Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Chương 26: Kẻ Mạnh Không Bao Giờ Phàn Nàn Về Môi Trường

Trước Sau
Lý Vân cảm thấy nụ cười của anh ta giống hệt như bức tượng thần cao cao tại thượng khiến cô ấy rùng mình một cái.

Nhưng Lộc Duy chẳng cảm thấy gì: "Không hiểu lắm. Chúng tôi không tin vào mấy thứ này."

Trong khoảnh khắc đó, Lý Vân cảm thấy tất cả mọi người trong điện đều quay đầu lại một cách máy móc, nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.

Lý Vân suýt khóc, thậm chí nghĩ rằng hay là mua một cái đi, coi như bỏ tiền mua sự an tâm, mau chóng rời khỏi đây mới là việc đúng đắn.

Nhưng Lộc Duy như nhìn thấy sự bất an của cô ấy, nắm chặt tay cô ấy, nháy mắt: "Đừng sợ."

Lộc Duy đứng thẳng lưng, muốn giúp Lý Vân chặn lại những ánh nhìn đó.

Thôi được rồi, có lẽ Lý Vân da mặt mỏng, sợ bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng mà cô thì không. Cô có thể đi thử đồ ăn khắp nơi mà không mua nhưng lại không ngại, giờ đây cô chưa hề chạm vào tượng thần, cớ gì bắt cô trả tiền?

Cô lại đàng hoàng nói với nhân viên: "Chúng tôi không muốn mua, không được sao?"

Lý Vân cảm nhận được hơi ấm từ tay Lộc Duy truyền đến, nhìn dáng vẻ dứt khoát của cô, cảm thấy bầu không khí xung quanh lập tức từ âm u trở nên sáng sủa hơn.

Nhân viên kia mím môi, nói: “Được thôi. Miễn là các cô đừng hối hận.”

Anh ta tự động nhường đường ra.

Cuối cùng cũng ra khỏi chùa Cô Nương, ánh nắng chiếu lên người, Lý Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy muốn tin vào khoa học, nhưng vừa rồi có điều gì đó không đúng: “Lộc Duy, lúc nãy trong chùa, cô có cảm thấy bầu không khí đó... cô không sợ à?”



Cô ấy cảm thấy Lộc Duy thật giỏi, trong khi cô ấy bị áp lực của bầu không khí đó làm cho hoảng hốt, còn Lộc Duy như không bị ảnh hưởng chút nào.

Lộc Duy gật đầu đầy đồng tình: “Tất nhiên là cảm thấy rồi, cái bầu không khí muốn ép mua ép bán đó, thật quá đáng!”

Lý Vân đang dồn nén cảm xúc thì bị cắt ngang. Cô ấy đang nói về cái khác hoàn toàn so với Lộc Duy!

“Tôi không nói về cái đó, tôi đang nói về cảm giác nguy hiểm...”

Lộc Duy chỉ cười láu lỉnh, lắc lắc chiếc điện thoại của mình: “Tôi hiểu, trong thực tế cũng không phải ai cũng là người tốt. Vừa rồi tôi đang ghi lại bằng chứng, nếu họ thực sự dùng mọi cách để ép mua ép bán, tôi cũng đành phải mua thôi. Sau đó tôi sẽ báo cảnh sát. May mà họ cũng không đến nỗi quá tệ.”

Lộc Duy có cách lý giải và hành động riêng của mình.

Nghe những lời giải thích tỉ mỉ nhưng hoàn toàn không liên quan đến suy nghĩ của mình, nỗi sợ hãi và bất an của Lý Vân dần biến mất.

Có Lộc Duy ở đây, thật sự không thể nào sợ hãi được.

Hơn nữa những lời Lộc Duy nói rất hợp lý. Đây mới là cách ứng phó đúng đắn và khoa học, không hiểu tại sao Lý Vân lại suy nghĩ theo hướng kỳ quặc như vậy.

Nói là tin vào khoa học cơ mà?

So với Lộc Duy nghiêm túc thực hiện lễ bái, cô ấy mới thực sự là người "tin vào khoa học".

“Nói thật, Lộc Duy, cô thực sự không tin vào những thứ này à? Tôi thấy cô bái rất thành tâm mà.” Lý Vân lo lắng hỏi.

Cô ấy không tin thì không sao, nhưng nếu Lộc Duy tin vào những thứ này, vậy có phải kiêng kỵ gì không? Vừa rồi cô nói vậy, có phải đã xúc phạm đến thần linh rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau