Chương 63: MẶC THƯỜNG PHỤC SO CHIÊU!!
Bàn tay với ngón tay thon dài kia nắm lấy cổ tay Thiệu Quân, lại mang theo sức lực mạnh mẽ của người đàn ông, kiềm trụ con mồi đừng mong chạy thoát.
Thiệu Quân giương mắt nhìn đôi mày đen mắt đẹp của anh chàng đẹp trai đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt lạnh như băng, cánh tay từ dưới nách vặn ngược về sau, thậm chí ngay trước đó còn không cần quay đầu lại nhìn, chiêu thức chính xác tinh chuẩn nhắm đúng mục tiêu không chút sai lầm, bắt được ngay tại trận.
Thiệu Quân dùng sức tránh một chút, thấp giọng nói: “Anh……anh bóp tôi làm gì? Buông ra!”
Trình Vũ dùng ánh mắt như hợp kim Titan, lạnh lùng quét toàn thân từ trên xuống dưới của Thiệu Quân: “Cậu lấy đồ của tôi.”
Thiệu Quân mặt không đổi sắc tim không đập, tròng mắt trợn trừng, đúng lý hợp tình mà hỏi lại: “Ai lấy đồ của anh?”
“Cậu lấy.”
Mắt Trình Vũ không chớp lấy một cái, mặt không biểu cảm mà lấy túi giấy kraft đang kẹp giữa ngón tay Thiệu Quân: “Của tôi.”
Mắt Thiệu Quân liều chết nhìn chằm chằm túi giấy kia, hàm trên cắn môi dưới, giãy giụa, bực đến không chịu nổi.
Y chỉ nhìn thấy mấy chữ rồng bay phượng múa “La Chiến” cùng “Khám hậu môn trực tràng”, còn chưa kịp xem kỹ. Vốn y muốn lặng lẽ lật xem một lần, sau đó sẽ nhét trở lại sau mông Trình Vũ, thần không biết quỷ không hay. Trong lòng Thiệu Quân vẫn luôn chán ghét tình nghĩa thân thiết khắng khít mờ ám của hai anh em La Cường và La Chiến, thường xuyên lấy chuyện này ghen tuông với La Cường, nóng nảy lên lại ầm ĩ, hôm nay tóm được cơ hội bắt lấy điểm yếu của La Chiến, còn bắt được cả đôi thông dâm, trong lòng sao có thể không có chút tính toán nhỏ? Nếu y mà lấy được chứng cứ, tương lai bị La Tam vượt mặt thì vẫn còn có cái để chèn ép đối phương!
Nhưng mà Trình Vũ trước mặt Thiệu Quân, lại là người thế nào?
Cảnh sát Trình thường trực truy quét mười sáu ngõ nhỏ trong phạm vi 8km ở Thập Sát Hải, kiểm tra tuần tra đã ngần ấy năm. Một số tuyến đường xe buýt ở khu vực lân cận 118 và 124 đều là địa bàn của cậu, kỹ thuật kinh nghiệm phản đòn thuộc loại nhất, đôi mắt anh tuấn chỉ cần hơi hơi đảo qua xe buýt thì sẽ phân biệt ngay được đó là dân lương thiện hay là phường trộm cướp. Nếu Trình Vũ còn không bắt được người lấy đồ ngay sau mông mình thì cảnh hàm trên vai chỉ xem như miếng dán trắng, tốt xấu gì thì cũng cao hơn công tử Thiệu Tam một bậc đấy!
Hơn nữa, tờ bệnh án và chẩn đoán bệnh trong túi giấy kraft này, Trình Vũ sao có thể không biết xấu hổ để người khác cầm đi xem?
Da mặt Trình Vũ này hơi mỏng, căng da đầu khiêng La Chiến tới bệnh viện khâu cúc hoa đã là cực hạn của cậu, cũng vì La Chiến bị thương. Do hiểu lầm La Chiến lăng nhăng với người khác mà hấp diêm La Chiến ngay tại nhà, ức hiếp người ta, lại còn làm cúc người ta bị xé rách nghiêm trọng. Khi nãy Trình Vũ mới vừa cầm túi khám bệnh trong tay mà giống như cầm cục than, cầm lên đặt xuống thế nào cũng không được, quả thực muốn xé ra thành từng mảnh rồi đốt thành tro, ai cũng không thể nhìn thấy! Về sau sẽ không thể để xảy ra chuyện thế này, không bắt nạt La Chiến nữa……
Thiệu Quân cố hết sức tránh khỏi bàn tay Trình Vũ, âm thầm vặn vẹo cổ tay bị bóp đau, trong lòng có chút thất vọng. Kỹ thuật Thiệu Tam Gia đây không bằng người ta, nhưng mặt mũi không thể không có, y nghiêng đầu, hừ lạnh nói: “Xin lỗi, tôi cầm nhầm.”
Trình Vũ nâng mi nhìn y, trong lòng nghe mỗi một chữ đều không tin, búng búng lên mặt túi giấy: “Ở trong túi người khác rồi mà còn cầm nhầm? Túi của cậu hay của tôi? Cậu muốn làm gì? Người ở đâu?”
Giọng điệu Trình Vũ lạnh băng, lại cực kì có sức uy hiếp, cũng là thói quen ngày thường đi khắp hang cùng ngõ hẻm bắt tội phạm hiện hành, thẩm vấn phạm nhân, mở miệng nói với ai đều nói mấy câu như vậy, lúc đầu La Chiến cũng thực sự không quen với kịch bản của Trình Vũ, khiến cảnh sát Tiểu Trình mất hết cả mặt mũi.
Thiệu Quân vốn dĩ đuối lý, mất mặt, tức giận nói: “Ý anh là gì? Anh cho rằng tôi là trộm à?…… Anh nhìn tôi giống trộm lắm sao?!”
Trình Vũ nghiêm túc nói: “Cậu ở đơn vị nào, là lần đầu vi phạm sao? Lấy chứng minh thư và thẻ công tác cho tôi xem.”
Thiệu Tam Gia tự xưng là khuôn mặt tuấn tú 365 độ không góc chết nam nữ già trẻ đều phải ngã gục, nhưng ở trong mắt Trình Vũ lại chỉ là một cái mũi hai con mắt, hơn nữa còn là đôi mắt không đoan chính, hai tròng mắt tung tăng nhảy nhót loạn xạ khắp nơi, cơ bản đều có nét giống với mấy thằng nhóc ăn trộm!
Thiệu Quân bị anh đẹp trai mặt lạnh ép đến góc tường, đi cũng không đi được, ăn trộm gà không thành còn thực sự ném bản thân mình vào rắc rối, dưới tình thế cấp bách, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên mấy phần ngạo mạn: “Bỏ cái tay anh ra. Tôi là cảnh sát chìm, không có mặc đồng phục, trông anh…… Giống người bị tình nghi, vừa rồi tôi chấp hành công vụ hiểu lầm anh thôi. Anh tránh ra, đừng làm chậm trễ tôi làm việc.”
Nếu Thiệu Quân không nói câu này, Trình Vũ chỉ hỏi hai câu rồi chắc chắn sẽ thả y đi, xem như y mới vi phạm lần đầu không phải kẻ cắp chuyên nghiệp, theo như điều lệ trị an mà phê bình giáo dục vài câu, vốn cũng không tính toán tạm giam người này.
Nhưng Thiệu Quân nói như vậy, Trình Vũ sao có thể thả y đi?
Mấy năm nay, trường hợp lừa tiền dưới danh nghĩa của các quan chức hoặc cơ quan công an, trường học, bệnh viện, văn phòng đường phố và các cơ quan công cộng khác đã xảy ra mấy lần. Gần đây chi cục mới đưa ra văn bản, yêu cầu nghiêm khắc điều tra, đôi mắt khôn khéo của Trình Vũ lập tức nheo lại: “Cậu là cảnh sát chìm? Có thẻ cảnh sát không? Móc ra tôi xem.”
Thiệu Quân nóng nảy: “Anh dựa vào cái gì mà điều tra tôi? Anh là ai chứ?”
Trình Vũ quay đầu: “Cùng tôi đến đồn công an một chuyến, đến đồn công an rồi cậu từ từ thú nhận với cảnh sát đi.”
Khóe miệng Thiệu Quân thẳng băng, quyết định thật nhanh, giải quyết nhanh chóng, móc từ trong túi quần ra thẻ cảnh sát, “chiu” một tiếng dứt khoát đưa ra.
Lông mày Trình Vũ khẽ nâng, liếc mắt một cái là nhận ra thẻ cảnh sát của người này thì ra lại là thật, cảnh ti cấp 2, giấy chứng nhận có dấu chạm nổi của tư pháp, không phải giả mạo.
Trong lòng Thiệu Tam Gia bắt đầu khó chịu, ngoại hình đối phương có thoải mái dễ nhìn đến đâu thì y cũng chịu không nổi, hôm nay thật sự là quá mất mặt mũi rồi!
Thiệu Quân không thể nhịn được nữa nói: “Có thể nhường đường được không, tôi được đi chưa đây?”
Trình Vũ lại đánh giá y từ trên xuống dưới một phen, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh bỗng nhiên nở rộ ra một thoáng kinh hồng sáng rọi, nụ cười đẹp đẽ đến mê người, khiến Thiệu Quân cũng nhìn đến sửng sốt, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt……
Trình Vũ cũng móc thẻ chứng nhận từ trong túi áo ra, “chiu” đến sáng ngời, miệng lưỡi không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thật trùng hợp, tôi cũng là cảnh sát chìm, hôm nay cũng tới bệnh viện làm nhiệm vụ, hiểu lầm, thật sự ngại quá.”
Thiệu Quân: “……?!”
Cảnh sát Tiểu Thiệu dùng đôi mắt anh tuấn trừng thẳng cảnh sát Tiểu Trình, tròng mắt sắp rớt ra đến nơi, lúc này toàn bộ cảm xúc ảo não tức giận lại khó chịu phức tạp đều nảy lên cổ họng, thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu vào mặt Trình Vũ!
Thiệu Quân từng đi qua Five Stars nơi mà năm đó anh em nhà họ La kinh doanh trai bao, bởi vậy chỉ cho rằng đối phương chắc giống như Tiểu Thang Viên, Tiểu Ma Hoa đứng đường bán mông, nên hoàn toàn không đặt người này vào mắt. Y dùng đầu ngón chân tính kế cũng không thể tính nổi, trước mắt y lại là nhân vật không bình thường, hiện giờ cậu ta là đội trưởng tinh anh của đội điều tra tội phạm đồn cảnh sát Hậu Hải kiêm tổ trưởng đội truy quét tệ nạn, năm trước vừa mới vinh dự được phong làm điển hình gương mẫu thăng chức lên cảnh ti cấp 1 Trình Vũ!
Trong lòng Thiệu Quân thầm mắng tôi chịch chết cả nhà La lão nhị anh, con mẹ nó anh là tên khốn, cả nhà anh đều khốn kiếp cho nên mới sinh ra thằng La Tam khốn kiếp kia, con mẹ nó không biết anh ta dùng thủ đoạn nào mà hãm hại lừa gạt được thằng nhóc còn đẹp hơn cả ông nội đây! Hơn nữa còn có ra thẻ cảnh sát sáng bóng còn là thẻ chính quy nữa chứ, hơn nữa cấp cảnh hàm còn hơn tôi một bậc, Tam Gia tốt nghiệp đứng thứ hai toàn khoa còn lại còn là khoa chuyên nghiệp chính quy đấy nhá?! Người này muốn bắt tôi đến đồn công an, còn chặn đường bắt nạt tôi, đụng mặt khó chịu không nể mặt ông nội đây!!!
Ít ra thì ngày hôm đó Thiệu Tam Gia cũng không mặt dày đến ôm chầm kề vai sát cánh với Trình Vũ một phen mà nói thì ra là đồng nghiệp à, trùng hợp ghê, người quen cả, hay tôi và anh đi uống chén trà tán gẫu đi nha?
Thuận tiện lại tâm sự về hai tên khốn nhà họ La kia, cái động ở mông thằng nhãi La Chiến kia có thể cắm vừa một bó hoa là kiệt tác của anh à? Anh thật trâu bò quá đi mất!
……
Mặt Thiệu Quân đỏ lên, dưới sự soi mói pha chút cười nhạo của Trình Vũ, ôm cái bụng nhỏ bị thương, uất ức chạy đi.
Thiệu Quân chạy, xong việc mới nhớ tới gì đó, rõ ràng là y vô tội, y đâu có làm chuyện gì xấu đâu, người làm chuyện xấu còn chịch La Chiến ra nông nỗi như vậy chính là tên cảnh sát mặc thường phục kia mà? Vậy mà còn để đối phương cười thẳng vào mặt y như thế, dựa vào cái gì chứ?
Khi đó Trình Vũ hờ hững nhìn bóng dáng cậu nhóc Thiệu Tam xoắn eo thon chạy, nhún vai, hoàn toàn không để ý chuyện này, đi qua là quên.
Thật ra Trình Vũ sẽ không ngờ được, sau này cậu ta còn gặp lại vị đồng nghiệp này, hơn nữa mấy chục năm của nửa đời sau, cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy cậu Thiệu Tam không dễ đối phó này……
****
Thiệu Tam Gia quay về nhà tù Thanh Hà, là một chuyện lớn ở khu nhà giam số 3. Bất luận là người hết sức nhớ thương ngóng trông y trở về, hay là người còn sợ hãi hận y trong lòng ước gì người này vĩnh viễn đừng trở về, cũng đều chính mắt nhìn thấy Thiệu Quân mặc đồng phục, mặc thật hẳn hoi chỉnh tề, hai huân chương được treo trên một bên ngực lóe chói mù mắt dưới ánh mặt trời, lưng quần vẫn cứ buông lỏng, sau hông hơi hơi lắc lư, phóng khoáng tự do đi lại.
Hai vị ông lớn ngày nhớ đêm mong về nhau, chạm mặt ở nhà ăn khu nhà giam.
Lúc ấy vết thương La Cường đã khỏi hẳn, trở lại nhà tù tiếp nhận điều tra. Tổ công tác Viện kiểm sát thẩm vấn hắn vài lần, La Cường được Thiệu Quân nói cho tình báo nội bộ, đương nhiên là luôn đinh ninh rằng Đàm Long chết là do ngộ thương.
Hắn chỉ nảy lòng tham lúc nguy hiểm, vì giúp cảnh sát Thiệu chắn cái băng ghế nặng kia, sau đó là cướp hung khí làm người khác bị thương và mạnh mẽ ném nó vào trên tường vỡ tan tành. Là bản thân Đàm thiếu gia xui xẻo, ngã vào trong đống lộn xộn rồi bị hung khí đâm trúng điểm yếu.
Nhà họ Đàm và phía nhà tù vì trận này mà kiện tụng cãi cọ hơn hai tháng trời, hơn nữa bối cảnh đặc thù của Thiệu Tam Gia, thế lực của quân khu và công an còn lớn hơn của Đàm Ngũ Gia, dù nhà họ Đàm ầm ĩ hết mức, viện kiểm sát cũng thấy không đáng lập án. Tổ điều tra Viện kiểm sát cuối cùng xác định Đàm thiếu gia vì “kích động đánh nhau, tấn công thô bạo cảnh sát và tự gây ra thương tích dẫn đến tự chuốc họa vào mình”, mấu chốt là ở hai chữ “tự gây thương tích” này, La lão nhị lập tức được tẩy trắng thoát khỏi tội danh giết người.
Mà La Cường được định là vì “thấy việc nghĩa hăng hái ra tay cứu người mà vô ý ngộ thương bạn cùng tù”, bị xử lý theo quy định nhà giam theo tội tham dự đánh nhau ẩu đả, phạt điểm công rồi nhốt một tuần thì thả ra, bình yên vô sự.
Cũng bởi vì Cố lão tướng quân có nói thêm mấy câu thưởng thức như cố ý như vô tình, trong quan trường người phía dưới nhìn sắc mặt cấp trên, hùa theo sở thích người ta, quản giáo tự mình thêm ghi chú, đầy ngươi La Cường vết thương cũ chồng vết thương mới nên xếp bệnh án vào loại “phạm nhân già, yếu, bệnh nặng, tàn tật”, điều từ nhà xưởng đến nhà ăn công tác, nhờ họa được phúc.
Ở nhà ăn rửa nồi nấu cơm là công việc phạm nhân muốn làm nhất, không cần lao động bên ngoài, chỉ lo một ngày ba bữa cơm, công việc nhàn hạ, điểm chấm công nhiều, quan trọng nhất chính là còn có thể ăn vụng!
Có người tiêu tiền đút lót trưởng nhà giam và đội trưởng, cũng không tranh được việc này. Bản thân La Cường còn không vui, bố đang tuổi tráng niên, sinh long hoạt hổ, 40 tuổi sao có thể làm mấy việc dễ như chơi của đám nhãi con 20 tuổi, dáng vẻ uy mãnh này của bố giống già yếu, bệnh tàn tật lắm sao?!
Sau khi điều La Cường đến nơi này, hai người càng tiện hẹn hò hơn.
Ban ngày La Cường nấu cơm cho tập thể phạm nhân, khoai tây hầm thịt bò hoặc là bí đao nấu thịt viên, một nồi hầm tùm lum, không để bụng nhiều, chờ đến khi buổi tối đêm khuya tĩnh lặng lại cùng Thiệu Quân hai người ở bên nhau, bỏ tâm suy nghĩ hầm một nồi nhỏ cho Thiệu Quân.
Trên bếp bốc khói trắng, trán La Cường lấm tấm mồ hôi.
Hắn dùng một cái nồi đất nấu canh xương heo hầm khoai từ cho Thiệu Quân, bổ huyết bổ khí, đang thong thả ung dung bóc vỏ tôm làm xíu mại.
Với loại người nóng tính như La Cường, trước mắt đây như trở thành một người khác, hắn chưa từng lòng dạ thảnh thơi kiên nhẫn hầu hạ ai như vậy.
Ở nhà hắn cũng rất ít xuống bếp làm đồ ăn, trong nhà có La Tam mà. La Cường muốn ăn gì thì cứ gác chéo chân trực tiếp gọi món ăn, có người tung ta tung tăng vào bếp làm cho hắn, La Chiến lại sẽ vui vẻ khoe tài lấy lòng anh trai.
Lần này đến phiên Thiệu Quân, nhàn nhã ngồi trên bàn nhỏ, ngậm thuốc lá, bắt chéo chân, cẳng chân còn lắc qua lắc lại.
Mí mắt La Cường không thèm nâng lên, nói: “Em ngồi yên đi, miệng vết thương không đau à?”
Thiệu Quân hừ nói: “Đã không đau từ lâu rồi, chắc cũng sắp lành hẳn.”
La Cường cười nhạo nói: “Hừ, trên bụng có một đường chỉ dài, chắc đẹp lắm nhỉ?”
Thiệu Quân liếc xéo: “Cút, anh cũng có dây chỉ đấy! Anh còn chê tôi khó coi?”
La Cường lạnh lùng nói: “Về sau đừng bị thương nữa, em muốn đánh ai, em cứ nói tôi, tôi đánh giúp em. Tay nhỏ chân nhỏ thế kia, đã không cứng còn muốn thể hiện.”
Thiệu Quân đang muốn phản bác, La Cường tiến lên, một tay chống lên bàn bên cạnh sườn của y, một tay lấy thuốc trong miệng y, ấn tắt, khuôn mặt trầm trầm nhìn y.
La Cường: “Sau này cai thuốc.”
Thiệu Quân: “Quan tâm nhiều vậy à?”
Bàn tay to của La Cường với vào quần áo Thiệu Quân, tinh tế sờ soạng, vân tay thô ráp chạm đến vết sẹo còn thô ráp hơn, vết sẹo rất dài, gập ghềnh.
La Cường không xốc áo lên xem vết sẹo lớn kia có hình dạng thế nào, mà bao trùm bàn tay cực nóng lên, để đó thật lâu, mặt vùi vào cổ Thiệu Quân ……
Mùi từ canh xương hầm tỏa ra, trong căn phòng nhỏ sau bếp không ngừng truyền đến tiếng thở dốc áp lực, cùng tiếng vang phát ra từ môi lưỡi mút mát quấn quít.
La Cường mặc áo trắng đeo tạp dề, cả người màu trắng, chỉ có khuôn mặt, cổ và cánh tay lộ ra bên ngoài, hiện ra màu đồng thiết xinh đẹp, làm Thiệu Quân nhìn đến đỏ mắt. Xa cách rồi gặp lại, y thậm chí có thể thấy sự thôi thúc tình dục khuất phục trước sự cám dỗ của một người đàn ông đầy thô lỗ và dã tính như vậy!
Hai người mới gặp đã vừa ôm vừa hôn, tuốt cho nhau một chút, phóng thích một lần, sau đó ngồi song song ở trên mặt đất nhà bếp, bốn cái chân đan xen vắt ngang trên sàn nhà.
Thiệu Quân thở hổn hển, lẩm bẩm: “Sao anh không mạnh thêm một chút, sao không ra sức thêm tí nữa?”
La Cường: “Nhỡ chạm vào miệng vết thương của em.”
Thiệu Quân: “Anh không mạnh tôi không thoải mái.”
Thật ra y muốn nói, anh không đè cả người lên người tôi, tôi không đủ thoải mái…… nhưng sao y lại chịu cho La Cường dày vò mình?
Tròng mắt Thiệu Quân xoay chuyển, trong lòng nghĩ không được, đá một chân vào La Cường, dùng ánh mắt ý bảo.
La Cường lé mắt: “Làm gì?”
Thiệu Quân thực không biết xấu hổ mà ưỡn ưỡn hông, mở đai lưng kéo khóa quần xuống, quần lót bó sát người phác họa ra hình dạng bé Tam Gia hùng vĩ xinh đẹp phía dưới: “Cứng nữa rồi…… Sao giờ?”
La Cường hừ lạnh nói: “Con mẹ nó thiếu chịch thật đấy.”
Thiệu Quân tiếp tục dùng ánh mắt ánh mắt mờ ám nhìn nhìn, không ngừng ý bảo: “Tới đi…… muốn anh.”
La Cường giả ngu, cố ý nghe không hiểu: “Tới gì?”
Thiệu Quân cương đến khó chịu, Tam Gia trẻ trung khoẻ mạnh, nghẹn hai tháng không trút ra, đầy đầu đều là nỗi nhớ thương La Cường, mang theo giọng điệu làm nũng của trẻ con: “Anh tới hay không?…… Anh không tới, cố ý không cho tôi thoải mái, sau này tôi không tìm anh chơi nữa.”
La Cường nhìn chằm chằm y: “Không tìm tôi thì em tìm ai? Tìm tên cảnh sát họ Trâu kia à?!”
Thiệu Quân lắc lắc đầu, không nói lời nào.
La Cường phun ra từ trong lỗ mũi một hơi thở cực kì ghen tuông, nhịn sau một lúc lâu, đột nhiên bùng nổ, quát: “Cái tên đàn anh đại học của em, tên Trâu Vân Giai gì gì đó, lấm la lấm lét…… Em nói thật với tôi, thằng đó đã liếm cho em chưa?!”
Thiệu Quân giương mắt nhìn đôi mày đen mắt đẹp của anh chàng đẹp trai đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt lạnh như băng, cánh tay từ dưới nách vặn ngược về sau, thậm chí ngay trước đó còn không cần quay đầu lại nhìn, chiêu thức chính xác tinh chuẩn nhắm đúng mục tiêu không chút sai lầm, bắt được ngay tại trận.
Thiệu Quân dùng sức tránh một chút, thấp giọng nói: “Anh……anh bóp tôi làm gì? Buông ra!”
Trình Vũ dùng ánh mắt như hợp kim Titan, lạnh lùng quét toàn thân từ trên xuống dưới của Thiệu Quân: “Cậu lấy đồ của tôi.”
Thiệu Quân mặt không đổi sắc tim không đập, tròng mắt trợn trừng, đúng lý hợp tình mà hỏi lại: “Ai lấy đồ của anh?”
“Cậu lấy.”
Mắt Trình Vũ không chớp lấy một cái, mặt không biểu cảm mà lấy túi giấy kraft đang kẹp giữa ngón tay Thiệu Quân: “Của tôi.”
Mắt Thiệu Quân liều chết nhìn chằm chằm túi giấy kia, hàm trên cắn môi dưới, giãy giụa, bực đến không chịu nổi.
Y chỉ nhìn thấy mấy chữ rồng bay phượng múa “La Chiến” cùng “Khám hậu môn trực tràng”, còn chưa kịp xem kỹ. Vốn y muốn lặng lẽ lật xem một lần, sau đó sẽ nhét trở lại sau mông Trình Vũ, thần không biết quỷ không hay. Trong lòng Thiệu Quân vẫn luôn chán ghét tình nghĩa thân thiết khắng khít mờ ám của hai anh em La Cường và La Chiến, thường xuyên lấy chuyện này ghen tuông với La Cường, nóng nảy lên lại ầm ĩ, hôm nay tóm được cơ hội bắt lấy điểm yếu của La Chiến, còn bắt được cả đôi thông dâm, trong lòng sao có thể không có chút tính toán nhỏ? Nếu y mà lấy được chứng cứ, tương lai bị La Tam vượt mặt thì vẫn còn có cái để chèn ép đối phương!
Nhưng mà Trình Vũ trước mặt Thiệu Quân, lại là người thế nào?
Cảnh sát Trình thường trực truy quét mười sáu ngõ nhỏ trong phạm vi 8km ở Thập Sát Hải, kiểm tra tuần tra đã ngần ấy năm. Một số tuyến đường xe buýt ở khu vực lân cận 118 và 124 đều là địa bàn của cậu, kỹ thuật kinh nghiệm phản đòn thuộc loại nhất, đôi mắt anh tuấn chỉ cần hơi hơi đảo qua xe buýt thì sẽ phân biệt ngay được đó là dân lương thiện hay là phường trộm cướp. Nếu Trình Vũ còn không bắt được người lấy đồ ngay sau mông mình thì cảnh hàm trên vai chỉ xem như miếng dán trắng, tốt xấu gì thì cũng cao hơn công tử Thiệu Tam một bậc đấy!
Hơn nữa, tờ bệnh án và chẩn đoán bệnh trong túi giấy kraft này, Trình Vũ sao có thể không biết xấu hổ để người khác cầm đi xem?
Da mặt Trình Vũ này hơi mỏng, căng da đầu khiêng La Chiến tới bệnh viện khâu cúc hoa đã là cực hạn của cậu, cũng vì La Chiến bị thương. Do hiểu lầm La Chiến lăng nhăng với người khác mà hấp diêm La Chiến ngay tại nhà, ức hiếp người ta, lại còn làm cúc người ta bị xé rách nghiêm trọng. Khi nãy Trình Vũ mới vừa cầm túi khám bệnh trong tay mà giống như cầm cục than, cầm lên đặt xuống thế nào cũng không được, quả thực muốn xé ra thành từng mảnh rồi đốt thành tro, ai cũng không thể nhìn thấy! Về sau sẽ không thể để xảy ra chuyện thế này, không bắt nạt La Chiến nữa……
Thiệu Quân cố hết sức tránh khỏi bàn tay Trình Vũ, âm thầm vặn vẹo cổ tay bị bóp đau, trong lòng có chút thất vọng. Kỹ thuật Thiệu Tam Gia đây không bằng người ta, nhưng mặt mũi không thể không có, y nghiêng đầu, hừ lạnh nói: “Xin lỗi, tôi cầm nhầm.”
Trình Vũ nâng mi nhìn y, trong lòng nghe mỗi một chữ đều không tin, búng búng lên mặt túi giấy: “Ở trong túi người khác rồi mà còn cầm nhầm? Túi của cậu hay của tôi? Cậu muốn làm gì? Người ở đâu?”
Giọng điệu Trình Vũ lạnh băng, lại cực kì có sức uy hiếp, cũng là thói quen ngày thường đi khắp hang cùng ngõ hẻm bắt tội phạm hiện hành, thẩm vấn phạm nhân, mở miệng nói với ai đều nói mấy câu như vậy, lúc đầu La Chiến cũng thực sự không quen với kịch bản của Trình Vũ, khiến cảnh sát Tiểu Trình mất hết cả mặt mũi.
Thiệu Quân vốn dĩ đuối lý, mất mặt, tức giận nói: “Ý anh là gì? Anh cho rằng tôi là trộm à?…… Anh nhìn tôi giống trộm lắm sao?!”
Trình Vũ nghiêm túc nói: “Cậu ở đơn vị nào, là lần đầu vi phạm sao? Lấy chứng minh thư và thẻ công tác cho tôi xem.”
Thiệu Tam Gia tự xưng là khuôn mặt tuấn tú 365 độ không góc chết nam nữ già trẻ đều phải ngã gục, nhưng ở trong mắt Trình Vũ lại chỉ là một cái mũi hai con mắt, hơn nữa còn là đôi mắt không đoan chính, hai tròng mắt tung tăng nhảy nhót loạn xạ khắp nơi, cơ bản đều có nét giống với mấy thằng nhóc ăn trộm!
Thiệu Quân bị anh đẹp trai mặt lạnh ép đến góc tường, đi cũng không đi được, ăn trộm gà không thành còn thực sự ném bản thân mình vào rắc rối, dưới tình thế cấp bách, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên mấy phần ngạo mạn: “Bỏ cái tay anh ra. Tôi là cảnh sát chìm, không có mặc đồng phục, trông anh…… Giống người bị tình nghi, vừa rồi tôi chấp hành công vụ hiểu lầm anh thôi. Anh tránh ra, đừng làm chậm trễ tôi làm việc.”
Nếu Thiệu Quân không nói câu này, Trình Vũ chỉ hỏi hai câu rồi chắc chắn sẽ thả y đi, xem như y mới vi phạm lần đầu không phải kẻ cắp chuyên nghiệp, theo như điều lệ trị an mà phê bình giáo dục vài câu, vốn cũng không tính toán tạm giam người này.
Nhưng Thiệu Quân nói như vậy, Trình Vũ sao có thể thả y đi?
Mấy năm nay, trường hợp lừa tiền dưới danh nghĩa của các quan chức hoặc cơ quan công an, trường học, bệnh viện, văn phòng đường phố và các cơ quan công cộng khác đã xảy ra mấy lần. Gần đây chi cục mới đưa ra văn bản, yêu cầu nghiêm khắc điều tra, đôi mắt khôn khéo của Trình Vũ lập tức nheo lại: “Cậu là cảnh sát chìm? Có thẻ cảnh sát không? Móc ra tôi xem.”
Thiệu Quân nóng nảy: “Anh dựa vào cái gì mà điều tra tôi? Anh là ai chứ?”
Trình Vũ quay đầu: “Cùng tôi đến đồn công an một chuyến, đến đồn công an rồi cậu từ từ thú nhận với cảnh sát đi.”
Khóe miệng Thiệu Quân thẳng băng, quyết định thật nhanh, giải quyết nhanh chóng, móc từ trong túi quần ra thẻ cảnh sát, “chiu” một tiếng dứt khoát đưa ra.
Lông mày Trình Vũ khẽ nâng, liếc mắt một cái là nhận ra thẻ cảnh sát của người này thì ra lại là thật, cảnh ti cấp 2, giấy chứng nhận có dấu chạm nổi của tư pháp, không phải giả mạo.
Trong lòng Thiệu Tam Gia bắt đầu khó chịu, ngoại hình đối phương có thoải mái dễ nhìn đến đâu thì y cũng chịu không nổi, hôm nay thật sự là quá mất mặt mũi rồi!
Thiệu Quân không thể nhịn được nữa nói: “Có thể nhường đường được không, tôi được đi chưa đây?”
Trình Vũ lại đánh giá y từ trên xuống dưới một phen, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh bỗng nhiên nở rộ ra một thoáng kinh hồng sáng rọi, nụ cười đẹp đẽ đến mê người, khiến Thiệu Quân cũng nhìn đến sửng sốt, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt……
Trình Vũ cũng móc thẻ chứng nhận từ trong túi áo ra, “chiu” đến sáng ngời, miệng lưỡi không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thật trùng hợp, tôi cũng là cảnh sát chìm, hôm nay cũng tới bệnh viện làm nhiệm vụ, hiểu lầm, thật sự ngại quá.”
Thiệu Quân: “……?!”
Cảnh sát Tiểu Thiệu dùng đôi mắt anh tuấn trừng thẳng cảnh sát Tiểu Trình, tròng mắt sắp rớt ra đến nơi, lúc này toàn bộ cảm xúc ảo não tức giận lại khó chịu phức tạp đều nảy lên cổ họng, thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu vào mặt Trình Vũ!
Thiệu Quân từng đi qua Five Stars nơi mà năm đó anh em nhà họ La kinh doanh trai bao, bởi vậy chỉ cho rằng đối phương chắc giống như Tiểu Thang Viên, Tiểu Ma Hoa đứng đường bán mông, nên hoàn toàn không đặt người này vào mắt. Y dùng đầu ngón chân tính kế cũng không thể tính nổi, trước mắt y lại là nhân vật không bình thường, hiện giờ cậu ta là đội trưởng tinh anh của đội điều tra tội phạm đồn cảnh sát Hậu Hải kiêm tổ trưởng đội truy quét tệ nạn, năm trước vừa mới vinh dự được phong làm điển hình gương mẫu thăng chức lên cảnh ti cấp 1 Trình Vũ!
Trong lòng Thiệu Quân thầm mắng tôi chịch chết cả nhà La lão nhị anh, con mẹ nó anh là tên khốn, cả nhà anh đều khốn kiếp cho nên mới sinh ra thằng La Tam khốn kiếp kia, con mẹ nó không biết anh ta dùng thủ đoạn nào mà hãm hại lừa gạt được thằng nhóc còn đẹp hơn cả ông nội đây! Hơn nữa còn có ra thẻ cảnh sát sáng bóng còn là thẻ chính quy nữa chứ, hơn nữa cấp cảnh hàm còn hơn tôi một bậc, Tam Gia tốt nghiệp đứng thứ hai toàn khoa còn lại còn là khoa chuyên nghiệp chính quy đấy nhá?! Người này muốn bắt tôi đến đồn công an, còn chặn đường bắt nạt tôi, đụng mặt khó chịu không nể mặt ông nội đây!!!
Ít ra thì ngày hôm đó Thiệu Tam Gia cũng không mặt dày đến ôm chầm kề vai sát cánh với Trình Vũ một phen mà nói thì ra là đồng nghiệp à, trùng hợp ghê, người quen cả, hay tôi và anh đi uống chén trà tán gẫu đi nha?
Thuận tiện lại tâm sự về hai tên khốn nhà họ La kia, cái động ở mông thằng nhãi La Chiến kia có thể cắm vừa một bó hoa là kiệt tác của anh à? Anh thật trâu bò quá đi mất!
……
Mặt Thiệu Quân đỏ lên, dưới sự soi mói pha chút cười nhạo của Trình Vũ, ôm cái bụng nhỏ bị thương, uất ức chạy đi.
Thiệu Quân chạy, xong việc mới nhớ tới gì đó, rõ ràng là y vô tội, y đâu có làm chuyện gì xấu đâu, người làm chuyện xấu còn chịch La Chiến ra nông nỗi như vậy chính là tên cảnh sát mặc thường phục kia mà? Vậy mà còn để đối phương cười thẳng vào mặt y như thế, dựa vào cái gì chứ?
Khi đó Trình Vũ hờ hững nhìn bóng dáng cậu nhóc Thiệu Tam xoắn eo thon chạy, nhún vai, hoàn toàn không để ý chuyện này, đi qua là quên.
Thật ra Trình Vũ sẽ không ngờ được, sau này cậu ta còn gặp lại vị đồng nghiệp này, hơn nữa mấy chục năm của nửa đời sau, cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy cậu Thiệu Tam không dễ đối phó này……
****
Thiệu Tam Gia quay về nhà tù Thanh Hà, là một chuyện lớn ở khu nhà giam số 3. Bất luận là người hết sức nhớ thương ngóng trông y trở về, hay là người còn sợ hãi hận y trong lòng ước gì người này vĩnh viễn đừng trở về, cũng đều chính mắt nhìn thấy Thiệu Quân mặc đồng phục, mặc thật hẳn hoi chỉnh tề, hai huân chương được treo trên một bên ngực lóe chói mù mắt dưới ánh mặt trời, lưng quần vẫn cứ buông lỏng, sau hông hơi hơi lắc lư, phóng khoáng tự do đi lại.
Hai vị ông lớn ngày nhớ đêm mong về nhau, chạm mặt ở nhà ăn khu nhà giam.
Lúc ấy vết thương La Cường đã khỏi hẳn, trở lại nhà tù tiếp nhận điều tra. Tổ công tác Viện kiểm sát thẩm vấn hắn vài lần, La Cường được Thiệu Quân nói cho tình báo nội bộ, đương nhiên là luôn đinh ninh rằng Đàm Long chết là do ngộ thương.
Hắn chỉ nảy lòng tham lúc nguy hiểm, vì giúp cảnh sát Thiệu chắn cái băng ghế nặng kia, sau đó là cướp hung khí làm người khác bị thương và mạnh mẽ ném nó vào trên tường vỡ tan tành. Là bản thân Đàm thiếu gia xui xẻo, ngã vào trong đống lộn xộn rồi bị hung khí đâm trúng điểm yếu.
Nhà họ Đàm và phía nhà tù vì trận này mà kiện tụng cãi cọ hơn hai tháng trời, hơn nữa bối cảnh đặc thù của Thiệu Tam Gia, thế lực của quân khu và công an còn lớn hơn của Đàm Ngũ Gia, dù nhà họ Đàm ầm ĩ hết mức, viện kiểm sát cũng thấy không đáng lập án. Tổ điều tra Viện kiểm sát cuối cùng xác định Đàm thiếu gia vì “kích động đánh nhau, tấn công thô bạo cảnh sát và tự gây ra thương tích dẫn đến tự chuốc họa vào mình”, mấu chốt là ở hai chữ “tự gây thương tích” này, La lão nhị lập tức được tẩy trắng thoát khỏi tội danh giết người.
Mà La Cường được định là vì “thấy việc nghĩa hăng hái ra tay cứu người mà vô ý ngộ thương bạn cùng tù”, bị xử lý theo quy định nhà giam theo tội tham dự đánh nhau ẩu đả, phạt điểm công rồi nhốt một tuần thì thả ra, bình yên vô sự.
Cũng bởi vì Cố lão tướng quân có nói thêm mấy câu thưởng thức như cố ý như vô tình, trong quan trường người phía dưới nhìn sắc mặt cấp trên, hùa theo sở thích người ta, quản giáo tự mình thêm ghi chú, đầy ngươi La Cường vết thương cũ chồng vết thương mới nên xếp bệnh án vào loại “phạm nhân già, yếu, bệnh nặng, tàn tật”, điều từ nhà xưởng đến nhà ăn công tác, nhờ họa được phúc.
Ở nhà ăn rửa nồi nấu cơm là công việc phạm nhân muốn làm nhất, không cần lao động bên ngoài, chỉ lo một ngày ba bữa cơm, công việc nhàn hạ, điểm chấm công nhiều, quan trọng nhất chính là còn có thể ăn vụng!
Có người tiêu tiền đút lót trưởng nhà giam và đội trưởng, cũng không tranh được việc này. Bản thân La Cường còn không vui, bố đang tuổi tráng niên, sinh long hoạt hổ, 40 tuổi sao có thể làm mấy việc dễ như chơi của đám nhãi con 20 tuổi, dáng vẻ uy mãnh này của bố giống già yếu, bệnh tàn tật lắm sao?!
Sau khi điều La Cường đến nơi này, hai người càng tiện hẹn hò hơn.
Ban ngày La Cường nấu cơm cho tập thể phạm nhân, khoai tây hầm thịt bò hoặc là bí đao nấu thịt viên, một nồi hầm tùm lum, không để bụng nhiều, chờ đến khi buổi tối đêm khuya tĩnh lặng lại cùng Thiệu Quân hai người ở bên nhau, bỏ tâm suy nghĩ hầm một nồi nhỏ cho Thiệu Quân.
Trên bếp bốc khói trắng, trán La Cường lấm tấm mồ hôi.
Hắn dùng một cái nồi đất nấu canh xương heo hầm khoai từ cho Thiệu Quân, bổ huyết bổ khí, đang thong thả ung dung bóc vỏ tôm làm xíu mại.
Với loại người nóng tính như La Cường, trước mắt đây như trở thành một người khác, hắn chưa từng lòng dạ thảnh thơi kiên nhẫn hầu hạ ai như vậy.
Ở nhà hắn cũng rất ít xuống bếp làm đồ ăn, trong nhà có La Tam mà. La Cường muốn ăn gì thì cứ gác chéo chân trực tiếp gọi món ăn, có người tung ta tung tăng vào bếp làm cho hắn, La Chiến lại sẽ vui vẻ khoe tài lấy lòng anh trai.
Lần này đến phiên Thiệu Quân, nhàn nhã ngồi trên bàn nhỏ, ngậm thuốc lá, bắt chéo chân, cẳng chân còn lắc qua lắc lại.
Mí mắt La Cường không thèm nâng lên, nói: “Em ngồi yên đi, miệng vết thương không đau à?”
Thiệu Quân hừ nói: “Đã không đau từ lâu rồi, chắc cũng sắp lành hẳn.”
La Cường cười nhạo nói: “Hừ, trên bụng có một đường chỉ dài, chắc đẹp lắm nhỉ?”
Thiệu Quân liếc xéo: “Cút, anh cũng có dây chỉ đấy! Anh còn chê tôi khó coi?”
La Cường lạnh lùng nói: “Về sau đừng bị thương nữa, em muốn đánh ai, em cứ nói tôi, tôi đánh giúp em. Tay nhỏ chân nhỏ thế kia, đã không cứng còn muốn thể hiện.”
Thiệu Quân đang muốn phản bác, La Cường tiến lên, một tay chống lên bàn bên cạnh sườn của y, một tay lấy thuốc trong miệng y, ấn tắt, khuôn mặt trầm trầm nhìn y.
La Cường: “Sau này cai thuốc.”
Thiệu Quân: “Quan tâm nhiều vậy à?”
Bàn tay to của La Cường với vào quần áo Thiệu Quân, tinh tế sờ soạng, vân tay thô ráp chạm đến vết sẹo còn thô ráp hơn, vết sẹo rất dài, gập ghềnh.
La Cường không xốc áo lên xem vết sẹo lớn kia có hình dạng thế nào, mà bao trùm bàn tay cực nóng lên, để đó thật lâu, mặt vùi vào cổ Thiệu Quân ……
Mùi từ canh xương hầm tỏa ra, trong căn phòng nhỏ sau bếp không ngừng truyền đến tiếng thở dốc áp lực, cùng tiếng vang phát ra từ môi lưỡi mút mát quấn quít.
La Cường mặc áo trắng đeo tạp dề, cả người màu trắng, chỉ có khuôn mặt, cổ và cánh tay lộ ra bên ngoài, hiện ra màu đồng thiết xinh đẹp, làm Thiệu Quân nhìn đến đỏ mắt. Xa cách rồi gặp lại, y thậm chí có thể thấy sự thôi thúc tình dục khuất phục trước sự cám dỗ của một người đàn ông đầy thô lỗ và dã tính như vậy!
Hai người mới gặp đã vừa ôm vừa hôn, tuốt cho nhau một chút, phóng thích một lần, sau đó ngồi song song ở trên mặt đất nhà bếp, bốn cái chân đan xen vắt ngang trên sàn nhà.
Thiệu Quân thở hổn hển, lẩm bẩm: “Sao anh không mạnh thêm một chút, sao không ra sức thêm tí nữa?”
La Cường: “Nhỡ chạm vào miệng vết thương của em.”
Thiệu Quân: “Anh không mạnh tôi không thoải mái.”
Thật ra y muốn nói, anh không đè cả người lên người tôi, tôi không đủ thoải mái…… nhưng sao y lại chịu cho La Cường dày vò mình?
Tròng mắt Thiệu Quân xoay chuyển, trong lòng nghĩ không được, đá một chân vào La Cường, dùng ánh mắt ý bảo.
La Cường lé mắt: “Làm gì?”
Thiệu Quân thực không biết xấu hổ mà ưỡn ưỡn hông, mở đai lưng kéo khóa quần xuống, quần lót bó sát người phác họa ra hình dạng bé Tam Gia hùng vĩ xinh đẹp phía dưới: “Cứng nữa rồi…… Sao giờ?”
La Cường hừ lạnh nói: “Con mẹ nó thiếu chịch thật đấy.”
Thiệu Quân tiếp tục dùng ánh mắt ánh mắt mờ ám nhìn nhìn, không ngừng ý bảo: “Tới đi…… muốn anh.”
La Cường giả ngu, cố ý nghe không hiểu: “Tới gì?”
Thiệu Quân cương đến khó chịu, Tam Gia trẻ trung khoẻ mạnh, nghẹn hai tháng không trút ra, đầy đầu đều là nỗi nhớ thương La Cường, mang theo giọng điệu làm nũng của trẻ con: “Anh tới hay không?…… Anh không tới, cố ý không cho tôi thoải mái, sau này tôi không tìm anh chơi nữa.”
La Cường nhìn chằm chằm y: “Không tìm tôi thì em tìm ai? Tìm tên cảnh sát họ Trâu kia à?!”
Thiệu Quân lắc lắc đầu, không nói lời nào.
La Cường phun ra từ trong lỗ mũi một hơi thở cực kì ghen tuông, nhịn sau một lúc lâu, đột nhiên bùng nổ, quát: “Cái tên đàn anh đại học của em, tên Trâu Vân Giai gì gì đó, lấm la lấm lét…… Em nói thật với tôi, thằng đó đã liếm cho em chưa?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất