Chương 29: CỤC TRƯỞNG ĐẠI NHÂN
Cuối tuần, phạm nhân ở nhà giam đều đến làm việc tại vườn rau tự sản xuất tự thu hoạch để tưới nước, bón phân.
Ánh nắng mặt trời chói chang giữa mùa hè, tiếng ve trên cây kêu râm ran vang vọng, La Cường mở mấy nút trước ngực áo tù ra, cổ tay áo cuốn tới khuỷu tay lộ ra làn da đã bị phơi thành màu đỏ sậm.
Hắn ngồi xổm bên bờ ruộng, sắp xếp các giá để dưa chuột với cà chua. Việc này từ lúc còn nhỏ khoảng sáu bảy tuổi hắn đã đi theo cha hắn làm, đây chính là sở trường của hắn, thỉnh thoảng còn có thể chỉ cách làm thế nào cho phạm nhân khác.
Hôm đó lại là ngày nghỉ của Thiệu Quân, y lái xe đi ngang qua vườn rau, hạ cửa kính xe xuống, từ xa xa tìm kiếm bóng dáng của La lão nhị.
Như là có sự tâm linh tương thông, ánh mắt sắc bén của La Cường lộ ra từ giữa những khe hở của giàn lá dưa chuột lớn, cười như không cười, khuôn miệng hiện lên độ cong vui vẻ không chút nào che dấu.
Ngón tay Thiệu Quân kẹp điếu thuốc, điềm nhiên như không mà gãi gãi đầu, sau đó lặng lẽ vẫy vẫy tay với La Cường.
La Cường híp mắt, ném cho cậu nhóc Thiệu Tam một ánh mắt thật dịu dàng, dưới ánh mặt trời, tâm tình cực kì tốt.
Thiệu Quân đóng cửa kính trên xe lại, nhanh như chớp đi ra khỏi cửa lớn nhà giam. Y đột nhiên không muốn nghỉ phép nữa, nghỉ phép làm gì? Sao không đi tìm ai đó nhỉ? Trong lòng vẫn đang nhớ đến ai kia.
Y nghĩ nên mua cho La Cường chút đồ dùng vật dụng gì đó. Tuy La Cường nói bên ngoài có đại ca và mấy người anh em giang hồ chăm lo, thường xuyên đưa tiền đưa đồ nhưng dù sao thì người bên ngoài không phải bất cứ lúc nào cũng biết trong tù sẽ cần gì, chỉ có Thiệu Quân biết, cũng chỉ có y mới có thể tùy thời tùy chỗ mà săn sóc người này.
Nhưng y vừa mới bước chân ra khỏi cửa nhà giam thì nhận được điện thoại của cấp trên bảo y trở về.
Cấp trên nói, một lát nữa cục trưởng Thiệu sẽ cùng mấy người bên bộ quản lý nhà giam đến thị sát, cậu trở về một chuyến đi.
Thiệu Quân vừa nghe đã cảm thấy không đúng, hỏi: “Ba tôi tới chỗ này làm gì? Không phải nói chỉ có đội bên cục công tác quản lý nhà giam tới kiểm tra theo thường lệ thôi sao?”
Cục trưởng Thiệu tới nhà tù Thanh Hà, trên danh nghĩa là đi theo tổ công tác đến “lấy kinh nghiệm”, đi thăm hiệu quả quản lý cải tạo hiện đại hoá và giáo dục cảm hóa phạm nhân trong nhà tù nhưng thật ra ai cũng đều biết cục trưởng Thiệu đến là để gặp con trai.
Thiệu Quân nói qua loa lấy lệ trong điện thoại: “Tôi…tôi đang ở trên cao tốc rồi, sắp vào đến thành phố, xe tôi sao mà quay đầu được!…… Hôm nay không quay về được đâu.”
Y không muốn gặp ba y ở trong nhà giam, để cho người khác nhìn thấy khó tránh khỏi khỏi mấy lời đàm tiếu, không có việc gì tự dưng lại tìm việc vào người chắc.
Thiệu Quốc Cương thật sự là rất nhớ con trai, con trai cưng lăn lộn trong cái nhà tù Thanh Hà toàn phạm nhân có trọng hình này, trong lòng ông nào có thể buông được?
Các quản giáo trực ban ở nhà giam luôn ở sát bên người các phạm nhân mà quản lý, nói chuyện, hằng năm đều sinh hoạt chung với nhau, nhưng mà quản giáo lại không thể cầm súng, không thể mang dao găm, trên eo cũng chỉ được mang theo cái côn cảnh sát với bình xịt cay, nếu thật sự mà gặp một tên tội phạm hung ác cố ý tấn công có ý đồ vượt ngục, nó làm sao có thể gánh được?
Thiệu Quốc Cương biết con của ông luôn rất kiêu ngạo, cũng có vài phần bản lĩnh, chiếc ruy băng vàng hạng cân 65kg vua tán đả được đặt trên võ đài kia của trường cảnh sát cũng không phải là để chơi. Người làm ba đều kiêu ngạo, tự hào về con trai mình, cảm thấy đây chính là con trai của tôi, một đứa nhóc vừa đẹp trai lại vừa ngầu. Nhưng đứa nhỏ này lại quá cố chấp ngang bướng, thích gì làm nấy, luôn làm theo ý của mình, từ nhỏ đã bị ông ngoại nó chiều hư, luôn phá hỏng mấy việc ông đã sắp xếp sẵn, tiền trảm hậu tấu(1) ai cũng không quản lý được.
(1)Tiền trảm hậu tấu: để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.
Các phạm nhân đều làm việc bên ngoài sân, Thiệu Quốc Cương đi vào nhà tù trống rỗng, ngoái cổ xem xét mấy căn phòng giam, mày nhăn chặt, không thể nào mà tưởng tượng nổi con của ông sẽ vui vẻ mà lăn lộn ở nơi này, có thể chịu được nhàm chán, buồn tẻ thế này.
Ông lại đi vào văn phòng, ngồi vào trước bàn làm việc của con ông, tiện tay mở ngăn kéo thứ nhất ra.
Trong ngăn kéo toàn mấy thứ vụn vặt rối loạn lung tung, đè lên một cái khung ảnh bằng gỗ.
Năm ấy Thiệu Quân mặc một chiếc áo khoác da mô tô cực kì ngầu, quần jean ôm chân, còn cả kiểu tóc gió xoáy thời thượng của Lâm Chí Dĩnh, giai đoạn giữa thập niên 90 rất lưu hành kiểu tạo hình này. Nhóc đẹp trai ôm một cánh tay của mẹ y, khi đó mới vào trung học cơ sở, vóc dáng đã hơi cao hơn khi mẹ y mang giày cao gót.
Mặt mày hai mẹ con rất giống nhau, giống ở sự thanh tú, xinh đẹp.
Thiệu Quốc Cương vuốt ve ảnh chụp rồi nhìn thật lâu, trong lòng có chút khó chịu, không thoải mái, hít thở không thông nên dùng sức đóng ngăn kéo lại.
Chỉ mới có một vài phút, cũng thật là tình cờ, cửa văn phòng bị mở ra, La Cường ôm một cái chậu cảnh lớn, trong chậu là một cây cà chua nhỏ cao khoảng một thước, tiến vào văn phòng Thiệu Quân.
Vầng trán với cổ La Cường đầy mồ hôi, hai bàn tay to ôm chậu cảnh lớn, đúng là làm việc rất chăm chỉ, tầm mắt xẹt qua nét mặt kinh ngạc của cục trưởng Thiệu, bỗng dưng ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi nào đó.
Thiệu Quốc Cương chậm rãi đứng lên.
Hai bên yên lặng nhìn nhau, đều cực kì bất ngờ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hai người cũng không ngờ lại gặp phải đối phương ở chỗ này. Vốn dĩ Thiệu Quốc Cương không cần tới nhà giam, ông chỉ là muốn đến thăm con trai một chút, “thị sát” hoàn cảnh làm việc của con ông.
Còn La Cường thực ra cũng không cần xuất hiện ở văn phòng của quản giáo. Hắn ở vườn rau làm việc, lại nghĩ đến mỗi lần nhóc Thiệu Tam đều theo đuôi hắn đến vườn rau, cứ nhìn đông nhìn tây, nhóc con này thích xem náo nhiệt, lại thèm ăn, trực tiếp chôm ngay một quả cà chua đỏ mọng từ trên cây, lau lau hai cái trên quần đồng phục rồi đắc chí mà nhét luôn vào trong miệng.
La Cường hỏi, này, không thấy bẩn sao? Thói ở sạch của cậu biến mất rồi hả?
Thiệu Quân nói mới hái thì là tươi nhất, mùi vị khác với cái ở chợ bán thức ăn, chỉ cầm hái xuống để một chút là nó lại biến thành đồ ở chợ rau rồi, vậy thà tôi ăn ngay đồ tươi luôn!
La Cường nhớ ra Tam Bánh Bao thích ăn cái này nên đã đặc biệt dời một cây cà chua nhỏ vào chậu cảnh, ôm đến văn phòng của Thiệu Quân, để cho người này ngồi trong phòng ăn cho thỏa thích.
Thực ra Thiệu Tam Gia cũng không hiếm lạ gì cây cà chua kia?
Mỗi một lần Thiệu Quân đi đến vườn rau, đều là để có thể nhìn tường tận La Cường làm việc. Đồ ăn của La lão nhị đương nhiên không thể nào có mùi vị giống với đồ bán ở chợ, trong lòng của người ăn cũng không giống nhau, làm sao có thể so sánh?
La Cường đặt chậu cảnh bằng gốm rất nặng trên bệ cửa sổ, trái cà chua ở dưới ánh mặt trời ấm áp sẽ chậm rãi mà chuyển đỏ, mọng nước thơm ngọt.
Trên má hắn không chỉ có mồ hôi nóng hổi mà còn lấm tấm bùn đất, hai bàn tay to dùng sức lau hai cái trên lớp vải bông thô ráp của quần tù, quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiệu Quốc Cương, chính người này đã đưa hai anh em nhà họ La bọn họ vào nhà tù – cục trưởng Cục Công An.
Trong nháy mắt ý thức gần như xoay chuyển, sợi dây căng trong đầu như nổ ầm một tiếng, La Cường đã hiểu rõ tất cả.
Thiệu Quốc Cương ngồi ở trước bàn làm việc của nhóc Thiệu Tam với dáng vẻ chờ đợi, đã quá rõ ràng, nếu còn không nhận ra được vấn đề thì La Cường chính là một thằng ngu.
Mấy ngày trước, chắc là do đại não hắn bị chập mạch, đầu óc ngấm nước, vậy nên mới không nhận ra? Nói tới dòng họ “Thiệu” này thì trong cuộc sống cũng không thường thấy lắm, người mà La Cường quen biết thật ra chỉ có hai vị họ Thiệu này, không có đến người thứ ba.
Chỉ là hắn luôn chưa từng nghĩ tới hướng rẽ thứ ba này. Hắn không ngờ rằng công tử của cục trưởng Cục Công An sẽ lăn lộn tại nhà tù Thanh Hà, đánh vào bên trong nội tâm phạm nhân, lấy “tình cảm” để cảm động lòng người, mua chuộc lòng người, lại phá vỡ trận tuyến tâm lý cùng tuyến tình cảm của hắn từng chút một từ sâu bên trong …… Thiệu Tam bánh bao kia có khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, một đôi mắt đào hoa thu hút người, vòng eo thon nhỏ, làm việc này thì mẹ nó quá thích hợp.
Quản giáo đi cùng nhìn chằm chằm La lão nhị, xoay đầu lại ý bảo anh chuyển xong chậu cảnh rồi thì mau đi đi, nhìn cái gì mà nhìn?
La Cường không nhúc nhích, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm người kia rồi lạnh lùng nói: “Cục trưởng Thiệu, thật hiếm thấy, ông không phải là tới để thăm bố đây đó chứ, hay là tới để tìm ai, người nhà của ông ở đây à?”
Bộ mặt Thiệu Quốc Cương vô cùng nghiêm túc, hai tay cắm vào túi quần, dáng người cao lớn hiện ra vẻ uy nghiêm: “La Cường, cậu được giam ở nơi này, sống tốt không?”
Gân xanh trên thái dương La Cường hơi nảy lên, cười lạnh nói: “Ông còn nhớ tên bố đây là La Cường sao?…… Ông nội nhà ông, cái thằng Chu Kiến Minh phạm tội cưỡng gian ấu dâm bé gái con mẹ nó là ai hả? Chẳng phải là ông làm sao?!”
Quản giáo vừa nghe thấy tình hình này có vẻ không đúng lắm nên liền lấy tay ngăn cản: “3709, làm sao thế hả? Sao có thể nói chuyện như thế với cục trưởng Thiệu?! Anh làm xong việc rồi thì đi nhanh đi.”
Trong phòng, bầu không khí giữa hai vị ông lớn đang giương cung bạt kiếm.
Thiệu Quốc Cương dáng vẻ kiêu ngạo, mặt không đổi sắc: “La lão nhị, cậu cải tạo nghiêm túc đi, cố gắng chuộc tội, cậu đi đến nông nỗi ngày hôm nay cũng không thể oán trách đổ lỗi cho người khác. Nơi này chính là nơi cậu nên ở.”
La Cường thấp giọng mắng một câu, giữa chân mày hiện lên u ám, bỗng nhiên nói: “Cục trưởng, Thiệu Quân là con trai của ông?…… Ruột thịt sao?”
Thiệu Quốc Cương bỗng dưng im lặng, không nói chuyện, cảnh giác nhìn chằm chằm người này.
La Cường cười lạnh, cười đến có chút kỳ lạ, lại có chút châm chọc, chua xót: “Con người ông như vậy lại có thể sinh ra được đứa con trai như thế …… không ngờ Thiệu Quân lại là con của ông.”
“Thằng nhóc Thiệu Tam này không tồi, cũng rất tốt……”
Khi La Cường nói lời này hốc mắt bởi vì đau đớn mà hơi đỏ lên.
Cục trưởng Thiệu bảo quản giáo kia đi ra đứng chờ ngoài văn phòng. Ngày đó, không ai biết cuối cùng Thiệu Quốc Cương và La Cường đã nói những gì. Người ngoài chỉ nhìn thấy La Cường đi ra khỏi tòa nhà văn phòng với khuôn mặt tối tăm, đường sẹo cũ trắng trên trán đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Trước khi đi La Cường lạnh lùng vứt cho Thiệu Quốc Cương một câu: “Thằng nhóc Thiệu Tam nhà ông đang ở trong tay tôi, ông cứ thử xem.”
Sắc mặt Thiệu Quốc Cương đã thay đổi: “La Cường, cậu đừng làm bậy!”
Mặt La Cường không cảm xúc: “Như thế nào gọi là làm bậy? Có muốn bố dạy cho ông biết cái gì mới gọi là làm bậy không?”
“Họ Thiệu, ông đụng vào người tôi yêu quý nhất, tôi cũng sẽ không tha cho người ông yêu thương nhất. Lúc trước ở toà án không kiện ngược lại ông, đó là bởi vì viện kiểm sát toà án mẹ nó đều toàn là người nhà các ông! Ông đừng tưởng rằng bố không trả thù được ông!”
“Tôi sẽ cho ông biết cái gì là hối hận, cái gì là sợ hãi……”
La Cường ánh mắt ác nghiệt, quay đầu rời đi……
Chiều hôm đó La Cường đi ra từ tòa nhà văn phòng, tiến thẳng đến vườn rau, nhìn mấy cái giá nhựa chỉnh tề trên bờ ruộng, thấy cành lá tươi tốt một màu xanh tươi của thực vật trái cây đã chín nặng trĩu xuống. Hắn đứng đó ngơ ngác một lúc lâu, ngay sau đó dùng hết sức lực hung hăng đập một cái làm sập cả một dãy giàn cà chua.
Những quả trái cây xanh mơn mởn xen giữa cành lá, ngay cả mấy chồi non nhỏ mới nhú lên nảy mầm đều cùng nhau ngã trên bùn đất cứng rắn……
Cũng trong ngày đó, Thiệu Quốc Cương chờ mãi cũng không gặp được con trai, đợi không nổi nên phải rời khỏi thị trấn Thanh Hà trở lại thành phố, liên tục gọi dồn dập mấy cuộc điện thoại cho trưởng nhà tù yêu cầu chuyển Thiệu Quân đến nhà giam khác, điều động chức vụ, Thiệu Quân nhà chúng tôi không thể ở lại đại đội một khu nhà giam số 3 đó, phải lập tức rời khỏi nhà giam điều đến cục quan hệ hoặc là cục tuyên truyền gì cũng được, cứ tùy tiện cho tên nhóc thúi này một chức nhân viên văn phòng nhàn hạ đi, tuyện đối không thể trở lại nhà giam kia!
Thiệu Quân hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra. Đêm đó, lúc y lái xe trở về, khuỷu tay đều đặt trên cửa kính xe.
“Thích anh…… Thích cặp mắt gây động lòng người, tiếng cười quyến rũ ấy……
“Anh mong anh có thể, vuốt ve khuôn mặt của em, khuôn mặt đáng yêu ấy, anh ước ta có thể tay trong tay …… Như ngày hôm qua, anh và em……”
Thiệu Quân đi trên con đường gió đêm thổi lồng lộng, ngồi trên xe ngâm nga bài hát của Beyond, điều hòa cũng không cần mở, vậy mà cả người vẫn toát ra vẻ vô cùng sảng khoái.
Buổi tối trước khi tắt đèn, Thiệu Quân chạy vào nhà giam ngoắc ngoắc tay với La Cường, trông như đứa nhóc lừa tình, nhưng đó chính là ám hiệu giữa hai người bọn họ.
La Cường lạnh mặt không nói một lời, đứng cùng Thiệu Quân ở cạnh nhà vệ sinh gần phòng giam, góc khuất camera.
Trên trần nhà vệ sinh chỉ có một cái bóng đèn, ánh sáng như lúc chạng vạng hoàng hôn, bóng người loang lổ trên tường đong đưa qua lại.
La Cường tiến lên từng bước một từ phía sau, vặn cổ tay Thiệu Quân đẩy người vào vách tường, đột nhiên dùng sức rất mạnh, lòng bàn tay ẩn giấu sức mạnh kinh người.
“Này, này, làm gì vậy hả?”
“Anh đừng có làm bậy với tôi à nha……!” Thiệu Quân thấp giọng kêu lên.
Y cho rằng La Cường lại làm chiến thuật đánh lén giống như ngày hôm đó ở khu rừng nhỏ, đánh nhau vài cái, lợi dụng quyền thuật chiếm lợi thế trước y.
La Cường gắt gao ôm lấy người này vào trong lồng ngực, xương hông dán sát, chạm vào mông Thiệu Quân. Hai người ôm lấy nhau đè trên tường, còn nghe được cả tiếng tim đập hỗn độn trong lồng ngực.
Tay La Cường chậm rãi nới lỏng, một cánh tay ôm lấy eo Thiệu Quân.
Tam Bánh Bao thật sự không có tính cảnh giác, rất dễ bị bắt, hoặc có thể nói Thiệu Quân chỉ có ở trước mặt hắn mới thiếu đi tính cảnh giác mà nghề nghiệp này ít nhất cần phải có ……
Khi cùng phạm nhân khác nói chuyện, làm việc, Thiệu Quân nhất định sẽ cho đối phương đi ở phía trước, phạm nhân đứng ở góc tường, cảnh ngục đứng ở gò đất(2), có chuyện gì xảy ra thì có thể thuận tiện xử trí khẩn cấp. Thiệu Tam Gia lăn lộn ở Thanh Hà lâu như vậy, chút kinh nghiệm này y vẫn phải có. Chỉ có lúc ở cùng với La Cường đã sớm quên đi cái vỏ bọc kia, không có trước sau hay trên dưới, trái phải, thậm chí không hề có chuyện tôi là quản giáo anh là phạm nhân chúng ta khác nhau, không có sự đối lập phân chia giữa hai giai cấp hắc bạch không đội trời chung.
(2) Trong quân sự, lúc đánh nhau, trận địa không có cây cối để che chắn thì người ta thường dựa vào những gò đất để tránh đạn, ngắm súng
Thực ra Thiệu Quân vẫn luôn tin tưởng hắn, sẵn lòng đi trước hắn, hoặc là đi ngang hàng kề vai với hắn. Có đôi khi trong túi chỉ còn lại hai điếu thuốc thì cũng chia sẻ cho nhau mỗi người một điếu ……
Đáy mắt La Cường chậm rãi đỏ lên, nội tâm giãy giụa, trái tim như bị chia thành hai mảnh.
Trong ngón giữa với ngón áp út tay phải của hắn, có kẹp một lưỡi dao cực mỏng, lén mang ra từ nhà xưởng thủ công.
Hắn có thể dùng lưỡi dao này cắm vào ngực trái Thiệu Quân ngay giữa chỗ xương sườn thứ hai và thứ ba, đâm vào trái tim, máu sẽ tung tóe ra chỉ trong nháy mắt, muốn ngăn cũng không được, dứt khoát lưu loát, sau đó sẽ xong hết mọi chuyện.
Hoặc là cầm lưỡi dao này cắt đứt dây lưng của Thiệu Quân, lột sạch người này.
Ánh nắng mặt trời chói chang giữa mùa hè, tiếng ve trên cây kêu râm ran vang vọng, La Cường mở mấy nút trước ngực áo tù ra, cổ tay áo cuốn tới khuỷu tay lộ ra làn da đã bị phơi thành màu đỏ sậm.
Hắn ngồi xổm bên bờ ruộng, sắp xếp các giá để dưa chuột với cà chua. Việc này từ lúc còn nhỏ khoảng sáu bảy tuổi hắn đã đi theo cha hắn làm, đây chính là sở trường của hắn, thỉnh thoảng còn có thể chỉ cách làm thế nào cho phạm nhân khác.
Hôm đó lại là ngày nghỉ của Thiệu Quân, y lái xe đi ngang qua vườn rau, hạ cửa kính xe xuống, từ xa xa tìm kiếm bóng dáng của La lão nhị.
Như là có sự tâm linh tương thông, ánh mắt sắc bén của La Cường lộ ra từ giữa những khe hở của giàn lá dưa chuột lớn, cười như không cười, khuôn miệng hiện lên độ cong vui vẻ không chút nào che dấu.
Ngón tay Thiệu Quân kẹp điếu thuốc, điềm nhiên như không mà gãi gãi đầu, sau đó lặng lẽ vẫy vẫy tay với La Cường.
La Cường híp mắt, ném cho cậu nhóc Thiệu Tam một ánh mắt thật dịu dàng, dưới ánh mặt trời, tâm tình cực kì tốt.
Thiệu Quân đóng cửa kính trên xe lại, nhanh như chớp đi ra khỏi cửa lớn nhà giam. Y đột nhiên không muốn nghỉ phép nữa, nghỉ phép làm gì? Sao không đi tìm ai đó nhỉ? Trong lòng vẫn đang nhớ đến ai kia.
Y nghĩ nên mua cho La Cường chút đồ dùng vật dụng gì đó. Tuy La Cường nói bên ngoài có đại ca và mấy người anh em giang hồ chăm lo, thường xuyên đưa tiền đưa đồ nhưng dù sao thì người bên ngoài không phải bất cứ lúc nào cũng biết trong tù sẽ cần gì, chỉ có Thiệu Quân biết, cũng chỉ có y mới có thể tùy thời tùy chỗ mà săn sóc người này.
Nhưng y vừa mới bước chân ra khỏi cửa nhà giam thì nhận được điện thoại của cấp trên bảo y trở về.
Cấp trên nói, một lát nữa cục trưởng Thiệu sẽ cùng mấy người bên bộ quản lý nhà giam đến thị sát, cậu trở về một chuyến đi.
Thiệu Quân vừa nghe đã cảm thấy không đúng, hỏi: “Ba tôi tới chỗ này làm gì? Không phải nói chỉ có đội bên cục công tác quản lý nhà giam tới kiểm tra theo thường lệ thôi sao?”
Cục trưởng Thiệu tới nhà tù Thanh Hà, trên danh nghĩa là đi theo tổ công tác đến “lấy kinh nghiệm”, đi thăm hiệu quả quản lý cải tạo hiện đại hoá và giáo dục cảm hóa phạm nhân trong nhà tù nhưng thật ra ai cũng đều biết cục trưởng Thiệu đến là để gặp con trai.
Thiệu Quân nói qua loa lấy lệ trong điện thoại: “Tôi…tôi đang ở trên cao tốc rồi, sắp vào đến thành phố, xe tôi sao mà quay đầu được!…… Hôm nay không quay về được đâu.”
Y không muốn gặp ba y ở trong nhà giam, để cho người khác nhìn thấy khó tránh khỏi khỏi mấy lời đàm tiếu, không có việc gì tự dưng lại tìm việc vào người chắc.
Thiệu Quốc Cương thật sự là rất nhớ con trai, con trai cưng lăn lộn trong cái nhà tù Thanh Hà toàn phạm nhân có trọng hình này, trong lòng ông nào có thể buông được?
Các quản giáo trực ban ở nhà giam luôn ở sát bên người các phạm nhân mà quản lý, nói chuyện, hằng năm đều sinh hoạt chung với nhau, nhưng mà quản giáo lại không thể cầm súng, không thể mang dao găm, trên eo cũng chỉ được mang theo cái côn cảnh sát với bình xịt cay, nếu thật sự mà gặp một tên tội phạm hung ác cố ý tấn công có ý đồ vượt ngục, nó làm sao có thể gánh được?
Thiệu Quốc Cương biết con của ông luôn rất kiêu ngạo, cũng có vài phần bản lĩnh, chiếc ruy băng vàng hạng cân 65kg vua tán đả được đặt trên võ đài kia của trường cảnh sát cũng không phải là để chơi. Người làm ba đều kiêu ngạo, tự hào về con trai mình, cảm thấy đây chính là con trai của tôi, một đứa nhóc vừa đẹp trai lại vừa ngầu. Nhưng đứa nhỏ này lại quá cố chấp ngang bướng, thích gì làm nấy, luôn làm theo ý của mình, từ nhỏ đã bị ông ngoại nó chiều hư, luôn phá hỏng mấy việc ông đã sắp xếp sẵn, tiền trảm hậu tấu(1) ai cũng không quản lý được.
(1)Tiền trảm hậu tấu: để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.
Các phạm nhân đều làm việc bên ngoài sân, Thiệu Quốc Cương đi vào nhà tù trống rỗng, ngoái cổ xem xét mấy căn phòng giam, mày nhăn chặt, không thể nào mà tưởng tượng nổi con của ông sẽ vui vẻ mà lăn lộn ở nơi này, có thể chịu được nhàm chán, buồn tẻ thế này.
Ông lại đi vào văn phòng, ngồi vào trước bàn làm việc của con ông, tiện tay mở ngăn kéo thứ nhất ra.
Trong ngăn kéo toàn mấy thứ vụn vặt rối loạn lung tung, đè lên một cái khung ảnh bằng gỗ.
Năm ấy Thiệu Quân mặc một chiếc áo khoác da mô tô cực kì ngầu, quần jean ôm chân, còn cả kiểu tóc gió xoáy thời thượng của Lâm Chí Dĩnh, giai đoạn giữa thập niên 90 rất lưu hành kiểu tạo hình này. Nhóc đẹp trai ôm một cánh tay của mẹ y, khi đó mới vào trung học cơ sở, vóc dáng đã hơi cao hơn khi mẹ y mang giày cao gót.
Mặt mày hai mẹ con rất giống nhau, giống ở sự thanh tú, xinh đẹp.
Thiệu Quốc Cương vuốt ve ảnh chụp rồi nhìn thật lâu, trong lòng có chút khó chịu, không thoải mái, hít thở không thông nên dùng sức đóng ngăn kéo lại.
Chỉ mới có một vài phút, cũng thật là tình cờ, cửa văn phòng bị mở ra, La Cường ôm một cái chậu cảnh lớn, trong chậu là một cây cà chua nhỏ cao khoảng một thước, tiến vào văn phòng Thiệu Quân.
Vầng trán với cổ La Cường đầy mồ hôi, hai bàn tay to ôm chậu cảnh lớn, đúng là làm việc rất chăm chỉ, tầm mắt xẹt qua nét mặt kinh ngạc của cục trưởng Thiệu, bỗng dưng ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi nào đó.
Thiệu Quốc Cương chậm rãi đứng lên.
Hai bên yên lặng nhìn nhau, đều cực kì bất ngờ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hai người cũng không ngờ lại gặp phải đối phương ở chỗ này. Vốn dĩ Thiệu Quốc Cương không cần tới nhà giam, ông chỉ là muốn đến thăm con trai một chút, “thị sát” hoàn cảnh làm việc của con ông.
Còn La Cường thực ra cũng không cần xuất hiện ở văn phòng của quản giáo. Hắn ở vườn rau làm việc, lại nghĩ đến mỗi lần nhóc Thiệu Tam đều theo đuôi hắn đến vườn rau, cứ nhìn đông nhìn tây, nhóc con này thích xem náo nhiệt, lại thèm ăn, trực tiếp chôm ngay một quả cà chua đỏ mọng từ trên cây, lau lau hai cái trên quần đồng phục rồi đắc chí mà nhét luôn vào trong miệng.
La Cường hỏi, này, không thấy bẩn sao? Thói ở sạch của cậu biến mất rồi hả?
Thiệu Quân nói mới hái thì là tươi nhất, mùi vị khác với cái ở chợ bán thức ăn, chỉ cầm hái xuống để một chút là nó lại biến thành đồ ở chợ rau rồi, vậy thà tôi ăn ngay đồ tươi luôn!
La Cường nhớ ra Tam Bánh Bao thích ăn cái này nên đã đặc biệt dời một cây cà chua nhỏ vào chậu cảnh, ôm đến văn phòng của Thiệu Quân, để cho người này ngồi trong phòng ăn cho thỏa thích.
Thực ra Thiệu Tam Gia cũng không hiếm lạ gì cây cà chua kia?
Mỗi một lần Thiệu Quân đi đến vườn rau, đều là để có thể nhìn tường tận La Cường làm việc. Đồ ăn của La lão nhị đương nhiên không thể nào có mùi vị giống với đồ bán ở chợ, trong lòng của người ăn cũng không giống nhau, làm sao có thể so sánh?
La Cường đặt chậu cảnh bằng gốm rất nặng trên bệ cửa sổ, trái cà chua ở dưới ánh mặt trời ấm áp sẽ chậm rãi mà chuyển đỏ, mọng nước thơm ngọt.
Trên má hắn không chỉ có mồ hôi nóng hổi mà còn lấm tấm bùn đất, hai bàn tay to dùng sức lau hai cái trên lớp vải bông thô ráp của quần tù, quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiệu Quốc Cương, chính người này đã đưa hai anh em nhà họ La bọn họ vào nhà tù – cục trưởng Cục Công An.
Trong nháy mắt ý thức gần như xoay chuyển, sợi dây căng trong đầu như nổ ầm một tiếng, La Cường đã hiểu rõ tất cả.
Thiệu Quốc Cương ngồi ở trước bàn làm việc của nhóc Thiệu Tam với dáng vẻ chờ đợi, đã quá rõ ràng, nếu còn không nhận ra được vấn đề thì La Cường chính là một thằng ngu.
Mấy ngày trước, chắc là do đại não hắn bị chập mạch, đầu óc ngấm nước, vậy nên mới không nhận ra? Nói tới dòng họ “Thiệu” này thì trong cuộc sống cũng không thường thấy lắm, người mà La Cường quen biết thật ra chỉ có hai vị họ Thiệu này, không có đến người thứ ba.
Chỉ là hắn luôn chưa từng nghĩ tới hướng rẽ thứ ba này. Hắn không ngờ rằng công tử của cục trưởng Cục Công An sẽ lăn lộn tại nhà tù Thanh Hà, đánh vào bên trong nội tâm phạm nhân, lấy “tình cảm” để cảm động lòng người, mua chuộc lòng người, lại phá vỡ trận tuyến tâm lý cùng tuyến tình cảm của hắn từng chút một từ sâu bên trong …… Thiệu Tam bánh bao kia có khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, một đôi mắt đào hoa thu hút người, vòng eo thon nhỏ, làm việc này thì mẹ nó quá thích hợp.
Quản giáo đi cùng nhìn chằm chằm La lão nhị, xoay đầu lại ý bảo anh chuyển xong chậu cảnh rồi thì mau đi đi, nhìn cái gì mà nhìn?
La Cường không nhúc nhích, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm người kia rồi lạnh lùng nói: “Cục trưởng Thiệu, thật hiếm thấy, ông không phải là tới để thăm bố đây đó chứ, hay là tới để tìm ai, người nhà của ông ở đây à?”
Bộ mặt Thiệu Quốc Cương vô cùng nghiêm túc, hai tay cắm vào túi quần, dáng người cao lớn hiện ra vẻ uy nghiêm: “La Cường, cậu được giam ở nơi này, sống tốt không?”
Gân xanh trên thái dương La Cường hơi nảy lên, cười lạnh nói: “Ông còn nhớ tên bố đây là La Cường sao?…… Ông nội nhà ông, cái thằng Chu Kiến Minh phạm tội cưỡng gian ấu dâm bé gái con mẹ nó là ai hả? Chẳng phải là ông làm sao?!”
Quản giáo vừa nghe thấy tình hình này có vẻ không đúng lắm nên liền lấy tay ngăn cản: “3709, làm sao thế hả? Sao có thể nói chuyện như thế với cục trưởng Thiệu?! Anh làm xong việc rồi thì đi nhanh đi.”
Trong phòng, bầu không khí giữa hai vị ông lớn đang giương cung bạt kiếm.
Thiệu Quốc Cương dáng vẻ kiêu ngạo, mặt không đổi sắc: “La lão nhị, cậu cải tạo nghiêm túc đi, cố gắng chuộc tội, cậu đi đến nông nỗi ngày hôm nay cũng không thể oán trách đổ lỗi cho người khác. Nơi này chính là nơi cậu nên ở.”
La Cường thấp giọng mắng một câu, giữa chân mày hiện lên u ám, bỗng nhiên nói: “Cục trưởng, Thiệu Quân là con trai của ông?…… Ruột thịt sao?”
Thiệu Quốc Cương bỗng dưng im lặng, không nói chuyện, cảnh giác nhìn chằm chằm người này.
La Cường cười lạnh, cười đến có chút kỳ lạ, lại có chút châm chọc, chua xót: “Con người ông như vậy lại có thể sinh ra được đứa con trai như thế …… không ngờ Thiệu Quân lại là con của ông.”
“Thằng nhóc Thiệu Tam này không tồi, cũng rất tốt……”
Khi La Cường nói lời này hốc mắt bởi vì đau đớn mà hơi đỏ lên.
Cục trưởng Thiệu bảo quản giáo kia đi ra đứng chờ ngoài văn phòng. Ngày đó, không ai biết cuối cùng Thiệu Quốc Cương và La Cường đã nói những gì. Người ngoài chỉ nhìn thấy La Cường đi ra khỏi tòa nhà văn phòng với khuôn mặt tối tăm, đường sẹo cũ trắng trên trán đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Trước khi đi La Cường lạnh lùng vứt cho Thiệu Quốc Cương một câu: “Thằng nhóc Thiệu Tam nhà ông đang ở trong tay tôi, ông cứ thử xem.”
Sắc mặt Thiệu Quốc Cương đã thay đổi: “La Cường, cậu đừng làm bậy!”
Mặt La Cường không cảm xúc: “Như thế nào gọi là làm bậy? Có muốn bố dạy cho ông biết cái gì mới gọi là làm bậy không?”
“Họ Thiệu, ông đụng vào người tôi yêu quý nhất, tôi cũng sẽ không tha cho người ông yêu thương nhất. Lúc trước ở toà án không kiện ngược lại ông, đó là bởi vì viện kiểm sát toà án mẹ nó đều toàn là người nhà các ông! Ông đừng tưởng rằng bố không trả thù được ông!”
“Tôi sẽ cho ông biết cái gì là hối hận, cái gì là sợ hãi……”
La Cường ánh mắt ác nghiệt, quay đầu rời đi……
Chiều hôm đó La Cường đi ra từ tòa nhà văn phòng, tiến thẳng đến vườn rau, nhìn mấy cái giá nhựa chỉnh tề trên bờ ruộng, thấy cành lá tươi tốt một màu xanh tươi của thực vật trái cây đã chín nặng trĩu xuống. Hắn đứng đó ngơ ngác một lúc lâu, ngay sau đó dùng hết sức lực hung hăng đập một cái làm sập cả một dãy giàn cà chua.
Những quả trái cây xanh mơn mởn xen giữa cành lá, ngay cả mấy chồi non nhỏ mới nhú lên nảy mầm đều cùng nhau ngã trên bùn đất cứng rắn……
Cũng trong ngày đó, Thiệu Quốc Cương chờ mãi cũng không gặp được con trai, đợi không nổi nên phải rời khỏi thị trấn Thanh Hà trở lại thành phố, liên tục gọi dồn dập mấy cuộc điện thoại cho trưởng nhà tù yêu cầu chuyển Thiệu Quân đến nhà giam khác, điều động chức vụ, Thiệu Quân nhà chúng tôi không thể ở lại đại đội một khu nhà giam số 3 đó, phải lập tức rời khỏi nhà giam điều đến cục quan hệ hoặc là cục tuyên truyền gì cũng được, cứ tùy tiện cho tên nhóc thúi này một chức nhân viên văn phòng nhàn hạ đi, tuyện đối không thể trở lại nhà giam kia!
Thiệu Quân hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra. Đêm đó, lúc y lái xe trở về, khuỷu tay đều đặt trên cửa kính xe.
“Thích anh…… Thích cặp mắt gây động lòng người, tiếng cười quyến rũ ấy……
“Anh mong anh có thể, vuốt ve khuôn mặt của em, khuôn mặt đáng yêu ấy, anh ước ta có thể tay trong tay …… Như ngày hôm qua, anh và em……”
Thiệu Quân đi trên con đường gió đêm thổi lồng lộng, ngồi trên xe ngâm nga bài hát của Beyond, điều hòa cũng không cần mở, vậy mà cả người vẫn toát ra vẻ vô cùng sảng khoái.
Buổi tối trước khi tắt đèn, Thiệu Quân chạy vào nhà giam ngoắc ngoắc tay với La Cường, trông như đứa nhóc lừa tình, nhưng đó chính là ám hiệu giữa hai người bọn họ.
La Cường lạnh mặt không nói một lời, đứng cùng Thiệu Quân ở cạnh nhà vệ sinh gần phòng giam, góc khuất camera.
Trên trần nhà vệ sinh chỉ có một cái bóng đèn, ánh sáng như lúc chạng vạng hoàng hôn, bóng người loang lổ trên tường đong đưa qua lại.
La Cường tiến lên từng bước một từ phía sau, vặn cổ tay Thiệu Quân đẩy người vào vách tường, đột nhiên dùng sức rất mạnh, lòng bàn tay ẩn giấu sức mạnh kinh người.
“Này, này, làm gì vậy hả?”
“Anh đừng có làm bậy với tôi à nha……!” Thiệu Quân thấp giọng kêu lên.
Y cho rằng La Cường lại làm chiến thuật đánh lén giống như ngày hôm đó ở khu rừng nhỏ, đánh nhau vài cái, lợi dụng quyền thuật chiếm lợi thế trước y.
La Cường gắt gao ôm lấy người này vào trong lồng ngực, xương hông dán sát, chạm vào mông Thiệu Quân. Hai người ôm lấy nhau đè trên tường, còn nghe được cả tiếng tim đập hỗn độn trong lồng ngực.
Tay La Cường chậm rãi nới lỏng, một cánh tay ôm lấy eo Thiệu Quân.
Tam Bánh Bao thật sự không có tính cảnh giác, rất dễ bị bắt, hoặc có thể nói Thiệu Quân chỉ có ở trước mặt hắn mới thiếu đi tính cảnh giác mà nghề nghiệp này ít nhất cần phải có ……
Khi cùng phạm nhân khác nói chuyện, làm việc, Thiệu Quân nhất định sẽ cho đối phương đi ở phía trước, phạm nhân đứng ở góc tường, cảnh ngục đứng ở gò đất(2), có chuyện gì xảy ra thì có thể thuận tiện xử trí khẩn cấp. Thiệu Tam Gia lăn lộn ở Thanh Hà lâu như vậy, chút kinh nghiệm này y vẫn phải có. Chỉ có lúc ở cùng với La Cường đã sớm quên đi cái vỏ bọc kia, không có trước sau hay trên dưới, trái phải, thậm chí không hề có chuyện tôi là quản giáo anh là phạm nhân chúng ta khác nhau, không có sự đối lập phân chia giữa hai giai cấp hắc bạch không đội trời chung.
(2) Trong quân sự, lúc đánh nhau, trận địa không có cây cối để che chắn thì người ta thường dựa vào những gò đất để tránh đạn, ngắm súng
Thực ra Thiệu Quân vẫn luôn tin tưởng hắn, sẵn lòng đi trước hắn, hoặc là đi ngang hàng kề vai với hắn. Có đôi khi trong túi chỉ còn lại hai điếu thuốc thì cũng chia sẻ cho nhau mỗi người một điếu ……
Đáy mắt La Cường chậm rãi đỏ lên, nội tâm giãy giụa, trái tim như bị chia thành hai mảnh.
Trong ngón giữa với ngón áp út tay phải của hắn, có kẹp một lưỡi dao cực mỏng, lén mang ra từ nhà xưởng thủ công.
Hắn có thể dùng lưỡi dao này cắm vào ngực trái Thiệu Quân ngay giữa chỗ xương sườn thứ hai và thứ ba, đâm vào trái tim, máu sẽ tung tóe ra chỉ trong nháy mắt, muốn ngăn cũng không được, dứt khoát lưu loát, sau đó sẽ xong hết mọi chuyện.
Hoặc là cầm lưỡi dao này cắt đứt dây lưng của Thiệu Quân, lột sạch người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất