Chương 87: ÔNG GIÀ HỌ GIẢ
Thiệu Quân cực kỳ không đồng ý câu ‘’Chết cũng là cậu ta chết’’ kia của La Cường, đây là lời nói gì vậy chứ?
Quả nhiên là chỉ có đầu gấu không chính nghĩa không nói đạo lý không liêm sỉ mới có thể nói ra.
Y và đội trưởng Tiểu Chu là đồng nghiệp, là đồng đội trong một chiến hào. Chuyện này nếu do y phát hiện, y đương nhiên phải đứng ra tố giác mấy tên nhãi con đội hai kia. Không phải vì giành thắng lợi ôm công, Thiệu Quân cảm thấy đây là nguyên tắc mấu chốt làm việc làm người của y.
Trong lòng Thiệu Quân nghĩ như vậy, rốt cuộc vẫn nghe lời La Cường dặn, nộp vật chứng lên lãnh đạo, không tiếp tục xen vào chuyện thanh lọc khu nhà giam nữa.
Anh hai La giải quyết mọi chuyện bình tĩnh hơn y, có kinh nghiệm giang hồ, với lại, La Cường là gì của y? Y có thể không nghe lời La Cường sao?
Vào lúc ban đêm, đội trưởng Tiểu Chu dẫn theo nhóm quản giáo, đồng quản lý đội hai của bọn họ, còn có một trung đội cảnh sát vũ trang có trang bị súng ở hành lang, lật tung hoàn toàn ký túc xá của đội hai ……
Lật từ giường đệm đến tủ quần áo, tủ chén, thau rửa mặt, thau cơm, giày, sách vở trang giấy. Mấy trăm phạm nhân, lục xét từng người một, cởi hết quần áo ra, cảnh sát vũ trang cầm nòng súng xốc quần áo để khám xét.
Đội hai trải qua dày vò như vậy, lại một lần bị tổn hại sức sống, lại có một chuỗi người bị mang xiềng xích, nhốt trong phòng biệt giam, phải tiếp thu lại giáo dục.
Trên sân thể dục cảnh xuân tươi đẹp, hoa hòe thơm ngát, dưới bóng cây đong đưa tốp năm tốp ba bóng người.
La Cường ngồi xổm trên ghế đá bên cạnh sân bóng rổ dành riêng cho hắn suốt hai năm qua mà người khác cũng không dám ngồi lên, nhàn nhã hút thuốc. Mấy tên nhãi con lớp số 7 ở bên cạnh ríu rít nói chuyện vớ vẩn.
Hồ Nham và Thuận Tử bọn họ đều nói: “Đám người cái búa ở đội hai kia, kì này sẽ bị dồn ép đến ngu người luôn, thật là hả giận mà.”
“Cũng không phải như vậy không thôi, lại còn tàng trữ ma túy, chạy vào trong nhà tù buôn lậu ma túy, còn ngại bị phán ít hay gì, có chết cũng không đủ!”
Người của đại đội hai luôn không hòa thuận với đại đội một bọn họ, có kết thù, bởi vậy mấy người bị nhốt lại, cũng không ít người xem náo nhiệt vui sướng khi kẻ gặp họa. Trong vụ thu hoạch mùa thu năm ngoái, Thiệu Quân lặng lẽ dẫn La Cường ra ngoài lại dẫn về, để cho mấy tên Trương Đại Hổ, Lương Tử theo dõi, mồm năm tám mỏ chỏ vào nói phải báo cáo với lãnh đạo vấn đề anh hai La bị “Mất tích” trong ruộng bí đỏ dưa leo một cách khó hiểu.
Hồ Nham đặc biệt che chở La Cường. Lúc ấy Hồ Nham nhảy dựng lên cãi nhau với đối phương, nói đại ca không mất tích, đại ca tụi tao đang rít điếu thuốc, đi ị, thả rắm ở nơi không ai biết ở sườn dốc kia kìa, đó là anh ấy thích, đến lượt một đám nhãi ranh tụi bây hỏi đến à! Sau đó may mà ngày đó là Mã Tiểu Xuyên trực ban, Mã Tiểu Xuyên quan hệ thân thiết với Thiệu Quân, người trẻ tuổi không nói nhiều như vậy, cũng không hỏi nhiều, cứ như vậy bịa đại cho La Cường một lý do.
La Cường nghe đám đàn em dưới tay càn rỡ thảo luận, chậm rãi xen mồm nói: “Các người thật sự tin Trương Đại Hổ với mấy người kia buôn lậu ma túy?”
Thuận Tử: “Nếu không thì sao, đại ca anh nói thử xem?”
La Cường: “Ở trong nhà tù Thanh Hà mà dám buôn lậu ma túy? Bố sống hơn bốn mươi năm cũng chưa nghe nói qua có người tự tìm đường chết như thế.”
Hồ Nham khinh thường mà bĩu môi: “Trương Đại Hổ nhất định là bị ngu, muốn tiền không muốn mạng.”
La Cường híp mắt suy nghĩ, chậm rãi nói: “Tàng trữ ma túy, bọn họ muốn làm gì? Tàng trữ cho ai? Thuốc cuốn ma túy từ đâu đưa đến? Bên ngoài có người mốc nối tiếp ứng hay không?”
La Cường hỏi đều là sự thật. mấy thứ đồ của nhóm người Trương Đại Hổ được gọi là Yaba, một loại ma túy đá cực mạnh mới, gây nghiện cao, có thể gây ra ảo giác mạnh, mất kiểm soát hành vi, thậm chí là phạm tội bạo lực. La Cường từng lăn lộn ở biên cảnh ở Tây Nam, trong nghề, thứ kia là đặc sản Myanmar, buôn lậu từ biên cảnh buôn tiến vào, nếu Trương Đại Hổ không có đường, người bình thường không làm được cái này.
Hai ngày này trưởng nhà tù nổi trận lôi đình, dẫn theo nhóm quản giáo đi tra xét nhà ăn, tra xét kho hàng nhà xưởng, tra xét siêu thị, tra xét tiệm cơm nhỏ, hận không thể đào ba thước đất, cũng phải lục soát ra con đường bí mật có thể thông ra bên ngoài. Mấy điếu thuốc ma túy đá là chuyện nhỏ, mấu chốt vấn đề là ma túy đá có thể lấy từ chỗ nào trong nhà giam, dụng cụ cắt gọt ở đâu? Dụng cụ phóng hỏa đâu? Di động truyền tin liên lạc ở đâu? Càng nguy hiểm hơn, hàng cấm đều có thể chảy vào tới, đến lúc đó phiền phức lớn.
Chính vì cái này, siêu thị Wumart dưới lầu khu nhà giam cũng bị bắt đóng cửa, để cảnh sát niêm phong, lục soát thảm trải sàn. Đoàn người tiếng oán than dậy đất, đều mẹ nó bị mấy tên khốn đại đội hai hại chúng ta, ông mày cũng không ăn được mì ăn liền giăm bông cùng với khô bò! Miệng cũng nhạt như nước chim rồi!
La Cường nghiêng híp con mắt nửa mù, tầm mắt sắc bén đảo qua siêu thị, khu ký trúc xá nhà giam, tòa nhà văn phòng, nhà xưởng, nhà ăn, kho hàng, cổng sắt lớn…… Tầm mắt cuối cùng lướt qua tường trong, chòi canh, xa xa mà bay ra ngoài tường cao.
Phạm nhân già Giả Phúc Quý kéo xe rác, chậm rì rì đi qua cạnh sân thể dục, một đôi mắt đè ở dưới vành nón mũ công tác, tầm mắt quét nhanh qua mặt La Cường.
Nghe nói tay trái người này bị tật, một năm bốn mùa đều mang bao tay.
Việc thu rác này, vẫn luôn là mấy phạm nhân già yếu bệnh tật của khu nhà giam phụ trách. Mấy người ở trong tù lâu năm, có thành tích tốt, được quản giáo tin tưởng, ngày thường không cần đến nhà xưởng làm việc, cũng không tham gia lao động bên ngoài, mỗi ngày chỉ phụ trách đến các đường khu nhà giam dọn dẹp thùng rác, sắp xếp, sau đó đẩy đến trạm rác phía nhà xưởng, sau đó sẽ có xe rác bảo vệ môi trường định kỳ từ bên ngoài vào chở đi.
La Cường nhìn chằm chằm Giả Phúc Quý một lúc.
Cũng nói không rõ từ ngày nào bắt đầu, hoặc là chính là từ một ngày kia, La Cường bắt đầu giúp phạm nhân già đẩy xe rác.
Hắn ở nhà ăn cũng quá thanh nhàn, sau ba bữa cơm có cơ hội nghỉ ngơi là chạy ra ngoài, một phen nắm lấy trước xe rác, kéo xe đi.
Giả Phúc Quý nói: “Không dám phiền cậu đâu.”
La Cường khẽ kéo khóe miệng: “Không phiền đâu, bố đây rất dư sức.”
Giả Phúc Quý nhìn nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
La Cường cứ như vậy đi theo lão già này, một tấc cũng không rời, dính y như cái đuôi, nhìn người này dùng một chuỗi dài chìa khóa mở cửa phòng giam, thu dọn thùng rác từng lớp. Dùng xong chìa khóa, cuối cùng trả lại cho quản giáo trực ban.
Liên tục mấy ngày, La Cường cứ như vậy không chê phiền mà đi theo thu rác rưởi, nhàn rỗi không có việc gì liền ngồi xổm một bên, nói chuyện phiếm với người già, nói chuyện vớ vẫn, nhất định không đi.
La Cường đưa một điếu thuốc qua rồi châm lửa cho đối phương.
Người già nheo mắt, nếp nhăn trên mặt sâu nặng, đáy mắt lập loè ánh sáng nhạt, nhìn kỹ La Cường.
La Cường hút mấy điếu thuốc, hừ nói: “Lão già, ông là người ở đâu?”
Giả Phúc Quý nói: “Người địa phương.”
La Cường: “Mấy đời trong nhà ông đều là người địa phương?”
Giả Phúc Quý khẽ gật đầu: “Ừ, tổ tiên bốn đời đều sống ở Bắc Kinh.”
La Cường nhướng mày: “Nhà ở đâu?”
Khóe miệng Giả Phúc Quý rung rung: “Hỏi thăm việc này làm gì?”
La Cường cười lạnh: “Tùy tiện hỏi chơi thôi, gia đình của bố đây trước kia cũng sống ở vùng ngoại thành, làm nông dân, trồng trọt.”
Giả Phúc Quý hơi hơi nhắm mắt lại một chút, khàn giọng nói: “Nhà lão ở rìa Tử Cấm Thành, phố Bắc phía đông Hoàng Thành.”
Bốn phía lập tức yên tĩnh, chân tường có hai con dế lớn đang chọi nhau, sột sột soạt soạt, nghe được rõ ràng.
La Cường và người già nhìn chằm chằm một lúc lâu. La Cường đột nhiên nhếch miệng cười cười, bên môi vẽ lên nụ cười khó hiểu, gật gật đầu.
Giả Phúc Quý đột nhiên đứng lên, hơi hơi ngăn đầu: “Xe rác bên ngoài sắp tới rồi, cậu mau đi đi.”
La Cường cũng đứng lên: “Tôi đi.”
Hai người đồng thời duỗi tay ra bắt cái cán trước xe rác, hai bên sườn xe cùng chịu lực kịch liệt mà run nhoáng lên theo sau đó gần như bị lật xuống đất! Sắc mặt lão Giả thay đổi, La Cường không chút khách khí đột nhiên ra tay bắt lấy tay đối phương, Giả Phúc Quý lảo đảo bứt ra muốn chạy, một tay không quá nhanh nhẹn tay giấu ở tay áo. La Cường phát lực ngón tay hung mãnh giống như móng vuốt ưng, từ phía sau nắm lấy cái tay đeo bao tay dày của của ông già, bóp thật mạnh!
Sắc mặt ông già trắng bệch, cái tay kia bị La Cường gắt gao ấn mạnh trên thanh xe, thanh gỗ suýt nữa bị hai người bọn họ hợp tác đánh gãy. La Cường dùng ngón tay vuốt tay đối phương, vuốt từng ngón tay một, ánh mắt sắc bén.
Hai người ngực đều thở dốc kịch liệt, nghìn cân treo sợi tóc, tường ngoài đột nhiên truyền phanh xe trọng tải lớn, xe thu rác rưởi tới.
……
Giả Phúc Quý khóe miệng co rút, cười lạnh nói: “Lão Nhị, sờ đủ chưa?”
La Cường chậm rãi nới lỏng sức lực: “Ừ, đủ rồi.”
Giả Phúc Quý: “Buông tay.”
La Cường đột nhiên hỏi: “Thuốc vào đây như thế nào?”
Giả Phúc Quý cũng rất bình tĩnh: “Lão Nhị, cậu muốn trở mặt sao?”
Trong đầu La Cường nhanh chóng xẹt qua một năm rồi một năm, đột nhiên hiểu được rất nhiều nút thắt chưa được tháo gỡ. Ánh mắt hắn sắc bén khiến người ta sợ hãi: “Rốt cuộc tại sao Đàm Long lại chết?……Một mũi tên trúng hai con chim? Chiêu này của ngài đây cũng đủ độc, bội phục.”
Lão Giả vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh đến đáng sợ: “Cậu lại muốn điên sao?”
Tiếng thắng xe, tiếng đánh nhau, một đôi mắt màu máu của Đàm thiếu gia, máu bắn đầy đến trên tường, hỗn loạn đầy đất …… Hai người gắt gao nhìn chằm chằm nhau, trước mắt bên tai quanh quẩn đều là bóng kiếm ánh đao ngày xưa.
La Cường vẫn cứ nắm chặt tay đối phương, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh kia cũng đã chết rồi, tôi lại không phải cha hay người thân của nó cũng không phải họ Đàm. Lão già, xe này ngài không cần quan tâm đến nữa, sau này tôi sẽ phụ trách việc thu rác rưởi này.”
Đôi mắt Giả Phúc Quý nhíu lại: “Cậu có ý gì?”
La Cường nói: “Chính là ý này. Tôi sẽ quay đầu lại báo cáo chuyện này với đội trưởng, về sau việc này tôi làm, ngài có thể nghỉ ngơi. Bố và quản giáo đều quen biết nhau, hôm nay sẽ để cho ông về hưu, tôi, thế, ông.”
La Cường nói chuyện leng keng hữu lực, từng câu từng chữ, không dung phản bác dao động. Một câu “Hôm nay bố mày muốn khiến cho ông về hưu”, giống như bị kim đâm chọc vào mắt người, tròng mắt Giả Phúc Quý đỏ lên, ngón tay run rẩy……
Từ khi hôm nay lúc sau, cụ Giả thật sự sẽ “Về hưu”.
Ngày hôm sau người này bệnh không dậy nổi, không ra khỏi phòng, xin nghỉ bệnh dài hạn với đội trưởng đội hai, không tranh chấp với La Cường, trốn luôn rồi.
Giả Phúc Quý bị bệnh, nhị đội người tuy rằng không về một đại đội Thiệu đội trưởng trực tiếp quản lý, Thiệu Quân kiểm tra ban đêm khi vẫn cứ quan tâm một câu: “Ông Giả, khó chịu sao? Muốn đi bệnh viện không?”
Cụ Giả nửa híp mắt nằm trong ổ chăn, xua xua tay: “Thật không dám phiền cảnh sát Thiệu.”
Thiệu Quân đặc biệt nghiêm túc: “Tôi có thể giúp ông báo cáo thêm cơ hội được thăm người thân, để người nhà ông tới thăm chăm sóc ông.”
Giả Phúc Quý miễn cưỡng cười nói: “…… Trong nhà không có người, cũng sẽ không có ai tới thăm tôi.”
Thiệu Quân vừa nghe cái này, trong lòng đồng tình, nói: “Vậy sau này ông có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
Thiệu Quân trước khi đi còn để trên tủ đầu giường người này lon sữa protein, một cái bánh hạch đào mua từ Đạo Hương Thôn ở trong thành phố.
Đội trưởng Thiệu đối với phạm nhân trượng nghĩa trước sau như một, không bắt nạt người, người khu nhà giam số 3 đều biết, cũng thích đội trưởng Thiệu. Lão Giả muốn nói lại thôi, gật gật đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Thiệu Quân ra cửa thật lâu, ánh mắt chậm rãi âm trầm xuống……
Hoạt động tố giác tự kiểm mỗi tuần theo thông lệ trong giờ học chính trị, trước mặt La Cường bày một xấp giấy. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, viết xuống một số thứ.
Trên giấy viết đều là chuyện lớn muốn mạng, nếu nộp cái này lên, ba khu nhà giam lại nổ thêm lần nữa.
Với mực hắn tích góp qua bao năm học tiểu học cơ sở, nặn ra hơn một ngàn chữ, thật sự rất không dễ dàng. Sau khi viết xong, La Cường cầm tài liệu tố giác suy nghĩ trước sau, cau mày, bất động thanh sắc, yên lặng mà xé thành từng mảnh nhỏ, không nộp lên cho quản giáo……
Người giang hồ, có quy tắc hành xử của giang hồ. Chọc đến hắn, hắn xử lý, đạo nghĩa làm lão đại không thể chối từ mà gánh một vai; nhưng không phải chuyện của hắn, hắn không nên quan tâm.
La Cường lăn lộn nhiều năm như vậy, quy củ hắn vẫn hiểu được. Phản bội, tố giác, cản đường, bán đứng điểm yếu…… những thứ này đều khiến người ta khinh thường. La Cường hắn mặc dù có thể dựa chiêu thức ấy vớt được lợi giảm hình phạt, nói ra cũng khó nghe, đó là mặt mũi của hắn. La Cường cũng lười đến để ý có thể gây ra bao nhiêu rắc rối giữa phạm nhân và quản giáo đại đội hai, trong lòng hắn chỉ nhớ thương bánh bao trắng, chỉ cần bánh bao sống yên ổn không việc gì, hắn không muốn làm nổ lên nhiều chuyện, liên lụy đến Bánh bao.
Quả nhiên là chỉ có đầu gấu không chính nghĩa không nói đạo lý không liêm sỉ mới có thể nói ra.
Y và đội trưởng Tiểu Chu là đồng nghiệp, là đồng đội trong một chiến hào. Chuyện này nếu do y phát hiện, y đương nhiên phải đứng ra tố giác mấy tên nhãi con đội hai kia. Không phải vì giành thắng lợi ôm công, Thiệu Quân cảm thấy đây là nguyên tắc mấu chốt làm việc làm người của y.
Trong lòng Thiệu Quân nghĩ như vậy, rốt cuộc vẫn nghe lời La Cường dặn, nộp vật chứng lên lãnh đạo, không tiếp tục xen vào chuyện thanh lọc khu nhà giam nữa.
Anh hai La giải quyết mọi chuyện bình tĩnh hơn y, có kinh nghiệm giang hồ, với lại, La Cường là gì của y? Y có thể không nghe lời La Cường sao?
Vào lúc ban đêm, đội trưởng Tiểu Chu dẫn theo nhóm quản giáo, đồng quản lý đội hai của bọn họ, còn có một trung đội cảnh sát vũ trang có trang bị súng ở hành lang, lật tung hoàn toàn ký túc xá của đội hai ……
Lật từ giường đệm đến tủ quần áo, tủ chén, thau rửa mặt, thau cơm, giày, sách vở trang giấy. Mấy trăm phạm nhân, lục xét từng người một, cởi hết quần áo ra, cảnh sát vũ trang cầm nòng súng xốc quần áo để khám xét.
Đội hai trải qua dày vò như vậy, lại một lần bị tổn hại sức sống, lại có một chuỗi người bị mang xiềng xích, nhốt trong phòng biệt giam, phải tiếp thu lại giáo dục.
Trên sân thể dục cảnh xuân tươi đẹp, hoa hòe thơm ngát, dưới bóng cây đong đưa tốp năm tốp ba bóng người.
La Cường ngồi xổm trên ghế đá bên cạnh sân bóng rổ dành riêng cho hắn suốt hai năm qua mà người khác cũng không dám ngồi lên, nhàn nhã hút thuốc. Mấy tên nhãi con lớp số 7 ở bên cạnh ríu rít nói chuyện vớ vẩn.
Hồ Nham và Thuận Tử bọn họ đều nói: “Đám người cái búa ở đội hai kia, kì này sẽ bị dồn ép đến ngu người luôn, thật là hả giận mà.”
“Cũng không phải như vậy không thôi, lại còn tàng trữ ma túy, chạy vào trong nhà tù buôn lậu ma túy, còn ngại bị phán ít hay gì, có chết cũng không đủ!”
Người của đại đội hai luôn không hòa thuận với đại đội một bọn họ, có kết thù, bởi vậy mấy người bị nhốt lại, cũng không ít người xem náo nhiệt vui sướng khi kẻ gặp họa. Trong vụ thu hoạch mùa thu năm ngoái, Thiệu Quân lặng lẽ dẫn La Cường ra ngoài lại dẫn về, để cho mấy tên Trương Đại Hổ, Lương Tử theo dõi, mồm năm tám mỏ chỏ vào nói phải báo cáo với lãnh đạo vấn đề anh hai La bị “Mất tích” trong ruộng bí đỏ dưa leo một cách khó hiểu.
Hồ Nham đặc biệt che chở La Cường. Lúc ấy Hồ Nham nhảy dựng lên cãi nhau với đối phương, nói đại ca không mất tích, đại ca tụi tao đang rít điếu thuốc, đi ị, thả rắm ở nơi không ai biết ở sườn dốc kia kìa, đó là anh ấy thích, đến lượt một đám nhãi ranh tụi bây hỏi đến à! Sau đó may mà ngày đó là Mã Tiểu Xuyên trực ban, Mã Tiểu Xuyên quan hệ thân thiết với Thiệu Quân, người trẻ tuổi không nói nhiều như vậy, cũng không hỏi nhiều, cứ như vậy bịa đại cho La Cường một lý do.
La Cường nghe đám đàn em dưới tay càn rỡ thảo luận, chậm rãi xen mồm nói: “Các người thật sự tin Trương Đại Hổ với mấy người kia buôn lậu ma túy?”
Thuận Tử: “Nếu không thì sao, đại ca anh nói thử xem?”
La Cường: “Ở trong nhà tù Thanh Hà mà dám buôn lậu ma túy? Bố sống hơn bốn mươi năm cũng chưa nghe nói qua có người tự tìm đường chết như thế.”
Hồ Nham khinh thường mà bĩu môi: “Trương Đại Hổ nhất định là bị ngu, muốn tiền không muốn mạng.”
La Cường híp mắt suy nghĩ, chậm rãi nói: “Tàng trữ ma túy, bọn họ muốn làm gì? Tàng trữ cho ai? Thuốc cuốn ma túy từ đâu đưa đến? Bên ngoài có người mốc nối tiếp ứng hay không?”
La Cường hỏi đều là sự thật. mấy thứ đồ của nhóm người Trương Đại Hổ được gọi là Yaba, một loại ma túy đá cực mạnh mới, gây nghiện cao, có thể gây ra ảo giác mạnh, mất kiểm soát hành vi, thậm chí là phạm tội bạo lực. La Cường từng lăn lộn ở biên cảnh ở Tây Nam, trong nghề, thứ kia là đặc sản Myanmar, buôn lậu từ biên cảnh buôn tiến vào, nếu Trương Đại Hổ không có đường, người bình thường không làm được cái này.
Hai ngày này trưởng nhà tù nổi trận lôi đình, dẫn theo nhóm quản giáo đi tra xét nhà ăn, tra xét kho hàng nhà xưởng, tra xét siêu thị, tra xét tiệm cơm nhỏ, hận không thể đào ba thước đất, cũng phải lục soát ra con đường bí mật có thể thông ra bên ngoài. Mấy điếu thuốc ma túy đá là chuyện nhỏ, mấu chốt vấn đề là ma túy đá có thể lấy từ chỗ nào trong nhà giam, dụng cụ cắt gọt ở đâu? Dụng cụ phóng hỏa đâu? Di động truyền tin liên lạc ở đâu? Càng nguy hiểm hơn, hàng cấm đều có thể chảy vào tới, đến lúc đó phiền phức lớn.
Chính vì cái này, siêu thị Wumart dưới lầu khu nhà giam cũng bị bắt đóng cửa, để cảnh sát niêm phong, lục soát thảm trải sàn. Đoàn người tiếng oán than dậy đất, đều mẹ nó bị mấy tên khốn đại đội hai hại chúng ta, ông mày cũng không ăn được mì ăn liền giăm bông cùng với khô bò! Miệng cũng nhạt như nước chim rồi!
La Cường nghiêng híp con mắt nửa mù, tầm mắt sắc bén đảo qua siêu thị, khu ký trúc xá nhà giam, tòa nhà văn phòng, nhà xưởng, nhà ăn, kho hàng, cổng sắt lớn…… Tầm mắt cuối cùng lướt qua tường trong, chòi canh, xa xa mà bay ra ngoài tường cao.
Phạm nhân già Giả Phúc Quý kéo xe rác, chậm rì rì đi qua cạnh sân thể dục, một đôi mắt đè ở dưới vành nón mũ công tác, tầm mắt quét nhanh qua mặt La Cường.
Nghe nói tay trái người này bị tật, một năm bốn mùa đều mang bao tay.
Việc thu rác này, vẫn luôn là mấy phạm nhân già yếu bệnh tật của khu nhà giam phụ trách. Mấy người ở trong tù lâu năm, có thành tích tốt, được quản giáo tin tưởng, ngày thường không cần đến nhà xưởng làm việc, cũng không tham gia lao động bên ngoài, mỗi ngày chỉ phụ trách đến các đường khu nhà giam dọn dẹp thùng rác, sắp xếp, sau đó đẩy đến trạm rác phía nhà xưởng, sau đó sẽ có xe rác bảo vệ môi trường định kỳ từ bên ngoài vào chở đi.
La Cường nhìn chằm chằm Giả Phúc Quý một lúc.
Cũng nói không rõ từ ngày nào bắt đầu, hoặc là chính là từ một ngày kia, La Cường bắt đầu giúp phạm nhân già đẩy xe rác.
Hắn ở nhà ăn cũng quá thanh nhàn, sau ba bữa cơm có cơ hội nghỉ ngơi là chạy ra ngoài, một phen nắm lấy trước xe rác, kéo xe đi.
Giả Phúc Quý nói: “Không dám phiền cậu đâu.”
La Cường khẽ kéo khóe miệng: “Không phiền đâu, bố đây rất dư sức.”
Giả Phúc Quý nhìn nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
La Cường cứ như vậy đi theo lão già này, một tấc cũng không rời, dính y như cái đuôi, nhìn người này dùng một chuỗi dài chìa khóa mở cửa phòng giam, thu dọn thùng rác từng lớp. Dùng xong chìa khóa, cuối cùng trả lại cho quản giáo trực ban.
Liên tục mấy ngày, La Cường cứ như vậy không chê phiền mà đi theo thu rác rưởi, nhàn rỗi không có việc gì liền ngồi xổm một bên, nói chuyện phiếm với người già, nói chuyện vớ vẫn, nhất định không đi.
La Cường đưa một điếu thuốc qua rồi châm lửa cho đối phương.
Người già nheo mắt, nếp nhăn trên mặt sâu nặng, đáy mắt lập loè ánh sáng nhạt, nhìn kỹ La Cường.
La Cường hút mấy điếu thuốc, hừ nói: “Lão già, ông là người ở đâu?”
Giả Phúc Quý nói: “Người địa phương.”
La Cường: “Mấy đời trong nhà ông đều là người địa phương?”
Giả Phúc Quý khẽ gật đầu: “Ừ, tổ tiên bốn đời đều sống ở Bắc Kinh.”
La Cường nhướng mày: “Nhà ở đâu?”
Khóe miệng Giả Phúc Quý rung rung: “Hỏi thăm việc này làm gì?”
La Cường cười lạnh: “Tùy tiện hỏi chơi thôi, gia đình của bố đây trước kia cũng sống ở vùng ngoại thành, làm nông dân, trồng trọt.”
Giả Phúc Quý hơi hơi nhắm mắt lại một chút, khàn giọng nói: “Nhà lão ở rìa Tử Cấm Thành, phố Bắc phía đông Hoàng Thành.”
Bốn phía lập tức yên tĩnh, chân tường có hai con dế lớn đang chọi nhau, sột sột soạt soạt, nghe được rõ ràng.
La Cường và người già nhìn chằm chằm một lúc lâu. La Cường đột nhiên nhếch miệng cười cười, bên môi vẽ lên nụ cười khó hiểu, gật gật đầu.
Giả Phúc Quý đột nhiên đứng lên, hơi hơi ngăn đầu: “Xe rác bên ngoài sắp tới rồi, cậu mau đi đi.”
La Cường cũng đứng lên: “Tôi đi.”
Hai người đồng thời duỗi tay ra bắt cái cán trước xe rác, hai bên sườn xe cùng chịu lực kịch liệt mà run nhoáng lên theo sau đó gần như bị lật xuống đất! Sắc mặt lão Giả thay đổi, La Cường không chút khách khí đột nhiên ra tay bắt lấy tay đối phương, Giả Phúc Quý lảo đảo bứt ra muốn chạy, một tay không quá nhanh nhẹn tay giấu ở tay áo. La Cường phát lực ngón tay hung mãnh giống như móng vuốt ưng, từ phía sau nắm lấy cái tay đeo bao tay dày của của ông già, bóp thật mạnh!
Sắc mặt ông già trắng bệch, cái tay kia bị La Cường gắt gao ấn mạnh trên thanh xe, thanh gỗ suýt nữa bị hai người bọn họ hợp tác đánh gãy. La Cường dùng ngón tay vuốt tay đối phương, vuốt từng ngón tay một, ánh mắt sắc bén.
Hai người ngực đều thở dốc kịch liệt, nghìn cân treo sợi tóc, tường ngoài đột nhiên truyền phanh xe trọng tải lớn, xe thu rác rưởi tới.
……
Giả Phúc Quý khóe miệng co rút, cười lạnh nói: “Lão Nhị, sờ đủ chưa?”
La Cường chậm rãi nới lỏng sức lực: “Ừ, đủ rồi.”
Giả Phúc Quý: “Buông tay.”
La Cường đột nhiên hỏi: “Thuốc vào đây như thế nào?”
Giả Phúc Quý cũng rất bình tĩnh: “Lão Nhị, cậu muốn trở mặt sao?”
Trong đầu La Cường nhanh chóng xẹt qua một năm rồi một năm, đột nhiên hiểu được rất nhiều nút thắt chưa được tháo gỡ. Ánh mắt hắn sắc bén khiến người ta sợ hãi: “Rốt cuộc tại sao Đàm Long lại chết?……Một mũi tên trúng hai con chim? Chiêu này của ngài đây cũng đủ độc, bội phục.”
Lão Giả vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh đến đáng sợ: “Cậu lại muốn điên sao?”
Tiếng thắng xe, tiếng đánh nhau, một đôi mắt màu máu của Đàm thiếu gia, máu bắn đầy đến trên tường, hỗn loạn đầy đất …… Hai người gắt gao nhìn chằm chằm nhau, trước mắt bên tai quanh quẩn đều là bóng kiếm ánh đao ngày xưa.
La Cường vẫn cứ nắm chặt tay đối phương, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh kia cũng đã chết rồi, tôi lại không phải cha hay người thân của nó cũng không phải họ Đàm. Lão già, xe này ngài không cần quan tâm đến nữa, sau này tôi sẽ phụ trách việc thu rác rưởi này.”
Đôi mắt Giả Phúc Quý nhíu lại: “Cậu có ý gì?”
La Cường nói: “Chính là ý này. Tôi sẽ quay đầu lại báo cáo chuyện này với đội trưởng, về sau việc này tôi làm, ngài có thể nghỉ ngơi. Bố và quản giáo đều quen biết nhau, hôm nay sẽ để cho ông về hưu, tôi, thế, ông.”
La Cường nói chuyện leng keng hữu lực, từng câu từng chữ, không dung phản bác dao động. Một câu “Hôm nay bố mày muốn khiến cho ông về hưu”, giống như bị kim đâm chọc vào mắt người, tròng mắt Giả Phúc Quý đỏ lên, ngón tay run rẩy……
Từ khi hôm nay lúc sau, cụ Giả thật sự sẽ “Về hưu”.
Ngày hôm sau người này bệnh không dậy nổi, không ra khỏi phòng, xin nghỉ bệnh dài hạn với đội trưởng đội hai, không tranh chấp với La Cường, trốn luôn rồi.
Giả Phúc Quý bị bệnh, nhị đội người tuy rằng không về một đại đội Thiệu đội trưởng trực tiếp quản lý, Thiệu Quân kiểm tra ban đêm khi vẫn cứ quan tâm một câu: “Ông Giả, khó chịu sao? Muốn đi bệnh viện không?”
Cụ Giả nửa híp mắt nằm trong ổ chăn, xua xua tay: “Thật không dám phiền cảnh sát Thiệu.”
Thiệu Quân đặc biệt nghiêm túc: “Tôi có thể giúp ông báo cáo thêm cơ hội được thăm người thân, để người nhà ông tới thăm chăm sóc ông.”
Giả Phúc Quý miễn cưỡng cười nói: “…… Trong nhà không có người, cũng sẽ không có ai tới thăm tôi.”
Thiệu Quân vừa nghe cái này, trong lòng đồng tình, nói: “Vậy sau này ông có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
Thiệu Quân trước khi đi còn để trên tủ đầu giường người này lon sữa protein, một cái bánh hạch đào mua từ Đạo Hương Thôn ở trong thành phố.
Đội trưởng Thiệu đối với phạm nhân trượng nghĩa trước sau như một, không bắt nạt người, người khu nhà giam số 3 đều biết, cũng thích đội trưởng Thiệu. Lão Giả muốn nói lại thôi, gật gật đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Thiệu Quân ra cửa thật lâu, ánh mắt chậm rãi âm trầm xuống……
Hoạt động tố giác tự kiểm mỗi tuần theo thông lệ trong giờ học chính trị, trước mặt La Cường bày một xấp giấy. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, viết xuống một số thứ.
Trên giấy viết đều là chuyện lớn muốn mạng, nếu nộp cái này lên, ba khu nhà giam lại nổ thêm lần nữa.
Với mực hắn tích góp qua bao năm học tiểu học cơ sở, nặn ra hơn một ngàn chữ, thật sự rất không dễ dàng. Sau khi viết xong, La Cường cầm tài liệu tố giác suy nghĩ trước sau, cau mày, bất động thanh sắc, yên lặng mà xé thành từng mảnh nhỏ, không nộp lên cho quản giáo……
Người giang hồ, có quy tắc hành xử của giang hồ. Chọc đến hắn, hắn xử lý, đạo nghĩa làm lão đại không thể chối từ mà gánh một vai; nhưng không phải chuyện của hắn, hắn không nên quan tâm.
La Cường lăn lộn nhiều năm như vậy, quy củ hắn vẫn hiểu được. Phản bội, tố giác, cản đường, bán đứng điểm yếu…… những thứ này đều khiến người ta khinh thường. La Cường hắn mặc dù có thể dựa chiêu thức ấy vớt được lợi giảm hình phạt, nói ra cũng khó nghe, đó là mặt mũi của hắn. La Cường cũng lười đến để ý có thể gây ra bao nhiêu rắc rối giữa phạm nhân và quản giáo đại đội hai, trong lòng hắn chỉ nhớ thương bánh bao trắng, chỉ cần bánh bao sống yên ổn không việc gì, hắn không muốn làm nổ lên nhiều chuyện, liên lụy đến Bánh bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất