Chương 50: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
Trong bóng tối là âm thanh giòn giã của một thanh gỗ va vào một dụng cụ cứng bằng sắt.
Đàm Long muốn ra đòn hạ gục đối phương, lần này dùng lực quá mạnh, đánh quá tàn nhẫn, “cạch” một tiếng thanh gỗ gãy thành hai đoạn.
Trong lúc nóng vội, cậu ta dùng công phu của mình, dùng đầu gối đánh đối thủ trong bóng tối, nhưng bị đối thủ chặn lại, một nắm đấm sắt lớn lao về phía mặt cậu ta!
Đàm Long không kịp né.
Ngón tay như thép nắm chặt thành nắm đấm mang theo lực phá hủy kinh tâm động phách đột ngột phóng đại trong mắt cậu ta, xương mũi đau dữ dội kèm theo máu đặc bắn ra thành một mảng chất lỏng dính trên tường!
Chung quanh bốn phía tối om, chỉ có giếng trời phía trên cánh cửa tầng dưới lộ ra ánh trăng, phảng phất khuếch tán ánh sáng màu trắng.
Toàn bộ khu nhà xưởng to lớn trống rỗng như bóng ma lung lay, tiếng nắm đấm bóp nghẹt đập vào da thịt, gió mạnh quét qua bàn chân, cùng với tiếng rên rỉ đau đớn mà thiếu gia Đàm thỉnh thoảng phát ra.
Đồ sắt và dụng cụ treo trên các bức tường xung quanh biến thành những bóng đen với những hình thù kỳ dị, giống như Tu La trong đêm trăng giương nanh múa vuốt.
Đàm Long hoảng sợ đến ruột gan rối bời, hơi thở kinh hoàng xông lên trên mặt lan tràn khắp người cậu ta, thấm trong xương tủy.
Cậu ta hoảng hốt nhận ra lần này tự mình hành động ngu ngốc.
Qua tầm nhìn cực kỳ tối tăm, người trước mặt quay lưng về phía ánh trăng, lông mày hoàn toàn ẩn trong bóng tối, nhưng cái đầu cao và cứng, đôi vai rộng, nắm đấm sắt gầm thét của một con rồng giận dữ, thủ đoạn hung dữ độc ác, còn có thể là ai nữa?
Cậu ta giội cho Tam Bánh Bao một đầu đầy keo nước, làn da láng mịn cùng khuôn mặt tuấn tú đều bị hủy hoại, chuyện này có thể tính vậy là xong sao?
Cậu ta khỏa thân chơi trym của mình trước mặt Tam Bánh Bao, ngang nhiên bỉ ổi dâm loạn, chuyện này có thể khiến người ta nhìn thấy mà chịu để yên hay sao?
Kế tiếp Đàm Long tiếp tục bị đánh, đôi mắt sáng như bóng đèn kia trở thành vật trang trí trong bóng tối. Tối lửa tắt đèn, một bao tải lớn dày cộm chuyên chở hàng hóa trùm cậu ta lại, quyền cước lần lượt từng cái cách bao tải tàn nhẫn đấm vào người cậu ta.
Đàm Long co mình trong bao tải, vẫn không chấp nhận nổi việc mình bị đánh, khá kiên cường, trong miệng không ngừng chửi bới, hú hét không ngớt.
“Tên họ La kia chờ đó…… Mày…… Mày…… Mày cứ chờ đi một ngày nào đó ông mày sẽ giết mày……”
Sau một khoảng thời gian không xác định, xung quanh im lặng, Đàm thiếu gia mặt đầy máu bò ra khỏi bao tải, nhào vào cửa rào thanh sắt mà run lên bần bật.
“Tao đệt, đệt mẹ mày, tao đệt cả bà ngoại nhà mày! Thằng khốn nạn, mày thả tao ra, thả tao ra ngoài!!!!!”
Đàm Long bị nhốt trong cánh cổng sắt lớn trên lầu 2 của khu nhà xưởng, nhà kho, nguyên vật liệu, hàng tạp hóa đều được đặt tại nơi này, ngày thường đều bị khóa.
Người nhốt cậu ta cầm chìa khóa, chống một tay qua lan can cầu thang, từ tầng hai xoay người rồi nhảy xuống tầng một, thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Ánh sáng từ cửa sổ mái nhà hắt vào vai hắn, người nọ quay đầu lại, nheo mắt, khóe miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc, lạnh lùng vứt một cái nhìn chằm chằm như băng giá về phía Đàm thiếu gia.
Đàm Long trợn mắt lên, tức giận mà cắn răng gào thét.
“La lão nhị!!!……Mày, mày dám bẫy tao, mày hại tao, mày là cái tên khốn nạn chó nuôi!!!!!”
La Cường bước ra khỏi cổng nhà xưởng được khép hờ, chạy một mạch dưới ánh trăng. Trong đêm tối, cái bóng của cơ thể đan lồng vào trong đường viền của bóng cây.
Hắn đi vòng qua căn tin thì bị một cánh tay từ sau cánh cửa nhỏ của nhà bếp tối om kéo lại.
“Lão Nhị, bên này……”
Chân La Cường lảo đảo để người ta kéo vào cửa căn tin. Phòng tạp hóa trải đầy xoong nồi, có cái sạch sẽ có cái chưa rửa, còn có đống cải thảo, củ cải trắng, khoai tây lớn, tạo thành ‘’Ba mẫu rau củ’’ trong nhà ăn trại giam.
Hắn đứng không vững, suýt chút nữa đã giẫm lên một cái nồi, đột nhiên va vào thân thể nóng hổi, đó là mùi vị độc nhất vô nhị trên người của bánh bao, bánh bao lớn đáng yêu duy nhất của hắn……
Bốn phiến môi vừa mút vừa gặm, môi răng quấn lấy nhau, nước miếng trào ra tạo thành tiếng mút mờ ám.
Thiệu Quân khẩn trương vuốt ve thân thể của La Cường, đưa tay vào trong bộ đồng phục tù nhân, chạm vào thân thể nhìn mãi không chán nhưng muốn tìm cũng không có trong màn hình camera mỗi ngày. Mẹ kiếp, đã vậy mà còn mặc cái áo bó sát loại mới nữa!
Khóe miệng La Cường còn ngậm thuốc lá, lộ ra nụ cười chế giễu: “Trông như con khỉ vậy, thế nào, đút ăn chưa no sao?”
Thiệu Quân thở hổn hển, sờ nắn cặp mông rắn chắc của La Cường, nhéo mạnh một cái: “Anh không gấp à?”
Thiệu Quân một phen giật lấy một nửa điếu thuốc từ miệng La Cường, ngậm vào miệng mình, môi trên chạm vào môi dưới, lẩm bẩm mơ hồ:” Đúng là đút chưa no đấy, sao, không được à?”
Hai mắt La Cường đột nhiên nheo lại, khóe miệng co rúm: “Để em nhìn thử xem bố có được không……”
La Cường nói xong, khuỷu tay ghìm qua cổ Thiệu Quân, hôn thật sâu.
“Đừng……”
La Cường thậm chí không cho Thiệu Quân có cơ hội nhổ tàn thuốc trong miệng ra, cứ thế thô bạo mà hôn vào, chiếc lưỡi dài của hắn chạm đến cổ họng Thiệu Quân, một mùi khói lan tỏa trong miệng họ. Thiệu Quân nức nở một tiếng, cổ họng như bị ép buộc, cảm giác nóng rát lan khoang miệng, hơi thở nóng rực khiến toàn thân bỏng rát, giãy giụa, cảm giác như bị điện giật dọc từ đốt sống ngực đến háng……
La Cường hôn đến sảng khoái, hôn đủ rồi mới chậm rãi từ từ rút lưỡi ra khỏi miệng Thiệu Quân, khóe môi vẫn lại ngậm nửa điếu thuốc.
Lấy điếu thuốc lại từ trong miệng Thiệu Quân, La Cường cứ thế đùa giỡn đến xuất sắc, dùng đầu lưỡi linh hoạt búng nhẹ đầu lọc, phun một làn khói, khóe miệng nở một nụ cười trêu chọc.
“Cụ nhà anh……”
Thiệu Quân tóc rối bù, mặt đỏ bừng, trong miệng vẫn còn cảm giác mùi khói, bị tên khốn kiếp này chỉnh đến mức muốn ngừng mà không được…….
La Cường đưa chìa khóa trong tay cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân hỏi: “Tên kia đâu?”
La Cường nói: “Còn ở bên trong cửa, đang la hét.”
Thiệu Quân cười lộ tám cái răng trông thật vui vẻ: “Chuẩn rồi đó, phải chỉnh chết nó!”
Chiến thuật đánh rùa trong hủ đã được hai người thương lượng từ trước, Thiệu Quân chỉ chịu trách nhiệm làm miếng mồi thu hút Đàm Long. Y hoàn toàn không đi vào khu nhà xưởng, khi đi được nửa đường thì núp đi, trốn sau căn tin, nhìn Đàm Long đi theo sau, sau đó dùng bật lửa ra hiệu cho La Cường trên lầu hai. Bất luận thế nào thì hôm nay Đàm thiếu gia cũng không thể nào bắt gian được ai.
La Cường ngước mắt lên liếc nhìn người đó, cười nhếch mép: “Ừm, hôm đó em không thấy cậu ta trong nhà tắm sao? Đứa nhỏ đó cũng không tệ, khá là trắng.”
Thiệu Quân phun hắn: “Đừng đùa, ông nội đây có thể thích cậu ta được chắc? Nhìn dáng thằng đó chả khác gì một con khỉ không lông!”
La Cường chậm rãi lộ ra nụ cười tươi: “Vậy em thích ai?”
Thiệu Quân thò tay vào đũng quần của La Cường, nắm lấy đồ vật hùng dũng đang phồng lên giữa háng kia. Nặn ra lại là một tiếng thở dốc cùng cảm giác phồng lên tràn đầy tính xâm lượt : “Anh đoán xem?……..”
Ở trong phòng kín vụng trộm yêu đương, cảm xúc vui vẻ trong chốc lát làm cho người ta trở nên điên cuồng lưu luyến…..
Va chạm thô bạo, khắc sâu rung động, chỉ còn lại tiếng thở dốc khó khăn.
Một chân Thiệu Quân quấn ngang hông La Cường, cái ót cố hết sức chống trên tường, trong thoáng chốc gần như sắp bị La Cường làm cho in hẳn vào bức tường, cứ thế đâm thẳng vào khoang bụng của y, tạo ra luôn một khuôn hình người trên tường.……Một khắc khi La Cường bắn ra, hắn cúi xuống cắn một cái lên trên ngực khiến y muốn la lên, nóng bỏng cũng bắn theo ra ngoài.
La Cường thuận tay lấy một trái dưa leo ở cái sọt bên cạnh chặn miệng Thiệu Quân, không cho y la lớn.
Hai người rên rỉ bắn tinh cùng nhau, thoải mái bắn lên trên bụng đối phương, Thiệu Quân kịch liệt co rút, rùng mình, rồi cắn một quả dưa chuột tương đối to kia.
Một đêm này ánh trăng thật đẹp, ngủ thật sự rất ngon.
Sau khi Thiệu Quân phóng túng ham muốn, bản thân cũng đã đầy mệt mỏi, ngủ gục trên bàn trong phòng giám sát, đánh một chuỗi tiếng ngáy khò khè, sáng sớm được người ta gõ cửa mới dậy.
Khu vực phòng giam vào buổi sáng rất náo nhiệt, nghe nói một vị quản giáo làm nhiệm vụ buổi sáng đi ngang qua nhà xưởng, tìm thấy Đàm thiếu gia đã nhảy lầu.
Đàm Long nhảy qua lan can từ trên ban công lầu hai, vốn là muốn nhảy vào bụi cây nhỏ, nhưng lại tìm không được vị trí chính xác, thế là lao xuống một cây bách dưới mặt đất, suýt nữa bị nhánh cây cào rớt một lớp da, còn bị trẹo mắt cá chân, để lộ cái xương bị gãy ra ngoài.
Thiếu gia xui xẻo này vốn muốn bỏ trốn thoát khỏi hiện trường, đi vài bước mà vẫn không leo lên được, trong lòng bực bội chỉ có thể lấy ra chiếc còi đã chuẩn bị sẵn…..
Cảnh sát tuần tra phát hiện người này bởi tiếng còi, một phát đánh gục ngay tại chỗ, lại lần nữa bị bắt giữ tại hiện trường.
Sau khi thẩm vấn xong, Đàm Long khai rằng La lão nhị đã dụ cậu ta đến nhà xưởng, muốn làm chuyện bậy bạ, còn đánh cậu ta!
Trưởng nhà tù hỏi: “La Cường làm sao có thể dụ dỗ cậu đến nhà xưởng? Cậu ta kêu cậu đi thì cậu đi à?”
Đàm Long: “Thằng….thằng đó, tên khốn đó đã cố ý bố trí bẫy để hại ông đây!”
Trưởng nhà tù: “Nhưng mà tối hôm qua La Cường ngủ trong phòng giam, hoàn toàn là không xuất hiện ở nhà xưởng, cậu có chứng cứ gì mà dám nói cậu ta cũng đi ra ngoài?”
Đàm Long: “Chính là tên khốn nạn đó làm! Thằng đó còn nhốt ông đây lại ở lầu hai, hại ông không ra được nên mới phải nhảy lầu!”
Trưởng nhà tù: “La lão nhị không có chìa khóa, sao có thể khóa nhốt cậu lại?”
Đàm Long: “Nhất định là tên họ Thiệu kia thông đồng đưa chìa khóa cho hắn! Hai người kia là cùng một bọn đó!”
Trưởng nhà tù: “Nói bậy! Cảnh sát Thiệu tối hôm qua trực ban đêm, vẫn luôn ở phòng giám sát. Số 3213, gây chuyện thị phi còn vô cớ gây rối, tự cậu đếm đi, cậu đã là lần thứ mấy rồi?!”
Cuối cùng, Đàm thiếu gia như đã đạt được mong muốn của mình, sau khi cậu ta chiến đấu quyết liệt với La lão nhị thì tự đưa mình vào phòng biệt giam lần thứ ba. Còn tự thưởng cho mình một tiết cải cách tư tưởng cường độ cao của lớp giáo dục chính trị mỗi ngày trong vòng hai tuần, những người giáo quan làm vậy để buộc cậu ta phải tự suy ngẫm về những sai lầm của chính mình.
Khi Đàm Long ra khỏi phòng giam lần nữa, tấm thẻ nhỏ treo trên ngực trái đã được thay bằng dòng chữ “Quản lý nghiêm cấp 1”, đi ra ngoài đeo cùm, khi trở về phòng thì khóa trên giường.
Cứ như vậy, ước chừng tên này sẽ ngừng lại nghỉ hơn nửa năm, tạm dừng công kích làm loạn.
Cuộc sống của La Cường trong thời gian đó rất thoải mái, nghe nói đối thủ oan gia đã đầu hàng, giờ đang bị canh giữ, hắn là lão đại duy nhất trong nhà giam số 3, sẽ không ai dám khiêu khích hắn.
Lão đầu hói trưởng lớp số 3 đã khỏi bệnh, cũng được xuất viện, chuyển về nhà giam.
Trên đùi người này vẫn còn tàn tật một chút, chậm rãi đi trên sân bóng rổ với một cây nạng. Muốn chơi bóng chắc chắn sẽ không đánh được, cũng khỏi cần làm công nhân nhà xưởng, khu nhà giam có chế độ ưu đãi đối với những phạm nhân già yếu, bệnh tật, tàn tật, họ được bố trí đeo vòng đỏ để làm nhiệm vụ ở thư viện hoặc trong tòa nhà của nhà xưởng để phụ việc, giúp trông coi theo dõi một số phạm nhân khác, cũng được trả một phần tiền lương.
Lúc này La Cường đang ngồi trên ghế đá cạnh sân bóng rổ, lặng lẽ hút một điếu thuốc, nhìn người khác thi đấu, thỉnh thoảng khen một tiếng tốt.
Lại Hồng Binh tập tễnh đi đến ngồi bên cạnh La Cường.
Lại Hồng Binh nhìn thoáng qua La Cường, hỏi: “Đã chỉnh xong thằng nhãi con kia rồi à?”
Khóe miệng La Cường giật giật: “Ừm.”
La Cường liếc mắt nhìn chằm chằm người, hỏi: “Tại sao lần này mày lại giúp tao?”
Lại Hồng Binh đã làm đồng quản lý, công việc của gã là ngồi trong góc, nhìn chằm chằm vào các tù nhân trong phòng, bên này bên kia có động tĩnh hay hành động gì thì đều sẽ bị gã thấy hết.
Khi đó, gã nhắc nhở La Cường: “Lão Nhị, có một con mắt phía sau mày. Gần đây nó vẫn luôn nhìn chằm chằm mày. Ông anh tao đây nhắc nhở mày nên cẩn thận khi đi lại vào ban đêm. Đừng để đến một ngày con mắt đó làm cho mày bị vấp chân đấy.”
Lại Hồng Binh theo bản năng mà vỗ vỗ một chân không hoạt động tốt của mình, quay đầu nhìn La Cường: “La lão nhị, tao thiếu mày một ân tình, trả lại cho mày.”
La Cường không để bụng: “Chuyện ở mỏ đá đã xong rồi, mày không nợ tao.”
Lại Hồng Binh: “Không phải chuyện này.”
La Cường nhướng mày khó hiểu.
Lại Hồng Binh nói: “Lúc trước, lão Thịnh muốn nhận tiền đen “làm” mày, tao biết chuyện đó.”
Biểu cảm cuối cùng trên khóe miệng La Cường biến mất không dấu vết, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào người kia.
Lại Hồng Binh nhìn thẳng vào người, cũng không chút sợ hãi La Cường, nói: “Đêm đó, tên đồng quản lý đã lừa mày không phải là người trong đội tao, cho nên mày không quen biết, tao đã tìm được người đó rồi.”
La Cường chỉ phun ra một chữ: “Ai?”
Lại Hồng Binh nói, “Tao không cần thiết phải nói cho mày biết người đó là ai. Tao tìm được, khoản nợ này, mày cứ việc tính trên đầu ông mày đi.”
Mắt La Cường lạnh lùng nhìn người, phun ra sương khói, ánh sáng dưới đáy mắt bất định.
“Bây giờ mày nói cái này với tao, là có ý gì?”
Lại Hồng Binh đưa bàn tay về phía La Cường rồi mở bàn tay ra.
“Mày đã phế bỏ tay Trịnh Khắc Thịnh rồi. Nếu bây giờ mày muốn phế tay tao, tao cũng không còn lời gì để nói.”
“Tao đây đã trải qua 30 năm đi trên con đường này, còn dài hơn những ngày La lão nhị mày lăn lộn trong nội thành. Ông mày luôn mong trong tương lai sẽ chờ được một ngày có thể ra ngoài. Ngày ra ngoài, không được để bọn nhãi con coi thường, khinh bỉ. Thiếu đi ân tình này giờ trả lại cho mày, sau này sẽ không ai nợ ai, mày muốn tay này của tao, mày lấy đi. ”
Hai người đối diện lặng lẽ nhìn nhau, cố tìm ra ý tứ trong ánh mắt của đối phương.
La Cường cười lạnh một tiếng: “Mày thật sự có thể bỏ cái tay này sao?”
Lại Hồng Binh ngang ngược hất cằm, mắng: “Con bà nó, lăn lộn trong giới nhiều rồi, mày chưa từng thấy ông à? Ông mày sẽ sợ chắc?”
La Cường lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, không nói nữa, sau một hồi lâu, xoay người đột nhiên đâm tàn thuốc đang cháy vào lòng bàn tay đối phương!
Phốc ——
Đầu thuốc lá đâm vào thịt phát ra âm thanh xì xèo, tia lửa cháy xém thịt, ngửi thấy mùi khét thoang thoảng.
Mặt La Cường không cảm xúc nhìn người trước mặt, trong mắt không có thương hại, cũng không thấy chút nóng nảy hay hận thù nào, gò má góc cạnh cứng rắn tàn nhẫn như một cái rìu.
Lại Hồng Binh không nói lời nào, cũng không rên một tiếng, gã chống tay chịu đựng, nhìn La Cường xoay xoay đầu thuốc kia từng chút, từng chút, từng chút một vào trong lòng bàn tay, da thịt bị bỏng làm cho người ta sợ hãi sẽ gây ra vết sẹo thối rữa……
Một chút cảm xúc hiện ra từ khóe miệng La Cường, sự chế nhạo, hắn thu tay về, thưởng thức dấu vết bỏng mà mình làm ra.
La Cường nói: “Bố muốn tay của mày.”
Lại Hồng Binh rất bất ngờ, dường như gã không ngờ rằng La lão nhị, người bị đồn thổi là tàn bạo có thù tất báo lại dễ dàng buông tha gã như vậy.
Nhưng cuộc sống của La Cường bây giờ là gì? Hắn còn là La Cường của năm đó sao? Ngồi đếm lịch trong tù, không thể bước ra khỏi hai cánh cửa, bốn bức tường cao vây quanh, ngẩng đầu lên chỉ thấy một trời vuông vức. Bây giờ chỉ có bầu trời hẹp này mới thực sự thuộc về hắn. Trong bức tường cao này, người duy nhất trong tâm khảm của hắn chính là bóng dáng lắc mông đẹp trai đang đi trên sân thể dục kia.
Trong đầu La Cường bây giờ còn suy nghĩ đến những chuyện lung tung sao? Còn suốt ngày chiến đấu quyết liệt tàn nhẫn, khiêu khích chọc phá, gây rắc rối liên lụy Tam bánh bao nhà mình, rồi lại bắt bánh bao giải quyết giúp mình sao?
Hắn chắc chắn sẽ không như vậy.
Khóe miệng La Cường lộ ra vẻ nhàn nhã, ném tàn thuốc chưa dập tắt vào miệng, dùng sức nhai mấy cái, cuối cùng phun ra một tiếng “Phụt”, phun ra một ngụm nước bọt cùng cặn thuốc lá. Da màu đồng trên trán hắn dưới mặt trời lặn ánh lên một màu vàng kim đẹp đẽ …..
Đàm Long muốn ra đòn hạ gục đối phương, lần này dùng lực quá mạnh, đánh quá tàn nhẫn, “cạch” một tiếng thanh gỗ gãy thành hai đoạn.
Trong lúc nóng vội, cậu ta dùng công phu của mình, dùng đầu gối đánh đối thủ trong bóng tối, nhưng bị đối thủ chặn lại, một nắm đấm sắt lớn lao về phía mặt cậu ta!
Đàm Long không kịp né.
Ngón tay như thép nắm chặt thành nắm đấm mang theo lực phá hủy kinh tâm động phách đột ngột phóng đại trong mắt cậu ta, xương mũi đau dữ dội kèm theo máu đặc bắn ra thành một mảng chất lỏng dính trên tường!
Chung quanh bốn phía tối om, chỉ có giếng trời phía trên cánh cửa tầng dưới lộ ra ánh trăng, phảng phất khuếch tán ánh sáng màu trắng.
Toàn bộ khu nhà xưởng to lớn trống rỗng như bóng ma lung lay, tiếng nắm đấm bóp nghẹt đập vào da thịt, gió mạnh quét qua bàn chân, cùng với tiếng rên rỉ đau đớn mà thiếu gia Đàm thỉnh thoảng phát ra.
Đồ sắt và dụng cụ treo trên các bức tường xung quanh biến thành những bóng đen với những hình thù kỳ dị, giống như Tu La trong đêm trăng giương nanh múa vuốt.
Đàm Long hoảng sợ đến ruột gan rối bời, hơi thở kinh hoàng xông lên trên mặt lan tràn khắp người cậu ta, thấm trong xương tủy.
Cậu ta hoảng hốt nhận ra lần này tự mình hành động ngu ngốc.
Qua tầm nhìn cực kỳ tối tăm, người trước mặt quay lưng về phía ánh trăng, lông mày hoàn toàn ẩn trong bóng tối, nhưng cái đầu cao và cứng, đôi vai rộng, nắm đấm sắt gầm thét của một con rồng giận dữ, thủ đoạn hung dữ độc ác, còn có thể là ai nữa?
Cậu ta giội cho Tam Bánh Bao một đầu đầy keo nước, làn da láng mịn cùng khuôn mặt tuấn tú đều bị hủy hoại, chuyện này có thể tính vậy là xong sao?
Cậu ta khỏa thân chơi trym của mình trước mặt Tam Bánh Bao, ngang nhiên bỉ ổi dâm loạn, chuyện này có thể khiến người ta nhìn thấy mà chịu để yên hay sao?
Kế tiếp Đàm Long tiếp tục bị đánh, đôi mắt sáng như bóng đèn kia trở thành vật trang trí trong bóng tối. Tối lửa tắt đèn, một bao tải lớn dày cộm chuyên chở hàng hóa trùm cậu ta lại, quyền cước lần lượt từng cái cách bao tải tàn nhẫn đấm vào người cậu ta.
Đàm Long co mình trong bao tải, vẫn không chấp nhận nổi việc mình bị đánh, khá kiên cường, trong miệng không ngừng chửi bới, hú hét không ngớt.
“Tên họ La kia chờ đó…… Mày…… Mày…… Mày cứ chờ đi một ngày nào đó ông mày sẽ giết mày……”
Sau một khoảng thời gian không xác định, xung quanh im lặng, Đàm thiếu gia mặt đầy máu bò ra khỏi bao tải, nhào vào cửa rào thanh sắt mà run lên bần bật.
“Tao đệt, đệt mẹ mày, tao đệt cả bà ngoại nhà mày! Thằng khốn nạn, mày thả tao ra, thả tao ra ngoài!!!!!”
Đàm Long bị nhốt trong cánh cổng sắt lớn trên lầu 2 của khu nhà xưởng, nhà kho, nguyên vật liệu, hàng tạp hóa đều được đặt tại nơi này, ngày thường đều bị khóa.
Người nhốt cậu ta cầm chìa khóa, chống một tay qua lan can cầu thang, từ tầng hai xoay người rồi nhảy xuống tầng một, thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Ánh sáng từ cửa sổ mái nhà hắt vào vai hắn, người nọ quay đầu lại, nheo mắt, khóe miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc, lạnh lùng vứt một cái nhìn chằm chằm như băng giá về phía Đàm thiếu gia.
Đàm Long trợn mắt lên, tức giận mà cắn răng gào thét.
“La lão nhị!!!……Mày, mày dám bẫy tao, mày hại tao, mày là cái tên khốn nạn chó nuôi!!!!!”
La Cường bước ra khỏi cổng nhà xưởng được khép hờ, chạy một mạch dưới ánh trăng. Trong đêm tối, cái bóng của cơ thể đan lồng vào trong đường viền của bóng cây.
Hắn đi vòng qua căn tin thì bị một cánh tay từ sau cánh cửa nhỏ của nhà bếp tối om kéo lại.
“Lão Nhị, bên này……”
Chân La Cường lảo đảo để người ta kéo vào cửa căn tin. Phòng tạp hóa trải đầy xoong nồi, có cái sạch sẽ có cái chưa rửa, còn có đống cải thảo, củ cải trắng, khoai tây lớn, tạo thành ‘’Ba mẫu rau củ’’ trong nhà ăn trại giam.
Hắn đứng không vững, suýt chút nữa đã giẫm lên một cái nồi, đột nhiên va vào thân thể nóng hổi, đó là mùi vị độc nhất vô nhị trên người của bánh bao, bánh bao lớn đáng yêu duy nhất của hắn……
Bốn phiến môi vừa mút vừa gặm, môi răng quấn lấy nhau, nước miếng trào ra tạo thành tiếng mút mờ ám.
Thiệu Quân khẩn trương vuốt ve thân thể của La Cường, đưa tay vào trong bộ đồng phục tù nhân, chạm vào thân thể nhìn mãi không chán nhưng muốn tìm cũng không có trong màn hình camera mỗi ngày. Mẹ kiếp, đã vậy mà còn mặc cái áo bó sát loại mới nữa!
Khóe miệng La Cường còn ngậm thuốc lá, lộ ra nụ cười chế giễu: “Trông như con khỉ vậy, thế nào, đút ăn chưa no sao?”
Thiệu Quân thở hổn hển, sờ nắn cặp mông rắn chắc của La Cường, nhéo mạnh một cái: “Anh không gấp à?”
Thiệu Quân một phen giật lấy một nửa điếu thuốc từ miệng La Cường, ngậm vào miệng mình, môi trên chạm vào môi dưới, lẩm bẩm mơ hồ:” Đúng là đút chưa no đấy, sao, không được à?”
Hai mắt La Cường đột nhiên nheo lại, khóe miệng co rúm: “Để em nhìn thử xem bố có được không……”
La Cường nói xong, khuỷu tay ghìm qua cổ Thiệu Quân, hôn thật sâu.
“Đừng……”
La Cường thậm chí không cho Thiệu Quân có cơ hội nhổ tàn thuốc trong miệng ra, cứ thế thô bạo mà hôn vào, chiếc lưỡi dài của hắn chạm đến cổ họng Thiệu Quân, một mùi khói lan tỏa trong miệng họ. Thiệu Quân nức nở một tiếng, cổ họng như bị ép buộc, cảm giác nóng rát lan khoang miệng, hơi thở nóng rực khiến toàn thân bỏng rát, giãy giụa, cảm giác như bị điện giật dọc từ đốt sống ngực đến háng……
La Cường hôn đến sảng khoái, hôn đủ rồi mới chậm rãi từ từ rút lưỡi ra khỏi miệng Thiệu Quân, khóe môi vẫn lại ngậm nửa điếu thuốc.
Lấy điếu thuốc lại từ trong miệng Thiệu Quân, La Cường cứ thế đùa giỡn đến xuất sắc, dùng đầu lưỡi linh hoạt búng nhẹ đầu lọc, phun một làn khói, khóe miệng nở một nụ cười trêu chọc.
“Cụ nhà anh……”
Thiệu Quân tóc rối bù, mặt đỏ bừng, trong miệng vẫn còn cảm giác mùi khói, bị tên khốn kiếp này chỉnh đến mức muốn ngừng mà không được…….
La Cường đưa chìa khóa trong tay cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân hỏi: “Tên kia đâu?”
La Cường nói: “Còn ở bên trong cửa, đang la hét.”
Thiệu Quân cười lộ tám cái răng trông thật vui vẻ: “Chuẩn rồi đó, phải chỉnh chết nó!”
Chiến thuật đánh rùa trong hủ đã được hai người thương lượng từ trước, Thiệu Quân chỉ chịu trách nhiệm làm miếng mồi thu hút Đàm Long. Y hoàn toàn không đi vào khu nhà xưởng, khi đi được nửa đường thì núp đi, trốn sau căn tin, nhìn Đàm Long đi theo sau, sau đó dùng bật lửa ra hiệu cho La Cường trên lầu hai. Bất luận thế nào thì hôm nay Đàm thiếu gia cũng không thể nào bắt gian được ai.
La Cường ngước mắt lên liếc nhìn người đó, cười nhếch mép: “Ừm, hôm đó em không thấy cậu ta trong nhà tắm sao? Đứa nhỏ đó cũng không tệ, khá là trắng.”
Thiệu Quân phun hắn: “Đừng đùa, ông nội đây có thể thích cậu ta được chắc? Nhìn dáng thằng đó chả khác gì một con khỉ không lông!”
La Cường chậm rãi lộ ra nụ cười tươi: “Vậy em thích ai?”
Thiệu Quân thò tay vào đũng quần của La Cường, nắm lấy đồ vật hùng dũng đang phồng lên giữa háng kia. Nặn ra lại là một tiếng thở dốc cùng cảm giác phồng lên tràn đầy tính xâm lượt : “Anh đoán xem?……..”
Ở trong phòng kín vụng trộm yêu đương, cảm xúc vui vẻ trong chốc lát làm cho người ta trở nên điên cuồng lưu luyến…..
Va chạm thô bạo, khắc sâu rung động, chỉ còn lại tiếng thở dốc khó khăn.
Một chân Thiệu Quân quấn ngang hông La Cường, cái ót cố hết sức chống trên tường, trong thoáng chốc gần như sắp bị La Cường làm cho in hẳn vào bức tường, cứ thế đâm thẳng vào khoang bụng của y, tạo ra luôn một khuôn hình người trên tường.……Một khắc khi La Cường bắn ra, hắn cúi xuống cắn một cái lên trên ngực khiến y muốn la lên, nóng bỏng cũng bắn theo ra ngoài.
La Cường thuận tay lấy một trái dưa leo ở cái sọt bên cạnh chặn miệng Thiệu Quân, không cho y la lớn.
Hai người rên rỉ bắn tinh cùng nhau, thoải mái bắn lên trên bụng đối phương, Thiệu Quân kịch liệt co rút, rùng mình, rồi cắn một quả dưa chuột tương đối to kia.
Một đêm này ánh trăng thật đẹp, ngủ thật sự rất ngon.
Sau khi Thiệu Quân phóng túng ham muốn, bản thân cũng đã đầy mệt mỏi, ngủ gục trên bàn trong phòng giám sát, đánh một chuỗi tiếng ngáy khò khè, sáng sớm được người ta gõ cửa mới dậy.
Khu vực phòng giam vào buổi sáng rất náo nhiệt, nghe nói một vị quản giáo làm nhiệm vụ buổi sáng đi ngang qua nhà xưởng, tìm thấy Đàm thiếu gia đã nhảy lầu.
Đàm Long nhảy qua lan can từ trên ban công lầu hai, vốn là muốn nhảy vào bụi cây nhỏ, nhưng lại tìm không được vị trí chính xác, thế là lao xuống một cây bách dưới mặt đất, suýt nữa bị nhánh cây cào rớt một lớp da, còn bị trẹo mắt cá chân, để lộ cái xương bị gãy ra ngoài.
Thiếu gia xui xẻo này vốn muốn bỏ trốn thoát khỏi hiện trường, đi vài bước mà vẫn không leo lên được, trong lòng bực bội chỉ có thể lấy ra chiếc còi đã chuẩn bị sẵn…..
Cảnh sát tuần tra phát hiện người này bởi tiếng còi, một phát đánh gục ngay tại chỗ, lại lần nữa bị bắt giữ tại hiện trường.
Sau khi thẩm vấn xong, Đàm Long khai rằng La lão nhị đã dụ cậu ta đến nhà xưởng, muốn làm chuyện bậy bạ, còn đánh cậu ta!
Trưởng nhà tù hỏi: “La Cường làm sao có thể dụ dỗ cậu đến nhà xưởng? Cậu ta kêu cậu đi thì cậu đi à?”
Đàm Long: “Thằng….thằng đó, tên khốn đó đã cố ý bố trí bẫy để hại ông đây!”
Trưởng nhà tù: “Nhưng mà tối hôm qua La Cường ngủ trong phòng giam, hoàn toàn là không xuất hiện ở nhà xưởng, cậu có chứng cứ gì mà dám nói cậu ta cũng đi ra ngoài?”
Đàm Long: “Chính là tên khốn nạn đó làm! Thằng đó còn nhốt ông đây lại ở lầu hai, hại ông không ra được nên mới phải nhảy lầu!”
Trưởng nhà tù: “La lão nhị không có chìa khóa, sao có thể khóa nhốt cậu lại?”
Đàm Long: “Nhất định là tên họ Thiệu kia thông đồng đưa chìa khóa cho hắn! Hai người kia là cùng một bọn đó!”
Trưởng nhà tù: “Nói bậy! Cảnh sát Thiệu tối hôm qua trực ban đêm, vẫn luôn ở phòng giám sát. Số 3213, gây chuyện thị phi còn vô cớ gây rối, tự cậu đếm đi, cậu đã là lần thứ mấy rồi?!”
Cuối cùng, Đàm thiếu gia như đã đạt được mong muốn của mình, sau khi cậu ta chiến đấu quyết liệt với La lão nhị thì tự đưa mình vào phòng biệt giam lần thứ ba. Còn tự thưởng cho mình một tiết cải cách tư tưởng cường độ cao của lớp giáo dục chính trị mỗi ngày trong vòng hai tuần, những người giáo quan làm vậy để buộc cậu ta phải tự suy ngẫm về những sai lầm của chính mình.
Khi Đàm Long ra khỏi phòng giam lần nữa, tấm thẻ nhỏ treo trên ngực trái đã được thay bằng dòng chữ “Quản lý nghiêm cấp 1”, đi ra ngoài đeo cùm, khi trở về phòng thì khóa trên giường.
Cứ như vậy, ước chừng tên này sẽ ngừng lại nghỉ hơn nửa năm, tạm dừng công kích làm loạn.
Cuộc sống của La Cường trong thời gian đó rất thoải mái, nghe nói đối thủ oan gia đã đầu hàng, giờ đang bị canh giữ, hắn là lão đại duy nhất trong nhà giam số 3, sẽ không ai dám khiêu khích hắn.
Lão đầu hói trưởng lớp số 3 đã khỏi bệnh, cũng được xuất viện, chuyển về nhà giam.
Trên đùi người này vẫn còn tàn tật một chút, chậm rãi đi trên sân bóng rổ với một cây nạng. Muốn chơi bóng chắc chắn sẽ không đánh được, cũng khỏi cần làm công nhân nhà xưởng, khu nhà giam có chế độ ưu đãi đối với những phạm nhân già yếu, bệnh tật, tàn tật, họ được bố trí đeo vòng đỏ để làm nhiệm vụ ở thư viện hoặc trong tòa nhà của nhà xưởng để phụ việc, giúp trông coi theo dõi một số phạm nhân khác, cũng được trả một phần tiền lương.
Lúc này La Cường đang ngồi trên ghế đá cạnh sân bóng rổ, lặng lẽ hút một điếu thuốc, nhìn người khác thi đấu, thỉnh thoảng khen một tiếng tốt.
Lại Hồng Binh tập tễnh đi đến ngồi bên cạnh La Cường.
Lại Hồng Binh nhìn thoáng qua La Cường, hỏi: “Đã chỉnh xong thằng nhãi con kia rồi à?”
Khóe miệng La Cường giật giật: “Ừm.”
La Cường liếc mắt nhìn chằm chằm người, hỏi: “Tại sao lần này mày lại giúp tao?”
Lại Hồng Binh đã làm đồng quản lý, công việc của gã là ngồi trong góc, nhìn chằm chằm vào các tù nhân trong phòng, bên này bên kia có động tĩnh hay hành động gì thì đều sẽ bị gã thấy hết.
Khi đó, gã nhắc nhở La Cường: “Lão Nhị, có một con mắt phía sau mày. Gần đây nó vẫn luôn nhìn chằm chằm mày. Ông anh tao đây nhắc nhở mày nên cẩn thận khi đi lại vào ban đêm. Đừng để đến một ngày con mắt đó làm cho mày bị vấp chân đấy.”
Lại Hồng Binh theo bản năng mà vỗ vỗ một chân không hoạt động tốt của mình, quay đầu nhìn La Cường: “La lão nhị, tao thiếu mày một ân tình, trả lại cho mày.”
La Cường không để bụng: “Chuyện ở mỏ đá đã xong rồi, mày không nợ tao.”
Lại Hồng Binh: “Không phải chuyện này.”
La Cường nhướng mày khó hiểu.
Lại Hồng Binh nói: “Lúc trước, lão Thịnh muốn nhận tiền đen “làm” mày, tao biết chuyện đó.”
Biểu cảm cuối cùng trên khóe miệng La Cường biến mất không dấu vết, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào người kia.
Lại Hồng Binh nhìn thẳng vào người, cũng không chút sợ hãi La Cường, nói: “Đêm đó, tên đồng quản lý đã lừa mày không phải là người trong đội tao, cho nên mày không quen biết, tao đã tìm được người đó rồi.”
La Cường chỉ phun ra một chữ: “Ai?”
Lại Hồng Binh nói, “Tao không cần thiết phải nói cho mày biết người đó là ai. Tao tìm được, khoản nợ này, mày cứ việc tính trên đầu ông mày đi.”
Mắt La Cường lạnh lùng nhìn người, phun ra sương khói, ánh sáng dưới đáy mắt bất định.
“Bây giờ mày nói cái này với tao, là có ý gì?”
Lại Hồng Binh đưa bàn tay về phía La Cường rồi mở bàn tay ra.
“Mày đã phế bỏ tay Trịnh Khắc Thịnh rồi. Nếu bây giờ mày muốn phế tay tao, tao cũng không còn lời gì để nói.”
“Tao đây đã trải qua 30 năm đi trên con đường này, còn dài hơn những ngày La lão nhị mày lăn lộn trong nội thành. Ông mày luôn mong trong tương lai sẽ chờ được một ngày có thể ra ngoài. Ngày ra ngoài, không được để bọn nhãi con coi thường, khinh bỉ. Thiếu đi ân tình này giờ trả lại cho mày, sau này sẽ không ai nợ ai, mày muốn tay này của tao, mày lấy đi. ”
Hai người đối diện lặng lẽ nhìn nhau, cố tìm ra ý tứ trong ánh mắt của đối phương.
La Cường cười lạnh một tiếng: “Mày thật sự có thể bỏ cái tay này sao?”
Lại Hồng Binh ngang ngược hất cằm, mắng: “Con bà nó, lăn lộn trong giới nhiều rồi, mày chưa từng thấy ông à? Ông mày sẽ sợ chắc?”
La Cường lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, không nói nữa, sau một hồi lâu, xoay người đột nhiên đâm tàn thuốc đang cháy vào lòng bàn tay đối phương!
Phốc ——
Đầu thuốc lá đâm vào thịt phát ra âm thanh xì xèo, tia lửa cháy xém thịt, ngửi thấy mùi khét thoang thoảng.
Mặt La Cường không cảm xúc nhìn người trước mặt, trong mắt không có thương hại, cũng không thấy chút nóng nảy hay hận thù nào, gò má góc cạnh cứng rắn tàn nhẫn như một cái rìu.
Lại Hồng Binh không nói lời nào, cũng không rên một tiếng, gã chống tay chịu đựng, nhìn La Cường xoay xoay đầu thuốc kia từng chút, từng chút, từng chút một vào trong lòng bàn tay, da thịt bị bỏng làm cho người ta sợ hãi sẽ gây ra vết sẹo thối rữa……
Một chút cảm xúc hiện ra từ khóe miệng La Cường, sự chế nhạo, hắn thu tay về, thưởng thức dấu vết bỏng mà mình làm ra.
La Cường nói: “Bố muốn tay của mày.”
Lại Hồng Binh rất bất ngờ, dường như gã không ngờ rằng La lão nhị, người bị đồn thổi là tàn bạo có thù tất báo lại dễ dàng buông tha gã như vậy.
Nhưng cuộc sống của La Cường bây giờ là gì? Hắn còn là La Cường của năm đó sao? Ngồi đếm lịch trong tù, không thể bước ra khỏi hai cánh cửa, bốn bức tường cao vây quanh, ngẩng đầu lên chỉ thấy một trời vuông vức. Bây giờ chỉ có bầu trời hẹp này mới thực sự thuộc về hắn. Trong bức tường cao này, người duy nhất trong tâm khảm của hắn chính là bóng dáng lắc mông đẹp trai đang đi trên sân thể dục kia.
Trong đầu La Cường bây giờ còn suy nghĩ đến những chuyện lung tung sao? Còn suốt ngày chiến đấu quyết liệt tàn nhẫn, khiêu khích chọc phá, gây rắc rối liên lụy Tam bánh bao nhà mình, rồi lại bắt bánh bao giải quyết giúp mình sao?
Hắn chắc chắn sẽ không như vậy.
Khóe miệng La Cường lộ ra vẻ nhàn nhã, ném tàn thuốc chưa dập tắt vào miệng, dùng sức nhai mấy cái, cuối cùng phun ra một tiếng “Phụt”, phun ra một ngụm nước bọt cùng cặn thuốc lá. Da màu đồng trên trán hắn dưới mặt trời lặn ánh lên một màu vàng kim đẹp đẽ …..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất