Tôi Sinh Con Cho Hoàng Đế

Chương 79: Diệt khẩu

Trước Sau
Chỉ mới bị đưa vào thủy ngục chưa đến một ngày Lan phi Lâm Tịnh Kỳ đã cảm thấy không thể chịu nổi. Hai tay cô bị xích sắt treo hai bên, hơn nửa người bị ngâm trong nước từ sáng cho đến tối. Lúc nào cũng trong tình trạng ướt như thế này vô cùng khó chịu, vậy mà cô còn phải chịu đựng đến mười năm. Làm sao cô có thể chịu đựng nổi chứ. Thà hoàng thượng cứ một kiếm chém chết cô luôn đi cho rồi.

Có tiếng mở cửa, Lâm Tịnh Kỳ ngẩng đầu ngóng nhìn và vui mừng khi thấy bóng dáng của cha mình.

Lâm Ngọc vừa nhìn thấy cảnh nữ nhi bị treo người trong nước kia không nhịn được nước mắt chảy đầm đìa. Ông không thể trực tiếp chạm vào con. Lâm Tịnh Kỳ không chỉ bị treo lên, còn bị ngăn cách với bên ngoài bởi chấn sống bằng sắt. Lâm Ngọc chỉ có thể đứng bên ngoài song sắt nói chuyện với con mình. Lâm Tịnh Kỳ khóc lóc thảm thiết:

“Cha ơi, cha cứu con với! Con không thể chịu được bị giam thế này. Con không cần địa vị, cũng không cần gì cả. Con chỉ muốn sống thôi.”

Lâm Ngọc lắc đầu, khóc mà nói:

“Cha đã cầu xin hết lời rồi nhưng bệ hạ nhất định không chịu tha cho con. Con đã chạm vào giới hạn của bệ hạ. Lần này nếu không thể hành hạ con đến chết thì người sẽ không buông tay. Lần này ta vào thăm con cũng là lần cuối. Bệ hạ không cho phép bất kì một ai đến thăm con nữa.”

Lâm Tịnh Kỳ bàng hoàng tuyệt vọng. Lâm Ngọc khóc mà rằng:

“Tại sao con không nghe lời cha? Cha đã nói với con Phương Hồng Thanh không thể động vào. Hắn ta không giống bất kì một phi tử nào con đã gặp trước kia. Hắn là tâm can, là bảo bối của bệ hạ. Con muốn giết hắn không khác gì tự đưa mình vào cửa tử.”

“Nếu lần đó ta biết con xin tiền và người để làm chuyện ngu ngốc này thì dù có phải chết ta cũng sẽ ngăn con lại. Con ơi là con, hoàng thượng có yêu con đâu. Bao nhiêu năm nay vốn dĩ là như thế rồi, sao con cứ cố chấp làm gì để rồi phải chết đau đớn như thế này?!”

Lâm Tịnh Kỳ biết mình ngu rồi. Ngu ngốc mà mãi đến lúc chết cô mới phát hiện ra. Giờ phút này cô hận Phương Hồng Thanh thì ít mà hận kẻ đã đưa cô vào hoàn cảnh này đến tận xương tủy. Cô có làm ma cũng không tha cho bà ta.

“Cha có biết kẻ đã đưa con vào ngục là ai không? Không phải bệ hạ, cũng không phải Phương Hồng Thanh, mà chính là thái hậu nương nương vẫn luôn ngày ngày tụng kinh niệm Phật kia.”

Lâm Ngọc sửng sốt.

“Thái hậu ư?”

“Chính là bà ta. Là bà ta đã xúi giục con hãm hại Phương Hồng Thanh. Bà ta đã nói sẽ ở phía sau ủng hộ và che chở cho các phi tần, chỉ cần loại bỏ được Phương Hồng Thanh. Chính vì có lời của bà ta nên con mới dám lớn gan gây ra chuyện như vậy. Đến khi chuyện của con có khả năng bại lộ, bà ta liền đuổi con ra, bán đứng con để chiếm lòng tin của bệ hạ.”

“Cha, con biết lần này mình không thể thoát chết, nhưng chết thế này con không cam tâm. Con phải lôi bà ta xuống mồ, phải để bà ta bồi táng theo con. Cha giúp con đi!”



Con gái mình không thể thoát được án tử, lại biết được kẻ thực sự đẩy con mình vào chỗ chết Lâm Ngọc giận tím người, nỗi hận mất con đau đớn đến cực hạn. Ông nói với Lâm Tịnh Kỳ:

“Con yên tâm. Cha sẽ đáp ứng con. Cha nhất định đem bà ta bồi táng theo con.”

...***...

Lúc Lam Hiên đưa Thanh Trúc cùng tới thì thấy Tần Mạc đang ngồi nói chuyện với Hồng Thanh. Gương mặt lạnh băng thường nhật của cậu ta trước mặt Hồng Thanh lại khá ôn hoà và dịu dàng khiến Lam Hiên không khỏi ngạc nhiên.

“Lam đại nhân và Thanh Trúc đến đấy à?” Hồng Thanh tỏ vẻ vui mừng.

“Từ sáng đến giờ ta hơi bận nên bây giờ mới đến thăm ngươi được. Xin lỗi nhé.”

“Lam đại nhân nói gì vậy? Ngày nào đại nhân cũng đến thăm ta rồi mà.”

Tần Mạc đứng dậy cúi chào Lam Hiên. Bình thường hai người ở ngoài cũng không hay giao thiệp lắm. Có gặp nhau cũng chỉ cúi chào theo phép lịch sự. Vừa nãy đang ôn nhu với Hồng Thanh như vậy, quay qua hắn lập tức thay đổi thái độ chuyển qua vẻ lạnh nhạt thường nhật.

“Ta còn có việc nên về trước. Hôm sau ta lại đến.” Tần Mạc quay qua nói với Hồng Thanh.

“Cảm ơn hôm nay ngươi đã đến thăm ta, còn kể chuyện cho ta nghe. Cảm ơn về món quà quý giá nữa.”

“Chuyện về Thiên Tân quốc, nếu ngươi thích thì hôm sau ta sẽ lại kể cho ngươi nghe.”

“Ừm. Cảm ơn ngươi.”

Tần Mạc chào Hồng Thanh rồi quay người rời đi. Lam Hiên bảo Thanh Trúc đi tìm Phi Diên, còn mình ngồi xuống nói chuyện với Hồng Thanh.

“Ta có nghe Minh Hiên nói thái tử Thiên Tân dạy ngươi đi săn hai ngày. Chỉ có hai ngày ngắn ngủi đó mà quan hệ của cả hai đã thân thiết đến như vậy rồi. Ta ngạc nhiên đấy.”



“Vậy mà cũng xem là thân thiết à? Ta thấy cũng bình thường thôi mà.”

“Tại Thanh Thanh không biết đấy thôi. Vị thái tử này tính tình thẳng thắn, ăn nói khó nghe, bình thường luôn lãnh đạm, rất ít quan tâm đến người khác. Người duy nhất mà cậu ta để tâm chỉ có đương kim thánh thượng của chúng ta thôi. Vậy mà vừa nãy ta thấy cậu ta ngồi nói chuyện với ngươi rất thân thiện và ôn nhu, khác hẳn cách cậu ta đối xử với người khác.”

Hồng Thanh nghe mà ngạc nhiên. Tại sao Tần Mạc lại đối xử với hắn khác với những người khác như vậy? Hắn nhớ trong hai ngày đó hắn cũng đâu có làm gì đặc biệt.

“Cũng có thể do ta là thê tử của biểu ca của y lại còn bị thương nặng như vậy nên y mới cư xử nhẹ nhàng một chút thôi. Chứ lúc mới quen nhau y cư xử với ta cũng đâu có nhẹ nhàng gì. Hai bên còn suýt đánh nhau luôn ấy.”

Lam Hiên chỉ mỉm cười. Hắn biết Tần Mạc đã lâu nên rất hiểu tính cách của người này. Tần Mạc vốn chẳng cả nể ai, bao gồm cả thái hậu, làm sao có thể chỉ vì Hồng Thanh là phi tử của hoàng thượng mà y cư xử khác đi. Rõ ràng là Tần Mạc đối với Hồng Thanh có gì đó rất đặc biệt. Nhưng hắn hi vọng cái “đặc biệt” kia chỉ dừng lại ở một chút gì đó mà thôi.

“Hôm nay ta đến đây là muốn báo với ngươi một tin. Thủ phạm đã hại ngươi suýt chết đã xác định được rồi. Chính là Lâm Tịnh Kỳ, Lan phi nương nương. Cô ta đã bị bệ hạ bắt giam vào thủy ngục mười năm.”

Hồng Thanh nghe mà không khỏi kinh ngạc. Không phải hắn ngạc nhiên khi biết thủ phạm là Lan phi. Hắn cũng đã đoán được thủ phạm là người trong hậu cung rồi. Hắn ngạc nhiên là không ngờ Tử Hằng lại ra tay nặng đến như vậy.

Kiếp trước tuy hắn chưa thấy qua thủy ngục nhưng cũng đã từng nghe qua về nó. Thủy ngục tức là nhà giam trong nước. Nghe qua thì có vẻ nhẹ nhàng lắm nhưng thực chất nó lại là hình thức giam vô cùng tàn nhẫn.

Thủy ngục được đặt dưới tầng hầm, nơi có ống cống chảy qua. Phạm nhân mặc y phục mỏng ngâm mình trong nước, hai tay bị xích sắt treo lên không thể cử động. Nước trong ống cống vốn không phải sạch sẽ gì. Hàng ngày bị ngâm mình trong loại nước đó tay chân cũng sẽ phồng rộp, nứt nẻ, đủ thứ bệnh tật xâm nhập, nhanh hơn nhiều so với hình thức giam ở nơi khô ráo. Các phạm nhân ở thủy ngục sống giỏi lắm chỉ được vài năm, có khi vài tháng là cùng.

Hồng Thanh vốn còn có ý định muốn trừng trị thật nặng kẻ đã hại mình, nhưng giờ nghe được Tử Hằng đã trừng phạt cô ta nặng và tàn nhẫn như vậy, hắn lại có chút thương cảm. Thôi thì đây là cái giá mà cô ta phải trả. Cứ mặc kệ thôi.

Kể từ sau ngày hôm đó, gần như ngày nào thái hậu cũng đến thăm hắn, tặng hắn rất nhiều dược liệu quý giá. Thái độ của bà đối với hắn lúc nào cũng mềm mỏng, dịu dàng như vậy. Tử Hằng rất vui, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Hồng Thanh đã nhờ Danh Thần bí mật điều tra nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Hắn bắt đầu tiếp nhận và cũng đối xử với thái hậu thật tốt.

Không chỉ thái hậu, Uyển Dư cũng rất thường xuyên tới. Mỗi lần tới đều ngồi nói chuyện với hắn rất lâu. Nhờ cô ta mà chuyện khắp trong cung hắn đều biết rất rõ. Hắn biết sau khi hắn nằm liệt giường một tháng, phủ của Lâm gia nhà Lan phi nương nương đột nhiên bốc cháy trong đêm chết hơn trăm mạng người. Lâm Tịnh Kỳ biết được đã phát điên sau đó hộc máu mà chết. Thảm vô cùng.

Thiên hạ đồn là Lâm gia làm nhiều việc ác quá nên bị người ta trả thù. Nhưng với một người đã sống lại một kiếp như Hồng Thanh thì đoán rằng đây là giết người diệt khẩu. Hơn nữa, một vụ thảm án ngay trong kinh thành thế này nhiều khả năng có thế lực giang hồ nhúng tay vào.

Tần Mạc trở về Thiên Tân sau đó mấy ngày. Mộ Văn cũng bị kéo về Tây Lĩnh sau đó nửa tháng. Lẽ ra hắn phải về sớm hơn sau khi kết thúc khoá huấn luyện ròng rã mấy tháng, nhưng Kỳ vương hết lời năn nỉ Tử Hằng nên y mới có thể ở lại đến cuộc đi săn. Tử Hằng nói hắn dạy không được biểu đệ nên thẳng tay trả về cho cha nó. Nhưng ba tháng sau, trong bữa tiệc mừng Hồng Thanh khỏi bệnh, cả hai đã cùng quay trở lại.

Mọi rắc rối từ lúc này mới thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau