Chương 40: MÈO RÌNH CHUỘT
Vừa nghe tin La Cường bị cảnh sát vũ trang bắt giữ, Thiệu Quân liền nóng nảy, còn nghĩ muốn quay trở về đường cũ chặn đội cảnh sát vũ trang kia lại.
Người đồng nghiệp khuyên can mãi mới cản lại được: “Thiếu gia, ngài bị làm sao vậy? Sao lại nóng nảy thế này?”
“Nếu như phạm nhân kia bị oan uổng không vượt ngục, quay về điều tra một chút không phải là rõ ràng rồi sao?”
Thiệu Quân ăn mặc như vậy, vốn dĩ rất gây chú ý, dễ bị người khác nói ra nói vào. Y kiềm chế tâm trạng xúc động, trước hết vẫn là đi về thay một bộ quần áo, tắm còn chẳng kịp kì cọ cho kĩ, vội vàng gấp gáp rửa sạch mặt và tóc cho nhanh đủ để có thể ra đường gặp người ta rồi lại chạy đến.
Thật ra là y lo lắng cho cái người La Cường kia, tính tình táo bạo ác liệt như thế, lỡ mở miệng một hai câu không hợp, muốn phản kháng thì lại bị đám cảnh sát vũ trang đánh đập. Trong tay cảnh sát vũ trang có súng, chuyên đi bắt tội phạm bỏ trốn, mấy chuyện như cướp cò, đả thương người thậm chí còn có thể giết chết ngay tại chỗ, cũng không phải là trước đây chưa từng xảy ra.
Động tĩnh mà chuyện này gây ra không nhỏ, trưởng nhà tù cùng với quản lý giữ lại một mình Thiệu Tam Gia trong văn phòng, tự mình tra hỏi.
Thiệu Quân thật sự hối hận rằng đêm qua đã quên không cùng La Cường thông đồng khẩu cung, lúc này không kịp đối đáp, còn không biết tên khốn kia đã nói những gì trước mặt lãnh đạo.
Thiệu Quân một mực chắc chắn nói, ngày hôm qua là vì nghe nói mỏ đá có người bị nổ chết, cho nên mới đột nhiên rời khỏi nhà giam đến xem tình huống hiện trường, sau đó lại đi đến bệnh viện thăm hai người bị thương là Lại Hồng Binh và La Cường, kết quả là bất ngờ rơi vào vòng vây của lũ, xe cũng bị cuốn trôi.
Trưởng nhà giam hừ một tiếng tức giận nói: “Hừ, người của chúng tôi đã tìm thấy xe rồi, bị hỏng hoàn toàn, cửa kính xe còn là do cậu đập vỡ!”
Thiệu Quân ngồi đối diện với trưởng nhà giam, mải vuốt lại cái đầu lộn xộn của mình, hừ hừ nói: “Tôi không còn cách nào để chạy trốn khỏi đó, tôi mà không đập vỡ cửa kính thì không chừng đã bị ngạt nước chết bên trong đó rồi, may là lúc đó tôi đã cực kì kiên quyết mà đập nó ra đấy!”
“Đúng, cậu đập vỡ kính thủy tinh ngược lại cũng thật nhanh tay đấy!……” Trưởng nhà tù tức giận nói, “Thế nhưng cậu có thể không cần ra khỏi cửa chạy lung tung, đúng không? Đáng lẽ ngày hôm qua cậu phải ở trong đội trực ban chứ nhỉ? Đồng chí Thiệu, ngài đã xin phép tôi chưa?”
Thiệu Quân gục đầu xuống, thành khẩn nói: “Chuyện ngày hôm qua là do tôi có lý do riêng, tình huống khẩn cấp, tôi thật sự sợ phạm nhân trong đội tôi xảy ra chuyện không may, cho nên không xin phép đã nghỉ, do tôi suy xét không chu toàn……”
Trưởng nhà tù tức giận nói: “Ông đây mới là người thật sự sợ ngài xảy ra chuyện không may đấy! Ai gặp chuyện không may cũng được nhưng cậu thì không thể có chuyện gì được, cậu để tôi bớt lo đi một chút được không hả?!”
Mấy người lãnh đạo lại hỏi, La lão nhị kia là có chuyện gì, tên đó không phải đang ở trong bệnh viện trị thương sao?
Trong đầu Thiệu Quân quay cuồng, nhanh chóng suy nghĩ, nói: “La Cường…… anh ta nợ tôi một mạng, tôi cảm thấy là do anh ta muốn báo đáp tôi .”
Trưởng nhà tù và quản lý quay sang nhìn nhau với một ánh mắt khó có thể tin được, ngồi trong phòng nghe Thiệu Tam Gia bắt đầu kể chuyện……
Trong tình hình này, Thiệu Quân cũng chỉ có thể nói ra sự thật, nếu không thì y biết giải thích thế nào, một phạm nhân tự mình chạy ra khỏi bệnh viện của khu nhà giam suốt một đêm, sau đó bị cảnh sát vũ trang bắt được trên núi?
Thiệu Quân bắt đầu kể từ ngày La lão nhị vừa mới tiến vào nhà giam số 3 ở đại đội số một. La Cường bị người khác hãm hại như thế nào, bị nhóm cảnh sát vũ trang đánh thiếu chút nữa mất mạng, khi đó là y mềm lòng đưa người này đến bệnh viện cứu về được một mạng.
Thiệu Quân giải thích: “Người như La Cường rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, nhất là mấy việc như gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, có thù báo thù, có ơn hắn cũng nhất định sẽ trả ơn.”
“Chuyện lần này, nhất định là anh ta ở trong bệnh viện nghe nói tôi bị nước lũ cuốn đi, cho nên mới chạy đến muốn cứu tôi, trả lại tôi một cái mạng. Hiện giờ mọi chuyện đã xong, về sau sẽ chẳng còn phải nợ tôi cái gì nữa, phải thế nào thì vẫn như thế.”
Trưởng nhà tù vẫn không tin: “Cậu ta chạy ra ngoài, chắc chắn nhất định cứu được cậu sao? Cậu ta nghĩ mình có ba đầu sáu tay chắc?”
Thiệu Quân trợn tròn đôi mắt, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh ta thật sự đã cứu tôi một mạng, nếu không có anh ta, lúc ấy tôi đã bị nước cuốn đi! Là anh ta ở trên bờ kéo tôi lên, lúc đó tôi còn đập đầu vào một cây cột, hoàn toàn ngất đi, là anh ta cõng tôi lên trên núi, sau đó tôi nằm ở trong hang núi một đêm, buổi sáng mới chạy về đây.”
“Các ngài đừng trách phạt anh ta, La lão nhị rất có nghĩa khí, là một nam tử hán! Anh ta hoàn toàn không có ý muốn chạy trốn, chỉ là nhớ ra tôi có ơn với anh ta nên mới muốn báo đáp lại mà thôi.”
Trưởng nhà tù dùng ánh mắt tìm tòi dò xét cân nhắc nhìn Thiệu Quân: “Cho nên, La Cường không phải muốn vượt ngục bỏ trốn sao?”
Vạt áo trước đồng phục của Thiệu Quân rộng mở, chân phải vắt lên đầu gối bên trái, bộ dạng kia ngồi đến đúng tình hợp lý, nói đến miệng lưỡi nở hoa: “ Nếu người này muốn chạy thì đã thừa dịp trời tối mà sớm chạy rồi, còn có thể ở lại đến sáng sao? Eo anh ta đau gần chết mà vẫn phải cõng tôi đi, tôi áy náy trong lòng nên dù thế nào cũng phải đứng ra làm chứng cho anh ta, không thể khiến anh ta chịu tiếng xấu thay cho người khác được!”
Thiệu Quân nói một hồi, chính mình cũng bắt đầu tin, cực kỳ hợp lý.
Lãnh đạo đi ra ngoài văn phòng, Thiệu Quân đuổi theo một đường sau mông lãnh đạo: “Trưởng nhà tù, có thể thả tên kia ra trước được không? Chân hắn vẫn còn đang bị thương……”
Trưởng nhà tù nghiêm túc nói: “Đã sớm đưa đến bệnh viện kiểm tra rồi, chân cũng sắp bị ngâm nước đến hỏng! Nếu cái tên đó thật sự muốn chạy, cậu ta cũng chạy không thoát, lại chả chạy đến phế mất luôn một chân ấy chứ?”
Thiệu Quân bỗng dưng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đứng nghiêm, chào kiểu tiêu chuẩn: “Cảm ơn lãnh đạo đã giúp đỡ!”
Thiệu Quân quay đầu hỏi nhỏ với quản lý: “La Cường khai với các ngài như thế nào?”
Quản lý trừng mắt với y một cái: “Còn có thể khai như thế nào? Tình huống giống cậu kể y như đúc!”
Tuy rằng trước đó hai bên không hề bố trí chứng cứ có lợi hay thông đồng khẩu cung, nhưng La Cường cũng không ngốc, hoặc có thể nói, hai người có thần giao cách cảm.
Ngày hôm đó Thiệu Quân chân trước vừa mới rời đi, một đám cảnh sát vũ trang soát núi cứu viện liền đến, một loạt họng súng động tác nhất trí nhắm ngay vào La Cường đang ngồi ở trên sườn núi.
Lúc ấy La Cường đang nhớ lại bóng dáng yểu điệu hút hồn của Tam Bánh Bao, vùi đầu đem tay nhét vào đũng quần, xoa nắn trym lớn của mình.
Vừa ngẩng đầu lên, khẩu súng tự động của cảnh sát vũ trang đã để trên trán hắn.
La Cường cúi đầu nhìn cái đũng quần phồng to sung mãn của chính mình, giương mắt nói với tiểu đoàn trưởng: “Ài, kiềm chế một chút, chớ có cướp cò mà bắn nhầm vào trym tôi đấy.”
Tiểu đoàn trưởng là một đứa trẻ thuần khiết sống ở vùng núi, tuổi còn trẻ, còn chưa lấy vợ đâu, nhíu mày quét mắt liếc hắn một cái, mặt đỏ hồng nói: “Anh, không được giở trò lưu manh!”
La Cường nghiêng đầu cười lạnh: “Tôi không có giở trò lưu manh với cậu, bố có phải thích cậu đâu nào.”
Tiểu đoàn trưởng tức giận nói: “Mau mặc quần vào, lấy tay ôm đầu, đứng lên!”
Bả vai La Cường run rẩy vì cười nói: “Không nhìn thấy bố không có quần để mặc sao, nếu không cậu cởi quần ra cho tôi mượn đi?”
Lần trước đã từng chịu thiệt một lần, có lẽ cũng bởi vì trong lòng nhớ thương Tam Bánh Bao, lúc này La Cường kiên quyết không đánh nhau với cảnh sát vũ trang nữa mà ngoan ngoãn giơ hai tay lên, quay về hướng Tiểu đoàn trưởng đang mặt đỏ tai hồng mà đầu hàng. Suốt dọc đường hắn chỉ mặc mỗi cái quần lót, để hai cảnh sát vũ trang bắt trở về.
Lãnh đạo thẩm vấn chuyện hắn chạy trốn, La Cường nói: “Tôi đang ở trong bệnh viện thì nghe nói cảnh sát Thiệu bất ngờ gặp phải lũ bạo phát, gặp nạn, bị rơi xuống nước.”
“Lúc ấy trời mưa rất lớn, cả nửa đời người bố cũng chưa gặp qua một trận mưa lớn như thế ở Bắc Kinh, mưa này khẳng định có thể khiến người ta chết đuối. Lúc ấy bố chỉ có một suy nghĩ trong đầu, cảnh sát Thiệu đã từng giúp đỡ cứu tôi, người này có ơn với tôi, là cậu ấy cải tạo tôi, không có cậu ấy thì tôi sẽ không có những ngày tháng yên lành trong nhà giam số 3.”
“Nếu cảnh sát Thiệu gặp chuyện không may, tôi có thể giúp đỡ một phen. Nếu bởi vì chuyện này mà các người truy cứu tội tôi chạy lung tung thì tôi cũng nhận, tôi đi cứu người, cũng không phải là đi tay không một chuyến.”
Lời khai này của La Cường, lúc ấy đã khiến cho lãnh đạo mềm lòng cảm động, không đành lòng truy cứu phạm nhân này nữa.
Hơn nữa, kỳ thật đây cũng là lời nói trong lòng của La Cường, chỉ là đã che giấu bớt một phần nội dung mấu chốt nhất……
Sau đó chính phủ địa phương làm công tác thống kê hậu quả, mấy thôn gần đó quả thật có vài người gặp nạn, mà ở nhà giam thì không có ai bị thương vong nên nhận được một cú điện thoại khen ngợi từ lãnh đạo cấp trên. Trưởng nhà tù cũng không ngốc, nếu La lão nhị không chạy trốn, người đã bị tóm trở lại rồi thì nội bộ xử lý thế nào nói sau, đừng vạch trần lên cấp trên, cũng đừng đưa người của viện kiểm sát đến điều tra.
Qua ngày hôm sau, một vị giáo viên tiểu học trong trấn mang theo hai phụ huynh, đưa tới một lá cờ để tuyên dương, cảm ơn đồng chí cảnh sát trẻ tuổi nhiệt tình chính trực. Đồng chí cảnh sát này không để lại tên tuổi, nhưng đi chiếc xe cảnh sát có in dòng chữ ‘’Nhà giam số 3 nhà tù Thanh Hà”.
Chỉ bởi vì một loạt chuyện này, hai vị đương sự liền “Nhờ họa được phúc”.
Trong thời gian đó trưởng nhà giam tổ chức một cuộc họp tổng kết công tác, còn cố ý xem hành động của Thiệu Tam Gia là tiên tiến điển hình, nâng người lên, nhiệt liệt khen ngợi một phen, mọi người nhìn một cái đi, đồng chí Tiểu Thiệu đã cực kỳ thành công trong việc giáo dục tư tưởng đạo đức, chăm lo cuộc sống quan tâm đến mọi người, đây là một đồng chí cảnh sát xuất sắc ưu tú đến cỡ nào, mới có thể khiến phạm nhân dưới tay y vừa nghe nói y gặp chuyện không may, dù phải liều chết thế nào cũng chạy ra ngoài như vịt để cứu được y, lũ lớn như thế là chuyện đùa hay sao!
Chân và eo La Cường bị thương, được tính vào phạm vi “tai nạn lao động” nên đưa đến bệnh viện Thanh Hà an dưỡng, đợi dưỡng thương khỏe lại rồi về nhà giam .
Lãnh đạo nhà giam thay phạm nhân đòi quyền lợi, tranh thủ cho Lại Hồng Binh và La Cường một khoản tiền đền bù, mặc dù không nhiều nhưng tiền ăn cơm hay ăn vặt một năm này cũng được giảm một chút.
Thiệu Quân được khen ngợi, tuy nhiên vẫn không cam lòng, đuổi theo lãnh đạo hỏi: “Vậy việc La Cường mạo hiểm cứu người, có thể tính công điểm cho hắn hay không?”
Thiệu Quân hỏi: “Có thể trình đơn giảm hình phạt cho La Cường không?”
Lãnh đạo tới một chỗ kín đáo, gọi đồng chí Thiệu Quân lại, ân cần dạy bảo: “Tôi nói cậu còn chưa xong nữa hả? Chuyện của La lão nhị không ai xử phạt không bị giam lại, chính là đã quan tâm cậu ta lắm rồi, công trường cũng bồi thường tiền, cậu còn muốn giảm hình phạt cho cậu ta?”
Thiệu Quân đặc biệt nghiêm túc nói: “La Cường xem như đã cứu được một mạng người trong sự cố đột phát rồi, đúng không? Anh ta cứu Lại Hồng Binh, thật ra cũng đã cứu tôi, dựa theo quy định của chính phủ, không phải đã đủ tư cách trở thành công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa của thành phố Bắc Kinh sao?”
“Anh ta cũng đã là công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa, tại sao lại không thể xem xét giảm hình phạt?”
Lãnh đạo bị Thiệu Quân quấy đến chóng mặt.
Tên phạm nhân suýt chút nữa thì vượt ngục, tại sao chỉ chớp mắt đã trở thành công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa rồi?
Lãnh đạo lắc đầu, nghiêm túc mà bác bỏ: “Không được, La Cường không đủ điều kiện giảm hình phạt.”
“Hơn nữa, bộ tư pháp có quy định về phương diện này, tội phạm hình sự liên quan đến xã hội đen, trừ khi là trong tình huống cực kỳ đặc thù, hay tình huống lập công rất lớn, nếu không thì sẽ không cho cơ hội giảm hình phạt, trên cơ bản La lão nhị nhất định phải đếm lịch ở Thanh Hà đủ mười lăm năm.”
“……”
Ngọn lửa hy vọng nhỏ trong mắt Thiệu Quân dần ảm đạm đi……
La Cường nằm trong bệnh viện Thanh Hà dưỡng thương, nằm ngửa người ở trên giường, một chân bị bó thành trái bí đao, treo ở cuối giường.
Mỗi ngày của hắn trôi qua đều rất nhàn nhã, ngoại trừ mỗi ngày ăn uống thì chính là xem TV, đánh bài cùng mấy người chung phòng bệnh.
Thân thể của lão đầu hói ở phòng kế bên cũng tốt hơn một chút, ngồi trên xe lăn, tay di chuyển bánh xe chậm rì rì đi vào phòng bệnh của La Cường, không mời tự đến.
Lão đầu hói lén lút giấu một chai rượu trắng độ cồn không thấp trong lòng ngực, cái loại hàng này, có lẽ là do người quen nhét vào cho. Đây là loại rượu được bán trong cửa hàng thực phẩm nhỏ ở thị trấn gần đây, chuyên đầu cơ trục lợi cung cấp cho phạm nhân ngục giam đỡ thèm. Ngày thường bán 25 đồng một chai, ngày lễ ngày tết còn tăng đến 80 đồng. Đêm 30 mà muốn mua từ trên tay người khác, 200 đồng có khi còn không bán.
Lại Hồng Binh nâng cốc rót ra, không nhiều lời vô nghĩa, liếc mắt nhìn La Cường một cái: “Cùng anh mày uống một ly nào.”
La Cường rút từ gối đầu ra một đống lớn đồ ăn vặt, cổ vịt, thịt bò cay xé sợi.
Mấy đồ hai người ăn đều là hàng cấm, trên người bệnh nhân có thương tích sao có thể ăn cay, sao có thể uống rượu?
Quay lưng lại với quản giáo, đóng chặt cửa phòng, lấy ly uống nước rót rượu, nhai nhai cổ vịt cay, hai tên đàn ông chạm ly, ly rượu ân huệ xóa tan thù hận.
Con cọp ở trong bệnh viện, nhất định sẽ dẫn theo mèo hoa nhỏ tới, con mèo còn đặc biệt nhớ thương người này đây.
Đến ngày nghỉ tiếp theo, Thiệu Quân lại chạy đến bệnh viện Thanh Hà. Y là quản giáo đại đội một, phạm nhân dưới quyền bị thương nằm viện, y thăm hỏi chăm sóc là chuyện đương nhiên trong công việc, đạo lý hiển nhiên thôi.
Thiệu Quân không phải đến tay không, liếc mắt ngắm người nào đó đang nằm trên giường giả vờ suy yếu, lôi ra từ sau lưng một túi đồ ăn ngon……
La Cường nhìn lướt qua mấy gói hạt dẻ cùng hạt phỉ trong túi đồ, vui vẻ trong lòng, hừ hừ nói: “Cái này ăn ngon đấy, nhưng tay bị thương mất rồi, bố không tự bóc vỏ ra được.”
Thiệu Quân lạnh lùng nói: “Lấy răng cắn ra không được sao?”
La Cường: “Già rồi, răng yếu.”
Thiệu Quân ngồi xếp bằng cạnh bên mép giường, bóc hạt phỉ cho La Cường ăn, bóc xong một hạt, La Cường há miệng, Thiệu Quân ngửa ra sau cách xa hai mét, nhắm chuẩn mục tiêu ném tới, La Cường há mồm đón, quả thực y như hai đứa nhỏ vui vẻ……
Thiệu Quân lải nhải cho La Cường nghe về mấy chuyện xảy ra gần đây trong nhà tù.
Cũng may mắn La Cường nằm viện không về nhà giam, lúc này địa giới gần huyện Thanh Hà gặp mưa to, nước lũ chảy ngược xuyên vào tường, nhà xưởng với căn tin ở nhà giam đều bị ngập. Phạm nhân ở tầng một nhà giam thì xui xẻo rồi, tạm thời phải ôm hành lý, khiêng đệm chăn, bị bắt nằm dưới nền đất khu nhà giam ở tầng hai.
“Vậy đội một của chúng ta thì sao?” La Cường vội hỏi.
“Lớp các người ở lầu hai, không có bị cái rắm gì cả!” Thiệu Quân cười nói.
Nước tràn vào nhà giam ngập cả giường nằm tầng một, nồi cơm chậu rửa mặt đều trôi nổi lềnh bềnh trong phòng, có phạm nhân hài hước, lấy chậu tắm xem như là thuyền nhỏ, ngồi xổm trong chậu dùng muôi múc cơm gõ vào làm thuyền nhỏ……
Thiệu Quân hạ mi suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên mở miệng uy hiếp: “Ầy , chờ anh khỏe lại, định đi đâu nữa đây? Còn định tiếp tục quay lại mỏ đá để đào đá à?”
La Cường nghiêng đầu híp hai mắt lại, dùng bên mắt có thị lực chỉ 1.0 kia nhìn người: “Chờ bố khỏe lại, cậu định đi đâu? Vẫn đến ủy ban tuyên truyền sao?”
Thiệu Quân nửa cười nửa không cười, mắng: “Mẹ nhà anh…… Anh cứ chờ đấy!”
Khóe miệng La Cường nhếch lên, vẻ mặt âm hiểm, khi cười nếp nhăn hằn lên nơi khóe mắt, không chịu yếu thế chút nào: “Được, bố chờ……”
Cửa phòng mở ra, y tá đổi thuốc cho bệnh nhân tiến vào, vừa thấy có người trong phòng, trên mặt nháy mắt như nở hoa, nở nụ cười ngọt ngào.
La Cường cũng phát hiện, chỉ cần Tam Bánh Bao vừa xuất hiện trong bệnh viện, một đám mấy cô nhóc kia liền đột nhiên trở nên nhiệt tình hẳn, tán loạn đầy ngoài hành lang!
Công tử Thiệu Tam là loại người gì? Chính là một gốc cỏ thơm tuổi trẻ anh tuấn lại quý giá mềm mại có tiếng trong hệ thống trại giam ở phạm vi hơn mười km, thanh liêm chính trực, gia cảnh ưu việt, lại còn độc thân chưa lập gia đình, có thể thấy ngay cả bạn gái gần gũi cũng không có, hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh, sớm đã có người theo dõi rồi.
Gái độc thân lớn tuổi trong cơ quan cực kỳ nhiều, hơn nữa huyện Thanh Hà này là cái địa phương quỷ quái chó không ị chim không đậu. Y tá thay thuốc cho La Cường mà hai mắt vẫn bay về phía cảnh sát Thiệu, nói vài câu chuyện phiếm tào lao.
“Cảnh sát Thiệu, sao ngài lại tới đây nữa? Rất thích điều kiện đặc biệt ở chỗ chúng tôi sao?”
“Cảnh sát Thiệu, công tác rất vất vả phải không, chắc là mệt lắm, về sau không muốn làm nữa thì nhớ đến bệnh viện chúng tôi làm bảo vệ nha! Chúng tôi đang cần bảo vệ lắm đấy!”
“Cảnh sát Thiệu, tôi mua thừa một vé xem phim, không tìm được người đi cùng, bằng không cũng vừa lúc, buổi tối hôm nay ngài cùng tôi đi xem bộ phim kia được không?”
Y tá sử dụng đòn sát thủ, cảnh sát Tiểu Thiệu mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, một đôi mắt đào hoa như nhỏ giọt, cười đến thoải mái tươi đẹp: “Phim à, tôi thật sự đúng đã một thời gian dài không có cơ hội đi xem phim rồi, tôi thật sự rất muốn đi…… Á!!!”
Thiệu Quân ngồi ở mép giường liếc mắt đưa tình cùng y tá, thình lình có một bàn tay to không thể nhịn được nữa vươn ra khỏi chăn ở nơi người mà khác không nhìn thấy hung hăng nhéo lên cái mông vểnh của cảnh sát Tiểu Thiệu!
Thiệu Quân không phòng bị “á” một tiếng.
Y tá trẻ: “Sao vậy?”
Thiệu Quân cười lộ ra một hàm răng trắng bóng: “Không…… Phim tôi rất muốn đi xem, nhưng không phải đang lúc bận rộn sao, haha, đi…à không đi được.”
Thiệu Quân bình tĩnh đưa tay ra sau lưng, đọ sức cùng bàn tay xấu xa phía dưới chăn kia, điên cuồng cào cấu.
La Cường nằm ở trên giường giả bộ ngủ, bàn tay vụng trộm bên dưới kia, đụng lên mông Thiệu Quân, cách lớp quần cào cào, cào đến độ Thiệu Quân sắp bốc lửa……
Chờ y tá trẻ đi rồi, Thiệu Quân khóa cửa lại, xoay người nhào qua.
“Cào này, cào này, tôi cho anh cào!”
“Ây da, eo bố sắp gãy, gãy luôn rồi, ranh con kiềm chế chút đi!……”
La Cường ngửa mặt nằm trên giường, trên người trùm chăn, ánh mắt nhìn người kia tối đen dày đặc.
Phía dưới lớp chăn, hai bàn tay kia, mười ngón gắt gao dây dưa đan chặt lấy nhau, cùng nhìn vào đối phương, tầm mắt giằng co.
Tư vị khi đó, thật giống như đã chờ đợi ngày này thật lâu, khát khao đối phương, đã muốn lâu lắm rồi.
Người đồng nghiệp khuyên can mãi mới cản lại được: “Thiếu gia, ngài bị làm sao vậy? Sao lại nóng nảy thế này?”
“Nếu như phạm nhân kia bị oan uổng không vượt ngục, quay về điều tra một chút không phải là rõ ràng rồi sao?”
Thiệu Quân ăn mặc như vậy, vốn dĩ rất gây chú ý, dễ bị người khác nói ra nói vào. Y kiềm chế tâm trạng xúc động, trước hết vẫn là đi về thay một bộ quần áo, tắm còn chẳng kịp kì cọ cho kĩ, vội vàng gấp gáp rửa sạch mặt và tóc cho nhanh đủ để có thể ra đường gặp người ta rồi lại chạy đến.
Thật ra là y lo lắng cho cái người La Cường kia, tính tình táo bạo ác liệt như thế, lỡ mở miệng một hai câu không hợp, muốn phản kháng thì lại bị đám cảnh sát vũ trang đánh đập. Trong tay cảnh sát vũ trang có súng, chuyên đi bắt tội phạm bỏ trốn, mấy chuyện như cướp cò, đả thương người thậm chí còn có thể giết chết ngay tại chỗ, cũng không phải là trước đây chưa từng xảy ra.
Động tĩnh mà chuyện này gây ra không nhỏ, trưởng nhà tù cùng với quản lý giữ lại một mình Thiệu Tam Gia trong văn phòng, tự mình tra hỏi.
Thiệu Quân thật sự hối hận rằng đêm qua đã quên không cùng La Cường thông đồng khẩu cung, lúc này không kịp đối đáp, còn không biết tên khốn kia đã nói những gì trước mặt lãnh đạo.
Thiệu Quân một mực chắc chắn nói, ngày hôm qua là vì nghe nói mỏ đá có người bị nổ chết, cho nên mới đột nhiên rời khỏi nhà giam đến xem tình huống hiện trường, sau đó lại đi đến bệnh viện thăm hai người bị thương là Lại Hồng Binh và La Cường, kết quả là bất ngờ rơi vào vòng vây của lũ, xe cũng bị cuốn trôi.
Trưởng nhà giam hừ một tiếng tức giận nói: “Hừ, người của chúng tôi đã tìm thấy xe rồi, bị hỏng hoàn toàn, cửa kính xe còn là do cậu đập vỡ!”
Thiệu Quân ngồi đối diện với trưởng nhà giam, mải vuốt lại cái đầu lộn xộn của mình, hừ hừ nói: “Tôi không còn cách nào để chạy trốn khỏi đó, tôi mà không đập vỡ cửa kính thì không chừng đã bị ngạt nước chết bên trong đó rồi, may là lúc đó tôi đã cực kì kiên quyết mà đập nó ra đấy!”
“Đúng, cậu đập vỡ kính thủy tinh ngược lại cũng thật nhanh tay đấy!……” Trưởng nhà tù tức giận nói, “Thế nhưng cậu có thể không cần ra khỏi cửa chạy lung tung, đúng không? Đáng lẽ ngày hôm qua cậu phải ở trong đội trực ban chứ nhỉ? Đồng chí Thiệu, ngài đã xin phép tôi chưa?”
Thiệu Quân gục đầu xuống, thành khẩn nói: “Chuyện ngày hôm qua là do tôi có lý do riêng, tình huống khẩn cấp, tôi thật sự sợ phạm nhân trong đội tôi xảy ra chuyện không may, cho nên không xin phép đã nghỉ, do tôi suy xét không chu toàn……”
Trưởng nhà tù tức giận nói: “Ông đây mới là người thật sự sợ ngài xảy ra chuyện không may đấy! Ai gặp chuyện không may cũng được nhưng cậu thì không thể có chuyện gì được, cậu để tôi bớt lo đi một chút được không hả?!”
Mấy người lãnh đạo lại hỏi, La lão nhị kia là có chuyện gì, tên đó không phải đang ở trong bệnh viện trị thương sao?
Trong đầu Thiệu Quân quay cuồng, nhanh chóng suy nghĩ, nói: “La Cường…… anh ta nợ tôi một mạng, tôi cảm thấy là do anh ta muốn báo đáp tôi .”
Trưởng nhà tù và quản lý quay sang nhìn nhau với một ánh mắt khó có thể tin được, ngồi trong phòng nghe Thiệu Tam Gia bắt đầu kể chuyện……
Trong tình hình này, Thiệu Quân cũng chỉ có thể nói ra sự thật, nếu không thì y biết giải thích thế nào, một phạm nhân tự mình chạy ra khỏi bệnh viện của khu nhà giam suốt một đêm, sau đó bị cảnh sát vũ trang bắt được trên núi?
Thiệu Quân bắt đầu kể từ ngày La lão nhị vừa mới tiến vào nhà giam số 3 ở đại đội số một. La Cường bị người khác hãm hại như thế nào, bị nhóm cảnh sát vũ trang đánh thiếu chút nữa mất mạng, khi đó là y mềm lòng đưa người này đến bệnh viện cứu về được một mạng.
Thiệu Quân giải thích: “Người như La Cường rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, nhất là mấy việc như gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, có thù báo thù, có ơn hắn cũng nhất định sẽ trả ơn.”
“Chuyện lần này, nhất định là anh ta ở trong bệnh viện nghe nói tôi bị nước lũ cuốn đi, cho nên mới chạy đến muốn cứu tôi, trả lại tôi một cái mạng. Hiện giờ mọi chuyện đã xong, về sau sẽ chẳng còn phải nợ tôi cái gì nữa, phải thế nào thì vẫn như thế.”
Trưởng nhà tù vẫn không tin: “Cậu ta chạy ra ngoài, chắc chắn nhất định cứu được cậu sao? Cậu ta nghĩ mình có ba đầu sáu tay chắc?”
Thiệu Quân trợn tròn đôi mắt, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh ta thật sự đã cứu tôi một mạng, nếu không có anh ta, lúc ấy tôi đã bị nước cuốn đi! Là anh ta ở trên bờ kéo tôi lên, lúc đó tôi còn đập đầu vào một cây cột, hoàn toàn ngất đi, là anh ta cõng tôi lên trên núi, sau đó tôi nằm ở trong hang núi một đêm, buổi sáng mới chạy về đây.”
“Các ngài đừng trách phạt anh ta, La lão nhị rất có nghĩa khí, là một nam tử hán! Anh ta hoàn toàn không có ý muốn chạy trốn, chỉ là nhớ ra tôi có ơn với anh ta nên mới muốn báo đáp lại mà thôi.”
Trưởng nhà tù dùng ánh mắt tìm tòi dò xét cân nhắc nhìn Thiệu Quân: “Cho nên, La Cường không phải muốn vượt ngục bỏ trốn sao?”
Vạt áo trước đồng phục của Thiệu Quân rộng mở, chân phải vắt lên đầu gối bên trái, bộ dạng kia ngồi đến đúng tình hợp lý, nói đến miệng lưỡi nở hoa: “ Nếu người này muốn chạy thì đã thừa dịp trời tối mà sớm chạy rồi, còn có thể ở lại đến sáng sao? Eo anh ta đau gần chết mà vẫn phải cõng tôi đi, tôi áy náy trong lòng nên dù thế nào cũng phải đứng ra làm chứng cho anh ta, không thể khiến anh ta chịu tiếng xấu thay cho người khác được!”
Thiệu Quân nói một hồi, chính mình cũng bắt đầu tin, cực kỳ hợp lý.
Lãnh đạo đi ra ngoài văn phòng, Thiệu Quân đuổi theo một đường sau mông lãnh đạo: “Trưởng nhà tù, có thể thả tên kia ra trước được không? Chân hắn vẫn còn đang bị thương……”
Trưởng nhà tù nghiêm túc nói: “Đã sớm đưa đến bệnh viện kiểm tra rồi, chân cũng sắp bị ngâm nước đến hỏng! Nếu cái tên đó thật sự muốn chạy, cậu ta cũng chạy không thoát, lại chả chạy đến phế mất luôn một chân ấy chứ?”
Thiệu Quân bỗng dưng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đứng nghiêm, chào kiểu tiêu chuẩn: “Cảm ơn lãnh đạo đã giúp đỡ!”
Thiệu Quân quay đầu hỏi nhỏ với quản lý: “La Cường khai với các ngài như thế nào?”
Quản lý trừng mắt với y một cái: “Còn có thể khai như thế nào? Tình huống giống cậu kể y như đúc!”
Tuy rằng trước đó hai bên không hề bố trí chứng cứ có lợi hay thông đồng khẩu cung, nhưng La Cường cũng không ngốc, hoặc có thể nói, hai người có thần giao cách cảm.
Ngày hôm đó Thiệu Quân chân trước vừa mới rời đi, một đám cảnh sát vũ trang soát núi cứu viện liền đến, một loạt họng súng động tác nhất trí nhắm ngay vào La Cường đang ngồi ở trên sườn núi.
Lúc ấy La Cường đang nhớ lại bóng dáng yểu điệu hút hồn của Tam Bánh Bao, vùi đầu đem tay nhét vào đũng quần, xoa nắn trym lớn của mình.
Vừa ngẩng đầu lên, khẩu súng tự động của cảnh sát vũ trang đã để trên trán hắn.
La Cường cúi đầu nhìn cái đũng quần phồng to sung mãn của chính mình, giương mắt nói với tiểu đoàn trưởng: “Ài, kiềm chế một chút, chớ có cướp cò mà bắn nhầm vào trym tôi đấy.”
Tiểu đoàn trưởng là một đứa trẻ thuần khiết sống ở vùng núi, tuổi còn trẻ, còn chưa lấy vợ đâu, nhíu mày quét mắt liếc hắn một cái, mặt đỏ hồng nói: “Anh, không được giở trò lưu manh!”
La Cường nghiêng đầu cười lạnh: “Tôi không có giở trò lưu manh với cậu, bố có phải thích cậu đâu nào.”
Tiểu đoàn trưởng tức giận nói: “Mau mặc quần vào, lấy tay ôm đầu, đứng lên!”
Bả vai La Cường run rẩy vì cười nói: “Không nhìn thấy bố không có quần để mặc sao, nếu không cậu cởi quần ra cho tôi mượn đi?”
Lần trước đã từng chịu thiệt một lần, có lẽ cũng bởi vì trong lòng nhớ thương Tam Bánh Bao, lúc này La Cường kiên quyết không đánh nhau với cảnh sát vũ trang nữa mà ngoan ngoãn giơ hai tay lên, quay về hướng Tiểu đoàn trưởng đang mặt đỏ tai hồng mà đầu hàng. Suốt dọc đường hắn chỉ mặc mỗi cái quần lót, để hai cảnh sát vũ trang bắt trở về.
Lãnh đạo thẩm vấn chuyện hắn chạy trốn, La Cường nói: “Tôi đang ở trong bệnh viện thì nghe nói cảnh sát Thiệu bất ngờ gặp phải lũ bạo phát, gặp nạn, bị rơi xuống nước.”
“Lúc ấy trời mưa rất lớn, cả nửa đời người bố cũng chưa gặp qua một trận mưa lớn như thế ở Bắc Kinh, mưa này khẳng định có thể khiến người ta chết đuối. Lúc ấy bố chỉ có một suy nghĩ trong đầu, cảnh sát Thiệu đã từng giúp đỡ cứu tôi, người này có ơn với tôi, là cậu ấy cải tạo tôi, không có cậu ấy thì tôi sẽ không có những ngày tháng yên lành trong nhà giam số 3.”
“Nếu cảnh sát Thiệu gặp chuyện không may, tôi có thể giúp đỡ một phen. Nếu bởi vì chuyện này mà các người truy cứu tội tôi chạy lung tung thì tôi cũng nhận, tôi đi cứu người, cũng không phải là đi tay không một chuyến.”
Lời khai này của La Cường, lúc ấy đã khiến cho lãnh đạo mềm lòng cảm động, không đành lòng truy cứu phạm nhân này nữa.
Hơn nữa, kỳ thật đây cũng là lời nói trong lòng của La Cường, chỉ là đã che giấu bớt một phần nội dung mấu chốt nhất……
Sau đó chính phủ địa phương làm công tác thống kê hậu quả, mấy thôn gần đó quả thật có vài người gặp nạn, mà ở nhà giam thì không có ai bị thương vong nên nhận được một cú điện thoại khen ngợi từ lãnh đạo cấp trên. Trưởng nhà tù cũng không ngốc, nếu La lão nhị không chạy trốn, người đã bị tóm trở lại rồi thì nội bộ xử lý thế nào nói sau, đừng vạch trần lên cấp trên, cũng đừng đưa người của viện kiểm sát đến điều tra.
Qua ngày hôm sau, một vị giáo viên tiểu học trong trấn mang theo hai phụ huynh, đưa tới một lá cờ để tuyên dương, cảm ơn đồng chí cảnh sát trẻ tuổi nhiệt tình chính trực. Đồng chí cảnh sát này không để lại tên tuổi, nhưng đi chiếc xe cảnh sát có in dòng chữ ‘’Nhà giam số 3 nhà tù Thanh Hà”.
Chỉ bởi vì một loạt chuyện này, hai vị đương sự liền “Nhờ họa được phúc”.
Trong thời gian đó trưởng nhà giam tổ chức một cuộc họp tổng kết công tác, còn cố ý xem hành động của Thiệu Tam Gia là tiên tiến điển hình, nâng người lên, nhiệt liệt khen ngợi một phen, mọi người nhìn một cái đi, đồng chí Tiểu Thiệu đã cực kỳ thành công trong việc giáo dục tư tưởng đạo đức, chăm lo cuộc sống quan tâm đến mọi người, đây là một đồng chí cảnh sát xuất sắc ưu tú đến cỡ nào, mới có thể khiến phạm nhân dưới tay y vừa nghe nói y gặp chuyện không may, dù phải liều chết thế nào cũng chạy ra ngoài như vịt để cứu được y, lũ lớn như thế là chuyện đùa hay sao!
Chân và eo La Cường bị thương, được tính vào phạm vi “tai nạn lao động” nên đưa đến bệnh viện Thanh Hà an dưỡng, đợi dưỡng thương khỏe lại rồi về nhà giam .
Lãnh đạo nhà giam thay phạm nhân đòi quyền lợi, tranh thủ cho Lại Hồng Binh và La Cường một khoản tiền đền bù, mặc dù không nhiều nhưng tiền ăn cơm hay ăn vặt một năm này cũng được giảm một chút.
Thiệu Quân được khen ngợi, tuy nhiên vẫn không cam lòng, đuổi theo lãnh đạo hỏi: “Vậy việc La Cường mạo hiểm cứu người, có thể tính công điểm cho hắn hay không?”
Thiệu Quân hỏi: “Có thể trình đơn giảm hình phạt cho La Cường không?”
Lãnh đạo tới một chỗ kín đáo, gọi đồng chí Thiệu Quân lại, ân cần dạy bảo: “Tôi nói cậu còn chưa xong nữa hả? Chuyện của La lão nhị không ai xử phạt không bị giam lại, chính là đã quan tâm cậu ta lắm rồi, công trường cũng bồi thường tiền, cậu còn muốn giảm hình phạt cho cậu ta?”
Thiệu Quân đặc biệt nghiêm túc nói: “La Cường xem như đã cứu được một mạng người trong sự cố đột phát rồi, đúng không? Anh ta cứu Lại Hồng Binh, thật ra cũng đã cứu tôi, dựa theo quy định của chính phủ, không phải đã đủ tư cách trở thành công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa của thành phố Bắc Kinh sao?”
“Anh ta cũng đã là công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa, tại sao lại không thể xem xét giảm hình phạt?”
Lãnh đạo bị Thiệu Quân quấy đến chóng mặt.
Tên phạm nhân suýt chút nữa thì vượt ngục, tại sao chỉ chớp mắt đã trở thành công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa rồi?
Lãnh đạo lắc đầu, nghiêm túc mà bác bỏ: “Không được, La Cường không đủ điều kiện giảm hình phạt.”
“Hơn nữa, bộ tư pháp có quy định về phương diện này, tội phạm hình sự liên quan đến xã hội đen, trừ khi là trong tình huống cực kỳ đặc thù, hay tình huống lập công rất lớn, nếu không thì sẽ không cho cơ hội giảm hình phạt, trên cơ bản La lão nhị nhất định phải đếm lịch ở Thanh Hà đủ mười lăm năm.”
“……”
Ngọn lửa hy vọng nhỏ trong mắt Thiệu Quân dần ảm đạm đi……
La Cường nằm trong bệnh viện Thanh Hà dưỡng thương, nằm ngửa người ở trên giường, một chân bị bó thành trái bí đao, treo ở cuối giường.
Mỗi ngày của hắn trôi qua đều rất nhàn nhã, ngoại trừ mỗi ngày ăn uống thì chính là xem TV, đánh bài cùng mấy người chung phòng bệnh.
Thân thể của lão đầu hói ở phòng kế bên cũng tốt hơn một chút, ngồi trên xe lăn, tay di chuyển bánh xe chậm rì rì đi vào phòng bệnh của La Cường, không mời tự đến.
Lão đầu hói lén lút giấu một chai rượu trắng độ cồn không thấp trong lòng ngực, cái loại hàng này, có lẽ là do người quen nhét vào cho. Đây là loại rượu được bán trong cửa hàng thực phẩm nhỏ ở thị trấn gần đây, chuyên đầu cơ trục lợi cung cấp cho phạm nhân ngục giam đỡ thèm. Ngày thường bán 25 đồng một chai, ngày lễ ngày tết còn tăng đến 80 đồng. Đêm 30 mà muốn mua từ trên tay người khác, 200 đồng có khi còn không bán.
Lại Hồng Binh nâng cốc rót ra, không nhiều lời vô nghĩa, liếc mắt nhìn La Cường một cái: “Cùng anh mày uống một ly nào.”
La Cường rút từ gối đầu ra một đống lớn đồ ăn vặt, cổ vịt, thịt bò cay xé sợi.
Mấy đồ hai người ăn đều là hàng cấm, trên người bệnh nhân có thương tích sao có thể ăn cay, sao có thể uống rượu?
Quay lưng lại với quản giáo, đóng chặt cửa phòng, lấy ly uống nước rót rượu, nhai nhai cổ vịt cay, hai tên đàn ông chạm ly, ly rượu ân huệ xóa tan thù hận.
Con cọp ở trong bệnh viện, nhất định sẽ dẫn theo mèo hoa nhỏ tới, con mèo còn đặc biệt nhớ thương người này đây.
Đến ngày nghỉ tiếp theo, Thiệu Quân lại chạy đến bệnh viện Thanh Hà. Y là quản giáo đại đội một, phạm nhân dưới quyền bị thương nằm viện, y thăm hỏi chăm sóc là chuyện đương nhiên trong công việc, đạo lý hiển nhiên thôi.
Thiệu Quân không phải đến tay không, liếc mắt ngắm người nào đó đang nằm trên giường giả vờ suy yếu, lôi ra từ sau lưng một túi đồ ăn ngon……
La Cường nhìn lướt qua mấy gói hạt dẻ cùng hạt phỉ trong túi đồ, vui vẻ trong lòng, hừ hừ nói: “Cái này ăn ngon đấy, nhưng tay bị thương mất rồi, bố không tự bóc vỏ ra được.”
Thiệu Quân lạnh lùng nói: “Lấy răng cắn ra không được sao?”
La Cường: “Già rồi, răng yếu.”
Thiệu Quân ngồi xếp bằng cạnh bên mép giường, bóc hạt phỉ cho La Cường ăn, bóc xong một hạt, La Cường há miệng, Thiệu Quân ngửa ra sau cách xa hai mét, nhắm chuẩn mục tiêu ném tới, La Cường há mồm đón, quả thực y như hai đứa nhỏ vui vẻ……
Thiệu Quân lải nhải cho La Cường nghe về mấy chuyện xảy ra gần đây trong nhà tù.
Cũng may mắn La Cường nằm viện không về nhà giam, lúc này địa giới gần huyện Thanh Hà gặp mưa to, nước lũ chảy ngược xuyên vào tường, nhà xưởng với căn tin ở nhà giam đều bị ngập. Phạm nhân ở tầng một nhà giam thì xui xẻo rồi, tạm thời phải ôm hành lý, khiêng đệm chăn, bị bắt nằm dưới nền đất khu nhà giam ở tầng hai.
“Vậy đội một của chúng ta thì sao?” La Cường vội hỏi.
“Lớp các người ở lầu hai, không có bị cái rắm gì cả!” Thiệu Quân cười nói.
Nước tràn vào nhà giam ngập cả giường nằm tầng một, nồi cơm chậu rửa mặt đều trôi nổi lềnh bềnh trong phòng, có phạm nhân hài hước, lấy chậu tắm xem như là thuyền nhỏ, ngồi xổm trong chậu dùng muôi múc cơm gõ vào làm thuyền nhỏ……
Thiệu Quân hạ mi suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên mở miệng uy hiếp: “Ầy , chờ anh khỏe lại, định đi đâu nữa đây? Còn định tiếp tục quay lại mỏ đá để đào đá à?”
La Cường nghiêng đầu híp hai mắt lại, dùng bên mắt có thị lực chỉ 1.0 kia nhìn người: “Chờ bố khỏe lại, cậu định đi đâu? Vẫn đến ủy ban tuyên truyền sao?”
Thiệu Quân nửa cười nửa không cười, mắng: “Mẹ nhà anh…… Anh cứ chờ đấy!”
Khóe miệng La Cường nhếch lên, vẻ mặt âm hiểm, khi cười nếp nhăn hằn lên nơi khóe mắt, không chịu yếu thế chút nào: “Được, bố chờ……”
Cửa phòng mở ra, y tá đổi thuốc cho bệnh nhân tiến vào, vừa thấy có người trong phòng, trên mặt nháy mắt như nở hoa, nở nụ cười ngọt ngào.
La Cường cũng phát hiện, chỉ cần Tam Bánh Bao vừa xuất hiện trong bệnh viện, một đám mấy cô nhóc kia liền đột nhiên trở nên nhiệt tình hẳn, tán loạn đầy ngoài hành lang!
Công tử Thiệu Tam là loại người gì? Chính là một gốc cỏ thơm tuổi trẻ anh tuấn lại quý giá mềm mại có tiếng trong hệ thống trại giam ở phạm vi hơn mười km, thanh liêm chính trực, gia cảnh ưu việt, lại còn độc thân chưa lập gia đình, có thể thấy ngay cả bạn gái gần gũi cũng không có, hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh, sớm đã có người theo dõi rồi.
Gái độc thân lớn tuổi trong cơ quan cực kỳ nhiều, hơn nữa huyện Thanh Hà này là cái địa phương quỷ quái chó không ị chim không đậu. Y tá thay thuốc cho La Cường mà hai mắt vẫn bay về phía cảnh sát Thiệu, nói vài câu chuyện phiếm tào lao.
“Cảnh sát Thiệu, sao ngài lại tới đây nữa? Rất thích điều kiện đặc biệt ở chỗ chúng tôi sao?”
“Cảnh sát Thiệu, công tác rất vất vả phải không, chắc là mệt lắm, về sau không muốn làm nữa thì nhớ đến bệnh viện chúng tôi làm bảo vệ nha! Chúng tôi đang cần bảo vệ lắm đấy!”
“Cảnh sát Thiệu, tôi mua thừa một vé xem phim, không tìm được người đi cùng, bằng không cũng vừa lúc, buổi tối hôm nay ngài cùng tôi đi xem bộ phim kia được không?”
Y tá sử dụng đòn sát thủ, cảnh sát Tiểu Thiệu mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, một đôi mắt đào hoa như nhỏ giọt, cười đến thoải mái tươi đẹp: “Phim à, tôi thật sự đúng đã một thời gian dài không có cơ hội đi xem phim rồi, tôi thật sự rất muốn đi…… Á!!!”
Thiệu Quân ngồi ở mép giường liếc mắt đưa tình cùng y tá, thình lình có một bàn tay to không thể nhịn được nữa vươn ra khỏi chăn ở nơi người mà khác không nhìn thấy hung hăng nhéo lên cái mông vểnh của cảnh sát Tiểu Thiệu!
Thiệu Quân không phòng bị “á” một tiếng.
Y tá trẻ: “Sao vậy?”
Thiệu Quân cười lộ ra một hàm răng trắng bóng: “Không…… Phim tôi rất muốn đi xem, nhưng không phải đang lúc bận rộn sao, haha, đi…à không đi được.”
Thiệu Quân bình tĩnh đưa tay ra sau lưng, đọ sức cùng bàn tay xấu xa phía dưới chăn kia, điên cuồng cào cấu.
La Cường nằm ở trên giường giả bộ ngủ, bàn tay vụng trộm bên dưới kia, đụng lên mông Thiệu Quân, cách lớp quần cào cào, cào đến độ Thiệu Quân sắp bốc lửa……
Chờ y tá trẻ đi rồi, Thiệu Quân khóa cửa lại, xoay người nhào qua.
“Cào này, cào này, tôi cho anh cào!”
“Ây da, eo bố sắp gãy, gãy luôn rồi, ranh con kiềm chế chút đi!……”
La Cường ngửa mặt nằm trên giường, trên người trùm chăn, ánh mắt nhìn người kia tối đen dày đặc.
Phía dưới lớp chăn, hai bàn tay kia, mười ngón gắt gao dây dưa đan chặt lấy nhau, cùng nhìn vào đối phương, tầm mắt giằng co.
Tư vị khi đó, thật giống như đã chờ đợi ngày này thật lâu, khát khao đối phương, đã muốn lâu lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất