Chương 47: KIỂU TÓC MỚI CỦA BÁNH BAO
Thiệu Quân hét lên “A” một tiếng, vừa sợ vừa tức, dùng hai tay lau lung tung, giờ thì ngón tay cũng nhanh chóng bị dính lại.
La Cường thấp giọng la lên: “Đừng lau như vậy, đừng cử động! Có sao không? Bị bỏng rồi hả?”
Cũng còn may keo không nóng lắm, nhưng dính vào da thì khiến người ta sợ hãi đến phát khiếp.
Thiệu Quân vào phòng mà không đội mũ, thứ nóng hổi kia nhanh chóng dính bết vào chỏm tóc tự nhiên ở trên đầu như dùng keo xịt tóc, dính thành một ổ chim.
Đàm Long bị hai người quản giáo đập cảnh côn vào đầu, hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm trong góc, hai mắt trừng kẻ địch hưng phấn xem thành quả của mình.
Mười ngón tay Thiệu Quân bị dính đến dứt không ra, tức muốn hộc máu chỉ vào Đàm Long: “3213, cậu chờ đó, chờ bị giam lại đi!!!!!”
Hai tròng mắt của Đàm Long như có tơ máu, cậu ta nhìn dáng vẻ chật vật của Thiệu Quân, vẻ mặt như dã thú khát máu ngửi được mùi máu tanh, cánh mũi phập phồng như đang hưởng thụ, rất háo hức muốn thử, chưa thỏa mãn. Người này lại nhìn chằm chằm cả La Cường, lộ ra một ánh mắt khiêu khích dữ tợn.
La Cường liếc mắt nhìn chằm chằm Đàm Long, ánh mắt hai người giống như hai cây đao băng, mặc dù không nói chuyện nhưng ánh mắt lại như đã toát ra tất cả những gì muốn nói.
Đàm Long bảo quản giáo rút lại hai cây côn, ôm đầu rụt lại, đột nhiên hét lớn: “Thằng hai La kia, nếu không phải tại mày, ông, ông mày căn bản sẽ chẳng phải vào đây! Mày là thằng khốn nạn, thằng chó, được chó đẻ nuôi, là mày cố ý hại tao ngồi tù! Mày cứ cẩn thận ông nội tao đó, xem xem mày bất tử được bao lâu!!!!!”
Thiệu Quân với cái đầu tổ chim dính đầy keo nước cùng vùng lông mày bỏng rát chạy về phía phòng nước.
“Đm cả lò tổ sư ông cụ bà ngoại nhà mày chứ……”.
“Rửa cái keo này ra kiểu quái gì bây giờ? Con mẹ nó?!”
La Cường nhẹ ngăn cản người này lại, thấp giọng nói: “Em đừng lộn xộn, cái này em không rửa được đâu…… Quay đầu lại đây để tôi chùi giúp em.”
Nhưng buổi trưa hôm đó còn chưa tới giờ tan tầm, La Cường không thể rời đi khi chưa xong việc, chỉ có thể ngồi trở lại vị trí. Hắn chẳng còn tâm tư làm việc, ngồi ngẩn người cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, keo nước vẫn dính đầy vào các đầu ngón tay.
Thiệu Quân chui vào phòng nước mãi không ra ngoài, y sắp điên lên rồi.
Keo siêu dính bám chặt trên lông mày. Y hung hăng xoa xoa khuôn mặt của mình đến nỗi nhìn như lột một lớp da mặt ra, khuôn mặt tuấn tú giờ giống như một chiếc mặt nạ trắng bóng bằng plastic.
Nhiều đồng nghiệp ra ra vào vào, ai nấy đều nhịn không được xôn xao mà buôn dưa vài câu.
“Chậc chậc, thiếu gia, dáng vẻ này của cậu có chút giống cái người trong phim [Chạng Vạng] ấy, cũng cái kiểu mặt trắng như thế, dáng dấp hơi giống hình nhân một chút nhưng mà cũng là một anh đẹp trai đó nha!……”
“Ôi chao, ban đầu là một người tuấn tú, lần này nhất định là bị hủy hoại nhan sắc rồi luôn rồi!!!……”
“Tiểu Thiệu, cậu mau đến bệnh viện càng sớm càng tốt đi, thứ này không thể dùng xà phòng hay nước mà rửa ra được đâu!”
Đến bữa cơm chiều Thiệu Quân cũng chưa đi ăn, căn bản là không rảnh mà lo việc đó. Với cái bộ mặt này cũng không thể ra ngoài gặp người khác. Y kê cái ghế ngồi ở trong phòng nước, ngồi chồm hổm trên ghế cứ như một con khỉ, cả người như chui cả vào bồn rửa tay.
Một đồng nghiệp tiến vào nói: “Tiểu Thiệu, La Cường trong đội của cậu kêu tôi dẫn anh ta đến, anh ta nói anh ta có thể giúp cậu rửa thứ ở trên đầu đó.”
Thiệu Quân vì đau mà híp tịt hai mắt, liếc mắt lại nhìn thấy La Cường, tức giận nói: “Không cần anh!”
La Cường nói xen vào: “Cảnh sát Thiệu, thứ kia không xử lý như vậy được đâu, tôi biết cách rửa nó.”
Thiệu Quân không muốn La Cường nhìn thấy mình làm trò cười nên trưng ra bộ dạng vừa chật vật vừa bực bội mà phất tay một cái.
La Cường bất lực nhìn người kia, thật giống như một đứa trẻ thà chết cũng không chịu chấp nhận, nói: ” Cảnh sát Thiệu, em không thể rửa sạch nó bằng nước đâu. Bố đây đã từng làm những công việc này, còn em thì chưa. Tôi biết cách rửa sạch. Tôi giúp em.”
Thiệu Quân không còn cách nào khác ngoài việc làm theo. Bản thân y thực sự thiếu kinh nghiệm, y chưa bao giờ sử dụng những thứ đồ công nghiệp như thế này.
La Cường mang đến một cái cái thau bằng nhựa rồi đổ đầy nước ấm vào thau, pha vào nước một ít thứ, giấm trắng hắn lấy từ trong bếp, rượu đóng túi bán bên ngoài.
Thiệu Quân thấp giọng hừ hừ nói: “Anh cũng dám lén giấu rượu trắng à?”
La Cường liếc mắt : “Có thể rửa keo nước đó, em có cần hay không?”
Thiệu Quân bĩu môi, không lên tiếng.
“Em ngồi xuống cho hẳn hoi đi, đừng ngồi xổm, tê hết chân bây giờ……”
La Cường thấp giọng nói, siết eo thon của Thiệu Quân từ phía sau, ôm người ngồi xuống ghế.
Thiệu Quân vẫn không cam lòng, vểnh mũi lên ngửi: “Cái gì vậy? Mùi như dung môi pha sơn thế!”
La Cường nói: “Có bỏ vào chút dung môi pha sơn, dùng để pha keo dán thủy tinh trong nhà xưởng, có thể rửa sạch keo nước.”
La Cường lấy miếng bọt biển lau mặt cho Thiệu Quân, lau đến lông mày, thật cẩn thận gỡ lớp keo lộn xộn trên lông mày, sau đó lau đến lông mi.
Bàn tay của La Cường rất to, ngón tay dày, dễ nhận thấy không quá thuận tay để làm mấy công việc tỉ mỉ này, hận không thể bóc một phát ra luôn, chỉ có thể dán mặt của Thiệu Quân vào mặt mình mà gỡ ra từng chút từng chút một.
Hai người mặt đối mặt, mũi gần như dụi vào mặt nhau, trong con mắt có khuôn mặt của người kia đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình……
Thiệu Quân đảo mắt rồi đột nhiên nói: “Tôi tưởng anh thật sự không thể rửa sạch, anh biết cách rửa sạch keo nước, sao tay anh bị dính bẩn như vậy mà không tự rửa cho sạch?”
La Cường khom lưng, cẩn thận tỉ mỉ mà gỡ, nói lại một cách thờ ơ:“ Bàn tay thô ráp của tôi đã quen công việc nặng, vừa sạch sẽ lại bẩn. Mặt em thì quý giá hơn.”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi: “Anh cứ như muốn vặt hết lông mi của tôi ấy…… đồ đáng ghét……!!”
La Cường nhướng mày nhìn: “Vậy muốn tôi nhẹ tay thêm chút không?”
Thiệu Quân bĩu môi, khóe miệng chậm rãi mỉm cười, hàm răng cắn cắn môi, trong lòng chợt mềm như bông, tâm tình giống như ánh nắng xinh đẹp đang chiều ngoài cửa sổ nhỏ kia.
Thiệu Quân lầm bầm lầu bầu, nói: “Ừm…… Còn quan tâm tôi như thế, anh siêu siêu thích tôi rồi chứ gì?”
Từ trong cổ họng La Cường bật ra tiếng cười, thật là hết cách, hừ hừ nói: “Em đâu có suốt ngày phải nhìn thấy bản mặt của mình đâu, chỉ có bố đây nhìn, nếu em trở nên xấu xí, trên mặt đầy keo nước, y như nếp nhăn của ông cụ bảy tám chục tuổi, tôi mới là người chịu thiệt đấy.’’
Thiệu Quân trợn trắng mắt: “Chê tôi đấy hả? Anh dám!”
“Nhóc con……”
La Cường chế nhạo liếc mắt nhìn người nọ, đã nhìn ra vừa rồi Tam Bánh Bao cố ý làm nũng với hắn, nhưng thật ra là đang nhận sai với hắn để hắn bỏ qua chuyện trước kia y không thích tay bị dính bẩn của hắn.
La Cường làm sạch xong khuôn mặt điển trai của Thiệu Tam Gia, bước tiếp theo chính là phần tóc.
Thiệu Quân cong thân mình, ngâm cả đầu vào trong chậu nước, La Cường ngâm hai bàn tay vào vò tóc, không nhanh không chậm mà xoa xoa.
Lúc nào cũng có người ra vào trong phòng nước rửa chén cơm, rửa tay,… Mọi người đều có thể thấy được La lão nhị đang giúp cảnh sát Tiểu Thiệu gội đầu, cho nên hai người không thể nào có hành động quá thân mật. La Cường đứng đó với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không ra một chút biểu cảm lộ liễu nào trên mặt.
Động tác của hai cánh tay về cơ bản tương tự như động tác nhào bột, nhúng đầu vào chậu làm một đống mì lớn.
Tất cả những cảm xúc, khát vọng chôn giấu trong lòng đều ẩn hiện trong mười ngón tay ấy, chạm vào từng khe hở và rãnh trũng trên hộp sọ của Thiệu Quân, từ từ xoa bóp dọc theo đường chân tóc, chạm vào sau tai, cổ……
Sống lưng của Thiệu Quân nhấp nhô vặn vẹo. Sau đó, y đột nhiên giật giật bả vai, như thể đang cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của La Cường, đứng ngồi không yên.
“Đừng nhúc nhích.” La Cường khàn giọng nói.
“Anh đừng có xoa tôi như vậy ……” Trong giọng của Thiệu Quân có chút tiếng thở gấp.
“Tôi xoa thì sao nào?” La Cường to giọng hỏi.
“……”
Thiệu Quân duỗi tay ra nắm lấy bắp chân cường tráng rất có cảm giác rắn chắc của La Cường, rồi bóp lên bóp xuống một phen. Bóp đến nỗi trong cổ họng La Cường rên lên “ưm” một tiếng.
Thiệu Quân buồn bực nói: “Tôi xoa anh như vậy, anh chịu được không?”
……
Khu nhà giam mới được quản lý rất chặt chẽ, cả hai đều là người mới đến, còn chưa có thời gian mở ra chiến trường mới.
Đã hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa tìm được cơ hội thân mật, quả thật tay chân ngứa ngáy, trong lòng rực lửa, cả người đều phát ngấy chỉ khao khát đối phương. Mỗi lần ánh mắt đối diện hay từ xa xa nhìn nhau, đều có thể biến thành nước.
Loại tâm trạng này rất kỳ lạ, hoàn toàn khác so với lúc hai người chưa cám dỗ nhau. Mỗi đêm La Cường đều nghĩ đến cục bánh bao trắng trắng mềm mềm trên giường. Khóe miệng cong hết lên, không giấu nổi niềm tự hào đắc ý, trong lòng không vội, không nóng, đặc biệt thoải mái.
Nếu không phải là Thiệu Quân thì có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ có ai có thể khiến cho hắn muốn ôm, muốn đè rồi ngủ chung như thế, khi nghĩ đến sự tồn tại của người này, lòng La Cường lại sáng bừng lên, nhe nhói mà co quắp……
Từ trước đến nay La lão nhị chưa bao giờ chăm lo cho người khác như vậy. Trước đây hắn chỉ từng gội đầu cho một người, đó chính là thằng ba cục cưng nhà hắn.
Lúc đó thằng ba vẫn còn nhỏ, từ bé ở trong đại tạp viện đã được anh hai mình tắm rửa, gội đầu, rửa mông nhỏ.
Vào mùa hè ở đại tạp viện, La Cường đổ nước ấm vào bồn tắm lớn bằng nhựa màu đỏ ở nhà rồi ném Tiểu Chiến vào ngâm mình cho mát mẻ. Thằng ba thích vầy nước, cầm đồ chơi con vịt bằng nhựa đập đập vào bồn nước, lấy lòng bàn tay chọt chọt vào mặt anh trai mình, mặt đầy nước bọt……
La Cường xụ mặt, híp mắt uy hiếp: “Không được quậy, ngưng chưa hả?”
Nhóc La không chút sợ hãi, tung một chân từ bồn tắm ra, vốn được sinh ra từ trong bụng mẹ đã có võ công của mình, sử dụng một chiêu Yến Sơn vô ảnh cước dí bàn chân bụ bẫm vào mặt hắn.
Mặt La Cường đầy nước tắm, lạnh lùng mà trừng mắt nhìn thằng ba, khóe miệng nhếch ra một nụ cười nhạt, nhóc con xấu xa này thật có bản lĩnh, không sợ trời không sợ đất, còn mẹ nó dám đá bố?
La Cường đùa giỡn, lấy vịt con bắt nạt thằng ba, đuổi theo trong làn nước cắn lấy thứ mềm nhỏ chưa phát triển hết đang treo giữa hai chân thằng ba.
“Con vịt nhỏ bơi qua, bơi qua! Nổ súng về phía mày nè!”
“Pằng ——bắn trúng mày rồi!!!”
Nhóc La hét lên che lại không cho bắn, ha ha ha cười lăn lộn không ngừng. Anh em hai người mỗi một lần tắm rửa đều sẽ giày vò sạch sẽ nước trong bồn, một giọt cũng không dư thừa……
Mấy năm sau, hai anh em gặp lại nhau, nhóc con xấu xa đã lớn thành thiếu niên, La lão nhị chẳng bao giờ còn tắm cho nó nữa. Ngược lại thì em trai hắn lại tắm cho hắn.
La Chiến từ bên ngoài trở về, tìm không thấy anh hai, anh ta đi vào trong phòng tắm tìm người: “Anh hai.”
La Cường ngửa cổ ngâm mình trong bồn tắm, một bên cánh tay của hắn có một vết thương dài hở ra rất sâu, đó là vết thương do dao ba cạnh cắt ra, trên sàn nhà còn có vết máu loang lổ cùng vệt nước.
La Chiến nhíu mày nói: “Anh hai, anh gắng gượng như vậy không được đâu, em đưa anh đi bệnh viện nha?”
La Cường ngậm thuốc lá trong miệng, phất phất tay chỉ: Không cần.
La Chiến: “…… Anh đừng chạm vào nước, em giúp anh băng vết thương.”
La Cường nhanh chóng dùng tay còn lại mò xuống, lặng lẽ nhét một khẩu súng lục còn nguyên nòng ấm vào dưới đáy bồn tắm, không muốn thằng ba nhìn thấy nó.
La Chiến bôi thuốc cho anh hai, băng bó miệng vết thương đơn giản, sau đó ngồi lên ghế nhỏ, gội đầu cho anh hai mình……
“Cánh tay có cử động được không? Tôi chà lưng cho ngài nhé?”
La Chiến đùa giỡn xem như không thấy, lắm mồm trêu chọc.
“Chú có thể cút.”
Ánh mắt La Cường ngang tàng, chỉ ngón tay về hướng cửa.
Tất cả mọi người đều sợ La lão nhị, cũng chỉ có La Chiến, trước nay chưa từng sợ anh hai của mình, ở trước mặt anh hai thì bất cứ trò nào bao gồm la lối khóc lóc lăn lộn nhào lăn hay té ngã anh ta đều dám làm hết.
La Chiến hèn hạ trêu chọc, tay thọc xuống dưới nước bóp một cái, cũng không biết nhéo vào khối thịt nào.
“Nhãi con, mẹ nó còn dám chọc anh?”
La Cường thấp giọng mắng một câu, mặt không biểu cảm, cánh tay bị thương kia đột nhiên đập mạnh vào mắt cá chân của La Chiến, chộp lấy rồi dùng sức nâng lên một cái!
Chiếc áo sơ mi màu hồng và chiếc quần tây màu khói mà ông chủ La nhỏ mặc hôm đó đều rất chỉnh tề, lòng bàn chân không đứng vững nổi mà trượt nhào, một tiếng tõm lớn vang lên, nguyên con người ngã ngang đi vào bồn tắm.
La Chiến còn mặc quần áo cắm vào bồn tắm, mạnh mẽ ngã vào người anh trai, một con rồng đen và một con rồng vàng nhào lộn ở dưới nước như dời sông lấp biển, nước bắn tung tóe lên cả trần nhà……
“Đm !……”
“Huhuuuuu! A ——”
“Anh làm ướt đồ của em rồi! Anh hai, quần áo này em mới mua, rất đắt đó!!!”
……
La Cường đứng dậy từ trong bồn tắm, thậm chí không thèm lau người mà hút một điếu thuốc, cơ thể trần truồng nghênh ngang đi ra ngoài, những đường nét phía sau lưng và đường cong của cái mông hắn cường tráng mạnh mẽ, vết thương dưới băng gạc vẫn còn đang chảy máu, phía sau lưu lại dấu vết một chuỗi nước cùng tiếng người không ngừng la hét, cuồng loạn ngâm mình trong bồn tắm – La Chiến……
“Anh đang suy nghĩ gì đấy? Làm xong chưa?”
Thiệu Quân lấy chân chọc La Cường một cái.
Hai mắt La Cường đen nhánh nhìn người nọ, trong cổ họng như có một luồng nhiệt, hốc mắt nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết nên biểu hiện với người trước mặt thế nào. Sự dịu dàng đã nhiều năm không được nếm trải, tưởng sẽ không có lại nữa, cả đời cũng sẽ không có, cứ thế khiến xương cốt hắn cũng ngứa ngáy, nghiêng ngã theo.
Hắn mang theo một chiếc khăn tắm lớn, bất ngờ trùm vào Thiệu Quân, quấn tóc và khuôn mặt của y vào trong ngực của mình, dùng hết sức xoa xoa……
“Anh, đừng!……”
Đôi mắt tê rần của Thiệu Quân chỉ còn thấy màu đen, hoàn toàn không thở nổi, giãy giụa hừ hừ vài câu, đang cố vùng vẫy thì bị người phía sau kéo đầu lại.
Một tia sáng trắng lóe lên trước mặt y, một đôi môi hơi khô với những sợi râu thô ráp, chạm lên trên trán y.
La Cường lợi dụng lúc xung quanh không có ai liền nhanh chóng dán nhẹ một cái, sau đó lập tức lùi ra, cầm lấy cái thau, xoay người bước ra khỏi phòng nước.
Cậu nhóc Thiệu Tam phía sau còn chưa nguôi ngoai mùi vị thì đã bị bỏ lại, trên đầu quấn một chiếc khăn tắm to, quấn như người Ba Tư, ngồi ngây ra nhìn bóng lưng của La Cường nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, trái tim cứ như bị vô số cái xúc tu bao phủ gãi gãi, trêu chọc……
Đêm đó, vào lúc trực đêm, Thiệu Tam Gia dồn hết tâm trí với chiếc gương nhỏ trên bàn phòng giám sát, vẫn muốn cố vuốt lại mái tóc gần như tàn tạ của mình.
Dung môi pha sơn khiến da y bị dị ứng, mặt nổi đầy mẩn.
Làn da trên khuôn mặt Tam Gia của chúng ta mềm mại và mịn màng làm sao, ai mà chịu được dung môi pha sơn cùng với mấy thứ linh tinh giống như La lão nhị da dày thịt béo kia chứ?
Y lấy hai quả dưa chuột từ trong bếp rồi cắt thành những lát cực mỏng, ở trong phòng giám sát, đối diện với cái gương đắp từng lát dưa chuột nhỏ lên mặt……
Bản chất Thiệu Quân là một tên đỏm dáng, thích làm đẹp, đặc biệt rất để ý đến vẻ ngoài và vóc dáng, bình thường cũng sẽ mua mỹ phẩm chăm sóc da, mua quần áo, đến phòng tập thể thao.
Huống chi hiện giờ Tam Gia đã có người trong lòng, bản thân có người mình thích, nếu gương mặt tuấn tú này thật sự trở nên khó coi, đối với một người đàn ông có đầy đủ nhân cách, tự tôn, tự tin, tinh thân thì tuyệt đối sẽ là sự hủy diệt mang đầy tính đả kích.
Cuối cùng thì y cũng không trụ được mấy ngày, còn miễn cưỡng cạo sạch lớp tóc bị dán bết trên đầu, La Cường đã gội đầu cho y cẩn thận, nhưng dù sao cũng khó có thể khôi phục lại như ban đầu.
Vì thế ngày hôm nay, toàn bộ các phạm nhân trong đại đội số một lao đầu ra từ cửa sổ nhỏ mỗi phòng giam, chính là để nhìn Thiệu Tam Gia đang mặc đồng phục, mang thắt dây lưng, còn cố ý đè vành nón cảnh sát xuống cực thấp. Ở phía dưới chiếc mũ kia…… Chính là kiểu đầu vô cùng gọn gàng giống y hệt các phạm nhân….uất ức quá trời quá đất đừng nhắc chuyện đó nữa mà!
La Cường thấp giọng la lên: “Đừng lau như vậy, đừng cử động! Có sao không? Bị bỏng rồi hả?”
Cũng còn may keo không nóng lắm, nhưng dính vào da thì khiến người ta sợ hãi đến phát khiếp.
Thiệu Quân vào phòng mà không đội mũ, thứ nóng hổi kia nhanh chóng dính bết vào chỏm tóc tự nhiên ở trên đầu như dùng keo xịt tóc, dính thành một ổ chim.
Đàm Long bị hai người quản giáo đập cảnh côn vào đầu, hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm trong góc, hai mắt trừng kẻ địch hưng phấn xem thành quả của mình.
Mười ngón tay Thiệu Quân bị dính đến dứt không ra, tức muốn hộc máu chỉ vào Đàm Long: “3213, cậu chờ đó, chờ bị giam lại đi!!!!!”
Hai tròng mắt của Đàm Long như có tơ máu, cậu ta nhìn dáng vẻ chật vật của Thiệu Quân, vẻ mặt như dã thú khát máu ngửi được mùi máu tanh, cánh mũi phập phồng như đang hưởng thụ, rất háo hức muốn thử, chưa thỏa mãn. Người này lại nhìn chằm chằm cả La Cường, lộ ra một ánh mắt khiêu khích dữ tợn.
La Cường liếc mắt nhìn chằm chằm Đàm Long, ánh mắt hai người giống như hai cây đao băng, mặc dù không nói chuyện nhưng ánh mắt lại như đã toát ra tất cả những gì muốn nói.
Đàm Long bảo quản giáo rút lại hai cây côn, ôm đầu rụt lại, đột nhiên hét lớn: “Thằng hai La kia, nếu không phải tại mày, ông, ông mày căn bản sẽ chẳng phải vào đây! Mày là thằng khốn nạn, thằng chó, được chó đẻ nuôi, là mày cố ý hại tao ngồi tù! Mày cứ cẩn thận ông nội tao đó, xem xem mày bất tử được bao lâu!!!!!”
Thiệu Quân với cái đầu tổ chim dính đầy keo nước cùng vùng lông mày bỏng rát chạy về phía phòng nước.
“Đm cả lò tổ sư ông cụ bà ngoại nhà mày chứ……”.
“Rửa cái keo này ra kiểu quái gì bây giờ? Con mẹ nó?!”
La Cường nhẹ ngăn cản người này lại, thấp giọng nói: “Em đừng lộn xộn, cái này em không rửa được đâu…… Quay đầu lại đây để tôi chùi giúp em.”
Nhưng buổi trưa hôm đó còn chưa tới giờ tan tầm, La Cường không thể rời đi khi chưa xong việc, chỉ có thể ngồi trở lại vị trí. Hắn chẳng còn tâm tư làm việc, ngồi ngẩn người cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, keo nước vẫn dính đầy vào các đầu ngón tay.
Thiệu Quân chui vào phòng nước mãi không ra ngoài, y sắp điên lên rồi.
Keo siêu dính bám chặt trên lông mày. Y hung hăng xoa xoa khuôn mặt của mình đến nỗi nhìn như lột một lớp da mặt ra, khuôn mặt tuấn tú giờ giống như một chiếc mặt nạ trắng bóng bằng plastic.
Nhiều đồng nghiệp ra ra vào vào, ai nấy đều nhịn không được xôn xao mà buôn dưa vài câu.
“Chậc chậc, thiếu gia, dáng vẻ này của cậu có chút giống cái người trong phim [Chạng Vạng] ấy, cũng cái kiểu mặt trắng như thế, dáng dấp hơi giống hình nhân một chút nhưng mà cũng là một anh đẹp trai đó nha!……”
“Ôi chao, ban đầu là một người tuấn tú, lần này nhất định là bị hủy hoại nhan sắc rồi luôn rồi!!!……”
“Tiểu Thiệu, cậu mau đến bệnh viện càng sớm càng tốt đi, thứ này không thể dùng xà phòng hay nước mà rửa ra được đâu!”
Đến bữa cơm chiều Thiệu Quân cũng chưa đi ăn, căn bản là không rảnh mà lo việc đó. Với cái bộ mặt này cũng không thể ra ngoài gặp người khác. Y kê cái ghế ngồi ở trong phòng nước, ngồi chồm hổm trên ghế cứ như một con khỉ, cả người như chui cả vào bồn rửa tay.
Một đồng nghiệp tiến vào nói: “Tiểu Thiệu, La Cường trong đội của cậu kêu tôi dẫn anh ta đến, anh ta nói anh ta có thể giúp cậu rửa thứ ở trên đầu đó.”
Thiệu Quân vì đau mà híp tịt hai mắt, liếc mắt lại nhìn thấy La Cường, tức giận nói: “Không cần anh!”
La Cường nói xen vào: “Cảnh sát Thiệu, thứ kia không xử lý như vậy được đâu, tôi biết cách rửa nó.”
Thiệu Quân không muốn La Cường nhìn thấy mình làm trò cười nên trưng ra bộ dạng vừa chật vật vừa bực bội mà phất tay một cái.
La Cường bất lực nhìn người kia, thật giống như một đứa trẻ thà chết cũng không chịu chấp nhận, nói: ” Cảnh sát Thiệu, em không thể rửa sạch nó bằng nước đâu. Bố đây đã từng làm những công việc này, còn em thì chưa. Tôi biết cách rửa sạch. Tôi giúp em.”
Thiệu Quân không còn cách nào khác ngoài việc làm theo. Bản thân y thực sự thiếu kinh nghiệm, y chưa bao giờ sử dụng những thứ đồ công nghiệp như thế này.
La Cường mang đến một cái cái thau bằng nhựa rồi đổ đầy nước ấm vào thau, pha vào nước một ít thứ, giấm trắng hắn lấy từ trong bếp, rượu đóng túi bán bên ngoài.
Thiệu Quân thấp giọng hừ hừ nói: “Anh cũng dám lén giấu rượu trắng à?”
La Cường liếc mắt : “Có thể rửa keo nước đó, em có cần hay không?”
Thiệu Quân bĩu môi, không lên tiếng.
“Em ngồi xuống cho hẳn hoi đi, đừng ngồi xổm, tê hết chân bây giờ……”
La Cường thấp giọng nói, siết eo thon của Thiệu Quân từ phía sau, ôm người ngồi xuống ghế.
Thiệu Quân vẫn không cam lòng, vểnh mũi lên ngửi: “Cái gì vậy? Mùi như dung môi pha sơn thế!”
La Cường nói: “Có bỏ vào chút dung môi pha sơn, dùng để pha keo dán thủy tinh trong nhà xưởng, có thể rửa sạch keo nước.”
La Cường lấy miếng bọt biển lau mặt cho Thiệu Quân, lau đến lông mày, thật cẩn thận gỡ lớp keo lộn xộn trên lông mày, sau đó lau đến lông mi.
Bàn tay của La Cường rất to, ngón tay dày, dễ nhận thấy không quá thuận tay để làm mấy công việc tỉ mỉ này, hận không thể bóc một phát ra luôn, chỉ có thể dán mặt của Thiệu Quân vào mặt mình mà gỡ ra từng chút từng chút một.
Hai người mặt đối mặt, mũi gần như dụi vào mặt nhau, trong con mắt có khuôn mặt của người kia đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình……
Thiệu Quân đảo mắt rồi đột nhiên nói: “Tôi tưởng anh thật sự không thể rửa sạch, anh biết cách rửa sạch keo nước, sao tay anh bị dính bẩn như vậy mà không tự rửa cho sạch?”
La Cường khom lưng, cẩn thận tỉ mỉ mà gỡ, nói lại một cách thờ ơ:“ Bàn tay thô ráp của tôi đã quen công việc nặng, vừa sạch sẽ lại bẩn. Mặt em thì quý giá hơn.”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi: “Anh cứ như muốn vặt hết lông mi của tôi ấy…… đồ đáng ghét……!!”
La Cường nhướng mày nhìn: “Vậy muốn tôi nhẹ tay thêm chút không?”
Thiệu Quân bĩu môi, khóe miệng chậm rãi mỉm cười, hàm răng cắn cắn môi, trong lòng chợt mềm như bông, tâm tình giống như ánh nắng xinh đẹp đang chiều ngoài cửa sổ nhỏ kia.
Thiệu Quân lầm bầm lầu bầu, nói: “Ừm…… Còn quan tâm tôi như thế, anh siêu siêu thích tôi rồi chứ gì?”
Từ trong cổ họng La Cường bật ra tiếng cười, thật là hết cách, hừ hừ nói: “Em đâu có suốt ngày phải nhìn thấy bản mặt của mình đâu, chỉ có bố đây nhìn, nếu em trở nên xấu xí, trên mặt đầy keo nước, y như nếp nhăn của ông cụ bảy tám chục tuổi, tôi mới là người chịu thiệt đấy.’’
Thiệu Quân trợn trắng mắt: “Chê tôi đấy hả? Anh dám!”
“Nhóc con……”
La Cường chế nhạo liếc mắt nhìn người nọ, đã nhìn ra vừa rồi Tam Bánh Bao cố ý làm nũng với hắn, nhưng thật ra là đang nhận sai với hắn để hắn bỏ qua chuyện trước kia y không thích tay bị dính bẩn của hắn.
La Cường làm sạch xong khuôn mặt điển trai của Thiệu Tam Gia, bước tiếp theo chính là phần tóc.
Thiệu Quân cong thân mình, ngâm cả đầu vào trong chậu nước, La Cường ngâm hai bàn tay vào vò tóc, không nhanh không chậm mà xoa xoa.
Lúc nào cũng có người ra vào trong phòng nước rửa chén cơm, rửa tay,… Mọi người đều có thể thấy được La lão nhị đang giúp cảnh sát Tiểu Thiệu gội đầu, cho nên hai người không thể nào có hành động quá thân mật. La Cường đứng đó với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không ra một chút biểu cảm lộ liễu nào trên mặt.
Động tác của hai cánh tay về cơ bản tương tự như động tác nhào bột, nhúng đầu vào chậu làm một đống mì lớn.
Tất cả những cảm xúc, khát vọng chôn giấu trong lòng đều ẩn hiện trong mười ngón tay ấy, chạm vào từng khe hở và rãnh trũng trên hộp sọ của Thiệu Quân, từ từ xoa bóp dọc theo đường chân tóc, chạm vào sau tai, cổ……
Sống lưng của Thiệu Quân nhấp nhô vặn vẹo. Sau đó, y đột nhiên giật giật bả vai, như thể đang cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của La Cường, đứng ngồi không yên.
“Đừng nhúc nhích.” La Cường khàn giọng nói.
“Anh đừng có xoa tôi như vậy ……” Trong giọng của Thiệu Quân có chút tiếng thở gấp.
“Tôi xoa thì sao nào?” La Cường to giọng hỏi.
“……”
Thiệu Quân duỗi tay ra nắm lấy bắp chân cường tráng rất có cảm giác rắn chắc của La Cường, rồi bóp lên bóp xuống một phen. Bóp đến nỗi trong cổ họng La Cường rên lên “ưm” một tiếng.
Thiệu Quân buồn bực nói: “Tôi xoa anh như vậy, anh chịu được không?”
……
Khu nhà giam mới được quản lý rất chặt chẽ, cả hai đều là người mới đến, còn chưa có thời gian mở ra chiến trường mới.
Đã hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa tìm được cơ hội thân mật, quả thật tay chân ngứa ngáy, trong lòng rực lửa, cả người đều phát ngấy chỉ khao khát đối phương. Mỗi lần ánh mắt đối diện hay từ xa xa nhìn nhau, đều có thể biến thành nước.
Loại tâm trạng này rất kỳ lạ, hoàn toàn khác so với lúc hai người chưa cám dỗ nhau. Mỗi đêm La Cường đều nghĩ đến cục bánh bao trắng trắng mềm mềm trên giường. Khóe miệng cong hết lên, không giấu nổi niềm tự hào đắc ý, trong lòng không vội, không nóng, đặc biệt thoải mái.
Nếu không phải là Thiệu Quân thì có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ có ai có thể khiến cho hắn muốn ôm, muốn đè rồi ngủ chung như thế, khi nghĩ đến sự tồn tại của người này, lòng La Cường lại sáng bừng lên, nhe nhói mà co quắp……
Từ trước đến nay La lão nhị chưa bao giờ chăm lo cho người khác như vậy. Trước đây hắn chỉ từng gội đầu cho một người, đó chính là thằng ba cục cưng nhà hắn.
Lúc đó thằng ba vẫn còn nhỏ, từ bé ở trong đại tạp viện đã được anh hai mình tắm rửa, gội đầu, rửa mông nhỏ.
Vào mùa hè ở đại tạp viện, La Cường đổ nước ấm vào bồn tắm lớn bằng nhựa màu đỏ ở nhà rồi ném Tiểu Chiến vào ngâm mình cho mát mẻ. Thằng ba thích vầy nước, cầm đồ chơi con vịt bằng nhựa đập đập vào bồn nước, lấy lòng bàn tay chọt chọt vào mặt anh trai mình, mặt đầy nước bọt……
La Cường xụ mặt, híp mắt uy hiếp: “Không được quậy, ngưng chưa hả?”
Nhóc La không chút sợ hãi, tung một chân từ bồn tắm ra, vốn được sinh ra từ trong bụng mẹ đã có võ công của mình, sử dụng một chiêu Yến Sơn vô ảnh cước dí bàn chân bụ bẫm vào mặt hắn.
Mặt La Cường đầy nước tắm, lạnh lùng mà trừng mắt nhìn thằng ba, khóe miệng nhếch ra một nụ cười nhạt, nhóc con xấu xa này thật có bản lĩnh, không sợ trời không sợ đất, còn mẹ nó dám đá bố?
La Cường đùa giỡn, lấy vịt con bắt nạt thằng ba, đuổi theo trong làn nước cắn lấy thứ mềm nhỏ chưa phát triển hết đang treo giữa hai chân thằng ba.
“Con vịt nhỏ bơi qua, bơi qua! Nổ súng về phía mày nè!”
“Pằng ——bắn trúng mày rồi!!!”
Nhóc La hét lên che lại không cho bắn, ha ha ha cười lăn lộn không ngừng. Anh em hai người mỗi một lần tắm rửa đều sẽ giày vò sạch sẽ nước trong bồn, một giọt cũng không dư thừa……
Mấy năm sau, hai anh em gặp lại nhau, nhóc con xấu xa đã lớn thành thiếu niên, La lão nhị chẳng bao giờ còn tắm cho nó nữa. Ngược lại thì em trai hắn lại tắm cho hắn.
La Chiến từ bên ngoài trở về, tìm không thấy anh hai, anh ta đi vào trong phòng tắm tìm người: “Anh hai.”
La Cường ngửa cổ ngâm mình trong bồn tắm, một bên cánh tay của hắn có một vết thương dài hở ra rất sâu, đó là vết thương do dao ba cạnh cắt ra, trên sàn nhà còn có vết máu loang lổ cùng vệt nước.
La Chiến nhíu mày nói: “Anh hai, anh gắng gượng như vậy không được đâu, em đưa anh đi bệnh viện nha?”
La Cường ngậm thuốc lá trong miệng, phất phất tay chỉ: Không cần.
La Chiến: “…… Anh đừng chạm vào nước, em giúp anh băng vết thương.”
La Cường nhanh chóng dùng tay còn lại mò xuống, lặng lẽ nhét một khẩu súng lục còn nguyên nòng ấm vào dưới đáy bồn tắm, không muốn thằng ba nhìn thấy nó.
La Chiến bôi thuốc cho anh hai, băng bó miệng vết thương đơn giản, sau đó ngồi lên ghế nhỏ, gội đầu cho anh hai mình……
“Cánh tay có cử động được không? Tôi chà lưng cho ngài nhé?”
La Chiến đùa giỡn xem như không thấy, lắm mồm trêu chọc.
“Chú có thể cút.”
Ánh mắt La Cường ngang tàng, chỉ ngón tay về hướng cửa.
Tất cả mọi người đều sợ La lão nhị, cũng chỉ có La Chiến, trước nay chưa từng sợ anh hai của mình, ở trước mặt anh hai thì bất cứ trò nào bao gồm la lối khóc lóc lăn lộn nhào lăn hay té ngã anh ta đều dám làm hết.
La Chiến hèn hạ trêu chọc, tay thọc xuống dưới nước bóp một cái, cũng không biết nhéo vào khối thịt nào.
“Nhãi con, mẹ nó còn dám chọc anh?”
La Cường thấp giọng mắng một câu, mặt không biểu cảm, cánh tay bị thương kia đột nhiên đập mạnh vào mắt cá chân của La Chiến, chộp lấy rồi dùng sức nâng lên một cái!
Chiếc áo sơ mi màu hồng và chiếc quần tây màu khói mà ông chủ La nhỏ mặc hôm đó đều rất chỉnh tề, lòng bàn chân không đứng vững nổi mà trượt nhào, một tiếng tõm lớn vang lên, nguyên con người ngã ngang đi vào bồn tắm.
La Chiến còn mặc quần áo cắm vào bồn tắm, mạnh mẽ ngã vào người anh trai, một con rồng đen và một con rồng vàng nhào lộn ở dưới nước như dời sông lấp biển, nước bắn tung tóe lên cả trần nhà……
“Đm !……”
“Huhuuuuu! A ——”
“Anh làm ướt đồ của em rồi! Anh hai, quần áo này em mới mua, rất đắt đó!!!”
……
La Cường đứng dậy từ trong bồn tắm, thậm chí không thèm lau người mà hút một điếu thuốc, cơ thể trần truồng nghênh ngang đi ra ngoài, những đường nét phía sau lưng và đường cong của cái mông hắn cường tráng mạnh mẽ, vết thương dưới băng gạc vẫn còn đang chảy máu, phía sau lưu lại dấu vết một chuỗi nước cùng tiếng người không ngừng la hét, cuồng loạn ngâm mình trong bồn tắm – La Chiến……
“Anh đang suy nghĩ gì đấy? Làm xong chưa?”
Thiệu Quân lấy chân chọc La Cường một cái.
Hai mắt La Cường đen nhánh nhìn người nọ, trong cổ họng như có một luồng nhiệt, hốc mắt nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết nên biểu hiện với người trước mặt thế nào. Sự dịu dàng đã nhiều năm không được nếm trải, tưởng sẽ không có lại nữa, cả đời cũng sẽ không có, cứ thế khiến xương cốt hắn cũng ngứa ngáy, nghiêng ngã theo.
Hắn mang theo một chiếc khăn tắm lớn, bất ngờ trùm vào Thiệu Quân, quấn tóc và khuôn mặt của y vào trong ngực của mình, dùng hết sức xoa xoa……
“Anh, đừng!……”
Đôi mắt tê rần của Thiệu Quân chỉ còn thấy màu đen, hoàn toàn không thở nổi, giãy giụa hừ hừ vài câu, đang cố vùng vẫy thì bị người phía sau kéo đầu lại.
Một tia sáng trắng lóe lên trước mặt y, một đôi môi hơi khô với những sợi râu thô ráp, chạm lên trên trán y.
La Cường lợi dụng lúc xung quanh không có ai liền nhanh chóng dán nhẹ một cái, sau đó lập tức lùi ra, cầm lấy cái thau, xoay người bước ra khỏi phòng nước.
Cậu nhóc Thiệu Tam phía sau còn chưa nguôi ngoai mùi vị thì đã bị bỏ lại, trên đầu quấn một chiếc khăn tắm to, quấn như người Ba Tư, ngồi ngây ra nhìn bóng lưng của La Cường nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, trái tim cứ như bị vô số cái xúc tu bao phủ gãi gãi, trêu chọc……
Đêm đó, vào lúc trực đêm, Thiệu Tam Gia dồn hết tâm trí với chiếc gương nhỏ trên bàn phòng giám sát, vẫn muốn cố vuốt lại mái tóc gần như tàn tạ của mình.
Dung môi pha sơn khiến da y bị dị ứng, mặt nổi đầy mẩn.
Làn da trên khuôn mặt Tam Gia của chúng ta mềm mại và mịn màng làm sao, ai mà chịu được dung môi pha sơn cùng với mấy thứ linh tinh giống như La lão nhị da dày thịt béo kia chứ?
Y lấy hai quả dưa chuột từ trong bếp rồi cắt thành những lát cực mỏng, ở trong phòng giám sát, đối diện với cái gương đắp từng lát dưa chuột nhỏ lên mặt……
Bản chất Thiệu Quân là một tên đỏm dáng, thích làm đẹp, đặc biệt rất để ý đến vẻ ngoài và vóc dáng, bình thường cũng sẽ mua mỹ phẩm chăm sóc da, mua quần áo, đến phòng tập thể thao.
Huống chi hiện giờ Tam Gia đã có người trong lòng, bản thân có người mình thích, nếu gương mặt tuấn tú này thật sự trở nên khó coi, đối với một người đàn ông có đầy đủ nhân cách, tự tôn, tự tin, tinh thân thì tuyệt đối sẽ là sự hủy diệt mang đầy tính đả kích.
Cuối cùng thì y cũng không trụ được mấy ngày, còn miễn cưỡng cạo sạch lớp tóc bị dán bết trên đầu, La Cường đã gội đầu cho y cẩn thận, nhưng dù sao cũng khó có thể khôi phục lại như ban đầu.
Vì thế ngày hôm nay, toàn bộ các phạm nhân trong đại đội số một lao đầu ra từ cửa sổ nhỏ mỗi phòng giam, chính là để nhìn Thiệu Tam Gia đang mặc đồng phục, mang thắt dây lưng, còn cố ý đè vành nón cảnh sát xuống cực thấp. Ở phía dưới chiếc mũ kia…… Chính là kiểu đầu vô cùng gọn gàng giống y hệt các phạm nhân….uất ức quá trời quá đất đừng nhắc chuyện đó nữa mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất