Chương 75: TƯỞNG NIỆM TỐT ĐẸP DƯỚI HỌNG SÚNG
Suốt ba tháng, mây mưa thất thường, trời sụp đất nứt.
Vụ án chống tham nhũng phi pháp này là vụ lớn nhất xảy ra trong năm đó, liên quan đến nhiều lĩnh vực ở thủ đô, nghe nói phá hủy cả một cấp tỉnh, cấp bộ và hai cấp sở, còn dính líu đến một số người làm ăn đối tác trong việc gây quỹ bất hợp pháp cùng rửa tiền vào năm đó. Tất cả những người có liên quan đến vụ án đều bị cách ly với thế giới bên ngoài, bị giam giữ bí mật để điều tra, thẩm vấn nội bộ. Tin tức được phong tỏa chặt chẽ đến nỗi nhiều người trong hệ thống công an không biết, cũng không thể hỏi được.
Tài xế taxi toàn thành phố Bắc Kinh đều nhiệt tình thảo luận vụ án, nhưng không mấy người thật sự hiểu tình hình thực tế, chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt, làm ồn ào.
Thiệu Quân không đào được một câu nào từ ba y, chỉ có thể ngầm tìm đường người quen, nhờ vả người khác giúp đỡ, hỏi thăm tình cảnh hình La Cường.
Người y tìm chính là cô nhỏ của Sở Tuần. Cô Sở Tuần cũng là người có cấp bậc, biết rất nhiều chuyện, cô Sở lại nhìn cậu nhóc Thiệu Tam từ nhỏ cho đến khi trưởng thành đẹp trai như vậy nên đặc biệt rất tốt với Thiệu Quân.
Theo tin tức lẻ tẻ cô Sở tiết lộ, lúc này họ Lưu nhất định sẽ ngã, hơn nữa đừng mong trở mình lại được, bên trên chính là muốn làm cho ông ta không thể trở mình. Hơn nữa, xét về vụ án kinh tế, người ngồi vào đến cấp bậc này, ai còn có thể hoàn toàn sạch sẽ? Mỗi người đều có nhược điểm, cũng đều nhiều ít nắm được nhược điểm người khác. Còn có thể điều tra ra được anh hay không, thì phải xem ánh mắt bên trên thế nào.
Tên họ Lưu này có dã tâm rất lớn, mấy năm nay kiếm đủ tiền rồi, cũng có mưu đồ chính trị, muốn ứng cử vào Bộ chính trị. Hiện giờ đội điều tra phát hiện ra, đây không chỉ là vụ án kinh tế mấy triệu nhân dân tệ như ban đầu, mà là một vụ án thuê hung thủ giết người năm xưa. Liên quan đến thuê hung thủ thì người này xem như chết chắc rồi, tiền đồ chính trị cũng xong luôn rồi.
Còn rốt cuộc là đã mướn người nào, giết ai, cô Sở cũng nói không tỉ mỉ, giữ kín như bưng, chỉ nói vụ án phức tạp, sẽ không được xét xử công khai nên không ai rõ cả.
Cô Sở quan sát thấy vẻ mặt lo lắng vấn đề này của Thiệu Quân, nhịn không được hỏi: “Tiểu Quân, con có bạn liên quan đến vụ án này à?”
Hai mắt Thiệu Quân thất thần nhìn.
Cô Sở nói: “Vụ án này ảnh hưởng rất lớn, có thể sẽ có vài người bị bắn chết.”
Thiệu Quân không nhớ rõ ngày đó y trở lại nhà tù thế nào.
Suốt ba tháng, y không thấy được La Cường, thậm chí không biết người này còn sống hay đã chết.
Nhiều ngày y không đi làm nghiêm túc, lúc làm nhiệm vụ thì mắt nhìn thẳng, đứng như khúc gỗ, sau giờ làm việc thì nhốt mình trong văn phòng, nằm trên giường dây trùm kín đầu, không nói chuyện, không nhìn bất kỳ ai. Ly nước đầu giường tích góp trong hai tuần nay gần như mọc rêu xanh bốc mùi, y cũng không rửa. Trưởng nhà tù cũng chịu bó tay với Thiệu Tam Gia, chỉ xem người này là bị bệnh còn chưa khỏe, thích làm gì thì làm, không quản lý được. Thiệu Quân cứ nằm cả ngày như vậy, cả người giống như đều đã bị đào rỗng……
Y đã từng nửa đêm bò dậy từ trên giường, mặc một lớp quần áo mỏng, một mình bò lên sân thượng trên mái nhà, giống một con mèo trong đêm tối, lẻ loi mà lang thang trên mái nhà một mình.
Khi đó, Thiệu Quân thật sự hận La Cường, căm giận từ đầu đến đuôi, hận từ tận đáy lòng.
Thiệu Quân cảm thấy y bị người này đùa giỡn, giống như một tên ngốc, ngay đến một câu tạm biệt cuối cùng La Cường cũng không để lại cho y, qua mấy ngày nữa người này phải lên pháp trường, một phát súng bắn chết, xong hết mọi chuyện, sau đó chờ Thiệu Tam Gia đến nhặt xác.
Y nhớ tới lúc La Cường nghe nói Trình Vũ bị nạn thì muốn ra tù làm việc, khi đó nhìn y nói, em giúp tôi.
Y nhớ đến hai người làm tình trong xe trên bãi đá, La Cường nói, sau này bố được ra tù rồi, nhất định sẽ làm em thoải mái.
La Cường còn nói, em đừng hối hận, em đừng trách tôi.
La Cường nói, dù em ba hay năm tuổi, bố cũng làm em, bố thích em, chỉ thích mình em……
Thiệu Quân cô đơn chiếc bóng đứng ở dưới ánh trăng, trên sân thượng trên mái nhà, một mông ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt lã chã rơi xuống. Lần đầu tiên trong đời biết cái gì là sợ hãi, cái gì là tuyệt vọng, trái tim trong lồng ngực bị người ta móc ra ném xuống trên mặt đất, để lại một đống thịt mơ hồ, máu tươi đầm đìa, thương tích đầy mình.
Y xé khàn cả giọng, gào khóc, cũng mặc kệ có dẫn cảnh sát vũ trang trên chòi canh gác đến, mà một phát bắn chết y hay không……
Ngày đó cuối thu mát mẻ, trời xanh thẳm không mây. Vụ án chấn động Kinh Thành đã mở phiên tòa xét xử.
Trước đó các cơ quan ban ngành đều giữ im lặng, còn chưa công khai bên ngoài, khi đến ngày mở phiên toà, vẫn có cả chục xe phỏng vấn tập trung trước cửa tòa, phóng viên và người dân tụ tập xem náo nhiệt. Phóng viên khiêng thùng thuốc súng*vừa mới xuống xe đã bị cảnh sát toà án và bảo vệ chặn lại, một đám người đen nghìn nghịt bị ngăn ở bãi đỗ xe, không tới được đến gần cửa lớn toà án.
(1)* Ví với những người tính tình nóng nảy, thích tranh luận
Các phóng viên đang chờ nhân chứng của vụ án này, nghe nói lấy sức của một người lôi nhân vật tai to mặt lớn xuống nước, kéo xuống ngựa, khai ra liên tiếp nghi án năm đó công an chưa giải quyết được, một con chốt sắp chết tráo trở lật đổ bàn tay độc ác phía sau màn. Đương nhiên, các loại tin tức truyền đi từ bên ngoài cũng nói, bản thân con chốt này cũng không phải nhân vật nhỏ, có vụ án lớn nào mà chưa từng gây ra? La lão nhị là ai, các người chưa từng nghe qua sao? Chưa từng nghe nói thì đi hỏi người già ngõ nhỏ ở khu Tây Tứ năm đó một chút, ai mà không biết tên khó nhai nhất trên giang hồ lúc ấy.
Người Thiệu Quân lách qua đám đông thì bị ngăn lại, y móc từ đâu một giấy chứng nhận mang theo con dấu của Bộ Tư pháp ra.
Thiệu Quân một thân đồng phục chỉnh tề, trên vai có hai bông hoa tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lạnh lùng nói: “Người một nhà, đi vào làm việc.”
Xe áp giải bọc thép của thị cục lái vào sân, đội cảnh sát đặc nhiệm vác súng nhảy xuống xe.
Người đội trùm đầu màu đen không cảm xúc nhìn ống kính phóng viên, an tĩnh mà trầm mặc, chậm rãi đi vào cửa chính, khi đi qua cửa đột nhiên xoay đầu nhìn về phía Thiệu Quân, một đôi mắt dưới mũ trùm đầu sáng như đuốc, lập loè kinh ngạc cùng tia sáng mong ngóng rõ ràng ……
Hai người cứ yên lặng mà nhìn như vậy, toàn bộ ồn ào bốn phía biến thành cảnh hư vô.
Thực ra Thiệu Quân liếc mắt một cái đã nhận ra, đừng nói cả cái đầu bị trùm lại, tên khốn La lão nhị này dù có hóa thành tro, y cũng có thể từ bắt người này từ đống tro ra cho bằng được.
Đây là tình huống lần đầu tiên hai người gặp nhau. Suốt 5 năm, Thiệu Quân không ngờ trong 5 năm hai người tay kéo tay lôi rồi lại xa như vậy, nhưng vẫn luôn là bản thân y đang liều mạng lôi kéo La Cường đi phía trước, một người đóng một vai. Người trước mắt này ngay cả một bước cũng không bước đến, người này cứ vẫn luôn đứng ở tại chỗ, con mẹ nó còn bước lui trở về, mọi chuyện lại bắt đầu từ đầu! La Cường vẫn là La Cường kia, vĩnh viễn là La lão nhị giết người như ngóe xem máu như mạng không bao giờ quên làm tổn thương người khác, khăng khăng làm theo ý mình đến mắt cũng không mang theo chớp một cái, người này mặc dù hóa thành tro, trên đầu mọc tóc cứng, một khối phản cốt ở ót, một phân một hào cũng sẽ không thay đổi……
Người thật sự thay đổi là bản thân y.
Thiệu Quân cảm thấy lòng người thật sự có thể từ từ biến lạnh, biến cứng.
Thiệu Quân ở trong đám người cũng thấy được La Tam.
Biểu cảm trên mặt La Chiến cũng không tốt hơn anh mình bao nhiêu, cả người gầy một vòng, hốc mắt sưng đỏ. Một đám đàn em vây quanh bên cạnh, một đám mặc vest màu đen phẳng phiu, kính đen, vẻ mặt nghiêm túc, yên lặng……
Khi đó Thiệu Quân cũng nghe cô của Sở Tuần nhắc tới, em trai của La lão nhị? Em trai anh ta cũng nhờ người tìm cô, đút lót nhờ vả khắp nơi.
Sốt ruột về chuyện La Cường cũng không phải một mình Thiệu Tam Gia, La Chiến cũng nóng ruột sắp điên rồi. Thế lực nhà họ Đàm bị diệt hoàn toàn, Kinh Thành thiếu một bá, Trình Vũ cuối cùng được cứu, cắt nửa cái dạ dày, Lão Nhị ngồi tù nhiều năm như vậy đoán chừng cũng nên chịu được đến lúc giảm hình phạt, ai cũng không dự đoán được, cả gia đình sắp đoàn viên trong lúc trời nắng lại giáng xuống một tia sét đánh.
Hiện tại La Tam là một dân chúng bình thường, Thiệu Quân như vậy cũng không tìm ra được cách, La Chiến có thể nói được gì với bên trên toà án viện kiểm sát? La Chiến nhờ vả người bạn đáng tin Chu Nghiên giúp đỡ giật dây bắc cầu, tìm một ít quan hệ, cũng tặng rất nhiều tiền. Tiền đưa ra cũng không thấy người, mua không được hình phạt, hoặc là dứt khoát bị trả về. Đối phương trực tiếp nói rõ, vụ án của anh cậu vớt không ra, không đùa được, cậu biết vì sao không? Bên trên nghẹn muốn chỉnh người, nếu La lão nhị giống như nuốt cả quả táo thì được phán nhẹ mấy năm, nhưng họ Lưu không bị kết án sao? Cũng phán hai năm sẽ thả ra? Mấy tên lâu la nhỏ đều bị bắt thẩm vấn, đều thả ra sao? Chuyện này không thể nào!
Hai đối thủ này một mất một còn, cắn nhau đến nông nỗi này, chính là một cây hai con châu chấu, muốn sống cùng nhau sống, muốn chết chung chết, đồng quy vu tận.
Vụ án không xét xử công khai với truyền thông, người không liên quan bao gồm người nhà kẻ tình nghi đều bị chặn toàn bộ ở ngoài cửa lớn, không cho dự thính.
Ngoài cửa phòng chờ, Thiệu Quân nói chuyện mấy câu với cảnh sát trực ban toà án.
Cảnh sát toà án nói: “Anh chỉ được nói mấy câu thôi, sắp mở phiên toà rồi.”
Thiệu Quân vội vàng gật đầu, đưa điếu thuốc qua cho đối phương, châm lửa: “Người này trước đây là tôi phạm dưới tay tôi, bị giam giữ mấy năm như cái đèn hết dầu, còn mẹ nó thiếu nợ tôi một khoản nợ lớn, tôi đang muốn tìm đến để bắt anh ta nôn ra khoản nợ đó đây……”
Thiệu Quân nghiến răng nói vài lời cuối cùng, gân xanh thái dương hơi nhô lên.
Thiệu Quân đẩy cửa đi vào, dùng gót giày da đá “ầm” một cái lên trên cửa.
La Cường nửa khép mắt ngồi ở giữa phòng, trên tay trên chân đều đeo xiềng xích nặng nề, tóc đã dài rất nhiều, gương mặt thon gầy, mặt mày thô to lạnh nhạt.
La Cường lông mày hơi hơi nâng nâng, phảng phất đoán chắc người này sẽ tới, giọng khàn khàn: “Đến rồi?”
Thiệu Quân nghiêm mặt: “Đến xem anh đã thành cái dạng gì.”
La Cường: “Bánh bao.”
Thiệu Quân hung hăng cắn miệng mình, thấp giọng mắng: “Tên khốn nạn……”
Trong miệng Thiệu Quân mắng một câu, hai mắt dần dần đỏ lên, lúc này đi nhanh tiến lên vung thẳng tắp một đấm đánh qua!
Một đấm này của y không hề có ý giữ lại mà dùng hết toàn sức. Mỗi cái lỗ chân lông toàn thân đều bị La Cường ép ra phẫn nộ, tuyệt vọng, uất ức, mỗi một khắc đều giãy giụa, rít gào trút ra, toàn bộ sức lực đều tụ lại ở đấm trước mắt này. Một đấm đánh vào phần cao nhất của gò má dưới mi mắt trái của La Cường, “bụp” một tiếng thật mạnh ……
Thiệu Quân đánh xong một đấm, ngay sau đó đánh thêm đấm vào chỗ đã đánh, hung hăng mà đánh thêm đấm thứ hai.
……
La Cường không động đậy, không đánh trả, cũng không ngăn, đầu chậm rãi quay trở về, má trái lập tức lộ ra một mảng to xanh tím, hốc mắt bị Thiệu Quân đánh rách da, khóe mắt rạn nứt chảy máu.
Cả ngày Thiệu Quân luyện đánh bao cát, bao cát cũng có thể bị y đánh vỡ, đánh người có thể không mạnh tay?
Thiệu Quân nắm chặt quyền tay run: “Lão Nhị, anh nợ tôi hai lần, anh không bị thiệt chứ? Tôi đánh xong sẽ đi.”
La Cường quay đầu phun ra một ngụm, lẳng lặng mà nhìn Thiệu Quân: “Tròng mắt bên trái đã sớm mù, đánh cũng không đau, đổi bên đi, đánh bên này nầy, tới đi.”
La Cường nói, nghiêng đầu, đem nửa bên mặt phải cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân: “……”
Yết hầu Thiệu Quân co rút, hốc mắt lập tức nóng lên, một khắc đó khó chịu không chịu nỗi, lục phủ ngũ tạng đều bị khuấy nát.
Không sai, La Cường nợ y, nợ y cả đời đều cũng không trả hết, nhưng ai sẽ nợ La Cường?
Nếu cả đời này La Cường cứ như vậy xong rồi, ai sẽ trả lại?!
Một tên khốn bị vận mệnh tàn khốc bắt nạt, chà đạp, đùa bỡn, quay đầu lại bắt nạt, đùa bỡn vận mệnh, ức hiếp mọi người toàn thế giới, cả đời này La Cường đều sẽ như vậy.
Ngày đó La Cường nghiêng đầu lại nhìn Thiệu Quân nói: “Đủ rồi sao? Đánh xong hết rồi thì thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Hốc mắt Thiệu Quân đỏ thắm, khóe mắt có thể chảy ra máu: “La Cường, anh chơi tôi sao? Anh nói để tôi dẫn anh ra ngoài làm việc của anh, sau đó anh một đao đâm tôi, anh muốn chơi đùa tôi sao?!”
La Cường nghiêng đầu, mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Thiệu Quân mắng: “La Cường, anh chính là tên khốn nạn, tôi thật ngu khi tự ép mình nghĩ rằng anh không còn giống như trước kia! Cả đời anh vĩnh viễn chỉ tên vô tâm không phổi, đồ máu lạnh……”
Mặt La Cường không cảm xúc mà nghe, chỉ có yết hầu hơi hơi run rẩy, khàn giọng nói: “Về nhà đi.”
Thiệu Quân thốt ra: “Được, anh cứ như vậy đi, vĩnh viễn như vậy, anh đi đường của anh, tôi đi đường của tôi. Ông nội đây trước kia đã từng nói với anh, tôi nói được thì sẽ làm được, vụ án lúc này đang treo trên đầu anh, phán chết anh, tôi nhất định sẽ đến nhặt xác cho anh lo ma chay cho anh, trông coi anh đến ngày anh chết . La Cường, tôi đã từng đấm lên ngực tự hỏi bản thân mình tôi chưa từng làm anh thất vọng bao giờ, tôi cũng không mắc nợ anh!”
“Sau đó tôi sẽ trở về nhà, lập tức về nhà, tôi sẽ về nhà tìm ba tôi, tìm ông ngoại bạn bè của tôi, tôi tìm người sẵn lòng quan tâm tôi để kết hôn, rồi tôi sẽ có một gia đình có cuộc sống tốt hơn, tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ trở lại đây nữa.”
……
Thiệu Quân nói xong mấy câu, cũng không nhìn La Cường thế nào, bản thân buộc phải rơi nước mắt trước.
Y dùng những lời như vậy làm tổn thương La Cường, trong lòng y có thể không đau ư? Cảm giác như bị kim đâm đau đến như vậy.
Ánh sáng dưới đáy mắt La Cường lóe lên, như là bị đau đớn thật sâu, con mắt mù không thể chuyển động lại bị một màn sương mờ ảo bao phủ
“Bánh bao……”
“Bố không đùa giỡn em.”
Giọng La Cường khàn khàn, giọng nói như mài ra từ lồng ngực, mỗi một câu đều mài từ máu ở trong lòng.
“Bánh bao, trong lòng bố vẫn luôn cảm thấy có lỗi với em, mấy năm nay, nợ em, thương em…… Nhưng hôm nay muốn nói rõ ràng với em một câu, 5 năm này, bố đây không hối hận. Những lời tôi nói ở đây nơi này, là La Cường tôi nói, từ trước đến giờ bố đây chưa từng hối hận vì đã gặp được em! Yêu em! Nợ em! Bị thương vì em!……Tôi không đùa giỡn em, cũng sẽ không lừa em.”
“Bố đã làm chậm trễ em 5 năm, không muốn chậm trễ em cả đời nữa, em còn biết được đường về nhà không?…… Còn biết đường thì đi đi, trở về nhà đi.”
Biểu cảm trên khuôn mặt La Cường cứng rắn giống tảng đá, từng câu từng chữ, ăn nói mạnh mẽ, làm người ta không cách nào kháng cự, nước từ hốc mắt Thiệu Quân lập tức rào rào chảy ra……
La Cường nói hắn không hối hận.
Chẳng lẽ Thiệu Quân hối hận sao?
5 năm hai người từng yêu, từng giận, từng cãi nhau, từng hận, từng chảy máu, từng suýt mất mạng, một đường sinh tử gian nan nắm tay cướp lại mạng cho đối phương. Nếu tất cả làm lại từ đầu một lần, Thiệu Quân có thể buông được tên khốn này sao, Thiệu Quân sẽ hối hận khi đã từng yêu La Cường sao?!
Y là một người có máu có thịt, là người thì sẽ có có tim. Y vẫn sẽ yêu như cũ, sẽ buồn bực, sẽ ồn ào, sẽ căm hận, hận không thể lột một lớp da trên người La Cường, nuốt tên khốn này vào trong bụng, chiếm cho riêng mình, vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Nếu làm lại từ đầu một lần, y vẫn sẽ hy vọng La Cường ôm y thật chặt rồi xoa tóc y, y vẫn sẽ nhớ mãi La Cường rơi nước mắt hôn cưng chiều y trên sân thượng ở mái nhà dưới ánh trăng kia, y thích nghe La Cường khó có được gọi y là cưng à, y thích La Cường ngẫu nhiên giống như động dục nổi điên xốc áo y lên rồi chui vào trong lòng ngực gặm y, liếm y, y muốn nhìn thấy La Cường dung túng niềm kiêu ngạo của mình và khi giở trò vô lại La lão nhị cũng chỉ dung túng một mình y, y thậm chí đau khổ tột cùng mà nhớ tới lúc La Cường nặng trĩu đè lên y, mở rộng thân thể y rồi lấp đầy y, va chạm, yêu y! La Cường không đùa giỡn y, thân mật như vậy là thật tâm hai người, tuyệt đối không phải giả……
Y không dám tưởng tượng có một ngày La Cường bước lên con đường cùng như vậy.
Y không tin giữa hai người cứ như vậy là xong.
“Lão Nhị, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu, anh đừng tự cho rằng anh vung tay một cái thì có thể xóa sạch tất cả trong mấy năm nay, anh không xong với tôi đâu!”
“Tôi trả giá, tôi đã trả giá nhiều như vậy, anh đừng có mơ! Cuộc đời này của tôi, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho tên khốn nạn như anh!!!!!”
Trên mặt Thiệu Quân vẫn còn nước mắt, thời gian đã từng tốt đẹp như ảo tưởng vĩnh viễn dừng lại ở 5 năm trước, y đứng trên sân thể dục lớn, vén áo lên tới ngực trông thật mê người dưới ánh mặt trời nhìn La Cường cười……
Khuôn mặt La Cường toát ra chấn động rõ ràng phát ra từ nội tâm, lộ vẻ xúc động.
Suy cho cùng vẫn là hắn xem nhẹ Thiệu Quân. Hắn đoán chắc tất cả, chỉ sợ là chưa tính đến việc Thiệu Quân không buông tay, Thiệu Quân chết cũng không muốn bỏ hắn.
Khi đó biểu cảm Thiệu Quân vô cùng uất ức, tuyệt vọng, tóc trên trán ướt át, rối tung, giống như đứa trẻ đau lòng bất lực.
Đứa trẻ đau lòng bất lực này nhiều năm trước La Cường đã từng gặp. Gương mặt này hắn vô cùng quen thuộc, từ vô số cảnh tạp âm chậm rãi hiện ra, in ở trong đầu hắn, rõ ràng mà bén nhọn.
Khi đó La Cường dùng nòng súng lạnh băng dí lên trán Thiệu Quân, tóc mái Thiệu Quân cũng giống như bây giờ, mướt mồ hôi, hỗn độn, ánh mắt sợ hãi bất lực.
La Cường một phen đoạt lấy cây súng đồ chơi trong tay Thiệu Quân, lăn qua lộn lại thưởng thức, cảm thấy rất tốt, tốt hơn cây súng mà mình buộc mấy thanh gỗ bằng dây kẽm hồi đó rất nhiều, quả thực tốt hơn nhiều lắm.
Khi còn nhỏ hắn từng ngồi xổm trên ngưỡng cửa hứa với La Tam: “Chờ sau này anh mày có tiền, sẽ mua cho mày một khẩu súng thật.”
La Cường cúi đầu nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại: “Anh, nay em làm món mì trộn tương với bánh bầu chiên(2), chờ anh về nhà sẽ dọn lên đó. Anh, chờ anh đó nha.”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt sợ hãi choáng váng của Thiệu Quân, còn non mềm trẻ con hơn khuôn mặt thằng ba nhà hắn khi ba bốn tuổi.
Trên lông mi nhóc Quân Quân còn treo nước mắt, đứa trẻ sợ bị người ta làm đau.
Trong rất nhiều chuyện, vận mệnh đã được ông trời định trước, lầm tưởng giữa ác và thiện thì hỏng hết, địa ngục và thiên đường cách xa nhau một bước xa.
Khi đó La Cường thu nòng súng lại, lấy báng súng vỗ vỗ mặt Thiệu Quân, quay người lại biến mất trong biển người……
La lão nhị làm xong việc, về nhà ăn hai tô mì trộn tương lớn, bốn cái bánh bầu chiên, lau sạch nước dấm tỏi giã nồng đậm trên môi, sau đó liền chạy trốn sang Hong Kong ngay trong đêm.
Hắn dựa theo nhãn hiệu kia, mua cho thằng ba nhà hắn món súng đồ chơi y như đúc của Thiệu Quân, được mô phỏng với độ chính xác cao, còn có đạn cao su, nếu nhắm chuẩn có thể bắn phá, quả thực ngầu muốn chết.
Lần tự thú này, La Cường cũng khai ra súng đồ chơi kia, nộp lên trên.
Khi còn nhỏ La Chiến nhận được quà của anh mình, rất thích, cất giấu kỹ ngần ấy năm, giống với Thiệu Quân vẫn luôn chẳng hay biết gì. Tay cầm súng tự động có ngăn kép, thật ra còn kẹp một thứ rất quan trọng.
Đó là văn kiện La Cường lấy được từ trên người Tần Thành Giang, bên trong có bằng chứng tài khoản về các giao dịch bất hợp pháp. Lúc ấy La Cường giữ lại thứ đó, không giao cho người sau lưng, lưu làm “nhược điểm” ngày sau lên trời xuống đất. Hắn khéo léo nhét nhược điểm đó vào súng, giao cho em trai cưng của hắn cất giữ.
Chỉ một vật chứng này, khiến La Cường mang theo một thân máu tươi dính cùng tội ác, rơi vào nơi sâu nhất của địa ngục.
Vụ án chống tham nhũng phi pháp này là vụ lớn nhất xảy ra trong năm đó, liên quan đến nhiều lĩnh vực ở thủ đô, nghe nói phá hủy cả một cấp tỉnh, cấp bộ và hai cấp sở, còn dính líu đến một số người làm ăn đối tác trong việc gây quỹ bất hợp pháp cùng rửa tiền vào năm đó. Tất cả những người có liên quan đến vụ án đều bị cách ly với thế giới bên ngoài, bị giam giữ bí mật để điều tra, thẩm vấn nội bộ. Tin tức được phong tỏa chặt chẽ đến nỗi nhiều người trong hệ thống công an không biết, cũng không thể hỏi được.
Tài xế taxi toàn thành phố Bắc Kinh đều nhiệt tình thảo luận vụ án, nhưng không mấy người thật sự hiểu tình hình thực tế, chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt, làm ồn ào.
Thiệu Quân không đào được một câu nào từ ba y, chỉ có thể ngầm tìm đường người quen, nhờ vả người khác giúp đỡ, hỏi thăm tình cảnh hình La Cường.
Người y tìm chính là cô nhỏ của Sở Tuần. Cô Sở Tuần cũng là người có cấp bậc, biết rất nhiều chuyện, cô Sở lại nhìn cậu nhóc Thiệu Tam từ nhỏ cho đến khi trưởng thành đẹp trai như vậy nên đặc biệt rất tốt với Thiệu Quân.
Theo tin tức lẻ tẻ cô Sở tiết lộ, lúc này họ Lưu nhất định sẽ ngã, hơn nữa đừng mong trở mình lại được, bên trên chính là muốn làm cho ông ta không thể trở mình. Hơn nữa, xét về vụ án kinh tế, người ngồi vào đến cấp bậc này, ai còn có thể hoàn toàn sạch sẽ? Mỗi người đều có nhược điểm, cũng đều nhiều ít nắm được nhược điểm người khác. Còn có thể điều tra ra được anh hay không, thì phải xem ánh mắt bên trên thế nào.
Tên họ Lưu này có dã tâm rất lớn, mấy năm nay kiếm đủ tiền rồi, cũng có mưu đồ chính trị, muốn ứng cử vào Bộ chính trị. Hiện giờ đội điều tra phát hiện ra, đây không chỉ là vụ án kinh tế mấy triệu nhân dân tệ như ban đầu, mà là một vụ án thuê hung thủ giết người năm xưa. Liên quan đến thuê hung thủ thì người này xem như chết chắc rồi, tiền đồ chính trị cũng xong luôn rồi.
Còn rốt cuộc là đã mướn người nào, giết ai, cô Sở cũng nói không tỉ mỉ, giữ kín như bưng, chỉ nói vụ án phức tạp, sẽ không được xét xử công khai nên không ai rõ cả.
Cô Sở quan sát thấy vẻ mặt lo lắng vấn đề này của Thiệu Quân, nhịn không được hỏi: “Tiểu Quân, con có bạn liên quan đến vụ án này à?”
Hai mắt Thiệu Quân thất thần nhìn.
Cô Sở nói: “Vụ án này ảnh hưởng rất lớn, có thể sẽ có vài người bị bắn chết.”
Thiệu Quân không nhớ rõ ngày đó y trở lại nhà tù thế nào.
Suốt ba tháng, y không thấy được La Cường, thậm chí không biết người này còn sống hay đã chết.
Nhiều ngày y không đi làm nghiêm túc, lúc làm nhiệm vụ thì mắt nhìn thẳng, đứng như khúc gỗ, sau giờ làm việc thì nhốt mình trong văn phòng, nằm trên giường dây trùm kín đầu, không nói chuyện, không nhìn bất kỳ ai. Ly nước đầu giường tích góp trong hai tuần nay gần như mọc rêu xanh bốc mùi, y cũng không rửa. Trưởng nhà tù cũng chịu bó tay với Thiệu Tam Gia, chỉ xem người này là bị bệnh còn chưa khỏe, thích làm gì thì làm, không quản lý được. Thiệu Quân cứ nằm cả ngày như vậy, cả người giống như đều đã bị đào rỗng……
Y đã từng nửa đêm bò dậy từ trên giường, mặc một lớp quần áo mỏng, một mình bò lên sân thượng trên mái nhà, giống một con mèo trong đêm tối, lẻ loi mà lang thang trên mái nhà một mình.
Khi đó, Thiệu Quân thật sự hận La Cường, căm giận từ đầu đến đuôi, hận từ tận đáy lòng.
Thiệu Quân cảm thấy y bị người này đùa giỡn, giống như một tên ngốc, ngay đến một câu tạm biệt cuối cùng La Cường cũng không để lại cho y, qua mấy ngày nữa người này phải lên pháp trường, một phát súng bắn chết, xong hết mọi chuyện, sau đó chờ Thiệu Tam Gia đến nhặt xác.
Y nhớ tới lúc La Cường nghe nói Trình Vũ bị nạn thì muốn ra tù làm việc, khi đó nhìn y nói, em giúp tôi.
Y nhớ đến hai người làm tình trong xe trên bãi đá, La Cường nói, sau này bố được ra tù rồi, nhất định sẽ làm em thoải mái.
La Cường còn nói, em đừng hối hận, em đừng trách tôi.
La Cường nói, dù em ba hay năm tuổi, bố cũng làm em, bố thích em, chỉ thích mình em……
Thiệu Quân cô đơn chiếc bóng đứng ở dưới ánh trăng, trên sân thượng trên mái nhà, một mông ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt lã chã rơi xuống. Lần đầu tiên trong đời biết cái gì là sợ hãi, cái gì là tuyệt vọng, trái tim trong lồng ngực bị người ta móc ra ném xuống trên mặt đất, để lại một đống thịt mơ hồ, máu tươi đầm đìa, thương tích đầy mình.
Y xé khàn cả giọng, gào khóc, cũng mặc kệ có dẫn cảnh sát vũ trang trên chòi canh gác đến, mà một phát bắn chết y hay không……
Ngày đó cuối thu mát mẻ, trời xanh thẳm không mây. Vụ án chấn động Kinh Thành đã mở phiên tòa xét xử.
Trước đó các cơ quan ban ngành đều giữ im lặng, còn chưa công khai bên ngoài, khi đến ngày mở phiên toà, vẫn có cả chục xe phỏng vấn tập trung trước cửa tòa, phóng viên và người dân tụ tập xem náo nhiệt. Phóng viên khiêng thùng thuốc súng*vừa mới xuống xe đã bị cảnh sát toà án và bảo vệ chặn lại, một đám người đen nghìn nghịt bị ngăn ở bãi đỗ xe, không tới được đến gần cửa lớn toà án.
(1)* Ví với những người tính tình nóng nảy, thích tranh luận
Các phóng viên đang chờ nhân chứng của vụ án này, nghe nói lấy sức của một người lôi nhân vật tai to mặt lớn xuống nước, kéo xuống ngựa, khai ra liên tiếp nghi án năm đó công an chưa giải quyết được, một con chốt sắp chết tráo trở lật đổ bàn tay độc ác phía sau màn. Đương nhiên, các loại tin tức truyền đi từ bên ngoài cũng nói, bản thân con chốt này cũng không phải nhân vật nhỏ, có vụ án lớn nào mà chưa từng gây ra? La lão nhị là ai, các người chưa từng nghe qua sao? Chưa từng nghe nói thì đi hỏi người già ngõ nhỏ ở khu Tây Tứ năm đó một chút, ai mà không biết tên khó nhai nhất trên giang hồ lúc ấy.
Người Thiệu Quân lách qua đám đông thì bị ngăn lại, y móc từ đâu một giấy chứng nhận mang theo con dấu của Bộ Tư pháp ra.
Thiệu Quân một thân đồng phục chỉnh tề, trên vai có hai bông hoa tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lạnh lùng nói: “Người một nhà, đi vào làm việc.”
Xe áp giải bọc thép của thị cục lái vào sân, đội cảnh sát đặc nhiệm vác súng nhảy xuống xe.
Người đội trùm đầu màu đen không cảm xúc nhìn ống kính phóng viên, an tĩnh mà trầm mặc, chậm rãi đi vào cửa chính, khi đi qua cửa đột nhiên xoay đầu nhìn về phía Thiệu Quân, một đôi mắt dưới mũ trùm đầu sáng như đuốc, lập loè kinh ngạc cùng tia sáng mong ngóng rõ ràng ……
Hai người cứ yên lặng mà nhìn như vậy, toàn bộ ồn ào bốn phía biến thành cảnh hư vô.
Thực ra Thiệu Quân liếc mắt một cái đã nhận ra, đừng nói cả cái đầu bị trùm lại, tên khốn La lão nhị này dù có hóa thành tro, y cũng có thể từ bắt người này từ đống tro ra cho bằng được.
Đây là tình huống lần đầu tiên hai người gặp nhau. Suốt 5 năm, Thiệu Quân không ngờ trong 5 năm hai người tay kéo tay lôi rồi lại xa như vậy, nhưng vẫn luôn là bản thân y đang liều mạng lôi kéo La Cường đi phía trước, một người đóng một vai. Người trước mắt này ngay cả một bước cũng không bước đến, người này cứ vẫn luôn đứng ở tại chỗ, con mẹ nó còn bước lui trở về, mọi chuyện lại bắt đầu từ đầu! La Cường vẫn là La Cường kia, vĩnh viễn là La lão nhị giết người như ngóe xem máu như mạng không bao giờ quên làm tổn thương người khác, khăng khăng làm theo ý mình đến mắt cũng không mang theo chớp một cái, người này mặc dù hóa thành tro, trên đầu mọc tóc cứng, một khối phản cốt ở ót, một phân một hào cũng sẽ không thay đổi……
Người thật sự thay đổi là bản thân y.
Thiệu Quân cảm thấy lòng người thật sự có thể từ từ biến lạnh, biến cứng.
Thiệu Quân ở trong đám người cũng thấy được La Tam.
Biểu cảm trên mặt La Chiến cũng không tốt hơn anh mình bao nhiêu, cả người gầy một vòng, hốc mắt sưng đỏ. Một đám đàn em vây quanh bên cạnh, một đám mặc vest màu đen phẳng phiu, kính đen, vẻ mặt nghiêm túc, yên lặng……
Khi đó Thiệu Quân cũng nghe cô của Sở Tuần nhắc tới, em trai của La lão nhị? Em trai anh ta cũng nhờ người tìm cô, đút lót nhờ vả khắp nơi.
Sốt ruột về chuyện La Cường cũng không phải một mình Thiệu Tam Gia, La Chiến cũng nóng ruột sắp điên rồi. Thế lực nhà họ Đàm bị diệt hoàn toàn, Kinh Thành thiếu một bá, Trình Vũ cuối cùng được cứu, cắt nửa cái dạ dày, Lão Nhị ngồi tù nhiều năm như vậy đoán chừng cũng nên chịu được đến lúc giảm hình phạt, ai cũng không dự đoán được, cả gia đình sắp đoàn viên trong lúc trời nắng lại giáng xuống một tia sét đánh.
Hiện tại La Tam là một dân chúng bình thường, Thiệu Quân như vậy cũng không tìm ra được cách, La Chiến có thể nói được gì với bên trên toà án viện kiểm sát? La Chiến nhờ vả người bạn đáng tin Chu Nghiên giúp đỡ giật dây bắc cầu, tìm một ít quan hệ, cũng tặng rất nhiều tiền. Tiền đưa ra cũng không thấy người, mua không được hình phạt, hoặc là dứt khoát bị trả về. Đối phương trực tiếp nói rõ, vụ án của anh cậu vớt không ra, không đùa được, cậu biết vì sao không? Bên trên nghẹn muốn chỉnh người, nếu La lão nhị giống như nuốt cả quả táo thì được phán nhẹ mấy năm, nhưng họ Lưu không bị kết án sao? Cũng phán hai năm sẽ thả ra? Mấy tên lâu la nhỏ đều bị bắt thẩm vấn, đều thả ra sao? Chuyện này không thể nào!
Hai đối thủ này một mất một còn, cắn nhau đến nông nỗi này, chính là một cây hai con châu chấu, muốn sống cùng nhau sống, muốn chết chung chết, đồng quy vu tận.
Vụ án không xét xử công khai với truyền thông, người không liên quan bao gồm người nhà kẻ tình nghi đều bị chặn toàn bộ ở ngoài cửa lớn, không cho dự thính.
Ngoài cửa phòng chờ, Thiệu Quân nói chuyện mấy câu với cảnh sát trực ban toà án.
Cảnh sát toà án nói: “Anh chỉ được nói mấy câu thôi, sắp mở phiên toà rồi.”
Thiệu Quân vội vàng gật đầu, đưa điếu thuốc qua cho đối phương, châm lửa: “Người này trước đây là tôi phạm dưới tay tôi, bị giam giữ mấy năm như cái đèn hết dầu, còn mẹ nó thiếu nợ tôi một khoản nợ lớn, tôi đang muốn tìm đến để bắt anh ta nôn ra khoản nợ đó đây……”
Thiệu Quân nghiến răng nói vài lời cuối cùng, gân xanh thái dương hơi nhô lên.
Thiệu Quân đẩy cửa đi vào, dùng gót giày da đá “ầm” một cái lên trên cửa.
La Cường nửa khép mắt ngồi ở giữa phòng, trên tay trên chân đều đeo xiềng xích nặng nề, tóc đã dài rất nhiều, gương mặt thon gầy, mặt mày thô to lạnh nhạt.
La Cường lông mày hơi hơi nâng nâng, phảng phất đoán chắc người này sẽ tới, giọng khàn khàn: “Đến rồi?”
Thiệu Quân nghiêm mặt: “Đến xem anh đã thành cái dạng gì.”
La Cường: “Bánh bao.”
Thiệu Quân hung hăng cắn miệng mình, thấp giọng mắng: “Tên khốn nạn……”
Trong miệng Thiệu Quân mắng một câu, hai mắt dần dần đỏ lên, lúc này đi nhanh tiến lên vung thẳng tắp một đấm đánh qua!
Một đấm này của y không hề có ý giữ lại mà dùng hết toàn sức. Mỗi cái lỗ chân lông toàn thân đều bị La Cường ép ra phẫn nộ, tuyệt vọng, uất ức, mỗi một khắc đều giãy giụa, rít gào trút ra, toàn bộ sức lực đều tụ lại ở đấm trước mắt này. Một đấm đánh vào phần cao nhất của gò má dưới mi mắt trái của La Cường, “bụp” một tiếng thật mạnh ……
Thiệu Quân đánh xong một đấm, ngay sau đó đánh thêm đấm vào chỗ đã đánh, hung hăng mà đánh thêm đấm thứ hai.
……
La Cường không động đậy, không đánh trả, cũng không ngăn, đầu chậm rãi quay trở về, má trái lập tức lộ ra một mảng to xanh tím, hốc mắt bị Thiệu Quân đánh rách da, khóe mắt rạn nứt chảy máu.
Cả ngày Thiệu Quân luyện đánh bao cát, bao cát cũng có thể bị y đánh vỡ, đánh người có thể không mạnh tay?
Thiệu Quân nắm chặt quyền tay run: “Lão Nhị, anh nợ tôi hai lần, anh không bị thiệt chứ? Tôi đánh xong sẽ đi.”
La Cường quay đầu phun ra một ngụm, lẳng lặng mà nhìn Thiệu Quân: “Tròng mắt bên trái đã sớm mù, đánh cũng không đau, đổi bên đi, đánh bên này nầy, tới đi.”
La Cường nói, nghiêng đầu, đem nửa bên mặt phải cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân: “……”
Yết hầu Thiệu Quân co rút, hốc mắt lập tức nóng lên, một khắc đó khó chịu không chịu nỗi, lục phủ ngũ tạng đều bị khuấy nát.
Không sai, La Cường nợ y, nợ y cả đời đều cũng không trả hết, nhưng ai sẽ nợ La Cường?
Nếu cả đời này La Cường cứ như vậy xong rồi, ai sẽ trả lại?!
Một tên khốn bị vận mệnh tàn khốc bắt nạt, chà đạp, đùa bỡn, quay đầu lại bắt nạt, đùa bỡn vận mệnh, ức hiếp mọi người toàn thế giới, cả đời này La Cường đều sẽ như vậy.
Ngày đó La Cường nghiêng đầu lại nhìn Thiệu Quân nói: “Đủ rồi sao? Đánh xong hết rồi thì thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Hốc mắt Thiệu Quân đỏ thắm, khóe mắt có thể chảy ra máu: “La Cường, anh chơi tôi sao? Anh nói để tôi dẫn anh ra ngoài làm việc của anh, sau đó anh một đao đâm tôi, anh muốn chơi đùa tôi sao?!”
La Cường nghiêng đầu, mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Thiệu Quân mắng: “La Cường, anh chính là tên khốn nạn, tôi thật ngu khi tự ép mình nghĩ rằng anh không còn giống như trước kia! Cả đời anh vĩnh viễn chỉ tên vô tâm không phổi, đồ máu lạnh……”
Mặt La Cường không cảm xúc mà nghe, chỉ có yết hầu hơi hơi run rẩy, khàn giọng nói: “Về nhà đi.”
Thiệu Quân thốt ra: “Được, anh cứ như vậy đi, vĩnh viễn như vậy, anh đi đường của anh, tôi đi đường của tôi. Ông nội đây trước kia đã từng nói với anh, tôi nói được thì sẽ làm được, vụ án lúc này đang treo trên đầu anh, phán chết anh, tôi nhất định sẽ đến nhặt xác cho anh lo ma chay cho anh, trông coi anh đến ngày anh chết . La Cường, tôi đã từng đấm lên ngực tự hỏi bản thân mình tôi chưa từng làm anh thất vọng bao giờ, tôi cũng không mắc nợ anh!”
“Sau đó tôi sẽ trở về nhà, lập tức về nhà, tôi sẽ về nhà tìm ba tôi, tìm ông ngoại bạn bè của tôi, tôi tìm người sẵn lòng quan tâm tôi để kết hôn, rồi tôi sẽ có một gia đình có cuộc sống tốt hơn, tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ trở lại đây nữa.”
……
Thiệu Quân nói xong mấy câu, cũng không nhìn La Cường thế nào, bản thân buộc phải rơi nước mắt trước.
Y dùng những lời như vậy làm tổn thương La Cường, trong lòng y có thể không đau ư? Cảm giác như bị kim đâm đau đến như vậy.
Ánh sáng dưới đáy mắt La Cường lóe lên, như là bị đau đớn thật sâu, con mắt mù không thể chuyển động lại bị một màn sương mờ ảo bao phủ
“Bánh bao……”
“Bố không đùa giỡn em.”
Giọng La Cường khàn khàn, giọng nói như mài ra từ lồng ngực, mỗi một câu đều mài từ máu ở trong lòng.
“Bánh bao, trong lòng bố vẫn luôn cảm thấy có lỗi với em, mấy năm nay, nợ em, thương em…… Nhưng hôm nay muốn nói rõ ràng với em một câu, 5 năm này, bố đây không hối hận. Những lời tôi nói ở đây nơi này, là La Cường tôi nói, từ trước đến giờ bố đây chưa từng hối hận vì đã gặp được em! Yêu em! Nợ em! Bị thương vì em!……Tôi không đùa giỡn em, cũng sẽ không lừa em.”
“Bố đã làm chậm trễ em 5 năm, không muốn chậm trễ em cả đời nữa, em còn biết được đường về nhà không?…… Còn biết đường thì đi đi, trở về nhà đi.”
Biểu cảm trên khuôn mặt La Cường cứng rắn giống tảng đá, từng câu từng chữ, ăn nói mạnh mẽ, làm người ta không cách nào kháng cự, nước từ hốc mắt Thiệu Quân lập tức rào rào chảy ra……
La Cường nói hắn không hối hận.
Chẳng lẽ Thiệu Quân hối hận sao?
5 năm hai người từng yêu, từng giận, từng cãi nhau, từng hận, từng chảy máu, từng suýt mất mạng, một đường sinh tử gian nan nắm tay cướp lại mạng cho đối phương. Nếu tất cả làm lại từ đầu một lần, Thiệu Quân có thể buông được tên khốn này sao, Thiệu Quân sẽ hối hận khi đã từng yêu La Cường sao?!
Y là một người có máu có thịt, là người thì sẽ có có tim. Y vẫn sẽ yêu như cũ, sẽ buồn bực, sẽ ồn ào, sẽ căm hận, hận không thể lột một lớp da trên người La Cường, nuốt tên khốn này vào trong bụng, chiếm cho riêng mình, vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Nếu làm lại từ đầu một lần, y vẫn sẽ hy vọng La Cường ôm y thật chặt rồi xoa tóc y, y vẫn sẽ nhớ mãi La Cường rơi nước mắt hôn cưng chiều y trên sân thượng ở mái nhà dưới ánh trăng kia, y thích nghe La Cường khó có được gọi y là cưng à, y thích La Cường ngẫu nhiên giống như động dục nổi điên xốc áo y lên rồi chui vào trong lòng ngực gặm y, liếm y, y muốn nhìn thấy La Cường dung túng niềm kiêu ngạo của mình và khi giở trò vô lại La lão nhị cũng chỉ dung túng một mình y, y thậm chí đau khổ tột cùng mà nhớ tới lúc La Cường nặng trĩu đè lên y, mở rộng thân thể y rồi lấp đầy y, va chạm, yêu y! La Cường không đùa giỡn y, thân mật như vậy là thật tâm hai người, tuyệt đối không phải giả……
Y không dám tưởng tượng có một ngày La Cường bước lên con đường cùng như vậy.
Y không tin giữa hai người cứ như vậy là xong.
“Lão Nhị, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu, anh đừng tự cho rằng anh vung tay một cái thì có thể xóa sạch tất cả trong mấy năm nay, anh không xong với tôi đâu!”
“Tôi trả giá, tôi đã trả giá nhiều như vậy, anh đừng có mơ! Cuộc đời này của tôi, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho tên khốn nạn như anh!!!!!”
Trên mặt Thiệu Quân vẫn còn nước mắt, thời gian đã từng tốt đẹp như ảo tưởng vĩnh viễn dừng lại ở 5 năm trước, y đứng trên sân thể dục lớn, vén áo lên tới ngực trông thật mê người dưới ánh mặt trời nhìn La Cường cười……
Khuôn mặt La Cường toát ra chấn động rõ ràng phát ra từ nội tâm, lộ vẻ xúc động.
Suy cho cùng vẫn là hắn xem nhẹ Thiệu Quân. Hắn đoán chắc tất cả, chỉ sợ là chưa tính đến việc Thiệu Quân không buông tay, Thiệu Quân chết cũng không muốn bỏ hắn.
Khi đó biểu cảm Thiệu Quân vô cùng uất ức, tuyệt vọng, tóc trên trán ướt át, rối tung, giống như đứa trẻ đau lòng bất lực.
Đứa trẻ đau lòng bất lực này nhiều năm trước La Cường đã từng gặp. Gương mặt này hắn vô cùng quen thuộc, từ vô số cảnh tạp âm chậm rãi hiện ra, in ở trong đầu hắn, rõ ràng mà bén nhọn.
Khi đó La Cường dùng nòng súng lạnh băng dí lên trán Thiệu Quân, tóc mái Thiệu Quân cũng giống như bây giờ, mướt mồ hôi, hỗn độn, ánh mắt sợ hãi bất lực.
La Cường một phen đoạt lấy cây súng đồ chơi trong tay Thiệu Quân, lăn qua lộn lại thưởng thức, cảm thấy rất tốt, tốt hơn cây súng mà mình buộc mấy thanh gỗ bằng dây kẽm hồi đó rất nhiều, quả thực tốt hơn nhiều lắm.
Khi còn nhỏ hắn từng ngồi xổm trên ngưỡng cửa hứa với La Tam: “Chờ sau này anh mày có tiền, sẽ mua cho mày một khẩu súng thật.”
La Cường cúi đầu nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại: “Anh, nay em làm món mì trộn tương với bánh bầu chiên(2), chờ anh về nhà sẽ dọn lên đó. Anh, chờ anh đó nha.”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt sợ hãi choáng váng của Thiệu Quân, còn non mềm trẻ con hơn khuôn mặt thằng ba nhà hắn khi ba bốn tuổi.
Trên lông mi nhóc Quân Quân còn treo nước mắt, đứa trẻ sợ bị người ta làm đau.
Trong rất nhiều chuyện, vận mệnh đã được ông trời định trước, lầm tưởng giữa ác và thiện thì hỏng hết, địa ngục và thiên đường cách xa nhau một bước xa.
Khi đó La Cường thu nòng súng lại, lấy báng súng vỗ vỗ mặt Thiệu Quân, quay người lại biến mất trong biển người……
La lão nhị làm xong việc, về nhà ăn hai tô mì trộn tương lớn, bốn cái bánh bầu chiên, lau sạch nước dấm tỏi giã nồng đậm trên môi, sau đó liền chạy trốn sang Hong Kong ngay trong đêm.
Hắn dựa theo nhãn hiệu kia, mua cho thằng ba nhà hắn món súng đồ chơi y như đúc của Thiệu Quân, được mô phỏng với độ chính xác cao, còn có đạn cao su, nếu nhắm chuẩn có thể bắn phá, quả thực ngầu muốn chết.
Lần tự thú này, La Cường cũng khai ra súng đồ chơi kia, nộp lên trên.
Khi còn nhỏ La Chiến nhận được quà của anh mình, rất thích, cất giấu kỹ ngần ấy năm, giống với Thiệu Quân vẫn luôn chẳng hay biết gì. Tay cầm súng tự động có ngăn kép, thật ra còn kẹp một thứ rất quan trọng.
Đó là văn kiện La Cường lấy được từ trên người Tần Thành Giang, bên trong có bằng chứng tài khoản về các giao dịch bất hợp pháp. Lúc ấy La Cường giữ lại thứ đó, không giao cho người sau lưng, lưu làm “nhược điểm” ngày sau lên trời xuống đất. Hắn khéo léo nhét nhược điểm đó vào súng, giao cho em trai cưng của hắn cất giữ.
Chỉ một vật chứng này, khiến La Cường mang theo một thân máu tươi dính cùng tội ác, rơi vào nơi sâu nhất của địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất