng người này có thể liên quan sâu hơn với tập đoàn nước ngoài, phát động một cái ảnh hưởng toàn cuộc.

Nếu La Cường không xem tư liệu, bản thân cũng không nhớ, năm đó hắn từng có chút “tình cảm qua lại” với người nào đó.

Núi sâu rừng rậm Miến Điện, nóng dính ẩm ướt, rắn trùng khắp nơi, hai bên lính đánh thuê ở trong thôn sống mái với nhau, đạn phốc phốc ăn vào tường ống trúc, khắc xuống một vết thương kinh khủng, thuốc súng chất nổ thấp kém đã nhấn chìm toàn bộ ngôi làng vào biển lửa, phụ nữ và trẻ em một mảnh thét chói tai kêu khóc……

La Cường san bằng bọn phần tử xấu ở trong thôn, giơ súng đuổi vào rừng cây, nửa thân hình trên tối đen nhanh chóng di động ở trong rừng, áo ba lỗ quân đội và áo rằn ri bị bắn máu văng tung tóe, ánh lửa hắt đỏ cả gương mặt cùng ngực của hắn. Hắn nằm mai phục trên sườn núi, xa xa hạ gục một nhãi con phía đối phương, ngay sau đó chợt xuất hiện ánh lửa, phát hiện hắn đang ám sát là mấy đứa nhóc choai choai, trước ngực còn vác súng trường.

Một cậu bé khác, quỳ một gối ở bên cạnh đứa trẻ đã đã chết, cởi áo ra, dùng áo dơ bẩn liều mạng lắp kín ngay đầu đối phương, muốn ngăn không cho óc trào ra.

Một lát sau, cậu bé kia từ bỏ, ngơ ngác mà quỳ, mặt không cảm xúc, cúi đầu hôn lên cái trán không còn hình dạng gì kia.

Cậu bé lấy dây chuyền nhỏ bằng ngà voi trên cổ người bạn đồng hành đã mất hơi thở của mình, rồi đeo lại lên trên cổ của mình.

Vài ngày sau, La Cường gặp phải ba cái bẫy ở trong rừng, gặp phải phục kích, bị người ta bắn vào bụng dưới, máu trào ra, nửa người bê bết máu đỏ.

Thiệu Quân nghe mà giật mình, nhanh chóng cúi đầu xốc lên áo La Cường lên, kéo lưng quần xuống, nhìn chằm chằm vết thương sâu kia.

Vết thương ăn sâu vào lông vùng tam giác bẹn, nó được một hình xăm rồng đen nhỏ tự nhiên vừa phải che đi, lộ ra vẻ thô ráp nam tính của một người đàn ông.

Thiệu Quân lẩm bẩm mà nói: “Cái này cũng quá độc ác rồi!”

Thiệu Quân hỏi: “Tên này năm đó bao lớn tuổi?”

Trong nháy mắt La Cường rơi xuống rơi khỏi vách đá thở gấp nhìn thoáng qua, khuôn mặt kia để lộ giữa đám lá rậm rạp. Chỉ là thiếu niên choai choai mười bốn mười lăm tuổi, hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt lấm lem lớp sơn ngụy trang, đôi mắt lại mang màu máu lạnh hơn số tuổi ấy. ……

Mấy người đi đường hiện tại đều đang liều mạng đang ráo riết tìm kiếm tung tích của người này, tranh thủ hành động trước đối phương một bước, cố gắng bắt giữ hoặc là tiêu diệt ngay.



Lê Triệu Huy đã gửi một bức thư qua bưu kiện để uy hiếp công an, nếu không cho La Cường ra tới đấu một chọi một thì sẽ ngay ngày khai mạc hội nghị XX, ở đường Vành Đai Hai ở Bắc Kinh sẽ ném một quả bom lên trên xe bus, để mông xe bus nổ tung, rồi sẽ cho nổ cổng Thiên An Môn thành một cái lỗ lớn.

Những người ở trên có thể không thực sự quan tâm đến sự sống chết của tên tội phạm trọng hình La lão nhị, nhưng mà loại hành động đe dọa bạo lực trắng trợn nhằm khiêu khích uy quyền của bộ máy nhà nước này, nếu thỏa hiệp, thật sự đẩy La Cường ra họng súng, thì quả thực chính là sự sỉ nhục danh dự và đạo đức của toàn bộ công an toàn thành phố, những tinh anh đại đội công an hình sự ghét cái ác như kẻ thù của Cục công an thành phố cũng không đồng ý. Huống hồ, thời kỳ đặc biệt, an ninh của toàn thành phố là một nhiệm vụ chính trị, một biến động nhỏ trong thành phố cổ đông dân cư cũng có thể gây ra thương vong nặng nề, trên một chiếc xe bus có đến mười mấy mạng người. Lúc này, tuyệt đối không thể để có chuyện xảy ra.

Bởi vậy, công an cần thiết phải ra tay trước đối thủ, tìm được chỗ ẩn nấp của Lê Triệu Huy, hoàn toàn giải trừ nguy cơ.

Người này giỏi về hóa trang, không có di động, cũng không dùng thẻ tín dụng thẻ mua sắm, thậm chí hiếm khi tiêu tiền mặt, không nói chuyện với người xa lạ, không ở nhà trọ, màn trời chiếu đất, không bại lộ tung tích, tìm như thế nào?

Cục 9 điều tra, Bộ công an cũng điều tra, mấy ngày này tuy rằng cục trưởng Thiệu từ người phụ trách tạm thời hạ xuống “Trợ giúp phá án”, cũng không nhàn rỗi. Ông ở văn phòng cả ngày lẫn đêm, nghiên cứu ở trong máy tính, suy tư hình ảnh vật chứng, ngón tay ấn chuột dừng lại……

Thiệu Quốc Cương xách theo một túi công văn hình ảnh, vội vã tiến vào khách sạn Yến Sơn Đại.

Một đám người căng thẳng họp kín trong phòng, các loại ảnh chụp phủ kín đầy đất, một giường.

Thiệu Quốc Cương ý bảo: “Các người nhìn đi, đây là xác còn sót lại của chất nổ ở cửa sau nhà ăn, thuốc nổ được chế tạo theo phương pháp cao cấp nước ngoài, uy lực mạnh hơn so với thuốc nổ tiểu đả tiểu nháo(1) của chúng ta rất nhiều. Nhưng mà, hộp nhựa bao bì được trang bị bên ngoài, tôi cho rằng đây là hàng sản xuất trong nước, có chữ Trung Quốc này.”

(1) ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.

Trần Xử chỗ nhún vai: “Thế có ý nghĩa gì?”

Thiệu Quốc Cương nói: “Loại này hộp nhựa này trong thành phố có bán, có thể điều tra xưởng sản xuất cụ thể, nhãn hiệu.”

Một đám người hai mặt nhìn nhau, còn chưa hiểu lắm. Loại này hộp nhựa nhỏ này cũng không phải Louis Vuitton Hermes, hãng nào sản xuất? Có nhãn hiệu gì? Cũng không có gì khác hơn là một xưởng sản xuất sản phẩm nhựa nhỏ ở Thuận Nghĩa hoặc là ở một vùng ngoại ô nào đó đâu.

Thiệu Quốc Cương lại lấy ra một tấm ảnh vật chứng, chỉ vào nói: “Lưỡi dao này được lấy từ trong bụng phạm nhân Lại Hồng Binh lớp số 3, đây có lẽ là vũ khí mà Lê Triệu Huy lén mang vào trong nhà tù, nó có nhãn hiệu, có tên xưởng sản xuất, bên ngoài có bán.”

La Cường nhướng mày, thâm trầm mà nhìn chằm chằm cục trưởng Thiệu.

Cục trưởng Thiệu lấy ra thêm một bức ảnh: “Đây là cái thứ ba, được tìm thấy trong xác xe bị đốt cháy. Một chiếc túi du lịch bằng vải dù thường được dân nhập cư sử dụng, nhưng cái này tương đối đặc biệt, đây là màu xanh quân đội, có thể liên quan đến thói quen của nghi phạm, những người khác thường dùng túi vải bố màu đỏ hoặc màu xanh lam, cậu ta thì dùng túi vải dù dày quân đội màu xanh lục.”

Ánh mắt Trần Xử hoài nghi: “Cho nên, ba thứ này trông có vẻ chỉ là mấy thứ bình thường nhưng thật chất không bình thường, đúng không cục trưởng Thiệu?”

Cục trưởng Thiệu: “Thoạt nhìn cực kỳ bình thường, nhưng mà mấy thứ này, Lê Triệu Huy đã mua được ở nơi nào?”

Thiệu Quốc Cương nói ra hết toàn bộ suy nghĩ của mình: “Người này ẩn núp ở thành phố Bắc Kinh đã lâu, hơn một năm, bởi vậy, đồ vật của cậu ta rất có thể là mua ở địa phương, không phải bên ngoài mang vào.”

“Hành tung người này luôn bí ẩn, rất ít khi tiếp xúc với người khác, không dễ bị người khác phát hiện, vô cùng cẩn thận, bởi vậy tôi phán đoán số lần cậu ta đi ra ngoài mua đồ rất ít, rất có thể mỗi lần cậu ta mua đủ tất cả mọi thứ đều chỉ ở một chỗ, sau đó mang tới một nơi ẩn nấp cố định rồi chế tạo ra thuốc nổ mạnh.”

“Cho nên, nhãn hiệu sản xuất của của ba thứ này, chúng ta sẽ đặt giả thiết là kẻ tình nghi đã mua những thứ này ở cùng một chỗ, cùng một cửa hàng.”

Thiệu Quân ngắt lời ở một góc đằng sau một đống đầu đen: “Tôi cảm thấy không có khả năng, cục trưởng Thiệu, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ đến ba nơi để mua, mua ở các nơi khác nhau.”

Thiệu Quân ở trong những trường hợp nghiêm túc sẽ chú ý xưng hô, xưng hô cục trưởng Thiệu, không gọi ba lung tung.

La Cường ngậm thuốc lá lạnh lùng mà mở miệng: “Tôi cảm thấy rất có khả năng, Lê Triệu Huy giống loại người này.”

Thiệu Quân quay đầu trừng La Cường: “Thế anh thường mua đồ như vậy à?”

Giọng điệu La Cường mang trào phúng: “Đàn ông mua đồ đều như vậy cả thôi. Cũng đâu phải phụ nữ có chồng đi dạo? Còn chọn? Chém với trả giá các thứ?”

Thiệu Quân: “……”

Thiệu Quân uất ức, hung hăng trừng mắt nhìn La Cường một cái, quay đầu.

Cục trưởng Thiệu vung tay lên, để hai cái tên mượn cơ hội làm việc riêng ve vãn đánh yêu này câm miệng lại.

Thiệu Quốc Cương trịnh trọng tổng kết nói: “Cho nên chúng ta hiện tại cần phải tìm được, toàn thành phố Bắc Kinh có bao nhiêu gia cửa hàng đồng thời bán ba thứ đồ vật này.”

La Cường hiểu rõ ý cục trưởng Thiệu, cắn thuốc gật đầu: “Sẽ không có quá nhiều cửa hàng như thế, sau đó các người thu nhỏ vòng vây lại, tìm được khu vực đại khái, bố đây sẽ ra tay.”

Thiệu Quân nghiêng dựa đầu giường, nhìn đống ảnh chụp trải trên bàn, đột nhiên xốc lên một tấm trong đó: “Cổ vịt?”

Cục trưởng Thiệu nắm tay y một cái: “Đây là túi hút chân không được phát hiện trên núi, có thể là lúc ấy bọn họ chờ ở trên núi, ăn nó để giết thời gian.”

Thiệu Quân nói: “Chắc chắn rồi, bình thường không ai đến sườn núi đó, dù cho thôn dân ở gần đó, bọn họ sẽ mua ‘Vịt Cửu Cửu’’ trong thành phố rồi lên đó ăn hay sao? Trên túi hút chân không còn có nhãn hiệu này.”

Đôi mắt Thiệu Quân đột nhiên sáng ngời, trên mặt lộ ra hưng phấn khó nhịn: “Lê Triệu Huy tuyệt đối không có thời gian tâm trạng đi dạo ở trong thành phố, cho nên cậu ta sẽ không đi dạo đến một cửa hàng như vậy, chúng ta nên tìm tiệm tạp hóa nào đồng thời bán ba thứ này, hơn nữa ở gần đó còn có tiệm bán cổ vịt cay!… Cái này tôi quen lắm, để tôi đi tìm cho!”

La Cường có đôi khi không thể không thừa nhận, ngần ấy năm ba vợ hắn thăng liền mấy cấp, liên tiếp lập công, tuyệt đối không phải người dựa vào vận may hoặc là có người chống lưng. Cơ sở xuất thân của Thiệu Quốc Cương là tinh anh hình cảnh, hơn nữa kỹ thuật bắn súng không tồi, thời khắc mấu chốt thật sự có thể đứng vững, có thể gánh được khối chuyện hơn cái đám dưới quyền lông tơ trên mặt còn chưa mọc đủ kia.

Các trinh sát an ninh quốc gia và công an được điều động theo hai hướng, truy quét toàn bộ thành phố với tốc độ cực nhanh, hiệu quả công việc ngoài sức tưởng tượng của người bình thường..

Mấy giờ sau, kết quả ra tới, có năm cửa hàng trong thành phố bán ba thứ này cùng một lúc, nhưng chỉ có một cửa hàng liên quan đến cổ vịt. Cửa hàng lại không xa đại viện Bộ Quốc Phòng và khách sạn Yến Sơn Đại. Ở phía tây Hải Điện, trên đường Hương Sơn, có một tiệm tạp hóa nhỏ như vậy, bên cạnh là cửa hàng có bán cổ vịt mà La lão nhị và Thiệu Tam Gia thích nhất.

Vòng vây từng bước một thu nhỏ lại……

Tất cả các tiêu điểm đều tập trung về phía tây đường Hương Sơn, khu thắng cảnh trong bán kính hơn chục km Yến Sơn. Nơi này là bộ phận chính núi non Yến Sơn, những ngọn đồi nhấp nhô, cây cối tươi tốt xanh um, trong núi trải rộng thác nước dòng suối, đường miếu thấp thoáng, tháp chuông ngân vang, một quang cảnh tráng lệ tuyệt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau