Chương 24: ANH TRAI YÊU NHẤT CỦA THÁI LANG!!
Khi đó ở trong mắt hàng xóm, cụ La rất thành thật, chất phác, cho dù có theo phong tục xã hội cũ, khi dẫn con trưởng cháu đích tôn gì gì đó đi ra ngoài thì cũng sẽ được người ta chào đón, vẻ vang cửa nhà; mà nhóc con nhà họ La rất đáng yêu, thú vị, ai nhìn cũng muốn véo mặt một cái.
Thằng hai thì sao? Thằng hai…. thì lại rất không được người ta thích.
Một gia đình có nhiều con, đứa lớn đáng tin cậy, đứa út được cưng chiều, thông thường đứa ở giữa kia là bị xem nhẹ nhất. Ở trong mắt các người lớn đều cảm thấy thằng bé thứ hai đó không thích nói chuyện, không khóc không gây rối, cũng không nịnh bợ người lớn, chỉ thường hay vùi đầu đi trong con hẻm, thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn người ta, ánh mắt âm u, không thể thích nổi.
La Cường tan học đi đường về nhà, vác cái cặp sách, ngón tay kẹp điếu thuốc, cũng không biết lấy từ đâu ra.
Hắn sẽ đi đường vòng đến trốn ở trong ống bê tông tròn lớn được đặt theo chiều ngang ở trong công trường để hút thuốc một lát, nơi mà mấy đứa trẻ hay giấu con mèo ở trong đấy. Có người nhìn thấy, hắn sẽ cầm nửa điếu thuốc vào trong lòng bàn tay rồi rút tay vào tay áo.
La Cường cũng có một đám anh em thân thiết. Những người này đều là mấy tên lưu manh côn đồ có tiếng ở trong mấy ngõ hẻm xa gần, ở trường cũng không thể nào học giỏi, mỗi ngày đều ngậm thuốc lá cầm theo cục gạch đi lăn lộn ở trong khắp phố nhỏ hẻm nhỏ, một đám nhóc con ngang tàng khiến cho người lớn rất đau đầu.
Thế nhưng từ nhỏ La Chiến đã rất thích anh hai của nó. Cái nhìn và quan điểm của người lớn với con nít không giống nhau. Người lớn cân nhắc suy xét xem ai là đứa trẻ ngoan, có tương lai có tiền đồ hay không; còn trong mắt đứa trẻ thì là người nào thú vị, người nào thật lòng đối xử tốt với nó.
La Cường tan học có đôi khi sẽ cố ý đi ngang qua Hồng Tân Lâu, lẻn vào từ cửa sau nhà bếp.
Đầu bếp và nhân viên phục vụ đều biết thằng hai nhà họ La, hay quan tâm hắn, có đôi khi cho hắn một đĩa bánh que nếp(1), một túi bánh sachima(2), một ít điểm tâm còn dư lại trong tiệm.
Bánh que nếp đã được chiên qua, ngậm trong miệng rất ngọt. La Cường cất đồ ăn ngon vào túi rồi chạy về nhà lấy điểm tâm trêu chọc nhóc ba, kêu một tiếng “Anh” thì anh sẽ thưởng cho mày một cái bánh que nếp.
Đại viện cách vách toàn là gia đình giáo viên dạy ở đại học, nghề này thời đó kiếm được rất nhiều tiền, một tháng được hơn một trăm đồng tiền, trong nhà có cả tủ lạnh và máy cassette hiệu Yến Vũ. Các giáo viên cũng thích nhóc ba, khoẻ mạnh kháu khỉnh, béo tròn, thỉnh thoảng lấy từ tủ lạnh ra một hủ kem nhỏ cho nhóc ba ăn.
Năm ấy đồ ăn lạnh được chia thành nhiều loại. Ba đồng tiền mua được hai loại kem que, vị hoa quả cùng đậu đỏ; năm đồng tiền mua được kem que vị chocolate; một mao tiền thì mua một cái kem đôi, hai mao tiền mới có thể mua một hủ kem Bắc Băng Dương, loại cầm cái que nhỏ ăn ấy.
Nhóc ba lau cái miệng đầy kem, đầu lưỡi nhấm nháp, có chút ngượng ngùng đưa hủ kem qua: “Anh ăn ăn.”
La Cường đặc biệt gương mẫu, cằm đưa ngang một cái: “Mày ăn đi.”
Nhóc La: “Anh cũng ăn đi mà.”
La Cường nói: “Anh ăn ở trường học rồi.”
Nhóc ba ăn xong hủ kem rồi liếm mười ngón tay đến sạch sẽ, quả thực ăn quá ngon. Kem hủ rất đắt, ba hắn chưa từng mua cho nhóc ba cái này.
Nhóc ba cầm cây que nhỏ ăn xong hủ kem thì La Cường lấy đưa lên miệng, ngậm nhai nhai khiến trong miệng toàn mùi kem bơ……
Khi La Chiến hai ba tuổi chính là thời điểm mới vừa biết nói chuyện nhanh nhẹn nên đặc biệt thích nói, giọng còn rất lớn, rất thích nghe người lớn khen nhóc. Trong viện, các bác các cô không có việc gì liền trêu nhóc: “Nhóc ba, lại đây nói chuyện với các bác nào!”
Nhóc La chắp tay sau lưng, tròng mắt khẽ đảo: “…… Đùa anh thôi!”
Một câu thoại nổi tiếng trong kịch tương thanh Mã Tam Lập, “Đùa anh thôi”, La Chiến học từ trong TV, học xong đã thực hành ngay, chơi đùa cùng mọi người trong đại tạp viện đến vui vẻ.
Một bác gái hỏi: “Nhóc ba, con có thích cha không?”
Nhóc ba gật đầu: “Thích!”
Bác gái: “Có thích anh con không?”
Nhóc La cười nói: “Thích!!!”
Bác gái: “Vậy con thích ai nhất?”
Nhóc ba cắn cắn ngón tay, bĩu môi rồi ngẩng cằm lên: “Thích nhất…… Thích anh nhất !”
Mọi người đều biết “Anh” mà La Chiến nói là ai, biểu cảm kia, tư thế kia, cái dáng cà lơ phất phơ kia và cả cái kiểu hếch cằm kia cũng đều là học từ anh hai của nhóc.
La Cường đẩy cửa ra, lấy cái kìm sắt gắp một khối than tổ ong từ trong đống than, liếc xéo nhóc ba, trông đặc biệt ngầu, thực ra khóe miệng đã sớm cong lên, trong lòng đắc ý.
Sau đó La Cường lại kẹp nhóc ba dưới nách, khiêng vào nhà rồi ném trên giường lớn, sau đó nhào lên người nhóc……
“Mày thích ai nhất hả? Nói lại cho anh nghe xem nào.” La Cường ép hỏi.
“Thích anh hai nhất!” Nhóc ba làm nũng lăn lộn khắp giường.
“Lặp lại lần nữa, thích ai nhất!?” La Cường cù điểm nhột của nhóc ba.
“Anh hai!…… Anh hai!……”
Nhóc ba cười khanh khách không ngừng, hai tay hai chân bám lên cánh tay La Cường mà chơi xấu……
Mấy thằng bé trai đều thích chơi bắn súng, rất mới mẻ, kích thích. La Chiến cũng có cây súng nhỏ của nhóc, là của anh hai cho nhóc.
Mấy món đồ chơi này ở trong trung tâm bách hóa đều rất đắt, mua không nổi, mỗi lần nhóc ba đều ngồi xổm cạnh quầy hàng, đôi mắt trông mong dán vào cửa kính để mà nhìn.
La Cường liền lấy đầu gỗ tước thành hình dạng cây súng, lại buộc vài vòng dây kẽm bẻ ra hình cò súng, nhóc ba thích lắm.
La Cường nói với nhóc: “Chờ về sau anh có tiền thì sẽ cho mày một cây súng thật.”
Có một ngày, cha La nhân dịp cuối tuần đạp xe chở theo nhóc ba đến công viên Trung Sơn với cung văn hoá Nhân dân Lao Động để xem triển lãm hoa cúc.
Vì để chở nhóc ba thuận tiện hơn nên cha La đã gắn một cái ghế đẩu nhỏ ở khung sau xe đạp, lắp để chuyển chở trẻ con. Đây cũng coi như là nét đặc sắc trên đường phố thời ấy, rất nhiều ông bố đều đưa đón trẻ con bằng chiếc xe đạp có gắn ghế đẩu nhỏ ở sau như vậy.
Xem xong triển lãm hoa cúc trở về, đang đi trên đường thì gặp phải “Đội chiến xa” của cơ quan đại viện. Một đám thiếu niên đi từ đại viện ra, toàn là kiểu chơi bời lêu lổng, mỗi người đạp một chiếc xe đạp, trong miệng ngậm thuốc lá, trên tay lái cắm hai thanh đao đứng thành một tốp bên đường.
Khu Bách Vạn Trang bên đường Ngọc Tuyền có rất nhiều cơ quan đại viện quân đội kiểu này, trong mỗi đại viện đều có một đám chơi bời lêu lổng. Mấy đứa này đều đã lên trung học, là cái tuổi thân thể cường tráng tinh lực tràn trề, có lửa không chỗ trút, thường ngày kết bè kết phái ở bên ngoài làm loạn, tìm chỗ gây hấn khắp nơi, không có việc gì cũng có thể tìm người gây phiền toái.
Ngày đó, chính là bởi vì nhóc ba không biết gì, có chút tò mò, ngồi ở trên cái ghế đẩu nhỏ quay đầu nhìn chằm chằm đám người không quen biết kia mấy lần……
Thằng dẫn đầu đám người kia tên là Lục Viêm Đông, được gọi là “anh Đông”, còn đang học trung học. Sống trong ký túc xá đại viện quân khu Bách Vạn Trang, ngày thường rất ngạo mạn, xưng vương xưng bá, đến chủ tịch nước cũng không coi ra gì.
Nhóc ba nhìn Lục Viêm Đông thêm mấy lần, trong mắt bọn họ thì đây chính là khiêu khích, “Phạm nhìn”.
Lục Viêm Đông liền phi xe xông lên, chặn ngang đầu xe của cha La.
“Nhìn cái gì hả? Nhìn cái gì?! Nhìn cả nhà ông đấy!” Lục Viêm Đông mắng.
“Chúng tôi không có nhìn cậu.” Cha La nói.
“Tôi nói các người nhìn chính là nhìn! Ai cho mấy người nhìn hả!?” Lục Viêm Đông không buông tha.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy thật đúng là nhàm chán, ngang ngược mạnh mồm không thèm nói phải trái.
Vào thời điểm đó, mấy đứa nhóc đầu gấu ở Bắc Kinh đều là như vậy cả. Cái truyền thống bạo ngược được truyền lại trong mười năm của cuộc cách mạng văn hóa đã gieo rắc hạt giống bạo lực cùng sự thách thức hoang dại vào lòng những người trẻ, làm hư hỏng linh hồn của cả một thế hệ.
Xe đạp của cha La bị ném đi, đập phá lung tung. Nhóc ba bò từ cái ghế nhỏ trên xe ra, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, sau đó là tiếng khóc thét vang khắp mấy ngõ nhỏ.
Lúc đó La Cường được mấy người anh em báo tin, từ đại tạp viện chạy như bay ra ngoài, ghim sau thắt lưng một cọng dây xích, trong tay còn cầm một cây kìm sắt dùng để dỡ than tổ ong.
Anh cả nhà họ La đang khuyên can, cầu xin: “Chúng tôi không hề nhìn gì các cậu, đừng đánh, để chúng tôi đi được không……”
Đối phương chính là không có việc gì nên nhàn rỗi, đứng trên đường vênh mặt đắc ý, nhặt quả hồng mềm cố mà bóp, vốn cũng không muốn như thế thật.
Lục Viêm Đông lấy chân đạp cha La hai cái, nhóc ba ngồi ôm đầu “oa oa” khóc lớn. La Cường đứng từ xa liếc mắt một cái đã nhìn thấy, cầm cây kìm sắt mạnh mẽ đi tới.
“Mẹ mày, không được đánh cha tao.” La Cường lạnh mặt.
“ĐM, mày là ai?” Lục Viêm Đông trừng mắt.
“Cũng đừng đụng đến em trai tao.” La Cường một tay ôm nhóc ba đang tủi thân khóc, sờ sờ đầu, sờ trên người, xác nhận không bị thương thì đem nhóc ba qua đứng ở phía sau gốc cây.
“Ông mày cứ thích động vào đấy, làm sao hả?!”
“Nhanh cút cho tao.” La Cường nói.
“ĐM mày đang ép ông mày đấy nhé!” Lục Viêm Đông xông lên đá La Cường.
“Mẹ mày, ép mày à.” Đáy mắt La Cường đỏ thẫm không lộ vẻ mặt gì, thấp giọng mắng xong câu này thì cầm theo kìm sắt vung mạnh lên……
Anh Đông trước kia chưa từng gặp ai dám chắn đường hắn ta, ỷ vào bên mình có nhiều người nên không đặt La Cường vào mắt, không ngờ lại gặp phải người cứng đầu như vậy.
La Cường vung kìm sắt như đồ chơi lên đập thẳng vào chân người, khiến cái chân đó què luôn.
Bên đối phương thấy vậy thì rút mã tấu sau thắt lưng vây lên đánh. La Cường kéo dây xích ra, mỗi lần quật xuống đều thấy máu, ra tay rất tàn nhẫn……
Khi đánh nhau những đứa trẻ trong cơ quan đại viện chú ý nhất là khí thế, cậy vào “Tụi tao là bộ đội đại viện”, “Tụi tao có nhiều người”. Đám người này ồn ào thích đi mắng chửi người nhưng một khi động tay chân thật thì chỉ là tép riu trong ngõ nhỏ. Còn mấy đứa nhỏ nhà nghèo xuất thân từ gia đình công nhân thì từ nhỏ đã buông thả, chỉ dựa vào đôi nắm đấm đánh từ trong hẻm nhỏ ra, chúng không sợ đánh nhau, dễ dàng ra tay không lo nghĩ gì.
Mấy đứa trẻ ở quân khu đại viện ngày đó thua một trận, còn thua đặc biệt mất mặt, một đám “Đội Chiến Xa” những bảy tám đứa thế mà không đánh lại được một tên côn đồ nhỏ mới mười bốn tuổi. Hai bên đều bị thương, mang theo máu trở về.
Anh Đông này chính là một tên lưu manh đầu gấu, hắn ta bị thua mất mặt như thế thì sao có thể nuốt trôi được cơn tức này? Đêm đó bọn họ liền đi kêu thêm viện binh. Những người từ ký túc xá đại viện quân đoàn pháo binh số hai, cục ô tô, không quân, tổng cộng phải đến hơn trăm người. Sau khi cả đám đi ăn một bữa thịt dê, cơm nước xong xuôi thì vác theo gậy gộc mã tấu hùng hổ đi đến hẻm nhỏ Tây Tứ để trả thù La Cường.
Cả nhóm người vừa mới đi vào hẻm nhỏ, không ngờ được hẻm nhỏ liền có ba bốn mươi tên côn đồ đi ra, hai đám người đối đầu khó mà nhường nhịn, vì vậy không nói hai lời đã nhào vào đập nhau ……
Con cháu trong quân khu toàn mặc một bộ “xanh cứt gà”, còn đi đôi giày thể thao quân đội màu xanh đó; mấy đứa trẻ trong ngõ nhỏ thì có gì mặc nấy, thường là chiếc áo ba lỗ với cái quần cộc.
Anh hai nhà họ La vẫn mặc cái quần thể thao màu xanh đậm, đi đôi giày vải màu đen, tay phải xách một thanh thép sắt, tay trái cầm một thanh dao ba cạnh……
Đầu thập niên 80 cả nước bắt đầu nghiêm trị lưu manh ẩu đả, bắn chết một nhóm người. Hai năm trước bắt đầu đợt nghiêm đả, đó là lần điên cuồng cuối cùng của những tên xã hội đen lớn bên ngoài thành phố và bọn côn đồ nhỏ ở các cơ quan đại viện này.
Trong trận chiến quy mô khá lớn này chỉ toàn dùng các loại vũ khí đánh nhau. Nghe nói có mấy người bị thương rất nặng, lòi cả ruột ra ngoài, không đưa đến bệnh viện thì suýt chết, vết thương nhẹ cũng có mấy chục người.
Đồn công an sau đó được phái đi bắt người. Một đám nhóc choai choai chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm pháp luật nên cuối cùng trói tặc bắt vua, chỉ bắt hai người Lục Viêm Đông và La Cường.
Năm ấy La Cường mười bốn tuổi, không đủ tuổi chịu hình phạt nên phải vào trại giáo dưỡng.
Bụng La Cường bị thọc một đao, Lục Viêm Đông kia thì bị thanh sắt khoét một lỗ trên trán. Hai bên đều có thương tích nặng, cũng không nói rõ cuối cùng là do ai đánh, vì thế tội danh đều đổ hết lên đầu hai đứa nhỏ này.
Thằng hai bị bắt, người trong nhà đều bối rối, choáng váng.
La Cường dù sao vẫn là một đứa trẻ, chỉ mới mười bốn tuổi, về sau phải làm sao bây giờ?
Cha La như sắp phát điên đến nơi, đi khắp nơi cầu xin người, đến đồn công an cầu xin, đến trại giáo dưỡng cầu xin, đến nhà người ta trong quân khu đại viện cầu xin, nhưng đến cửa cũng không thể nào vào được, quỳ xuống dập đầu cũng vô ích.
Khi đó đứa trẻ họ Lục cũng chưa đủ mười tám tuổi, cũng phải vào trại giáo dưỡng. Tuy nhiên, xét cho cùng thì những người trong quân khu đều có bối cảnh và quan hệ rộng, Lục Viêm Đông ở trong trại giáo dưỡng ba tháng, người nhà hắn ta đã tạo hồ sơ giả rồi đưa hắn ta ra ngoài.
Lục thiếu gia bị cha mẹ đưa luôn vào quân đội, đó là nơi có bối cảnh sâu đen nhất nước, cho dù về sau có tố truy cứu trách nhiệm, công an cũng không dám vào quân đội bắt người.
Nhà họ La cũng không còn cách nào, gia đình họ quá nghèo.
La Cường ngồi trong trại giáo dưỡng suốt bốn năm, cho đến lúc đi ra thì đã như hoàn toàn biến thành một người khác.
Có đạo lý nói rằng, nhà tù là viện dưỡng lão, trại tạm giam là Diêm La Điện, trại giáo dưỡng là địa ngục.
So với nhà tù, trại tạm giam giáo dục lao động thì trại giáo dưỡng mới là nơi tối tăm không thể nói đạo lý nhất. Mặc kệ mày có còn là đứa trẻ hay không, chỉ cần đi vào, trở ra thì đứa nhỏ này coi như xong rồi. Trước khi vào thì không biết gì, sau khi ra ngoài thì ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, ma túy, giết người lấy máu, cái gì cũng học được.
Người nhà họ Lục kia có bối cảnh, không biết lúc đứa trẻ đó đi ra ngoài đã nhờ vả người quản giáo trong trại giáo dưỡng cái gì. Tóm lại, cuộc sống của La Cường trong bốn năm kia chính là rét lạnh nhất, đen tối nhất, tàn khốc nhất, đó chính là địa ngục trần gian.
La Cường trong bốn năm này vào bệnh viện mấy chuyến, xương bị gãy mấy lần, đầu thì bị người ta đánh tới chấn động não, miệng mũi phun máu. Có người còn đi giày da dùng sức đá vào mặt hắn, một con mắt còn suýt bị đá tới mù.
Từ lúc Thiệu Tam Gia quen biết La lão nhị thì đã chú ý tới đôi mắt của người này không đúng lắm.
La Cường luôn thích nghiêng đầu, nheo mắt nhìn mọi người qua hàng lông mi.
Có người không biết, nói đây là phong cách của lão đại xã hội đen, rất ngầu, rất có tính uy hiếp.
Sau này Thiệu Quân mới biết nội tình, La Cường nheo mắt nhìn người khác hoàn toàn không phải là để giả ngầu, mà là do không thể nhìn rõ mọi thứ. Thị lực con mắt kia còn không đến 0.1, cơ bản chính là nửa mù.
Năm ấy La Cường được thả ra đã mười tám tuổi.
Hắn có đi học cơ sở nhưng cũng chưa tốt nghiệp, bởi vì hắn phải vào trại giáo dưỡng nên trường học đã dứt khoát đuổi học hắn, không phát bằng tốt nghiệp.
Hắn cũng không có cơ hội đi học trung học, tuổi thiếu niên quý báu nhất cuộc đời hắn đã một đi không trở lại.
Thời đại đó, thi đại học không hề dễ dàng, cũng không có đa dạng các loại đại học truyền hình và đại học chuyên khoa. La Cường không có bằng cấp trung học cùng đại học, hồ sơ còn bị ghi chép dày đặc một khoản, đơn vị công tác nào cũng không muốn một đứa trẻ như vậy, đời này của hắn coi như xong rồi.
Còn đứa trẻ kia của nhà họ Lục, bây giờ đã khoảng chừng hai mươi, trong nhà có cha mẹ che chở nên vẫn tiếp tục lăn lộn trong quân đội, đánh nhau gây rối suốt ngày, làm việc xấu không ngừng. Cũng chính là bởi vì ở trong quân đội, nếu không đã sớm bị nghiêm trị xử phạt.
Người này mặc cái áo sơmi quân phục màu xanh lá mạ cởi mấy cái nút, thắt lưng lỏng lẻo, tung hoành túm tụm ở trên đường lớn bên Tây Tứ. Có một lần về nhà thăm người thân rồi cùng mấy người anh em thân từ nhỏ trong đại viện uống rượu, sau khi uống nhiều thì say rượu lên cơn điên cưỡng hiếp một cô gái đang đi đường về nhà lúc ban đêm.
Cô gái đáng thương kia uống thuốc trừ sâu DDVP tự sát chết. Chuyện này gây ra ầm ĩ rất lớn, người nhà cô gái kia cùng hơn một trăm công nhân nhà xưởng mang thi thể đến ký túc xá đại viện quân khu làm ầm lên, đòi một câu công bằng.
Nhà họ Lục muốn đưa con đến nơi khác để tránh đầu gió. Thế mà buổi tối trước ngày đi, ngay trong khu đại viện, Lục thiếu gia đã bị người ta hại ở trước cửa nhà mình.
Tại thời điểm phát hiện ra, người này đã máu thịt mơ hồ, chỉ còn một hơi thở, gân ở tay chân đều bị chém đứt, còn bị móc một con mắt, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn……
Ở bệnh viện cấp cứu lại được nhưng cũng đã tàn phế, nửa đời còn lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà sống.
Mấy cụ già trong đại viện biết những chuyện hắn ta đã làm đều nói báo ứng, con mẹ nó chính là báo ứng đấy, làm quá nhiều chuyện xấu, sớm muộn gì cũng bị trả thù chết.
Nhưng đứa nhỏ này cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đời này đã tàn phế, thật đáng thương!
Mọi người đều nói, rốt cuộc là ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy? Cái này phải có đến bao nhiêu oán hận khắc cốt ghi tâm thì mới có thể ra tay……
Cơ quan công an tra xét rất lâu cũng không phá được án, từ nhỏ Lục thiếu gia đã tung hoành đầu đường cuối ngõ, chính là tiểu bá vương trong quân khu, kẻ thù nhiều đếm cũng không hết, có khi chính bản thân cũng không biết rốt cuộc ai là hung thủ nữa.
La Cường từ trại giáo dưỡng đi ra thì mất tích, không về nhà, không đến gặp cha hắn, cũng không đến gặp nhóc ba.
Hắn gây ra vụ án thì đã định trước đời này không còn đường quay đầu, trước mắt chỉ có con đường xã hội đen, nối thẳng tới Tây Thiên.
La Cường chạy trốn sang phía nam, ở lại vùng biên giới Quảng Tây Vân Nam mấy năm, còn đi qua Miến Điện (Myanmar) làm công, buôn bán súng ống.
Đợi đến lúc người này trở về Bắc Kinh thì ở đây đã hoàn toàn khác với lúc hắn rời đi. La lão nhị mở cửa siêu xe, ở ghế sau là một túi căng phồng tiền mặt, hắn giắt sau thắt lưng hai khẩu K54 đã biến đổi, nhanh chóng dẹp yên bốn phía khu vực trong thành phố, thủ hạ chiến tướng tay chân như mây, trở thành đại ca xã hội đen cực kì uy chấn ở Bắc Kinh.
Trong trí nhớ thời thơ ấu của nhóc ba, chính là mỗi ngày cứ ngồi ở ngưỡng cửa chờ anh hai mà nhóc thích nhất, khi nào mới có thể trở về……
Khi đó xảy ra chuyện, La Chiến chỉ mới ba bốn tuổi, cậu bé đã không có ký ức gì lúc đó, tất cả đều đã quên.
La Cường cũng không kể lại chuyện năm đó với nhóc ba, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói đến trong bốn năm kia hắn đã phải trải qua những gì.
La Chiến vĩnh viễn cũng sẽ không ngờ đến, chỉ vì một cái liếc mắt kia…
Năm đó, nhóc ngồi ở ghế đẩu nhỏ trên xe cha La, ngây ngốc mà quay đầu nhìn nhiều thêm một cái.
Chính cái liếc mắt kia của nhóc, đã huỷ hoại cả một đời của anh hai.
Thằng hai thì sao? Thằng hai…. thì lại rất không được người ta thích.
Một gia đình có nhiều con, đứa lớn đáng tin cậy, đứa út được cưng chiều, thông thường đứa ở giữa kia là bị xem nhẹ nhất. Ở trong mắt các người lớn đều cảm thấy thằng bé thứ hai đó không thích nói chuyện, không khóc không gây rối, cũng không nịnh bợ người lớn, chỉ thường hay vùi đầu đi trong con hẻm, thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn người ta, ánh mắt âm u, không thể thích nổi.
La Cường tan học đi đường về nhà, vác cái cặp sách, ngón tay kẹp điếu thuốc, cũng không biết lấy từ đâu ra.
Hắn sẽ đi đường vòng đến trốn ở trong ống bê tông tròn lớn được đặt theo chiều ngang ở trong công trường để hút thuốc một lát, nơi mà mấy đứa trẻ hay giấu con mèo ở trong đấy. Có người nhìn thấy, hắn sẽ cầm nửa điếu thuốc vào trong lòng bàn tay rồi rút tay vào tay áo.
La Cường cũng có một đám anh em thân thiết. Những người này đều là mấy tên lưu manh côn đồ có tiếng ở trong mấy ngõ hẻm xa gần, ở trường cũng không thể nào học giỏi, mỗi ngày đều ngậm thuốc lá cầm theo cục gạch đi lăn lộn ở trong khắp phố nhỏ hẻm nhỏ, một đám nhóc con ngang tàng khiến cho người lớn rất đau đầu.
Thế nhưng từ nhỏ La Chiến đã rất thích anh hai của nó. Cái nhìn và quan điểm của người lớn với con nít không giống nhau. Người lớn cân nhắc suy xét xem ai là đứa trẻ ngoan, có tương lai có tiền đồ hay không; còn trong mắt đứa trẻ thì là người nào thú vị, người nào thật lòng đối xử tốt với nó.
La Cường tan học có đôi khi sẽ cố ý đi ngang qua Hồng Tân Lâu, lẻn vào từ cửa sau nhà bếp.
Đầu bếp và nhân viên phục vụ đều biết thằng hai nhà họ La, hay quan tâm hắn, có đôi khi cho hắn một đĩa bánh que nếp(1), một túi bánh sachima(2), một ít điểm tâm còn dư lại trong tiệm.
Bánh que nếp đã được chiên qua, ngậm trong miệng rất ngọt. La Cường cất đồ ăn ngon vào túi rồi chạy về nhà lấy điểm tâm trêu chọc nhóc ba, kêu một tiếng “Anh” thì anh sẽ thưởng cho mày một cái bánh que nếp.
Đại viện cách vách toàn là gia đình giáo viên dạy ở đại học, nghề này thời đó kiếm được rất nhiều tiền, một tháng được hơn một trăm đồng tiền, trong nhà có cả tủ lạnh và máy cassette hiệu Yến Vũ. Các giáo viên cũng thích nhóc ba, khoẻ mạnh kháu khỉnh, béo tròn, thỉnh thoảng lấy từ tủ lạnh ra một hủ kem nhỏ cho nhóc ba ăn.
Năm ấy đồ ăn lạnh được chia thành nhiều loại. Ba đồng tiền mua được hai loại kem que, vị hoa quả cùng đậu đỏ; năm đồng tiền mua được kem que vị chocolate; một mao tiền thì mua một cái kem đôi, hai mao tiền mới có thể mua một hủ kem Bắc Băng Dương, loại cầm cái que nhỏ ăn ấy.
Nhóc ba lau cái miệng đầy kem, đầu lưỡi nhấm nháp, có chút ngượng ngùng đưa hủ kem qua: “Anh ăn ăn.”
La Cường đặc biệt gương mẫu, cằm đưa ngang một cái: “Mày ăn đi.”
Nhóc La: “Anh cũng ăn đi mà.”
La Cường nói: “Anh ăn ở trường học rồi.”
Nhóc ba ăn xong hủ kem rồi liếm mười ngón tay đến sạch sẽ, quả thực ăn quá ngon. Kem hủ rất đắt, ba hắn chưa từng mua cho nhóc ba cái này.
Nhóc ba cầm cây que nhỏ ăn xong hủ kem thì La Cường lấy đưa lên miệng, ngậm nhai nhai khiến trong miệng toàn mùi kem bơ……
Khi La Chiến hai ba tuổi chính là thời điểm mới vừa biết nói chuyện nhanh nhẹn nên đặc biệt thích nói, giọng còn rất lớn, rất thích nghe người lớn khen nhóc. Trong viện, các bác các cô không có việc gì liền trêu nhóc: “Nhóc ba, lại đây nói chuyện với các bác nào!”
Nhóc La chắp tay sau lưng, tròng mắt khẽ đảo: “…… Đùa anh thôi!”
Một câu thoại nổi tiếng trong kịch tương thanh Mã Tam Lập, “Đùa anh thôi”, La Chiến học từ trong TV, học xong đã thực hành ngay, chơi đùa cùng mọi người trong đại tạp viện đến vui vẻ.
Một bác gái hỏi: “Nhóc ba, con có thích cha không?”
Nhóc ba gật đầu: “Thích!”
Bác gái: “Có thích anh con không?”
Nhóc La cười nói: “Thích!!!”
Bác gái: “Vậy con thích ai nhất?”
Nhóc ba cắn cắn ngón tay, bĩu môi rồi ngẩng cằm lên: “Thích nhất…… Thích anh nhất !”
Mọi người đều biết “Anh” mà La Chiến nói là ai, biểu cảm kia, tư thế kia, cái dáng cà lơ phất phơ kia và cả cái kiểu hếch cằm kia cũng đều là học từ anh hai của nhóc.
La Cường đẩy cửa ra, lấy cái kìm sắt gắp một khối than tổ ong từ trong đống than, liếc xéo nhóc ba, trông đặc biệt ngầu, thực ra khóe miệng đã sớm cong lên, trong lòng đắc ý.
Sau đó La Cường lại kẹp nhóc ba dưới nách, khiêng vào nhà rồi ném trên giường lớn, sau đó nhào lên người nhóc……
“Mày thích ai nhất hả? Nói lại cho anh nghe xem nào.” La Cường ép hỏi.
“Thích anh hai nhất!” Nhóc ba làm nũng lăn lộn khắp giường.
“Lặp lại lần nữa, thích ai nhất!?” La Cường cù điểm nhột của nhóc ba.
“Anh hai!…… Anh hai!……”
Nhóc ba cười khanh khách không ngừng, hai tay hai chân bám lên cánh tay La Cường mà chơi xấu……
Mấy thằng bé trai đều thích chơi bắn súng, rất mới mẻ, kích thích. La Chiến cũng có cây súng nhỏ của nhóc, là của anh hai cho nhóc.
Mấy món đồ chơi này ở trong trung tâm bách hóa đều rất đắt, mua không nổi, mỗi lần nhóc ba đều ngồi xổm cạnh quầy hàng, đôi mắt trông mong dán vào cửa kính để mà nhìn.
La Cường liền lấy đầu gỗ tước thành hình dạng cây súng, lại buộc vài vòng dây kẽm bẻ ra hình cò súng, nhóc ba thích lắm.
La Cường nói với nhóc: “Chờ về sau anh có tiền thì sẽ cho mày một cây súng thật.”
Có một ngày, cha La nhân dịp cuối tuần đạp xe chở theo nhóc ba đến công viên Trung Sơn với cung văn hoá Nhân dân Lao Động để xem triển lãm hoa cúc.
Vì để chở nhóc ba thuận tiện hơn nên cha La đã gắn một cái ghế đẩu nhỏ ở khung sau xe đạp, lắp để chuyển chở trẻ con. Đây cũng coi như là nét đặc sắc trên đường phố thời ấy, rất nhiều ông bố đều đưa đón trẻ con bằng chiếc xe đạp có gắn ghế đẩu nhỏ ở sau như vậy.
Xem xong triển lãm hoa cúc trở về, đang đi trên đường thì gặp phải “Đội chiến xa” của cơ quan đại viện. Một đám thiếu niên đi từ đại viện ra, toàn là kiểu chơi bời lêu lổng, mỗi người đạp một chiếc xe đạp, trong miệng ngậm thuốc lá, trên tay lái cắm hai thanh đao đứng thành một tốp bên đường.
Khu Bách Vạn Trang bên đường Ngọc Tuyền có rất nhiều cơ quan đại viện quân đội kiểu này, trong mỗi đại viện đều có một đám chơi bời lêu lổng. Mấy đứa này đều đã lên trung học, là cái tuổi thân thể cường tráng tinh lực tràn trề, có lửa không chỗ trút, thường ngày kết bè kết phái ở bên ngoài làm loạn, tìm chỗ gây hấn khắp nơi, không có việc gì cũng có thể tìm người gây phiền toái.
Ngày đó, chính là bởi vì nhóc ba không biết gì, có chút tò mò, ngồi ở trên cái ghế đẩu nhỏ quay đầu nhìn chằm chằm đám người không quen biết kia mấy lần……
Thằng dẫn đầu đám người kia tên là Lục Viêm Đông, được gọi là “anh Đông”, còn đang học trung học. Sống trong ký túc xá đại viện quân khu Bách Vạn Trang, ngày thường rất ngạo mạn, xưng vương xưng bá, đến chủ tịch nước cũng không coi ra gì.
Nhóc ba nhìn Lục Viêm Đông thêm mấy lần, trong mắt bọn họ thì đây chính là khiêu khích, “Phạm nhìn”.
Lục Viêm Đông liền phi xe xông lên, chặn ngang đầu xe của cha La.
“Nhìn cái gì hả? Nhìn cái gì?! Nhìn cả nhà ông đấy!” Lục Viêm Đông mắng.
“Chúng tôi không có nhìn cậu.” Cha La nói.
“Tôi nói các người nhìn chính là nhìn! Ai cho mấy người nhìn hả!?” Lục Viêm Đông không buông tha.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy thật đúng là nhàm chán, ngang ngược mạnh mồm không thèm nói phải trái.
Vào thời điểm đó, mấy đứa nhóc đầu gấu ở Bắc Kinh đều là như vậy cả. Cái truyền thống bạo ngược được truyền lại trong mười năm của cuộc cách mạng văn hóa đã gieo rắc hạt giống bạo lực cùng sự thách thức hoang dại vào lòng những người trẻ, làm hư hỏng linh hồn của cả một thế hệ.
Xe đạp của cha La bị ném đi, đập phá lung tung. Nhóc ba bò từ cái ghế nhỏ trên xe ra, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, sau đó là tiếng khóc thét vang khắp mấy ngõ nhỏ.
Lúc đó La Cường được mấy người anh em báo tin, từ đại tạp viện chạy như bay ra ngoài, ghim sau thắt lưng một cọng dây xích, trong tay còn cầm một cây kìm sắt dùng để dỡ than tổ ong.
Anh cả nhà họ La đang khuyên can, cầu xin: “Chúng tôi không hề nhìn gì các cậu, đừng đánh, để chúng tôi đi được không……”
Đối phương chính là không có việc gì nên nhàn rỗi, đứng trên đường vênh mặt đắc ý, nhặt quả hồng mềm cố mà bóp, vốn cũng không muốn như thế thật.
Lục Viêm Đông lấy chân đạp cha La hai cái, nhóc ba ngồi ôm đầu “oa oa” khóc lớn. La Cường đứng từ xa liếc mắt một cái đã nhìn thấy, cầm cây kìm sắt mạnh mẽ đi tới.
“Mẹ mày, không được đánh cha tao.” La Cường lạnh mặt.
“ĐM, mày là ai?” Lục Viêm Đông trừng mắt.
“Cũng đừng đụng đến em trai tao.” La Cường một tay ôm nhóc ba đang tủi thân khóc, sờ sờ đầu, sờ trên người, xác nhận không bị thương thì đem nhóc ba qua đứng ở phía sau gốc cây.
“Ông mày cứ thích động vào đấy, làm sao hả?!”
“Nhanh cút cho tao.” La Cường nói.
“ĐM mày đang ép ông mày đấy nhé!” Lục Viêm Đông xông lên đá La Cường.
“Mẹ mày, ép mày à.” Đáy mắt La Cường đỏ thẫm không lộ vẻ mặt gì, thấp giọng mắng xong câu này thì cầm theo kìm sắt vung mạnh lên……
Anh Đông trước kia chưa từng gặp ai dám chắn đường hắn ta, ỷ vào bên mình có nhiều người nên không đặt La Cường vào mắt, không ngờ lại gặp phải người cứng đầu như vậy.
La Cường vung kìm sắt như đồ chơi lên đập thẳng vào chân người, khiến cái chân đó què luôn.
Bên đối phương thấy vậy thì rút mã tấu sau thắt lưng vây lên đánh. La Cường kéo dây xích ra, mỗi lần quật xuống đều thấy máu, ra tay rất tàn nhẫn……
Khi đánh nhau những đứa trẻ trong cơ quan đại viện chú ý nhất là khí thế, cậy vào “Tụi tao là bộ đội đại viện”, “Tụi tao có nhiều người”. Đám người này ồn ào thích đi mắng chửi người nhưng một khi động tay chân thật thì chỉ là tép riu trong ngõ nhỏ. Còn mấy đứa nhỏ nhà nghèo xuất thân từ gia đình công nhân thì từ nhỏ đã buông thả, chỉ dựa vào đôi nắm đấm đánh từ trong hẻm nhỏ ra, chúng không sợ đánh nhau, dễ dàng ra tay không lo nghĩ gì.
Mấy đứa trẻ ở quân khu đại viện ngày đó thua một trận, còn thua đặc biệt mất mặt, một đám “Đội Chiến Xa” những bảy tám đứa thế mà không đánh lại được một tên côn đồ nhỏ mới mười bốn tuổi. Hai bên đều bị thương, mang theo máu trở về.
Anh Đông này chính là một tên lưu manh đầu gấu, hắn ta bị thua mất mặt như thế thì sao có thể nuốt trôi được cơn tức này? Đêm đó bọn họ liền đi kêu thêm viện binh. Những người từ ký túc xá đại viện quân đoàn pháo binh số hai, cục ô tô, không quân, tổng cộng phải đến hơn trăm người. Sau khi cả đám đi ăn một bữa thịt dê, cơm nước xong xuôi thì vác theo gậy gộc mã tấu hùng hổ đi đến hẻm nhỏ Tây Tứ để trả thù La Cường.
Cả nhóm người vừa mới đi vào hẻm nhỏ, không ngờ được hẻm nhỏ liền có ba bốn mươi tên côn đồ đi ra, hai đám người đối đầu khó mà nhường nhịn, vì vậy không nói hai lời đã nhào vào đập nhau ……
Con cháu trong quân khu toàn mặc một bộ “xanh cứt gà”, còn đi đôi giày thể thao quân đội màu xanh đó; mấy đứa trẻ trong ngõ nhỏ thì có gì mặc nấy, thường là chiếc áo ba lỗ với cái quần cộc.
Anh hai nhà họ La vẫn mặc cái quần thể thao màu xanh đậm, đi đôi giày vải màu đen, tay phải xách một thanh thép sắt, tay trái cầm một thanh dao ba cạnh……
Đầu thập niên 80 cả nước bắt đầu nghiêm trị lưu manh ẩu đả, bắn chết một nhóm người. Hai năm trước bắt đầu đợt nghiêm đả, đó là lần điên cuồng cuối cùng của những tên xã hội đen lớn bên ngoài thành phố và bọn côn đồ nhỏ ở các cơ quan đại viện này.
Trong trận chiến quy mô khá lớn này chỉ toàn dùng các loại vũ khí đánh nhau. Nghe nói có mấy người bị thương rất nặng, lòi cả ruột ra ngoài, không đưa đến bệnh viện thì suýt chết, vết thương nhẹ cũng có mấy chục người.
Đồn công an sau đó được phái đi bắt người. Một đám nhóc choai choai chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm pháp luật nên cuối cùng trói tặc bắt vua, chỉ bắt hai người Lục Viêm Đông và La Cường.
Năm ấy La Cường mười bốn tuổi, không đủ tuổi chịu hình phạt nên phải vào trại giáo dưỡng.
Bụng La Cường bị thọc một đao, Lục Viêm Đông kia thì bị thanh sắt khoét một lỗ trên trán. Hai bên đều có thương tích nặng, cũng không nói rõ cuối cùng là do ai đánh, vì thế tội danh đều đổ hết lên đầu hai đứa nhỏ này.
Thằng hai bị bắt, người trong nhà đều bối rối, choáng váng.
La Cường dù sao vẫn là một đứa trẻ, chỉ mới mười bốn tuổi, về sau phải làm sao bây giờ?
Cha La như sắp phát điên đến nơi, đi khắp nơi cầu xin người, đến đồn công an cầu xin, đến trại giáo dưỡng cầu xin, đến nhà người ta trong quân khu đại viện cầu xin, nhưng đến cửa cũng không thể nào vào được, quỳ xuống dập đầu cũng vô ích.
Khi đó đứa trẻ họ Lục cũng chưa đủ mười tám tuổi, cũng phải vào trại giáo dưỡng. Tuy nhiên, xét cho cùng thì những người trong quân khu đều có bối cảnh và quan hệ rộng, Lục Viêm Đông ở trong trại giáo dưỡng ba tháng, người nhà hắn ta đã tạo hồ sơ giả rồi đưa hắn ta ra ngoài.
Lục thiếu gia bị cha mẹ đưa luôn vào quân đội, đó là nơi có bối cảnh sâu đen nhất nước, cho dù về sau có tố truy cứu trách nhiệm, công an cũng không dám vào quân đội bắt người.
Nhà họ La cũng không còn cách nào, gia đình họ quá nghèo.
La Cường ngồi trong trại giáo dưỡng suốt bốn năm, cho đến lúc đi ra thì đã như hoàn toàn biến thành một người khác.
Có đạo lý nói rằng, nhà tù là viện dưỡng lão, trại tạm giam là Diêm La Điện, trại giáo dưỡng là địa ngục.
So với nhà tù, trại tạm giam giáo dục lao động thì trại giáo dưỡng mới là nơi tối tăm không thể nói đạo lý nhất. Mặc kệ mày có còn là đứa trẻ hay không, chỉ cần đi vào, trở ra thì đứa nhỏ này coi như xong rồi. Trước khi vào thì không biết gì, sau khi ra ngoài thì ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, ma túy, giết người lấy máu, cái gì cũng học được.
Người nhà họ Lục kia có bối cảnh, không biết lúc đứa trẻ đó đi ra ngoài đã nhờ vả người quản giáo trong trại giáo dưỡng cái gì. Tóm lại, cuộc sống của La Cường trong bốn năm kia chính là rét lạnh nhất, đen tối nhất, tàn khốc nhất, đó chính là địa ngục trần gian.
La Cường trong bốn năm này vào bệnh viện mấy chuyến, xương bị gãy mấy lần, đầu thì bị người ta đánh tới chấn động não, miệng mũi phun máu. Có người còn đi giày da dùng sức đá vào mặt hắn, một con mắt còn suýt bị đá tới mù.
Từ lúc Thiệu Tam Gia quen biết La lão nhị thì đã chú ý tới đôi mắt của người này không đúng lắm.
La Cường luôn thích nghiêng đầu, nheo mắt nhìn mọi người qua hàng lông mi.
Có người không biết, nói đây là phong cách của lão đại xã hội đen, rất ngầu, rất có tính uy hiếp.
Sau này Thiệu Quân mới biết nội tình, La Cường nheo mắt nhìn người khác hoàn toàn không phải là để giả ngầu, mà là do không thể nhìn rõ mọi thứ. Thị lực con mắt kia còn không đến 0.1, cơ bản chính là nửa mù.
Năm ấy La Cường được thả ra đã mười tám tuổi.
Hắn có đi học cơ sở nhưng cũng chưa tốt nghiệp, bởi vì hắn phải vào trại giáo dưỡng nên trường học đã dứt khoát đuổi học hắn, không phát bằng tốt nghiệp.
Hắn cũng không có cơ hội đi học trung học, tuổi thiếu niên quý báu nhất cuộc đời hắn đã một đi không trở lại.
Thời đại đó, thi đại học không hề dễ dàng, cũng không có đa dạng các loại đại học truyền hình và đại học chuyên khoa. La Cường không có bằng cấp trung học cùng đại học, hồ sơ còn bị ghi chép dày đặc một khoản, đơn vị công tác nào cũng không muốn một đứa trẻ như vậy, đời này của hắn coi như xong rồi.
Còn đứa trẻ kia của nhà họ Lục, bây giờ đã khoảng chừng hai mươi, trong nhà có cha mẹ che chở nên vẫn tiếp tục lăn lộn trong quân đội, đánh nhau gây rối suốt ngày, làm việc xấu không ngừng. Cũng chính là bởi vì ở trong quân đội, nếu không đã sớm bị nghiêm trị xử phạt.
Người này mặc cái áo sơmi quân phục màu xanh lá mạ cởi mấy cái nút, thắt lưng lỏng lẻo, tung hoành túm tụm ở trên đường lớn bên Tây Tứ. Có một lần về nhà thăm người thân rồi cùng mấy người anh em thân từ nhỏ trong đại viện uống rượu, sau khi uống nhiều thì say rượu lên cơn điên cưỡng hiếp một cô gái đang đi đường về nhà lúc ban đêm.
Cô gái đáng thương kia uống thuốc trừ sâu DDVP tự sát chết. Chuyện này gây ra ầm ĩ rất lớn, người nhà cô gái kia cùng hơn một trăm công nhân nhà xưởng mang thi thể đến ký túc xá đại viện quân khu làm ầm lên, đòi một câu công bằng.
Nhà họ Lục muốn đưa con đến nơi khác để tránh đầu gió. Thế mà buổi tối trước ngày đi, ngay trong khu đại viện, Lục thiếu gia đã bị người ta hại ở trước cửa nhà mình.
Tại thời điểm phát hiện ra, người này đã máu thịt mơ hồ, chỉ còn một hơi thở, gân ở tay chân đều bị chém đứt, còn bị móc một con mắt, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn……
Ở bệnh viện cấp cứu lại được nhưng cũng đã tàn phế, nửa đời còn lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà sống.
Mấy cụ già trong đại viện biết những chuyện hắn ta đã làm đều nói báo ứng, con mẹ nó chính là báo ứng đấy, làm quá nhiều chuyện xấu, sớm muộn gì cũng bị trả thù chết.
Nhưng đứa nhỏ này cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đời này đã tàn phế, thật đáng thương!
Mọi người đều nói, rốt cuộc là ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy? Cái này phải có đến bao nhiêu oán hận khắc cốt ghi tâm thì mới có thể ra tay……
Cơ quan công an tra xét rất lâu cũng không phá được án, từ nhỏ Lục thiếu gia đã tung hoành đầu đường cuối ngõ, chính là tiểu bá vương trong quân khu, kẻ thù nhiều đếm cũng không hết, có khi chính bản thân cũng không biết rốt cuộc ai là hung thủ nữa.
La Cường từ trại giáo dưỡng đi ra thì mất tích, không về nhà, không đến gặp cha hắn, cũng không đến gặp nhóc ba.
Hắn gây ra vụ án thì đã định trước đời này không còn đường quay đầu, trước mắt chỉ có con đường xã hội đen, nối thẳng tới Tây Thiên.
La Cường chạy trốn sang phía nam, ở lại vùng biên giới Quảng Tây Vân Nam mấy năm, còn đi qua Miến Điện (Myanmar) làm công, buôn bán súng ống.
Đợi đến lúc người này trở về Bắc Kinh thì ở đây đã hoàn toàn khác với lúc hắn rời đi. La lão nhị mở cửa siêu xe, ở ghế sau là một túi căng phồng tiền mặt, hắn giắt sau thắt lưng hai khẩu K54 đã biến đổi, nhanh chóng dẹp yên bốn phía khu vực trong thành phố, thủ hạ chiến tướng tay chân như mây, trở thành đại ca xã hội đen cực kì uy chấn ở Bắc Kinh.
Trong trí nhớ thời thơ ấu của nhóc ba, chính là mỗi ngày cứ ngồi ở ngưỡng cửa chờ anh hai mà nhóc thích nhất, khi nào mới có thể trở về……
Khi đó xảy ra chuyện, La Chiến chỉ mới ba bốn tuổi, cậu bé đã không có ký ức gì lúc đó, tất cả đều đã quên.
La Cường cũng không kể lại chuyện năm đó với nhóc ba, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói đến trong bốn năm kia hắn đã phải trải qua những gì.
La Chiến vĩnh viễn cũng sẽ không ngờ đến, chỉ vì một cái liếc mắt kia…
Năm đó, nhóc ngồi ở ghế đẩu nhỏ trên xe cha La, ngây ngốc mà quay đầu nhìn nhiều thêm một cái.
Chính cái liếc mắt kia của nhóc, đã huỷ hoại cả một đời của anh hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất