Tội Phạm

Chương 97: CÂU CÁ LẬP CÔNG

Trước Sau
Cuộc bạo loạn đánh bom nhà tù ở nông trường Thanh Hà, chấn động đến chính quyền trung ương.

Dù sao cũng là ở thủ đô, cách Trung Nam Hải cũng không đến một trăm km, khu đô thị đông dân cư, có nhiều cơ sở, nếu ba hai tên côn đồ hung hãn chui ra khỏi tường lẻn vào thành phố thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Đêm đó những người ra khỏi phòng giam tham dự đánh nhau đều bị nhốt lại toàn bộ, cách ly nhận thẩm vấn nghiêm khắc. Nhà tù Thanh Hà giới nghiêm một tháng, mọi người không được phép ra khỏi cửa tù một bước.

Còn có một số người bị thương được cán nâng đến bệnh viện chữa trị.

Mã Tiểu Xuyên bị chấn động não, nôn mửa không ngừng.

Trên ngực Lại Hồng Binh có nhiều vết dao, nửa người dưới bị nhuộm đỏ.

Khuỷu tay Trương Đại Hổ bị chiếc đũa đâm thủng, cẳng tay nhỏ bé treo lủng lẳng trên khuỷu tay, khớp xương không thể che đậy, bề mặt giống như in hình bào sợi cà rốt dưa leo vậy.

Nhãi ranh Lương Tử kia là khôn khéo nhất, khi bị La Cường và Thiệu Quân đánh ngã xuống đất thì giả chết tránh được một kiếp, sau đó đại đội quản giáo xông vào thanh lọc nhà giam thì từ cánh cửa nhà giam chạy ra ngoài. Nhãi con này bò lên trên tường cao ở trong bóng đêm, phát ra “a” một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Ngày hôm sau rạng sáng cảnh sát vũ trang quét tước chiến trường phát hiện người này bị treo trên lưới điện cao thế, quần áo và một lớp da bị cháy, gần như không còn hình dạng …

Đương nhiên còn có lão Giả, ông ta đã bước được cửa ải cuối cùng của cuộc vượt ngục thành công, giữa lưng lại bị trúng đạn, được người nâng vào phòng cấp cứu.

Có hai chiến sĩ cảnh sát vũ trang bị mảnh vụn thuốc nổ làm bị thương, một một cảnh sát vũ trang bị đạn bắn tỉa bắn xuyên đầu chết ngay tại chỗ.

……

Xảy ra chuyện lớn như vậy, chết rất nhiều người, trưởng nhà giam trưởng quản giáo cùng đội trưởng các đại đội không thể thoái thác tội của mình, một đám bị cắt chức tạm thời tiếp nhận điều tra ngay tại chỗ.

Trong phòng thẩm vấn, người của tổ điều tra công an cơ quan cùng viện kiểm sát lần lượt đưa các phạm nhân đến thẩm vấn tình hình.

Ngụy Truyền Lâm (tên của Nhím Gai) vò cái đầu nhím của mình nói: “Đúng vậy, chính tôi đã cạy cửa của lớp số 7 và lớp số 3.”

“Đồng chí cảnh sát mấy người có nắm rõ lúc ấy là tình hình gì hay không? Tôi không cạy cửa, mấy người đối diện đó có chìa khóa đấy, chúng tôi không có chìa khóa nên chỉ có thể cạy cửa thôi!”

“Lớp chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ vượt ngục, chúng tôi khởi nghĩa làm người tốt đấy! Chúng tôi chỉ là muốn ngăn chặn mấy tên khốn đại đội hai vượt ngục!”

Trần Hữu Thuận (tên của Thuận Tử) khai báo nói: “Tôi muốn gọi cảnh sát Mã lại, tôi phát hiện đại đội hai có mờ ám, bọn họ muốn hại cảnh sát Mã!”

“Đại ca chúng tôi lúc ấy không phát bệnh, tôi chỉ muốn gọi cảnh sát Mã lại để cứu cậu ta, mấy lớp đại đội bên cạnh đều nghe thấy tiếng tôi gọi.”

“Nhưng cậu ta lại không nghe tiếng tôi gọi, cậu ta vào lớp đối diện rồi bị người ta đánh, đám người kia nhất định đã lên kế hoạch sẵn để hại cảnh sát rồi!”

“Sau đó chúng tôi liền cạy cửa nhà giam ra ngoài, cướp người trở về, người chúng tôi nhanh chóng cứu được cảnh sát Mã, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết!”

Hồ Nham khai nói: “Lúc đó tôi không phải muốn chạy trốn, lúc ấy tôi chạy ra ngoài tìm đại ca của chúng tôi.”

“Đại ca chúng tôi không chạy trốn, sao tôi có thể chạy trốn chứ? Chuyện gì tôi cũng nghe theo lời đại ca tôi hết.”

“Cái tên lão Giả kia nhất định là có vấn dề, nhất định là do ông ta lập kế hoạch nổ bom vượt ngục, còn có tên Huy Tử giao hàng hóa đến nhà ăn kia, trên ngón tay cậu ta còn có vết chai cầm súng, chính tôi tự tay sờ khi cắt tóc cho cậu ta. Người ở trên núi bắn chết cảnh sát vũ trang, nhất định là cậu ta đấy!

“Người này bình thường có ngụy trang, người duy nhất trong nhà giam số 3 nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu ta chỉ có mình tôi, tôi biết cậu ta, tôi có thể giúp các anh vẽ ra một bức chân dung của người này, để bắt cậu ta!”

Hồ Ly tự tin.

Rốt cuộc đến phiên La lão nhị thẩm vấn, công an và người tổ điều tra đều nín thở yên lặng, như lâm đại địch, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

La Cường đẩy ly nước sôi để nguội trên bàn đi, hất cằm: “Cho một điếu đi.”

“Treo cửa sổ, ngồi ghế hùm, tôi đều hưởng qua hết rồi, mấy người cứ thoải mái, cho tôi thuốc là được.”

La Cường nói: “Trước đó bố đây không biết tên khốn nạn này có ý nghĩ muốn vượt ngục, nếu tôi biết sớm thì đã báo cáo lại cho đội trưởng Thiệu cùng với trưởng nhà tù rồi.”

“Nhưng mà bố đây không phải là người quản lý nhà ăn sao, mấy nhãi con đại đội hai giở trò quỷ trong nhà ăn, nên đã bị tôi phát hiện ra. Bọn nó lợi dụng điểm yếu uy hiếp bố đây, không cho tôi lộ ra ngoài, lúc sau tôi lại thấy trong vỏ bọc đường kia có chứa mấy viên thuốc, bọc bên trong chính là ma túy…… Tôi không bỏ mấy thứ kia vào đồ ăn, mà cho người vào phòng y tế lấy thuốc xổ trị thông tràng táo bón, vì muốn lừa bọn nó thôi. Bố đây trong trắng vô tội đó nha.”

“Lớp chúng tôi và đám người bên lớp số 3 hợp tác thành một đội lớn cùng với cảnh sát Tiểu Thiệu cảnh sát Mã kiên cường chống lại, nhìn thấy hai bọn họ bị đánh, tất nhiên chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn! Ai dám ăn hiếp hai người bọn họ, bố sẽ ăn hiếp lại cho nó chết luôn, bọn nhải con trong đại đội hai mẹ nó dám đánh trả lại sao? Bố đây sẽ đập vỡ đầu từng thằng một!”

“ Còn có lão già họ Giả định trốn khỏi nhà tù. Tối hôm đó tôi đuổi theo ông ta, tôi nhận ra ông ta. Ông ta không phải tên Giả Phúc Quý, mà ông ta là Vưu Bảo Xuyên. 20 năm trước bố đây đã từng đánh nhau với người này, ông ta bị mất hai ngón tay trên bàn tay trái, ông ta còn là tội phạm bị Bộ công an các người truy nã. Các người giam giữ ông ta trong nhiều năm như vậy mà cũng không nhận ra, mấy người thật đúng thật là kém cỏi. Cuối cùng thì vẫn là do bố nhận ra trước! Khách sạn Đại Đông Hồ cháy lớn, mấy nốt nhạc đã thiêu chết mấy cảnh sát. Mấy người trên giang hồ đều biết ông ta đã làm ra những gì.”

……

Qua cửa kính lớn của phòng thẩm vấn, mấy sếp lớn Bộ công an và cục trưởng Thiệu ngồi ở trong phòng nhỏ, nhìn La Cường nhận tội, khôn khéo mà suy tính mỗi một câu La Cường nói ra.……



Cấp trên cục trưởng Thiệu, sếp lớn bộ phận điều tra hình sự của công an, ngón tay gõ lên bàn: “Mấy người cảm thấy lời La lão nhị nói đều là thật sao?”

Tay ông ta lật xem lời khai cùng hồ sơ chứng cứ: “Mang mấy thứ từ phòng bếp nhà ăn ra, đũa, cái bào, mài, bồn inox rửa rau, giải thích như thế nào đây?”

Sếp lớn cười lạnh một tiếng: “La lão nhị à…… xem ra tên này đã sớm biết chuyện bạo động, nhịn lâu chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.”

Trợ lý nói: “Nhưng bọn họ thật sự cũng đã cứu cảnh sát Mã và cảnh sát Thiệu, cứu toàn bộ người trong khu nhà giam, nếu không toàn bộ nhà giam sớm đã bị nhiễm độc ma túy rồi.”

Cục trưởng Thiệu vẫn luôn cắm đầu không nói, vẻ mặt phức tạp, còn đắm chìm trong hồi ức mãnh liệt làm ông khiếp sợ nào đó.

Sếp lớn liếc mắt ngó người này một cái: “Lão Thiệu, ông thấy sao? Bên dưới cảnh sát chúng ta, có đôi khi còn tới cái ‘ câu cá chấp pháp ’, La lão nhị này tính là gì? Đủ âm, cái này gọi là ‘ câu cá lập công ’ sao? Con mẹ nó, tên này đúng là lập một công lớn!”

Thiệu Quốc Cương nấn ná sau một lúc lâu, có một số việc, cái nào nặng cái nào nhẹ ông vẫn phân đến được, ở nơi này, con của ông nặng nhất.

Thiệu Quốc Cương nói: “Tôiơ cho rằng, việc cấp bách trước mắt chúng ta là phải nắm được ba điều.”

“Điều thứ nhất, Vưu Bảo Xuyên, Vưu Lão Nhị là tên tội phạm bị truy nã cấp A trong Bộ của chúng ta, trên tay dính rất nhiều máu, 6 năm cũng không thể bắt được người, cho rằng ông ta đã chết, người này cuối cùng cũng đã đền tội, nhất định ông ta đã nắm giữ rất nhiều vụ án.”

“Điều thứ hai, tại sao lại tự mang ma túy vào nhà tù? Đây là một loại ma túy kiểu mới, được sản xuất ở phía Bắc Myanmar, vẫn còn tương đối hiếm, nơi này chắc chắn phải có một đường dây ma túy. Ma túy từ phía nam được người khác vận chuyển tàng trữ ở trong nhà giam này.”

“Điều thứ ba, tên Huy Tử Hồ Nham khai báo kia rất có thể là tên tay súng bắn tỉa làm bị thương chiến sĩ cảnh sát vũ trang của chúng ta. Người này chưa sa lưới, là một phần tử khủng bố vô cùng nguy hiểm, nhiệm vụ tình thế cấp bách hàng đầu là phải bắt được hắn ta.”

“Còn về vấn đề La Cường ……” Cục trưởng Thiệu dừng một chút, giọng điệu không quá tự nhiên, “Cứ nhốt người này mấy ngày trước, tóm lại chạy không được, sau này từ từ trị cậu ta sau……”

Mấy lãnh đạo phía sau màn cùng nhau nghiên cứu đoạn video giám sát khi bạo động xảy ra.

Cục trưởng Thiệu thẳng tắp nhìn chằm chằm tình cảnh hỗn loạn ồn ào trong màn hình nhỏ, một vài cảnh tượng chấn động lòng người, thời khắc nguy nan, Thiệu Quân bị người ta bao vây ở góc, cắn nát hai ngón tay …

Hắn nhìn đến La Cường mở một đường máu trong đường nhà giam, dùng thân thể để chặn cho Thiệu Quân.

Toàn thân La Cường đẫm máu, đôi lông mày rậm hiện lên sáng bóng của vũ khí lạnh, trong miệng gầm lên.

Thiệu Quốc Cương hiểu ngôn ngữ môi, lăn qua lộn lại đọc đoạn kia ba bốn lần, đọc hiểu. Lúc ấy La Cường đang gầm lên, “Thằng nào dám làm bị thương một cọng lông trên người cảnh sát Thiệu, bố chúng mày sẽ đổi mạng với nó”.

“Thằng nào muốn lấy cái gì trên người cảnh sát Thiệu, trước tiên nên hỏi xem bố chúng mày có đồng ý hay không, muốn chạm vào cậu ấy, hôm nay phải bước qua xác bố chúng mày trước”.

Trên đường nhà giam có đến hơn 200 tên phạm nhân, hai quản giáo bị hãm sâu trong vòng vây, phạm nhân cùng cảnh sát tỉ lệ là 100: 1. Nếu không có La Cường, không có lớp số 7, một đám liều mạng lớp số 3 thì hai thằng ngốc đang sống sờ sờ Thiệu Quân và Mã Tiểu Xuyên có thể đã bị đánh chết ở bên trong, nghĩ cũng đừng sẽ ra được.

Khi đó La Cường gắt gao khóa Thiệu Quân lại trong lòng ngực, che chở đầu, giữa mày đối mặt tầm ngắm súng, biểu cảm trấn định đến không có một phân một hào dư thừa, ánh mắt như tảng đá kiên cố không phá vỡ nổi……

Nếu không phải hai người đạo bất đồng bất tương vi mưu, ăn không phải cùng một nồi cơm, Thiệu Quốc Cương thực sự có mấy phần tán thưởng La Cường, là một người đàn ông.

Thật sự đối mặt họng súng, sinh tử trong nháy mắt kia, Thiệu Quốc Cương tự nhận ông là ba ruột, vì con trai cũng là có thể làm được đến mức như vậy. Ông không ngờ La Cường cũng có thể làm được, không ngờ có người cướp đi cái trách nhiệm dành riêng cho người cha này của ông, hơn nữa mắt cũng không chớp một cái, xem cái chết như không……

****

Hành lang trống trải yên tĩnh của một tầng hầm tòa nhà nào đó, những ngọn đèn mờ trên đỉnh đầu kéo theo một bóng thật dài trên sàn bê tông.

Thiệu Quân đi qua bức tường, lặng lẽ lách qua cửa sắt, nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở cửa một phòng giam, lao tới cửa sổ nhỏ, huýt sáo.

La Cường nhận được tiếng huýt sáo, trong một lần hai người lén lút tắm trong nhà tắm của quản giáo, thân mật, Tam bánh bao vui vẻ lắc eo thon, một bên tắm một bên huýt sáo. La Cường bật dậy khỏi giường rồi im lặng không một tiếng động đi ra cửa, bả vai kề sát cửa sắt, đầu hơi hơi nghiêng, vụt vào góc chết của cameras.

Cách một cánh cửa dày nặng, hai người chỉ có thể nhìn nhau xuyên qua cửa sổ nhỏ đưa cơm nước, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt vuông vức của đối phương qua ô cửa sổ.

Hai người nhìn nhau thật lâu, cứ nhìn như vậy, giống như nhìn hoài không đủ, hận không thể ăn từng nét biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên khuôn mặt đối phương, vuốt ve mỗi một đường vân vào trong mắt chính mình.

La Cường vươn đầu ngón tay ra, đặt ở trên bệ cửa.

Thiệu Quân cũng duỗi hai ngón tay đặt ở trên tay La Cường, dùng móng tay gãi nhẹ cho nhau, cọ xát.

Hai ngón tay Thiệu Quân bị thương ở bụng, bị hàm răng sắc bén của con chuột nhỏ này kéo xuống một lớp da, thời khắc mấu chốt thật sự không mềm yếu tý nào.

La Cường cầm lấy ngón tay của Thiệu Quân: “Sao không quấn băng lại?”

Thiệu Quân lắc đầu: “Quấn lại rất dễ bị rữa, để vậy chờ khi khô lại sẽ khỏi nhanh hơn.”

Thiệu Quân cố ra vẻ thoải mái: “Hiện tại tôi dùng tay phải để in dấu vân tay đó.”

La Cường lẩm bẩm nói: “Sau này em không định dùng tay phải nữa sao?”



Thiệu Quân: “……”

“Không nghiêm trọng như vậy, thật sự không sao, một lớp da, thực sự sẽ nhanh mọc lại thôi.”

Thiệu Quân giải thích, an ủi La Cường, biết La Cường suy nghĩ nhiều, còn không thích nói, nhất định lại khó chịu lo lắng. Trải qua trận chiến ác liệt, tìm được đường sống trong chỗ chết, Thiệu Quân đối với chuyện La Cường giấu giếm chân tướng làm làm bừa một mình lúc trước, lúc này đều đã tan tất cả. Hiện tại y chỉ lo lắng La Cường có thoát khỏi tình nghi, La Cường có được giảm hình phạt hay không.

La Cường nhẹ nhàng vuốt chỗ không trầy trên ngón tay Thiệu Quân, mặt không cảm xúc, đột nhiên để sát vào, một ngụm ngậm lấy hai ngón tay Thiệu Quân, để vào trong miệng.

Thiệu Quân hừ một tiếng, lớp niêm mạc mỏng trên miệng vết thương chợt đụng đến khoang miệng người này, đau.

Y đau, nhưng không rút tay lại, nhìn La Cường một chút một chút ngậm nuốt ngón tay y, vẫn luôn nuốt đến tận cuối ngón tay, dùng động tác cùng loại làm bằng miệng, liếm mút y, đầu lưỡi thô ráp cào cào bụng ngón tay y, đánh một vòng trên ngón tay y, lấy lòng y, an ủi y.

Cả người Thiệu Quân đều có chút run, khiến trong đầu La Cường giống như phát sốt, một tay vói vào vuốt ve mắt đỏ lên của La Cường, sờ tóc, vuốt giữa mày đã từng bại lộ giữa tầm ngắm súng của La Cường, sờ cục phản cốt phản nghịch vô cùng cứng rắn sau đầu La Cường …… Hai người cuối cùng dán môi lại với nhau, cách cửa sổ nhỏ, cố sức mà mút miệng đối phương, chiều ý từng tia ấm áp kia, biểu lộ đáy mắt đều là liều chết triền miên khát vọng mãnh liệt sống sót sau tai nạn.

La Cường hạ giọng nói: “Thiệu Quốc Cương tìm em nói chuyện chưa?”

Thiệu Quân lắc đầu: “Hiện tại ba tôi không có thời gian để ý đến tôi đâu, xảy ra vụ án lớn như vậy, mấy người cấp trên nhất định sẽ ép ba tôi rất chặt cho xem.”

La Cường nghiêm túc nói: “Ba em đã biết.”

Thiệu Quân: “……”

“Biết thì biết, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ có người biết thôi. Anh để ý chuyện người khác sẽ biết được sao?”

La Cường nở ra một nụ cười nhẹ điềm tĩnh: “Bố không để quan tâm.”

Vẻ mặt của Thiệu Quân đặc biệt cố chấp, cũng đặc biệt nghiêm túc: “Thế tôi cũng không quan tâm.”

“Tôi vẫn cứ như vậy, hai chúng ta đều tốt như vậy, tôi không sợ để tất cả mọi người biết.”

……

Ở góc hành lang mờ tối dưới tầng hầm, ánh sáng phản chiếu một bóng dáng cao lớn mặc áo gió màu đen hai tay đút túi quần. Thiệu Quốc Cương yên lặng nhìn con của ông như khát khô cổ treo ở cửa sổ nhỏ phòng giam, móc lấy ngón tay với người bên trong, nói nhỏ, hôn môi……

Thiệu Quốc Cương mới từ bệnh viện khu nhà tù trở về, hỏi thăm cảnh sát Tiểu Mã bị thương nằm viện, cũng đi xem qua Vưu Nhị Gia đang trong tình trạng hôn mê sâu trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Trên đầu Mã Tiểu Xuyên quấn lấy băng gạc thật dày, mặt gầy gò lộ ra suy yếu rõ ràng.

Mã Tiểu Xuyên đối mặt cục trưởng Thiệu, mặt mang áy náy, rũ xuống mắt: “Cục trưởng, lần này đúng là tôi đã phạm phải sai lầm, trúng bẫy, thiếu chút nữa đã hại cảnh sát Thiệu…… Xin lỗi.”

Thiệu Quốc Cương xụ mặt.

Mã Tiểu Xuyên: “Tôi sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm, chấp nhận mọi hình phạt.”

Thiệu Quốc Cương: “Tôi tới không phải hỏi cậu cái này!…… Các cậu làm ăn thế nào? Tại sao không sớm phát hiện chuyện bạo động? Tại sao cậu không cho tôi biết tình hình cử chỉ của La Cường? Tại sao lại để Thiệu Quân bị cuốn vào nguy hiểm lớn như vậy?! La lão nhị đúng thật đã lập công, còn Thiệu Quân thiếu chút nữa đã bay luôn cái mạng của mình!”

Mã Tiểu Xuyên ôm chăn ngồi ở đầu giường, cúi đầu chịu mắng, chờ đến cục trưởng Thiệu trút giận xong thì lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu: “Cục trưởng, thực sự xin lỗi, nhiệm vụ của ngài, tôi không thể hoàn thành được, tôi không có bản lĩnh đó, sau này ngài tìm người khác làm đi.”

Thiệu Quốc Cương nhìn chằm chằm người: “……”

Mã Tiểu Xuyên muốn nói lại thôi, quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đứt quãng nói: “Ngài giao cho tôi nhiệm vụ này, tôi không thể nào làm được. Cục trưởng, tôi nhìn thấy được cảnh sát Thiệu và La Cường…… Hai người bọn họ đối xử với nhau rất tốt. Trong mấy tháng khi La Cường bị kết án chung thân, Tiểu Quân rất khó chịu, anh ấy như thể bị chết đi rồi sống lại, mỗi lần như thế anh ấy đều bò lên trên nóc mái nhà xưởng, tôi cứ thế lặng lẽ đi theo ở phía sau, tôi sợ anh ấy nghĩ luẩn quẩn trong lòng sẽ nhảy xuống. Sau khi chuyện này đi qua, anh ấy không giống vậy nữa, Tiểu Quân vui vẽ đến mức không ngậm được miệng mỗi ngày, lượng cơm ăn cũng nhiều, hai người họ thật sự rất vui vẻ khi ở bên cạnh nhau……”

“Tôi cảm thấy, hai người họ thật sự không dễ dàng……”

Cảnh sát Tiểu Mã chưa từng yêu đương, khi mới đến Thanh Hà chỉ là một quản giáo trẻ da mặt non nớt.

Sinh hoạt trong nhà tù cực kỳ buồn tẻ, nhạt nhẽo, nhàm chán, thấy không được người thân, cũng không có phụ nữ, trong vòng một vách tường cao đều là đàn ông, đối với Mã Tiểu Xuyên mà nói, Thiệu Tam chính là người có quan hệ thân thiết nhất với cậu ta.

Khi đó Thiệu Quân được xem như là ‘’Sư phụ’’ của Mã Tiểu Xuyên ở đại đội một, trong mỗi đội cảnh sát đều có thói quen này, do lãnh đạo phân công, một với một, có cũ có mới. Mỗi lần trực ban đội trưởng Thiệu đều dẫn theo đồ đệ nhỏ, dẫn Mã Tiểu Xuyên xem mỗi một tòa nhà trong nông trường Thanh Hà, mỗi một nơi quan trọng trong cơ quan, mỗi một cành cây ngọn cỏ. Thiệu Quân thường xuyên mời Mã Tiểu Xuyên ăn cơm, khi đồ ăn nhà ăn quá nhạt không hợp với đầu lưỡi thì hai người đến tiệm cơm nhỏ khu nhà giam kêu vài món thức ăn, uống hai chai bia, giữa hao anh em tâm sự việc nhà. Mã Tiểu Xuyên vừa tới mấy tháng không có chỗ ở, Thiệu Quân đưa chìa khóa chung cư cho cậu, bảo cậu vào nhà thuê ở huyện thành mà ngủ, còn lái xe dẫn cậu vào thành phố chơi.

Dưới ánh đèn trên sân khấu của liên hoan năm mới, Mã Tiểu Xuyên đứng ở sau lưng Thiệu Quân, yên lặng mà làm nên cho công tử Thiệu Tam chói sáng bắn ra bốn phía.

Khi đó, khóe mắt Mã Tiểu Xuyên ngó đến chính là cái mông đang lây động không có đàn ghi-ta điện che của Thiệu Quân, gợi cảm, đẹp trai.

Từ góc độ này cậu nhìn qua, rành mạch mà nhìn thấy ngón tay Thiệu Quân chỉ dưới sân khấu, chỉ vào phương hướng La Cường. Thiệu Quân và La Cường bốn mắt tương đối xa xa, cực kỳ thâm tình khắc cốt dây dưa.

Hai người kia, mấy năm nay, dù là ai cũng không có khả năng tách ra, chia lìa……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau