Chương 92: CỤC TRƯỞNG THIỆU RA TAY
Một buổi sáng không bình thường, nhà tù Thanh Hà vẫn khô khan buồn tẻ giống mọi ngày, mọi thứ đều ngăn nắp, đâu vào đấy.
Các phạm nhân theo thường lệ ra tập thể dục buổi sáng, điểm số, hô khẩu hiệu, đội múc cơm trong nhà ăn yên tĩnh lạ thường, không có ai châu đầu ghé tai.
La Cường đội mũ đầu bếp trắng, đeo tạp dề, rũ mắt không rên một tiếng làm đồ.
La Cường lấy rau ngâm dưa muối ở cửa sổ nhỏ, hôm nay cơm sáng thực đơn là bánh xốp, cháo gạo kê, ăn kèm với củ cải ngâm chua và tương đậu. Hắn múc từng muỗng từ cái bình ra, cho nửa muỗng vào bát cháo cho từng tù nhân xếp hàng.
Trương Đại Hổ, Lương Tử đại đội hai theo thứ tự từ thoảng qua trước mặt hắn, cách tấm kính, dùng uy hiếp ánh mắt nhìn chằm chằm hắn……
Lại Hồng Binh cũng đi qua trước lông mi La Cường, đặt bát cháo cố ý lớn tiếng nói: “Cho anh mày một muỗng lớn cải chua!”
Một đám nhãi con lớp số 7 cũng đang đứng xếp hàng, không nói lời nào với nhau, dùng ánh mắt ra ám hiệu. Tiểu Hồ chu môi, không ngừng sờ tóc mái màu tím trên trán gã. Khi ngồi vây quanh bàn thuộc về lớp số 7 bọn họ, lớp phó Thuận Tử ho nhẹ một tiếng, một đám người lại lặng lẽ đem cháo dưa muối rau ngâm đi ra ngoài, cuốn ở giấy vệ sinh, lén đổ sạch.
Thiệu Quân rời khỏi Thanh Hà lúc rạng sáng, để kịp máy bay lúc hai giờ.
Người này sớm một ngày cũng không chịu đi, một hai phải dính với La Cường. Tối hôm qua kéo túm lôi La Cường tới văn phòng, nhớ đến muốn mạng, một đôi mắt sâu kín mà xanh lè, cứ y như con sói con.
La Cường nói, bố còn phải xem 《 Bản Tin Thời Sự 》nữa, không xem tin tức quay đầu lại mất luôn điểm chấm công tháng này.
Thiệu Quân nói, điểm chấm công quan trọng hay là tôi quan trọng?!
La Cường nói, em chính là điểm chấm công, điểm chấm công chính là em, bố là vì ai chứ?
Thiệu Quân nói, tôi sẽ quay về lại giúp anh bí mật thêm một mấy điểm, còn tôi mà!
Giường sô pha La Tam hiếu kính kia cũng sắp bị dày vò đến sắp sập, Thiệu Quân đặc biệt chủ động, nghĩ đến ba tuần xa cách không gặp được mặt, hận không thể cả đêm làm cho đủ số lượng ba tuần, một chút thiệt thòi cũng không thể ăn.
Thiệu Quân bắn ba lần.
La Cường từ phía sau ôm eo vừa làm vừa dùng tay che miệng Thiệu Quân, lúc sau lại không thể không lấy quần nhỏ nhét vào miệng người này lại. Thiệu Quân thở dốc quá lớn, lúc cao trào nói mê không quan tâm, văn phòng trưởng nhà tù cách ba gian phòng không chừng cũng nghe thấy được.
La Cường rạng sáng hơn bốn giờ đã tỉnh, nhìn bầu trời màu tím sẫm ngoài cửa sổ, đếm những vì sao thưa thớt treo ở góc cửa sổ, vẫn luôn chờ âm thanh ‘’bụp bụp’’ phát nhẹ ở trên chiếc loa treo một góc trên trần nhà.
Đó là ám hiệu hắn hẹn với Bánh bao, gõ hai lần vào micrô từ phòng giám sát để hắn nghe thấy nó, ý là tạm biệt hắn, lái xe ra sân bay.
La Cường trái tim đang treo lơ lửng hoàn toàn buông xuống.
Chỉ cần Bánh bao đi là tốt rồi.
La Cường không ngờ, Thiệu Quân vừa đi, thiếu chút nữa đã không trở về được.
Ngày đó Thiệu Quân lái xe đúng giờ tới sân bay, một con tay vali hành lý. Dọc đường y đi bắp chân vẫn luôn run, eo đau chân mềm, sau mông nóng rát như thiêu đốt, còn sót lại cảm xúc mãnh liệt sau khi vui thích sung sướng.
Y đến sân bay tìm được lá cờ dẫn đầu thì mới phát giác, một đám người trong đoàn khảo sát, hình như y không quen biết ai.
Thiệu Quân hỏi riêng đội trưởng: “Nhóm người này là lãnh đạo Cục quản lý nhà tù sao?”
Đội trưởng nói: “Tôi chỉ phụ trách dẫn đội thôi, cụ thể người nào tham đoàn tôi cũng không rõ lắm, nhất định đều là cán bộ trong cục mấy người, nếu không có thể tham gia sao?”
Thiệu Quân nhướng mày, nhìn lướt qua, nghĩ thầm, lãnh đạo cục? Trợ lý cục? Tuy nói đầu năm nay đều nhấn mạnh đến đội ngũ cán bộ trẻ trung, nhưng trưởng phòng trưởng ban quản lý của Bộ Tư pháp và Cục quản lý nhà tù, lại tuổi trẻ như vậy sao, thoạt nhìn một đám đều là chàng trai hai ba mươi tuổi thân thể khoẻ mạnh? Kỳ quặc.
Đội trưởng là một tên mặt mày thông minh tháo vát, chính là kiểu nhân vật nói chuyện nhanh nhẹn. khi đi qua trạm kiểm tra an toàn, chờ ở đại sảnh máy bay, trưởng nhóm liền nói: “Cảnh sát Thiệu, cậu mau nộp lại hộ chiếu vé máy bay cho tôi.”
Thiệu Quân hỏi: “Nộp cho anh làm gì?”
Đội trưởng nói: “Chờ lát nữa chúng ta đi vào cùng ngồi một chỗ trên máy bay, tất cả đều giao lại cho tôi để tôi đi làm thủ tục thống nhất.”
Thiệu Quân nhàm chán chờ máy bay trong đại sảnh, trong đầu đã bắt đầu nhớ tên khốn họ La. Có chút ấm áp nhàn nhạt còn sót lại trên da thịt, La Cường dính sát vào phía sau lưng y mà va chạm, lay động theo quy luật, dùng giọng khàn khàn gợi cảm gọi tên y, kêu y “Cưng ơi”….dư vị vô cùng, thấm đến tận xương tủy.
Y đứng dậy đi toilet, trong cổ họng ngâm nga, lấy tay móc ra đi tiểu.
Một anh chàng đẹp trai đầu chải chuốt trong đoàn khảo sát đi theo y vào nhà vệ sinh. Nguyên một hàng bồn tiểu bằng gốm sứ trắng đến trong suốt trống rỗng người này lại đứng ngay bên cạnh y, dựa gần, cũng thải nước tiểu……
Thiệu Quân khẽ nhíu mày, nghiêng đầu liếc mắt xem xét người này, đối phương lại cũng đang nhìn y.
Cái này cũng mới mẻ nhể, nhìn ông nội đây đi tiểu thế nào sao? Ông nội đây đẹp trai quá sao?!…… Thiệu Quân lẩm bẩm trong lòng.
Đối phương đi ở phía trước, đẩy cửa, khi nghiêng người, đôi mắt khôn khéo tinh tế hợp kim Titan của Thiệu Quân trong lúc vô tình thoáng nhìn tai trái trong mũ của người này hình như có một cái tai nghe mini, là loại nhập khẩu tiên tiến nhất. Không đơn vị nào trực thuộc Bộ tư pháp của họ có những tiện ích thời thượng như vậy, nhân tài của Cục công an, Cục an ninh nhà nước thì có thể mua được.
Người nọ giấu một tay trong ống tay áo, giống như đang nắm chặt thứ gì đó……
Thiệu Quân rũ mắt xuống không lên tiếng, trở lại chỗ ngồi, nói chuyện phiếm lung tung vài câu với người nọ.
Thiệu Quân run rẩy chân, thoải mái cười tủm tỉm: “Cơ sở trợ cấp cho cấp dưới trong Cục đã được tăng lên hai bậc, anh có được tăng không?”
Đối phương gật đầu ừ một tiếng.
“Năm trước còn được tặng rất nhiều thứ tốt như vé tắm spa cao cấp chẳng hạn, anh đã đi chưa?……” Thiệu Quân cười đến mức bí hiểm, lên giọng nhìn người đàn ông nói: “Bên trong có ‘phục vụ’ ấy, đã lắm! Này? Không phải chưa phát vé cho anh đấy chứ?”
Người nọ hơi hơi sửng sốt, cũng cười nói: “Ừ, phát rồi, có chứ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Quân làm điên đảo chúng sinh, có thể mê hoặc người, cười đến quai hàm sắp rút gân, trong lòng thầm mắng, bà ngoại nhà nó!
Cơ sở trợ cấp trong Cục năm hết tết đến còn chưa tăng lần nào, có thể một năm tăng hai cấp cho anh sao? Ăn tết cũng chỉ phát cho ông nội đây một hộp trà hoa cúc cùng với thẻ mua hàng siêu thị 300 đồng, còn phát vé tắm spa cao cấp của anh ở hệ thống nào thế?!
……
Thiệu Quân bị người vây quanh trên máy bay, ngồi dựa vị trí cửa sổ. Những người khác ngồi thành đôi trên ghế ba người trước và sau xung quanh, hình thành một cái hình cung, vừa lúc nhốt y ở giữa.
Thiệu Quân trầm ngâm nâng tấm che để nhìn ra ngoài cửa sổ, một hàng chim đang vội vã lướt qua bầu trời mờ ảo.
Những người ngồi xung quanh, đều dùng kính râm hoặc là mũ lưỡi trai che mặt, một đám ngồi ở tại chỗ giả bộ ngủ!
Đây là kịch bản công an mặc thường phục làm việc.
Thiệu Quân đột nhiên đứng dậy: “Cho qua chút……”
Người bên cạnh tỉnh táo lại: “Cậu muốn đi đâu?”
Thiệu Quân nói: “Tôi đi WC.”
Người nọ nói: “Máy bay chưa cất cánh, không thể dùng WC.”
Thiệu Quân “ta-dah” lấy ra một cái bình nhỏ sáng chói trong cái túi của mình: “Tôi đi toilet rửa mặt, cần đắp mặt nạ.”
Người nọ: “……”
Thiệu Quân đặc biệt nghiêm túc mà khoe khoang: “Mặt nạ dưa leo sữa bò mật ong, giúp sáng da với cung cấp nước, vừa lúc đem theo lên trên máy bay để dùng, anh có muốn dùng thử không?”
Thiệu Quân thong thả ung dung đi đến vị trí toilet, bên cạnh chính là cửa cabin, phía sau còn đi theo một “Cái đuôi”.
Cửa toilet khép hờ, anh chàng dẫn đầu đẹp trai đang ở trong căn buồng chật chội, đối diện với bồn rửa tay dùng tai nghe và microphone mini tiến hành trò chuyện, âm thanh ép tới cực thấp, biểu cảm nghiêm túc.
“Đã lên rồi, còn ba phút nữa là đóng cửa cabin, cất cánh trong vòng mười phút nữa.”
“Vâng…… Đúng vậy…… Ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý tốt.”
“Hộ chiếu cùng giấy tờ tùy thân của cảnh sát Tiểu Thiệu đều ở trong tay tôi, ngài yên tâm đi……”
“Được, chúng tôi tới Washington lập tức di chuyển đến Annapolis…… gặp nhau ở nơi đó…… Được, cục trưởng Thiệu……”
Một khắc Thiệu Quân kia gần như hóa đá, trong đầu xẹt qua một dòng điện, tròng mắt trừng to, vừa lúc đối diện với anh chàng đẹp trai đột nhiên quay đầu nhìn thẳng qua khe cửa!!
Thiệu Quân đột nhiên hiểu rõ.
Giây tiếp theo Thiệu Quân xoay người rời đi, biểu cảm của anh chàng đẹp trai dẫn đầu liền kinh ngạc, cổ áo treo micro thu nhỏ lao ra khỏi toilet!
Thiệu Quân xoay người hung hăng chạy, trong miệng phẫn nộ chửi má nó, giữa mày đối phương bị một hủ mặt nạ sữa bò mật ong đánh trúng, theo tiếng về phía sau ngồi xuống.
Hai người mặc thường phục cao lớn khỏe mạnh khác lao tới từ phía sau hành lang cabin!!
Đội tiếp viên hàng không không thiếu hiểu tình hình, kinh ngạc hô to muốn ngăn cản một đống kẻ điên đang kéo bè kéo lũ đánh nhau này.
Thiệu Quân phá tan mấy cánh tay cản lại trước mắt, một cú hạ gục nhân viên bảo vệ đang cố gắng khống chế y, cướp đường chạy ra cửa cabin, nhanh chân liền chạy!
Thiệu Quân một đường chạy như điên ở sân bay trống trải, áo gió dài bọc gió đang bay điên cuồng phía sau y, nhóm người phía sau loạng choạng đứng dậy đuổi theo, gọi qua tai nghe của họ……
……
Toàn bộ nhà ga sân bay hỗn loạn, quần chúng người qua đường không rõ nguyên do đột nhiên chỗ tối toát ra mất thân hình nhanh nhẹn cường tráng, một kiểu vest đen, kính râm, đầu đinh, đều là công an mặc thường phục.
Dọc theo đường đi đã đánh bay bảo vệ tuần tra sân bay, đụng ngã xe thức ăn nhanh, Thiệu Quân bắt lấy một cây lau nhà quét ngang một người mặc thường phục đang nắm áo y, quyết không đầu hàng, đánh nhau hỗn loạn khắp nơi.
Trong lòng y biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Ông ba ruột mặt lạnh cục trưởng thiên tài lại lừa y, dụ y vào bẫy.
Thiệu Quân nhảy xuống từ cầu thang lầu hai chật ních người, áo gió dài mở ra bay xuống ở sau người, đế ủng vững vàng mà rơi xuống tầng một, thân thủ lưu loát khiến đám người hành khách quay đầu kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm vây xem.
Tính tình Thiệu Quân quật cường ngoan cố đã định như vậy, dù có rơi vào cục diện bị người ta ám toán vây bắt truy đuổi chặn đường, y cũng sẽ tuyệt đối không chịu thua ba y, tuyệt đối sẽ không giống một con chó Nhật ngoan ngoãn nghe lời chịu bị người ta tròng dây cổ nắm dây xích dẫn trở về.
Thiệu Quốc Cương vội vàng đứng dậy từ một góc của sảnh chờ trên tầng hai, bấm tai nghe, sắc mặt nghiêm túc xanh mét.
Cái gọi là đoàn khảo sát xuất ngoại thật sự đúng là cục trưởng Thiệu bịa ra để bắt con trai của ông, ngay cả lãnh đạo bên nhà tù cũng không biết cục trưởng đại nhân muốn bắt Thiệu Tam đi.
Cục trưởng Thiệu suy nghĩ đã lâu, đáy lòng cùng đường bí lối, chỉ có thể binh hành nước cờ hiểm, muốn giữ con trai chặt ở trong lòng bàn tay để có thể có cơ hội khuyên nhủ Thiệu Quân đi vào khuôn khổ, sửa đổi. Tất cả mọi người đoàn khảo sát đều là cảnh sát mặc thường phục cục trưởng Thiệu bố trí, hơn nữa trước tiên lấy hộ chiếu và tất cả các giấy tờ tùy thân Thiệu Quân. Chỉ cần máy bay cất cánh, rời khỏi đất nước, Thiệu Quân một chốc cũng đừng mơ lại trở về.
Thiệu Quốc Cương đưa con báo nhỏ không an phận đi rồi nhốt ở Mỹ, từ từ loại bỏ từng chút một dã tính của con báo nhỏ, sau đó chậm rãi vận dụng tấn công khắp nơi. Thiệu Quân vừa đi, không ở trước mắt, Thiệu Quốc Cương bên này lại nghĩ cách đối phó La Cường, bất luận sử dụng con đường gì cũng phải ép La Cường thỏa hiệp, như vậy sẽ tiện ra tay hơn nhiều.
Thiệu Quân ném tất cả hành lý và đồ đạc cá nhân của mình xuống sân bay, lái xe một đường bão táp trở về huyện Thanh Hà.
Y muốn lập tức trở về.
Trong đầu y bị một ngọn lửa đốt đến đau, đầu óc hỗn loạn, tức giận, bực bội, oán giận ba y bao nhiều thì lại cực độ lo lắng La Cường bấy nhiêu.
Tim đập kịch liệt, chưa từng có loại cảm giác này, đột nhiên lo lắng cho La Cường, sợ lúc bản thân không có trong nhà tù thì sẽ có người đối phó La Cường, lúc này có thể La Cường đã xảy ra chuyện rồi!
Bộ đội công an mặc thường phục theo sau nhảy lên cao tốc, một số xe địa hình đuổi theo không buông.
Cục trưởng Thiệu ngồi ở trong xe, liều mạng hút thuốc, ánh mắt ảm đạm tối tăm, biết lúc này hai ba con đã hoàn toàn trở mặt. Có một số việc người làm ba tuyệt đối không thể thỏa hiệp, có một số người ông không dễ dàng tha thứ. Có thằng đó thì không có ông đây, có ông đây thì không có nó!
Trên sườn núi gần vườn trái cây nông trường Thanh Hà, có hai chiếc xe jeep gỉ sét dính đầy bụi và bùn không nhìn ra được màu sắt ban đầu, không có biển số.
Mọi thứ đã sẵn sàng, trong xe mặt mày ai cũng sắc bén, thần sắc ngưng trọng, xơ xát tiêu điều.
Người trẻ tuổi đầu đinh cởi áo đồng phục công nhân dơ bẩn, gỡ bản tên trên ngực xuống, dùng chân giày da nghiền nát nghiền vào trong bùn đất.
Xối một xô nước từ trên đỉnh đầu xuống, cả người ướt đẫm, bụi bặm vụn than đều dọc theo tĩnh mạch máu chảy xuống ngực, mặt mày dày đặc hiện ra tia sắc bén.
Lê Triệu Huy đeo kính râm lên, mặc áo thun quân đội màu xanh lá khoác áo khoác dài bên ngoài, quần rằn ri, bốt quân đội. Khóe miệng mím chặt, dựa nghiêng trên xe sau, dùng vải mềm từng chút từng chút lau nòng súng thon dài lạnh băng, hoàng hôn cho bóng dáng người này ở trên sườn núi giống như một lưỡi kiếm sắc bén.
Thuộc hạ từ cửa sổ xe ló đầu ra, ánh mắt ý bảo: “Anh Huy, xong rồi.”
Lê Triệu Huy ngẩng đầu, nhìn chân trời: “Đại ca chúng ta đâu?”
Thuộc hạ nói: “Tất cả máy theo dõi đều bình thường, vị trí đại ca ở nhà tù, dự đoán đã chuẩn bị xong.”
Lê Triệu Huy nghiêng híp mắt, khuôn mặt nam tính sắc như rìu được ánh mặt trời màu cam mạ ánh sáng màu đồng, gương mặt lạnh băng, nâng lên tay, dùng súng ngắm nhắm chuẩn.
Phạm vi bắn tỉa đang nhìn vào một chiếc ô tô đang phóng nhanh trên con đường quốc lộ nông thôn cách đó hàng trăm mét, bóng dáng vội vàng của Thiệu Quân trong xe xẹt qua họng súng Lê Triệu Huy……
Lê Triệu Huy nhìn chăm chú vào xe Thiệu Quân chậm rãi tiến vào nhà tù Thanh Hà, một cổng sắt được cho là không có gì có thể phá nổi.
Lê Triệu Huy thu súng, nhanh chóng ngồi vào xe, bật hệ thống theo dõi và định vị trong laptop, lật từng trang từng tệp dữ liệu trong máy tính.
Màn hình lòe ra cái đầu của La Cường.
Tên thuộc hạ nói: “Anh Huy, theo tư liệu điều tra người này ở trong nhà tù là một tên gốc rạ rất khó đối phó.”
Lê Triệu Huy nói: “Thẳng này sẽ là người đầu tiên ông mày dọn dẹp. Quật ngã nó trước rồi thanh lọc sạch sẽ đường nhà giam, sau đó sẽ xử lý cảnh sát vũ trang bên ngoài tường.”
Lê Triệu Huy lạnh lùng mà động khóe miệng, dùng con chuột vẽ chữ X lớn màu đỏ trên ảnh chụp La Cường, đóng dấu “KILL”.
Lật từng trang, màn hình hiện lên mấy tên nhân vật quan trọng, khiến Lê Triệu Huy phải đánh ký hiệu “loại”. Cuối cùng hiện ra một khuôn mặt có đôi lông mày thanh tú khóe miệng hơi cong, ngón tay cậu ta dừng lại.
Đó là ảnh chụp Hồ Nham.
Tên thuộc hạ xen mồm nói: “Anh Huy, người này cũng ở trong tù sao? Thằng này con mẹ nó tinh lắm, lần trước không phải còn cố ý chạm vào ngón tay nhận ra anh sao? Tiên hạ thủ vi cường, gọt nó luôn để đỡ phải bị nó làm hỏng chuyện.”
Lê Triệu Huy không nói chuyện, con trỏ không ngừng vẽ trên mặt Hồ Nham ……
Cuối cùng vẫn không đánh dấu X đỏ. Cậu ta “bụp” một cái khép máy tính lại.
Thần thánh tứ phương tề tụ tại nhà tù Thanh Hà, một cuộc bạo động chấn động lòng người trong nhà tù đang trên đà nổ ra, thuốc súng vô hình lập lòe ánh cam trên đỉnh núi.
Các phạm nhân theo thường lệ ra tập thể dục buổi sáng, điểm số, hô khẩu hiệu, đội múc cơm trong nhà ăn yên tĩnh lạ thường, không có ai châu đầu ghé tai.
La Cường đội mũ đầu bếp trắng, đeo tạp dề, rũ mắt không rên một tiếng làm đồ.
La Cường lấy rau ngâm dưa muối ở cửa sổ nhỏ, hôm nay cơm sáng thực đơn là bánh xốp, cháo gạo kê, ăn kèm với củ cải ngâm chua và tương đậu. Hắn múc từng muỗng từ cái bình ra, cho nửa muỗng vào bát cháo cho từng tù nhân xếp hàng.
Trương Đại Hổ, Lương Tử đại đội hai theo thứ tự từ thoảng qua trước mặt hắn, cách tấm kính, dùng uy hiếp ánh mắt nhìn chằm chằm hắn……
Lại Hồng Binh cũng đi qua trước lông mi La Cường, đặt bát cháo cố ý lớn tiếng nói: “Cho anh mày một muỗng lớn cải chua!”
Một đám nhãi con lớp số 7 cũng đang đứng xếp hàng, không nói lời nào với nhau, dùng ánh mắt ra ám hiệu. Tiểu Hồ chu môi, không ngừng sờ tóc mái màu tím trên trán gã. Khi ngồi vây quanh bàn thuộc về lớp số 7 bọn họ, lớp phó Thuận Tử ho nhẹ một tiếng, một đám người lại lặng lẽ đem cháo dưa muối rau ngâm đi ra ngoài, cuốn ở giấy vệ sinh, lén đổ sạch.
Thiệu Quân rời khỏi Thanh Hà lúc rạng sáng, để kịp máy bay lúc hai giờ.
Người này sớm một ngày cũng không chịu đi, một hai phải dính với La Cường. Tối hôm qua kéo túm lôi La Cường tới văn phòng, nhớ đến muốn mạng, một đôi mắt sâu kín mà xanh lè, cứ y như con sói con.
La Cường nói, bố còn phải xem 《 Bản Tin Thời Sự 》nữa, không xem tin tức quay đầu lại mất luôn điểm chấm công tháng này.
Thiệu Quân nói, điểm chấm công quan trọng hay là tôi quan trọng?!
La Cường nói, em chính là điểm chấm công, điểm chấm công chính là em, bố là vì ai chứ?
Thiệu Quân nói, tôi sẽ quay về lại giúp anh bí mật thêm một mấy điểm, còn tôi mà!
Giường sô pha La Tam hiếu kính kia cũng sắp bị dày vò đến sắp sập, Thiệu Quân đặc biệt chủ động, nghĩ đến ba tuần xa cách không gặp được mặt, hận không thể cả đêm làm cho đủ số lượng ba tuần, một chút thiệt thòi cũng không thể ăn.
Thiệu Quân bắn ba lần.
La Cường từ phía sau ôm eo vừa làm vừa dùng tay che miệng Thiệu Quân, lúc sau lại không thể không lấy quần nhỏ nhét vào miệng người này lại. Thiệu Quân thở dốc quá lớn, lúc cao trào nói mê không quan tâm, văn phòng trưởng nhà tù cách ba gian phòng không chừng cũng nghe thấy được.
La Cường rạng sáng hơn bốn giờ đã tỉnh, nhìn bầu trời màu tím sẫm ngoài cửa sổ, đếm những vì sao thưa thớt treo ở góc cửa sổ, vẫn luôn chờ âm thanh ‘’bụp bụp’’ phát nhẹ ở trên chiếc loa treo một góc trên trần nhà.
Đó là ám hiệu hắn hẹn với Bánh bao, gõ hai lần vào micrô từ phòng giám sát để hắn nghe thấy nó, ý là tạm biệt hắn, lái xe ra sân bay.
La Cường trái tim đang treo lơ lửng hoàn toàn buông xuống.
Chỉ cần Bánh bao đi là tốt rồi.
La Cường không ngờ, Thiệu Quân vừa đi, thiếu chút nữa đã không trở về được.
Ngày đó Thiệu Quân lái xe đúng giờ tới sân bay, một con tay vali hành lý. Dọc đường y đi bắp chân vẫn luôn run, eo đau chân mềm, sau mông nóng rát như thiêu đốt, còn sót lại cảm xúc mãnh liệt sau khi vui thích sung sướng.
Y đến sân bay tìm được lá cờ dẫn đầu thì mới phát giác, một đám người trong đoàn khảo sát, hình như y không quen biết ai.
Thiệu Quân hỏi riêng đội trưởng: “Nhóm người này là lãnh đạo Cục quản lý nhà tù sao?”
Đội trưởng nói: “Tôi chỉ phụ trách dẫn đội thôi, cụ thể người nào tham đoàn tôi cũng không rõ lắm, nhất định đều là cán bộ trong cục mấy người, nếu không có thể tham gia sao?”
Thiệu Quân nhướng mày, nhìn lướt qua, nghĩ thầm, lãnh đạo cục? Trợ lý cục? Tuy nói đầu năm nay đều nhấn mạnh đến đội ngũ cán bộ trẻ trung, nhưng trưởng phòng trưởng ban quản lý của Bộ Tư pháp và Cục quản lý nhà tù, lại tuổi trẻ như vậy sao, thoạt nhìn một đám đều là chàng trai hai ba mươi tuổi thân thể khoẻ mạnh? Kỳ quặc.
Đội trưởng là một tên mặt mày thông minh tháo vát, chính là kiểu nhân vật nói chuyện nhanh nhẹn. khi đi qua trạm kiểm tra an toàn, chờ ở đại sảnh máy bay, trưởng nhóm liền nói: “Cảnh sát Thiệu, cậu mau nộp lại hộ chiếu vé máy bay cho tôi.”
Thiệu Quân hỏi: “Nộp cho anh làm gì?”
Đội trưởng nói: “Chờ lát nữa chúng ta đi vào cùng ngồi một chỗ trên máy bay, tất cả đều giao lại cho tôi để tôi đi làm thủ tục thống nhất.”
Thiệu Quân nhàm chán chờ máy bay trong đại sảnh, trong đầu đã bắt đầu nhớ tên khốn họ La. Có chút ấm áp nhàn nhạt còn sót lại trên da thịt, La Cường dính sát vào phía sau lưng y mà va chạm, lay động theo quy luật, dùng giọng khàn khàn gợi cảm gọi tên y, kêu y “Cưng ơi”….dư vị vô cùng, thấm đến tận xương tủy.
Y đứng dậy đi toilet, trong cổ họng ngâm nga, lấy tay móc ra đi tiểu.
Một anh chàng đẹp trai đầu chải chuốt trong đoàn khảo sát đi theo y vào nhà vệ sinh. Nguyên một hàng bồn tiểu bằng gốm sứ trắng đến trong suốt trống rỗng người này lại đứng ngay bên cạnh y, dựa gần, cũng thải nước tiểu……
Thiệu Quân khẽ nhíu mày, nghiêng đầu liếc mắt xem xét người này, đối phương lại cũng đang nhìn y.
Cái này cũng mới mẻ nhể, nhìn ông nội đây đi tiểu thế nào sao? Ông nội đây đẹp trai quá sao?!…… Thiệu Quân lẩm bẩm trong lòng.
Đối phương đi ở phía trước, đẩy cửa, khi nghiêng người, đôi mắt khôn khéo tinh tế hợp kim Titan của Thiệu Quân trong lúc vô tình thoáng nhìn tai trái trong mũ của người này hình như có một cái tai nghe mini, là loại nhập khẩu tiên tiến nhất. Không đơn vị nào trực thuộc Bộ tư pháp của họ có những tiện ích thời thượng như vậy, nhân tài của Cục công an, Cục an ninh nhà nước thì có thể mua được.
Người nọ giấu một tay trong ống tay áo, giống như đang nắm chặt thứ gì đó……
Thiệu Quân rũ mắt xuống không lên tiếng, trở lại chỗ ngồi, nói chuyện phiếm lung tung vài câu với người nọ.
Thiệu Quân run rẩy chân, thoải mái cười tủm tỉm: “Cơ sở trợ cấp cho cấp dưới trong Cục đã được tăng lên hai bậc, anh có được tăng không?”
Đối phương gật đầu ừ một tiếng.
“Năm trước còn được tặng rất nhiều thứ tốt như vé tắm spa cao cấp chẳng hạn, anh đã đi chưa?……” Thiệu Quân cười đến mức bí hiểm, lên giọng nhìn người đàn ông nói: “Bên trong có ‘phục vụ’ ấy, đã lắm! Này? Không phải chưa phát vé cho anh đấy chứ?”
Người nọ hơi hơi sửng sốt, cũng cười nói: “Ừ, phát rồi, có chứ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Quân làm điên đảo chúng sinh, có thể mê hoặc người, cười đến quai hàm sắp rút gân, trong lòng thầm mắng, bà ngoại nhà nó!
Cơ sở trợ cấp trong Cục năm hết tết đến còn chưa tăng lần nào, có thể một năm tăng hai cấp cho anh sao? Ăn tết cũng chỉ phát cho ông nội đây một hộp trà hoa cúc cùng với thẻ mua hàng siêu thị 300 đồng, còn phát vé tắm spa cao cấp của anh ở hệ thống nào thế?!
……
Thiệu Quân bị người vây quanh trên máy bay, ngồi dựa vị trí cửa sổ. Những người khác ngồi thành đôi trên ghế ba người trước và sau xung quanh, hình thành một cái hình cung, vừa lúc nhốt y ở giữa.
Thiệu Quân trầm ngâm nâng tấm che để nhìn ra ngoài cửa sổ, một hàng chim đang vội vã lướt qua bầu trời mờ ảo.
Những người ngồi xung quanh, đều dùng kính râm hoặc là mũ lưỡi trai che mặt, một đám ngồi ở tại chỗ giả bộ ngủ!
Đây là kịch bản công an mặc thường phục làm việc.
Thiệu Quân đột nhiên đứng dậy: “Cho qua chút……”
Người bên cạnh tỉnh táo lại: “Cậu muốn đi đâu?”
Thiệu Quân nói: “Tôi đi WC.”
Người nọ nói: “Máy bay chưa cất cánh, không thể dùng WC.”
Thiệu Quân “ta-dah” lấy ra một cái bình nhỏ sáng chói trong cái túi của mình: “Tôi đi toilet rửa mặt, cần đắp mặt nạ.”
Người nọ: “……”
Thiệu Quân đặc biệt nghiêm túc mà khoe khoang: “Mặt nạ dưa leo sữa bò mật ong, giúp sáng da với cung cấp nước, vừa lúc đem theo lên trên máy bay để dùng, anh có muốn dùng thử không?”
Thiệu Quân thong thả ung dung đi đến vị trí toilet, bên cạnh chính là cửa cabin, phía sau còn đi theo một “Cái đuôi”.
Cửa toilet khép hờ, anh chàng dẫn đầu đẹp trai đang ở trong căn buồng chật chội, đối diện với bồn rửa tay dùng tai nghe và microphone mini tiến hành trò chuyện, âm thanh ép tới cực thấp, biểu cảm nghiêm túc.
“Đã lên rồi, còn ba phút nữa là đóng cửa cabin, cất cánh trong vòng mười phút nữa.”
“Vâng…… Đúng vậy…… Ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý tốt.”
“Hộ chiếu cùng giấy tờ tùy thân của cảnh sát Tiểu Thiệu đều ở trong tay tôi, ngài yên tâm đi……”
“Được, chúng tôi tới Washington lập tức di chuyển đến Annapolis…… gặp nhau ở nơi đó…… Được, cục trưởng Thiệu……”
Một khắc Thiệu Quân kia gần như hóa đá, trong đầu xẹt qua một dòng điện, tròng mắt trừng to, vừa lúc đối diện với anh chàng đẹp trai đột nhiên quay đầu nhìn thẳng qua khe cửa!!
Thiệu Quân đột nhiên hiểu rõ.
Giây tiếp theo Thiệu Quân xoay người rời đi, biểu cảm của anh chàng đẹp trai dẫn đầu liền kinh ngạc, cổ áo treo micro thu nhỏ lao ra khỏi toilet!
Thiệu Quân xoay người hung hăng chạy, trong miệng phẫn nộ chửi má nó, giữa mày đối phương bị một hủ mặt nạ sữa bò mật ong đánh trúng, theo tiếng về phía sau ngồi xuống.
Hai người mặc thường phục cao lớn khỏe mạnh khác lao tới từ phía sau hành lang cabin!!
Đội tiếp viên hàng không không thiếu hiểu tình hình, kinh ngạc hô to muốn ngăn cản một đống kẻ điên đang kéo bè kéo lũ đánh nhau này.
Thiệu Quân phá tan mấy cánh tay cản lại trước mắt, một cú hạ gục nhân viên bảo vệ đang cố gắng khống chế y, cướp đường chạy ra cửa cabin, nhanh chân liền chạy!
Thiệu Quân một đường chạy như điên ở sân bay trống trải, áo gió dài bọc gió đang bay điên cuồng phía sau y, nhóm người phía sau loạng choạng đứng dậy đuổi theo, gọi qua tai nghe của họ……
……
Toàn bộ nhà ga sân bay hỗn loạn, quần chúng người qua đường không rõ nguyên do đột nhiên chỗ tối toát ra mất thân hình nhanh nhẹn cường tráng, một kiểu vest đen, kính râm, đầu đinh, đều là công an mặc thường phục.
Dọc theo đường đi đã đánh bay bảo vệ tuần tra sân bay, đụng ngã xe thức ăn nhanh, Thiệu Quân bắt lấy một cây lau nhà quét ngang một người mặc thường phục đang nắm áo y, quyết không đầu hàng, đánh nhau hỗn loạn khắp nơi.
Trong lòng y biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Ông ba ruột mặt lạnh cục trưởng thiên tài lại lừa y, dụ y vào bẫy.
Thiệu Quân nhảy xuống từ cầu thang lầu hai chật ních người, áo gió dài mở ra bay xuống ở sau người, đế ủng vững vàng mà rơi xuống tầng một, thân thủ lưu loát khiến đám người hành khách quay đầu kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm vây xem.
Tính tình Thiệu Quân quật cường ngoan cố đã định như vậy, dù có rơi vào cục diện bị người ta ám toán vây bắt truy đuổi chặn đường, y cũng sẽ tuyệt đối không chịu thua ba y, tuyệt đối sẽ không giống một con chó Nhật ngoan ngoãn nghe lời chịu bị người ta tròng dây cổ nắm dây xích dẫn trở về.
Thiệu Quốc Cương vội vàng đứng dậy từ một góc của sảnh chờ trên tầng hai, bấm tai nghe, sắc mặt nghiêm túc xanh mét.
Cái gọi là đoàn khảo sát xuất ngoại thật sự đúng là cục trưởng Thiệu bịa ra để bắt con trai của ông, ngay cả lãnh đạo bên nhà tù cũng không biết cục trưởng đại nhân muốn bắt Thiệu Tam đi.
Cục trưởng Thiệu suy nghĩ đã lâu, đáy lòng cùng đường bí lối, chỉ có thể binh hành nước cờ hiểm, muốn giữ con trai chặt ở trong lòng bàn tay để có thể có cơ hội khuyên nhủ Thiệu Quân đi vào khuôn khổ, sửa đổi. Tất cả mọi người đoàn khảo sát đều là cảnh sát mặc thường phục cục trưởng Thiệu bố trí, hơn nữa trước tiên lấy hộ chiếu và tất cả các giấy tờ tùy thân Thiệu Quân. Chỉ cần máy bay cất cánh, rời khỏi đất nước, Thiệu Quân một chốc cũng đừng mơ lại trở về.
Thiệu Quốc Cương đưa con báo nhỏ không an phận đi rồi nhốt ở Mỹ, từ từ loại bỏ từng chút một dã tính của con báo nhỏ, sau đó chậm rãi vận dụng tấn công khắp nơi. Thiệu Quân vừa đi, không ở trước mắt, Thiệu Quốc Cương bên này lại nghĩ cách đối phó La Cường, bất luận sử dụng con đường gì cũng phải ép La Cường thỏa hiệp, như vậy sẽ tiện ra tay hơn nhiều.
Thiệu Quân ném tất cả hành lý và đồ đạc cá nhân của mình xuống sân bay, lái xe một đường bão táp trở về huyện Thanh Hà.
Y muốn lập tức trở về.
Trong đầu y bị một ngọn lửa đốt đến đau, đầu óc hỗn loạn, tức giận, bực bội, oán giận ba y bao nhiều thì lại cực độ lo lắng La Cường bấy nhiêu.
Tim đập kịch liệt, chưa từng có loại cảm giác này, đột nhiên lo lắng cho La Cường, sợ lúc bản thân không có trong nhà tù thì sẽ có người đối phó La Cường, lúc này có thể La Cường đã xảy ra chuyện rồi!
Bộ đội công an mặc thường phục theo sau nhảy lên cao tốc, một số xe địa hình đuổi theo không buông.
Cục trưởng Thiệu ngồi ở trong xe, liều mạng hút thuốc, ánh mắt ảm đạm tối tăm, biết lúc này hai ba con đã hoàn toàn trở mặt. Có một số việc người làm ba tuyệt đối không thể thỏa hiệp, có một số người ông không dễ dàng tha thứ. Có thằng đó thì không có ông đây, có ông đây thì không có nó!
Trên sườn núi gần vườn trái cây nông trường Thanh Hà, có hai chiếc xe jeep gỉ sét dính đầy bụi và bùn không nhìn ra được màu sắt ban đầu, không có biển số.
Mọi thứ đã sẵn sàng, trong xe mặt mày ai cũng sắc bén, thần sắc ngưng trọng, xơ xát tiêu điều.
Người trẻ tuổi đầu đinh cởi áo đồng phục công nhân dơ bẩn, gỡ bản tên trên ngực xuống, dùng chân giày da nghiền nát nghiền vào trong bùn đất.
Xối một xô nước từ trên đỉnh đầu xuống, cả người ướt đẫm, bụi bặm vụn than đều dọc theo tĩnh mạch máu chảy xuống ngực, mặt mày dày đặc hiện ra tia sắc bén.
Lê Triệu Huy đeo kính râm lên, mặc áo thun quân đội màu xanh lá khoác áo khoác dài bên ngoài, quần rằn ri, bốt quân đội. Khóe miệng mím chặt, dựa nghiêng trên xe sau, dùng vải mềm từng chút từng chút lau nòng súng thon dài lạnh băng, hoàng hôn cho bóng dáng người này ở trên sườn núi giống như một lưỡi kiếm sắc bén.
Thuộc hạ từ cửa sổ xe ló đầu ra, ánh mắt ý bảo: “Anh Huy, xong rồi.”
Lê Triệu Huy ngẩng đầu, nhìn chân trời: “Đại ca chúng ta đâu?”
Thuộc hạ nói: “Tất cả máy theo dõi đều bình thường, vị trí đại ca ở nhà tù, dự đoán đã chuẩn bị xong.”
Lê Triệu Huy nghiêng híp mắt, khuôn mặt nam tính sắc như rìu được ánh mặt trời màu cam mạ ánh sáng màu đồng, gương mặt lạnh băng, nâng lên tay, dùng súng ngắm nhắm chuẩn.
Phạm vi bắn tỉa đang nhìn vào một chiếc ô tô đang phóng nhanh trên con đường quốc lộ nông thôn cách đó hàng trăm mét, bóng dáng vội vàng của Thiệu Quân trong xe xẹt qua họng súng Lê Triệu Huy……
Lê Triệu Huy nhìn chăm chú vào xe Thiệu Quân chậm rãi tiến vào nhà tù Thanh Hà, một cổng sắt được cho là không có gì có thể phá nổi.
Lê Triệu Huy thu súng, nhanh chóng ngồi vào xe, bật hệ thống theo dõi và định vị trong laptop, lật từng trang từng tệp dữ liệu trong máy tính.
Màn hình lòe ra cái đầu của La Cường.
Tên thuộc hạ nói: “Anh Huy, theo tư liệu điều tra người này ở trong nhà tù là một tên gốc rạ rất khó đối phó.”
Lê Triệu Huy nói: “Thẳng này sẽ là người đầu tiên ông mày dọn dẹp. Quật ngã nó trước rồi thanh lọc sạch sẽ đường nhà giam, sau đó sẽ xử lý cảnh sát vũ trang bên ngoài tường.”
Lê Triệu Huy lạnh lùng mà động khóe miệng, dùng con chuột vẽ chữ X lớn màu đỏ trên ảnh chụp La Cường, đóng dấu “KILL”.
Lật từng trang, màn hình hiện lên mấy tên nhân vật quan trọng, khiến Lê Triệu Huy phải đánh ký hiệu “loại”. Cuối cùng hiện ra một khuôn mặt có đôi lông mày thanh tú khóe miệng hơi cong, ngón tay cậu ta dừng lại.
Đó là ảnh chụp Hồ Nham.
Tên thuộc hạ xen mồm nói: “Anh Huy, người này cũng ở trong tù sao? Thằng này con mẹ nó tinh lắm, lần trước không phải còn cố ý chạm vào ngón tay nhận ra anh sao? Tiên hạ thủ vi cường, gọt nó luôn để đỡ phải bị nó làm hỏng chuyện.”
Lê Triệu Huy không nói chuyện, con trỏ không ngừng vẽ trên mặt Hồ Nham ……
Cuối cùng vẫn không đánh dấu X đỏ. Cậu ta “bụp” một cái khép máy tính lại.
Thần thánh tứ phương tề tụ tại nhà tù Thanh Hà, một cuộc bạo động chấn động lòng người trong nhà tù đang trên đà nổ ra, thuốc súng vô hình lập lòe ánh cam trên đỉnh núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất