Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Chương 45: Vị Trí Này Rất Tốt, Của Tôi Rồi

Trước Sau
Nhân viên Cục Dị Thường ngay lập tức cảnh giác.

Có người nhanh chóng hiểu ra: “Rất có thể đây là một loại nghi lễ hiến tế, nhất định phải ngăn chặn họ!”

Ai biết được điều gì sẽ xảy ra nếu họ hoàn thành nghi lễ.

Tất nhiên cũng có người phản đối: “Lạ thật, hiến tế kiểu này thì có tác dụng gì?”

Họ đã từng tiếp xúc hoặc nghe nói về "nghi lễ hiến tế". Theo hiểu biết của họ, các thế lực tà ác thường sinh ra từ sự ô uế, do đó nghi lễ hiến tế thường có nhiều thứ ghê tởm hoặc đẫm máu.

Nhưng đốt tiền, dù xét trên phương diện nào cũng không liên quan, phải không?

Chẳng lẽ đây là “tiền là nguồn gốc của mọi tội lỗi” trong truyền thuyết sao?

Điều này khiến mọi người đều cảm thấy bối rối.

Dù thế nào đi nữa, họ vẫn phải ngăn chặn. Không thể đợi đến khi hậu quả xảy ra rồi mới hối tiếc.

Vấn đề là họ có thể ngăn chặn được một vài người, nhưng không thể ngăn chặn tất cả.

Những con rối chưa bị phát hiện vẫn đang làm điều này, mà những tín đồ chưa hoàn toàn trở thành con rối cũng đang làm điều này…



Xong rồi!

Nhân viên Cục Dị Thường cảm thấy bất lực.

"Tiếp tục báo cáo, khởi động cảnh báo cấp độ một."

Các bộ phận chính thức nhanh chóng hoạt động, sẵn sàng đối phó với sự kinh hoàng không rõ sắp xảy ra.

Nhưng điều kỳ lạ hơn là, không có gì xảy ra cả.

Không có sự xuất hiện của các hiện thân khủng khiếp, cũng không có thêm ô nhiễm nào xuất hiện.

Sau khi đốt hết tiền, những con rối như mệt lả đi, ngã xuống đất và ngất xỉu.

Ngay cả khi nhân viên Cục Dị Thường tiếp cận và kiểm soát họ cũng không gặp phải sự phản kháng nào.

Mọi người nhìn nhau: Chuyện này là trao công lao cho họ miễn phí sao?

Chẳng lẽ Búp Bê nghĩ rằng không cần con rối nó vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt Cục Dị Thường nên mới nhường cho họ một nước sao?

Thông thường họ sẽ không có suy đoán hoang đường và may mắn như vậy, nhưng nếu không phải thế thì giải thích thế nào đây?

Trên núi Cô Nương, Lộc Duy đang mong thu hoạch tiền từ các tín đồ, mở hộp công đức ra. Bây giờ đó là hộp tiết kiệm của cô!



Tuy nhiên bên trong hộp công đức trống rỗng.

Lộc Duy hít một hơi sâu, không sao, không vội, tín đồ sẽ gửi tiền mới đến. Ban ngày cô đã thấy rất nhiều người nhét tiền vào đó rồi.

Cô đã thông báo cho các tín đồ rồi.

Chưa đầy một lúc sau, Lộc Duy cảm thấy có điều gì đó, cô bất ngờ ho dữ dội, miệng phun ra khói đen.

Cảnh tượng này khiến Lý Vân giật mình, cô ấy lo lắng vỗ lưng Lộc Duy: "Lộc Duy, tôi có thể làm gì cho cô không?"

Cô ấy nghi ngờ rằng vừa rồi Lộc Duy đã có cuộc đấu tranh vô hình với bức tượng thần, dẫn đến bị thương; hoặc là cô đã trao thưởng quá mức và bị phản ứng ngược.

Thông thường trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình đều diễn như vậy.

Tình huống thực tế không thể nói là giống hoàn toàn mà phải nói là không liên quan gì.

Lộc Duy bị nghẹn đến chảy nước mắt: "Ư... tôi không muốn làm Thần nữa."

Ai mà ngờ được có người lại thấy tượng thần kiếm được nhiều tiền như vậy, bản thân lại túng thiếu nên nhất thời tham lam.

Nhưng quả thật cô không nên quên lời bác sĩ Tống nói: Thế giới thực có quy tắc vận hành riêng, đề cao sự hợp lý. Trên trời không rơi bánh, dưới đất không có tiền cho không. Thấy tình huống như vậy, lẽ ra cô nên cảnh giác mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau