Tội Phạm

Chương 106: ĐƯỜNG CÁP TREO KINH HỒN

Trước Sau
Xung lực nháy mắt trúng đạn thật lớn khiến La Cường ngã về phía sau, máu loãng bùng lên mặt, một cổ, cả người.

Gân đau thịt đau cũng không bằng đau xương cốt, viên đạn găm ở trên xương quai xanh dày cộp, cảm giác đó giống như cái cưa sắt đang cưa xương, cơn đau dữ dội như chẻ đôi khiên hai mắt hắn biến thành màu đen.

La Cường trong miệng tuôn ra hơi thở gấp liên tiếp cùng tiếng mắng, mỗi một hơi thở thì sẽ tuôn ra một cục máu trên miệng vết thương.

Lê Triệu Huy thật sự lợi hại. Đời này La Cường chưa từng chịu thiệt lớn như vậy trong tay ai, vậy mà lại ăn hai phát của cậu ta. Một phát dưới bụng xăm hình con rồng nhỏ, một phát trên này xác định phải xăm bánh bao lớn rồi.

“Mẹ kiếp, đồ khốn kiếp chó nuôi……”

“Bố…… Hôm nay…… Nhất định sẽ giết mày……”

La Cường mắng, xốc lên ống quần, lấy ra một con dao giấu trong cạp quần..

Chính hắn dùng tay cố hết sức vuốt, kéo ra cổ áo, hàm răng cắn quần áo, tim đập một nhịp, một đao xẻo vào xương quai xanh đau nhức ……

La Cường lấy viên đạn ra, viên đạn đồng mang theo một khối máu thịt vụn mơ hồ.

Hắn bôi một nắm bột thuốc cầm máu lên cổ, thân thể dựa vào trên thân cây, hung hăng mà thở gấp, bên tai là tiếng mấy cảnh sát nằm trong cây cối xả giọng gọi bộ chỉ huy, La Cường bị thương, La Cường trúng đạn! Kẻ tình nghi tiếp tục bỏ chạy về phía đỉnh Lư Phong! Yêu cầu đại đội chi viện!

Mặt trời buổi chiều chiếu rọi trên mặt đất, ánh nắng chiếu vào rừng cây như từng chùm sợi vàng xuyên qua bọc kim tuyến, chiếu vào gương mặt của La Cường.

La Cường dập một điếu thuốc, ngắt một điếu thuốc, nuốt một ngụm lá thuốc rồi nhai ngấu nghiến trong miệng, dùng mùi thơm và chất tê liệt của hắc ín để kìm nén cơn đau. Hắn nhặt lên súng trường, nhảy ra khỏi chỗ ẩn núp, dọc theo dấu chân chạy trốn Lê Triệu Huy, nhanh chóng truy đuổi về phía đó…

Toàn bộ sân trong của chùa Bích Vân trống rỗng, du khách đều sợ tới mức chạy hết, khu thắng cảnh Hương Sơn cũng đang thu dọn hiện trường cái này đến cái khác, bộ chỉ huy ở kênh tru lên, bảo vệ an toàn quần chúng, tránh thương vong trên diện rộng.

La Cường một đường đuổi theo Lê Triệu Huy ở trong bụi cỏ, trên vỏ cây lưu lại vết máu loang lổ.

Hắn biết đối thủ cũng bị thương, chạy không nhanh, chạy không xa.

Hắn vừa chạy vừa lần theo trong rừng cây bên đường núi, trên bậc đá của đường núi có hàng đống du khách già trẻ lớn bé đang dắt tay nhau y như chạy nạn, hỗn loạn thành một cục.

La Cường tự hỏi một hồi, tình huống xấu nhất hôm nay là Lê Triệu Huy bắt cóc con tin chống lại lệnh bắt, hoặc là dứt khoát cầm súng chỉa vào đám người vô tội đại khai sát giới, kéo theo một đám làm đệm lưng.

Nhưng mà, người này hiển nhiên từ lúc bắt đầu liền không định làm như vậy. Mục tiêu cuối cùng của Lê Triệu Huy chính là muốn làm thịt hắn, phân cao thấp sức chiến đấu giá trị vũ lực, trong mắt không chứa những người khác, không để ý sống chết, rõ đầu rõ đuôi đẫm máu liều mạng.

La Cường chỉ nghĩ trong chốc lát, cũng bình thường trở lại. Huy Tử và hắn là một loại người, lăn lộn cùng chung một đường, bò từ trong đống người chết ra. La lão nhị hắn năm đó cũng từng lâm vào thiên la địa võng của cảnh sát, một mình liều mạng nơi chân trời. Thân thủ dũng mãnh tính tình cao ngạo đã là quyết định, loại người như bọn họ sẽ không lợi dụng người già phụ nữ và trẻ em để cản súng cho bản thân. Ngược lại cũng không phải vì thương hoa tiếc ngọc tính mạng người không liên quan đến mình, mà là không có suy nghĩ bỉ ổi tham sống sợ chết, là đàn ông, chết cũng phải chết cho giống đàn ông. Con đường hiện tại Lê Triệu Huy đang đi, chính là con đường cùng năm đó hắn đã từng đi qua ……

Khu thắng cảnh Hương Sơn vừa bước vào mùa cao điểm tiết thanh minh trong năm, du khách rất nhiều. Từ đỉnh chính đến chân núi, từ một đường cáp treo nối liền, xe cáp lúc ẩn lúc hiện giữa mấy ngọn cây rậm rạp.

Dòng du khách chờ đi cáp treo vòng vèo lên đỉnh núi nhiều vòng, rất nhiều người đã chờ đến hai giờ. Khi nhân viên công tác nhận được thông báo công an muốn sơ tán quần chúng, đại đa số người đều không vui đi, không đồng ý xuống núi.

“Chúng tôi xếp hàng ở đây hai tiếng đồng hồ rồi, bây giờ các người nói với ông đây cáp treo không mở được hay sao?”

“Chúng ta từ nơi khác đến, trước nay chưa từng ngồi qua cáp treo Hương Sơn! Đi một quãng đường thật xa, nào còn có ngày tháng khác mà rãnh rối đến một chuyến thủ đô nữa chứ? Các người phục vụ khách kiểu như vậy à!”

“Không thể không mở ra! Chúng tôi muốn ngồi cáp treo!!!!!”

……

Khi hình người ngụy trang nhuốm màu máu xanh đậm cầm theo súng xuất hiện trên đỉnh núi thì khiến cho đám đông hỗn loạn, phụ nữ thét chói tai.

La Cường theo sát Lê Triệu Huy xông lên đỉnh núi, toàn thân đẫm máu, toàn bộ vạt trước áo sơmi đều nhuốm máu, rất giống một vị la sát tắm máu chạy ra từ khu thờ La Hán chùa Bích Vân, mang gương mặt màu đồng tựa như dùng sắt nóng chảy cùng lửa đỏ tôi luyện ra. Mấy đứa trẻ trực tiếp bị La Cường dọa khóc……

Đỉnh núi Lư Hương như một bàn tay to lớn, dòng người chen chúc xô đẩy. Những nhân viên mật vụ giữ gìn trật tự bị đám đông xô đẩy không dám bắn, cảnh sát cầm súng gần như bị người ôm đầu chạy trốn áp đảo.

Chân núi đều xa xa nghe được hỗn loạn phương hướng đỉnh núi.

Lê Triệu Huy chen chút ở trong đám người, La Cường cũng thế, trận thế trước mặt còn đông hơn cả xe buýt 300 vào giờ cao điểm lúc sáu giờ tối, hoàn toàn bất động.

Lê Triệu Huy quay đầu nhìn ra vị trí La Cường, một nhóm du khách trước đó chưa tới chân núi, cáp treo vẫn đang vận hành, Lê Triệu Huy nhảy lên một xe cáp, để cáp treo chở cậu ta đến thung lũng rợp bóng cây.

“Cậu ta đang ở trên xe cáp!”

“Cậu ta đang đi xuống!”

“Tất cả các đơn vị ở cổng vào công viên chú ý! Kẻ tình nghi đi xuống!”

Nhưng mà, lúc này trung tâm chỉ huy không tìm thấy vị trí của La Cường, vệ tinh định vị trên người La Cường trang bị theo micro cũng cùng nhau báo hỏng.

Trong xe chỉ huy có người nói thầm: “Con mẹ nó, lúc này La lão nhị chắc đã chui vào rừng cây, trực tiếp bỏ chạy luôn rồi.”



Thiệu Quốc Cương cau mày, đột nhiên khó chịu, không ưa một số người, phản bác nói: “La lão nhị là người thế nào? Sao cậu ta có thể canh đến thời điểm này mà bỏ chạy? Cậu ta bị bắn một phát mà không trả thù lại thì cậu ta nhất định không phải La Cường!”

Tuy nói cục trưởng Thiệu không lăn lộn theo cùng một con đường với La lão nhị , nhưng ông tự biết mình hiểu rõ tính của La Cường hơn người chỉ huy đang ngồi trong xe này.

La Cường không đi sâu vào rừng cây, mà đi theo một chiếc xe cáp phía sau cùng với Lê Triệu Huy đồng loạt trượt xuống thung lũng núi.

Giữa hai chiếc xe vẫn còn ba chiếc, dây cáp bị lung lay, thiết bị máy móc bị kẹt một chút. Lê Triệu Huy quay đầu lại giơ tay bắn, La Cường trốn, đạn “keng keng” bắn trúng cột kim loại của cáp treo.

La Cường ổn định tinh thần nhắm vào người phía trước. Hắn cũng không dám bắn một cách hấp tấp, phía trước có rất nhiều khách du lịch đang ngồi trên cáp treo, mỗi người đều co ro ôm đầu sợ hãi trong cáp treo.

Qua tầm ngắm của khẩu súng bắn tỉa, La Cường bất ngờ tìm thấy người mình quen nhất trong chuyến cáp treo đi lên núi.

Thiệu Quân đang cầm súng, khuôn mặt tái nhợt và nghiêm nghị, tay trái đỡ cổ tay phải để điều khiển thăng bằng. Y và La Cường đồng thời nhắm vào đối thủ, muốn cầm còi từ các hướng khác nhau để tấn công hai chiều, Lê Triệu Huy nhất định không thể chạy thoát được.

La Cường giật mình mà muốn mắng người.

Ngu ngốc!

Bánh bao!

Đây đang là loại tình hình gì chứ? Ai mẹ nó để em chạy đến đây?! Quả thực là muốn mạng bố mà……

Lê Triệu Huy cảm thấy bản thân rơi vào một cuộc tấn công hai hướng. Cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua La Cường, ánh mắt lóe lên, lúc này đột nhiên nâng súng lên, nhắm thẳng vào phương hướng dây cáp treo!

Dây cáp kim loại trúng đạn phát ra tiếng tét đột ngột, cả đường dây cáp kim loại rung chuyển dữ dội nhiều lần, dây cáp phát ra những tiếng “cạch cạch” cực kỳ kinh khủng, cả người lơ lửng trên không, cả sườn núi như vỡ tung ra như đến ngày tận thế, tiếng la hét và hú hét thay nhau tru lên……

Những người hú hét còn bao gồm Thiệu Quân, rơi xuống chính là vực sâu vạn trượng. Vào thời khắc sinh tử, người bình thường cũng sẽ sợ chết. Chỉ có Lê Triệu Huy và La Cường là những người duy nhất không đặt chú ý lên trên toàn bộ dây cáp, mạch não bình tĩnh cực kỳ, tuyệt đối không phải người bình thường.

Hỏng mạch, đứt cáp treo, tất cả cáp treo không di chuyển được, mắc kẹt ở lưng chừng núi, một cáp treo lơ lửng trên cao giữa rừng cây rung chuyển kinh hoàng.

Lê Triệu Huy chỉ bắn một phát súng, không có ý muốn giết tất cả mọi người trên cáp treo.

Hình như người này đang muốn buộc cáp treo dừng lại, tại sao?

Giây tiếp theo, La Cường đột nhiên hiểu ra.

Lê Triệu Huy vác súng trường trên lưng, bước lên ghế ngồi, chân phát lực đạp một cái, dáng người dang rộng hai cánh tay giống như đại bàng, thuận thế nhảy vọt vào trong thung lũng!

“Moá!!!!!”

La Cường giật mình rống giận, đấm một đấm vào thanh sắt.

Hắn và Thiệu Quân hai người trơ mắt nhìn Lê Triệu Huy nhanh chóng đâm vào ngọn cây, sau đó đột nhiên mở một chiếc dù nhỏ màu xanh lá cây, vung về phía khu rừng rậm, nhanh chóng biến mất vào màu xanh của lá cây…

La Cường bị mắc kẹt trên cáp treo. Chỉ tay về phía Thiệu Quân gầm rú, chửi má nó, muốn nhảy qua cáp treo của Thiệu Quân, túm lấy Bánh bao hung hăng cắn cho mấy phát. Hàng ngàn vạn phép tính, vậy mà không biết thằng nhãi này lại giấu một chiếc túi dù quân trang mini trên người cậu ta, lúc mấu chốt sẽ lấy ra…..

Con đường trên núi Hương Sơn, La Chiến che chở mẹ Trình theo dòng người đi xuống dưới chân núi.

Dưới chân núi, cảnh sát đã sơ tán đám đông và ô tô trong bãi đậu xe.

Trên đường đến vùng hải ngoại Hương Sơn, Hồ Nham đang ngồi trong một chiếc taxi chạy quá tốc độ, mặt ló ra ngoài cửa sổ dò tìm.

“Bác tài, chạy nhanh lên chút nữa đi……”

Tài xế giọng điệu cũng là người địa phương : “Còn nhanh nữa ư? Gấp gáp quá sẽ chết người đó?!”

Sắc mặt Hồ Nham tái nhợt. Gã biết nơi này, gã biết hai người kia không sợ chết, hôm nay ít nhất sẽ có một người phải chết ở nơi này.

Hồ Nham chỉ muốn xem rốt cuộc là ai sẽ chết … Gã không nói cho cảnh sát biết hết sự thật, ngày hôm đó Lê Triệu Huy đã ôm hôn lên cổ gã trong tiệm cắt tóc nhỏ, rồi hôn lên lưng gã từ trên xuống. Lê Triệu Huy đã cởi ra mặt dây chuyền ngà voi nhét vào trong tay gã.

Trung tâm chỉ huy bị mất vị trí của mục tiêu. Rất đông cảnh sát đặc nhiệm tiến về phía thung lũng tiến hành quét thảm sâu trong rừng rậm, lúc này đều cho rằng nghi phạm đã chạy vào trong núi, người này không dám tới chỗ đông người.

“Chiếc dù mà nghi phạm sử dụng đã được tìm thấy ở đâu đó trong thung lũng!”

“Chiếc ô … chiếc ô … chiếc ô vẫn còn treo trên cành cây, nhưng người đã biến mất!”

Trong bãi đậu xe, Trình Vũ bị người ta gõ cửa sổ xe đánh thức dậy, mê man, miễn cưỡng mở mắt.

“Giới nghiêm, di chuyển xe, di chuyển xe! Chạy nhanh rời khỏi nơi này!”

Cảnh sát hiện trường nhìn cậu gào lên.



“Tại sao lại giới nghiêm? Có chuyện gì vậy?”

Trình Vũ dò đầu ra cửa sổ xe, nhíu mày hỏi.

“Cậu nhanh chóng chạy đi, đừng có ở đây nói nhảm nữa, mau lùi xe chạy đi!”

Trên đường cáp treo truyền đến tiếng súng, đôi mắt Trình Vũ chậm rãi trợn tròn, giật mình……

Trình Vũ nắm lấy di động rống vào: “La Chiến? La Chiến, anh có sao không? Mẹ tôi có đó không?”

La Chiến hét lên ở đầu bên kia của điện thoại: “Anh đang ở lưng chừng núi, mẹ em ở với anh, không sao cả, anh cũng không sao, tụi anh sẽ xuống ngay! ”

Trình Vũ nghiến răng, khởi động xe, lao thẳng về phía cổng công viên.

Nhân viên cảnh sát phía sau đuổi theo hét lớn: “Này này, cậu lái đi đâu vậy ?!”

Trình Vũ định đi đón bà cụ. Rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra trên núi, có người cầm súng, chắc chắn sẽ làm bị thương những người vô tội. La Chiến vẫn còn ở trên núi, mẹ cậu vẫn đang ở trên núi, làm sao cậu có thể để lại mẹ cậu và La Chiến ở lại, rồi tự mình lái chạy trốn cho được?

Chỉ vài giây sau, Trình Vũ đang muốn mở cửa bước xuống xe, một nòng súng lạnh lẽo áp vào đầu, đẩy cậu trở lại vị trí lái xe.

Trình Vũ vẫn không nhúc nhích.

Lê Triệu Huy lắc mình vào xe, ngồi trên ghế sau, nòng súng chỉa ót Trình Vũ. Mồm miệng người này lạnh băng, không một câu nói nhảm: “Lái xe.”

Trình Vũ vẫn không nhúc nhích, không phản kháng, cực kỳ bình tĩnh. Cậu không có súng, nhưng trong tay đối thủ có súng, kháng cự sẽ tìm cái chết.

Trình Vũ hỏi: “Mày muốn làm gì?”

Lê Triệu Huy: “Ông muốn mày lái xe.”

Trình Vũ: “Đi đâu?”

Lê Triệu Huy: “Thiên An Môn.”

Trình Vũ: “Mày đi Thiên An Môn làm gì?”

Lê Triệu Huy lạnh lùng, giọng không có một chút dao động nào: “Mày có lái xe hay không? Nói thêm một câu nữa, ông cho mày về trời.”

……

Đầu óc Trình Vũ xoay chuyển thực nhanh, đã hiểu rõ. Thật sự may mà tên khốn này chạy vào xe cậu.

Trong lòng đột nhiên trở nên bình tĩnh, tên bắt cóc cầm súng đã ở trong xe của cậu, nói cách khác, mẹ cậu và La Chiến đều an toàn, sẽ không bị thương …

Hai tay Trình Vũ đặt ở trên tay lái để đối phương thấy được, sau đó chậm rãi nâng một bàn tay, điều chỉnh kính chiếu hậu.

Trình Vũ đưa hai tay lên vô lăng để bên kia có thể nhìn thấy. Từ từ nâng một tay lên để điều chỉnh gương chiếu hậu.

“Mày muốn làm gì?”

Nòng súng để ở phía sau đầu cậu.

“Gương chiếu hậu bị méo, tao chỉ chỉnh lại một chút…”

Trình Vũ nói một cách chậm rãi, lãnh đạm. Bằng cách điều chỉnh gương chiếu hậu, cậu nhận ra khuôn mặt của người kia trong gương.

Cách đây vài ngày, Sở thành phố đã gửi lệnh truy nã tới tất cả các đồn cảnh sát cấp dưới, trong đó có tên, thông tin và chân dung của nghi phạm. Người ngồi ở ghế sau trên xe dính đầy máu và bụi, trên mặt được sơn màu ngụy trang, nhưng đường nét trên lông mày và má của một người rất khó che giấu sự giả mạo. Chỉ cần nhìn thoáng qua là Trình Vũ đã có thể nhận ra cặp vành mắt sắc sảo như thép hợp kim titan. Khuôn mặt dài và gầy, hốc mắt sâu và xương mày cứng. Người này là tội phạm đang bị truy nã Lê Triệu Huy.

Lê Triệu Huy cũng không trực tiếp bắn Trình Vũ. Cậu ta nghiêng đầu phun máu, bị La Cường đánh mạnh, lúc này cậu ta cần tìm một tài xế để lái xe cho cậu ta.

Trong bãi đậu xe lớn, hàng trăm chiếc xe hơi, Camry, Corolla, Xiali, Jetta, X5, cruiser … Lê Triệu Huy liếc nhìn chiếc xe to nhất và bắt mắt nhất. Cũng đúng thôi, chiếc Cayenne này của ông chủ La là để phô trương khoe khoang sự giàu có của mình mà.

Loại xe này thường được các sếp công ty sử dụng, các sếp đi công tác tiếp khách, tài xế trông xe, ngủ trong xe. Lê Triệu Huy chắc mặc nhiên cho rằng người đàn ông vừa ngủ trong xe chỉ là một tài xế bình thường. Loại người này quý trọng mạng sống của mình, dù sao chiếc xe cũng không phải của mình, tội gì phải vì ông chủ mà hy sinh cái mạng của mình.

Lê Triệu Huy không thể ngờ, trong xe là một sở phó trẻ tuổi của sở cảnh sát Hậu Hải, người sắp được thăng chức vào cuối năm nay. Những cảnh sát đuổi theo cậu ta trên núi vừa rồi chỉ có thể coi là đàn em của Trình Vũ mà thôi.

Trình Vũ ngược lại cũng yêu mạng sống của mình, nhưng cậu càng yêu quý chiếc xe này hơn.

Chiếc Cayenne này là quà cưới mà La Chiến tặng cậu, ông chủ La tự mang phiếu cơm cùng của hồi môn đến nhà họ Trình, chiếc xe mới chạy được một năm, nó còn mới tinh, ngày thường rất quan tâm bảo dưỡng đến nó.

Hơn nữa còn hơn hai triệu tệ lận đó, heo nhỏ nhà của chúng ta bận rộn thức khuya dậy sớm bốn vó hướng lên trời, kiếm được số tiền đó, anh nghĩ xem bộ dễ dàng lắm sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau