Chương 65: KHỞI BINH HỎI TỘI
La Cường cùng Đàm Long đánh một trận xong, vết thương bên ngoài và bên trong rất nhanh đã lành lại, chỗ sau bả vai trước kia bị đinh sắt đâm vào đã trở thành một vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi. Thiệu Quân khi đó cho rằng, tên La Tam nghe nói anh mình bị thương, vội vàng không chờ nổi mà chạy tới trấn an thương xót anh trai.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa trên sân chơi khá dịu nhẹ, Thiệu Quân ló đầu ra ngoài cửa hiên, ngoắc ngoắc tay về phía người nào đó: “3709, lại đây báo cáo.”
La Cường dùng một tay nhẹ nhàng ném bóng vào rổ, lông mi dày bị che phủ bởi ánh nắng mặt trời hiện lên một tầng lông xù xù vàng vàng, vầng trán sáng lên một ánh hào quang dễ chịu.
Hai người rất có ăn ý tới gần, khóe mắt đề phòng tầm mắt nhìn tới từ bốn phía xung quanh, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ vào nhau, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Khóe miệng La Cường nở lên ý cười: “Thằng ba lại nhớ bố rồi.”
Thiệu Quân khinh thường bĩu môi: “Mở cửa hàng rồi còn chưa hài lòng, thiếu một đống nợ nên mới đến nhờ anh chìa tay giúp đỡ chứ gì?”
La Cường tự hào nói: “Thằng ba nhà chúng tôi mở cửa hàng kinh doanh, có thể còn chưa có kinh nghiệm, làm một ông chủ lớn, đứng đầu trong thành phố, sao nó có thể chìa tay nhờ bố?”
Có một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng thăm hỏi gia đình, đó là phòng giám sát, lúc nào cũng có người đặc biệt theo dõi hành vi cử chỉ nói chuyện của hai bên.
Thiệu Quân thần không biết quỷ không hay lẻn vào phòng giám sát, phóng khoáng đi đến vỗ bả vai đồng nghiệp: “Xuyên Tử, bận à? Đã ăn cơm chưa?”
Cảnh sát nhỏ đeo tai nghe đang bận điều chỉnh âm lượng video. Thiệu Quân lấp lửng hai ba câu, “Cậu đi ăn đi tôi nghe giúp cậu cho”, rồi đuổi đồng nghiệp đi.
Hai anh em họ La ngồi trong phòng nói chuyện qua tấm kính, Thiệu Quân nghe trộm qua tai nghe ở phòng bên cạnh.
Nét mặt của hai anh em giống hệt nhau nhưng quần áo khí chất lại hoàn toàn khác biệt. La Cường mặc đồng phục tù, đầu trọc nghiêm nghị, đôi mắt trầm tĩnh mang theo sự u ám bẩm sinh, miệng phì phèo khói thuốc. Về phần ông chủ La Chiến, có thể nói đã ba ngày không gặp, không ai dám nhìn anh ta, tóc cắt ngắn, đôi mắt sáng như đá hắc diện thạch, tự tin, râu tóc được sửa sang lại gọn gàng, quần áo của anh ta chỉnh tề sáng sủa rất đẹp trai.
La Chiến thông minh có năng lực, ra tay hào phóng, có mối quan hệ tốt. Mấy năm gần đây, anh ta được hưởng lợi từ sự bao che của cảnh sát Tiểu Trình và sự che chở của các quý nhân khác. Từ lâu anh ta đã không còn cảm thấy khốn quẫn chán nản như khi ở trong tù, không còn chỉ được che chở bởi đôi cánh của anh trai nữa, bên dưới là đàn gà con yếu ớt không chịu nổi.
Tình anh em sâu nặng, huyết thống thân thiết, nhưng đường đời dường như đã từ từ chia xa, giờ mỗi người đi một lối riêng, mỗi người đều có người cần quan tâm.
Thiệu Quân không ngờ hôm đó lão Nhị và La Tam chỉ nói chuyện với nhau vài câu mà đã suýt đỏ mặt căng thẳng bắt đầu cãi nhau.
La Chiến cũng nghe tin anh trai mình giết người trong tù, lên cả vụ kiện nên lo lắng sốt ruột chạy vào xem.
La Chiến hỏi: “Anh, bây giờ anh thế nào rồi? Anh đào hố họ Đàm, không bị thương chỗ nào chứ?”
La Cường bất khuất nói: “Chú nghĩ anh chú là ai? Nhãi ranh kia có thể làm anh bị thương hay sao?”
La Chiến ngơ ngác hỏi: “Anh không sao chứ?……Anh không có chuyện gì làm à sao lại đi đánh chết người?”
Hốc mắt La Chiến nóng rực, chịu đựng một lúc lâu, nhưng vẫn thẳng tính rõ ràng. Từ nhỏ đã thân nhất với anh hai, ở trước mặt anh hai khóc lóc làm nũng, từ trước đến nay luôn không nhịn được. La Chiến nói: “Anh à, anh làm gì cũng được, chỉ là … anh ở trong tù hô mưa gọi gió, đánh nhau đến nỗi bầu trời đen kịt. Còn em thì sao? Anh ở bên trong đánh nhau sảng khoái, còn em ở bên ngoài giải quyết hậu quả cho anh, lo cho anh, anh đánh nhau, em mất tiền, mất tiệm!”
La Cường đột nhiên cúi mặt xuống, lông mày cứng lại, lạnh lùng nói:“Thằng ba, chú nói vậy là có ý gì, bố đây làm liên lụy đến chú sao?”
La Chiến:”Anh, không phải anh không biết, tên nhãi con Đàm Long đó chính là người thế nào, nhà cậu ta là người bình thường sao? Anh đánh chết Đàm Long, Đàm Ngũ Gia kia có thể cam lòng mà buông tha cho anh hay sao??? ”
La Chiến nói lời này, trong lòng cảm thấy tủi thân, hai mắt đỏ bừng:” Em đã ra tù ngần ấy năm, mỗi ngày đều phải dậy sớm, kinh doanh được như vậy cũng không dễ dàng. Em muốn hòa hợp tốt với cuộc sống bên ngoài, chờ tương lai sau này anh ra ngoài rồi có thể sống một cuộc sống tốt, muốn cả nhà chúng ta không phải hối hận khi nhìn thấy người mình coi trọng, để người ta nói mình là một tên khốn sống tạm bợ ăn cơm tù qua ngày, em ở trước mặt cha mẹ vợ cũng có thể đứng thẳng thắt lưng sống như một con người! ”
“Nhưng anh à, anh đừng gây phiền phức cho gia đình của chúng ta nữa được không? Hồi đó dù là núi đao hay biển lửa, hai chúng ta cũng cùng nhau đi đến nửa đời người. Từ nay về sau, anh em chúng ta sẽ thay đổi con đường. Đừng đánh nhau hay giết chóc nữa, hãy đi một con đường trong sạch sống một cuộc sống bình yên ổn định như một người bình thường. Có được không?”
La Cường không nghĩ tới thằng ba nhà hắn lại đến trách móc oán giận hắn, bị sốc nặng, nghẹn ức không nói nên lời.
Ông chủ La trước mặt đã không còn là thằng nhóc La của năm đó nữa. Còn La Cường có là La Cường của năm đó nữa hay không?
Ở chuyện này hai anh em không hiểu được nhau, suy cho cùng, La Cường chính là người khó tính, mọi chuyện đều để trong lòng, không muốn nói cho người khác, nên La Chiến hoàn toàn không biết một chuỗi ẩn tình phía sau cuộc ân oán của La Cường và Đàm thiếu gia, càng không biết đến sự tồn tại quan trọng của nhóc Thiệu Tam. La Chiến không hiểu được rốt cuộc là tại sao anh trai mình lại giết Đàm Long, là vì ai, càng không biết trong lòng La Cường đang vướng bận hình ảnh của một tâm can bảo bối, trên bụng có một vết sẹo không bao giờ khép lại, thù không báo này thì còn là đàn ông sao?
Đối với La Cường, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn thích một người.
Về phần đối với La Chiến, anh ta cũng trân trọng người kia bằng mọi cách có thể.
Chỉ có một con đường tăm tối trước mặt La Cường, cho dù bản thân tắm trong máu, dù vết thương chồng chất, hắn cũng sẽ liều chết mà bảo vệ cho sự an toàn của Thiệu Quân.
Còn trước mặt La Chiến chỉ có một con đường bạch đạo, cũng chỉ có cách này mới có thể tác thành mối quan hệ của anh ta với Trình Vũ. Trong những năm qua, anh ta đã thay đổi suy nghĩ, thay đổi quá khứ của mình, làm việc chăm chỉ kiên trì. Anh là vì ai? Anh ta có sẵn sàng liên lụy làm tổn thương Trình Vũ vì quá khứ của mình không? Sao có thể để cho Trình Vũ lại vì khuyết điểm của anh ta mà phế đi một cánh tay nữa?!
Trong lòng La Chiến nghĩ đến vết thương của Trình Vũ, công việc của Trình Vũ, những đau đớn không thể bù đắp mà Trình Vũ đã phải chịu đựng vì anh ta, mắt anh ta ươn ướt dùng lòng bàn tay hung hăng lau mặt một cái.
La Chiến nói: “Anh à, anh đừng trách em thay đổi. Em thật sự không muốn lăn lộn trên đường đời như trước đây nữa. Hiện tại em đã có người yêu và gia đình rồi. Vợ em suốt ngày lo lắng cho em. Em không dám nói cho cậu ấy biết, không muốn cho cậu ấy biết chuyện phiền lòng này. Sau này anh đừng dính đến những chuyện đó nữa. Anh nghe em một lần thôi, được không anh?”
Đáy mắt La Cường đỏ hoe, lạnh lùng nói: “Người nhà của chú là ai? Nói cho bố đây biết, có năng lực gì?”
La Chiến bĩu môi: “Em nói, anh đừng giận em.”
La Cường: “Con mẹ chú chứ, có nói hay không?!”
La Chiến: “…… Năm đó ở con đường trên núi Duyên Khánh, người đó đã cứu em một mạng.”
La Cường khiếp sợ: “……”
Cổ họng La Chiến có chút nghẹn: “Anh, đừng trách em, sau này cũng đừng làm khó cậu ấy. Nếu không phải nhờ cậu ấy thì sẽ không có em trai anh bây giờ. Anh sẽ không thấy được con người em hôm nay.”
Hàm răng La Cường cắn đầu lọc tàn thuốc, đốm lửa cháy sém vào khóe miệng đến đau nhức, nắm chặt hai tay vịn ghế dựa đến trắng bệch……
Sau một lúc lâu, La Cường đột nhiên bùng nổ, tức giận nói: “Chỉ vì một người như vậy mà chú chạy tới đây oán trách bố sao?!”
“Nếu không có cậu ta, sẽ không có chú? Bây giờ ở cùng cậu ta, con mẹ nó thằng nhãi chú dám không cần đến anh mày nữa! Người trong mắt chú, trong lòng chú, còn đủ chỗ cho bố mày nữa không?! ”
La Cường nghẹn trong cổ họng nửa sau câu nói của mình, dù gì hắn cũng không thể hét lên trước vô số cặp mắt xung quanh mình. Con sói con của hắn cùng với tên cảnh sát kia, còn để tên đó chịch trên giường. Mày không dám chịch lại thì lại chạy ra đây ăn hiếp anh mày, mày thật có gan đấy con!
Thiệu Quân đang ở trong phòng giám sát nghe trộm, nghe được vấn đề người tình của La Chiến, vốn còn định từ từ nghe chuyện phiếm, nhưng lúc này không thể nhịn được nữa.
Thiệu Quân trực tiếp bật loa lên, xuyên qua một bức tường, hét lên từ micro: “Hai người bên 3709, các anh la hét cái gì? Chuyện lớn như thế nào mà không thể bàn bạc hòa bình, không thể từ từ nói ra sao?”
Lão Nhị và La Tam bị hét tên, từ trong tiềm thức đồng thời ngẩng đầu, căm tức nhìn lên, nhìn chằm chằm vào cái loa trong góc.
La Cường lập tức liền nghe ra đó là giọng của Thiệu Quân, Tam bánh bao đang nghe lén……
Hai mắt La Chiến đỏ hoe, hạ giọng nói: “Anh, em luôn chưa nói rõ cho anh biết, việc đánh lén xe áp giải năm đó là do ai làm. ”
La Cường xanh cả mặt: “……”
La Chiến: “Vậy hoàn toàn không bất ngờ, đúng không? Anh à, trong lòng anh biết rõ nhất, anh biết ai đã làm, anh biết tại sao phải không!?”
La Cường: “…… Chú trách anh sao?”
La Chiến: “Cậu ấy vì em mà bị hủy mất một cánh tay, em đau lòng cho cậu ấy, anh, em không trách anh, không phải do anh, đó là lỗi của em, em có lỗi với cậu ấy……”
La Cường tức giận đến cả người run rẩy, khàn khàn như chảy máu: “Thằng ba, chú đang chỉ mong người bị gãy cánh tay đó là tôi?”
La Chiến bĩu môi, dùng sức lắc đầu: “Không phải, em ước gì người mất cánh tay đó là em.”
Tròng mắt La Cường đỏ thẫm, da mặt đột nhiên như phát đau, từ kẽ răng chậm rãi vứt ra một câu.
“Bố mày phí công sức ra nuôi chú mười lăm năm, nuôi ra thứ không gan không phổi vong ân bội nghĩa, nuôi ra một con sói xa lạ!!!!!”
Đại ca thế giới ngầm La lão nhị đã tung hoành ở giang hồ nhiều năm như vậy, không ai dám đối mặt nói chuyện với hắn, hết lần này đến lần khác người có gan đó lại là em trai mình, đâm vào chỗ mềm mại dễ gây đau đớn nhất của hắn.
Hơn nữa, cú thọc này của La Chiến khiến La Cường không thể nói một lời phản bác nào.
Trong vụ án xe áp giải năm đó, xe La Chiến bị lật, cảnh sát Trình đã trả giá bằng cánh tay của mình để cứu La Chiến. Sau đó La Cường xâu chuỗi các manh mối lại, cũng biết mọi thứ đều do anh ta tự gây họa cho mình, mắc vào nguy hiểm chết người.
La Chiến chôn sâu mặt vào cánh tay, đôi mắt đỏ hoe mà nói, anh, em xin lỗi, mẹ nó chứ em thật sự rất hối hận, tại sao trước kia không làm một con người tốt, sao em lại trở nên khốn nạn như vậy……
Từ chữ một, từng câu, đều là sự hối hận, như một nhát dao đâm vào ngực La Cường.
Đúng vậy, chính là hắn năm đó đã đưa La Tam còn đang tuổi thiếu niên chưa tốt nghiệp trung học, bắt cóc ra khỏi nhà, nắm trong tay dưới sự kiểm soát của mình, mang theo em trai của mình lăn lộn trên giang hồ, ham mê sắc đẹp chó ngựa, mỗi buổi xa hoa đồi trụy. Năm đó cũng là hắn, chinh chiến uống máu, giết người không chớp mắt để tranh đoạt danh lợi, hắn nắm trong tay bao nhiêu nợ máu? Chính từng cuộc giao dịch vô hình này đã khiến La lão nhị được chia phần trong sóng gió đẫm máu của các cuộc đấu tranh chính trị cấp trên. Chính quyền và thế giới ngầm lợi dụng nhau để rửa tiền trong các ngân hàng tư nhân, giao dịch chợ đen. Lấy hợp đồng thu hồi đất từ trong nội bộ tòa án và thành ủy, chỉ cần bỏ vốn mấy triệu đã lấy được mảnh đất trị giá hàng trăm triệu đô la, kiếm lời, nhanh chóng làm giàu, giàu có chỉ trong một sớm một chiều…..
La Cường không dự đoán được có một ngày, em trai mà hắn quan tâm nhất sẽ chạy đến hét lên trước mặt hắn, nói vụ tai nạn xe kia hoàn toàn không phải là một tai nạn ngoài ý muốn, anh là người biết rõ nhất vì sao lại xảy ra những chuyện này.
Tất nhiên hắn cũng không ngờ vào ngày đó, Thiệu Quân mà hắn yêu nhất lại rơi nước mắt trước mặt hắn, nói mẹ tôi đã nhảy lầu, nhà tôi bị hủy hoại. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó.
Hai sự việc trăm sông đổ về một biển, hắn chỉ là con tốt trong bàn cờ kẻ khác, làm nghề buôn súng liếm máu. Vì tiền, chia lợi ích, sẽ hại người. Sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác hại, nhưng hắn không bao giờ muốn làm tổn thương em trai bên cạnh mình, thương tổn những người trân quý bên cạnh hắn.
Thiệu Quân lạnh mặt đi ra từ phòng bên cạnh, lúc này người nghe lén cũng nhịn không được nữa.
Thiệu Tam Gia trước sau như một muốn bảo vệ đàn con, lại đau lòng thay cho La Cường, làm sao có thể chịu đựng La Cường bị uất ức trước mắt y?
Thiệu Quân kéo thấp vành mũ xuống, không muốn lộ mặt, giơ tay chỉ vào ai đó không có mấy thiện cảm: “La Tam, anh nói xong chuyện nhà chưa? Hôm nay tâm trạng anh trai của anh không tốt, đừng làm cho anh ta cảm thấy khó chịu, được không?”
La Cường quay đầu lại thì bị ánh mắt Thiệu Quân làm cho nhói đau, đột nhiên nói: “Cảnh sát Thiệu, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu có thể đi ra ngoài.”
Thiệu Quân sửng sốt, đây là sao? Tôi đang đứng về phía anh, che chở cho anh đó!
Giọng La Cường cứng nhắc, thấp giọng nói: “Cảnh sát Thiệu, đây là việc riêng nhà chúng tôi, cậu đừng nhúng tay vào, được không? Cậu đi ra ngoài đi.”
Thiệu Quân tức giận đến mức muốn vung tay cho tên đầu gấu này một chưởng, đá chết người này! Tôi tốt xấu gì cũng nhìn ra được người nào trong nhà của anh đó nha.
La Cường nhìn bóng lưng Thiệu Quân nín thở, quay đầu bỏ đi. Trên thực tế, hắn sợ đứa em trai vô tâm của mình nói đến chuyện không hay, Thiệu Quân sẽ mất cảnh giác nghe theo, thời điểm không có chuẩn bị tâm lý, biết tất cả sự thật chân tướng……
Mình thế nào cũng được, gánh nổi tất cả, dù cho trời sập sóng gió ngập trời kéo đến cũng không để ý, La Cường chỉ sợ Thiệu Quân không thể chấp nhận được.
La Chiến bởi vì mối quan hệ quấn quít với Trình Vũ mà trút hết ra với anh trai một trận, vài ngày sau xong việc hết rồi mới hối hận.
Anh trai và anh ta như khúc xương, gãy còn nối gân lại được, từ nhỏ được anh trai cho ăn uống, từ khi còn là một thiếu niên đã sát cánh bên nhau chiến đấu trên giang hồ, vào sinh ra tử. Tình cảm hun đúc trong đó đã thật sâu sắc, không phải cãi cọ mấy câu là có thể cắt đứt quan hệ.
Anh em là anh em, người yêu là người yêu. Dù có người yêu thì tình anh em cũng không vì thế mà suy giảm dù chỉ một chút. Dù là trong lòng của La lão nhị hay tấm lòng của thằng ba, trên thực tế đều giống nhau, nhưng mỗi người đều có tính khí thái độ khác nhau khi thể hiện ra ngoài.
Nói đến cùng, anh ta không phải là con sói con vô tâm mà anh trai anh ta nói. Nếu như La Chiến biết toàn bộ câu chuyện, biết cảnh sát trẻ đang nghe trộm bên cạnh, còn chạy ra chỉ vào anh ta hỏi là ai, liệu ngày đó anh ta còn có thái độ đó sao? Nói không chừng không cần anh trai ra lệnh, La Chiến sẽ tự mình cầm dao đi tới tông cửa nhà họ Đàm mà quát: Họ Đàm kia, hại anh trai của tao còn dám hại đến bảo bối của anh tao sao?!
Ở trong lòng La Chiến, anh ta vẫn coi La Cường là anh trai mình như trước đây, là La lão nhị trên giang hồ người gặp người sợ, giết người cướp của, tàn nhẫn máu lạnh, không có chút tính người nào.
Bản thân La Chiến không còn như năm đó, đã thay đổi bản thân. Anh ta chỉ không biết rằng anh trai mình không còn là người như vậy nữa.
La Cường cũng đã biết quan tâm đối xử với một người, trái tim hắn đã dịu lại, mềm mại và cũng biết đau.
La Chiến xấu hổ vì đã chạy đến chửi mắng anh trai mình, vì vậy anh ta gửi một đống đồ đến Thanh Hà, tất cả những thứ mà anh trai của anh ta thích ăn, thích chơi, thực ra thì muốn cúi đầu xin lỗi La Cường, tặng quà, dùng đuôi đong đưa, nhỏ bé xòa đuôi làm nũng, chọc giận sư tử rồi lại đút cho một quả táo ngọt, nhẹ nhàng vuốt lông.
Bên kia, anh ta cũng chuẩn bị một phong bao đỏ lớn để làm tang lễ, trên dưới hơn một trăm vạn tệ để gửi tang đến nhà họ Đàm. Bất kể hai bên đúng hay sai, nhưng Đàm thiếu gia, con trai duy nhất của nhà họ Đàm đã chết vì số mệnh, theo quy củ nhà họ La, bỏ tiền ra tiêu trừ tai họa, hai bên đều nhường nhau một bước.
Tuy nhiên, suốt một thời gian dài sau đó La Chiến cũng không biết rằng chính sự nóng nảy của mình khi khởi binh hỏi tội, cuối cùng đã ép anh trai mình phải chọn lựa đi vào con đường cùng.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa trên sân chơi khá dịu nhẹ, Thiệu Quân ló đầu ra ngoài cửa hiên, ngoắc ngoắc tay về phía người nào đó: “3709, lại đây báo cáo.”
La Cường dùng một tay nhẹ nhàng ném bóng vào rổ, lông mi dày bị che phủ bởi ánh nắng mặt trời hiện lên một tầng lông xù xù vàng vàng, vầng trán sáng lên một ánh hào quang dễ chịu.
Hai người rất có ăn ý tới gần, khóe mắt đề phòng tầm mắt nhìn tới từ bốn phía xung quanh, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ vào nhau, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Khóe miệng La Cường nở lên ý cười: “Thằng ba lại nhớ bố rồi.”
Thiệu Quân khinh thường bĩu môi: “Mở cửa hàng rồi còn chưa hài lòng, thiếu một đống nợ nên mới đến nhờ anh chìa tay giúp đỡ chứ gì?”
La Cường tự hào nói: “Thằng ba nhà chúng tôi mở cửa hàng kinh doanh, có thể còn chưa có kinh nghiệm, làm một ông chủ lớn, đứng đầu trong thành phố, sao nó có thể chìa tay nhờ bố?”
Có một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng thăm hỏi gia đình, đó là phòng giám sát, lúc nào cũng có người đặc biệt theo dõi hành vi cử chỉ nói chuyện của hai bên.
Thiệu Quân thần không biết quỷ không hay lẻn vào phòng giám sát, phóng khoáng đi đến vỗ bả vai đồng nghiệp: “Xuyên Tử, bận à? Đã ăn cơm chưa?”
Cảnh sát nhỏ đeo tai nghe đang bận điều chỉnh âm lượng video. Thiệu Quân lấp lửng hai ba câu, “Cậu đi ăn đi tôi nghe giúp cậu cho”, rồi đuổi đồng nghiệp đi.
Hai anh em họ La ngồi trong phòng nói chuyện qua tấm kính, Thiệu Quân nghe trộm qua tai nghe ở phòng bên cạnh.
Nét mặt của hai anh em giống hệt nhau nhưng quần áo khí chất lại hoàn toàn khác biệt. La Cường mặc đồng phục tù, đầu trọc nghiêm nghị, đôi mắt trầm tĩnh mang theo sự u ám bẩm sinh, miệng phì phèo khói thuốc. Về phần ông chủ La Chiến, có thể nói đã ba ngày không gặp, không ai dám nhìn anh ta, tóc cắt ngắn, đôi mắt sáng như đá hắc diện thạch, tự tin, râu tóc được sửa sang lại gọn gàng, quần áo của anh ta chỉnh tề sáng sủa rất đẹp trai.
La Chiến thông minh có năng lực, ra tay hào phóng, có mối quan hệ tốt. Mấy năm gần đây, anh ta được hưởng lợi từ sự bao che của cảnh sát Tiểu Trình và sự che chở của các quý nhân khác. Từ lâu anh ta đã không còn cảm thấy khốn quẫn chán nản như khi ở trong tù, không còn chỉ được che chở bởi đôi cánh của anh trai nữa, bên dưới là đàn gà con yếu ớt không chịu nổi.
Tình anh em sâu nặng, huyết thống thân thiết, nhưng đường đời dường như đã từ từ chia xa, giờ mỗi người đi một lối riêng, mỗi người đều có người cần quan tâm.
Thiệu Quân không ngờ hôm đó lão Nhị và La Tam chỉ nói chuyện với nhau vài câu mà đã suýt đỏ mặt căng thẳng bắt đầu cãi nhau.
La Chiến cũng nghe tin anh trai mình giết người trong tù, lên cả vụ kiện nên lo lắng sốt ruột chạy vào xem.
La Chiến hỏi: “Anh, bây giờ anh thế nào rồi? Anh đào hố họ Đàm, không bị thương chỗ nào chứ?”
La Cường bất khuất nói: “Chú nghĩ anh chú là ai? Nhãi ranh kia có thể làm anh bị thương hay sao?”
La Chiến ngơ ngác hỏi: “Anh không sao chứ?……Anh không có chuyện gì làm à sao lại đi đánh chết người?”
Hốc mắt La Chiến nóng rực, chịu đựng một lúc lâu, nhưng vẫn thẳng tính rõ ràng. Từ nhỏ đã thân nhất với anh hai, ở trước mặt anh hai khóc lóc làm nũng, từ trước đến nay luôn không nhịn được. La Chiến nói: “Anh à, anh làm gì cũng được, chỉ là … anh ở trong tù hô mưa gọi gió, đánh nhau đến nỗi bầu trời đen kịt. Còn em thì sao? Anh ở bên trong đánh nhau sảng khoái, còn em ở bên ngoài giải quyết hậu quả cho anh, lo cho anh, anh đánh nhau, em mất tiền, mất tiệm!”
La Cường đột nhiên cúi mặt xuống, lông mày cứng lại, lạnh lùng nói:“Thằng ba, chú nói vậy là có ý gì, bố đây làm liên lụy đến chú sao?”
La Chiến:”Anh, không phải anh không biết, tên nhãi con Đàm Long đó chính là người thế nào, nhà cậu ta là người bình thường sao? Anh đánh chết Đàm Long, Đàm Ngũ Gia kia có thể cam lòng mà buông tha cho anh hay sao??? ”
La Chiến nói lời này, trong lòng cảm thấy tủi thân, hai mắt đỏ bừng:” Em đã ra tù ngần ấy năm, mỗi ngày đều phải dậy sớm, kinh doanh được như vậy cũng không dễ dàng. Em muốn hòa hợp tốt với cuộc sống bên ngoài, chờ tương lai sau này anh ra ngoài rồi có thể sống một cuộc sống tốt, muốn cả nhà chúng ta không phải hối hận khi nhìn thấy người mình coi trọng, để người ta nói mình là một tên khốn sống tạm bợ ăn cơm tù qua ngày, em ở trước mặt cha mẹ vợ cũng có thể đứng thẳng thắt lưng sống như một con người! ”
“Nhưng anh à, anh đừng gây phiền phức cho gia đình của chúng ta nữa được không? Hồi đó dù là núi đao hay biển lửa, hai chúng ta cũng cùng nhau đi đến nửa đời người. Từ nay về sau, anh em chúng ta sẽ thay đổi con đường. Đừng đánh nhau hay giết chóc nữa, hãy đi một con đường trong sạch sống một cuộc sống bình yên ổn định như một người bình thường. Có được không?”
La Cường không nghĩ tới thằng ba nhà hắn lại đến trách móc oán giận hắn, bị sốc nặng, nghẹn ức không nói nên lời.
Ông chủ La trước mặt đã không còn là thằng nhóc La của năm đó nữa. Còn La Cường có là La Cường của năm đó nữa hay không?
Ở chuyện này hai anh em không hiểu được nhau, suy cho cùng, La Cường chính là người khó tính, mọi chuyện đều để trong lòng, không muốn nói cho người khác, nên La Chiến hoàn toàn không biết một chuỗi ẩn tình phía sau cuộc ân oán của La Cường và Đàm thiếu gia, càng không biết đến sự tồn tại quan trọng của nhóc Thiệu Tam. La Chiến không hiểu được rốt cuộc là tại sao anh trai mình lại giết Đàm Long, là vì ai, càng không biết trong lòng La Cường đang vướng bận hình ảnh của một tâm can bảo bối, trên bụng có một vết sẹo không bao giờ khép lại, thù không báo này thì còn là đàn ông sao?
Đối với La Cường, đây là lần đầu tiên trong lòng hắn thích một người.
Về phần đối với La Chiến, anh ta cũng trân trọng người kia bằng mọi cách có thể.
Chỉ có một con đường tăm tối trước mặt La Cường, cho dù bản thân tắm trong máu, dù vết thương chồng chất, hắn cũng sẽ liều chết mà bảo vệ cho sự an toàn của Thiệu Quân.
Còn trước mặt La Chiến chỉ có một con đường bạch đạo, cũng chỉ có cách này mới có thể tác thành mối quan hệ của anh ta với Trình Vũ. Trong những năm qua, anh ta đã thay đổi suy nghĩ, thay đổi quá khứ của mình, làm việc chăm chỉ kiên trì. Anh là vì ai? Anh ta có sẵn sàng liên lụy làm tổn thương Trình Vũ vì quá khứ của mình không? Sao có thể để cho Trình Vũ lại vì khuyết điểm của anh ta mà phế đi một cánh tay nữa?!
Trong lòng La Chiến nghĩ đến vết thương của Trình Vũ, công việc của Trình Vũ, những đau đớn không thể bù đắp mà Trình Vũ đã phải chịu đựng vì anh ta, mắt anh ta ươn ướt dùng lòng bàn tay hung hăng lau mặt một cái.
La Chiến nói: “Anh à, anh đừng trách em thay đổi. Em thật sự không muốn lăn lộn trên đường đời như trước đây nữa. Hiện tại em đã có người yêu và gia đình rồi. Vợ em suốt ngày lo lắng cho em. Em không dám nói cho cậu ấy biết, không muốn cho cậu ấy biết chuyện phiền lòng này. Sau này anh đừng dính đến những chuyện đó nữa. Anh nghe em một lần thôi, được không anh?”
Đáy mắt La Cường đỏ hoe, lạnh lùng nói: “Người nhà của chú là ai? Nói cho bố đây biết, có năng lực gì?”
La Chiến bĩu môi: “Em nói, anh đừng giận em.”
La Cường: “Con mẹ chú chứ, có nói hay không?!”
La Chiến: “…… Năm đó ở con đường trên núi Duyên Khánh, người đó đã cứu em một mạng.”
La Cường khiếp sợ: “……”
Cổ họng La Chiến có chút nghẹn: “Anh, đừng trách em, sau này cũng đừng làm khó cậu ấy. Nếu không phải nhờ cậu ấy thì sẽ không có em trai anh bây giờ. Anh sẽ không thấy được con người em hôm nay.”
Hàm răng La Cường cắn đầu lọc tàn thuốc, đốm lửa cháy sém vào khóe miệng đến đau nhức, nắm chặt hai tay vịn ghế dựa đến trắng bệch……
Sau một lúc lâu, La Cường đột nhiên bùng nổ, tức giận nói: “Chỉ vì một người như vậy mà chú chạy tới đây oán trách bố sao?!”
“Nếu không có cậu ta, sẽ không có chú? Bây giờ ở cùng cậu ta, con mẹ nó thằng nhãi chú dám không cần đến anh mày nữa! Người trong mắt chú, trong lòng chú, còn đủ chỗ cho bố mày nữa không?! ”
La Cường nghẹn trong cổ họng nửa sau câu nói của mình, dù gì hắn cũng không thể hét lên trước vô số cặp mắt xung quanh mình. Con sói con của hắn cùng với tên cảnh sát kia, còn để tên đó chịch trên giường. Mày không dám chịch lại thì lại chạy ra đây ăn hiếp anh mày, mày thật có gan đấy con!
Thiệu Quân đang ở trong phòng giám sát nghe trộm, nghe được vấn đề người tình của La Chiến, vốn còn định từ từ nghe chuyện phiếm, nhưng lúc này không thể nhịn được nữa.
Thiệu Quân trực tiếp bật loa lên, xuyên qua một bức tường, hét lên từ micro: “Hai người bên 3709, các anh la hét cái gì? Chuyện lớn như thế nào mà không thể bàn bạc hòa bình, không thể từ từ nói ra sao?”
Lão Nhị và La Tam bị hét tên, từ trong tiềm thức đồng thời ngẩng đầu, căm tức nhìn lên, nhìn chằm chằm vào cái loa trong góc.
La Cường lập tức liền nghe ra đó là giọng của Thiệu Quân, Tam bánh bao đang nghe lén……
Hai mắt La Chiến đỏ hoe, hạ giọng nói: “Anh, em luôn chưa nói rõ cho anh biết, việc đánh lén xe áp giải năm đó là do ai làm. ”
La Cường xanh cả mặt: “……”
La Chiến: “Vậy hoàn toàn không bất ngờ, đúng không? Anh à, trong lòng anh biết rõ nhất, anh biết ai đã làm, anh biết tại sao phải không!?”
La Cường: “…… Chú trách anh sao?”
La Chiến: “Cậu ấy vì em mà bị hủy mất một cánh tay, em đau lòng cho cậu ấy, anh, em không trách anh, không phải do anh, đó là lỗi của em, em có lỗi với cậu ấy……”
La Cường tức giận đến cả người run rẩy, khàn khàn như chảy máu: “Thằng ba, chú đang chỉ mong người bị gãy cánh tay đó là tôi?”
La Chiến bĩu môi, dùng sức lắc đầu: “Không phải, em ước gì người mất cánh tay đó là em.”
Tròng mắt La Cường đỏ thẫm, da mặt đột nhiên như phát đau, từ kẽ răng chậm rãi vứt ra một câu.
“Bố mày phí công sức ra nuôi chú mười lăm năm, nuôi ra thứ không gan không phổi vong ân bội nghĩa, nuôi ra một con sói xa lạ!!!!!”
Đại ca thế giới ngầm La lão nhị đã tung hoành ở giang hồ nhiều năm như vậy, không ai dám đối mặt nói chuyện với hắn, hết lần này đến lần khác người có gan đó lại là em trai mình, đâm vào chỗ mềm mại dễ gây đau đớn nhất của hắn.
Hơn nữa, cú thọc này của La Chiến khiến La Cường không thể nói một lời phản bác nào.
Trong vụ án xe áp giải năm đó, xe La Chiến bị lật, cảnh sát Trình đã trả giá bằng cánh tay của mình để cứu La Chiến. Sau đó La Cường xâu chuỗi các manh mối lại, cũng biết mọi thứ đều do anh ta tự gây họa cho mình, mắc vào nguy hiểm chết người.
La Chiến chôn sâu mặt vào cánh tay, đôi mắt đỏ hoe mà nói, anh, em xin lỗi, mẹ nó chứ em thật sự rất hối hận, tại sao trước kia không làm một con người tốt, sao em lại trở nên khốn nạn như vậy……
Từ chữ một, từng câu, đều là sự hối hận, như một nhát dao đâm vào ngực La Cường.
Đúng vậy, chính là hắn năm đó đã đưa La Tam còn đang tuổi thiếu niên chưa tốt nghiệp trung học, bắt cóc ra khỏi nhà, nắm trong tay dưới sự kiểm soát của mình, mang theo em trai của mình lăn lộn trên giang hồ, ham mê sắc đẹp chó ngựa, mỗi buổi xa hoa đồi trụy. Năm đó cũng là hắn, chinh chiến uống máu, giết người không chớp mắt để tranh đoạt danh lợi, hắn nắm trong tay bao nhiêu nợ máu? Chính từng cuộc giao dịch vô hình này đã khiến La lão nhị được chia phần trong sóng gió đẫm máu của các cuộc đấu tranh chính trị cấp trên. Chính quyền và thế giới ngầm lợi dụng nhau để rửa tiền trong các ngân hàng tư nhân, giao dịch chợ đen. Lấy hợp đồng thu hồi đất từ trong nội bộ tòa án và thành ủy, chỉ cần bỏ vốn mấy triệu đã lấy được mảnh đất trị giá hàng trăm triệu đô la, kiếm lời, nhanh chóng làm giàu, giàu có chỉ trong một sớm một chiều…..
La Cường không dự đoán được có một ngày, em trai mà hắn quan tâm nhất sẽ chạy đến hét lên trước mặt hắn, nói vụ tai nạn xe kia hoàn toàn không phải là một tai nạn ngoài ý muốn, anh là người biết rõ nhất vì sao lại xảy ra những chuyện này.
Tất nhiên hắn cũng không ngờ vào ngày đó, Thiệu Quân mà hắn yêu nhất lại rơi nước mắt trước mặt hắn, nói mẹ tôi đã nhảy lầu, nhà tôi bị hủy hoại. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó.
Hai sự việc trăm sông đổ về một biển, hắn chỉ là con tốt trong bàn cờ kẻ khác, làm nghề buôn súng liếm máu. Vì tiền, chia lợi ích, sẽ hại người. Sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác hại, nhưng hắn không bao giờ muốn làm tổn thương em trai bên cạnh mình, thương tổn những người trân quý bên cạnh hắn.
Thiệu Quân lạnh mặt đi ra từ phòng bên cạnh, lúc này người nghe lén cũng nhịn không được nữa.
Thiệu Tam Gia trước sau như một muốn bảo vệ đàn con, lại đau lòng thay cho La Cường, làm sao có thể chịu đựng La Cường bị uất ức trước mắt y?
Thiệu Quân kéo thấp vành mũ xuống, không muốn lộ mặt, giơ tay chỉ vào ai đó không có mấy thiện cảm: “La Tam, anh nói xong chuyện nhà chưa? Hôm nay tâm trạng anh trai của anh không tốt, đừng làm cho anh ta cảm thấy khó chịu, được không?”
La Cường quay đầu lại thì bị ánh mắt Thiệu Quân làm cho nhói đau, đột nhiên nói: “Cảnh sát Thiệu, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu có thể đi ra ngoài.”
Thiệu Quân sửng sốt, đây là sao? Tôi đang đứng về phía anh, che chở cho anh đó!
Giọng La Cường cứng nhắc, thấp giọng nói: “Cảnh sát Thiệu, đây là việc riêng nhà chúng tôi, cậu đừng nhúng tay vào, được không? Cậu đi ra ngoài đi.”
Thiệu Quân tức giận đến mức muốn vung tay cho tên đầu gấu này một chưởng, đá chết người này! Tôi tốt xấu gì cũng nhìn ra được người nào trong nhà của anh đó nha.
La Cường nhìn bóng lưng Thiệu Quân nín thở, quay đầu bỏ đi. Trên thực tế, hắn sợ đứa em trai vô tâm của mình nói đến chuyện không hay, Thiệu Quân sẽ mất cảnh giác nghe theo, thời điểm không có chuẩn bị tâm lý, biết tất cả sự thật chân tướng……
Mình thế nào cũng được, gánh nổi tất cả, dù cho trời sập sóng gió ngập trời kéo đến cũng không để ý, La Cường chỉ sợ Thiệu Quân không thể chấp nhận được.
La Chiến bởi vì mối quan hệ quấn quít với Trình Vũ mà trút hết ra với anh trai một trận, vài ngày sau xong việc hết rồi mới hối hận.
Anh trai và anh ta như khúc xương, gãy còn nối gân lại được, từ nhỏ được anh trai cho ăn uống, từ khi còn là một thiếu niên đã sát cánh bên nhau chiến đấu trên giang hồ, vào sinh ra tử. Tình cảm hun đúc trong đó đã thật sâu sắc, không phải cãi cọ mấy câu là có thể cắt đứt quan hệ.
Anh em là anh em, người yêu là người yêu. Dù có người yêu thì tình anh em cũng không vì thế mà suy giảm dù chỉ một chút. Dù là trong lòng của La lão nhị hay tấm lòng của thằng ba, trên thực tế đều giống nhau, nhưng mỗi người đều có tính khí thái độ khác nhau khi thể hiện ra ngoài.
Nói đến cùng, anh ta không phải là con sói con vô tâm mà anh trai anh ta nói. Nếu như La Chiến biết toàn bộ câu chuyện, biết cảnh sát trẻ đang nghe trộm bên cạnh, còn chạy ra chỉ vào anh ta hỏi là ai, liệu ngày đó anh ta còn có thái độ đó sao? Nói không chừng không cần anh trai ra lệnh, La Chiến sẽ tự mình cầm dao đi tới tông cửa nhà họ Đàm mà quát: Họ Đàm kia, hại anh trai của tao còn dám hại đến bảo bối của anh tao sao?!
Ở trong lòng La Chiến, anh ta vẫn coi La Cường là anh trai mình như trước đây, là La lão nhị trên giang hồ người gặp người sợ, giết người cướp của, tàn nhẫn máu lạnh, không có chút tính người nào.
Bản thân La Chiến không còn như năm đó, đã thay đổi bản thân. Anh ta chỉ không biết rằng anh trai mình không còn là người như vậy nữa.
La Cường cũng đã biết quan tâm đối xử với một người, trái tim hắn đã dịu lại, mềm mại và cũng biết đau.
La Chiến xấu hổ vì đã chạy đến chửi mắng anh trai mình, vì vậy anh ta gửi một đống đồ đến Thanh Hà, tất cả những thứ mà anh trai của anh ta thích ăn, thích chơi, thực ra thì muốn cúi đầu xin lỗi La Cường, tặng quà, dùng đuôi đong đưa, nhỏ bé xòa đuôi làm nũng, chọc giận sư tử rồi lại đút cho một quả táo ngọt, nhẹ nhàng vuốt lông.
Bên kia, anh ta cũng chuẩn bị một phong bao đỏ lớn để làm tang lễ, trên dưới hơn một trăm vạn tệ để gửi tang đến nhà họ Đàm. Bất kể hai bên đúng hay sai, nhưng Đàm thiếu gia, con trai duy nhất của nhà họ Đàm đã chết vì số mệnh, theo quy củ nhà họ La, bỏ tiền ra tiêu trừ tai họa, hai bên đều nhường nhau một bước.
Tuy nhiên, suốt một thời gian dài sau đó La Chiến cũng không biết rằng chính sự nóng nảy của mình khi khởi binh hỏi tội, cuối cùng đã ép anh trai mình phải chọn lựa đi vào con đường cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất