Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 23
Đừng nói kênh chat đang kích động, ngay cả Lâm Khách cũng suýt chút nữa tăng xông.
Tại sao cậu lại quên mất có một rắc rối lớn? Thứ có thể tùy ý thay đổi quy tắc của phó bản chứ!
Sao cậu lại ngây thơ như vậy, thấy Chu Triệu nói "Viện trưởng không ra ngoài" cũng chỉ là đang tự phong bế bản thân, sẽ không ảnh hưởng đến phó bản nữa.
Nhưng trong lòng cậu lại biết chuyện này là không có khả nẳng, dù sao Chu Triệu muốn trở về thế giới thực, còn phải dựa vào viện trưởng mở miệng vàng ăn cơm. Nghĩ từ hướng tốt, bây giờ tốt xấu gì người ta cũng đã cho điều kiện, so với việc im lặng không nói gì còn tốt hơn.
Lâm Khách bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với cuộc sống.
Các bạn nhỏ trong cô nhi viện rất nhạy cảm, trong lúc vui đùa nhận ra sắc mặt ba người Lâm Khách có thay đổi, Tiểu Lan là người đầu tiên yên tĩnh, dáng vẻ do dự.
Dáng vẻ đó bị Lâm Khách thấy được, mí mắt cậu căng thẳng, giơ tay làm vẻ ngầu vỗ đầu cô bé: "Đi, đi ăn cơm thôi."
Đôi mắt cô bé sáng lên.
...
Bữa ăn hôm nay mọi người ăn rất hạnh phúc, Đại Khả ăn được hai bát cơm to với cánh gà rim coca. Nó định để lại một cái cho em trai, dưới ánh mắt đe dọa của cá mập nhỏ, đành phải ăn hết.
"Không được gây thêm rắc rối cho các anh chị nữa, biết chưa?" Cá mập nhỏ nghiêm túc nói, còn quay đầu lại nhìn phòng bếp.
Lâm Khách đang uống nước trong bếp: "..."
Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, an ủi được cá mập nhỏ đã thành công một nửa. Tuy nhiên, nhu cầu "Xin được công nhận" trong người cá mập nhỏ vẫn còn rất mạnh mẽ, rất dễ bị cám dỗ bởi những người không có ý tốt.
Lâm Khách đang suy nghĩ làm sao có thể sửa lại giúp nó, đột nhiên xuất hiện một bóng người trước mặt cậu, làm cậu sợ tới mức sặc cả nước.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Cá mập nhỏ xông vào như gió: "Anh trai không sao chứ?"
Lâm Khách xua tay ra hiệu không sao, bảo cá mập nhỏ quay về bàn ăn, lúc này mới hỏi Chu Triệu đang hoảng sợ.
"Cố truyện phân nhánh!" Chu Triệu kinh hãi nói.
Lâm Khách hiểu được ý hắn đang nói là mười phần mười hai, vừa thò đầu ra gọi DIệp Thời và Tô Tuyết đi vào, vừa hỏi: "Loại tình huống này là sao, phải làm như thế nào?"
Vẻ mặt Chu Triệu buồn bã: "Tôi chỉ gặp một lần, vẫn phải nhờ đại thần trong đội giải quyết."
Diệp Thời nói: "Cốt truyện phân nhánh không đáng sợ như trong tưởng tưởng, mặc dù nhìn như có thêm một nhiệm vụ, nhưng thật ra cho hai manh mối, bình thường điều kiện đều phải đồng thời thỏa mãn. Độ khó tăng lên trong việc tìm kiếm hai manh mối."
Chu Triệu và Tô Tuyết nghe xong như rơi vào sương mù, còn Lâm Khách hiểu ngay.
Ý của Diệp Thời là muốn hoàn thành hai phần còn lại, khối lượng công việc vẫn như một phần sáu, chẳng qua một phần sáu này phải thỏa mãn đồng thời hai phần mười hai manh mối.
Cậu vừa giải thích, Diệp Thời gật đầu liên tục, lại hỏi Chu Triệu: "Đúng là như thế, anh ở bên kia có nhận được thông báo không?"
Chu Triệu lắc đầu:: "Manh mối duy nhất chính là thế giới này đúng là thế giới tưởng tượng của bọn nhỏ, sau khi mảnh ghép hình của năm đứa nhỏ hoàn thành, toàn bộ cô nhi viện được làm mới rất nhiều, lúc trước cửa lớn không mở được, bên ngoài toàn màu đen, bầu trời chỉ có một nửa, bây giờ có cả sân thể dục nữa."
Lâm Khách nghĩ đến cái gì đó, hỏi lại: "Ngay cả sân thể dục cũng có?"
"Đúng thế," Chu Triệu nói lại, "Có chuyện gì thế?"
Lâm Khách lắc đầu, cậu còn chưa nghĩ kỹ, chỉ cảm thế kỳ lạ: "Còn có chỗ nào kỳ lạ nữa không?"
Chu Triệu suy nghĩ một lát: "Tối hôm qua. Tối hôm qua có tóc xông vào phòng của tôi! Toàn bộ trại trẻ mồ côi đều không yên bình."
Nghe thấy tóc, Lâm Khách nhíu mày: "Sao lại lo lắng?"
"Đầu tiên là viện trưởng ở phòng bên cạnh đi ra ngoài, sau đó có tóc xông vào phòng bắt tôi, cũng may tôi lấy ghế quấn lấy nó...Đây không phải điểm mấu chốt, không phải là tóc gắn liền với đầu sao? Điểm quan trọng là sau khi viện trưởng quay về, có thể đã lấy cái đầu đi! Sau đó, tôi nghĩ rằng không có gì, thì đột nhiên! Ầm ầm một tiếng, ở bên ngoài như có vạn người đang đánh nhau, viện trưởng lại mở cửa, ước chừng kéo dài hơn nửa đêm, hắn lại quay về. Không ra ngoài nữa." Chu Triệu khoe khoang nói.
Mọi người nghe xong như rơi vào sương mù, ngay cả Lâm Khách cũng chỉ lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Kiểu nghe âm thanh qua cánh cửa để đoán, còn nghe kể lại, một số chi tiết sẽ bị sự sợ hãi làm quá lên, để đoán tình huống ngoài cửa khi ấy còn khó hơn việc bắt mạch qua không khí.
Nhưng cũng không thể trách Chu Triệu được, tình huống lúc ấy có là thần tiên cũng không chọn ra ngoài tìm manh mối, đừng nói là một đống người đánh nhau, cho dù là việc gặp viện trưởng lúc nửa đêm cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.
Chu Triệu cũng bị bản thân làm cho xấu hổ, sờ gáy lẩm bẩm vài câu: "Thật ra ban ngày cũng rất quỷ dị, khắp nơi đều làm cho người ta nổi da gà, các cậu không ở đây nên khó giải..."
Hắn còn chưa dứt lời, bóng dáng Lâm Khách từ từ biến thành thật.
Chu Triệu sửng sốt, vui vẻ nói: "Cậu đến đây rồi!"
Lâm Khách nhìn Diệp Thời đứng bên cạnh, cả Tô Tuyết đều là bóng người mà thôi, liền hiểu là bọn nhỏ đã ăn cơm xong.
Trong lòng cậu thở phảo nhẹ nhõm...tốt xấu gì cũng đã kích hoạt điều kiện xuyên qua, bằng không chỉ với hiệu suất này để qua cửa cũng là quá sức.
Lâm Khách không lo về phía Diệp Thời, bọn nhỏ đã ổn định, ngược lại thế giới tưởng tượng, giống như Chu Triệu nói, lộ ra sự quỷ bị bất thường.
Diệp Thời và Tô Tuyết cho bọn nhỏ tự do hoạt động, Lâm Khách đi theo Chu Triệu đi xem cô nhi viện vốn đã đi qua đi lại cả chục lần.
Trên màn hình, thành niên không hề chậm trễ.
Mỗi góc đều xem kỹ, cậu nghiêm túc quan sát, ngay cả bầu trời rực lửa lúc chạng vạng và bãi đất trống mới cậu cũng phải quan sát kỹ.
Nhìn kỹ một vòng, cậu đã hiểu sự quỷ dị Chu Triệu nói là gì, thay vì nói là quỷ dị phải nói là không hài hoài.
Quá đẹp đẽ, không một khuyết điểm, giống như một thế giới cổ tích.
Lâm Khách tìm thấy viên kẹo còn nguyên vẹn trong phòng đạo cụ, từng viên kẹo trong suốt được bọc trong giấy bóng đầy màu sắc, tản ra hương vị ngọt ngào.
Chữ viết tay trên giấy rất rõ ràng, dòng chữ nguệch ngoạc được viết bởi trẻ con, nội dung là "Gửi cho hoàng tử và công chúa". Giấy viết thư còn có mùi nước hoa nhàn nhạt.
Không nói về góc độ nào, cô nhi viện đều hoàn mỹ, nụ cười rạng rỡ của bọn trẻ như thoát ra khỏi bức tường, trong ánh đèn, trong gương, tiếng cười vui vẻ trổi nổi bên tai.
Lâm Khách đi đến đâu, đều cảm thấy phía sau có mấy đứa nhỏ đi theo.
Mặt cậu không đổi sắc, cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên tầng ba.
Phong làm việc của viện trưởng.
Lâm Khách vừa giơ tay lên đã bị Chu Triệu ngăn lại, Chu Triệu hoảng sợ nhìn cậu: "Cậu điên à?"
Lâm Khách sửng sốt: "Nói một câu hẳn là không chết người chứ?"
Cũng may, mặc dù Lâm Khách thẳng thừng, nhưng vẫn nghe lời khuyên, Chu Triệu nói có nguye hiểm, cậu cũng không cố làm nữa, dán tai lên cửa nghe ngóng.
Bên trong yên lặng không tiếng động, giống như không có người.
"Được rồi, đọi buổi tối đi," Lâm Khách lùi bước, "Đợi anh ta đi ra."
Dang vẻ thở phào nhẹ nhóm của Chu Triệu lộ ra kiểu một lời khó nói hết...Buổi tối! Lúc đó không phải giống địa ngục hơn à! Chẳng lẽ Lâm Khách còn muốn ra ngoài lúc nửa đêm?
Chuyện buổi tối để buổi tối nói, mặc dù Chu Triệu lo lắng nhưng cũng không ngăn cản.
Trong phòng hoạt động, Lâm Khách nhìn những mảnh ghép gần như hoàn chỉnh, trên bộ ghép hình có bầu trời xanh thẳm, những gợn mây trắng như tuyết nổi lên trên đó, bọn nhỏ rất vui vẻ, mặc dù cá mập nhỏ đang khóc nhưng dáng vẻ rất có sức sống.
Ngay phía trên vai trái của Lâm Lâm và phía trên vai phải của Tiểu Khả vẫn còn một lỗ hổng màu đen, vừa vặn là vị trí cổng của cô nhi viện.
"Tôi đã kiểm tra chỗ cửa, lúc đầu không mở được, bây giờ có thể mở rồi." Chu Triều thấy ánh mắt của Lâm Khách dừng ở lỗ đen, nhỏ giọng nói sự thật, tự đặt mình vào vị trí hỗ trợ.
Trước đó cánh cửa suýt nữa đã mở ra, bên ngoài đều là quái vật, Lâm Khách đã từng nhìn thấy.
Bây giờ còn chưa xác định quái vật ngoài cửa xuất hiện vào ban đêm có liên quan gì đến cô nhi viện hay không, bí ẩn chồng chất, Lâm Khách không muốn nghĩ nhiều nữa.
Gặp phải bất kỳ vấn đề nào, phản ứng đầu tiên của cậu là luôn nói chuyện với mọi người, tìm được nhiều thông tin nhất có thể, không kết hợp với người khác, vấn đề sẽ không được giải quyết.
Đã như vậy rồi, cũng chỉ có cách đợi viện trưởng ra ngoài vào lúc buổi tối.
Đúng lúc hai người đã ăn cơm tối, Lâm Khách nằm trong ký túc xá, Chu Triệu ngồi ở chỗ đối diện với cậu, cẩn thận nói: "Cậu ngủ rồi sao?"
"Nghỉ ngơi một chút, buổi tối rất bận." Lâm Khách năng khuỷu tay lên, muốn đặt lên trán, bất thình lình nhìn thấy con số ở trên vòng tay, nghĩ đến cái gì đó, dừng lại một chút, "Bọn họ có thể nghe chúng ta nói chuyện sao?"
Chu Triệu mất một giây mới hiểu được Lâm Khách đang nói đến người xem livestream, liền trả lời: "Có lúc sẽ không nghe được, phó bản sẽ kiểm duyêt."
Khía cạnh này rất nghiêm ngặt.
Lâm Khách nhướng mày, Chu Triệu nói: "Ví dụ như không thể nói xấu chủ thần, có thể mắng cơ chế trong phó bản nhưng không thể mắng chủ thần, sẽ bị cảnh cáo. Hệ thống chủ thần là dưới trướng chủ thần, mọi người đều ngầm hiểu điều đó."
Lâm Khách: "..." Chỉ có một hệ thống thôi sao?
Lâm Khách buồn cười: "Vậy còn hệ thống khác thì sao?"
Chu Triệu sủng sốt: "Hệ thống khác? Hệ thống nào?"
Trong lòng Lâm Khách khẽ động, hiểu rằng hệ thống số hai sẽ không liên lạc trực tiếp với người chơi.
Nhìn thái độ của hệ thống chủ thần, chắc hẳn hệ thống số hai phải rất quan trọng, điều này làm cho nó lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Khách chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có ý định thăm dò bí mật của hệ thống, nhìn chằm chằm con số trên vòng tay, nói: "Nghỉ ngơi trước đã, đợi buổi tối tính tiếp."
Không ở vị trí đề cử, số người không những giảm mà còn tăng lên.
Lâm Khách: "..."
Mặt cậu không đổi, giơ cánh tay lên, kéo chăn quá đầu. Cuộn người thành một cục như sâu bướm màu trắng dưới ánh đèn ký túc xá.
Chu Triệu ở bên cạnh khó hiểu, nhưng thấy Lâm Khách sắp xếp hành trình xong, cũng nằm xuống giường.
Thấy Lâm Khách cuộn thành một cục, còn tưởng động tác của cậu có nghành nghề gì, là để bảo vệ mạng sống trong phó bản, hắn quyết định làm theo, cũng định cuộn tròn người thành một kén sâu bướm trắng. Nhưng động tác của hắn vụng về, cuối cùng cuốn mình thành cái đùi gà, cơ thể không thể động đậy.
Vài tiếng sau.
Tại sao cậu lại quên mất có một rắc rối lớn? Thứ có thể tùy ý thay đổi quy tắc của phó bản chứ!
Sao cậu lại ngây thơ như vậy, thấy Chu Triệu nói "Viện trưởng không ra ngoài" cũng chỉ là đang tự phong bế bản thân, sẽ không ảnh hưởng đến phó bản nữa.
Nhưng trong lòng cậu lại biết chuyện này là không có khả nẳng, dù sao Chu Triệu muốn trở về thế giới thực, còn phải dựa vào viện trưởng mở miệng vàng ăn cơm. Nghĩ từ hướng tốt, bây giờ tốt xấu gì người ta cũng đã cho điều kiện, so với việc im lặng không nói gì còn tốt hơn.
Lâm Khách bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với cuộc sống.
Các bạn nhỏ trong cô nhi viện rất nhạy cảm, trong lúc vui đùa nhận ra sắc mặt ba người Lâm Khách có thay đổi, Tiểu Lan là người đầu tiên yên tĩnh, dáng vẻ do dự.
Dáng vẻ đó bị Lâm Khách thấy được, mí mắt cậu căng thẳng, giơ tay làm vẻ ngầu vỗ đầu cô bé: "Đi, đi ăn cơm thôi."
Đôi mắt cô bé sáng lên.
...
Bữa ăn hôm nay mọi người ăn rất hạnh phúc, Đại Khả ăn được hai bát cơm to với cánh gà rim coca. Nó định để lại một cái cho em trai, dưới ánh mắt đe dọa của cá mập nhỏ, đành phải ăn hết.
"Không được gây thêm rắc rối cho các anh chị nữa, biết chưa?" Cá mập nhỏ nghiêm túc nói, còn quay đầu lại nhìn phòng bếp.
Lâm Khách đang uống nước trong bếp: "..."
Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, an ủi được cá mập nhỏ đã thành công một nửa. Tuy nhiên, nhu cầu "Xin được công nhận" trong người cá mập nhỏ vẫn còn rất mạnh mẽ, rất dễ bị cám dỗ bởi những người không có ý tốt.
Lâm Khách đang suy nghĩ làm sao có thể sửa lại giúp nó, đột nhiên xuất hiện một bóng người trước mặt cậu, làm cậu sợ tới mức sặc cả nước.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Cá mập nhỏ xông vào như gió: "Anh trai không sao chứ?"
Lâm Khách xua tay ra hiệu không sao, bảo cá mập nhỏ quay về bàn ăn, lúc này mới hỏi Chu Triệu đang hoảng sợ.
"Cố truyện phân nhánh!" Chu Triệu kinh hãi nói.
Lâm Khách hiểu được ý hắn đang nói là mười phần mười hai, vừa thò đầu ra gọi DIệp Thời và Tô Tuyết đi vào, vừa hỏi: "Loại tình huống này là sao, phải làm như thế nào?"
Vẻ mặt Chu Triệu buồn bã: "Tôi chỉ gặp một lần, vẫn phải nhờ đại thần trong đội giải quyết."
Diệp Thời nói: "Cốt truyện phân nhánh không đáng sợ như trong tưởng tưởng, mặc dù nhìn như có thêm một nhiệm vụ, nhưng thật ra cho hai manh mối, bình thường điều kiện đều phải đồng thời thỏa mãn. Độ khó tăng lên trong việc tìm kiếm hai manh mối."
Chu Triệu và Tô Tuyết nghe xong như rơi vào sương mù, còn Lâm Khách hiểu ngay.
Ý của Diệp Thời là muốn hoàn thành hai phần còn lại, khối lượng công việc vẫn như một phần sáu, chẳng qua một phần sáu này phải thỏa mãn đồng thời hai phần mười hai manh mối.
Cậu vừa giải thích, Diệp Thời gật đầu liên tục, lại hỏi Chu Triệu: "Đúng là như thế, anh ở bên kia có nhận được thông báo không?"
Chu Triệu lắc đầu:: "Manh mối duy nhất chính là thế giới này đúng là thế giới tưởng tượng của bọn nhỏ, sau khi mảnh ghép hình của năm đứa nhỏ hoàn thành, toàn bộ cô nhi viện được làm mới rất nhiều, lúc trước cửa lớn không mở được, bên ngoài toàn màu đen, bầu trời chỉ có một nửa, bây giờ có cả sân thể dục nữa."
Lâm Khách nghĩ đến cái gì đó, hỏi lại: "Ngay cả sân thể dục cũng có?"
"Đúng thế," Chu Triệu nói lại, "Có chuyện gì thế?"
Lâm Khách lắc đầu, cậu còn chưa nghĩ kỹ, chỉ cảm thế kỳ lạ: "Còn có chỗ nào kỳ lạ nữa không?"
Chu Triệu suy nghĩ một lát: "Tối hôm qua. Tối hôm qua có tóc xông vào phòng của tôi! Toàn bộ trại trẻ mồ côi đều không yên bình."
Nghe thấy tóc, Lâm Khách nhíu mày: "Sao lại lo lắng?"
"Đầu tiên là viện trưởng ở phòng bên cạnh đi ra ngoài, sau đó có tóc xông vào phòng bắt tôi, cũng may tôi lấy ghế quấn lấy nó...Đây không phải điểm mấu chốt, không phải là tóc gắn liền với đầu sao? Điểm quan trọng là sau khi viện trưởng quay về, có thể đã lấy cái đầu đi! Sau đó, tôi nghĩ rằng không có gì, thì đột nhiên! Ầm ầm một tiếng, ở bên ngoài như có vạn người đang đánh nhau, viện trưởng lại mở cửa, ước chừng kéo dài hơn nửa đêm, hắn lại quay về. Không ra ngoài nữa." Chu Triệu khoe khoang nói.
Mọi người nghe xong như rơi vào sương mù, ngay cả Lâm Khách cũng chỉ lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Kiểu nghe âm thanh qua cánh cửa để đoán, còn nghe kể lại, một số chi tiết sẽ bị sự sợ hãi làm quá lên, để đoán tình huống ngoài cửa khi ấy còn khó hơn việc bắt mạch qua không khí.
Nhưng cũng không thể trách Chu Triệu được, tình huống lúc ấy có là thần tiên cũng không chọn ra ngoài tìm manh mối, đừng nói là một đống người đánh nhau, cho dù là việc gặp viện trưởng lúc nửa đêm cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.
Chu Triệu cũng bị bản thân làm cho xấu hổ, sờ gáy lẩm bẩm vài câu: "Thật ra ban ngày cũng rất quỷ dị, khắp nơi đều làm cho người ta nổi da gà, các cậu không ở đây nên khó giải..."
Hắn còn chưa dứt lời, bóng dáng Lâm Khách từ từ biến thành thật.
Chu Triệu sửng sốt, vui vẻ nói: "Cậu đến đây rồi!"
Lâm Khách nhìn Diệp Thời đứng bên cạnh, cả Tô Tuyết đều là bóng người mà thôi, liền hiểu là bọn nhỏ đã ăn cơm xong.
Trong lòng cậu thở phảo nhẹ nhõm...tốt xấu gì cũng đã kích hoạt điều kiện xuyên qua, bằng không chỉ với hiệu suất này để qua cửa cũng là quá sức.
Lâm Khách không lo về phía Diệp Thời, bọn nhỏ đã ổn định, ngược lại thế giới tưởng tượng, giống như Chu Triệu nói, lộ ra sự quỷ bị bất thường.
Diệp Thời và Tô Tuyết cho bọn nhỏ tự do hoạt động, Lâm Khách đi theo Chu Triệu đi xem cô nhi viện vốn đã đi qua đi lại cả chục lần.
Trên màn hình, thành niên không hề chậm trễ.
Mỗi góc đều xem kỹ, cậu nghiêm túc quan sát, ngay cả bầu trời rực lửa lúc chạng vạng và bãi đất trống mới cậu cũng phải quan sát kỹ.
Nhìn kỹ một vòng, cậu đã hiểu sự quỷ dị Chu Triệu nói là gì, thay vì nói là quỷ dị phải nói là không hài hoài.
Quá đẹp đẽ, không một khuyết điểm, giống như một thế giới cổ tích.
Lâm Khách tìm thấy viên kẹo còn nguyên vẹn trong phòng đạo cụ, từng viên kẹo trong suốt được bọc trong giấy bóng đầy màu sắc, tản ra hương vị ngọt ngào.
Chữ viết tay trên giấy rất rõ ràng, dòng chữ nguệch ngoạc được viết bởi trẻ con, nội dung là "Gửi cho hoàng tử và công chúa". Giấy viết thư còn có mùi nước hoa nhàn nhạt.
Không nói về góc độ nào, cô nhi viện đều hoàn mỹ, nụ cười rạng rỡ của bọn trẻ như thoát ra khỏi bức tường, trong ánh đèn, trong gương, tiếng cười vui vẻ trổi nổi bên tai.
Lâm Khách đi đến đâu, đều cảm thấy phía sau có mấy đứa nhỏ đi theo.
Mặt cậu không đổi sắc, cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên tầng ba.
Phong làm việc của viện trưởng.
Lâm Khách vừa giơ tay lên đã bị Chu Triệu ngăn lại, Chu Triệu hoảng sợ nhìn cậu: "Cậu điên à?"
Lâm Khách sửng sốt: "Nói một câu hẳn là không chết người chứ?"
Cũng may, mặc dù Lâm Khách thẳng thừng, nhưng vẫn nghe lời khuyên, Chu Triệu nói có nguye hiểm, cậu cũng không cố làm nữa, dán tai lên cửa nghe ngóng.
Bên trong yên lặng không tiếng động, giống như không có người.
"Được rồi, đọi buổi tối đi," Lâm Khách lùi bước, "Đợi anh ta đi ra."
Dang vẻ thở phào nhẹ nhóm của Chu Triệu lộ ra kiểu một lời khó nói hết...Buổi tối! Lúc đó không phải giống địa ngục hơn à! Chẳng lẽ Lâm Khách còn muốn ra ngoài lúc nửa đêm?
Chuyện buổi tối để buổi tối nói, mặc dù Chu Triệu lo lắng nhưng cũng không ngăn cản.
Trong phòng hoạt động, Lâm Khách nhìn những mảnh ghép gần như hoàn chỉnh, trên bộ ghép hình có bầu trời xanh thẳm, những gợn mây trắng như tuyết nổi lên trên đó, bọn nhỏ rất vui vẻ, mặc dù cá mập nhỏ đang khóc nhưng dáng vẻ rất có sức sống.
Ngay phía trên vai trái của Lâm Lâm và phía trên vai phải của Tiểu Khả vẫn còn một lỗ hổng màu đen, vừa vặn là vị trí cổng của cô nhi viện.
"Tôi đã kiểm tra chỗ cửa, lúc đầu không mở được, bây giờ có thể mở rồi." Chu Triều thấy ánh mắt của Lâm Khách dừng ở lỗ đen, nhỏ giọng nói sự thật, tự đặt mình vào vị trí hỗ trợ.
Trước đó cánh cửa suýt nữa đã mở ra, bên ngoài đều là quái vật, Lâm Khách đã từng nhìn thấy.
Bây giờ còn chưa xác định quái vật ngoài cửa xuất hiện vào ban đêm có liên quan gì đến cô nhi viện hay không, bí ẩn chồng chất, Lâm Khách không muốn nghĩ nhiều nữa.
Gặp phải bất kỳ vấn đề nào, phản ứng đầu tiên của cậu là luôn nói chuyện với mọi người, tìm được nhiều thông tin nhất có thể, không kết hợp với người khác, vấn đề sẽ không được giải quyết.
Đã như vậy rồi, cũng chỉ có cách đợi viện trưởng ra ngoài vào lúc buổi tối.
Đúng lúc hai người đã ăn cơm tối, Lâm Khách nằm trong ký túc xá, Chu Triệu ngồi ở chỗ đối diện với cậu, cẩn thận nói: "Cậu ngủ rồi sao?"
"Nghỉ ngơi một chút, buổi tối rất bận." Lâm Khách năng khuỷu tay lên, muốn đặt lên trán, bất thình lình nhìn thấy con số ở trên vòng tay, nghĩ đến cái gì đó, dừng lại một chút, "Bọn họ có thể nghe chúng ta nói chuyện sao?"
Chu Triệu mất một giây mới hiểu được Lâm Khách đang nói đến người xem livestream, liền trả lời: "Có lúc sẽ không nghe được, phó bản sẽ kiểm duyêt."
Khía cạnh này rất nghiêm ngặt.
Lâm Khách nhướng mày, Chu Triệu nói: "Ví dụ như không thể nói xấu chủ thần, có thể mắng cơ chế trong phó bản nhưng không thể mắng chủ thần, sẽ bị cảnh cáo. Hệ thống chủ thần là dưới trướng chủ thần, mọi người đều ngầm hiểu điều đó."
Lâm Khách: "..." Chỉ có một hệ thống thôi sao?
Lâm Khách buồn cười: "Vậy còn hệ thống khác thì sao?"
Chu Triệu sủng sốt: "Hệ thống khác? Hệ thống nào?"
Trong lòng Lâm Khách khẽ động, hiểu rằng hệ thống số hai sẽ không liên lạc trực tiếp với người chơi.
Nhìn thái độ của hệ thống chủ thần, chắc hẳn hệ thống số hai phải rất quan trọng, điều này làm cho nó lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Khách chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có ý định thăm dò bí mật của hệ thống, nhìn chằm chằm con số trên vòng tay, nói: "Nghỉ ngơi trước đã, đợi buổi tối tính tiếp."
Không ở vị trí đề cử, số người không những giảm mà còn tăng lên.
Lâm Khách: "..."
Mặt cậu không đổi, giơ cánh tay lên, kéo chăn quá đầu. Cuộn người thành một cục như sâu bướm màu trắng dưới ánh đèn ký túc xá.
Chu Triệu ở bên cạnh khó hiểu, nhưng thấy Lâm Khách sắp xếp hành trình xong, cũng nằm xuống giường.
Thấy Lâm Khách cuộn thành một cục, còn tưởng động tác của cậu có nghành nghề gì, là để bảo vệ mạng sống trong phó bản, hắn quyết định làm theo, cũng định cuộn tròn người thành một kén sâu bướm trắng. Nhưng động tác của hắn vụng về, cuối cùng cuốn mình thành cái đùi gà, cơ thể không thể động đậy.
Vài tiếng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất