Chương 109: KHÁT VỌNG SỐNG
Thành phố cổ vào không khí buổi tối được bao phủ bởi một tầng náo nhiệt ồn ào, thời gian trôi cực nhanh, bước chân vội vã.
Hình ảnh phản chiếu của tháp pháo Tử Cấm Thành đang lặng lẽ neo đậu trên hào, như bóng con thuyền trong bến sông. Khắp các lầu các, đường cái lớn trên phố treo băng rôn đỏ cao cao “Người dân ăn mừng kỷ niệm XX”. Được ghi chữ đỏ, những chiếc xe ba gác gắn biển “Du Lịch Ngõ Nhỏ Cổ Thành” xếp hàng dài, tài xế lặng lẽ đọc báo chờ khách. Những chiếc lá sen phủ kín một nửa mặt nước Cái Sát Hải, dòng người và ánh đèn neon phản chiếu lẫn nhau, thắp sáng hàng nghìn cái hoa đăng trên mặt hồ.
Cảnh sát tuần tra phố đi bộ trên vỉa hè, quay lại sở cảnh sát giao ban, chuẩn bị tan sở.
Sau hơn sáu năm, cuối cùng La Cường cũng bước ra khỏi cổng lớn của nhà tù Thanh Hà, thong dong đi trên đường phố, tham lam hít không khí đầy bụi cùng những hơi nước, đôi giày vải đen đế dày bước trên vỉa hè không bằng phẳng, thích thú với những bước chân gập ghềnh đi trên mặt đất.
La Cường biết bệnh viện lúc này chắc hẳn đang ầm ĩ đến tung nóc, mọi người chắc cũng đã phát hiện ra hắn nhảy khỏi cửa sổ nhà vệ sinh trốn đi mất rồi.
Hắn vừa mới ăn xong ba món một món canh nóng hổi của thằng ba đưa đến, nhân lúc thằng ba về làm cơm chiều cho hắn thì đi dạo một chút cái đã.
Hắn cũng chưa nói với Tam bánh bao, một cánh tay vẫn đang bị treo vải, còn có vết máu dưới băng gạc.
La Cường đi qua cầu Đĩnh Kiều, băng qua con hẻm của đồn cảnh sát Hậu Hải, rồi đi về phía tây Đức Thắng Môn, như thể có thứ gì đó mắc vào dẫn đến ngõ nhỏ Tây Tứ.
Chiếc xe rác vệ sinh đậu bên vỉa hè, người công nhân vệ sinh già trong bộ đồng phục màu cam cầm một cây chổi to quét đường.
Có một cái bàn nhỏ dưới gốc cây, cậu bé ngồi trên ghế, làm bài tập.
La Cường đi chậm lại, cúi đầu xuống và nhận ra những ô vuông trên sách bài tập của cậu bé.
Thằng nhỏ ngước lên cười toe toét với hắn, lộ ra một hàng răng nhỏ.
La Cường cất điếu thuốc đi, giấu vào trong tay áo, hỏi: “Sao lại ngồi ở đây làm bài?”
Cậu bé chỉ vào tấm lưng màu đỏ cam đang quét đường: “Ông nội trông con làm bài tập. Nếu chưa làm xong con hông thể đi chơi được.”
La Cường ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn mấy công thức đại số rồi ậm ừ, ” Con biết làm hết à? ”Thực ra chính bản thân hắn cũng không biết làm sao, đọc sách giáo khoa toán lớp 6 cũng không biết.
Thằng ba nhà hắn cũng từng có thời điểm lớn như vậy, đoán chừng cũng đáng yêu như vậy, khoẻ mạnh kháu khỉnh. Nhưng mà những năm đó hắn thì không được vậy.
Rời xa quê hương, bỏ lỡ thời gian thanh xuân tìm lại cũng không trở lại.
La Cường nheo mắt, hỏi: “Này, trong nhà con có anh trai không?”
Cậu bé cười hi hi cười ngây ngô, lắc lắc đầu nhỏ.
La Cường chống cằm, hừ nói: “Đáng tiếc thật, không có anh trai, sẽ không vui đâu.”
Cậu bé bĩu môi, kiêu ngạo mà nói: “Có ba, có ông nội là đã hạnh phúc lắm rồi!”
La Cường cười khoe hàm răng trắng đều đặn……
La Cường một chân đi khắp Tây Tứ, đi ngang qua quán địa chỉ cũ ” Hồng Tân Lâu “mà trước kia ba hắn từng làm việc, đi ngang qua Nhà thờ Tây Thập Khố, bên cạnh là nhà thờ Pizza Hut MacDonald, quẹo vào đường ngõ nhỏ. Hắn chậm rãi tìm từng cửa, vuốt dọc theo gốc tường rồi hỏi cô gái nhỏ mở quán nước: “ Nhà số 28 còn ở đây không?”
Hắn tìm được số nhà 28. Cánh cửa gỗ sơn đỏ chỉ còn một nửa, cửa chỉ còn lại một cánh, mái lợp ngói chưa hoàn thiện, đỉnh đầu mái ngói phía sau sân nhà sau trận động đất năm 1976 vẫn chưa được sửa chữa, tường bong tróc nham nhở.
“Nhà địa chỉ số 28 này chắc không quá hai ngày sẽ có người đến phá dỡ.”
Cửa đối diện phát ra tiếng vo ve của một ông cụ.
La Cường nhìn thấy những bức tường ở cả hai bên của cánh cửa đỏ, vòng ra xem phía sau có một vòng tròn để chữ “phá dỡ” khổng lồ ở một bên.
La Cường ngồi xuống ngưỡng cửa bằng gỗ khiến nó cứ phát ra thứ âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. Hắn ngây ngốc ngồi dang rộng hai chân ngước nhìn mặt trời lặn buông xuống phía mái hiên đầu ngõ.
Rời đi quá lâu, mờ mịt, trống vắng, phảng phất tìm không thấy được đường về nhà. La Cường treo một cánh tay, lẳng lặng mà hút thuốc, chờ đợi.
Mặt bên được mạ ánh sáng đỏ vàng, đường nét chắc chắn, giống như đứa trẻ nhỏ đang ngồi trên ngưỡng cửa chờ anh trai dẫn về nhà….
Đầu hẻm từ từ trải ra một bóng người đẹp đẽ, La Cường ngước mặt nhìn qua. Thiệu Quân từng bước đi về phía hắn, đi tới, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, đôi lông mày đậm, đôi mắt tỏa sáng.
Áo sơ mi của Thiệu Quân được thả lỏng hờ hững ngoài eo, quần tây ôm đôi chân dài, cà vạt thắt lệch sang một bên, khuôn mặt thanh khiết và sáng bóng.
La Cường ngơ ngác nhìn vào khoảnh khắc đó, ngay lúc đó hắn thở không ra hơi, trái tim già nua của hắn mềm mại đến mức rối tinh rối mù, em như một thiên thần bước ra khỏi ánh mặt trời bước vào thế giới này, bóng dáng hoàn mỹ đến mức làm hắn không dám nhìn thẳng, tự biết xấu hổ.
Đây là người muốn dẫn hắn về ngôi nhà thật sự, Bánh bao của hắn, cục cưng của hắn.
Thiệu Quân quay đầu nói chuyện với nhóm người Trần Xử: “Tôi nói rồi La Cường không bỏ chạy rồi mà, các anh còn muốn đi báo cáo gì nữa không?”
“Người này là như vậy đấy, không có việc gì đâu, tôi sẽ trông chừng anh ấy.”
Thiệu Quân đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt La Cường: “Này.”
La Cường lộ ra bản mặt già nua nói: “Tới làm gì?”
Thiệu Quân: “Anh nói xem tôi tới làm gì? Ông nội bắt anh về chứ làm gì, cứ để anh một mình chạy long nhong như vậy quài à.”
La Cường dường như ăn vạ hừ hừ vài tiếng: “Bố muốn đến một nơi không ai tìm ra, tìm xem nhà mình ở đâu ……”
Thiệu Quân khóe miệng nhếch lên, cười như không cười nhìn người, duỗi tay niết mặt La Cường: “Anh nói nhà anh ở đâu nào?”
“Nhà tôi ở đâu?”
“Tôi ở đâu, anh sẽ ở đó……”
“Nếu chạy lung tung tôi sẽ không cần anh nữa đâu!”
“Còn có thể chạy được sao?……”
Hai người ngơ ngẩn mà nhìn nhau, trong mắt trong lòng đều là sự ấm áp, dịu dàng ……
” Rắc “mấy tiếng phía dưới mông La Cường, ngưỡng cửa bằng gỗ chịu không nổi sức của hai người, hoàn toàn bị vỡ dưới sức nặng đè bẹp của hai người họ!
Cổ của Thiệu Quân cong lên như một con mèo đực khi hứng tình, bốn chân chạm đất nhào tới, tùy tiện ngang ngược cưỡi lên trên đùi của La Cường, hai chân kẹp xương hông của hắn, rúc vào cổ áo của La Cường.
La Cường đặt mông ngồi xuống một đống củi mục nát, người hắn đang ôm ở trong lòng ngực phát ra một trận trăn trở mè nheo, thở ra một hơi thô gấp.
Người ở gần đó được xem chương trình trực tiếp của hai người đang phát cơm ‘tró’, tức giận mà giơ chân mang giày da giẫm đất, quay mặt lại liều mạng ho khan.
Ông cụ đang ở trong bóng râm dưới chân tường cầm quạt hương bồ quạt quạt, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai người, cái cổ của ông vặn đến sắp bị đông cứng lại.
Khi hai người lại tách ra, vẫn còn một tia nước bọt đọng trên khóe miệng. Gương mặt của Thiệu Quân đỏ bừng, đôi mắt hơi ướt, ánh hoàng hôn màu cam nghiêng nghiêng chiếu vào gương mặt của y, đặc biệt đẹp trai.
La Cường bị ông già nhìn chằm chằm vào lưng đến ớn lạnh, ông già đã khá nhiều tuổi, đừng ở phút cuối cùng làm ông cụ lên máu vào quan tài nữa thì xong, làm chuyện hư hỏng không nên để cụ già nhìn thấy, mất công cụ đánh giá là người trẻ không đứng đắn!
La Cường vỗ một cái sau mông Thiệu Quân: “Về nhà.”
Thiệu Quân vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, đột nhiên hỏi: “Lão Nhị, về sau chỗ này sẽ thay đổi sao?”
La Cường nửa cười nửa không cười nói: “Tôi đã trở thành người thế nào? Bố sống nửa đời người, còn có thể trở lại trước kia sao?”
Thiệu Quân đang có tâm sự trong lòng, từ khi bị ba nhắc nhở, y vẫn luôn cảm thấy áp lực: “Này, về sau nếu một ngày nào đó anh phát hiện ra chúng ta không phải môn đăng hộ đối, tôi không cho anh được những gì anh muốn, anh muốn sống thoải mái hơn, giống như bố mẹ tôi trước đây vậy, không hòa thuận … Thì phải làm sao đây?”
La Cường từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Bố muốn gì em còn không biết nữa sao? Sau này bố muốn em! Chỉ cần em vẫn là em, chúng ta vẫn mãi hòa thuận, bố sẽ không rời đi.”
Thiệu Quân lại tiếp tục làu bàu như một cụ già: “Vậy, sau này nếu có một ngày anh phát hiện ra tôi không còn là người anh yêu như lúc trước nữa, tôi thay đổi, anh sẽ làm sao?”
La Cường đầu choáng váng như bị say xe, phiền nhất là mỗi lần thiếu gia nhỏ như ông cụ non lải nhải thế này: “Em dám thay đổi sao? Con khỉ nhỏ nhà em dùng 72 phép thần thông biến cho tôi xem thử, em có thể trở thành cái gì? Em thành cái gì tôi cũng bóp nắn em trở lại như cũ! Thích thì cứ thay đổi đi dù gì tôi cũng sẽ biến em lại như cũ!!!
Ánh mắt Thiệu Quân dịu đi, cảm xúc trong lòng lập tức buông xuống.
Y cũng hiểu nỗi lo lắng của ba mình, nhưng y tin tưởng La Cường, tin vào tình yêu như sắt thép giữa hai người. Tình cảm giữa người với người không ai giống nhau, trên đời này có bao nhiêu người đã trải qua tất cả những gì mà y với La Cường đã từng trải qua? Chưa ai nếm trải những mùi vị ấy, sóng to gió lớn đều sẽ sống sót trở về, vượt qua rào cản cuối cùng để bước đến hạnh phúc bình đạm.
Thiệu Quân hỏi: “Đi, ăn cơm đi. Mấy ngày nay anh ăn gì?”
La Cường nói: “Bọn họ mua cơm hộp cho tôi.”
Thiệu Quân bất mãn: “Đám người này thật keo kiệt mà!…… Tôi vừa mới được phát tiền lương, đi, mời anh đi ăn món ăn Triều Châu, một nhà hàng hải sản cao cấp tên là Triều Sán ở phía dưới lầu Soho đấy.”
La Cường híp mắt cân nhắc một câu: “Nếu suốt ngày em cứ ăn mấy thứ đồ đắc tiền ấy thì thật quá phí phạm kiếp đàn ông của mình đấy.”
Thiệu Quân bĩu môi: “Vậy anh muốn ăn gì, anh chọn địa điểm đi?”
La Cường một phen ôm chầm cổ Thiệu Quân, bắt lỗ tai, giọng khàn khàn mê hoặc người: “Đi, bố dẫn em đi ăn món mì xào khô Bắc Kinh, món đó là ngon nhất!……”
Trần Xử lái xe, chở hai người đến một tiệm mì Tam Lý Truân.
La Cường chỉ đường, chỉ đông chỉ tây, Trần Xử vừa lái xe vừa chửi bới đây là cái chỗ xó xỉnh gì vậy trời. Vị trí quán mì thực sự rất khó tìm, là một quán ăn nhỏ lụp xụp, mở trong một khu dân cư, phòng bếp là cái nhà bếp, trong phòng khách kê ba cái bàn. Trước cửa xếp một hàng dài khách. Khách xếp hàng lấy chỗ thì viết tên lên tường. Ông chủ chuẩn bị mì mang trong bếp ra sẽ nhìn bức tường gọi tên từng người một!
Thiệu Tam Gia sẽ từng đi ăn mấy chỗ thế này sao?
Y đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi mới được ăn mì, đói đến da bụng dính cả vào xương sống lưng, lúc ông chủ bước ra khỏi bếp và hét lên “Lão Nhị” cùng “Tam bánh bao”, Thiệu Quân mừng rớt cả nước mắt.
La Cường trực tiếp gọi sáu tô mì cho hai người, là cái loại tô lớn còn to hơn cái mặt. Cả hai cúi đầu vào tô mì xì xụp ăn, ăn miệng đầy dầu mỡ, lấy tay áo lau lau, lâu lâu lại ngóc đầu lên nói”ngon”, “siêu đỉnh”, rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn……
Mì thịt kho cà chua, mị thịt rưới cà tím trên mặt, thịt thịt gà xe sợi cay, đây là bữa cơm ngon nhất mà trước giờ 6 năm qua Thiệu Quân từng ăn, ăn no đến nổi một đường về nhà nấc liên tục.
“Sau này, anh làm mì sợi đi, tôi muốn ăn mì thịt kho do anh làm.”
Thiệu Quân nói.
“Được, sau này bố làm cho em ăn.”
La Cường ăn no rồi lấy một điếu thuốc ra hút, lười biếng đồng ý. Hai người liếc mắt đưa tình xèo xèo mà phóng điện vào nhau, chỉ nhìn thôi thì còn chưa đủ chút nào.
Ban đêm, hai người ngồi trên quán ăn đêm vỉa hè ở Tam Lý Truân, uống bia, trên tay mỗi người đều cầm một xấp thịt dê xâu, vui vẻ ăn từng xâu một.
Bên râu môi La Cường dính đầy nước thịt, Thiệu Quân uống đến gần say, ha ha cười ngây ngô một tiếng, duỗi tay giúp La Cường lau miệng.
Vụn nước thịt dính trên ngón tay y, tròng mắt Thiệu Quân ngập nước, như đứa trẻ con, đưa ngón tay lên miệng ngậm mút đến sạch sẽ.
La Cường nhấc cằm lên, ánh mắt đặc biệt lạnh: “Liếm.”
Thiệu Quân giơ chân đá: “Cút.”
Trong hốc cây cổ thụ treo một cái loa, truyền ra một khúc ca với chất giọng khàn khàn thê lương hào phóng thấm xương.
“Khi tôi đi mỗi ngày trên con phố này,
Trong lòng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ có thể bình tĩnh.
Trừ bỏ những tiếng động cơ nổ vang cùng những âm thanh điện tử,
Ta tựa hồ nghe thấy tiếng tim đập rộn rã của cuộc sống.
……
Nếu có một ngày tôi không thể không rời đi,
Tôi hy vọng mọi người đem tôi chôn ở chỗ này;
Ở chỗ này tôi có thể cảm giác được tôi tồn tại,
Ở chỗ này có quá nhiều thứ làm tôi quyến luyến.
Tôi ở chỗ này cười trong sự vui vẻ, tôi ở chỗ này lặng lẽ rơi nước mắt;
Tôi ở chỗ này tồn tại, cũng ở chỗ này chết đi;
Tôi ở chỗ này cầu nguyện, tôi ở chỗ này lạc lối;
Tôi ở chỗ này tìm kiếm, cũng ở chỗ này mất đi……
Bắc Kinh Bắc Kinh, Bắc Kinh Bắc Kinh……”
Hai người lẳng lặng ngồi ở đây, thời gian trước mắt trôi qua một năm lại một năm nữa, cười trong sự vui vẻ, khóc thầm và rơi nước mắt, sống sót cùng chết đi, nửa đời này.
Tìm kiếm nửa cuộc đời đã mất đi. La Cường ôm người vào trong ngực, xoay đầu, môi dán ở trên trán Thiệu Quân, thật lâu mà dán vào y, hưởng thụ bên tai.
Bốn phía vang lên vài tiếng huýt sáo ồn ào. Thiệu Quân lộ ra một nụ cười tươi đơn thuần trong men say, ánh đèn neon trên cao chiếu rọi vào khuôn mặt họ.
=======
BẮC KINH BẮC KINH===UÔNG PHONG
Hình ảnh phản chiếu của tháp pháo Tử Cấm Thành đang lặng lẽ neo đậu trên hào, như bóng con thuyền trong bến sông. Khắp các lầu các, đường cái lớn trên phố treo băng rôn đỏ cao cao “Người dân ăn mừng kỷ niệm XX”. Được ghi chữ đỏ, những chiếc xe ba gác gắn biển “Du Lịch Ngõ Nhỏ Cổ Thành” xếp hàng dài, tài xế lặng lẽ đọc báo chờ khách. Những chiếc lá sen phủ kín một nửa mặt nước Cái Sát Hải, dòng người và ánh đèn neon phản chiếu lẫn nhau, thắp sáng hàng nghìn cái hoa đăng trên mặt hồ.
Cảnh sát tuần tra phố đi bộ trên vỉa hè, quay lại sở cảnh sát giao ban, chuẩn bị tan sở.
Sau hơn sáu năm, cuối cùng La Cường cũng bước ra khỏi cổng lớn của nhà tù Thanh Hà, thong dong đi trên đường phố, tham lam hít không khí đầy bụi cùng những hơi nước, đôi giày vải đen đế dày bước trên vỉa hè không bằng phẳng, thích thú với những bước chân gập ghềnh đi trên mặt đất.
La Cường biết bệnh viện lúc này chắc hẳn đang ầm ĩ đến tung nóc, mọi người chắc cũng đã phát hiện ra hắn nhảy khỏi cửa sổ nhà vệ sinh trốn đi mất rồi.
Hắn vừa mới ăn xong ba món một món canh nóng hổi của thằng ba đưa đến, nhân lúc thằng ba về làm cơm chiều cho hắn thì đi dạo một chút cái đã.
Hắn cũng chưa nói với Tam bánh bao, một cánh tay vẫn đang bị treo vải, còn có vết máu dưới băng gạc.
La Cường đi qua cầu Đĩnh Kiều, băng qua con hẻm của đồn cảnh sát Hậu Hải, rồi đi về phía tây Đức Thắng Môn, như thể có thứ gì đó mắc vào dẫn đến ngõ nhỏ Tây Tứ.
Chiếc xe rác vệ sinh đậu bên vỉa hè, người công nhân vệ sinh già trong bộ đồng phục màu cam cầm một cây chổi to quét đường.
Có một cái bàn nhỏ dưới gốc cây, cậu bé ngồi trên ghế, làm bài tập.
La Cường đi chậm lại, cúi đầu xuống và nhận ra những ô vuông trên sách bài tập của cậu bé.
Thằng nhỏ ngước lên cười toe toét với hắn, lộ ra một hàng răng nhỏ.
La Cường cất điếu thuốc đi, giấu vào trong tay áo, hỏi: “Sao lại ngồi ở đây làm bài?”
Cậu bé chỉ vào tấm lưng màu đỏ cam đang quét đường: “Ông nội trông con làm bài tập. Nếu chưa làm xong con hông thể đi chơi được.”
La Cường ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn mấy công thức đại số rồi ậm ừ, ” Con biết làm hết à? ”Thực ra chính bản thân hắn cũng không biết làm sao, đọc sách giáo khoa toán lớp 6 cũng không biết.
Thằng ba nhà hắn cũng từng có thời điểm lớn như vậy, đoán chừng cũng đáng yêu như vậy, khoẻ mạnh kháu khỉnh. Nhưng mà những năm đó hắn thì không được vậy.
Rời xa quê hương, bỏ lỡ thời gian thanh xuân tìm lại cũng không trở lại.
La Cường nheo mắt, hỏi: “Này, trong nhà con có anh trai không?”
Cậu bé cười hi hi cười ngây ngô, lắc lắc đầu nhỏ.
La Cường chống cằm, hừ nói: “Đáng tiếc thật, không có anh trai, sẽ không vui đâu.”
Cậu bé bĩu môi, kiêu ngạo mà nói: “Có ba, có ông nội là đã hạnh phúc lắm rồi!”
La Cường cười khoe hàm răng trắng đều đặn……
La Cường một chân đi khắp Tây Tứ, đi ngang qua quán địa chỉ cũ ” Hồng Tân Lâu “mà trước kia ba hắn từng làm việc, đi ngang qua Nhà thờ Tây Thập Khố, bên cạnh là nhà thờ Pizza Hut MacDonald, quẹo vào đường ngõ nhỏ. Hắn chậm rãi tìm từng cửa, vuốt dọc theo gốc tường rồi hỏi cô gái nhỏ mở quán nước: “ Nhà số 28 còn ở đây không?”
Hắn tìm được số nhà 28. Cánh cửa gỗ sơn đỏ chỉ còn một nửa, cửa chỉ còn lại một cánh, mái lợp ngói chưa hoàn thiện, đỉnh đầu mái ngói phía sau sân nhà sau trận động đất năm 1976 vẫn chưa được sửa chữa, tường bong tróc nham nhở.
“Nhà địa chỉ số 28 này chắc không quá hai ngày sẽ có người đến phá dỡ.”
Cửa đối diện phát ra tiếng vo ve của một ông cụ.
La Cường nhìn thấy những bức tường ở cả hai bên của cánh cửa đỏ, vòng ra xem phía sau có một vòng tròn để chữ “phá dỡ” khổng lồ ở một bên.
La Cường ngồi xuống ngưỡng cửa bằng gỗ khiến nó cứ phát ra thứ âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. Hắn ngây ngốc ngồi dang rộng hai chân ngước nhìn mặt trời lặn buông xuống phía mái hiên đầu ngõ.
Rời đi quá lâu, mờ mịt, trống vắng, phảng phất tìm không thấy được đường về nhà. La Cường treo một cánh tay, lẳng lặng mà hút thuốc, chờ đợi.
Mặt bên được mạ ánh sáng đỏ vàng, đường nét chắc chắn, giống như đứa trẻ nhỏ đang ngồi trên ngưỡng cửa chờ anh trai dẫn về nhà….
Đầu hẻm từ từ trải ra một bóng người đẹp đẽ, La Cường ngước mặt nhìn qua. Thiệu Quân từng bước đi về phía hắn, đi tới, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, đôi lông mày đậm, đôi mắt tỏa sáng.
Áo sơ mi của Thiệu Quân được thả lỏng hờ hững ngoài eo, quần tây ôm đôi chân dài, cà vạt thắt lệch sang một bên, khuôn mặt thanh khiết và sáng bóng.
La Cường ngơ ngác nhìn vào khoảnh khắc đó, ngay lúc đó hắn thở không ra hơi, trái tim già nua của hắn mềm mại đến mức rối tinh rối mù, em như một thiên thần bước ra khỏi ánh mặt trời bước vào thế giới này, bóng dáng hoàn mỹ đến mức làm hắn không dám nhìn thẳng, tự biết xấu hổ.
Đây là người muốn dẫn hắn về ngôi nhà thật sự, Bánh bao của hắn, cục cưng của hắn.
Thiệu Quân quay đầu nói chuyện với nhóm người Trần Xử: “Tôi nói rồi La Cường không bỏ chạy rồi mà, các anh còn muốn đi báo cáo gì nữa không?”
“Người này là như vậy đấy, không có việc gì đâu, tôi sẽ trông chừng anh ấy.”
Thiệu Quân đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt La Cường: “Này.”
La Cường lộ ra bản mặt già nua nói: “Tới làm gì?”
Thiệu Quân: “Anh nói xem tôi tới làm gì? Ông nội bắt anh về chứ làm gì, cứ để anh một mình chạy long nhong như vậy quài à.”
La Cường dường như ăn vạ hừ hừ vài tiếng: “Bố muốn đến một nơi không ai tìm ra, tìm xem nhà mình ở đâu ……”
Thiệu Quân khóe miệng nhếch lên, cười như không cười nhìn người, duỗi tay niết mặt La Cường: “Anh nói nhà anh ở đâu nào?”
“Nhà tôi ở đâu?”
“Tôi ở đâu, anh sẽ ở đó……”
“Nếu chạy lung tung tôi sẽ không cần anh nữa đâu!”
“Còn có thể chạy được sao?……”
Hai người ngơ ngẩn mà nhìn nhau, trong mắt trong lòng đều là sự ấm áp, dịu dàng ……
” Rắc “mấy tiếng phía dưới mông La Cường, ngưỡng cửa bằng gỗ chịu không nổi sức của hai người, hoàn toàn bị vỡ dưới sức nặng đè bẹp của hai người họ!
Cổ của Thiệu Quân cong lên như một con mèo đực khi hứng tình, bốn chân chạm đất nhào tới, tùy tiện ngang ngược cưỡi lên trên đùi của La Cường, hai chân kẹp xương hông của hắn, rúc vào cổ áo của La Cường.
La Cường đặt mông ngồi xuống một đống củi mục nát, người hắn đang ôm ở trong lòng ngực phát ra một trận trăn trở mè nheo, thở ra một hơi thô gấp.
Người ở gần đó được xem chương trình trực tiếp của hai người đang phát cơm ‘tró’, tức giận mà giơ chân mang giày da giẫm đất, quay mặt lại liều mạng ho khan.
Ông cụ đang ở trong bóng râm dưới chân tường cầm quạt hương bồ quạt quạt, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai người, cái cổ của ông vặn đến sắp bị đông cứng lại.
Khi hai người lại tách ra, vẫn còn một tia nước bọt đọng trên khóe miệng. Gương mặt của Thiệu Quân đỏ bừng, đôi mắt hơi ướt, ánh hoàng hôn màu cam nghiêng nghiêng chiếu vào gương mặt của y, đặc biệt đẹp trai.
La Cường bị ông già nhìn chằm chằm vào lưng đến ớn lạnh, ông già đã khá nhiều tuổi, đừng ở phút cuối cùng làm ông cụ lên máu vào quan tài nữa thì xong, làm chuyện hư hỏng không nên để cụ già nhìn thấy, mất công cụ đánh giá là người trẻ không đứng đắn!
La Cường vỗ một cái sau mông Thiệu Quân: “Về nhà.”
Thiệu Quân vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, đột nhiên hỏi: “Lão Nhị, về sau chỗ này sẽ thay đổi sao?”
La Cường nửa cười nửa không cười nói: “Tôi đã trở thành người thế nào? Bố sống nửa đời người, còn có thể trở lại trước kia sao?”
Thiệu Quân đang có tâm sự trong lòng, từ khi bị ba nhắc nhở, y vẫn luôn cảm thấy áp lực: “Này, về sau nếu một ngày nào đó anh phát hiện ra chúng ta không phải môn đăng hộ đối, tôi không cho anh được những gì anh muốn, anh muốn sống thoải mái hơn, giống như bố mẹ tôi trước đây vậy, không hòa thuận … Thì phải làm sao đây?”
La Cường từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Bố muốn gì em còn không biết nữa sao? Sau này bố muốn em! Chỉ cần em vẫn là em, chúng ta vẫn mãi hòa thuận, bố sẽ không rời đi.”
Thiệu Quân lại tiếp tục làu bàu như một cụ già: “Vậy, sau này nếu có một ngày anh phát hiện ra tôi không còn là người anh yêu như lúc trước nữa, tôi thay đổi, anh sẽ làm sao?”
La Cường đầu choáng váng như bị say xe, phiền nhất là mỗi lần thiếu gia nhỏ như ông cụ non lải nhải thế này: “Em dám thay đổi sao? Con khỉ nhỏ nhà em dùng 72 phép thần thông biến cho tôi xem thử, em có thể trở thành cái gì? Em thành cái gì tôi cũng bóp nắn em trở lại như cũ! Thích thì cứ thay đổi đi dù gì tôi cũng sẽ biến em lại như cũ!!!
Ánh mắt Thiệu Quân dịu đi, cảm xúc trong lòng lập tức buông xuống.
Y cũng hiểu nỗi lo lắng của ba mình, nhưng y tin tưởng La Cường, tin vào tình yêu như sắt thép giữa hai người. Tình cảm giữa người với người không ai giống nhau, trên đời này có bao nhiêu người đã trải qua tất cả những gì mà y với La Cường đã từng trải qua? Chưa ai nếm trải những mùi vị ấy, sóng to gió lớn đều sẽ sống sót trở về, vượt qua rào cản cuối cùng để bước đến hạnh phúc bình đạm.
Thiệu Quân hỏi: “Đi, ăn cơm đi. Mấy ngày nay anh ăn gì?”
La Cường nói: “Bọn họ mua cơm hộp cho tôi.”
Thiệu Quân bất mãn: “Đám người này thật keo kiệt mà!…… Tôi vừa mới được phát tiền lương, đi, mời anh đi ăn món ăn Triều Châu, một nhà hàng hải sản cao cấp tên là Triều Sán ở phía dưới lầu Soho đấy.”
La Cường híp mắt cân nhắc một câu: “Nếu suốt ngày em cứ ăn mấy thứ đồ đắc tiền ấy thì thật quá phí phạm kiếp đàn ông của mình đấy.”
Thiệu Quân bĩu môi: “Vậy anh muốn ăn gì, anh chọn địa điểm đi?”
La Cường một phen ôm chầm cổ Thiệu Quân, bắt lỗ tai, giọng khàn khàn mê hoặc người: “Đi, bố dẫn em đi ăn món mì xào khô Bắc Kinh, món đó là ngon nhất!……”
Trần Xử lái xe, chở hai người đến một tiệm mì Tam Lý Truân.
La Cường chỉ đường, chỉ đông chỉ tây, Trần Xử vừa lái xe vừa chửi bới đây là cái chỗ xó xỉnh gì vậy trời. Vị trí quán mì thực sự rất khó tìm, là một quán ăn nhỏ lụp xụp, mở trong một khu dân cư, phòng bếp là cái nhà bếp, trong phòng khách kê ba cái bàn. Trước cửa xếp một hàng dài khách. Khách xếp hàng lấy chỗ thì viết tên lên tường. Ông chủ chuẩn bị mì mang trong bếp ra sẽ nhìn bức tường gọi tên từng người một!
Thiệu Tam Gia sẽ từng đi ăn mấy chỗ thế này sao?
Y đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi mới được ăn mì, đói đến da bụng dính cả vào xương sống lưng, lúc ông chủ bước ra khỏi bếp và hét lên “Lão Nhị” cùng “Tam bánh bao”, Thiệu Quân mừng rớt cả nước mắt.
La Cường trực tiếp gọi sáu tô mì cho hai người, là cái loại tô lớn còn to hơn cái mặt. Cả hai cúi đầu vào tô mì xì xụp ăn, ăn miệng đầy dầu mỡ, lấy tay áo lau lau, lâu lâu lại ngóc đầu lên nói”ngon”, “siêu đỉnh”, rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn……
Mì thịt kho cà chua, mị thịt rưới cà tím trên mặt, thịt thịt gà xe sợi cay, đây là bữa cơm ngon nhất mà trước giờ 6 năm qua Thiệu Quân từng ăn, ăn no đến nổi một đường về nhà nấc liên tục.
“Sau này, anh làm mì sợi đi, tôi muốn ăn mì thịt kho do anh làm.”
Thiệu Quân nói.
“Được, sau này bố làm cho em ăn.”
La Cường ăn no rồi lấy một điếu thuốc ra hút, lười biếng đồng ý. Hai người liếc mắt đưa tình xèo xèo mà phóng điện vào nhau, chỉ nhìn thôi thì còn chưa đủ chút nào.
Ban đêm, hai người ngồi trên quán ăn đêm vỉa hè ở Tam Lý Truân, uống bia, trên tay mỗi người đều cầm một xấp thịt dê xâu, vui vẻ ăn từng xâu một.
Bên râu môi La Cường dính đầy nước thịt, Thiệu Quân uống đến gần say, ha ha cười ngây ngô một tiếng, duỗi tay giúp La Cường lau miệng.
Vụn nước thịt dính trên ngón tay y, tròng mắt Thiệu Quân ngập nước, như đứa trẻ con, đưa ngón tay lên miệng ngậm mút đến sạch sẽ.
La Cường nhấc cằm lên, ánh mắt đặc biệt lạnh: “Liếm.”
Thiệu Quân giơ chân đá: “Cút.”
Trong hốc cây cổ thụ treo một cái loa, truyền ra một khúc ca với chất giọng khàn khàn thê lương hào phóng thấm xương.
“Khi tôi đi mỗi ngày trên con phố này,
Trong lòng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ có thể bình tĩnh.
Trừ bỏ những tiếng động cơ nổ vang cùng những âm thanh điện tử,
Ta tựa hồ nghe thấy tiếng tim đập rộn rã của cuộc sống.
……
Nếu có một ngày tôi không thể không rời đi,
Tôi hy vọng mọi người đem tôi chôn ở chỗ này;
Ở chỗ này tôi có thể cảm giác được tôi tồn tại,
Ở chỗ này có quá nhiều thứ làm tôi quyến luyến.
Tôi ở chỗ này cười trong sự vui vẻ, tôi ở chỗ này lặng lẽ rơi nước mắt;
Tôi ở chỗ này tồn tại, cũng ở chỗ này chết đi;
Tôi ở chỗ này cầu nguyện, tôi ở chỗ này lạc lối;
Tôi ở chỗ này tìm kiếm, cũng ở chỗ này mất đi……
Bắc Kinh Bắc Kinh, Bắc Kinh Bắc Kinh……”
Hai người lẳng lặng ngồi ở đây, thời gian trước mắt trôi qua một năm lại một năm nữa, cười trong sự vui vẻ, khóc thầm và rơi nước mắt, sống sót cùng chết đi, nửa đời này.
Tìm kiếm nửa cuộc đời đã mất đi. La Cường ôm người vào trong ngực, xoay đầu, môi dán ở trên trán Thiệu Quân, thật lâu mà dán vào y, hưởng thụ bên tai.
Bốn phía vang lên vài tiếng huýt sáo ồn ào. Thiệu Quân lộ ra một nụ cười tươi đơn thuần trong men say, ánh đèn neon trên cao chiếu rọi vào khuôn mặt họ.
=======
BẮC KINH BẮC KINH===UÔNG PHONG
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất