Tôi Tái Hợp Với Tình Đầu Khốn Nạn Trong Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 4: Tên khốn chết tiệt ấy tố cáo tôi

Trước Sau
Editor: Kẹo Mặn Chát

Mẹ Khương dỗ dành người xong, lại quay về hội trường nói xin lỗi với Trương Tự Lưu. Quá vất vả cho bà rồi, vừa phải dỗ dành vừa phải lo mấy chuyện điên rồ mà đứa nhỏ nhà mình làm ra.

Vậy nên, người nhà của những người bị bệnh tâm thần cũng rất khổ sở.

Đôi mắt lạnh lùng của Trương Tự Lưu tràn ra ý cười ấm áp: "Không sao đâu, dì ạ."

Sau đó, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi: "Dì, vì sao Khương Kiền lại mắc chứng trầm cảm?"

Mẹ Khương đưa mắt nhìn Khương Kiền đang bị Hạ Vân quấn lấy, đau buồn nói: "Bác sĩ nói là bệnh đã tiềm ẩn rất nhiều năm. Nhà dì là gia đình mẹ đơn thân, từ nhỏ thằng bé đã nghe lời hiểu chuyện, dì cũng không quan tâm nhiều đến nó. Có thể là do gia đình, cũng có thể là do tình cảm, nhưng thứ khiến nó phát bệnh chính là vì sự nghiệp."

"Còn con thì sao? Anh bạn trẻ, dì thấy con rất bình thường."

Trương Tự Lưu cười nhẹ không nói gì, cúi đầu tiếp tục chơi cờ một mình.

...

Từ nhỏ, Trương Tự Lưu đã làm việc một mình. Thích tự hỏi, thích đọc sách thiên văn địa lý vật lý hóa học, thích đắm chìm vào trong thế giới nhỏ của bản thân.

Kể từ khi hắn bị ba mình đập vỡ đầu bằng chai thủy tinh hồi còn bé, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới này đã thay đổi.

Hắn nhớ rất rõ sau khi bản thân bị ba cầm chai thủy tinh đập bị thương, ba hắn còn dùng mảnh vỡ bổ vào nhiều lần, đập cho đến khi đầu hắn be bét máu thịt. Nhưng khi tỉnh lại, hắn lại nhận ra mình chỉ bị thương nhẹ một chút.

Từ đó về sau, hắn nhìn thấy trên cơ thể mỗi người bắt đầu lóe lên những chấm sáng màu vàng, những chấm vàng kia giống như đang gặm cắn năng lượng ý thức của người ấy.

Hắn bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của thế giới này.

Càng lớn hơn, hắn càng muốn khám phá xem trên người mình rốt cuộc là có năng lực quái dị gì, hay là do trí nhớ của hắn xuất hiện sự sai lệch.

Để chứng minh phỏng đoán của mình, hắn đã leo núi, liều lĩnh thả mình nhảy xuống. Giây lát sau hắn tỉnh lại, trông thấy bản thân đang nằm dưới chân núi, và những người hắn gặp đều không có chấm vàng.

Hắn cũng thử lao xuống hồ ngâm mình chết đuối, là chết đuối thật, cảm giác ngộp thở đó vô cùng chân thực. Nhưng đến khi mở mắt ra hắn lại phát hiện mình đang sống rất khỏe mạnh.

Dường như hắn không chết được, nhưng mỗi lần hắn chết, chấm vàng sẽ biến mất và thế giới sẽ là một vùng sáng rực rỡ.

Lớp 12 năm đó, chấm vàng lại bùng phát lần nữa, hắn nhìn thấy ai cũng có chấm vàng. Thời gian càng dài, trên người mỗi người có càng nhiều chấm vàng hơn, dày đặc chi chít bao quanh.

Hắn bắt đầu nghiên cứu và suy nghĩ về cơ học lượng tử, muốn giải thích bằng vật lý lượng tử.

Cuối cùng đã có thể xác nhận được, có lẽ vào lúc hắn chết đi ý thức đã xảy ra biến đổi lượng tử. Hắn đã tiến vào một thế giới mà mọi người không phát hiện ra, thế giới kia có thể là không gian song song, cũng có thể là không gian hai chiều, ba chiều, thậm chí là đa chiều.

Nghiên cứu mỗi thế giới chính là ý nghĩa để sinh mệnh hắn tồn tại.

Khi hắn chết, thế giới này bắt đầu suy thoái, ý thức của hắn dần dần đi vào một thế giới nơi có một hắn khác đang sống, chúng trùng hợp vào nhau, vì vậy hắn không thể chết đi. Mà những chấm vàng kia vẫn cắn nuốt ý thức của người khác, cung cấp năng lượng cho hắn sinh ra những biến đổi lượng tử.

Tự sát lượng tử có thể đạt tới 100% không? Nếu như hắn chết đi rồi lại chết, cái chết liên tục chồng chéo lên nhau, liên tục thay thế. Cuối cùng thay thế tất cả các chiều không gian trong thế giới của hắn thành một chiều duy nhất, liệu đến lúc đó hắn có thể phá giải bí mật bất tử của mình hay không?

Vậy nên, lần này, hắn cần phải kết liễu bản thân mình thêm lần nữa.

Hắn nuốt hết một lọ thuốc và rót nguyên một chai rượu trắng lớn vào bụng, chờ đợi phản ứng disulfiram xảy ra, chờ đợi cảm giác choáng váng và cái chết kéo tới.

Mặt hắn dần dần đỏ bừng, cả người giống như bị núi nặng đè lên, không thể động đậy. Đầu óc quay cuồng 360°, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, hô hấp cũng trở nên khó khăn gấp gáp hơn.

Quạt điện trong ký túc xá phát ra từng tiếng lạch cạch vang vọng, tầm mắt của hắn càng ngày càng mơ hồ.

Bây giờ đang là thời gian lên lớp, sẽ không có ai chú ý đến việc hắn đã chết ở thế giới này và sắp đến sống ở thế giới tiếp theo. Chỉ cần lần này chết đi, chấm vàng sẽ biến mất.

Hắn muốn làm sáng tỏ bộ mặt của thế giới, hắn còn phải nghiên cứu thêm cả vật lý lượng tử, để có thể phá vỡ chìa khóa giữa thế giới và ý thức.

"Leng keng leng keng..." Bên ngoài truyền đến tiếng đập mạnh dồn dập, giống như tiếng kim loại đang va chạm.

Khi ý thức còn đang mơ màng, hắn nghe thấy ai đó nói, "Ôi, quên mang bình nước theo rồi."

"Leng keng leng keng..." Tiếng kim loại liên tục va chạm vang lên, âm thanh càng ngày càng xa.

Chỉ chốc lát sau, tiếng kim loại lại xuất hiện, tiếng "leng keng" đi theo tiếng bước chân vang vọng bên tai hắn.

"Quên cả bài tập về nhà rồi, trời ơi! Não tui!" Giọng nói nhẹ nhàng của cậu bé lại vang lên, tiếng kim loại leng keng hỗn loạn.

Trương Tự Lưu choáng váng đầu óc, bên tai hắn vẫn còn sót lại tiếng kim loại, ý thức dần dần tỉnh táo. Cơ thể dường như không bị tổn thương quá nhiều, thuốc và rượu vẫn còn nằm trong tay hắn.

Hắn kinh ngạc hoàn hồn, ngồi dậy trên giường, thế giới này hình như có chút kỳ lạ.

Hắn đã đi đến lớp học, trên người ai cũng dày đặc chi chít những chấm vàng.

Chẳng lẽ hắn chưa chết sao? Hay là cần hắn chết thêm lần nữa?

Trương Tự Lưu không thể giải thích được, hắn quyết định thực hiện lại.

Hắn khẳng định chắc chắn bản thân đã nuốt toàn bộ lọ thuốc, cảm giác nuốt nghẹn ấy đã in sâu vào trong từng giác quan, còn rượu trắng khó uống kia lại nóng như lửa đốt cháy dạ dày.

Chốc lát sau bắt đầu đỏ mặt tim đập nhanh, cảm giác khó thở kéo đến như mọi khi. Lần này là thật.

"Leng keng leng keng..." Tiếng kim loại va chạm kịch liệt cùng bước chân nhanh chóng truyền đến, cậu bé gào lớn lên: "Tui chết chắc luôn, tui sắp tới muộn rồi, biết rồi, Tân Hà Mẫn, bà đừng giục tui, tui đang chạy đây."



"Từ từ, ôi trời ơi, tui không mang theo chứng minh thư! Tui quay về lấy, bà bảo thầy cô chờ tui chút, bà xin cả bác tài nhá. Tui muốn đến bảo tàng mà, tui có nói là không đi đâu."

Tiếng kim loại, tiếng kim loại nặng nề vang lên rất lâu.

Trương Tự Lưu giống như vừa tỉnh lại từ giấc chiêm bao, hắn hoảng hốt đặt thuốc và rượu trắng trong tay lên giường, chậm rãi đi đến bên cửa sổ. Một cậu bé đeo balo nhanh chóng chạy về ký túc xá, ngay sau đó tiếng kim loại êm tai như tiếng trống đệm đàn vang lên, người cũng dần dần chạy xa.

Không có chấm vàng, đã hoàn tất rồi sao?

Tiếng kim loại dồn dập vang vọng bốn phía xung quanh, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến khi hắn trở lại lớp học, tất cả mọi người đều có chấm vàng, rậm rạp dày đặc.

Tại sao lần này chấm vàng lại tới sớm như vậy? Bình thường sau một lần chết, hắn đều phải chờ mấy năm mới thấy chấm vàng xuất hiện.

Trương Tự Lưu cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ luận chứng của mình có vấn đề?

Cho đến khi hắn dùng bữa trong căng tin, hắn nhìn thấy một cậu bé giữa một đám chấm vàng đang ồn ào cuộn trào, một cậu bé với vẻ ngoài thanh tú.

...

Một vài năm sau, bác sĩ ghi lại tình trạng của hắn trên hồ sơ bệnh án, nghiêm túc hỏi: "Một cậu bé như thế nào?"

Hắn trả lời: "Giống như đi tìm một khối vàng giữa một đống cát, khi người đào vàng không nhìn thấy hy vọng, lý trí của họ sẽ bị niềm đam mê ái vật điên cuồng đó chôn vùi hoàn toàn."

"Không, tôi không hỏi anh cảm thấy thế nào."

Trương Tự Lưu do dự, trong lòng hắn dần trở nên sâu lắng và buồn bã: "Giống như một con thỏ nhỏ, em ấy rất đẹp, khi nhìn tôi ánh mắt của em ấy dường như sẽ phát sáng, có thể làm cho trái tim tôi đập nhanh hơn, tôi rất thích em ấy."

"Anh thích cậu ta? Anh có chắc đó là thích không?"

Trương Tự Lưu dừng lại một chút, sau đó mới lên tiến nói: "Tôi thừa nhận lúc đầu tôi tiếp cận em ấy là muốn dùng em ấy làm mẫu thí nghiệm, bởi vì trên toàn thế giới này chỉ có một mình em ấy không có chấm vàng. Tôi cần dùng em ấy để xác minh phỏng đoán lý thuyết của tôi về chiều không gian của thế giới. Trên người em ấy chắc chắn là có chìa khóa cho thế giới này, vì vậy tôi đã duy trì trạng thái nhìn thấy chấm vàng để nghiên cứu em ấy."

"Tôi thật sự thích em ấy, ít nhất là nhiều hơn so việc nghiên cứu bí ẩn của thế giới."

...

Trên bàn ăn, một bệnh nhân đang gõ đĩa leng keng, kéo Trương Tự Lưu quay về thực tại.

Trương Tự Lưu chọn một vị trí tốt, giữ im lặng ngồi phía sau Khương Kiền.

Khương Kiền thật sự không thấy ngon miệng, bữa tối này khó có thể nuốt trôi, à không, phải nói là món thịt rồng ở trước mặt cậu vô cùng nhạt nhẽo vô vị. Mỗi lần nuốt một miếng xuống cổ họng, trong lồng ngực cậu luôn có cảm giác tắc nghẽn và đau đớn dữ dội.

Mẹ Khương đang nói chuyện với người khác, cậu nhân lúc mẹ không chú ý, len lén xúc từng muỗng từng muỗng thức ăn nhét vào túi đồ ăn vặt đã chuẩn bị từ trước. Nhưng do tác dụng phụ sau khi uống thuốc, tay cậu luôn run rẩy giống như bệnh nhân Parkinson, khó khống chế nó di chuyển ổn định, canh rau bị vung ra rất nhiều.

Trong cơn giằng co run lẩy bẩy, cuối cùng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ không ăn cơm, bản thân chỉ ăn một vài miếng.

Quá tuyệt vời!

Khương Kiền, công việc thích hợp nhất với mày là làm đặc vụ, làm một gián điệp, hành động che mắt người khác vô cùng khéo léo trơn tru.

Đợi lát nữa thì đổ hết vào bồn cầu.

"Dì ơi, em ấy giấu cơm trong túi." Phía sau Khương Kiền truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Khương Kiền: "..."

"Thiên Thiên, con làm gì vậy?" Mẹ Khương vội vàng lục soát thân thể cậu, cướp lấy chiến tích thắng lợi mà cậu vừa đạt được dưới tư cách một "đặc công", sau đó bà đổ lại vào trong khay, chằm chằm nhìn cậu ăn cơm.

Khương Kiền quay đầu muốn mắng người thì mẹ Khương xoay đầu cậu lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn đi, bằng không mẹ bảo y tá trưởng đăng ký ống thông dạ dày cho con đấy."

Lần nào cũng vậy, y tá đều sẽ đe dọa cậu là "đợi lát nói với mẹ anh", mẹ cậu thì đe dọa cậu là "mẹ gọi y tá trưởng đăng ký", và y tá trưởng sẽ gọi thẳng người đến tra tấn.

Trương Tứ Ngưu, cái đồ ất ơ nhà anh.

Tên khốn chết tiệt, thế mà lại đi quản cả tôi.

Tay trái quật cường của cậu dựng thẳng một ngón giữa khinh thường sau lưng.

Trương Tự Lưu ăn hết sạch cơm rồi lau miệng, cáo trạng: "Dì ơi, em ấy luôn dựng ngón giữa về phía con."

Mẹ Khương nhíu mày nhìn Trương Tự Lưu, lại nghe thấy Hạ Vân ở bên cạnh Trương Tự Lưu đồng lòng gật đầu, đổ thêm dầu vào lửa: "Thìa và đĩa của con, còn có cả nhóm bàn ghế đều nhìn thấy, chúng nó đều nói làm vậy là không lễ phép."

Mẹ Khương xin lỗi cười ngượng ngùng, vội vàng kéo tay trái của cậu từ sau lưng về phía trước: "Con bao tuổi rồi, người ta cũng vì muốn tốt cho con mà thôi."

Khương Kiền chầm chậm nhai nuốt, lẩm bẩm: "Anh ta muốn tốt cho con ở đâu chứ?"

"À, không cho con ăn cơm mới là tốt cho con hả? Nhìn cái kiểu lười ăn của con xem, con mà còn bé là mẹ cầm ngay móc áo hầu hạ con luôn đấy."

Ăn xong bữa tối, mẹ Khương muốn về nhà, Khương Kiền lén lút trùm áo khoác của mẹ Khương đi theo phía sau bà, mơ tưởng về việc nhảy một bước ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Trương Tự Lưu ở bên cạnh bất thình lình hô lên: "Dì ơi, dì không mang theo áo khoác này "

Khương Kiền mặc áo khoác của phụ nữ trung niên, lặng lẽ đi theo sau mẹ Khương, tỏ vẻ vô cùng xấu hổ.

Chú gác cửa cười ha hả nói: "Không sao đâu, mắt tôi rất tinh, sẽ không để cậu ấy đi ra ngoài."

Mẹ Khương lột "áo giáp" của cậu, cảnh cáo nhìn cậu: "Ngoan nào, đừng luyến tiếc mẹ, ngày mai mẹ lại đến thăm con."

Mẹ à, chúng ta có thể bớt tự luyến được không, con không luyến tiếc mẹ đâu.



Thực tế thì có nhìn tôi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi muốn thoát ra khỏi bệnh viện này, thoát khỏi cái chốn ngăn tôi kết liễu bản thân mình, không để cho tôi nằm ỳ ở nơi ma quỷ phiêu đãng.

Tôi, đường đường là một trai đẹp đang tuổi thanh xuân tươi trẻ phơi phới, vậy mà lại bị nhốt vào trong "nhà tù", đúng là một chuyện độc ác không được đạo trời dung thứ.

Tôi muốn đi ra ngoài, đừng cản tôi, đi ra ngoài rồi đâm thẳng vào xe ô tô là tốt nhất.

Nhưng mà, làm thế sẽ gây rắc rối cho người lái xe nhỉ?

Vẫn đừng đi đụng xe thì hơn.

Mà khoan có điều bất thường, tên khốn chết tiệt kia, tại sao anh luôn nhìn chằm chằm vào tôi?

Kế hoạch chạy trốn của Khương Kiền tuyên bố thất bại!

Cậu ỉu xìu xìu ngồi xổm trong góc, không muốn để ý tới bất luận kẻ nào. Cậu chỉ muốn ngẩn người, lẳng lặng ngồi một chỗ, tốt nhất là biến mình thành một hạt bụi.

Trương Tự Lưu yên lặng đứng bên cạnh Khương Kiền, không nói một lời. Suy nghĩ hồi lâu, hắn nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Khương Kiền: "Anh sẽ đưa em đi."

Chỉ khi đang ngẩn người trong trạng thái xác chết di động thì Khương Kiền mới có thể nhịn xuống kích động muốn đánh Trương Tự Lưu một trận tơi bời.

Trong đầu cậu kêu gào đừng có ai ngăn cản tôi, luật hình sự cũng không thể. Tôi muốn đánh chết tên khốn chết tiệt nhà anh, đừng đụng vào tôi, anh lại coi tôi như chó mà dắt đi à?

Dao của tôi đâu? Con dao rựa 40 mét của tôi đâu?

À, bệnh viện không cho mang vào.

Nhưng cơ thể cậu cũng không phản ứng lại, nó chậm chạp, cứng nhắc, chỉ có thể lười để ý tới, thững thờ đi dạo.

Hơn nửa tiếng sau, khi ý thức của Khương Kiền đã quay về, cậu tức run cả người, nhưng lại không nhịn được ra vẻ bảnh chọe: "Chẳng lẽ anh muốn tái hợp lại với tôi đấy hả?"

Vốn là Trương Tự Lưu muốn vậy đó, nhưng bệnh của nhóc con này rất nghiêm trọng, hắn cũng đang bị bệnh, có lẽ khả năng tái hợp không cao cho lắm.

Hơn nữa, Khương Kiền còn đang có vợ mà, đúng không? Suy nghĩ có thể không đứng đắn nhưng vẫn phải tuân thủ nguyên tắc trật tự công cộng thuần phong mỹ tục.

Trương Tự Lưu không trả lời cậu, hắn ngồi trên sô pha trong hội trường, không nhúc nhích.

Khương Kiền so với nắm đấm với hắn, ý bảo bản thân cậu cũng không dễ bắt nạt đâu.

Cảm tạ quy định nơi này đi, Trương Tứ Ngưu. Nếu không phải ở đây đánh người sẽ bị trói lại thì hồn anh đã đi gặp ông bà, thân xác bị chia năm sẻ bảy từ lâu rồi đấy.

Y tá bắt đầu gọi bệnh nhân đến xếp hàng lấy thuốc và chuẩn bị đi ngủ.

Khương Kiền thật sự không muốn đi ngủ sớm, bằng không hơn ba giờ sáng đã tỉnh thì khó chịu chết đi được.

Đến lúc uống thuốc, cậu kẹp viên thuốc vào khe hở giữa ngón tay, giả vờ nuốt vào rồi ngoan ngoãn há miệng ra: "Tôi uống xong rồi."

Y tá hài lòng gật đầu.

Trương Tự Lưu ở phía sau thản nhiên nói: "Y tá, em ấy vẫn đang kẹp thuốc trong tay."

Khương Kiền quay đầu nhìn hắn: "???"

Đậu má, anh cố ý đến đây chọc phá tôi đúng không?

Y tá nghiêm túc nhìn Khương Kiền, Khương Kiền đành phải lúng túng đưa tay lên, uống thuốc lần nữa.

Y tá nói với một y tá khác: "Ghi sổ đi, Khương Kiền giường B145 xuất hiện tình trạng không uống thuốc, lần tới phải đặc biệt chú ý."

Khương Kiền: "????"

Trương Tứ Ngưu, chắc chắn kiếp trước tôi và anh là kẻ thù không đội trời chung, hoặc là tôi có thù cướp vợ với anh.

Anh đợi đấy cho tôi!

Âm thầm buông lời tàn nhẫn xong, Khương Kiền va mạnh vào người Trương Tự Lưu một cái, ảo tưởng muốn hất bay Trương Tự Lưu. Nhưng sau cú va chạm cậu lại bị đẩy lui vài bước một cách thảm hại, bản thân cậu cực kỳ yếu ớt, dĩ nhiên là bị đánh bay đi rồi.

Khương Kiền: "..."

Đáng ghét, tôi quên mất cơ thể sụt cân gầy gò này là do bệnh mà nên.

Ông chú Độc Cô liên tục vỗ tay, gọi lớn một tiếng cao thủ, vẻ mặt sùng bái nhìn Trương Tự Lưu: "Người anh em, nhìn cậu ta thấy cậu rất thích hợp để luyện võ, là một kỳ tài luyện võ đấy, cậu có hứng thú với Độc Cô Bát Phách truyền thừa của ta không?"

Anh giai cùng phòng nghi ngờ hỏi: "Không phải là Cửu Phách sao?"

Ông chú Độc Cô giải thích sâu xa: "Trước tiên phải khảo nghiệm cậu ta đã, để lại một Phách cuối cùng, bởi muốn luyện được thần công thì phải tự cung trước."

(*Tự cung a.k.a tịnh thân, thiến)

Trương Tự Lưu: "..."

Khương Kiền: "..."

Chú Độc Cô, chú không còn là bạn cùng phòng tốt của tôi nữa.

Tức chết tôi, Trương Tứ Ngưu, tôi muốn đánh nhau với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau