Chương 28: BÍ MẬT NHỎ TRÊN SÂN THƯỢNG NHỎ TẦNG HAI
Ngày hôm đó Thiệu Quân câu được câu không nói với La Cường một ít chuyện gia đình.
Thiệu Quân cũng không rõ tại sao y có thể tin tưởng La Cường, sẵn lòng nói với người này như thế. Trước kia y rất ít khi đề cập tới, cũng giấu luôn mấy đứa bạn thân từ nhỏ, càng là vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, một vòng anh em bạn thân với nhau nên y càng không muốn nói những chuyện gây chấn động đó ra làm cho người ta chê cười, mất mặt. Ở trước mặt anh em y đã có thói quen vênh váo, ngông cuồng, thoải mái vui đùa, tự cho mình là đàn ông thì không thể khóc lóc như đàn bà, hơn nữa những chuyện đó nếu nói ra rất dễ gây cụt hứng, khó chịu.
Nhưng La Cường ở trong lòng Thiệu Quân thì lại khác, La Cường không thuộc về cái vòng quen thuộc kia của y, không quen biết những người đó, ngược lại rất dễ dàng thổ lộ tâm tình này với hắn.
Vào đêm ngày cha La Cường mất, hắn dựa vào lồng ngực y, nắm chặt tay y, cảm giác đó làm Thiệu Quân cảm thấy rất khác biệt……
La Cường chậm rãi nghe, cũng hiểu được đại khái. Khi cậu nhóc Thiệu Tam này còn nhỏ đã là một cục vàng lớn được cả nhà cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, cũng khá giống với thằng ba nhà hắn.
Trên Thiệu Quân còn có một người chị gái, lớn hơn y khá nhiều tuổi nhưng đã rời khỏi nhà từ khi còn trẻ. Cô ấy đi theo con đường chính thống khá quen thuộc của phần lớn quan nhị đại(1), hồng nhị đại(2), xuất ngoại để lấy tiếng, tốt nghiệp ngôi trường danh tiếng, bây giờ đã cưới chồng, cô lấy một người quản lý cấp cao của ngân hàng chứng khoán và định cư lâu dài ở Hongkong, có biệt thự cao cấp ở Vịnh Thiển Thủy, giờ cũng không thích về lại quê nhà, không trở về Trung Quốc.
(1)Quan nhị đại: thế hệ thứ hai của tầng lớp doanh nhân giàu có
(2)Hồng nhị đại: thế hệ thứ hai của những cán bộ cao cấp chính phủ Trung Hoa xưa
Thật ra thì đáng lẽ Thiệu Quân còn có một người anh trai nữa. Con cả là nữ nên trong nhà nóng lòng mong muốn có một đứa con trai, ba của Thiệu Quân cũng muốn con trai, đàn ông mà, đều muốn lưu lại gốc rễ nối dõi tông đường, rất nhanh sau đó mẹ Thiệu Quân lại sinh thêm một đứa con, chính là một bé trai.
Đứa bé trai này có vận mệnh không may, khi sinh ra thì phát hiện tim và phổi chưa phát triển toàn vẹn, vẫn luôn ở trong lồng kính đấu tranh với số phận. Cả nhà đều rất lo lắng đi khắp nơi tìm bác sĩ, mời cả các giáo sư chuyên gia giỏi nhất trong quân khu cũng tới xem bệnh, làm phẫu thuật nhưng vẫn không thể nào khỏi hẳn. Người anh trai này của Thiệu Quân đến cái tên còn chưa kịp đặt, chống chọi trong bệnh viện hơn nửa năm, cuối cùng chết non.
Con thứ hai sống được nửa năm, ốm đau bệnh tật, cuối cùng bất hạnh chết non, đó quả thật là một sự tra tấn và cú sốc lớn về tinh thần của mọi người trong gia đình. Mẹ của Thiệu Quân sau khi sinh còn bị trầm cảm một thời gian dài, không muốn gặp ai, không thể làm việc nên vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh, cho đến sau này lại có thêm nhóc Quân Quân thì mới đỡ hơn một chút.
Bởi vậy Thiệu Tam Gia thực sự là đứa thứ ba trong nhà. Trong mấy thằng bạn cùng mặc quần thủng đáy, kết nghĩa anh em kia của y, Thẩm Bác Văn nhiều tuổi nhất, Sở Tuần đứng thứ hai, theo tuổi của Thiệu Quân thì vẫn đứng thứ ba.
La Cường chen miệng vào một câu, hỏi: “Vậy khi đó ba cậu?……”
Thiệu Quân rũ mắt, có một số chuyện hiển nhiên là y không quá sẵn lòng để nói: “Ba tôi luôn bận rộn! Đi học, đi làm cực kì bận, khi đó chính là giai đoạn cải cách văn hóa, khôi phục lại kỳ thi vào đại học, ba tôi thi đậu rồi học bốn năm đại học, cũng không ngồi mãi ở trong nhà. Về sau lại phải vào cơ quan, càng bận hơn lúc trước……
“Khi tôi còn nhỏ, tôi toàn đi theo mẹ với ông ngoại, chẳng mấy khi thấy được bóng dáng nào của ba, mấy việc ông ấy bận rộn có khi còn quan trọng hơn cả gia đình ấy chứ!”
Thiệu Quân hơi hơi bĩu môi, nhớ thù trong lòng, vẻ mặt cố chấp, oán giận.
Thực ra y lớn lên rất giống mẹ, cũng là do từ khi còn nhỏ đã sống cùng nhau một thời gian dài nên ngay cả tính cách, nét mặt lúc nhíu mày hay bĩu môi, cũng đặc biệt giống nhau.
La Cường bất tri bất giác dịch mông lại, ngồi lại gần chỗ của Thiệu Quân.
La Cường nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, nghe ba cậu như vậy thì cũng là một người rất có bản lĩnh. Cái thời đó, trong nhà có thể có một sinh viên cũng không dễ dàng gì. Nhà của bố đây có nhiều người như vậy, cũng đã có ai từng thấy được cái cổng trường đại học nó như thế nào đâu!”
Kỳ thi đại học được khôi phục lại đầu tiên là vào năm 1977, sau ba năm thiên tai, trải qua bao thăng trầm lên núi về nông thôn, binh đoàn xây dựng hừng hực khí thế trong những năm tháng sóng gió đã làm cho phong trào chính trị khốn nạn hành hạ cả một thế hệ tan vỡ, người có chí khí có bản lĩnh cuối cùng có thể thi đậu đại học thì đều là nhân trung long phượng(3), những người này hai mươi năm sau sẽ trở thành trụ cột của các ngành sản xuất trong nước. Trong lòng La Cường cũng bội phục những người có năng lực và bản lĩnh này.
(3)Nhân trung long phượng : rồng hoặc phượng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường
Từ đôi câu vài lời của cậu nhóc Thiệu Tam này, La Cường suy đoán có khi sự thật là ba của Thiệu Quân quá chuyên tâm vào công việc, con đường làm quan lên như diều gặp gió, sự nghiệp thăng tiến lớn, xem nhẹ gia đình khiến mối quan hệ tình cảm với vợ ngày càng xấu đi. Sau đó thì chắc có thể là ba Thiệu đã nuôi người ở bên ngoài, có người nào làm quan mà không bao nuôi tình nhân chỉ lo chăm sóc gia đình chứ? Cuối cùng mọi chuyện đến tai mẹ Thiệu Quân, bởi vì một ít biến cố kích thích mà nhảy lầu, ba con ruột trở mặt thành thù…… Vẫn là cái loại tình tiết cũ kỹ cực kì máu chó hay xảy ra trong gia đình quan chức. Cho nên nhóc Thiệu Tam với ba ruột của y bất hòa nên cố ý đối nghịch với ba y chạy đến lăn lộn trong nhà tù, lãng phí thanh xuân, La Cường đoán mọi chuyện có thể là như vậy.
Thiệu Quân quay mặt đi, đôi mắt xa xăm nhìn về phía chân trời nơi hoàng hôn đỏ thẫm như máu.
Cho dù đối với La Cường, y cũng không hoàn toàn nói thật, tổn thương quá sâu, da mặt lại mỏng, nói không nên lời.
La Cường nhìn chăm chú vào biểu cảm trên nét mặt của người này, theo bản năng mà vươn tay, xoa xoa đầu Thiệu Quân.
Tay hắn rất lớn, năm ngón tay mở ra, khớp xương cứng rắn, lòng bàn tay rất dày, cảm giác như có một dòng nước ấm tuôn trào trong lồng ngực, nhiệt độ toàn thân đều tập trung nơi lòng bàn tay đang xoa tóc Thiệu Quân.
Thiệu Quân liếc mắt nhìn La Cường một cái, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang nơi khác, tay La Cường cứ xoa đầu y như vậy, mỗi lỗ chân lông trên người y đều bắt đầu giãy giụa muốn bắt lấy, như thể bàn tay to lớn kia của hắn đang vuốt ve trái tim y.
Thật ra, La Cường mềm lòng, muốn an ủi nhóc Thiệu Tam một chút.
“Đừng suốt ngày giận dỗi với ba ruột mình như vậy, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là tình cảm của ba ruột đối với con trai, thật lòng muốn tốt cho cậu. Ông ấy đối xử với vợ mình có tốt hay không, đó là một chuyện khác nhưng chắc chắn đàn ông sẽ vô cùng yêu thương máu mủ ruột thịt của chính mình, thật sự đó.”
Ngón tay La Cường nhẹ nhàng ma sát lỗ tai Thiệu Quân, dọc theo vành tai lướt qua gáy.
La Cường nói: “Ba cậu có bản lĩnh có thể làm quan, có thể cho con mình không cần lo ăn, lo mặc, muốn làm gì là có thể làm, muốn xuất ngoại thì có thể xuất ngoại, đến mức cậu muốn lăn lộn trong chốn nhà tù này cũng có thể thoải mái mà lăn lộn…… Bánh bao à, cậu đừng luôn không biết thỏa mãn, đừng đợi đến hơn mười, hai mươi năm sau, khi đến độ tuổi như tôi này, ba ruột cũng đã không còn nữa, đến lúc đó cậu có hối hận lúc trước đã quá khốn nạn, không hiếu thảo thì cũng đã muộn rồi.”
Thiệu Quân bĩu môi hừ một tiếng, không đồng tình, cũng không muốn phản bác.
Ánh mắt La Cường lúc nói chuyện phiếm với y thật rất dịu dàng, tròng mắt đen nhánh, âm thanh khàn khàn do năm tháng mài rỉ.
Đàn ông ở tuổi này luôn xuất hiện một loại ma lực cuốn hút nào đó có thể đi vào lòng người, làm “Đám nhãi ranh” không thể nào kháng cự.
Thiệu Quân vùi đầu nghĩ rồi đột nhiên thốt ra một câu: “Nếu lúc trước tôi không đối nghịch với ba tôi thì tôi đã không tới nơi này rồi.”
Lời này của Thiệu Quân có ý riêng, lúc này đến phiên La Cường thấp giọng “Móa” một câu, trên miệng hiện lên một nụ cười. Nửa câu sau, Thiệu Quân cố ý không nói ra, nếu Tam Gia tôi không tới nơi này, anh hai La khốn kiếp nhà anh hoàn toàn sẽ không có cơ hội được quen biết tôi đâu!
La Cường cười đến nhăn hết cả mặt lại, nhộn nhạo ý cười: “Vậy chắc bố phải cảm ơn ba của cậu rồi nhỉ? Nếu không thì tôi ở trong tù cũng chẳng có ai che chở, không có thịt dê ăn, không ai mua cổ vịt cho tôi rồi!”
Thiệu Quân khiêu khích: “Nếu không lần tới gặp được, anh đi cảm ơn ông ấy đi?!”
La Cường cười lạnh nói: “Được, tôi cũng muốn thử gặp mặt quen biết một chút, ông ta là ai chứ? Bố sợ chắc?!”
Cái loại cảm giác này, hai người đều nghiêm túc, cảm giác như cái gì cũng chưa từng nói ra rồi lại như cái gì cũng đã nói ra hết rồi.
Một quản giáo cùng một phạm nhân đồng thời mất tích quá lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ, hai người cũng không thể chuyện trò cho thật đã. Chạng vạng mỗi ngày sau khi tan việc, trước giờ ăn cơm mười lăm phút, hai người sẽ cùng nhau ngồi hút một điếu thuốc, đó cũng là khoảnh khắc vui sướng mà trong lòng hai người mơ hồ mong chờ nhất.
Mong mỗi ngày đều có thể cùng nhau nói mấy câu như vậy.
Buổi tối hôm đó, một mình Thiệu Quân ngồi trong phòng giám sát, ngẩn ngơ nhìn La Cường ngủ.
Cái camera phòng giam số 7 bị lắp hơi lệch, Thiệu Quân cố ý nhân lúc mọi người lớp số 7 đều không ở trong phòng thì cái kìm tua-vít giấu trong túi trèo lên ghế xoay cái camera sang một góc nhỏ đối diện giường La Cường. Y lười phải nhìn người khác chằm chằm , thà chỉ nhìn một mình La Cường còn hơn.
Ngày nghỉ không cần đi làm, Thiệu Quân cũng không trở về thành phố mà ở trong căn hộ y thuê bên huyện gần đó, lúc chán muốn chết thì lấy cái USB quý báu từ trong ngăn kéo của y ra.
Y cầm notebook nằm trên giường, notebook cứ phát đoạn video được lặp đi lặp lại kia , y nhìn đến tim đập rộn lên, hơi thở trở nên gấp gáp, bắt đầu suy nghĩ miên man.
La Cường đã từng hỏi y, tại sao cậu không ra nước ngoài, đi di dân? Người như cậu cũng không phải là không đi được.
Thiệu Quân nói, tôi không quen biết ai bên nước ngoài, tôi tìm ai được đây? Hơn nữa, tiếng Anh của tôi cũng không tốt.
Thực ra, không lẽ Tam Gia phải nói thật cho anh biết tôi không thích chạm vào mấy người đàn ông ngoại quốc sao? Thiệu Quân nghĩ thầm, nhìn đàn ông ngoại quốc trong poster GV còn được nhưng đến lúc muốn gần gũi, vuốt ve nhau thì toàn thân cả người đều như con tinh tinh đầy lông chưa phát triển hết làm cho y nghĩ đến là ngứa ngấy hết cả người, cảm giác như trong bụi cỏ kia còn có mấy con rận, mùi cơ thể cũng rất tệ, gặp mười người thì tám người hôi nách, không xịt nước hoa thì chắc không thể nào ra gặp người khác, có khi lúc lên giường vừa lộ nách ra là đã khiến Tam Gia ngã ngửa. Người sống còn không dễ xài bằng tấm poster cũ kia.
Hơn nữa, khó đảm bảo rằng người ta không có bệnh gì đó, Tam Gia có thói sạch sẽ, sợ bẩn.
Nhưng thế mà, y lại thích người như La lão nhị.
Đúng là trúng tà.
Loại người La Cường có thể sạch sẽ sao ? Dễ nhận thấy, người này với mấy chữ như ngây ngô, tươi mới, tinh khiết là hoàn toàn không dính dáng được gì đến nhau cả.
La Cường từng có bao nhiêu người? Từng có ít hay nhiều tình nhân kề cạnh? Nam, nữ…… Thiệu Quân suy nghĩ về các tin đồn thổi mà mấy ngày nay nghe được từ mấy anh em cảnh sát, giận không thể lấy cái kéo cắt luôn một đoạn trym của người này.
Nhưng mà, Thiệu Quân thích thân thể La Cường, cũng thích luôn cả người này.
Không thể cưỡng lại từng cái giơ tay nhấc chân của người này, bất kể là có mặc quần áo hay không mặc quần áo.
Toàn thân La Cường trần trụi đứng bên song sắt nhỏ, ánh sáng nhạt đánh vào đường cong cường tráng bóng loáng trên ngực cùng trên đùi, cổ ngửa ra sau giống một con sư tử kiêu hãnh và điên cuồng, yết hầu khẽ động.
Vào thời khắc sắp đạt cao trào La Cường gần như điên cuồng tuốt động, lông mày vặn chặt, vẻ mặt rối rắm, đau khổ giống như đang bị chịu hình phạt quất roi …… Một sự cám dỗ trí mạng khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ, như là sự gợi cảm vô cùng nam tính thuộc về một niên đại thật xa xưa mài giũa ra, hòan toàn không chút nào thuộc về thời đại này, nhưng lại quyến rũ đến nghẹt thở.
Cảnh tượng khiến người ta phụt máu mũi này, Thiệu Quân xem một lần lại xem một lần nữa, xem đến tất cả cơ bắp trên người đều co rút . Y chỉ cần tưởng tượng bàn tay lớn kia của La Cường vuốt ve dọc theo xương sọ và cổ y, tưởng tượng tay La Cường nắm lấy phía dưới của y, hai người nắm lấy nhau là y có thể nhanh chóng bắn ra……
Thiệu Quân cảm thấy chính mình sắp trở nên đần độn rồi, suốt ngày trồng hoa si, trong đầu thì chỉ toàn là canh thịt dê.
Y thích, say đắm chính phạm nhân dưới trướng của mình.
Thiệu Quân không ngờ tới, lúc này nửa đường lại có một hai người đột nhiên tới gây rối.
Y vừa mới nói giỡn với La lão nhị, anh có muốn thấy ba tôi không, đứng trước mặt ông ấy cám ơn vì nhờ có ông ấy ban ơn nên anh đây mới có cơ hội được quen biết người đẹp trai phong độ, ai thấy cũng thích như Tam Gia đây? Nhưng y thật sự không muốn để hai người này gặp mặt uống trà, vậy mà rất nhanh sau đó La Cường lại gặp mặt thật.
Lúc này đang là giữa hè, thời tiết cực kì nóng, tất cả nhân viên trong nhà giam làm tổng vệ sinh mùa hè, ban ngày các phạm nhân cứ theo lẽ thường mà làm thủ công, buổi tối thì thu xếp lại phòng ốc, dọn dẹp vệ sinh.
Mùa đông ở nhà giam có máy sưởi nhưng mùa hè thì không có điều hòa, trên thực tế hai năm trước nhà giam còn chưa sửa chữa chỉnh trang lại, trong phòng đến cả cái quạt trần còn chẳng có. Những ngày mùa hè ở phương bắc vô cùng nóng bức, trong phòng giam nóng như cái lò hấp, đem hấp người ta thành cái bánh xốp, trên người dính nhơm nhớp.
Buổi tối, Thiệu Quân vẫn đi dạo quanh theo thường lệ, kiểm tra vệ sinh, nghĩ chỉ đi đến cửa lớp số 7, y ló đầu vào xem, thế mà nhìn thấy La Cường cởi trần nằm sấp trên giường, Hồ Nham thì cưỡi ở trên người hắn.
Tim Thiệu Quân vô thức co thắt lại một cái, côn cảnh sát đã móc sẵn ra rồi!
Thực ra, Hồ Ly hoàn toàn không cưỡi hẳn lên người La lão nhị, mọi người đều ở trong phòng giam ai cũng nhìn thấy rõ, chỉ có mình Thiệu Quân hoa mắt, quan tâm quá sẽ bị loạn.
Mấy ngày nay trời quá nóng, có phạm nhân bị nấm da. Tuy nói điều kiện hiện tại của ngục giam cũng không kém, cũng có thể nói là khá vệ sinh, nhưng dù sao thì đám người này ngày đêm đều tụ tập với nhau, các giường ở gần nhau nên dễ dàng lây bệnh, có một người bị thì liền có người thứ hai, người thứ ba, La Cường phát hiện trên người mình cũng không được dễ chịu.
Phía sau lưng hắn rất khó chịu nên cởi áo ra lăn qua lăn lại, Hồ Nham leo lên trên giường, giúp hắn xem thử.
Thiệu Quân cầm theo côn cảnh sát giương nanh múa vuốt nhào vào phòng: “Làm gì đó? Ai cho cậu ngồi lên?”
Hồ Nham nói: “Làm sao? Tôi giúp lão đại của chúng tôi bôi thuốc mà.”
Thiệu Quân gầm lên: “Quy định trong nhà giam không cho phép đổi giường, cậu đi xuống dưới cho tôi.”
Vừa rồi Hồ Nham mân mê trên eo La Cường mãi, mắt nhìn đến sắp lột luôn quần La Cường xuống sờ tới mông luôn rồi, Thiệu Quân lặng lẽ nhìn thấy trong lòng liền không vui, lồng ngực bốc lửa……
Mông của La Cường, Tam Gia đây cũng chỉ mới nhìn từ màn hình, y còn chưa có tự tay sờ qua đâu.
Một chân đi giày da của Thiệu Quân không chút khách khí mà dẫm lên giường dưới leo người lên giường trên, cúi đầu hỏi: “Anh không thoải mái ở đâu?”
La Cường nhanh chóng mặc áo vào: “Không sao.”
Thiệu Quân nhíu mày, hạ giọng: “Cho tôi xem xem!”
La Cường: “Cậu đừng xem.”
Thiệu Quân thật sự khó chịu: “Tôi nhìn xem thì làm sao, không được à?”
Thiệu Quân nghĩ thầm, Hồ Ly còn có thể xem, tại sao tôi không thể xem?
Đáy mắt La Cường đen kịt, khàn giọng nói: “Có gì đẹp mà xem? Thật sự không có gì đâu .”
La Cường không ngại để cho Hồ Nham hoặc là mấy thằng nhãi con trong phòng tùy tiện xem hộ nhưng hắn lại để ý việc cho Thiệu Quân xem. Bánh Bao khác với những người khác, bố muốn ở trước mặt Bánh Bao luôn phải giữ vững hình tượng anh minh thần võ lạnh lùng phóng khoáng, chuyện xấu mặt như thế không thể tùy tiện cho y xem được.
Thiệu Tam Gia dẫm lên giường dưới, nửa thân mình bám lên giường trên, vểnh mông cùng La Cường thấp giọng thì thầm không ngừng, cảnh tượng đó xác thật đã bộc lộ ra một sự gần gũi khó tả.
Người khác đều chẳng nghe thấy họ nói cái gì, cũng chỉ có Hồ Nham đứng ở dưới, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm thật lâu, trên mặt lộ ra chút hoài nghi cùng với vẻ mặt mất mát.……
Thiệu Quân cũng không rõ tại sao y có thể tin tưởng La Cường, sẵn lòng nói với người này như thế. Trước kia y rất ít khi đề cập tới, cũng giấu luôn mấy đứa bạn thân từ nhỏ, càng là vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, một vòng anh em bạn thân với nhau nên y càng không muốn nói những chuyện gây chấn động đó ra làm cho người ta chê cười, mất mặt. Ở trước mặt anh em y đã có thói quen vênh váo, ngông cuồng, thoải mái vui đùa, tự cho mình là đàn ông thì không thể khóc lóc như đàn bà, hơn nữa những chuyện đó nếu nói ra rất dễ gây cụt hứng, khó chịu.
Nhưng La Cường ở trong lòng Thiệu Quân thì lại khác, La Cường không thuộc về cái vòng quen thuộc kia của y, không quen biết những người đó, ngược lại rất dễ dàng thổ lộ tâm tình này với hắn.
Vào đêm ngày cha La Cường mất, hắn dựa vào lồng ngực y, nắm chặt tay y, cảm giác đó làm Thiệu Quân cảm thấy rất khác biệt……
La Cường chậm rãi nghe, cũng hiểu được đại khái. Khi cậu nhóc Thiệu Tam này còn nhỏ đã là một cục vàng lớn được cả nhà cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, cũng khá giống với thằng ba nhà hắn.
Trên Thiệu Quân còn có một người chị gái, lớn hơn y khá nhiều tuổi nhưng đã rời khỏi nhà từ khi còn trẻ. Cô ấy đi theo con đường chính thống khá quen thuộc của phần lớn quan nhị đại(1), hồng nhị đại(2), xuất ngoại để lấy tiếng, tốt nghiệp ngôi trường danh tiếng, bây giờ đã cưới chồng, cô lấy một người quản lý cấp cao của ngân hàng chứng khoán và định cư lâu dài ở Hongkong, có biệt thự cao cấp ở Vịnh Thiển Thủy, giờ cũng không thích về lại quê nhà, không trở về Trung Quốc.
(1)Quan nhị đại: thế hệ thứ hai của tầng lớp doanh nhân giàu có
(2)Hồng nhị đại: thế hệ thứ hai của những cán bộ cao cấp chính phủ Trung Hoa xưa
Thật ra thì đáng lẽ Thiệu Quân còn có một người anh trai nữa. Con cả là nữ nên trong nhà nóng lòng mong muốn có một đứa con trai, ba của Thiệu Quân cũng muốn con trai, đàn ông mà, đều muốn lưu lại gốc rễ nối dõi tông đường, rất nhanh sau đó mẹ Thiệu Quân lại sinh thêm một đứa con, chính là một bé trai.
Đứa bé trai này có vận mệnh không may, khi sinh ra thì phát hiện tim và phổi chưa phát triển toàn vẹn, vẫn luôn ở trong lồng kính đấu tranh với số phận. Cả nhà đều rất lo lắng đi khắp nơi tìm bác sĩ, mời cả các giáo sư chuyên gia giỏi nhất trong quân khu cũng tới xem bệnh, làm phẫu thuật nhưng vẫn không thể nào khỏi hẳn. Người anh trai này của Thiệu Quân đến cái tên còn chưa kịp đặt, chống chọi trong bệnh viện hơn nửa năm, cuối cùng chết non.
Con thứ hai sống được nửa năm, ốm đau bệnh tật, cuối cùng bất hạnh chết non, đó quả thật là một sự tra tấn và cú sốc lớn về tinh thần của mọi người trong gia đình. Mẹ của Thiệu Quân sau khi sinh còn bị trầm cảm một thời gian dài, không muốn gặp ai, không thể làm việc nên vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh, cho đến sau này lại có thêm nhóc Quân Quân thì mới đỡ hơn một chút.
Bởi vậy Thiệu Tam Gia thực sự là đứa thứ ba trong nhà. Trong mấy thằng bạn cùng mặc quần thủng đáy, kết nghĩa anh em kia của y, Thẩm Bác Văn nhiều tuổi nhất, Sở Tuần đứng thứ hai, theo tuổi của Thiệu Quân thì vẫn đứng thứ ba.
La Cường chen miệng vào một câu, hỏi: “Vậy khi đó ba cậu?……”
Thiệu Quân rũ mắt, có một số chuyện hiển nhiên là y không quá sẵn lòng để nói: “Ba tôi luôn bận rộn! Đi học, đi làm cực kì bận, khi đó chính là giai đoạn cải cách văn hóa, khôi phục lại kỳ thi vào đại học, ba tôi thi đậu rồi học bốn năm đại học, cũng không ngồi mãi ở trong nhà. Về sau lại phải vào cơ quan, càng bận hơn lúc trước……
“Khi tôi còn nhỏ, tôi toàn đi theo mẹ với ông ngoại, chẳng mấy khi thấy được bóng dáng nào của ba, mấy việc ông ấy bận rộn có khi còn quan trọng hơn cả gia đình ấy chứ!”
Thiệu Quân hơi hơi bĩu môi, nhớ thù trong lòng, vẻ mặt cố chấp, oán giận.
Thực ra y lớn lên rất giống mẹ, cũng là do từ khi còn nhỏ đã sống cùng nhau một thời gian dài nên ngay cả tính cách, nét mặt lúc nhíu mày hay bĩu môi, cũng đặc biệt giống nhau.
La Cường bất tri bất giác dịch mông lại, ngồi lại gần chỗ của Thiệu Quân.
La Cường nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, nghe ba cậu như vậy thì cũng là một người rất có bản lĩnh. Cái thời đó, trong nhà có thể có một sinh viên cũng không dễ dàng gì. Nhà của bố đây có nhiều người như vậy, cũng đã có ai từng thấy được cái cổng trường đại học nó như thế nào đâu!”
Kỳ thi đại học được khôi phục lại đầu tiên là vào năm 1977, sau ba năm thiên tai, trải qua bao thăng trầm lên núi về nông thôn, binh đoàn xây dựng hừng hực khí thế trong những năm tháng sóng gió đã làm cho phong trào chính trị khốn nạn hành hạ cả một thế hệ tan vỡ, người có chí khí có bản lĩnh cuối cùng có thể thi đậu đại học thì đều là nhân trung long phượng(3), những người này hai mươi năm sau sẽ trở thành trụ cột của các ngành sản xuất trong nước. Trong lòng La Cường cũng bội phục những người có năng lực và bản lĩnh này.
(3)Nhân trung long phượng : rồng hoặc phượng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường
Từ đôi câu vài lời của cậu nhóc Thiệu Tam này, La Cường suy đoán có khi sự thật là ba của Thiệu Quân quá chuyên tâm vào công việc, con đường làm quan lên như diều gặp gió, sự nghiệp thăng tiến lớn, xem nhẹ gia đình khiến mối quan hệ tình cảm với vợ ngày càng xấu đi. Sau đó thì chắc có thể là ba Thiệu đã nuôi người ở bên ngoài, có người nào làm quan mà không bao nuôi tình nhân chỉ lo chăm sóc gia đình chứ? Cuối cùng mọi chuyện đến tai mẹ Thiệu Quân, bởi vì một ít biến cố kích thích mà nhảy lầu, ba con ruột trở mặt thành thù…… Vẫn là cái loại tình tiết cũ kỹ cực kì máu chó hay xảy ra trong gia đình quan chức. Cho nên nhóc Thiệu Tam với ba ruột của y bất hòa nên cố ý đối nghịch với ba y chạy đến lăn lộn trong nhà tù, lãng phí thanh xuân, La Cường đoán mọi chuyện có thể là như vậy.
Thiệu Quân quay mặt đi, đôi mắt xa xăm nhìn về phía chân trời nơi hoàng hôn đỏ thẫm như máu.
Cho dù đối với La Cường, y cũng không hoàn toàn nói thật, tổn thương quá sâu, da mặt lại mỏng, nói không nên lời.
La Cường nhìn chăm chú vào biểu cảm trên nét mặt của người này, theo bản năng mà vươn tay, xoa xoa đầu Thiệu Quân.
Tay hắn rất lớn, năm ngón tay mở ra, khớp xương cứng rắn, lòng bàn tay rất dày, cảm giác như có một dòng nước ấm tuôn trào trong lồng ngực, nhiệt độ toàn thân đều tập trung nơi lòng bàn tay đang xoa tóc Thiệu Quân.
Thiệu Quân liếc mắt nhìn La Cường một cái, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang nơi khác, tay La Cường cứ xoa đầu y như vậy, mỗi lỗ chân lông trên người y đều bắt đầu giãy giụa muốn bắt lấy, như thể bàn tay to lớn kia của hắn đang vuốt ve trái tim y.
Thật ra, La Cường mềm lòng, muốn an ủi nhóc Thiệu Tam một chút.
“Đừng suốt ngày giận dỗi với ba ruột mình như vậy, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là tình cảm của ba ruột đối với con trai, thật lòng muốn tốt cho cậu. Ông ấy đối xử với vợ mình có tốt hay không, đó là một chuyện khác nhưng chắc chắn đàn ông sẽ vô cùng yêu thương máu mủ ruột thịt của chính mình, thật sự đó.”
Ngón tay La Cường nhẹ nhàng ma sát lỗ tai Thiệu Quân, dọc theo vành tai lướt qua gáy.
La Cường nói: “Ba cậu có bản lĩnh có thể làm quan, có thể cho con mình không cần lo ăn, lo mặc, muốn làm gì là có thể làm, muốn xuất ngoại thì có thể xuất ngoại, đến mức cậu muốn lăn lộn trong chốn nhà tù này cũng có thể thoải mái mà lăn lộn…… Bánh bao à, cậu đừng luôn không biết thỏa mãn, đừng đợi đến hơn mười, hai mươi năm sau, khi đến độ tuổi như tôi này, ba ruột cũng đã không còn nữa, đến lúc đó cậu có hối hận lúc trước đã quá khốn nạn, không hiếu thảo thì cũng đã muộn rồi.”
Thiệu Quân bĩu môi hừ một tiếng, không đồng tình, cũng không muốn phản bác.
Ánh mắt La Cường lúc nói chuyện phiếm với y thật rất dịu dàng, tròng mắt đen nhánh, âm thanh khàn khàn do năm tháng mài rỉ.
Đàn ông ở tuổi này luôn xuất hiện một loại ma lực cuốn hút nào đó có thể đi vào lòng người, làm “Đám nhãi ranh” không thể nào kháng cự.
Thiệu Quân vùi đầu nghĩ rồi đột nhiên thốt ra một câu: “Nếu lúc trước tôi không đối nghịch với ba tôi thì tôi đã không tới nơi này rồi.”
Lời này của Thiệu Quân có ý riêng, lúc này đến phiên La Cường thấp giọng “Móa” một câu, trên miệng hiện lên một nụ cười. Nửa câu sau, Thiệu Quân cố ý không nói ra, nếu Tam Gia tôi không tới nơi này, anh hai La khốn kiếp nhà anh hoàn toàn sẽ không có cơ hội được quen biết tôi đâu!
La Cường cười đến nhăn hết cả mặt lại, nhộn nhạo ý cười: “Vậy chắc bố phải cảm ơn ba của cậu rồi nhỉ? Nếu không thì tôi ở trong tù cũng chẳng có ai che chở, không có thịt dê ăn, không ai mua cổ vịt cho tôi rồi!”
Thiệu Quân khiêu khích: “Nếu không lần tới gặp được, anh đi cảm ơn ông ấy đi?!”
La Cường cười lạnh nói: “Được, tôi cũng muốn thử gặp mặt quen biết một chút, ông ta là ai chứ? Bố sợ chắc?!”
Cái loại cảm giác này, hai người đều nghiêm túc, cảm giác như cái gì cũng chưa từng nói ra rồi lại như cái gì cũng đã nói ra hết rồi.
Một quản giáo cùng một phạm nhân đồng thời mất tích quá lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ, hai người cũng không thể chuyện trò cho thật đã. Chạng vạng mỗi ngày sau khi tan việc, trước giờ ăn cơm mười lăm phút, hai người sẽ cùng nhau ngồi hút một điếu thuốc, đó cũng là khoảnh khắc vui sướng mà trong lòng hai người mơ hồ mong chờ nhất.
Mong mỗi ngày đều có thể cùng nhau nói mấy câu như vậy.
Buổi tối hôm đó, một mình Thiệu Quân ngồi trong phòng giám sát, ngẩn ngơ nhìn La Cường ngủ.
Cái camera phòng giam số 7 bị lắp hơi lệch, Thiệu Quân cố ý nhân lúc mọi người lớp số 7 đều không ở trong phòng thì cái kìm tua-vít giấu trong túi trèo lên ghế xoay cái camera sang một góc nhỏ đối diện giường La Cường. Y lười phải nhìn người khác chằm chằm , thà chỉ nhìn một mình La Cường còn hơn.
Ngày nghỉ không cần đi làm, Thiệu Quân cũng không trở về thành phố mà ở trong căn hộ y thuê bên huyện gần đó, lúc chán muốn chết thì lấy cái USB quý báu từ trong ngăn kéo của y ra.
Y cầm notebook nằm trên giường, notebook cứ phát đoạn video được lặp đi lặp lại kia , y nhìn đến tim đập rộn lên, hơi thở trở nên gấp gáp, bắt đầu suy nghĩ miên man.
La Cường đã từng hỏi y, tại sao cậu không ra nước ngoài, đi di dân? Người như cậu cũng không phải là không đi được.
Thiệu Quân nói, tôi không quen biết ai bên nước ngoài, tôi tìm ai được đây? Hơn nữa, tiếng Anh của tôi cũng không tốt.
Thực ra, không lẽ Tam Gia phải nói thật cho anh biết tôi không thích chạm vào mấy người đàn ông ngoại quốc sao? Thiệu Quân nghĩ thầm, nhìn đàn ông ngoại quốc trong poster GV còn được nhưng đến lúc muốn gần gũi, vuốt ve nhau thì toàn thân cả người đều như con tinh tinh đầy lông chưa phát triển hết làm cho y nghĩ đến là ngứa ngấy hết cả người, cảm giác như trong bụi cỏ kia còn có mấy con rận, mùi cơ thể cũng rất tệ, gặp mười người thì tám người hôi nách, không xịt nước hoa thì chắc không thể nào ra gặp người khác, có khi lúc lên giường vừa lộ nách ra là đã khiến Tam Gia ngã ngửa. Người sống còn không dễ xài bằng tấm poster cũ kia.
Hơn nữa, khó đảm bảo rằng người ta không có bệnh gì đó, Tam Gia có thói sạch sẽ, sợ bẩn.
Nhưng thế mà, y lại thích người như La lão nhị.
Đúng là trúng tà.
Loại người La Cường có thể sạch sẽ sao ? Dễ nhận thấy, người này với mấy chữ như ngây ngô, tươi mới, tinh khiết là hoàn toàn không dính dáng được gì đến nhau cả.
La Cường từng có bao nhiêu người? Từng có ít hay nhiều tình nhân kề cạnh? Nam, nữ…… Thiệu Quân suy nghĩ về các tin đồn thổi mà mấy ngày nay nghe được từ mấy anh em cảnh sát, giận không thể lấy cái kéo cắt luôn một đoạn trym của người này.
Nhưng mà, Thiệu Quân thích thân thể La Cường, cũng thích luôn cả người này.
Không thể cưỡng lại từng cái giơ tay nhấc chân của người này, bất kể là có mặc quần áo hay không mặc quần áo.
Toàn thân La Cường trần trụi đứng bên song sắt nhỏ, ánh sáng nhạt đánh vào đường cong cường tráng bóng loáng trên ngực cùng trên đùi, cổ ngửa ra sau giống một con sư tử kiêu hãnh và điên cuồng, yết hầu khẽ động.
Vào thời khắc sắp đạt cao trào La Cường gần như điên cuồng tuốt động, lông mày vặn chặt, vẻ mặt rối rắm, đau khổ giống như đang bị chịu hình phạt quất roi …… Một sự cám dỗ trí mạng khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ, như là sự gợi cảm vô cùng nam tính thuộc về một niên đại thật xa xưa mài giũa ra, hòan toàn không chút nào thuộc về thời đại này, nhưng lại quyến rũ đến nghẹt thở.
Cảnh tượng khiến người ta phụt máu mũi này, Thiệu Quân xem một lần lại xem một lần nữa, xem đến tất cả cơ bắp trên người đều co rút . Y chỉ cần tưởng tượng bàn tay lớn kia của La Cường vuốt ve dọc theo xương sọ và cổ y, tưởng tượng tay La Cường nắm lấy phía dưới của y, hai người nắm lấy nhau là y có thể nhanh chóng bắn ra……
Thiệu Quân cảm thấy chính mình sắp trở nên đần độn rồi, suốt ngày trồng hoa si, trong đầu thì chỉ toàn là canh thịt dê.
Y thích, say đắm chính phạm nhân dưới trướng của mình.
Thiệu Quân không ngờ tới, lúc này nửa đường lại có một hai người đột nhiên tới gây rối.
Y vừa mới nói giỡn với La lão nhị, anh có muốn thấy ba tôi không, đứng trước mặt ông ấy cám ơn vì nhờ có ông ấy ban ơn nên anh đây mới có cơ hội được quen biết người đẹp trai phong độ, ai thấy cũng thích như Tam Gia đây? Nhưng y thật sự không muốn để hai người này gặp mặt uống trà, vậy mà rất nhanh sau đó La Cường lại gặp mặt thật.
Lúc này đang là giữa hè, thời tiết cực kì nóng, tất cả nhân viên trong nhà giam làm tổng vệ sinh mùa hè, ban ngày các phạm nhân cứ theo lẽ thường mà làm thủ công, buổi tối thì thu xếp lại phòng ốc, dọn dẹp vệ sinh.
Mùa đông ở nhà giam có máy sưởi nhưng mùa hè thì không có điều hòa, trên thực tế hai năm trước nhà giam còn chưa sửa chữa chỉnh trang lại, trong phòng đến cả cái quạt trần còn chẳng có. Những ngày mùa hè ở phương bắc vô cùng nóng bức, trong phòng giam nóng như cái lò hấp, đem hấp người ta thành cái bánh xốp, trên người dính nhơm nhớp.
Buổi tối, Thiệu Quân vẫn đi dạo quanh theo thường lệ, kiểm tra vệ sinh, nghĩ chỉ đi đến cửa lớp số 7, y ló đầu vào xem, thế mà nhìn thấy La Cường cởi trần nằm sấp trên giường, Hồ Nham thì cưỡi ở trên người hắn.
Tim Thiệu Quân vô thức co thắt lại một cái, côn cảnh sát đã móc sẵn ra rồi!
Thực ra, Hồ Ly hoàn toàn không cưỡi hẳn lên người La lão nhị, mọi người đều ở trong phòng giam ai cũng nhìn thấy rõ, chỉ có mình Thiệu Quân hoa mắt, quan tâm quá sẽ bị loạn.
Mấy ngày nay trời quá nóng, có phạm nhân bị nấm da. Tuy nói điều kiện hiện tại của ngục giam cũng không kém, cũng có thể nói là khá vệ sinh, nhưng dù sao thì đám người này ngày đêm đều tụ tập với nhau, các giường ở gần nhau nên dễ dàng lây bệnh, có một người bị thì liền có người thứ hai, người thứ ba, La Cường phát hiện trên người mình cũng không được dễ chịu.
Phía sau lưng hắn rất khó chịu nên cởi áo ra lăn qua lăn lại, Hồ Nham leo lên trên giường, giúp hắn xem thử.
Thiệu Quân cầm theo côn cảnh sát giương nanh múa vuốt nhào vào phòng: “Làm gì đó? Ai cho cậu ngồi lên?”
Hồ Nham nói: “Làm sao? Tôi giúp lão đại của chúng tôi bôi thuốc mà.”
Thiệu Quân gầm lên: “Quy định trong nhà giam không cho phép đổi giường, cậu đi xuống dưới cho tôi.”
Vừa rồi Hồ Nham mân mê trên eo La Cường mãi, mắt nhìn đến sắp lột luôn quần La Cường xuống sờ tới mông luôn rồi, Thiệu Quân lặng lẽ nhìn thấy trong lòng liền không vui, lồng ngực bốc lửa……
Mông của La Cường, Tam Gia đây cũng chỉ mới nhìn từ màn hình, y còn chưa có tự tay sờ qua đâu.
Một chân đi giày da của Thiệu Quân không chút khách khí mà dẫm lên giường dưới leo người lên giường trên, cúi đầu hỏi: “Anh không thoải mái ở đâu?”
La Cường nhanh chóng mặc áo vào: “Không sao.”
Thiệu Quân nhíu mày, hạ giọng: “Cho tôi xem xem!”
La Cường: “Cậu đừng xem.”
Thiệu Quân thật sự khó chịu: “Tôi nhìn xem thì làm sao, không được à?”
Thiệu Quân nghĩ thầm, Hồ Ly còn có thể xem, tại sao tôi không thể xem?
Đáy mắt La Cường đen kịt, khàn giọng nói: “Có gì đẹp mà xem? Thật sự không có gì đâu .”
La Cường không ngại để cho Hồ Nham hoặc là mấy thằng nhãi con trong phòng tùy tiện xem hộ nhưng hắn lại để ý việc cho Thiệu Quân xem. Bánh Bao khác với những người khác, bố muốn ở trước mặt Bánh Bao luôn phải giữ vững hình tượng anh minh thần võ lạnh lùng phóng khoáng, chuyện xấu mặt như thế không thể tùy tiện cho y xem được.
Thiệu Tam Gia dẫm lên giường dưới, nửa thân mình bám lên giường trên, vểnh mông cùng La Cường thấp giọng thì thầm không ngừng, cảnh tượng đó xác thật đã bộc lộ ra một sự gần gũi khó tả.
Người khác đều chẳng nghe thấy họ nói cái gì, cũng chỉ có Hồ Nham đứng ở dưới, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm thật lâu, trên mặt lộ ra chút hoài nghi cùng với vẻ mặt mất mát.……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất