Tội Phạm

Chương 64: BA CON ĐÁNH CƯỢC!

Trước Sau
Thiệu Quân rất có hứng thú mà nhìn dáng vẻ La Cường nổi bão ghen tuông, trong lòng đột nhiên liền kiêu ngạo, đắc ý, cảm giác kia giống như chim khổng tước run rẩy mở đuôi ra vậy, người trước mắt này y như con sư tử táo bạo trừng đôi mắt đỏ như máu, chảy nước miếng, nhìn y phát ra tiếng kêu gào lưu luyến.

Thiệu Quân lấy đầu gối thọc chân La Cường: “Đến mức này sao? Chua thế?”

Đôi mắt La Cường híp lại, oán hận nói: “Rốt cuộc là có liếm không?”

Thiệu Quân nhe răng cười hai tiếng, không muốn nói dối, vì thế ăn ngay nói thật: “Chuyện này trước kia, khi đó tôi còn chưa quen biết anh mà, anh…… anh ta không thoải mái bằng anh.”

La Cường lạnh mặt, cực lực áp chế bi thương do tiếc hận bản thân đã tới chậm không phải là người đầu tiên, sinh ra ghen tỵ mãnh liệt, hừ lạnh nói: “Bố chưa từng liếm thứ kia cho người thứ hai đâu.”

Thiệu Quân vội vàng đưa miệng qua, dùng sức hôn lên trên mặt La Cường một cái, nói to: “Làm cho tôi thêm lần nữa đi……”

La Cường lạnh lùng nói: “Không làm! Chỉ một lần thôi, sau này có muốn cũng không làm! Em đi mà tìm họ Trâu liếm cho em đi!”

Nghe giọng điệu La Cường lúc này là thấy lửa dấm cháy hừng hực, Thiệu Quân càng thêm cảm thấy buồn cười, bụng co quắp, vết thương cũng vì cười nên đau, sao có thể bỏ qua cho người này?

Y gần như là nửa nằm sấp nửa nhào đến người La Cường, cái chân dài cuốn lấy La Cường, kéo lấy cổ áo người này, hết sức lay động, chơi xấu, lại cứ muốn. Cả hai người cứ như lập tức đều quay lại tuổi hai mươi thanh xuân, một người tám tuổi, một người mười tám, cãi nhau ầm ĩ, lăn lộn thành một đoàn.

Cánh tay La Cường phải vừa giật lại vừa né tránh Thiệu Quân không biết xấu hổ đang gặm loạn: “Không tới, bố không làm nữa!…… Thằng đó liếm không bằng tôi thì em đi luyện cho nó đi! Em bắt nó luyện tập nhiều vào!”

Thiệu Quân chẳng hề để ý: “Tôi đâu định cho người khác có cơ hội luyện tập. Lão Nhị à, Tam Gia thích anh, chỉ có anh thôi đó.”

La Cường mắng: “Ông nội nhà em, trước kia cũng làm với mấy thằng khác rồi?”

Mí mắt xinh đẹp của Thiệu Quân nhấc lên, không chút nào sợ con sư tử La Cường, đúng lý hợp tình mà nói: “Tôi nhất định không nhiều ‘’điểm tâm’’ bằng anh đâu, anh không phục?”

“Bằng không tôi đặt lên so sánh nhé? Nếu như tôi tính là một bình thì anh cũng là một xe rồi!”

La Cường không đề cập tới những chuyện rách nát này, Thiệu Quân cũng không chủ động nói. La Cường không dám nhắc tới mấy người Tiểu Thang Viên với Tiểu Ma Hoa nữa, Thiệu Quân đương nhiên sẽ không ngu đến nỗi đi chủ động nhận tội, kỳ thật ông nội đây đã sớm dạo qua cái động vịt anh mở năm đó rồi, ông đây cũng từng chính mắt thấy “điểm tâm nhỏ” anh từng dạy dỗ, tôi còn đặt hàng người của anh rồi đấy!……

La Cường không còn lời gì để nói, mắt trừng người, Thiệu Quân vội vàng đưa mặt lên, lại hôn một cái, cười nham nhở, nhỏ giọng nói: “Mọi người khác đều không bằng anh……tôi cảm thấy chuyện trên giường này thuần túy là dựa vào thiên phú, có đôi khi thể trạng cùng tuổi nhau, cũng không liên quan quá lớn, thiên phú mới quan trọng, đầu lưỡi còn dài hơn cả bọn họ nữa! Thật đấy!”

La Cường phun một ngụm nước miếng ra!

Một người có tính tình lạnh nhạt khó chịu cỡ nào lại bị nhóc Thiệu Tam dụ dỗ, khuôn mặt ánh đồng lạnh lùng từ từ lộ ra thêm một tầng đỏ bừng.

La Cường véo cắn mặt người kia, kéo đầu Thiệu Quân vào trong lồng ngực, cắn y, gặm y, dùng cái lưỡi dài rắn chắc liếm y……

Ngoài miệng nói là một lần cuối cùng, không bao giờ làm nữa, nhưng La Cường không lay chuyển được nhóc con chơi xấu muốn ăn kẹo, trong lòng dù sao vẫn cưng chiều nhãi con này, đêm đó vẫn làm cho Thiệu Quân, hầu hạ cho bé Tam Gia ở dưới thoải mái dễ chịu.

Thiệu Quân ngửa mặt dựa trên mặt đất nhà bếp, hai khuỷu tay đè trên người, nhìn La Cường nằm ở trên người y tinh tế mà hôn, liếm liếm, lựa ý hùa theo y, lấy lòng y, làm y thoải mái đến cả người sướng rân, xương hông cứ một lần lại một lần mà hướng lên miệng La Cường.

La Cường sợ nhóc con này hưng phấn lên thì phóng túng vô độ, lại kéo theo cả vết thương trên eo của y. Hai cánh tay như sắt của hắn ra sức nâng eo Thiệu Quân, bàn tay xoa bóp cái mông, để giúp đối phương tăng khoái cảm kích thích khi cao triều. Khi Thiệu Quân phun trào thì rên lên, giọng mũi đè nén “ưm”, “ưm”, đỏ mặt xoay sang một bên cọ cọ, run rẩy. La Cường dùng ngón tay thô to ma sát dương vật đang sưng cứng, chậm rãi kéo dài tốc độ bắn tinh, làm cho Thiệu Quân bắn chừng hơn một phút, bắn xong cả người xụi lơ trên mặt đất không thể động đậy, thất thần thở hổn hển……

Thiệu Quân luôn mang dáng vẻ sôi nổi, thật sự cho dù là ai cũng không chịu nổi, khi La Cường ôm người này lên hôn môi, thoáng nhìn cái mông đang run của Thiệu Quân, cũng đã nhịn không được, muốn cưỡi lên, muốn thọc vào, trong nháy mắt muốn xâm nhập vào Thiệu Quân, đổ ập vào thủy triều ấm áp và vui sướng……

La Cường nằm trên người Thiệu Quân, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, khàn giọng nói: “Thật sự bố rất muốn chịch em.”

Thiệu Quân hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trầm mặc, không giống bạch tuộc vui sướng bám lấy người ta nói “được”, cũng không từ chối.

La Cường chỉ dùng một câu này, không cần chạm vào y, đã gần như lại làm y muốn cứng, cả người phát run……

La Cường ngậm lấy mũi Thiệu Quân hôn hôn: “Thôi.”

Thiệu Quân: “……”

Sao lại thôi?!

Đáy mắt La Cường có chút đỏ lên, khó chịu, cúi đầu khoa tay múa chân một chút, ý bảo Thiệu Quân: “Khoảng cách từ mông em đến vết mổ này có xa lắm không?”

Thiệu Quân: “…… Thì sao?”

La Cường lại đối chiếu với thứ mỗi lần cương cứng lại chắc nịch sung sức với hai tay: “Thứ đồ chơi này của bố dài như vậy, nếu đi vào, có thể thọc trực tiếp đến đường chỉ của em, thật vất vả mới lành lại được, nếu thật sự chọc em bị nứt ra thì phải làm sao?”

Thiệu Quân: “……”

Thiệu Quân hoàn toàn không thể hiểu nỗi khổ của La Cường, không bắt lấy trọng điểm, hai mắt thất thần, lẩm bẩm hừ nói: “Thứ đồ kia của anh, lúc cứng lên thật sự có thể dài như vậy à……”

La Cường hết sức áp chế thật lâu, mới nhịn xuống cơn xúc động bạo ngược trong thân thể.

Trên bụng bánh bao có vết mổ lớn, lộ ra từ phía dưới áo sơmi, làn da yếu ớt hiện ra màu hồng nhạt. La Cường cảm thấy nếu hắn không quan tâm mà thọc vào bên trong mông của bánh bao, vị trí kia, cái chiều dài kia, thật sự có thể lập tức thọc đến miệng vết thương, tựa như vũ khí sắc bén xuyên thấu thân thể, thọc từ trong bụng Thiệu Quân ra……

La Cường giúp Thiệu Quân giải quyết xong hậu quả, lau chùi sạch sẽ, mặc lại quần, lại đút cho người này ăn một nồi xíu mại và canh xương heo mới nấu, đút đến no căng, bụng béo tròn béo trục.

Thiệu Quân xoa cái bụng, biểu cảm cực kỳ thỏa mãn, gác chân ngồi ở chỗ đó, trong lòng thích La Cường đến không chịu được, thịt đầu quả tim co rút. Trong xương cốt La lão nhị, quả thực như hai con người khác hẳn với bề ngoài, người khác chạm vào bên ngoài La Cường sẽ thấy lớp trang bị mang độc mang gai, chỉ có bản thân y sờ đến là người này mềm mại tinh tế từ trong ruột, cũng chỉ có một mình y, biết một La Cường như vậy.

La Cường chính là người của Thiệu Tam Gia, đời này sẽ không rời bỏ.



La Cường lẳng lặng nhìn Thiệu Quân, nhìn nhìn mãi không chớp mắt trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Bánh bao, chuyển công tác đi.”

Sau khi Thiệu Quân ăn no thỏa mãn dục vọng thì mí mắt mệt rã rời: “Hử?”

La Cường nói: “Tôi nói là, sau này em đổi đơn vị đi, đừng làm ở nhà tù nữa, được không?”

Thiệu Quân hừ nói: “Đừng nói lung tung.”

La Cường: “Tôi không nói lung tung, nói thật, đừng làm cho bố cả ngày phải lo lắng cho em.”

Thiệu Quân chậm rãi nhíu mày, khó chịu nói: “Anh muốn tôi với anh tách nhau ra sao?”

“Không muốn.”

Ánh mắt La Cường vẫn thật bình tĩnh, vươn tay, mu bàn tay cọ cọ mặt nhóc Thiệu Tam. Mấy ngày nay hắn đã vì chuyện này mà suy nghĩ rất lâu: “Bố không muốn tách ra với em. Em đổi chỗ khác, đến cơ quan nào đó trong thành phố tìm một công việc nhàn hạ, hoặc là dứt khoát đừng làm cảnh sát nữa. Sau này lâu lâu đến chơi, còn có thể thường xuyên thăm tôi mấy lần. Nếu em còn kiên trì chịu đựng ở nơi quỷ quái này, cứng rắn chống đỡ, tôi sợ không được mấy năm, em sẽ chà đạp thân thể mình hỏng mất, tất cả đều bị huỷ hoại, sau này bố không còn gặp lại em được nữa.”

Thiệu Quân giương mắt nhìn người kia, sau một lúc lâu, nghểnh cổ hung hăng hôn La Cường một cái, giọng nói kiên định: “Anh yên tâm, tôi sẽ không đi đâu hết.”

Trong lòng La Cường cũng đã tính toán, lần này nhóc Thiệu Tam bị trọng thương như vậy, với tình hình trong nhà y, cục trưởng Thiệu còn có ông ngoại, có thể thoải mái để Thiệu Quân về Thanh Hà, tiếp tục trôi nổi trong nhà tù hay sao?

Thiệu Quốc Cương đương nhiên không muốn thả con trai đi, lại còn muốn giúp Thiệu Quân được điều đến bộ tư pháp, làm cái chức quan nhàn tản, đi làm cùng một chỗ với con gái nhà họ Đào, thân thiết lâu dài, người trẻ tuổi ở chung một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ ra cảm tình.

Thiệu Quốc Cương vì chuyện này, ở bệnh viện cũng đã nói với con trai bốn năm lần.

Trong xương cốt Thiệu Quân cũng không phải người vô tâm vô phổi, ba y nói những lời này, y thật sự có thể thờ ơ sao? Ông ngoại xem y như tâm can bảo bối mà yêu thương, người đã 80 tuổi, cả ngày chạy đến bệnh viện, tận tình khuyên bảo, dỗ dành, trong lòng Thiệu Quân không có mâu thuẫn, không áy náy, không rối rắm gì hết sao?

Y cũng đã từng dao động, rồi lại luyến tiếc việc phải rời bỏ La Cường.

La Cường khuyên y: “Thiệu Quốc Cương vì muốn tốt cho em, đừng lấy cái sai của người khác hành hạ mình, đày ải bản thân đến cái nơi thế này, không đáng.”

Thiệu Quân lạnh lùng nói: “Tôi ngả bài với ba tôi rồi.”

La Cường nhướng mày: “Trong tay em có chiêu gì?”

Mặt Thiệu Quân hiện lên biểu cảm trào phúng: “Tôi nói với ông ấy, nếu ông ấy có thể phá được vụ án năm đó, trả lại tình cảm ông ấy nợ mẹ tôi thì tôi sẽ trở về với ông ấy.”

La Cường: “……”

Thiệu Quân: “Nhưng tôi nghi ngờ ba tôi nhúng tay vào vụ án này, ba tôi nói ông ấy không biết, không liên quan đến ông ấy, được thôi, ông ấy không phải đường đường là cục trưởng Cục Công An sao, không phải ông ấy phân việc trong nội bộ sao, chẳng nhẽ ông ấy lại làm một cục trưởng già vô dụng? Khi nào ông ấy phá được vụ án, cho mẹ tôi một công bằng, tôi sẽ nghe lời ông ấy nói, chuyển công tác, trở về với ông ấy!”

Khi Thiệu Quân ở bệnh viện, rốt cuộc y và ba y cũng nói ra hết tất cả.

Cục trưởng Thiệu đối với thái độ Thiệu Quân hùng hổ doạ người chất vấn thì vô cùng khiếp sợ bực bội, đương nhiên là thề thốt phủ nhận, ông không liên quan đến cái chết của họ Tần năm đó, cũng không có thuê ai giết người.

Thiệu Quân hỏi, nhưng ba có động cơ giết người, ba giải thích thế nào?

Lúc ấy sắc mặt Thiệu Quốc Cương xanh mét, tức giận đến không nói nên lời, có thế nào cũng không ngờ được, ngần ấy năm qua, ở trong mắt của con trai ông, ông lại chính là tên tội phạm giết người!

Thiệu Quốc Cương phẫn nộ nói: “Quân Quân, con đang cố ý phân cao thấp với ba sao? Không phá được vụ án, con mẹ nó con liền không nhận ông đây là ba con sao?!”

Quả thực Thiệu Quân y như tính của ba y: “Ba nói không phải ba làm, vậy ngài nói xem là ai làm? Ba, khi nào ba bắt được hung thủ thì cho con nhìn một cái, con sẽ tin ngài.”

Mẹ Thiệu Quân chết đi, xác thật là mấy năm nay giữa hai cha con bọn họ không cách nào để loại bỏ khúc mắc. Cố Hiểu Ảnh là liên hệ giữa hai cha con ruột thịt, người này không có, trong lòng hai bên ai có thể dễ chịu? Hai năm gần đây Thiệu Quốc Cương mới cưới vợ kế, có gia đình mới, nhưng trong lòng thật sự thoải mái sao?

Cục trưởng Thiệu không chủ động nói ra chuyện năm đó, một là hoàn toàn không ngờ ngày đó con trai lại chính mắt thấy, hai là không muốn phá vỡ vết sẹo này, sợ Quân Quân thương tâm khổ sở, chuyện xưa có thể không nhắc tới thì không nhắc tới, dù sao người cũng không còn sống để trở về.

Thiệu Quốc Cương đương nhiên cũng sẽ không biết, khi con của ông mười mấy tuổi, cái đoạn thanh xuân phản nghịch, đã từng phải trải qua sự giãy giụa hoang mang đến mức nào. Khi đó Thiệu Quân cả ngày không trở về nhà, tránh né người nhà, đi cùng với bạn bè anh em, ngủ ở nhà Sở thiếu gia, đi chơi đêm với Thẩm thiếu gia, dạo sàn nhảy hộp đêm, một đám nhóc choai choai ở tuổi thanh xuân xao động bất an, thực sự cứ làm bậy làm bạ lăn lộn như vậy suốt nhiều năm, thẳng đến khi vào đại học mới ai đi đường nấy, rơi vào quỹ đạo chuẩn.

Khi đó Thiệu Quân đi ra ngoài tìm anh em ăn chơi, ghế sau xe thường xuyên chở bạn học Đào San San của y, đây cũng là vấn đề về “mặt mũi”, “phô trương” trong giới bạn bè của đám con trai. Người khác đều chở theo con gái, Thiệu Quân sao có thể không chở, vậy không phải sẽ bị khó coi chê cười sao? Thậm chí Thiệu Quân rất nhiều đêm không về nhà, cố ý để ba y biết y và Đào San San ở cùng nhau, cố ý chọc giận người lớn, làm ba y sốt ruột nổi giận…… Không rõ là loại phản nghịch tâm lý gì, liều mạng dùng cách thức khó chịu này chứng minh sự tồn tại của bản thân, dùng cách tổn thương người thân để trả thù cho những tổn thương mà bản thân mình phải chịu ……

Kết quả chính là hiện giờ, cục trưởng Thiệu còn nhớ thương việc hai đứa trẻ không hiểu chuyện chơi đùa một chỗ năm đó, bắt đầu tác hợp cho Thiệu Quân và con gái nhà họ Đào, cho rằng giữa hai đứa nhỏ này thật sự tồn tại tình cảm thanh mai trúc mã.

Đêm đó La Cường vuốt ve đầu Thiệu Quân, một bàn tay to bao trùm đỉnh đầu, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm toàn bộ phần đầu của Thiệu Quân.

Hai người yên lặng nhìn chăm chú đối phương, La Cường phảng phất vô tình, lại xác nhận một lần nữa: “Em bảo đảm với ba em, nếu ông ta có thể phá án, bắt được hung thủ năm đó, em sẽ rời khỏi Thanh Hà, sống cuộc sống người bình thường, phải không?”

Thiệu Quân khinh thường hừ một câu: “Tôi bảo đảm như vậy, chính là biết thế nào ông ấy cũng không phá được vụ án, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

La Cường khàn giọng nói: “Sao em biết không được?”

Thiệu Quân nói: “Đã qua bao nhiêu năm rồi? Có video bằng chứng không? Có mẫu máu không? Có chứng cứ DNA không? Năm ấy trong con ngõ nhỏ đó cũng chẳng có cameras, dấu vết để lại gì đó cũng không được lưu lại, công an phá án kiểu gì? Hơn nữa, vừa nhìn là biết người đó là người trên giang hồ, chuyên làm những việc này, làm rất nhanh nhẹn, không để lại dấu vết. Vụ án đã qua mười mấy năm, ba tôi có là thầm thám thì ông ấy cũng chẳng lật lại được, cũng sẽ không được người ta chấp nhận.”

“Lão Nhị, tôi đã lớn như vậy rồi, trong lòng tôi hiểu rõ. Ba tôi không thể ép tôi, tôi sẽ không rời khỏi nơi này.”

Nói ra vụ án năm đó, thật ra là sau này lui một bước, buông ra nửa cửa, cũng là kế hoãn binh, Thiệu Quân biết bản thân không có cách nào rời khỏi La Cường.

Y và La Cường chạm môi nhau, hết sức đưa ra nuốt vào, hôn thật sâu, mặt dán mặt, hít thở mùi vị của đối phương, dây dưa khắc vào tận xương tủy ……



****

Thiệu Tam Gia trở về Thành Hà chưa được mấy ngày, rất nhanh đã thành khách quen của bệnh viện khu nhà giam, gần như mỗi cuối tuần đều đến khám bác sĩ.

Phần lớn nguyên nhân là thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, sức đề kháng yếu, dễ mệt nhọc. Phần nhỏ nguyên nhân…… Cũng là có chút buông thả dục vọng quá độ, hai ba ngày đều cùng La Cường ở phòng bếp nhỏ làm chuyện ấy, buổi tối xả xong, ngày hôm sau lại eo đau chân mỏi, trực ban ở nhà xưởng cũng không đứng được, chỉ có thể ngồi, vết mổ trên bụng không quá thoải mái.

La Cường âm thầm nhìn ở trong mắt, hụt hẫng.

May mắn ngày đó ở trong phòng bếp, không nhất thời xúc động làm chuyện đó, nếu không thật sự có thể làm cho Bánh bao nằm thẳng tại chỗ phải dùng cáng nâng đến bệnh viện.

Thiệu Quân như vậy, La Cường có thể không đau lòng?

Ngoại trừ mỗi đêm hắn làm bữa ăn khuya cho Thiệu Quân, làm đồ ăn tẩm bổ, hắn còn có thể làm cái gì?

Tính nết nhóc con này rất nóng nảy. Y cảm thấy phải nên làm chuyện này, y sẽ chấp nhận liều chết, dù là phải đi trên một con đường đen tối, trừ khi thân thể lăn lộn đến nỗi gãy xương tàn phế, y sẽ không cam lòng……

Bên này La Cường vướng bận nhóc Thiệu Tam, hắn lại không biết, bên ngoài nhà tù đã ầm ĩ.

Thằng ba nhà hắn bên kia cũng không gặp may, tiệm lẩu xém chút bị người ta đập nát, bảy đến tám chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh mang hương vị Bắc Kinh bị kẻ thù của hai anh em ném phân và buộc phải tạm ngừng hoạt động..

Sáng tinh mơ, nhân viên và mấy thằng em dưới quyền toàn công ty La Chiến, cầm giẻ lau nhà và bàn chải, lau chùi cửa của cửa hàng, chà cửa kính, rửa sạch phân. Ra tù nhiều ngày rồi, phải làm người trong sạch, mở cửa hàng làm ăn đàng hoàn, thật là giữa ban ngày trời nắng lại gặp phải tai họa bất ngờ, tiệm cơm bị phá sao có thể tiếp tục mở cửa làm ăn?

La Chiến gọi điện thoại vào tù, âm thầm đút lót cho đội trưởng quản giao khu nhà giam số 3, muốn chen ngang lịch thăm tù.

Giọng mũi Thiệu Quân ở trong điện thoại dày đặc, giọng điệu cố ý lạnh lùng: “Tôi nói này La Tam, hai tháng trước không phải anh mới vừa thăm tù sao, sao giờ anh còn muốn đến? La Cường ở chỗ này sinh hoạt cải tạo rất tốt, có tôi trông giữ anh ta, không cần anh cứ hai ba ngày lại đến thăm như vậy.”

Thiệu Tam Gia nghĩ thầm, thăm cái gì mà thăm? Anh đòi thăm cái gì mà thăm?!

Thật là anh em tình thâm, định tới thị sát xem ông nội đây có hầu hạ chăm sóc anh trai anh cho tốt không à?

La Chiến nói, anh có chuyện quan trọng, phải hỏi anh trai mình.

Thiệu Quân không chịu nổi thì nổi nóng lên, không chút khách khí mà dò hỏi tới cùng: “Có gì quan trọng, anh nói với tôi trước đi, tôi nghe xong sẽ chuyển lời cho anh hai anh, anh không cần tới.”

Giọng điệu La Chiến tha thiết mang theo thành khẩn: “Xin lỗi, đồng chí đội trưởng, gây thêm phiền phức cho ngài. Thiệt tình mong ngài giúp tôi tới thăm chuyến này, tôi cũng biết mỗi quý mới có thể thăm một lần nhưng lần này là trong nhà có việc gấp cần bàn bạc, nếu không thì cũng không dám làm phiền ngài, giúp đỡ một chút có được không?”

Thiệu Quân: “…… Trong nhà có việc gấp à?”

Giọng điệu La Tam khách khí lại vội vàng, khiến Thiệu Quân không cách nào từ chối người này.

Ngày trước Thiệu Quân ngẫu nhiên gặp được anh ta một chuyến ở bệnh viện kia, với tính tình của y sao có thể không nói ra? Một mình y vừa ngồi xổm dưới góc tường gặm bánh bao trắng do chính tay La Cường hấp, vừa lén vui vẻ, sau khi vui vẻ mấy ngày thì nói với La Cường.

La Cường khẽ nâng lông mày đậm, kinh ngạc nói: “Em thấy người thật?”

Thiệu Quân ngồi xếp bằng ở trên ghế, trong miệng nhai bữa ăn khuya, hứng thú bừng bừng mà khoa tay múa chân: “Không chỉ là thấy một đâu nhé, mà là hai người lớn thật luôn! Tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay, nhất định sẽ không sai, em trai anh có bạn trai.”

La Cường hỏi: “Người như nào, hình dạng ra sao?”

Thiệu Quân đảo đôi mắt đào hoa suy nghĩ nửa ngày hình dung mặt mày anh tuấn của Trình Vũ trong mắt y thế nào, trong đầu xẹt qua các loại từ miêu tả như muôn hình vạn trạng thiên kiều bá mị, cuối cùng quy kết thành một câu: “Trông cũng được…… Dù sao về sau cũng không thể để cho anh nhìn thấy!”

Mặt La Cường lộ vẻ khinh thường, thằng ba kia chắc chỉ quen biết mấy nhóc con mà thôi, trước kia cũng không phải chưa từng làm qua mấy đứa tạp nham, còn có thể có người ba đầu sáu tay sao?

Dáng dấp có thể hơn được Tiểu Quân sao? Tiểu Quân của bố, toàn thân từ trong ra ngoài đều tuyệt không thể tả……

Thiệu Quân âm thầm đánh giá La Cường, chậm rãi lộ ra vẻ bí hiểm: “Mà này, Lão Nhị, theo lý thuyết, bề ngoài La Chiến nhà các anh trông rất to lớn, dáng người cường tráng, giơ tay nhấc chân cũng giống một người đàn ông thực thụ, hơn nữa lớn lên trông rất giống anh, y như một khuôn đúc ra, nhưng sao mà anh ta…… ở phương diện…… lại chịu nhường thế?”

La Cường khó hiểu: “Thằng ba nhường cái gì?”

Thiệu Quân nhỏ giọng nói: “Tôi nói là trên giường ấy, nhường cái cảm giác đặc biệt kịch liệt, bạo lực, rất sảng khoái ấy?”

La Cường hừ từ trong lỗ mũi ra một tiếng: “Thằng ba nhà chúng tôi sao lại chịu nhường được, mà sao em biết?”

Thiệu Quân thật sự nhịn không nổi, mở miệng thả mấy câu, âm điệu mang theo một hai phần vô sỉ vui sướng hưng phấn khi người gặp họa vậy.

La Cường mất nửa ngày chưa hoàn hồn, hai mắt trừng lớn y như quả lục lạc, hoàn toàn không tin: “Nói hươu nói vượn, thằng ba nhà chúng tôi là ai? Nó làm người ta thì được? Mẹ nó ai dám làm em trai tôi?!”

Thiệu Quân cười xấu xa, duỗi tay xoa bóp mặt La Cường, trong đầu đem khuôn mặt hai anh em giống nhau từ từ hợp lại, tưởng tượng có một ngày La Cường cũng ai oán nâng mông nằm trên giường……

Thiệu Quân: “Ái chà, Lão Nhị, anh thì sao nà?”

La Cường: “Tôi cái gì?”

Thiệu Quân gặm mặt La Cường một cái, thương lượng: “Cái miệng dưới kia của anh có được hay không?”

“Tôi nói với anh này, thật ra tôi cũng được……”

La Cường bỗng nhiên trừng Thiệu Quân, tròng mắt bốc hỏa, hung tợn nghiến răng, mắng: “Con mẹ nhà em, mơ cũng đừng mơ! Thằng nào dám đụng đến thằng ba nhà tôi, chọc mông nó đau như thế, chờ bố đi ra ngoài, không thọc nó thành cái rỗ thì bố đây đổi họ bố thành họ của nó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau