Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 13: Một chương trình với khát vọng sinh tồn mãnh liệt

Trước Sau
Dịch: Bánh

Vào một ngày thật lâu thật lâu sau đó, khi được hỏi về ấn tượng lúc lần đầu gặp Thời Duyệt, Phó Du luôn im miệng, làm sao anh có thể nói cho người ta biết rằng mình suýt chút nữa là đột tử ngay lúc giọng ca của người kia vừa cất lên chứ?

Còn lúc này, Thời Tiểu Duyệt vẫn chưa biết được tiếng hát vu vơ lúc vui của mình đã suýt hại đời người yêu tương lai, xém chút nữa là cậu đã mang tội giết chồng.

Thấy Phó Du ho quá dữ, cậu chỉ nghĩ là người ta ăn bánh nên sặc, vội rót cho anh một ly nước để thay cho ly trà chanh, còn không quên vỗ vai Phó Du, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như một người mẹ để nói: "Ăn từ từ thôi, không ai giành với anh đâu....."

Phó Du-bỗng-nhiên-bị-dỗ-như-con-nít: "............"

Nhịn rồi lại cố nhịn, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nhịn nổi mà nói ra sự thật dưới ánh mắt như mẹ hiền của Thời Duyệt: "Thật ra là anh bị giọng hát của em làm cho giật mình nên mới ho."

Bàn tay của Thời Duyệt ngừng lại: "......" Mình hát dở tới mức có thể giết người luôn rồi à?

Đứa nhỏ rất đau khổ, đứa nhỏ buồn héo úa, đứa nhỏ hỏi một cách vô cùng đáng thương: "Dở tới mức đó luôn ạ?"

Phó Du ho nhẹ một tiếng, lựa lời mà nói: "Đỡ hơn tiếng ếch kêu ngày mưa."

Thời Duyệt: "...... Ơ?"

Phó Du che miệng lại để ho.

Tuy rằng người ta đã cố gắng nói giảm nói tránh rồi, nhưng Thời Duyệt vẫn nghe ra được ý ghét bỏ trong đó.

Cậu bỗng nhớ đến chuyện Phạm Tinh Dương từng nói trong chương trình, nếu anh họ của hắn đồng ý dạy ca hát cho cậu, thì cậu vẫn sẽ còn cứu chữa được.

Nghĩ đến đó, Thời Duyệt nhìn Phó Du với ánh mắt chờ mong: "Anh Phó, anh có cảm thấy khả năng ca hát của em vẫn còn có thể cứu được không?"

Nhìn đôi mắt to tràn đầy chờ đợi kia, Phó Du lặng lẽ mím môi, làm ra một hành động trái với lương tâm của mình - gật đầu.

Vì vậy, ngay sau đó, anh liền thấy người con trai vô cùng đẹp trai trước mắt mình nở một nụ cười thật rạng rỡ. Trong cơn mê man, Phó Du không khỏi cảm thấy nụ cười này có chút chói mắt, nhưng lại không quá lố tí nào.

Không hiểu sao, mặt hồ vốn luôn tĩnh lặng trong lòng anh giờ lại khẽ gợn sóng, mãi cho đến khi anh nghe được câu tiếp theo của Thời Duyệt.

"Vậy anh có thể dạy em ca hát được không ạ?"

Phó Du: "......" Ờ, nước trong hồ đã cạn.

Phó Du - tâm lặng như nước - từ chối lời thỉnh cầu không khác gì cố tình gây rối của Thời Duyệt một cách tàn nhẫn.

Ờm, cuộc sống này tốt đẹp như vậy, anh còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa, thật đấy!

Bị từ chối, Thời Duyệt vô cùng đau buồn, nước mắt lưng tròng, ăn còn nhiều hơn cả ngày thường.

Sau khi ăn xong, xác nhận rằng Phó Du thật sự vẫn đang rất ổn mà ăn xong miếng bánh đầu tiên và chuẩn bị ăn sang miếng thứ hai, Thời Duyệt mới đứng dậy chào tạm biệt anh rồi ra về, chiều nay cậu còn phải đến chỗ Trần Thư Ngữ để học diễn xuất nữa.

Cậu vừa đi khỏi thì trợ lý của Phó Du đã quay về, còn xách theo một phần cháo nóng.

Lúc nhìn thấy Phó Du đang thong thả ăn một miếng bánh bông lan, y không khỏi bất ngờ, phải biết rằng dạo gần đây anh Phó của bọn họ còn u uất hơn cả lúc trước, ngay cả bữa chính trong ngày cũng không thèm ăn, đừng nói chi là mấy món ăn vặt linh ta linh tinh này.

Cậu trợ lý ngạc nhiên không thôi, cẩn thận hỏi: "Anh Phó, anh thích ăn cái này ạ?"

Nếu vậy thì y sẽ thường xuyên mua nó trong tương lai, chỉ cần anh Phó nhà y thích ăn là được!

Động tác trên tay Phó Du hơi ngưng lại, một lúc lâu anh, anh chậm rãi nói: "Không thích."

Không thích mà còn ăn nhiều như vậy?

Mặt cậu trợ lý toàn là dấu chấm hỏi nhưng lại không dám hỏi nhiều, vì y sợ nếu hỏi nữa thì anh Phó của y sẽ không ăn tiếp.



Y còn chưa kịp cất phần cháo kia đi thì Phó Du đã thấp giọng hỏi: "Cậu nhóc lúc nãy là người trong ngành à?"

Cậu trợ lý sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Có thể nói là vậy, anh Phạm nói cậu ấy mới vào ngành được vài ngày thôi, hai người gặp nhau lúc quay chung một chương trình, là một người rất được. À, đúng rồi, hình như tập có sự tham gia của cậu ấy sẽ được phát sóng vào tối nay....."

"Tên của em ấy là gì vậy?" Phó Du không khỏi ngắt lời cậu trợ lý thích dài dòng của mình.

"Hình như là Thời Duyệt, Thời trong Thời gian, Duyệt trong Hỷ duyệt."

Thời Duyệt, Thời Duyệt...... Duyệt, nghĩa là hân hoan hạnh phúc.

Phó Du nhớ tới nụ cười xán lạn của người kia, nghĩ, người cũng như tên.

"Chiều nay đem máy tính của anh qua nhé." Anh dặn trợ lý.

"Dạ?" Cậu trợ lý có chút sững sờ, mãi cho đến khi Phó Du lặp lại thêm một lần thứ hai thì mới đồng ý.

Anh Phó nhà bọn họ, đã không chạm vào chiếc máy tính trong một thời gian dài rồi.

- -----

Sau khi được Trần Thư Ngữ báo rằng đêm nay chương trình có sự tham gia của cậu sẽ được lên sóng, Thời Duyệt quyết định sẽ đi xem, dù gì thì đó cũng là chương trình đầu tiên của cậu mà, sẵn tiện hôm nay cậu qua chỗ Trần Thư Ngữ học diễn về trễ, thế là bèn đi theo cô đến nhà đạo diễn Trình để ăn chực luôn.

Ăn xong, đạo diễn Trình giữ Thời Duyệt lại, ba người cùng nhau xem chương trình.

"Nội dung của 《 Hoan Nghênh Về Nhà 》 khắc khổ vậy thôi, nhưng nó vẫn có rất nhiều người xem đấy." Đạo diễn Trình vừa chỉnh máy chiếu vừa nói, "Xem chương trình này mà còn bật bình luận nữa thì không xem nổi luôn, đống bình luận che hết cả mặt người rồi."

"Ấy, anh đừng có tắt hết bình luận mà, để cho em xem một chút đi. Không đọc bình luận thì chán lắm!" Trần Thư Ngữ hiển nhiên là thích đọc bình luận, cô kéo cánh tay đạo diễn Trình, lắc lắc.

Đạo diễn Trình cũng không nói nhiều: "Rồi rồi rồi, nghe em đó. Anh biết em thích đọc, thế nên mới dùng máy chiếu đây này, chứ mở TV là cũng xem được rồi, vừa khỏi có bình luận vừa đỡ táy máy tay chân."

"Ha ha, em biết anh quan tâm em nhất mà, hôn một cái...."

Thời Duyệt có chút hâm mộ mà nhìn cặp vợ chồng son phát cơm chó, thầm nghĩ, khi nào thì loại tình yêu ngọt ngào này mới rơi xuống đầu mình vậy nhỉ......

Kìm nén khát vọng có người yêu trong lòng xuống, Thời Duyệt quay sang xem chương trình. Có vẻ như có rất nhiều người thích xem chương trình này, đạo diễn Trình đã thiết lập chỉ hiển thị 30% số bình luận, nhưng đống câu chữ nhảy lên vẫn còn khá nhiều, nhìn kĩ thêm chút nữa thì có rất nhiều người tự xưng là Tinh Quang, là fans của Phạm Tinh Dương.

*Tinh Quang = ánh sao sáng.

Sau nhạc nền, cảnh đầu tiên được phát sóng chính là cảnh Trần Thư Ngữ đẩy cổng đi vào, Thời Duyệt đeo balo xách vali đi theo sau cô, vô cùng mờ nhạt, mãi cho đến khi cậu lên tiếng chào hỏi các vị tiền bối, người ta mới chú ý đến cậu trai này.

[ Anh bé này là ai vậy, đẹp trai thật đấy. ]

[ Nghệ sĩ mới của bên chị Trần à? Theo mảng nào vậy? ]

[ A a a tui biết nè, hôm trước cậu ấy có xuất hiện trong livestream của Trước thềm phát sóng, là một người rất thích cười lại còn có chút hài hước. ]

[ Chả biết, nhưng trông ngoan nhỉ, ngoại trừ việc đẹp ra thì không có cảm giác gì đặc biệt cả. ]

...... Nhìn thấy hầu hết bình luận đều là đang khen ngợi, Trần Thư Ngữ không khỏi nói với Thời Duyệt: "Xem ra mọi người đều có ấn tượng đầu tiên rất tốt về em."

Thời Duyệt hất cằm đầy tự tin: "Đó là do em đẹp trai, đúng không!"

"Xớ, thằng nhãi thúi này, tự luyến phết."

Lúc đó, Phó Du - người đang nằm trong phòng bệnh cách bọn họ hàng chục kilomet - khẽ nhíu mày khi nhìn vào khuôn mặt ngoan ngoãn quá mức và dáng đứng đơ như cây cơ của người kia. Anh nhớ về chàng trai đến thăm mình lúc sáng, nhìn kiểu gì cũng thấy đó không phải là một người nhàm chán như vậy.

Chương trình đã chiếu đến cảnh Trần Thư Ngữ nói với Ngô Nguyên Minh rằng mình đưa Thời Duyệt đến đây để làm lụng.

Thời Duyệt nhìn vẻ mặt mê man của mình trên màn hình, quay qua nói với Trần Thư Ngữ với vẻ oán giận: "Chị, chị thật quá đáng."

Đạo diễn Trình còn đang muốn hỏi tại sao thì chương trình đã cho y một đáp án —— trên màn hình là cảnh Trần Thư Ngữ lừa Thời Duyệt lúc còn ở trên xe, nói nào là đến chương trình để hưởng thụ cuộc sống, nào là gọi món Phật Nhảy Tường.



Lúc đó, nụ cười của Thời Duyệt rạng rỡ bao nhiêu thì lúc biết được sự thật, vẻ mặt của cậu lại thảm thiết bấy nhiêu. Chương trình còn lồng thêm một đoạn nhạc nền vô cùng bi thảm, vô cùng phù hợp với biểu cảm giống như bị người ta bội tình bạc nghĩa của Thời Duyệt.

Đạo diễn Trình phì cười, y nhéo lòng bàn tay của bạn gái mình, cười nói: "Sao em lại nghịch ngợm như vậy hả!"

Trần Thư Ngữ cũng cười rất vui vẻ, còn không quên cố ý đọc vài câu bình luận để trêu Thời Duyệt đang vô cùng phẫn uất ở đầu bên kia sô pha.

[ Cái vẻ mặt như bị sét đánh của anh bé kia kìa, quá thảm thương ha ha ha. ]

[ Chị Trần, hóa ra chị là loại người này, làm tốt lắm! Dương Dương còn cười trước nỗi đau của người khác nữa chứ 333]

*333: giống như chu môi lên hôn, dùng 333 có nghĩa tương tự như moaz moaz

[ Lúc trong xe thì anh bé còn mừng tới mức bả vai run rẩy, giờ thì lại mếu máo sắp khóc tới nơi rồi ha ha ha ha. ]

"Chị, chị còn có lương tâm hay không!" Thời Duyệt chỉ vào Trần Thư Ngữ, "Chị đã phụ sự tin tưởng vô điều kiện của một cậu bé ngây thơ vô tội, tại sao lại không biết xấu hổ mà còn ra vẻ tự hào nữa hả!"

Nụ cười của Trần Thư Ngữ lại càng hớn hở: "Nói cái gì vậy chứ, đó là chị dạy cho em biết mùi đời đó!"

Thời Duyệt trợn trắng mắt, không cãi với bà chị của mình nữa mà tiếp tục xem chương trình, giờ thì nội dung đã được phát sóng tới cảnh Thời Duyệt bị Phạm Tinh Dương xúi đi tìm tổ sản xuất để lấy Coca.

Cảnh tượng khi đó vẫn còn in đậm trong tâm trí của Thời Duyệt, đó là lần đầu tiên cậu biết cái gì gọi là lòng dạ diểm độc, một lon Coca mà bán tới 20 tệ, kích động tới nỗi xém chút nữa là cậu đã gọi điện thoại cho Bộ Công thương.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi tố cáo tổ sản xuất vi phạm pháp luật cùng hành động móc điện thoại ra để gọi cho Bộ Công thương của Thời Duyệt, đạo diễn Trình cười muốn ná thở, còn không quên trêu chọc: "Không ngờ rằng ý thức tự bảo vệ quyền lợi cho bản thân của em cũng mạnh phết nhỉ, dám tay đôi với ekip luôn."

Thời Duyệt ưỡn ngực đầy tự hào: "Đó gọi là không sợ cường quyền."

Đạo diễn Trình đang muốn trêu thêm vài câu thì lại nhìn thấy mấy chữ thật to do tổ sản xuất chèn vào màn hình.

[ Chương trình này kiên quyết tuân thủ thượng tôn pháp luật, nhất định sẽ không có những hành vi đi ngược lại với luật pháp! Tất cả những chuyện không hợp lý trong chương trình đều là để tạo hiệu ứng, xin đừng cho là thật. ]

Dòng chữ thật to xuất hiện trong vài giây trước khi được thu nhỏ lại và được chuyển sang một góc nhỏ của màn hình, nhìn cái vẻ đó, thì có lẽ là dòng chữ này sẽ luôn xuất hiện xuyên suốt từ đầu cho tới cuối của chương trình này.

Cũng không trách được, khi tổ sản xuất chương trình gặp phải Thời Duyệt —— năng lực sinh tồn đã bùng nổ.

Bọn họ sẽ không biết được, từ đó cho đến mãi về sau, hầu hết tất cả các gameshow có những chi tiết không hợp lý đều sẽ để một dòng chữ như vậy để chứng minh sự trong sạch của mình.

Thời Tiểu Duyệt —— một người đã viết lại lịch sử của các chương trình tạp kỹ!

Xem xong tuyên bố của tổ sản xuất, đạo diễn Trình và Trần Thư Ngữ nhìn nhau rồi cười bò: "Ha ha ha ha ha ha......"

Và mục bình luận cũng đã chấn động sau dòng chữ đó.

[ Ha ha ha ha ha dm cười chắc điên luôn quá. ]

[ Anh bé này đúng là quá tuyệt, cứ tưởng là bé cừu non, ai ngờ lại là quả bom nổ chậm. ]

[ Tổ sản xuất thế mà lại sợ Bộ Công thương ha ha ha ha. ]

[ Không sợ mới lạ đó, anh bé này cứ như đang muốn ôm tổ sản xuất đi chết chùm vậy đó 333 ]

[ Cuối cùng thì vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn. ]

[ Cười quỳ ha ha ha ha ha......]

[ Ha ha ha ha khặc khặc khặc...... khát vọng sinh tồn của tổ sản xuất thật là mãnh liệt khặc khặc......]

Thời Duyệt bỗng nhớ đến lúc mình bắt cóc đạo diễn, âm thầm cho tổ sản xuất một like!

Chậc, khát vọng sinh tồn mà, ai mà chả có, nhỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau