Tội Phạm

Chương 74: LẦN THỨ HAI TỰ THÚ

Trước Sau
Chân La Cường khi đi bộ không được lưu loát cho lắm, leo thang lên xuống cũng không được, lên nóc nhà xưởng cũng không được, Thiệu Quân dứt khoát dẫn người này vào phòng làm việc của mình, phòng vừa đóng cửa, ai cũng không can thiệp được chuyện của ông nội đây.

La Cường ngồi trên ghế, hai chân dang rộng không tự nhiên, một chân không duỗi thẳng ra được, tư thế trông rất khó chịu.

Thiệu quân đứng cạnh La Cường, vén quần lên, chạm vào hai cục sưng tấy trên đầu gối, cau mày: “Này là sao đây? Bọn họ dày vò anh à? … Một đám người mà dám hành hung một người?”

La Cường nhai tàn thuốc, không thèm để ý chút nào, lắc đầu một cái: “Không có. Không đến nỗi vậy, bố không có chuyện gì.”

Tổ điều tra đưa La Cường đi nửa tháng, không có chút tác dụng nào, miệng La lão nhị cứng như vỏ sò, cả người xương cứng có cạnh có góc, không hỏi ra được một câu nào về tình tiết vụ án.

Tổ điều tra làm như vậy, cũng là vì áp lực phía trên, kỳ hạn phá án gấp rút, nóng lòng muốn định tội cho một nhân vật nào đó. Con trai họ Lưu dở hơi không ra hồn là người gieo họa, Lưu Hiểu Khôn, bởi vì vụ án cầm súng làm Trình Vũ bị thương, đã bị giam ở trại tạm giam một năm, không thể kết án, cũng không được thả. Mấy thế lực sau lưng đấu sức đánh cờ, tình thế hôm nay của cha con họ Lưu đã nguy đến cùng, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, không cứu được con trai ra, mạng cha mày sớm chiều cũng khó bảo toàn. Mạng sống một nhà này treo một sợi dây, sắp chết phản lại một kích, làm sao có thể tùy tiện nhận tội đền tội?

Thẳng đến bây giờ, Ủy ban kiểm tra kỷ luật mới nắm được một vụ đưa hối lộ vài triệu. Con số mấy triệu này, nói cao thì không cao thấp cũng không thấp, đủ để đánh ngã một trưởng phòng cũng như một sở trưởng đồn cảnh sát. Nếu muốn hạ bệ một quan cao cấp tỉnh, cấp bộ ở Bắc Kinh, tội danh này sẽ khiến người dân cả nước chê cười người làm quan không có năng lực gì, đã tham mà lại tham có xíu, cho dù là ai cũng sẽ không tin.

Nhưng mà, càng nhiều nội tình đã chôn sâu suốt hơn mười năm thì rất khó tìm chứng cớ. Nhân chứng sống duy nhất mà cảnh sát nắm được trong lòng bàn tay là La Cường.

La Cường nói hay không nói, đều liên quan đến sự sụp đổ của kẻ đứng sau.

Thiệu Quân nóng lòng, truy hỏi: “Rốt cuộc là vụ án gì, Lão Nhị nói thật cho tôi nghe, tại sao anh lại mắc vào chuyện này.”

La Cường tránh nặng tìm nhẹ: “Bản án cũ về chuyện trước kia quật mộ người ta đào lên.”

Thiệu Quân vịn tay vào đầu gối La Cường: “Anh nói rõ với tôi xem, tôi có thể tìm người giúp anh, hoặc là tôi đi thỉnh cầu ba tôi, mẹ nó đừng để mấy kẻ kia thẩm vấn nữa.”

La Cường ý tứ sâu xa nhìn Thiệu Quân, lắc đầu một cái.

Thiệu Quân đứng trước bàn làm việc, tâm phiền ý loạn lật lật văn kiện, cảm xúc nóng nảy, đi tới đi lui, đột nhiên nghiêng đầu qua, hai con mắt như phóng ra ánh sáng, thẳng tắp nhìn chằm chằm La Cường, nói: “Trong đầu Lão Nhị anh là đang suy nghĩ cái gì? Tôi nói cho anh biết, đừng có làm liều mà lại để cho tôi phải dính vào, còn có! … Lại là bởi vì thằng ba nhà anh, đúng không?!”

La Cường trầm mặc nhìn người.

Thiệu Quân càng thêm nóng nảy, lửa trong lòng không thể kìm nén, nhiều ngày chờ đợi, đau khổ, y đem hàng đống suy nghĩ tích trữ trong đầu lăn qua lộn lại nhiều lần giống như cái bánh nướng áp chảo, tập hợp lại từng chút tin tức lẻ tẻ lại cùng một chỗ, suy nghĩ rõ ràng thì bộc phát, không thể nhịn được nữa.

Nếu không phải vì kiêng dè tình anh em của hai tên La lớn với La nhỏ kia, y thật muốn đến bắt La Tam ra ngoài đòi một câu giải thích, y muốn đánh người.

Ngón tay Thiệu Quân chỉ về phía La Cường nói: “Lão Nhị à, anh là một tên cực kì khốn kiếp, cực kì ngu đần, tôi biết lúc này trong lòng anh đang suy nghĩ gì! Tôi cũng là cảnh sát, chuyện này tôi đã sớm điều tra rõ ràng, họ Lưu là kẻ thù của anh, cũng là kẻ thù của em trai anh. Con trai ông ta Lưu Hiểu Khôn, tôi đã thấy, tôi cũng biết, người phụ trách trông coi anh ta bên chúng tôi đều gọi anh ta là “Lưu đại ngu”. Từ nhỏ người này đã chính là một tên ngang ngược đần độn, chuyên làm xằng làm bậy, coi trời bằng vung, nhìn người không vừa mắt. Lưu Hiểu Khôn hút thuốc phiện, tàng trữ ma túy, bị Trình Vũ điều tra được, tới dọn dẹp, kết quả, chừng mấy ngày đã được thả về, tìm cớ trả thù đả thương người ta, lần này bị đưa vào trại tạm giam, cũng là do chính thân Trình Vũ bắt lại.”

Đầu óc Thiệu Quân xoay chuyển thật nhanh, bắn như súng liên thanh: “Lão Nhị, anh là vì em trai anh, đúng không? Anh cũng biết, bây giờ họ Lưu gây chuyện gì cũng không chết, đi ra rồi sẽ lại là một Đàm Ngũ Gia thứ hai, tuyệt sẽ không bỏ qua cho La Chiến và bạn đời của anh ta! Cho nên anh cứ muốn đâm đầu vào cả nhà họ Lưu hay sao.”

La Cường lạnh lùng tiếp lời: “Họ Lưu ba lần bốn lượt muốn hại chết tôi, qua sông rút cầu, tá ma sát lư… Sao bố có thể tha cho ông ta? Bố muốn cắn chết ông ta.”



Thiệu Quân bật thốt lên: “Anh cắn chết ông ta, thế ông ta chịu đứng yên để anh cắn à? Anh tự ném bản thân mình vào tù, có đáng giá không?!”

La Cường hừ nói: “Có đáng giá hay không mặc kệ, việc bọn họ bỏ tù thằng ba, hại đến thằng ba, còn không phải là chuyện hại đến người của bố hay sao? Tôi còn phải chờ ông ta ra tay trước nữa chắc!”

Thiệu Quân khó có thể tin trợn mắt nhìn La Cường, không ngờ chuyện cho tới bây giờ, La lão nhị vẫn chấp nhận liều chết như vậy, một con đường đi tới xem trò vui của gấu đen.

La Cường vì ai? Nói là muốn đòi công bằng cho chính hắn, con mẹ nó cuối cùng chẳng phải vẫn là vì La Chiến ư!

Nếu không La Cường sớm không cắn muộn không cắn, ở trong tù nhiều năm như vậy, mắt dòm thấy sắp có thể giảm hình phạt, chỉ vì La Chiến gặp nạn xảy ra chuyện, lại phải tự mình ở thêm vài năm?!

“Lão Nhị, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì? Bây giờ người còn ngồi tù mười lăm năm là anh, người ở bên ngoài kinh doanh phát đạt làm ông chủ lớn là em trai anh, anh còn muốn cắn loạn thế nào, anh tự mình hủy hoại mình sao! Anh tự mình chà đạp mình đến như thế sao?!”

Đường gân trong đầu Thiệu Quân như sắp bong ra, mỗi lần mỗi lần suy nghĩ lại nghĩ bậy nghĩ bạ, nổi nóng, oán giận, môi cũng run run.

Ánh mắt La Cường giống như hơi chút đau nhói, dường như muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại nhịn được, không nói gì.

Mặt hắn không cảm xúc nhìn Thiệu Quân một hồi, quay mặt đi, thầm chấp nhận tất cả mọi chỉ trích của Thiệu Quân, cảm xúc lạnh lùng: “Bố chỉ muốn như thế, em muốn sao nào?”.

Đây là lần đầu La Cường vào phòng làm việc Thiệu Quân trong thời gian gần đây, giờ mới biết Thiệu Quân có phòng đơn, trong phòng làm việc có cả đồ gia dụng, còn có một cái giường.

Giường dây thép cực kỳ đơn sơ, lót mấy tầng chăn nệm. Loại giường này miễn cưỡng có thể ngủ cả đêm, nghiêng người liền phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt khắp nơi, xương sườn cả người đều đau nhức. La Cường cũng không ngủ loại giường này, chớ nói chi đến Thiệu Quân xuất thân thiếu gia được nuông chiều, cái giường này có thể thoải mái được sao? Mỗi buổi tối liệu có thể ngủ ngon? Thân thể có khỏe hay không?

Trên tủ đầu giường ngổn ngang đầy thứ, bày năm sáu cái ly cói, có sót lại cặn cà phê ở đáy, còn có cặn thuốc bắc. Thiệu Quân là tay lười chính hiệu, từ bé đến giờ bình thường ở nhà không bao giờ phải làm việc nhà, đều là bà vú phục dịch, quần áo đưa tới tay, cơm tới há mồm. Bây giờ không người hầu hạ, y phải làm gì? Cậu nhóc thiếu gia này mỗi ngày dùng một cái ly, cứ thế không rửa đặt ở một chỗ tích góp dần, chờ gom toàn bộ ly đủ cho một tuần sẽ rửa luôn trong một lần, độ sạch sẽ lại y như mới!

Hiện tại thân thể Thiệu Quân không tốt, sợ lạnh, sợ đông. Phòng làm việc khu nhà giam không thể so được với đại viện thủ trưởng trong thành phố, không có vòi nước nóng tuần hoàn cung ứng suốt hai mươi bốn giờ, mỗi ngày Thiệu Quân đều phải xách hai phích nước nóng, nồi đun nước, xách vào phòng, tự cầm thau nước rửa mặt và chân chậu ngâm chân đi tắm một cái, ngâm cho thật ấm áp, sau đó co người nằm trong chăn…

La Cường lạnh lùng nhìn, đánh giá tất cả mọi thứ trong phòng.

Nhóc Tam bánh bao này, ở lại đây cứ như đang ngồi tù.

Thì ra yêu một người, cách để ràng buộc một người chính là không để ý tất cả mà nắm người này trong tay, giam cầm ở bên cạnh, chiếm lấy tất cả cảm tình và toàn bộ sinh hoạt của đối phương làm của riêng, cho đến khi phá hủy người này. Trước kia hắn hủy hoại thằng ba, bây giờ lại hủy hoại Bánh Bao. Ban đầu chỉ từ một ánh mắt mấy câu nói, khiến em trai đang từ chính đạo phải rơi vào ngã rẽ, bỏ học lăn lộn lung tung, hôm nay La Tam đã rời khỏi hắn, lập gia đình sống cuộc sống ổn định, người hiện tại hắn nắm ở lòng bàn tay phí công siết chặt niệm tưởng cuối cùng, chỉ còn lại Thiệu Quân, cho nên mới sống chết không buông tay, từng chút từng chút chèn ép gặm nhấm tín nhiệm và sự mềm lòng của người này, cực kì ích kỷ, tàn nhẫn…

Cho tới sau này Thiệu Quân vẫn nhớ rất rõ ràng, ngày đó hành động của La Cường hết sức khác thường.

La Cường ngước mắt lên nhìn y, nhìn thật sâu vào rất lâu, hỏi: “Bánh Bao, đây là lần thứ mấy em nằm viện trở về, còn nhớ không?”

Lòng Thiệu Quân không bình tĩnh nổi: “Cảm thường thôi, không có chuyện gì, anh đừng nghe bác sĩ dọa.”

La Cường khàn giọng nói: “Lần thứ tư rồi. Từ lúc trên bụng em tháo chỉ khâu, đã nằm viện lần thứ tư rồi.”

“Bốn tháng, em nằm ở bệnh viện tổng cộng bảy mươi tám ngày.”



Nói thật chính Thiệu Quân cũng không nhớ rõ, không nghĩ rằng La Cường lại đếm từng ngày từng ngày cho y. Mỗi khi Thiệu Quân đến bệnh viện, không có ở trong khu nhà giam, buổi tối La Cường nằm ở trên giường, móng tay vẽ thêm một gạch trên vách tường cạnh gối, Thiệu Quân không có ở đây một ngày, hắn vẽ lên tường một gạch. Thiệu Quân nằm viện bảy tám mươi ngày, cũng sẽ có bảy mươi tám đường rạch sâu ở trên ngực La Cường…

Trong lòng Thiệu Quân mềm nhũn, sờ tóc La Cường một cái, dụ dỗ nói: “Anh coi thường tôi đấy à, làm sao tôi có thể ốm yếu như vậy? Anh chưa từng thấy tôi mạnh mẽ thế nào sao?”

Hai mắt La Cường đăm đăm: “Em vẫn luôn ốm yếu như vậy, cả đời em cũng sẽ như vậy.”

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, La Cường bỗng nhiên đưa tay ra, âm thanh khàn trầm thấp, hiếm thấy mà vuốt ve: “Cưng à, đến đây, để bố ôm em một cái.”

Mỗi một lần như vậy, Thiệu Quân giống như bị mê hoặc, cám dỗ, theo bản năng liền ôm đầu La Cường vào trong ngực, dùng sức xoa xoa tóc mới mọc trên cái đầu gáo dừa.

Hôm đó La Cường vẫn ngồi như vậy, không nói một lời, một cánh tay ôm chặt eo y, mặt vùi vào trong ngực y, đưa môi dán lên vị trí vết phẫu thuật đã khép lại trên bụng y, dán vào rất lâu…

Hai ngày sau, La Cường tự thú.

La Cường dùng phương thức tự thú mà tất cả mọi người đều không ngờ tới, Ủy ban kiểm tả kỷ luật và tổ điều tra bên công an cũng ứng phó không kịp. Hắn viết mấy câu vào tài liệu phản ánh tự kiểm điểm tố giác trong giờ học giáo dục theo thường lệ mỗi tuần, sau khi trưởng nhà tù nhận được tài liệu, lúc ấy phát giác chuyện cực kỳ quan trọng, không dám xem nhẹ, trước tiên là thông báo cho cục trưởng Thiệu.

Khi đó sắc mặt Thiệu Quốc Cương ngưng trọng lại, trên khuôn mặt bộc lộ ra biểu hiện khi sự kiện trọng đại phát sinh còn có chút hưng phấn mơ hồ, tự mình dẫn người tới nhà tù Thanh Hà.

Khi La Cường xuất hiện mặt không cảm xúc, nghiêng đầu, ngậm khói, một câu cũng không nói, đi theo cục trưởng Thiệu áp giải lên xe, vẻ mặt hờ hững giống như thằng em dưới trướng tới đón hắn vào thành phố ngắm cảnh vậy.

La Cường để người ta đưa đi, Thiệu Quân nghe được tin này lúc đang ở trên sân thể thao.

Lúc ấy cả người y bối rối, chết lặng, ngơ ngác, gần như muốn sụp đổ…

La lão nhị tự thú? La Cường bị sao vậy? La Cường để tổ chuyên án công an dẫn đi?

Áo khoác y còn chưa mặc, mặc mỗi cái áo thun ba lỗ, tựa như nổi điên mà chạy ra bên ngoài.

Y chạy ra ngoài, xe áp giải bên công an đã ra khỏi cửa sắt lớn, Thiệu Quân tựa như nổi điên rống giận, gào thét, cổ họng khàn khàn, bắp thịt toàn thân co rút run rẩy.

Cảnh sát vũ trang trên tường chỉa súng về phía y, cậu quay lại ngay, cậu là ai, quay lại mau, còn không quay lại nữa là chúng tôi sẽ nổ súng!

Thiệu Quân lẻ loi đứng ở trước cửa sắt lớn, đột nhiên quay đầu, khuôn mặt tái nhợt không còn chút màu máu nào, hướng về phía họng súng cảnh sát vũ trang.

“Nổ súng đi? Con mẹ nó các người nổ súng thử cho ông nội đây xem nào?!”

“Bắn ở đây này!”

Thiệu Quân dùng ngón tay chọc vào trái tim đang run rẩy rỉ máu của mình…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau