Chương 85: NGƯỜI TÌNH ĐỒNG CHÍ
Tình cảm năm đó thật nồng cháy, phương bắc vào mùa đông rét đậm băng tuyết ngập trời, tình yêu ấy cháy sáng rực rỡ, nắng gắt như lửa.
Năm mới âm lịch năm ấy, cũng là cái tết sôi động nhất của nhà tù Thanh Hà, tường bên ngoài của toàn bộ nhà tù đều được sơn lại, sân nhỏ giăng đèn kết hoa, trên cánh cổng sắt lớn còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ.
Các phạm nhân kéo đèn màu trang trí trên các bồn hoa, bày tượng nặn hình. Lợi ích kinh tế của các dự án được ký hợp đồng trong khu vực nhà tù năm ngoái đặc biệt tốt, lương của quản giáo và phạm nhân đều tăng lên một bậc, đặc biệt vui vẻ. Kho bạc nhỏ trong nhà tù cũng đã đầy nên đẩy ra chút tiền để mọi người lăn lộn, náo nhiệt.
La Cường làm xong bồn hoa, bước ra ngoài, cách một khoảng xa, nhìn nhìn, hừ nói: “Đẹp thật, được đấy, tạo hình này còn đẹp hơn mấy luống hoa tết ở Cổ Lầu phố lớn(2), hẻm Nam La Cổ Hạng(1) nữa.”
Thuận Tử, Nhím Gai cùng Hồ Nham vài người tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ vào chiếc đèn lồng màu đỏ thẫm trên cửa sắt lớn, nói: “Tôi nghe nói, đèn lồng đỏ chỉ được treo ở cổng kỹ viện của xã hội cũ trước kia, tám hẻm nhỏ Tây Tứ trước giải phóng chính là một con đường kỹ viện, cả một con đường đều treo lồng đèn đỏ!”
Tâm trạng La Cường dễ chịu, môi trồi lên độ cung, tám hẻm nhỏ Tây Tứ chính là nơi năm đó hắn làm giàu, địa bàn hắn, quê quán của hắn, khi đó toàn bộ phố đèn lồng màu đỏ đều là do anh hai La hắn treo.
La Cường cong khóe miệng: “Buổi tối đánh bài, ai thắng sẽ được treo đèn lồng đỏ lớn nhất lên trên giường!”
Hồ Nham xen mồm nói: “Đại ca, thế người thắng rồi có được chọn màu không?”
La Cường híp mắt hừ nói: “Thằng nhãi con nhà cậu muốn màu gì?”
Hồ Nham nghiêng đầu, không đứng đắn nói: “Em muốn gì, anh còn giả bộ không biết à?”
Đoàn người ồn ào nói: “Hồ Ly muốn treo đèn lồng đỏ lên giường, buổi tối để anh Cường bò lên giường mày giở trò lưu manh, đúng không!”
La Cường duỗi chân bậc thang ngồi ở sân hút thuốc, dùng đầu lưỡi làm tàn thuốc đong đưa ở trong miệng, khóe miệng lộ ra một tia cười ác độc.
Một đám nhãi con, tên nào cũng đừng mong chạy khỏi, bố chúng bây sẽ lần lượt chịch từng thằng một!…… Hừ, nếu hiện tại không phải trong lòng bố có người, vì Bánh bao nhà tao trung trinh bất khuất thì cũng lười phản ứng từng thằng chúng bây, nếu không bố sẽ chịch từng thằng một cho xem!
Buổi tối đánh bài.
Hai năm trước cực khổ làm một bộ mạt chược xà phòng lại bị Thiệu Tam Gia bắt tắm cho bằng hết, quá đáng tiếc. Năm nay La Cường thành tinh, tôi không thể lấy thứ có thể rửa làm bài mạt chược thì tôi sẽ dùng đồ vật không thể rửa được, có thể tái chế.
Vì thế, buổi tối khi Thiệu Quân vào phòng kiểm tra ban đêm, nhìn thấy lão đại thiên tài của lớp số 7 đang la hét ra lệnh cho một đám nhãi con tháo chiếc chiếu trúc(3) của mình ra.
La Cường đã sớm tính toán xong, mùa hè bảo La Tam mang vào cho hắn chiếc chiếu trúc cỡ bài mạt chược loại tốt, chính là loại tre được mài thành từng miếng hình vuông sau đó xâu lại bằng sợi tơ đấy. Chiếu mở ra hơn trăm miếng vuông vứt, sau đó vết chữ lên, vẽ yêu kê lớn, làm được một bộ mạy chược, một đám người vui vẻ, chơi như điên luôn.
Lúc này là Thiệu Tam Gia ngồi ở cửa trên La Cường, hai người giống như mốc nối gian lận, đưa bài cho đối phương.
Thiệu Quân ném cái ngũ đồng, La Cường lập tức �
Năm mới âm lịch năm ấy, cũng là cái tết sôi động nhất của nhà tù Thanh Hà, tường bên ngoài của toàn bộ nhà tù đều được sơn lại, sân nhỏ giăng đèn kết hoa, trên cánh cổng sắt lớn còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ.
Các phạm nhân kéo đèn màu trang trí trên các bồn hoa, bày tượng nặn hình. Lợi ích kinh tế của các dự án được ký hợp đồng trong khu vực nhà tù năm ngoái đặc biệt tốt, lương của quản giáo và phạm nhân đều tăng lên một bậc, đặc biệt vui vẻ. Kho bạc nhỏ trong nhà tù cũng đã đầy nên đẩy ra chút tiền để mọi người lăn lộn, náo nhiệt.
La Cường làm xong bồn hoa, bước ra ngoài, cách một khoảng xa, nhìn nhìn, hừ nói: “Đẹp thật, được đấy, tạo hình này còn đẹp hơn mấy luống hoa tết ở Cổ Lầu phố lớn(2), hẻm Nam La Cổ Hạng(1) nữa.”
Thuận Tử, Nhím Gai cùng Hồ Nham vài người tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ vào chiếc đèn lồng màu đỏ thẫm trên cửa sắt lớn, nói: “Tôi nghe nói, đèn lồng đỏ chỉ được treo ở cổng kỹ viện của xã hội cũ trước kia, tám hẻm nhỏ Tây Tứ trước giải phóng chính là một con đường kỹ viện, cả một con đường đều treo lồng đèn đỏ!”
Tâm trạng La Cường dễ chịu, môi trồi lên độ cung, tám hẻm nhỏ Tây Tứ chính là nơi năm đó hắn làm giàu, địa bàn hắn, quê quán của hắn, khi đó toàn bộ phố đèn lồng màu đỏ đều là do anh hai La hắn treo.
La Cường cong khóe miệng: “Buổi tối đánh bài, ai thắng sẽ được treo đèn lồng đỏ lớn nhất lên trên giường!”
Hồ Nham xen mồm nói: “Đại ca, thế người thắng rồi có được chọn màu không?”
La Cường híp mắt hừ nói: “Thằng nhãi con nhà cậu muốn màu gì?”
Hồ Nham nghiêng đầu, không đứng đắn nói: “Em muốn gì, anh còn giả bộ không biết à?”
Đoàn người ồn ào nói: “Hồ Ly muốn treo đèn lồng đỏ lên giường, buổi tối để anh Cường bò lên giường mày giở trò lưu manh, đúng không!”
La Cường duỗi chân bậc thang ngồi ở sân hút thuốc, dùng đầu lưỡi làm tàn thuốc đong đưa ở trong miệng, khóe miệng lộ ra một tia cười ác độc.
Một đám nhãi con, tên nào cũng đừng mong chạy khỏi, bố chúng bây sẽ lần lượt chịch từng thằng một!…… Hừ, nếu hiện tại không phải trong lòng bố có người, vì Bánh bao nhà tao trung trinh bất khuất thì cũng lười phản ứng từng thằng chúng bây, nếu không bố sẽ chịch từng thằng một cho xem!
Buổi tối đánh bài.
Hai năm trước cực khổ làm một bộ mạt chược xà phòng lại bị Thiệu Tam Gia bắt tắm cho bằng hết, quá đáng tiếc. Năm nay La Cường thành tinh, tôi không thể lấy thứ có thể rửa làm bài mạt chược thì tôi sẽ dùng đồ vật không thể rửa được, có thể tái chế.
Vì thế, buổi tối khi Thiệu Quân vào phòng kiểm tra ban đêm, nhìn thấy lão đại thiên tài của lớp số 7 đang la hét ra lệnh cho một đám nhãi con tháo chiếc chiếu trúc(3) của mình ra.
La Cường đã sớm tính toán xong, mùa hè bảo La Tam mang vào cho hắn chiếc chiếu trúc cỡ bài mạt chược loại tốt, chính là loại tre được mài thành từng miếng hình vuông sau đó xâu lại bằng sợi tơ đấy. Chiếu mở ra hơn trăm miếng vuông vứt, sau đó vết chữ lên, vẽ yêu kê lớn, làm được một bộ mạy chược, một đám người vui vẻ, chơi như điên luôn.
Lúc này là Thiệu Tam Gia ngồi ở cửa trên La Cường, hai người giống như mốc nối gian lận, đưa bài cho đối phương.
Thiệu Quân ném cái ngũ đồng, La Cường lập tức �
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất