Chương 23: NHIỆT HUYẾT THIẾU NIÊN
Hai nhóm của đại đội một đánh nhau công khai ở trên sân bóng rổ, làm phản hết rồi, cả hai bên đều sẽ bị phạt điểm sau trận đấu và đình chỉ trong một số trận sau này.
Thiệu Quân nói với người đứng đầu, phạt điểm cũng được, đình chỉ thi đấu cũng không sao, cứ phạt nghiêm khắc vào, tôi nhận hết, tôi cũng không tin không trị hết tật xấu của La Cường.
Đêm đó La Cường trôi qua ở phòng biệt giam, Thiệu Tam Gia cũng nhốt cùng một phòng với hắn.
Thậm chí Thiệu Quân cũng không xích tay xiềng chân La Cường lại.
Điền Chính Nghĩa khó có thể tin mà nói với Thiệu Quân: “Thiếu gia, cậu đã nắm chắc trong lòng chưa? Cậu không đề phòng người này sao? Hắn ta mà nổi điên ra tay làm bị thương cậu, nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?’
Thiệu Quân nói: “Anh ta muốn nổi điên, tôi để cho anh ta điên, tôi sẽ để anh ta trút ra hết. Tôi cũng không tin người này không có tim, không hiểu chuyện như thế.”
Trong lòng Điền Chính Nghĩa cũng khó chịu: “Vậy….La Cường ra tay đánh mấy người lớp số 3 của chúng tôi, chuyện này sẽ tính thế nào đây?”
Thiệu Quân đuối lý, lẩm bẩm nói: “Không phải cũng đã nhốt lại rồi sao…… Với lại nếu không phải mẹ nó tay thằng Vương Báo bẩn như thế thì sẽ có chuyện này sao?”
Đội trưởng Điền nghĩ thầm, La Cường là bởi vì do tay Vương Báo bẩn sao? Thằng nhãi này rõ ràng bị nghẹn nên muốn dốc sức ra đánh nhau, không cần biết ai là ai thì đúng hơn. Thằng nhóc Thiệu Tam này lại đang bảo vệ đàn con của mình, là một thằng đàn ông cao lớn mà thỉnh thoảng cứ như cọp mẹ nhe răng múa vuốt ra bảo vệ con của mình như thế.
Mới đầu xuân, đầu mùa xuân của phương bắc rất lạnh, gió lạnh ngoài cửa sổ như trách móc mà nức nở nghẹn ngào.
Thiệu Quân chuyển hai cái chăn bông lên hai cái giường trong phòng biệt giam, hai người mỗi người một cái.
Cả ngày La Cường không ăn cơm, cả người cứ ngơ ngác, cứng đờ ngồi ở trên ghế sắt, không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.
Thiệu Quân hiểu người này nên cũng không bắt buộc, không ra lệnh. Y cũng dọn ghế dựa một cái xong rồi ngồi đối mặt với La Cường.
Trong phòng lạnh đến giống như hầm băng, lòng cũng lạnh. Thiệu Quân kéo một cái chăn bông bọc La Cường lại rồi kéo một cái chăn bông khác bọc bản thân mình lại, sau đó ngồi xếp bằng cuộn tròn ở trong chăn. Hai người bọc giống như hai con gấu ú, họ cứ ngồi như vậy, mỗi người lộ một cái đầu, một đôi mắt, cứ vậy mà yên lặng nhìn đối phương.
Qua rất lâu, La Cường nói: ‘’Cậu trở về đi.”
Thiệu Quân nói: “Tôi trông anh.”
Giọng La Cường khàn khàn: “Tôi không phá phòng này đâu, không làm khó cậu…… Cậu đi đi, cứ để tôi một mình.”
Thiệu Quân rất nghiêm túc: “Tôi là quản giáo của anh, anh là người của tôi, trong lòng anh khó chịu, gặp chuyện khó khăn thì anh cần phải nói với tôi.”
Đáy mắt La Cường lộ ra một tia trốn tránh cùng không kiên nhẫn, muốn chạy trốn khỏi mọi người, chỉ muốn ở một mình, thế mà Thiệu Tam bánh bao này quấn người đến phiền chết đi được. Bánh bao này ủ không nở hay sao? Do lên men nhiều khiến bột hơi chua, còn bị nhão nên mới bị dính như vậy ư?!
Giọng La Cường khàn đục nói: “Tôi đã nói với cậu là không cần, không phải chuyện của cậu! Tôi bị nhốt của tôi, cậu cút xéo giùm tôi đi.”
Đôi mắt Thiệu Quân đỏ lên: “Cái gì gọi là không phải chuyện của tôi? Anh đã quên tôi từng nói gì với anh rồi sao!?”
“La Cường, lúc trước hai chúng ta đã nói thế nào? Anh là người của tôi, anh phải nghe lời tôi nói, anh chấp nhận tôi! Tôi quản lý anh, giúp anh, che chở cho anh, khi anh đói bụng tôi sẽ cho anh ăn no, lúc anh bị bệnh, đập đầu bị thương tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện, anh già rồi chết đi thì chúng tôi sẽ nhặt xác phụ giúp người thân lo ma chay cho anh! Anh bị người ta bắt nạt thì tôi sẽ cho anh câu trả lời, còn khi anh bắt nạt người khác tôi sẽ cùng bị xử phạt chung với anh!”
“Hôm nay La Cường anh bắt nạt người khác, anh gây chuyện bị phạt điểm tôi ghi tội, anh bị nhốt lại tôi cũng bị nhốt lại! Phạt anh chính là phạt tôi, anh đã làm mất hết mặt mũi của tôi rồi, anh còn chưa hiểu sao!?Anh mẹ nó bị nhốt mấy ngày thì Tam Gia đây sẽ cùng nhốt bấy nhiêu ngày với anh, anh nói thêm một câu không phải chuyện của tôi xem?! Lúc trước anh đồng ý với tôi thế nào, anh đã đồng ý gì với tôi hả?!!!!!!!”
La Cường quay mặt qua chỗ khác không nhìn Thiệu Quân, hốc mắt chậm rãi thấm đỏ ẩm ướt, như thể đang chảy máu, mạch máu phình lên mang theo nước mắt.
Bản thân không biết phải làm sao, mờ mịt hết hi vọng.
La Cường vùi đầu vào trong chăn, để lộ phần xương cứng và hơi lồi sau gáy. Tóc cạo cực ngắn, chỉ chừa một lớp da đầu màu đen xám tận gốc, ánh trăng tuôn ra ánh sáng màu xanh phủ lên da đầu, hoàn toàn có thể nhìn thấy được các đường nét của xương sọ.
Xương lồi lên ở trên cái gáy kia, theo cách nói của người xưa gọi là “Phản cốt”.
Người này khi trưởng thành, trời sinh tai họa, nghiệp chướng, súc sinh, không ai chào đón, người thần căm ghét!
Trong lòng Thiệu Quân cũng khó chịu, La Cường đã bóp tim của y, không thể bỏ xuống được. Biểu hiện mỗi tháng của La Cường ở khu nhà giam càng lúc càng tốt hơn một chút, điểm chấm công kiếm được cũng gần đến được mức giảm hình phạt, đều đã tiến thêm một bước nhỏ trên con đường cải tạo phóng thích ở phía trước, cách cánh cửa sắt gần hơn một chút rồi, mỗi một bước đi đều không dễ dàng một chút nào! Cứ mỗi lần gây chuyện là điểm chấm công tháng đó phải ngâm nước nóng, thật vất vả bước đi ra rồi lại phải lùi trở về, làm sao mà khó như vậy chứ?!
Y bọc chăn bông lớn rồi nhích ghế dựa lại gần một chút, duỗi tay vỗ vỗ cái gáy La Cường: “Tôi biết trong lòng anh khó chịu, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao phải tự gánh một mình? Anh có bị ngốc hay không, có gì thì cứ nói với tôi đi!!”
La Cường hừ nói: “Nói với cậu cái gì? Cậu quen ông già nhà tôi à?”
Tròng trắng mắt Thiệu Quân thoáng nhìn, giọng điệu tự tin: “Tôi đương nhiên là quen rồi, cha già của lớp số 7 mấy người tôi đều quen hết đấy nhá.”
“Cha của anh sinh ba thằng con trai, trong ba anh em các anh, anh cả anh là người tốt bụng thành thật, em trai anh là quỷ nhỏ, còn anh là quỷ lớn. Cha của anh có một đôi tay rất khéo léo, anh học được tất cả nghề thủ công từ cha của anh, anh còn học cha anh cách nấu cơm, bảy tuổi anh đã biết làm sủi cảo, chín tuổi đã biết hấp bánh bao……”
“Sau khi anh làm ăn lớn thì một nửa hộp đêm ở Bắc Kinh đều là địa bàn của anh, người có vai vế trên giang hồ đều gọi anh là ‘ Lão Nhị ’, nhỏ hơn anh thì gọi là ‘ Anh Cường ’. Anh chưa từng kết hôn, không con cái, vợ của chủ tịch ngân hàng X vừa mới bị song quy(1) thật ra là tình nhân của anh, nếu không khi anh ngứa cái kia thì phải làm thế nào? Còn nữa, hai ảnh hậu biểu diễn trong tiết mục Kim Phượng Hoàng trên TV hai ngày trước kia, anh đừng nói với tôi là anh chưa từng ngủ với hai người đó nha, trong ngành đều lan truyền cả rồi!”
Có chút giống như lúc ngày thường hai người hay nói tào lao, chỉ có điều La Cường không nói tiếng nào, ví dụ người này có mấy tình nhân thì sẽ nói cho cậu nhóc Thiệu Tam biết ư? Đều là Thiệu Quân nghe được vụn vặt tào lao ở trên giang hồ, trí nhớ y rất tốt, đều nhớ kỹ cả.
Y không thích người đó thì sẽ hoàn toàn đặt khinh thường ở trong lòng; y chào đón người đó thì cái gì cũng nhớ rõ cả.
Thiệu Quân ra vẻ thoải mái, trêu chọc La Cường: “Tôi nói đúng hết rồi phải không? Còn có gì mà tôi không biết, anh nói thử xem?”
La Cường trừng y một cái, khóe miệng nhếch ngang: “Hừ, cậu cũng chẳng biết nhiều.”
Thiệu Quân nói: “Còn nữa nè, cha anh rất thương anh, trò bắt quải là ba anh dạy anh chơi, khi còn nhỏ chắc ăn không ít thịt dê nhỉ?”
La Cường: “……”
Thiệu Quân nắm tay duỗi đến chăn bông, móc từ túi áo ra mấy cục quải dê: “Đúng không?”
Ngày đó bọn họ chơi xong quải dê, La Cường xoay mặt ném sang một bên, Thiệu Quân thuận tay liền nhặt lại bỏ ở trong túi áo mang theo bên người, không thể nói vì cái gì, chỉ vuốt cảm thấy trơn bóng, có chút dính.
La Cường rũ mắt thấy, môi run rẩy, yết hầu động động, mắng hai câu “Cút đi”, “Không thích” rồi vùi mặt vào chăn bông, dùng sức cọ vài cái..
La Cường rất ngoan cố nhưng thật sự không chịu nổi bánh bao Thiệu Tam còn ngoan cố hơn hắn, nhất định cứ bắt ép hắn cuối đầu cho bằng được.
Ngày đó ban đêm, La Cường bị Thiệu Quân kéo tới trên giường, tạm thời buồn ngủ thì mới yên tĩnh lại.
La Cường ôm chăn bông vùi mặt xuống giường, không cho người khác nhìn thấy gì cả.
Thật ra người này cả một đêm không ngủ, hắn cứ thấp giọng lẩm bẩm, lải nhải, cảm xúc hỗn loạn rồi lăn qua lộn lại. Thiệu Quân cũng bọc chăn ngồi dựa lưng vào đầu giường, mơ mơ màng màng nhưng lại không dám rời đi, y nghe La lão nhị lẩm bẩm nói rất nhiều lời…
Thỉnh thoảng sau lưng La Cường run run một chút, xương sống lưng run rẩy, trầm đục thở phì phò, ho khan, thoạt nhìn rất đau đớn.
Thiệu Quân xoa bóp cho người này một chút, bàn tay vuốt ve phía sau lưng, thấp giọng an ủi vài câu.
La Cường bắt lấy tay Thiệu Quân, gân xanh trên cánh tay xoắn xuýt, mồ hôi lạnh đổ đầy cả bàn tay, nắm chặt đến tay Thiệu Quân rất đau, mu bàn tay cũng bị bấm đến chảy máu.
Thật ra Thiệu Quân cũng không biết an ủi người thế nào? Y an ủi được người khác sao? Ngày thường hay cùng các phạm nhân nói chuyện trêu chọc bẩn bựa , nhưng mà y chưa từng thật sự chân thành. Khi còn nhỏ ở trong đại viện, nhóc Quân Quân hoặc là có thể khóc, hoặc là gây rắc rối, một nhà năm sáu người lớn đặt ở trong lòng bàn tay dỗ dành thổi thổi, Thiệu Quân từng dỗ người khác ư? Thiệu Quân đã làm “Bảo mẫu” cho ai chưa……?!
Đêm nay y không ngừng tung tăng nhảy nhót thổi thổi vuốt vuốt ở trên người La Cường, cảm thấy người này bỗng nhiên bị thu nhỏ lại, nguyên con người hơn y mười tuổi lại chẳng khác nào một đứa trẻ, gặp chuyện này còn phải để Tam Gia đây dỗ dành anh!
Thiệu Quân gần như là nửa ôm La Cường từ phía sau, bởi vì đối phương túm chặt y, vung cũng không ra.
Cả người của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, thấm đến trên ngực Thiệu Quân, ẩm ướt lành lạnh. Mắt thấy La Cường khó chịu như vậy, đau đớn như vậy, Thiệu Quân cũng bỗng nhiên khó chịu theo……
Y thò đầu qua thì nghe thấy La Cường nói: “Ông già nhà chúng tôi đã sớm không nhận tôi…”
“Ông ấy tin anh cả, thương thằng ba, ông ấy không thích tôi……”’
“Khi còn nhỏ, cha tôi không có bản lĩnh để chúng tôi có được cuộc sống tốt đẹp, tôi không trách ông ấy. Nhưng khi tôi dùng bản lĩnh của mình để cho gia đình có được cuộc sống tốt đẹp thì ông ấy lại không nhận tôi……”
“Ông già bị tôi làm cho tức chết rồi, là vì tôi, là do tôi……”
“Thằng ba sẽ thế nào đây, nếu bánh bao cậu có thể ở bên cạnh che chở cho nó thì tốt rồi……
Mùa hè năm 1976, một mùa định trước không hề yên ổn.
Năm ấy là một năm khó khăn nhất của nhà họ La, khi mẹ La được hàng xóm đỡ lên xe bá gác chở đến bệnh viện thì trên quần đã dính rất nhiều máu.
La Cường từ nơi làm việc nhặt than đá chạy như bay đến bệnh viện, tóc đều dính đầy vụn than, trong túi còn cất mấy hào tiền công kiếm được. Một cậu bé chín tuổi thì có thể làm được gì. Hắn kéo xe vụn than ở rìa bãi than, kéo một xe sẽ được hai phân tiền, kéo một buổi tối được hai đồng, khi đó hai đồng cỡ nào thì cũng là tiền.
Nhóc La khó sinh, nghe nói do đầu quá lớn, lại đạp đá lộn xộn, vị trí bào thai không đúng nên đứa nhỏ bị mắc kẹt lại, chui quài không ra nổi.
Cuối cùng phải sử dụng đến kìm gắp kéo đi ra, khi đó khuôn mặt nhỏ của nhóc La đều đã nghẹn tím, y tá gấp đến độ đánh mông anh ta mấy cái, cuối cùng do bị đánh đau nên mới oa oa mấy tiếng.
Điều kiện bệnh viện nhỏ này không tốt lắm, kho máu hoàn toàn không đủ máu, bảo vệ được đứa trẻ nhưng người lớn lại không còn.
Một người goá vợ nuôi dưỡng ba đứa con trai rất không dễ dàng. Các cô dì chú bác trong ngõ nhỏ rất thương nhóc La, mỗi người đút cho đứa trẻ một ngụm, thế nên uống sữa và mặc quần áo của nhiều gia đình mà lớn lên.
Nhóc La thuộc rồng, sinh ra được mười cân(2), nổi danh trong phố nhỏ xa gần là “Đứa trẻ mười cân”, tràn đầy sức sống, có thể khóc ồn ào không dứt. Hàng xóm đều nói thằng nhóc thối kia lại khóc nữa rồi, thật sự y như một con rồng nhỏ, lớn lên thế nào cũng đen cường tráng khỏe mạnh cho coi, giỏi lắm, thành tinh rồi, vừa sinh ra đã lấy luôn cả mạng mẹ nó.
Khi đó cha La đi làm trong tiệm ăn Hồng Tân Lâu lâu đời ở Tây Đơn Quốc Doanh, ông là một đầu bếp kỳ cựu, nghệ nhân lâu đời. Tính cách trầm lặng, khéo tay, tài giỏi.
Hồng Tân Lâu là một nhà hàng nổi tiếng chuyên về các món ăn truyền thống Bắc Kinh – Thiên Tân, khi đó rất nổi tiếng, trừ Lão Tam Thuận và Toàn Tụ Đức thì còn lại đều thuộc về Hồng Tân Lâu, hải sản tươi sống rất độc đáo, toàn bộ tiệc thịt dê ai ai cũng thích cả. Khi đó cụ La mặc một bộ đồ trắng bận rộn trong phòng bếp tràn đầy tiếng người ồn ào, dùng kỹ thuật tinh tế cắt ra thịt cừu và thịt bò mỏng như một trang giấy.
Mỗi khi cha La tan tầm thì ánh nắng buổi sáng màu vỏ trứng đã chiếu vào căn phòng nhỏ.
Anh cả chuyển vạc cải trắng ở trong sân, ướp cái vạc lớn đầy dưa chua vào trong tuyết.
Anh hai lấy nồi nhỏ nấu cháo bột rồi dùng cái ca tráng men đựng, sau đó đút cho nhóc ba ăn cơm.
La Chiến ăn mặc quần thủng đáy, chổng mông bò ở trên giường, nó nghiêng người về phía trước rồi thuận tay lấy cái nồi nhôm đi, sau đó nhân lúc anh nó không chú ý thì đội luôn cái nồi lên đầu của mình.
La Chiến đội nồi nhôm, rất đẹp, đầu lưỡi còn đưa ra liếm hạt cơm trong nồi, thịt trên khuôn mặt đều dính đầy hạt cơm.
La Cường quay đầu lại, bĩu môi cười nhạt, lấy muỗng chỉ một cái: “ Nhóc ba!”
Nhóc La gặm tay: “A……”
La Cường: “Có ăn hay không? Bỏ nồi xuống, nếu không thì không được ăn cơm!”
Nhóc La cười ngây ngô ha ha ha rồi ngoan ngoãn bỏ nồi xuống, mặt dính đầy gạo, rất là vô tội: “Um..um……”
Khóe miệng La Cường trồi lên tia đắc ý nho nhỏ: “Gọi anh đi rồi anh đút cho mày ăn.”
Miệng nhóc La chảy đầy nước dãi: “Hii..hii…… Ha ha……”
Năm 1976 cũng là một năm có nạn lớn trên khắp đồng bằng Hoa Bắc(3) Trung Quốc, long mạch đế đô bị phá phong thuỷ, mấy trăm triệu người trong thành phố có nhà mà không thể về.
Đêm hôm đó xảy ra địa chấn, nóc của gian nhà nhỏ tám mét kia của nhà họ La bị sập một cái xà nhà xuống, lật cả lò than đá sang một bên.
Một mình cha La ngủ ở ván giường gần cửa sổ, ba đứa con trai cũng ngủ cùng ở bên trong. Cha La sợ hãi, ông chạm lấy bức tường mục nát đang rơi đầy lớp vôi xuống đất, trong bóng tối đen như mực kéo con trai bước từng bước đi ra ngoài phòng kéo…
Nhóc La bọc chăn được La Cường che ở dưới thân mình, từ từ đưa nó ra từ khe hở của sàn nhà sụp.
Cha La ba ba gấp đến độ xốc chăn màn lên, sờ cánh tay sờ chân: “Nhóc ba? Con ơi?!”
Đang muốn ôm nhóc con chạy đi ra thì anh cả bỗng nhiên nhớ tới, chỉ vào khoảng trống dưới một đống đổ nát: “Cha? Cha! Thằng hai còn ở bên trong! Con quên dẫn thằng hai ra rồi……”
Trận động đất Đường Sơn(4) năm đó người ta nói rằng lò luyện thép của Nhà máy thép Shougang rung chuyển, ống dầu của Nhà máy hóa dầu nổ tung, lò luyện than ở Bắc Kinh cũng bị biến thành một biển lửa.
Tường gạch Cố Cung ở Hoàng Thành cũng bị tổn hại, chùa Tháp Bạch, chùa Thiên Ninh và di tích Đức Thắng Môn cũng bị lung lây nhưng vẫn rất ngoan cường mà sừng sững.
Toàn bộ khu vực trong thành phố đều bị tai họa, một mảnh tang tóc. Động đất vẫn kèm theo địa chấn,qua mấy giờ thì lắc lư một chút, nhà trệt cũ lung lay sắp đổ, những viên gạch trên những bức tường thấp của con hẻm bị vỡ vụn.
Cũng may đó là mùa hè, ban đêm cũng không lạnh. Tất cả các căn nhà lớn nhỏ trong ngõ nhỏ đều nguy hiểm nên tất cả dân chúng đều phải ngủ ở trên đường cái.
La Cường chạy về nhà mấy chuyến, giẫm lên những viên ngói ở trên mặt đất, cẩn thận từng chút mà kéo ra trải giường chăn gối đi ra. Đường Tây Tứ bên Đức Thắng Môn và đường Tây Thập Khố đều ngủ đầy người, các hộ gia đình ở cùng một chỗ với nhau, sắp thành một dãy trên mặt đất.
Nhóc La được bao bọc trong áo của anh nó, La Cường cởi bỏ cái quần dài, chỉ mặc một cái quần nhỏ……
Sau đó một năm, nhà trệt cũ được sửa chữa lại một lần nữa, ồn ào huyên náo trong ngõ nhỏ được khôi phục như cũ.
Mỗi ngày cha La đều đi sớm về trễ để kiếm tiền nuôi sống con trai. Các công nhân viên cấp hai của đơn vị Quốc Doanh mỗi tháng đều có 415 đồng nhân nhân tệ cố định, khi đó còn được gọi vui là “415 Đại Mao”.
Buổi sáng mỗi ngày La Cường đi ra cửa sân để đổ bô nước tiểu, trên vai là con khỉ nhỏ nhóc ba.
Nhóc La ôm đầu anh nó, dùng cái mông vừa mới tiểu xong cọ cọ phía sau cổ của La Cường. Bô nước tiểu được đổ xuống cống ngầm ngoài đường cái, mùa hè rất thối, còn mùa đông có thể sẽ nhìn thấy được phân đông lạnh ở trên nắp cống ngầm.
Vội vội vàng vàng ăn mấy miếng bánh bao dưa muối, cháo gạo sữa đậu nành, La Cường phủi tro rồi lấy than từ bếp lò ra đi đến thau rửa mặt, sau đó lại thêm than đá mới. Xách than đá màu xám tro đi ra ngoài đảo đến đầu hẻm bỏ lên xe rác bảo vệ môi trường;
Trẻ em trong khu ngỏ nhỏ không đến trường mẫu giáo khi chúng còn nhỏ, bởi vì đó đều dành cho trẻ em trong khu nhà chính phủ và các nhà máy lớn. Khi còn nhỏ La Chiến đã được các bác gái, dì trong khu nhà tập thể thay phiên nhau trông, mỗi ngày đều ngồi ở ghế mây ngoài sân phơi nắng.
Nhóc La lại lớn hơn một chút, mỗi ngày chạng vạng đều ngồi ở ngưỡng cửa sân lớn chờ La Cường tan học. Khoảng thời gian anh nó tan học là khoảng thời gian nó vui nhất trong một ngày.
Nhóc La có món đồ chơi vịt nhựa, có xe đạp ba bánh. Ba nó mua cho nó, khi còn nhỏ các anh nó cũng chưa từng được chơi bao giờ.
La Cường lén lút đạp xe của cha hắn, chở nhóc La ở phía sau quậy phá điên cuồng vui vẻ chạy khắp ngõ nhỏ.
Xe đạp Flying Pigeon 28(5), mỗi nhà đều có một chiếc. Xe rất cao, khi đó vóc dáng La Cường cũng không cao rất lắm, hai chân dùng sức mới vớ tới cái bàn đạp được.
Hai tay không vịn tay lái, ngồi vào trên yên sau để đi, hoặc là đặt nhóc ba trên sườn ngang của xe, đây chỉ là việc nhỏ, mỗi lần La Cường đều có thể chọc nhóc ba hoa chân múa tay. Có đôi khi hắn còn cố ý nâng cái yên lên cao, tháo cái sườn ở sau xe, buông hai tay chạy ở trong ngõ nhỏ. Nâng yên, tháo khung sau, đây đều là những mốt lái xe trong phố nhỏ, còn được gọi là “Chơi nổi”.
Ở trong lòng của nhóc La, anh hai báu vật của nhóc là một nhánh trong tám ngõ nhỏ gần xa ở Tây Tứ này, có tầm nhìn nhất, còn là thiếu niên chơi nổi nhiệt huyết nhất.
Thiệu Tam Gia và La lão nhị không phải là người cùng một đường, thậm chí cũng không phải người của một thế hệ, năm 1976 y còn chưa sinh ra.
La Cường nói rất nhiều, Thiệu Quân hoàn toàn nghe không hiểu, từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến, cũng chưa từng thấy cuộc sống như vậy. Khoảng cách không thể lấp đầy giữa hai người chính là khoảng thời gian niên thiếu trong con hẻm cũ không bao giờ có thể quay trở lại ấy.
Cũng bởi vì đêm nay, sau đó Thiệu Quân chậm rãi tiêu hóa rất lâu, suy nghĩ về nó trong một thời gian dài, suy nghĩ về một La Cường như vậy.
Đêm khuya tĩnh lặng, cũng chỉ có một mình Thiệu Quân nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của La Cường trong bóng tối hôm ấy.
La Cường trước mắt y giống như đang bóc từng lớp từng lớp củ hành lớn, hiện ra một bộ mặt thật rõ ràng của người này, nó cay mắt, đốt tim y, khiến y muốn ngừng mà không được, ghi tạc ở trong lòng……
Thiệu Quân nói với người đứng đầu, phạt điểm cũng được, đình chỉ thi đấu cũng không sao, cứ phạt nghiêm khắc vào, tôi nhận hết, tôi cũng không tin không trị hết tật xấu của La Cường.
Đêm đó La Cường trôi qua ở phòng biệt giam, Thiệu Tam Gia cũng nhốt cùng một phòng với hắn.
Thậm chí Thiệu Quân cũng không xích tay xiềng chân La Cường lại.
Điền Chính Nghĩa khó có thể tin mà nói với Thiệu Quân: “Thiếu gia, cậu đã nắm chắc trong lòng chưa? Cậu không đề phòng người này sao? Hắn ta mà nổi điên ra tay làm bị thương cậu, nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?’
Thiệu Quân nói: “Anh ta muốn nổi điên, tôi để cho anh ta điên, tôi sẽ để anh ta trút ra hết. Tôi cũng không tin người này không có tim, không hiểu chuyện như thế.”
Trong lòng Điền Chính Nghĩa cũng khó chịu: “Vậy….La Cường ra tay đánh mấy người lớp số 3 của chúng tôi, chuyện này sẽ tính thế nào đây?”
Thiệu Quân đuối lý, lẩm bẩm nói: “Không phải cũng đã nhốt lại rồi sao…… Với lại nếu không phải mẹ nó tay thằng Vương Báo bẩn như thế thì sẽ có chuyện này sao?”
Đội trưởng Điền nghĩ thầm, La Cường là bởi vì do tay Vương Báo bẩn sao? Thằng nhãi này rõ ràng bị nghẹn nên muốn dốc sức ra đánh nhau, không cần biết ai là ai thì đúng hơn. Thằng nhóc Thiệu Tam này lại đang bảo vệ đàn con của mình, là một thằng đàn ông cao lớn mà thỉnh thoảng cứ như cọp mẹ nhe răng múa vuốt ra bảo vệ con của mình như thế.
Mới đầu xuân, đầu mùa xuân của phương bắc rất lạnh, gió lạnh ngoài cửa sổ như trách móc mà nức nở nghẹn ngào.
Thiệu Quân chuyển hai cái chăn bông lên hai cái giường trong phòng biệt giam, hai người mỗi người một cái.
Cả ngày La Cường không ăn cơm, cả người cứ ngơ ngác, cứng đờ ngồi ở trên ghế sắt, không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.
Thiệu Quân hiểu người này nên cũng không bắt buộc, không ra lệnh. Y cũng dọn ghế dựa một cái xong rồi ngồi đối mặt với La Cường.
Trong phòng lạnh đến giống như hầm băng, lòng cũng lạnh. Thiệu Quân kéo một cái chăn bông bọc La Cường lại rồi kéo một cái chăn bông khác bọc bản thân mình lại, sau đó ngồi xếp bằng cuộn tròn ở trong chăn. Hai người bọc giống như hai con gấu ú, họ cứ ngồi như vậy, mỗi người lộ một cái đầu, một đôi mắt, cứ vậy mà yên lặng nhìn đối phương.
Qua rất lâu, La Cường nói: ‘’Cậu trở về đi.”
Thiệu Quân nói: “Tôi trông anh.”
Giọng La Cường khàn khàn: “Tôi không phá phòng này đâu, không làm khó cậu…… Cậu đi đi, cứ để tôi một mình.”
Thiệu Quân rất nghiêm túc: “Tôi là quản giáo của anh, anh là người của tôi, trong lòng anh khó chịu, gặp chuyện khó khăn thì anh cần phải nói với tôi.”
Đáy mắt La Cường lộ ra một tia trốn tránh cùng không kiên nhẫn, muốn chạy trốn khỏi mọi người, chỉ muốn ở một mình, thế mà Thiệu Tam bánh bao này quấn người đến phiền chết đi được. Bánh bao này ủ không nở hay sao? Do lên men nhiều khiến bột hơi chua, còn bị nhão nên mới bị dính như vậy ư?!
Giọng La Cường khàn đục nói: “Tôi đã nói với cậu là không cần, không phải chuyện của cậu! Tôi bị nhốt của tôi, cậu cút xéo giùm tôi đi.”
Đôi mắt Thiệu Quân đỏ lên: “Cái gì gọi là không phải chuyện của tôi? Anh đã quên tôi từng nói gì với anh rồi sao!?”
“La Cường, lúc trước hai chúng ta đã nói thế nào? Anh là người của tôi, anh phải nghe lời tôi nói, anh chấp nhận tôi! Tôi quản lý anh, giúp anh, che chở cho anh, khi anh đói bụng tôi sẽ cho anh ăn no, lúc anh bị bệnh, đập đầu bị thương tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện, anh già rồi chết đi thì chúng tôi sẽ nhặt xác phụ giúp người thân lo ma chay cho anh! Anh bị người ta bắt nạt thì tôi sẽ cho anh câu trả lời, còn khi anh bắt nạt người khác tôi sẽ cùng bị xử phạt chung với anh!”
“Hôm nay La Cường anh bắt nạt người khác, anh gây chuyện bị phạt điểm tôi ghi tội, anh bị nhốt lại tôi cũng bị nhốt lại! Phạt anh chính là phạt tôi, anh đã làm mất hết mặt mũi của tôi rồi, anh còn chưa hiểu sao!?Anh mẹ nó bị nhốt mấy ngày thì Tam Gia đây sẽ cùng nhốt bấy nhiêu ngày với anh, anh nói thêm một câu không phải chuyện của tôi xem?! Lúc trước anh đồng ý với tôi thế nào, anh đã đồng ý gì với tôi hả?!!!!!!!”
La Cường quay mặt qua chỗ khác không nhìn Thiệu Quân, hốc mắt chậm rãi thấm đỏ ẩm ướt, như thể đang chảy máu, mạch máu phình lên mang theo nước mắt.
Bản thân không biết phải làm sao, mờ mịt hết hi vọng.
La Cường vùi đầu vào trong chăn, để lộ phần xương cứng và hơi lồi sau gáy. Tóc cạo cực ngắn, chỉ chừa một lớp da đầu màu đen xám tận gốc, ánh trăng tuôn ra ánh sáng màu xanh phủ lên da đầu, hoàn toàn có thể nhìn thấy được các đường nét của xương sọ.
Xương lồi lên ở trên cái gáy kia, theo cách nói của người xưa gọi là “Phản cốt”.
Người này khi trưởng thành, trời sinh tai họa, nghiệp chướng, súc sinh, không ai chào đón, người thần căm ghét!
Trong lòng Thiệu Quân cũng khó chịu, La Cường đã bóp tim của y, không thể bỏ xuống được. Biểu hiện mỗi tháng của La Cường ở khu nhà giam càng lúc càng tốt hơn một chút, điểm chấm công kiếm được cũng gần đến được mức giảm hình phạt, đều đã tiến thêm một bước nhỏ trên con đường cải tạo phóng thích ở phía trước, cách cánh cửa sắt gần hơn một chút rồi, mỗi một bước đi đều không dễ dàng một chút nào! Cứ mỗi lần gây chuyện là điểm chấm công tháng đó phải ngâm nước nóng, thật vất vả bước đi ra rồi lại phải lùi trở về, làm sao mà khó như vậy chứ?!
Y bọc chăn bông lớn rồi nhích ghế dựa lại gần một chút, duỗi tay vỗ vỗ cái gáy La Cường: “Tôi biết trong lòng anh khó chịu, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao phải tự gánh một mình? Anh có bị ngốc hay không, có gì thì cứ nói với tôi đi!!”
La Cường hừ nói: “Nói với cậu cái gì? Cậu quen ông già nhà tôi à?”
Tròng trắng mắt Thiệu Quân thoáng nhìn, giọng điệu tự tin: “Tôi đương nhiên là quen rồi, cha già của lớp số 7 mấy người tôi đều quen hết đấy nhá.”
“Cha của anh sinh ba thằng con trai, trong ba anh em các anh, anh cả anh là người tốt bụng thành thật, em trai anh là quỷ nhỏ, còn anh là quỷ lớn. Cha của anh có một đôi tay rất khéo léo, anh học được tất cả nghề thủ công từ cha của anh, anh còn học cha anh cách nấu cơm, bảy tuổi anh đã biết làm sủi cảo, chín tuổi đã biết hấp bánh bao……”
“Sau khi anh làm ăn lớn thì một nửa hộp đêm ở Bắc Kinh đều là địa bàn của anh, người có vai vế trên giang hồ đều gọi anh là ‘ Lão Nhị ’, nhỏ hơn anh thì gọi là ‘ Anh Cường ’. Anh chưa từng kết hôn, không con cái, vợ của chủ tịch ngân hàng X vừa mới bị song quy(1) thật ra là tình nhân của anh, nếu không khi anh ngứa cái kia thì phải làm thế nào? Còn nữa, hai ảnh hậu biểu diễn trong tiết mục Kim Phượng Hoàng trên TV hai ngày trước kia, anh đừng nói với tôi là anh chưa từng ngủ với hai người đó nha, trong ngành đều lan truyền cả rồi!”
Có chút giống như lúc ngày thường hai người hay nói tào lao, chỉ có điều La Cường không nói tiếng nào, ví dụ người này có mấy tình nhân thì sẽ nói cho cậu nhóc Thiệu Tam biết ư? Đều là Thiệu Quân nghe được vụn vặt tào lao ở trên giang hồ, trí nhớ y rất tốt, đều nhớ kỹ cả.
Y không thích người đó thì sẽ hoàn toàn đặt khinh thường ở trong lòng; y chào đón người đó thì cái gì cũng nhớ rõ cả.
Thiệu Quân ra vẻ thoải mái, trêu chọc La Cường: “Tôi nói đúng hết rồi phải không? Còn có gì mà tôi không biết, anh nói thử xem?”
La Cường trừng y một cái, khóe miệng nhếch ngang: “Hừ, cậu cũng chẳng biết nhiều.”
Thiệu Quân nói: “Còn nữa nè, cha anh rất thương anh, trò bắt quải là ba anh dạy anh chơi, khi còn nhỏ chắc ăn không ít thịt dê nhỉ?”
La Cường: “……”
Thiệu Quân nắm tay duỗi đến chăn bông, móc từ túi áo ra mấy cục quải dê: “Đúng không?”
Ngày đó bọn họ chơi xong quải dê, La Cường xoay mặt ném sang một bên, Thiệu Quân thuận tay liền nhặt lại bỏ ở trong túi áo mang theo bên người, không thể nói vì cái gì, chỉ vuốt cảm thấy trơn bóng, có chút dính.
La Cường rũ mắt thấy, môi run rẩy, yết hầu động động, mắng hai câu “Cút đi”, “Không thích” rồi vùi mặt vào chăn bông, dùng sức cọ vài cái..
La Cường rất ngoan cố nhưng thật sự không chịu nổi bánh bao Thiệu Tam còn ngoan cố hơn hắn, nhất định cứ bắt ép hắn cuối đầu cho bằng được.
Ngày đó ban đêm, La Cường bị Thiệu Quân kéo tới trên giường, tạm thời buồn ngủ thì mới yên tĩnh lại.
La Cường ôm chăn bông vùi mặt xuống giường, không cho người khác nhìn thấy gì cả.
Thật ra người này cả một đêm không ngủ, hắn cứ thấp giọng lẩm bẩm, lải nhải, cảm xúc hỗn loạn rồi lăn qua lộn lại. Thiệu Quân cũng bọc chăn ngồi dựa lưng vào đầu giường, mơ mơ màng màng nhưng lại không dám rời đi, y nghe La lão nhị lẩm bẩm nói rất nhiều lời…
Thỉnh thoảng sau lưng La Cường run run một chút, xương sống lưng run rẩy, trầm đục thở phì phò, ho khan, thoạt nhìn rất đau đớn.
Thiệu Quân xoa bóp cho người này một chút, bàn tay vuốt ve phía sau lưng, thấp giọng an ủi vài câu.
La Cường bắt lấy tay Thiệu Quân, gân xanh trên cánh tay xoắn xuýt, mồ hôi lạnh đổ đầy cả bàn tay, nắm chặt đến tay Thiệu Quân rất đau, mu bàn tay cũng bị bấm đến chảy máu.
Thật ra Thiệu Quân cũng không biết an ủi người thế nào? Y an ủi được người khác sao? Ngày thường hay cùng các phạm nhân nói chuyện trêu chọc bẩn bựa , nhưng mà y chưa từng thật sự chân thành. Khi còn nhỏ ở trong đại viện, nhóc Quân Quân hoặc là có thể khóc, hoặc là gây rắc rối, một nhà năm sáu người lớn đặt ở trong lòng bàn tay dỗ dành thổi thổi, Thiệu Quân từng dỗ người khác ư? Thiệu Quân đã làm “Bảo mẫu” cho ai chưa……?!
Đêm nay y không ngừng tung tăng nhảy nhót thổi thổi vuốt vuốt ở trên người La Cường, cảm thấy người này bỗng nhiên bị thu nhỏ lại, nguyên con người hơn y mười tuổi lại chẳng khác nào một đứa trẻ, gặp chuyện này còn phải để Tam Gia đây dỗ dành anh!
Thiệu Quân gần như là nửa ôm La Cường từ phía sau, bởi vì đối phương túm chặt y, vung cũng không ra.
Cả người của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, thấm đến trên ngực Thiệu Quân, ẩm ướt lành lạnh. Mắt thấy La Cường khó chịu như vậy, đau đớn như vậy, Thiệu Quân cũng bỗng nhiên khó chịu theo……
Y thò đầu qua thì nghe thấy La Cường nói: “Ông già nhà chúng tôi đã sớm không nhận tôi…”
“Ông ấy tin anh cả, thương thằng ba, ông ấy không thích tôi……”’
“Khi còn nhỏ, cha tôi không có bản lĩnh để chúng tôi có được cuộc sống tốt đẹp, tôi không trách ông ấy. Nhưng khi tôi dùng bản lĩnh của mình để cho gia đình có được cuộc sống tốt đẹp thì ông ấy lại không nhận tôi……”
“Ông già bị tôi làm cho tức chết rồi, là vì tôi, là do tôi……”
“Thằng ba sẽ thế nào đây, nếu bánh bao cậu có thể ở bên cạnh che chở cho nó thì tốt rồi……
Mùa hè năm 1976, một mùa định trước không hề yên ổn.
Năm ấy là một năm khó khăn nhất của nhà họ La, khi mẹ La được hàng xóm đỡ lên xe bá gác chở đến bệnh viện thì trên quần đã dính rất nhiều máu.
La Cường từ nơi làm việc nhặt than đá chạy như bay đến bệnh viện, tóc đều dính đầy vụn than, trong túi còn cất mấy hào tiền công kiếm được. Một cậu bé chín tuổi thì có thể làm được gì. Hắn kéo xe vụn than ở rìa bãi than, kéo một xe sẽ được hai phân tiền, kéo một buổi tối được hai đồng, khi đó hai đồng cỡ nào thì cũng là tiền.
Nhóc La khó sinh, nghe nói do đầu quá lớn, lại đạp đá lộn xộn, vị trí bào thai không đúng nên đứa nhỏ bị mắc kẹt lại, chui quài không ra nổi.
Cuối cùng phải sử dụng đến kìm gắp kéo đi ra, khi đó khuôn mặt nhỏ của nhóc La đều đã nghẹn tím, y tá gấp đến độ đánh mông anh ta mấy cái, cuối cùng do bị đánh đau nên mới oa oa mấy tiếng.
Điều kiện bệnh viện nhỏ này không tốt lắm, kho máu hoàn toàn không đủ máu, bảo vệ được đứa trẻ nhưng người lớn lại không còn.
Một người goá vợ nuôi dưỡng ba đứa con trai rất không dễ dàng. Các cô dì chú bác trong ngõ nhỏ rất thương nhóc La, mỗi người đút cho đứa trẻ một ngụm, thế nên uống sữa và mặc quần áo của nhiều gia đình mà lớn lên.
Nhóc La thuộc rồng, sinh ra được mười cân(2), nổi danh trong phố nhỏ xa gần là “Đứa trẻ mười cân”, tràn đầy sức sống, có thể khóc ồn ào không dứt. Hàng xóm đều nói thằng nhóc thối kia lại khóc nữa rồi, thật sự y như một con rồng nhỏ, lớn lên thế nào cũng đen cường tráng khỏe mạnh cho coi, giỏi lắm, thành tinh rồi, vừa sinh ra đã lấy luôn cả mạng mẹ nó.
Khi đó cha La đi làm trong tiệm ăn Hồng Tân Lâu lâu đời ở Tây Đơn Quốc Doanh, ông là một đầu bếp kỳ cựu, nghệ nhân lâu đời. Tính cách trầm lặng, khéo tay, tài giỏi.
Hồng Tân Lâu là một nhà hàng nổi tiếng chuyên về các món ăn truyền thống Bắc Kinh – Thiên Tân, khi đó rất nổi tiếng, trừ Lão Tam Thuận và Toàn Tụ Đức thì còn lại đều thuộc về Hồng Tân Lâu, hải sản tươi sống rất độc đáo, toàn bộ tiệc thịt dê ai ai cũng thích cả. Khi đó cụ La mặc một bộ đồ trắng bận rộn trong phòng bếp tràn đầy tiếng người ồn ào, dùng kỹ thuật tinh tế cắt ra thịt cừu và thịt bò mỏng như một trang giấy.
Mỗi khi cha La tan tầm thì ánh nắng buổi sáng màu vỏ trứng đã chiếu vào căn phòng nhỏ.
Anh cả chuyển vạc cải trắng ở trong sân, ướp cái vạc lớn đầy dưa chua vào trong tuyết.
Anh hai lấy nồi nhỏ nấu cháo bột rồi dùng cái ca tráng men đựng, sau đó đút cho nhóc ba ăn cơm.
La Chiến ăn mặc quần thủng đáy, chổng mông bò ở trên giường, nó nghiêng người về phía trước rồi thuận tay lấy cái nồi nhôm đi, sau đó nhân lúc anh nó không chú ý thì đội luôn cái nồi lên đầu của mình.
La Chiến đội nồi nhôm, rất đẹp, đầu lưỡi còn đưa ra liếm hạt cơm trong nồi, thịt trên khuôn mặt đều dính đầy hạt cơm.
La Cường quay đầu lại, bĩu môi cười nhạt, lấy muỗng chỉ một cái: “ Nhóc ba!”
Nhóc La gặm tay: “A……”
La Cường: “Có ăn hay không? Bỏ nồi xuống, nếu không thì không được ăn cơm!”
Nhóc La cười ngây ngô ha ha ha rồi ngoan ngoãn bỏ nồi xuống, mặt dính đầy gạo, rất là vô tội: “Um..um……”
Khóe miệng La Cường trồi lên tia đắc ý nho nhỏ: “Gọi anh đi rồi anh đút cho mày ăn.”
Miệng nhóc La chảy đầy nước dãi: “Hii..hii…… Ha ha……”
Năm 1976 cũng là một năm có nạn lớn trên khắp đồng bằng Hoa Bắc(3) Trung Quốc, long mạch đế đô bị phá phong thuỷ, mấy trăm triệu người trong thành phố có nhà mà không thể về.
Đêm hôm đó xảy ra địa chấn, nóc của gian nhà nhỏ tám mét kia của nhà họ La bị sập một cái xà nhà xuống, lật cả lò than đá sang một bên.
Một mình cha La ngủ ở ván giường gần cửa sổ, ba đứa con trai cũng ngủ cùng ở bên trong. Cha La sợ hãi, ông chạm lấy bức tường mục nát đang rơi đầy lớp vôi xuống đất, trong bóng tối đen như mực kéo con trai bước từng bước đi ra ngoài phòng kéo…
Nhóc La bọc chăn được La Cường che ở dưới thân mình, từ từ đưa nó ra từ khe hở của sàn nhà sụp.
Cha La ba ba gấp đến độ xốc chăn màn lên, sờ cánh tay sờ chân: “Nhóc ba? Con ơi?!”
Đang muốn ôm nhóc con chạy đi ra thì anh cả bỗng nhiên nhớ tới, chỉ vào khoảng trống dưới một đống đổ nát: “Cha? Cha! Thằng hai còn ở bên trong! Con quên dẫn thằng hai ra rồi……”
Trận động đất Đường Sơn(4) năm đó người ta nói rằng lò luyện thép của Nhà máy thép Shougang rung chuyển, ống dầu của Nhà máy hóa dầu nổ tung, lò luyện than ở Bắc Kinh cũng bị biến thành một biển lửa.
Tường gạch Cố Cung ở Hoàng Thành cũng bị tổn hại, chùa Tháp Bạch, chùa Thiên Ninh và di tích Đức Thắng Môn cũng bị lung lây nhưng vẫn rất ngoan cường mà sừng sững.
Toàn bộ khu vực trong thành phố đều bị tai họa, một mảnh tang tóc. Động đất vẫn kèm theo địa chấn,qua mấy giờ thì lắc lư một chút, nhà trệt cũ lung lay sắp đổ, những viên gạch trên những bức tường thấp của con hẻm bị vỡ vụn.
Cũng may đó là mùa hè, ban đêm cũng không lạnh. Tất cả các căn nhà lớn nhỏ trong ngõ nhỏ đều nguy hiểm nên tất cả dân chúng đều phải ngủ ở trên đường cái.
La Cường chạy về nhà mấy chuyến, giẫm lên những viên ngói ở trên mặt đất, cẩn thận từng chút mà kéo ra trải giường chăn gối đi ra. Đường Tây Tứ bên Đức Thắng Môn và đường Tây Thập Khố đều ngủ đầy người, các hộ gia đình ở cùng một chỗ với nhau, sắp thành một dãy trên mặt đất.
Nhóc La được bao bọc trong áo của anh nó, La Cường cởi bỏ cái quần dài, chỉ mặc một cái quần nhỏ……
Sau đó một năm, nhà trệt cũ được sửa chữa lại một lần nữa, ồn ào huyên náo trong ngõ nhỏ được khôi phục như cũ.
Mỗi ngày cha La đều đi sớm về trễ để kiếm tiền nuôi sống con trai. Các công nhân viên cấp hai của đơn vị Quốc Doanh mỗi tháng đều có 415 đồng nhân nhân tệ cố định, khi đó còn được gọi vui là “415 Đại Mao”.
Buổi sáng mỗi ngày La Cường đi ra cửa sân để đổ bô nước tiểu, trên vai là con khỉ nhỏ nhóc ba.
Nhóc La ôm đầu anh nó, dùng cái mông vừa mới tiểu xong cọ cọ phía sau cổ của La Cường. Bô nước tiểu được đổ xuống cống ngầm ngoài đường cái, mùa hè rất thối, còn mùa đông có thể sẽ nhìn thấy được phân đông lạnh ở trên nắp cống ngầm.
Vội vội vàng vàng ăn mấy miếng bánh bao dưa muối, cháo gạo sữa đậu nành, La Cường phủi tro rồi lấy than từ bếp lò ra đi đến thau rửa mặt, sau đó lại thêm than đá mới. Xách than đá màu xám tro đi ra ngoài đảo đến đầu hẻm bỏ lên xe rác bảo vệ môi trường;
Trẻ em trong khu ngỏ nhỏ không đến trường mẫu giáo khi chúng còn nhỏ, bởi vì đó đều dành cho trẻ em trong khu nhà chính phủ và các nhà máy lớn. Khi còn nhỏ La Chiến đã được các bác gái, dì trong khu nhà tập thể thay phiên nhau trông, mỗi ngày đều ngồi ở ghế mây ngoài sân phơi nắng.
Nhóc La lại lớn hơn một chút, mỗi ngày chạng vạng đều ngồi ở ngưỡng cửa sân lớn chờ La Cường tan học. Khoảng thời gian anh nó tan học là khoảng thời gian nó vui nhất trong một ngày.
Nhóc La có món đồ chơi vịt nhựa, có xe đạp ba bánh. Ba nó mua cho nó, khi còn nhỏ các anh nó cũng chưa từng được chơi bao giờ.
La Cường lén lút đạp xe của cha hắn, chở nhóc La ở phía sau quậy phá điên cuồng vui vẻ chạy khắp ngõ nhỏ.
Xe đạp Flying Pigeon 28(5), mỗi nhà đều có một chiếc. Xe rất cao, khi đó vóc dáng La Cường cũng không cao rất lắm, hai chân dùng sức mới vớ tới cái bàn đạp được.
Hai tay không vịn tay lái, ngồi vào trên yên sau để đi, hoặc là đặt nhóc ba trên sườn ngang của xe, đây chỉ là việc nhỏ, mỗi lần La Cường đều có thể chọc nhóc ba hoa chân múa tay. Có đôi khi hắn còn cố ý nâng cái yên lên cao, tháo cái sườn ở sau xe, buông hai tay chạy ở trong ngõ nhỏ. Nâng yên, tháo khung sau, đây đều là những mốt lái xe trong phố nhỏ, còn được gọi là “Chơi nổi”.
Ở trong lòng của nhóc La, anh hai báu vật của nhóc là một nhánh trong tám ngõ nhỏ gần xa ở Tây Tứ này, có tầm nhìn nhất, còn là thiếu niên chơi nổi nhiệt huyết nhất.
Thiệu Tam Gia và La lão nhị không phải là người cùng một đường, thậm chí cũng không phải người của một thế hệ, năm 1976 y còn chưa sinh ra.
La Cường nói rất nhiều, Thiệu Quân hoàn toàn nghe không hiểu, từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến, cũng chưa từng thấy cuộc sống như vậy. Khoảng cách không thể lấp đầy giữa hai người chính là khoảng thời gian niên thiếu trong con hẻm cũ không bao giờ có thể quay trở lại ấy.
Cũng bởi vì đêm nay, sau đó Thiệu Quân chậm rãi tiêu hóa rất lâu, suy nghĩ về nó trong một thời gian dài, suy nghĩ về một La Cường như vậy.
Đêm khuya tĩnh lặng, cũng chỉ có một mình Thiệu Quân nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của La Cường trong bóng tối hôm ấy.
La Cường trước mắt y giống như đang bóc từng lớp từng lớp củ hành lớn, hiện ra một bộ mặt thật rõ ràng của người này, nó cay mắt, đốt tim y, khiến y muốn ngừng mà không được, ghi tạc ở trong lòng……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất