Chương 17
Dịch: Bánh
Trước giờ Thời Duyệt chưa bao giờ đi làm mấy chuyện như đập chén cơm của nhà người khác, nhưng mà tình huống lần này thì lại có chút đặc biệt - bên kia trả rất nhiều tiền!
Trần Thư Ngữ nói là do bên tổ sản xuất thấy cậu đang hot, lại là người mà khách mời đích thân muốn chọn, và cũng vì độ hot hiện tại và cả sự ngỏ lời của bên khách mời nên tiền cát-xê mới cao đến như thế.
Thời Duyệt tự động hiểu "khách mời" mà Trần Thư Ngữ nhắc đến chính là Phạm Tinh Dương, trên thực tế thì cậu cũng chỉ có quen biết với mỗi hắn chứ mấy. Vì không muốn gây khó xử cho người bạn của mình, cậu vẫn gọi điện cho hắn, người kia không bắt máy, không bắt máy thì lại gọi tiếp, chả việc gì phải sợ gọi lúc nửa đêm như thế này thì sẽ quấy rầy ai cả.
Vì giờ này Phạm Tinh Dương chắc chắn đang chơi game.
Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, Thời Duyệt đã vào vấn đề ngay: "Cậu muốn tớ hỗ trợ màn trình diễn của cậu sao? Bộ cậu không sợ tớ phá hư nó à?"
Trong giọng nói của Phạm Tinh Dương tràn ngập sự phấn khích: "Không sợ! Nhờ cậu mà người đàn ông quyền lực sau lưng tớ đã chịu ra mặt rồi. Có anh ấy thì dù có hai người như cậu tớ cũng chả sợ luôn nữa là, anh ấy chắc chắn sẽ cứu được cậu. Thời Tiểu Duyệt, cậu chính là thần may mắn của tớ, ông đây yêu cậu chết đi được!"
Thời Duyệt có chút do dự, cậu nghĩ tới người đàn ông đẹp trai với khí chất u buồn trong bệnh viện, không khỏi hỏi: "Cậu nói anh Phó đó hả?"
"Bingo, đoán trúng rồi, nhưng mà không có thưởng!" Phạm Tinh Dương mừng rỡ y hệt một tên ngốc, "Không nói với cậu nữa, giờ tớ phải lên máy bay về tìm anh họ đây, ngày mai tớ sẽ tìm gặp cậu sau."
Phạm Tinh Dương chỉ lo nói cho xong phần mình đã vội ngắt máy ngay, Thời Duyệt gọi thêm một cuộc gọi nữa nhưng lại hắn lại không nhận, có lẽ là vì phải lên máy bay nên người kia không rảnh tay để tiếp điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại giờ đã đen thui, Thời Duyệt vừa đau khổ khi bị trừ 2 tệ tiền cước điện thoại, vừa nghĩ cách làm thế nào để nói cho Phạm Tinh Dương chuyện người đàn ông quyền lực nhà hắn đã nghe cậu hát ở bệnh viện rồi, hơn nữa người ta cũng đã lập luôn một cái flag là khả năng ca hát của cậu đã không thể cứu chữa nổi....
Ngày hôm sau, vì cái ăn cái mặc, Thời Duyệt vẫn tung tăng đi đến địa chỉ mà Phạm Tinh Dương đưa cho cậu - một biệt thự hai tầng trong một khu biệt thự cao cấp trong thành phố. Phạm Tinh Dương nói đó là nhà của anh họ hắn, trong nhà có phòng thu âm, còn có cả phòng luyện đàn, rất tiện cho việc luyện tập.
Lúc Thời Duyệt đến, Phạm Tinh Dương đã đứng ngoài cửa đợi cậu, vừa nhìn thấy bạn mình, Phạm Tinh Dương đã vui vẻ ôm lấy vai cậu, còn không quên cười tủm tỉm, nói: "Giấu cũng kĩ quá nhỉ, thằng nhóc này, vậy mà cậu lại có thể khiến anh họ của tớ phải đích thân đi trả ơn cho cậu! Mới đầu thì anh ấy chỉ nhờ tớ làm thay thôi đấy, nhưng mới được nửa ngày thì đã đổi ý rồi nói muốn tự mình đi báo đáp cho cậu! Thời Tiểu Duyệt, cậu chuốc bùa mê thuốc lú cho anh họ tớ rồi hả, sao anh ấy lại vì cậu mà muốn tái xuất giang hồ vậy chứ!"
"Vậy là anh Phó muốn cậu đưa tớ lên sân khấu để hát chung với cậu à?" Mắt Thời Duyệt sáng rực lên.
Phạm Tinh Dương nhún vai: "Chứ còn gì nữa, nếu anh ấy không mở miệng thì làm sao tớ dám đưa cậu lên sân khấu chứ, làm thế là đạp luôn cả chén cơm của cậu đấy!"
Hai người ai cũng có chung một ý tưởng, đó là không muốn chặt đứt con đường làm ăn của người kia, thế nhưng giờ Thời Duyệt đã không còn tâm trạng để lo tới chuyện đó nữa, cậu chọt tay Phạm Tinh Dương, vô cùng kích động: "Nói thế tức là anh Phó vẫn cảm thấy tớ còn có thể cứu được!"
"Đúng rồi, nếu không thì anh ấy bảo tớ kêu cậu tới làm gì, để hố thằng em của mình à?"
Cũng đúng, dù anh Phó có như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào đi hố đứa em của mình được! Có phải chuyện này là minh chứng cho chuyện anh Phó vẫn có thể cứu vớt cho giọng ca của mình không nhỉ.
Nghĩ đến điều này, sự tự tin của Thời Duyệt lập tức tăng vọt, ngay cả cái dáng đi trên đường cũng để lộ sự vui vẻ.
Mãi cho đến khi gặp Phó Du, nụ cười đó của cậu vẫn xán lạn như vậy, còn vô cùng thân thuộc mà đưa tay ra để chào hỏi: "Em chào anh Phó!"
Hôm nay Phó Du mặc một bộ áo quần màu trắng rất thoải mái, trông vẫn tái nhợt ốm yếu như hôm trước, nhưng sắc mặt đã tốt hơn lúc còn ở bệnh viện rất nhiều, ít nhất là giờ trông anh đã không còn giống người sẽ hay nghĩ quẩn rồi tự sát ngay bất cứ lúc nào nữa.
Phó Du đáp lại cậu bằng một nụ cười lịch sự, trả lời "Chào buổi sáng!" rồi nghiêng người để cả hai đi vào trong. Thời Duyệt vội thay giày ra theo Phạm Tinh Dương, sau đó, Phạm Tinh Dương quen cửa quen nẻo mà đi vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy nước, còn Thời Duyệt - người mới tới lần đầu - thì lại ngắm nghía bên trong nhà trước.
Gọn gàng, lạnh lẽo là những ấn tượng đầu tiên mà Thời Duyệt có, ngôi nhà này vốn đã rất rộng rồi, nhưng nội thất bên trong lại quá ít khiến nó lại càng trở nên trống trải hơn. Tường nhà lấy màu xám trắng làm tông màu chủ đạo, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không có chút hơi người nào, thêm vào đó, nơi đây cũng chả có phụ kiện trang trí, là một căn nhà trống vắng không có nổi chút ấm áp.
Trước cửa sổ kính sát đất còn có một vài cái giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh, trên giá vẽ là một bức tranh sơn dầu vẫn chưa được hoàn thành, nhưng chỉ cần xem một phần trên bức tranh đó thôi cũng đã khiến người ta phải cảm thấy ngột ngạt - bầu trời đen kịt, rừng cây và cả bãi cỏ như chìm vào trong không gian tăm tối.
Một bức tranh không trăng cũng không sao, không có nổi lấy một tia sáng.
U uất, tựa như ngôi nhà này vậy.
Thời Duyệt không khỏi khẽ chau mày, ở trong một ngôi nhà như thế nào, bảo sao anh Phó lại không khỏi cảm thấy ủ rũ.
Phó Du vẫn luôn chú ý đến mọi hành động của Thời Duyệt, thấy người kia xem nhà xong thì nét cười đã vơi đi, mày cũng nhăn lại, anh bèn nhẹ giọng hỏi: "Em không thích ngôi nhà này sao?"
Chất giọng trầm thấp lại mềm nhẹ như thế thật đúng là bắt tai, Thời Duyệt hoàn hồn, vội lắc đầu mà trở về với vẻ tươi cười: "Không có ạ, thật ra là nó rất đẹp, chỉ là cá nhân em không thích phong cách tối giản hiện đại này, quá lạnh lẽo, không ấm áp chút nào."
Ấm áp?
Phó Du nhìn căn nhà của mình với vẻ vô cảm: "Anh không cần mấy thứ đó."
Không có người nhà bầu bạn, dù có ở trong căn nhà nào thì cũng sẽ không có cái gọi là hơi ấm.
Có vẻ như anh ấy không thích người khác đánh giá ngôi nhà của mình, Thời Duyệt ảo não gãi ót, sao vừa nghe thấy giọng của anh ấy là mình lại nói hết những gì mình nghĩ vậy chứ, thật là vô duyên!
Lúc cậu đang muốn tỏ vẻ xin lỗi thì Phó Du lại như không để bụng gì chuyện đó mà xoay người đi lên trên lầu, vừa đi vừa kêu hai người họ đi theo.
Hai người theo Phó Du vào một phòng luyện đàn rất lớn trên tầng 2, Phó Du lấy đàn ghi-ta rồi đưa một tờ giấy cho Phạm Tinh Dương: "Mới viết xong tối qua, coi thử có cần chỉnh sửa gì không."
Phạm Tinh Dương rất ngạc nhiên: "Một buổi tối thôi mà anh viết xong rồi hả!"
Có vẻ như Phó Du không có hứng thú kể lại chuyện mình đã dành cả đêm để viết ra bài hát này như thế nào với em trai mình, anh quay đầu, nói với Thời Duyệt: "Bọn anh cần chút thời gian để chỉnh sửa bài hát, nếu em thấy chán thì có thể xuống dưới lầu xem TV."
Anh nghĩ ngợi một chút, lại nói thêm: "Bên trái cầu thang ở dưới lầu có một căn phòng, là phòng tập nhảy, em có thể vào trong đó để làm nóng người rồi tập nhảy cũng được, bài hát này cần phải được phối hợp với nhảy múa nữa."
"Okela, thế em sẽ tới phòng tập nhảy, lâu rồi em không làm nóng người rồi." Nói xong, Thời Duyệt xoay người đi xuống lầu mà không có chút do dự.
Có ở đây thì cậu cũng đâu có giúp được gì, thôi thì cứ xuống tập một chút, cố gắng không làm quả tạ đeo dưới chân Phạm Tinh Dương vậy.
Bên này, khi trong phòng chỉ còn lại hai anh em, Phó Du mới chỉ vào bản thảo trên tay Phạm Tinh Dương với vẻ mặt lạnh lùng: "Vì là bài hát mở màn nên phải làm sao cho khuấy động được sân khấu mới được. Anh đã xem qua màn biểu diễn của Thời Duyệt rồi, tuy chỉ là nhảy quảng trường, nhưng eo của em ấy có đủ sự mềm mại, đem lại cảm giác nhịp nhàng, cố gắng luyện tập thì chắc là sẽ kết hợp được với em. Nhưng ca hát thì......"
Phạm Tinh Dương ngắt lời anh bằng vẻ mặt tràn ngập sợ hãi: "Chờ một chút, anh, tối hôm qua anh không xem chương trình của bọn em hả? Chắc là không đâu đúng không, anh có bao giờ xem mấy cái đó đâu!"
"......" Phó Du trực tiếp phớt lờ câu hỏi của hắn và tiếp tục nói dưới ánh mắt như thể thấy quỷ của Phạm Tinh Dương: "Anh đã nghe em ấy hát ở bệnh viện rồi, cũng nghe trong chương trình tối hôm qua luôn. Anh cảm thấy rằng giọng ca của người này không phải là được hình thành sau khi lớn lên, mà có khả năng chính là bẩm sinh. Cũng giống như những gì mà người ta nói ở trên mạng vậy....."
"Tông điếc." Phạm Tinh Dương dần trở nên nghiêm túc, "Cậu ấy hoàn toàn không thể vào nhịp, cũng chả thể nhận biết được các quãng cao thấp, nếu nói như vậy thì đúng là tật bẩm sinh rồi."
Phạm Tinh Dương đau đầu vô cùng, hắn ôm đầu: "A a a em còn đảm bảo với cậu ấy rằng anh có thể cứu chữa cho cậu ấy được......."
Nếu giọng hát chưa được tốt sau khi trưởng thành thì còn có thể dạy lại, nhưng nếu là bẩm sinh thì ai mà cứu nổi.
Nhìn ông anh họ luôn có vẻ mặt lạnh tanh của mình, Phạm Tinh Dương nghĩ đến điều gì đó, ánh sáng nhiều chuyện lập tức lóe sáng trong đáy mắt hắn: "Vậy nên anh mới nghĩ ra chuyện hát múa này đúng không? Anh muốn cho Thời Duyệt cơ hội để cậu ấy thể hiện bản thân thông qua việc nhảy múa?"
Phó Du không trả lời, anh chỉ cầm đàn lên rồi khẽ gảy, hoàn toàn không thèm để ý đến đứa em trai của mình.
Nhưng Phạm Tinh Dương đã có được đáp án từ biểu hiện của anh, hắn không khỏi lên tiếng trêu chọc: "Hiếm hoi lắm mới thấy anh để tâm tới một người vậy đó nha, em còn tưởng anh là kiểu qua cầu xong là rút ván chứ. Anh, anh mà săn sóc cho em được như thế thì giờ thành tích của em đã không chỉ có bấy nhiêu đâu!"
Thứ trả lời hắn chính là ánh nhìn không có chút tình cảm gì của Phó Du, anh khẽ hé miệng, nhẹ nhàng ném cho hắn một cậu: "Muốn đền đáp thì phải đền đáp đúng nơi đúng chỗ."
Phạm Tinh Dương vô cùng muốn chửi ông anh của mình, đúng chỗ, quá đúng con mẹ nó chỗ luôn ấy, khác méo gì lấy của người ta một cái vòng ngọc hàng xịn rồi trả cho họ một cái vòng fake bằng vỏ chai thủy tinh không*!
*Ý của PTD là Thời Duyệt có ơn mà anh Phó lại mời người tông điếc như em đi hát thì giống phá hơn là báo ơn =))))
Hai anh em sửa tới sửa lui, quyết định luôn cả thể loại nhảy gì sẽ phù hợp cho bài hát, làm xong mọi chuyện đâu vào đấy, thấy cũng đã tới giờ ăn trưa, hai người cùng nhau xuống lầu, chuẩn bị đưa Thời Duyệt đi ăn chung.
Khi xuống dưới, Phạm Tinh Dương còn khen ngợi Thời Duyệt với anh họ của mình: "Lúc ghi hình, em đàn nhanh như vậy mà Thời Duyệt vẫn bắt nhịp được, sau hôm đó, em đã gợi ý cho cậu ấy thử nhảy Street Dance, còn gửi thêm cả video dạy nhảy qua nữa. Lúc đó cậu ấy cũng nhảy thử theo một đoạn rồi, cũng khá ổn...."
"Anh, anh chờ mà xem, chắc chắn là cậu ấy đang nhảy Street Dance như những gì mà em chỉ, chắc chắn sẽ rất đẹp!"
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Phó Du không khỏi xuất hiện một chút trông đợi, anh nghĩ tới vòng eo mềm mại cùng tay chân thon dài của Thời Duyệt, nếu dùng để nhảy Street Dance thì chắc là sẽ đẹp lắm.
Cửa phòng tập nhảy không có khóa, mà cũng không phải không gian kín riêng tư gì, Phạm Tinh Dương chỉ cần gõ nhẹ vào cửa rồi đi vào trong.
Cánh cửa vừa được mở ra, điệu nhạc xập xình của một bài hát vô cùng phổ biến trên mọi góc phố nẻo đường đã ập vào tai của hai anh em.
"Chàng trai trên lưng ngựa ơi, chàng thật dũng mãnh lại uy nghiêm......"
Nhìn vào chàng trai dáng người mảnh khảnh ở ngay giữa phòng tập, vừa chảy mồ hôi nhễ nhại vừa nhảy một bài hát vô cùng hợp với động tác của mình: Sáo Mã Can - bài hát nhảy quảng trường.
Trước giờ Thời Duyệt chưa bao giờ đi làm mấy chuyện như đập chén cơm của nhà người khác, nhưng mà tình huống lần này thì lại có chút đặc biệt - bên kia trả rất nhiều tiền!
Trần Thư Ngữ nói là do bên tổ sản xuất thấy cậu đang hot, lại là người mà khách mời đích thân muốn chọn, và cũng vì độ hot hiện tại và cả sự ngỏ lời của bên khách mời nên tiền cát-xê mới cao đến như thế.
Thời Duyệt tự động hiểu "khách mời" mà Trần Thư Ngữ nhắc đến chính là Phạm Tinh Dương, trên thực tế thì cậu cũng chỉ có quen biết với mỗi hắn chứ mấy. Vì không muốn gây khó xử cho người bạn của mình, cậu vẫn gọi điện cho hắn, người kia không bắt máy, không bắt máy thì lại gọi tiếp, chả việc gì phải sợ gọi lúc nửa đêm như thế này thì sẽ quấy rầy ai cả.
Vì giờ này Phạm Tinh Dương chắc chắn đang chơi game.
Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, Thời Duyệt đã vào vấn đề ngay: "Cậu muốn tớ hỗ trợ màn trình diễn của cậu sao? Bộ cậu không sợ tớ phá hư nó à?"
Trong giọng nói của Phạm Tinh Dương tràn ngập sự phấn khích: "Không sợ! Nhờ cậu mà người đàn ông quyền lực sau lưng tớ đã chịu ra mặt rồi. Có anh ấy thì dù có hai người như cậu tớ cũng chả sợ luôn nữa là, anh ấy chắc chắn sẽ cứu được cậu. Thời Tiểu Duyệt, cậu chính là thần may mắn của tớ, ông đây yêu cậu chết đi được!"
Thời Duyệt có chút do dự, cậu nghĩ tới người đàn ông đẹp trai với khí chất u buồn trong bệnh viện, không khỏi hỏi: "Cậu nói anh Phó đó hả?"
"Bingo, đoán trúng rồi, nhưng mà không có thưởng!" Phạm Tinh Dương mừng rỡ y hệt một tên ngốc, "Không nói với cậu nữa, giờ tớ phải lên máy bay về tìm anh họ đây, ngày mai tớ sẽ tìm gặp cậu sau."
Phạm Tinh Dương chỉ lo nói cho xong phần mình đã vội ngắt máy ngay, Thời Duyệt gọi thêm một cuộc gọi nữa nhưng lại hắn lại không nhận, có lẽ là vì phải lên máy bay nên người kia không rảnh tay để tiếp điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại giờ đã đen thui, Thời Duyệt vừa đau khổ khi bị trừ 2 tệ tiền cước điện thoại, vừa nghĩ cách làm thế nào để nói cho Phạm Tinh Dương chuyện người đàn ông quyền lực nhà hắn đã nghe cậu hát ở bệnh viện rồi, hơn nữa người ta cũng đã lập luôn một cái flag là khả năng ca hát của cậu đã không thể cứu chữa nổi....
Ngày hôm sau, vì cái ăn cái mặc, Thời Duyệt vẫn tung tăng đi đến địa chỉ mà Phạm Tinh Dương đưa cho cậu - một biệt thự hai tầng trong một khu biệt thự cao cấp trong thành phố. Phạm Tinh Dương nói đó là nhà của anh họ hắn, trong nhà có phòng thu âm, còn có cả phòng luyện đàn, rất tiện cho việc luyện tập.
Lúc Thời Duyệt đến, Phạm Tinh Dương đã đứng ngoài cửa đợi cậu, vừa nhìn thấy bạn mình, Phạm Tinh Dương đã vui vẻ ôm lấy vai cậu, còn không quên cười tủm tỉm, nói: "Giấu cũng kĩ quá nhỉ, thằng nhóc này, vậy mà cậu lại có thể khiến anh họ của tớ phải đích thân đi trả ơn cho cậu! Mới đầu thì anh ấy chỉ nhờ tớ làm thay thôi đấy, nhưng mới được nửa ngày thì đã đổi ý rồi nói muốn tự mình đi báo đáp cho cậu! Thời Tiểu Duyệt, cậu chuốc bùa mê thuốc lú cho anh họ tớ rồi hả, sao anh ấy lại vì cậu mà muốn tái xuất giang hồ vậy chứ!"
"Vậy là anh Phó muốn cậu đưa tớ lên sân khấu để hát chung với cậu à?" Mắt Thời Duyệt sáng rực lên.
Phạm Tinh Dương nhún vai: "Chứ còn gì nữa, nếu anh ấy không mở miệng thì làm sao tớ dám đưa cậu lên sân khấu chứ, làm thế là đạp luôn cả chén cơm của cậu đấy!"
Hai người ai cũng có chung một ý tưởng, đó là không muốn chặt đứt con đường làm ăn của người kia, thế nhưng giờ Thời Duyệt đã không còn tâm trạng để lo tới chuyện đó nữa, cậu chọt tay Phạm Tinh Dương, vô cùng kích động: "Nói thế tức là anh Phó vẫn cảm thấy tớ còn có thể cứu được!"
"Đúng rồi, nếu không thì anh ấy bảo tớ kêu cậu tới làm gì, để hố thằng em của mình à?"
Cũng đúng, dù anh Phó có như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào đi hố đứa em của mình được! Có phải chuyện này là minh chứng cho chuyện anh Phó vẫn có thể cứu vớt cho giọng ca của mình không nhỉ.
Nghĩ đến điều này, sự tự tin của Thời Duyệt lập tức tăng vọt, ngay cả cái dáng đi trên đường cũng để lộ sự vui vẻ.
Mãi cho đến khi gặp Phó Du, nụ cười đó của cậu vẫn xán lạn như vậy, còn vô cùng thân thuộc mà đưa tay ra để chào hỏi: "Em chào anh Phó!"
Hôm nay Phó Du mặc một bộ áo quần màu trắng rất thoải mái, trông vẫn tái nhợt ốm yếu như hôm trước, nhưng sắc mặt đã tốt hơn lúc còn ở bệnh viện rất nhiều, ít nhất là giờ trông anh đã không còn giống người sẽ hay nghĩ quẩn rồi tự sát ngay bất cứ lúc nào nữa.
Phó Du đáp lại cậu bằng một nụ cười lịch sự, trả lời "Chào buổi sáng!" rồi nghiêng người để cả hai đi vào trong. Thời Duyệt vội thay giày ra theo Phạm Tinh Dương, sau đó, Phạm Tinh Dương quen cửa quen nẻo mà đi vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy nước, còn Thời Duyệt - người mới tới lần đầu - thì lại ngắm nghía bên trong nhà trước.
Gọn gàng, lạnh lẽo là những ấn tượng đầu tiên mà Thời Duyệt có, ngôi nhà này vốn đã rất rộng rồi, nhưng nội thất bên trong lại quá ít khiến nó lại càng trở nên trống trải hơn. Tường nhà lấy màu xám trắng làm tông màu chủ đạo, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không có chút hơi người nào, thêm vào đó, nơi đây cũng chả có phụ kiện trang trí, là một căn nhà trống vắng không có nổi chút ấm áp.
Trước cửa sổ kính sát đất còn có một vài cái giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh, trên giá vẽ là một bức tranh sơn dầu vẫn chưa được hoàn thành, nhưng chỉ cần xem một phần trên bức tranh đó thôi cũng đã khiến người ta phải cảm thấy ngột ngạt - bầu trời đen kịt, rừng cây và cả bãi cỏ như chìm vào trong không gian tăm tối.
Một bức tranh không trăng cũng không sao, không có nổi lấy một tia sáng.
U uất, tựa như ngôi nhà này vậy.
Thời Duyệt không khỏi khẽ chau mày, ở trong một ngôi nhà như thế nào, bảo sao anh Phó lại không khỏi cảm thấy ủ rũ.
Phó Du vẫn luôn chú ý đến mọi hành động của Thời Duyệt, thấy người kia xem nhà xong thì nét cười đã vơi đi, mày cũng nhăn lại, anh bèn nhẹ giọng hỏi: "Em không thích ngôi nhà này sao?"
Chất giọng trầm thấp lại mềm nhẹ như thế thật đúng là bắt tai, Thời Duyệt hoàn hồn, vội lắc đầu mà trở về với vẻ tươi cười: "Không có ạ, thật ra là nó rất đẹp, chỉ là cá nhân em không thích phong cách tối giản hiện đại này, quá lạnh lẽo, không ấm áp chút nào."
Ấm áp?
Phó Du nhìn căn nhà của mình với vẻ vô cảm: "Anh không cần mấy thứ đó."
Không có người nhà bầu bạn, dù có ở trong căn nhà nào thì cũng sẽ không có cái gọi là hơi ấm.
Có vẻ như anh ấy không thích người khác đánh giá ngôi nhà của mình, Thời Duyệt ảo não gãi ót, sao vừa nghe thấy giọng của anh ấy là mình lại nói hết những gì mình nghĩ vậy chứ, thật là vô duyên!
Lúc cậu đang muốn tỏ vẻ xin lỗi thì Phó Du lại như không để bụng gì chuyện đó mà xoay người đi lên trên lầu, vừa đi vừa kêu hai người họ đi theo.
Hai người theo Phó Du vào một phòng luyện đàn rất lớn trên tầng 2, Phó Du lấy đàn ghi-ta rồi đưa một tờ giấy cho Phạm Tinh Dương: "Mới viết xong tối qua, coi thử có cần chỉnh sửa gì không."
Phạm Tinh Dương rất ngạc nhiên: "Một buổi tối thôi mà anh viết xong rồi hả!"
Có vẻ như Phó Du không có hứng thú kể lại chuyện mình đã dành cả đêm để viết ra bài hát này như thế nào với em trai mình, anh quay đầu, nói với Thời Duyệt: "Bọn anh cần chút thời gian để chỉnh sửa bài hát, nếu em thấy chán thì có thể xuống dưới lầu xem TV."
Anh nghĩ ngợi một chút, lại nói thêm: "Bên trái cầu thang ở dưới lầu có một căn phòng, là phòng tập nhảy, em có thể vào trong đó để làm nóng người rồi tập nhảy cũng được, bài hát này cần phải được phối hợp với nhảy múa nữa."
"Okela, thế em sẽ tới phòng tập nhảy, lâu rồi em không làm nóng người rồi." Nói xong, Thời Duyệt xoay người đi xuống lầu mà không có chút do dự.
Có ở đây thì cậu cũng đâu có giúp được gì, thôi thì cứ xuống tập một chút, cố gắng không làm quả tạ đeo dưới chân Phạm Tinh Dương vậy.
Bên này, khi trong phòng chỉ còn lại hai anh em, Phó Du mới chỉ vào bản thảo trên tay Phạm Tinh Dương với vẻ mặt lạnh lùng: "Vì là bài hát mở màn nên phải làm sao cho khuấy động được sân khấu mới được. Anh đã xem qua màn biểu diễn của Thời Duyệt rồi, tuy chỉ là nhảy quảng trường, nhưng eo của em ấy có đủ sự mềm mại, đem lại cảm giác nhịp nhàng, cố gắng luyện tập thì chắc là sẽ kết hợp được với em. Nhưng ca hát thì......"
Phạm Tinh Dương ngắt lời anh bằng vẻ mặt tràn ngập sợ hãi: "Chờ một chút, anh, tối hôm qua anh không xem chương trình của bọn em hả? Chắc là không đâu đúng không, anh có bao giờ xem mấy cái đó đâu!"
"......" Phó Du trực tiếp phớt lờ câu hỏi của hắn và tiếp tục nói dưới ánh mắt như thể thấy quỷ của Phạm Tinh Dương: "Anh đã nghe em ấy hát ở bệnh viện rồi, cũng nghe trong chương trình tối hôm qua luôn. Anh cảm thấy rằng giọng ca của người này không phải là được hình thành sau khi lớn lên, mà có khả năng chính là bẩm sinh. Cũng giống như những gì mà người ta nói ở trên mạng vậy....."
"Tông điếc." Phạm Tinh Dương dần trở nên nghiêm túc, "Cậu ấy hoàn toàn không thể vào nhịp, cũng chả thể nhận biết được các quãng cao thấp, nếu nói như vậy thì đúng là tật bẩm sinh rồi."
Phạm Tinh Dương đau đầu vô cùng, hắn ôm đầu: "A a a em còn đảm bảo với cậu ấy rằng anh có thể cứu chữa cho cậu ấy được......."
Nếu giọng hát chưa được tốt sau khi trưởng thành thì còn có thể dạy lại, nhưng nếu là bẩm sinh thì ai mà cứu nổi.
Nhìn ông anh họ luôn có vẻ mặt lạnh tanh của mình, Phạm Tinh Dương nghĩ đến điều gì đó, ánh sáng nhiều chuyện lập tức lóe sáng trong đáy mắt hắn: "Vậy nên anh mới nghĩ ra chuyện hát múa này đúng không? Anh muốn cho Thời Duyệt cơ hội để cậu ấy thể hiện bản thân thông qua việc nhảy múa?"
Phó Du không trả lời, anh chỉ cầm đàn lên rồi khẽ gảy, hoàn toàn không thèm để ý đến đứa em trai của mình.
Nhưng Phạm Tinh Dương đã có được đáp án từ biểu hiện của anh, hắn không khỏi lên tiếng trêu chọc: "Hiếm hoi lắm mới thấy anh để tâm tới một người vậy đó nha, em còn tưởng anh là kiểu qua cầu xong là rút ván chứ. Anh, anh mà săn sóc cho em được như thế thì giờ thành tích của em đã không chỉ có bấy nhiêu đâu!"
Thứ trả lời hắn chính là ánh nhìn không có chút tình cảm gì của Phó Du, anh khẽ hé miệng, nhẹ nhàng ném cho hắn một cậu: "Muốn đền đáp thì phải đền đáp đúng nơi đúng chỗ."
Phạm Tinh Dương vô cùng muốn chửi ông anh của mình, đúng chỗ, quá đúng con mẹ nó chỗ luôn ấy, khác méo gì lấy của người ta một cái vòng ngọc hàng xịn rồi trả cho họ một cái vòng fake bằng vỏ chai thủy tinh không*!
*Ý của PTD là Thời Duyệt có ơn mà anh Phó lại mời người tông điếc như em đi hát thì giống phá hơn là báo ơn =))))
Hai anh em sửa tới sửa lui, quyết định luôn cả thể loại nhảy gì sẽ phù hợp cho bài hát, làm xong mọi chuyện đâu vào đấy, thấy cũng đã tới giờ ăn trưa, hai người cùng nhau xuống lầu, chuẩn bị đưa Thời Duyệt đi ăn chung.
Khi xuống dưới, Phạm Tinh Dương còn khen ngợi Thời Duyệt với anh họ của mình: "Lúc ghi hình, em đàn nhanh như vậy mà Thời Duyệt vẫn bắt nhịp được, sau hôm đó, em đã gợi ý cho cậu ấy thử nhảy Street Dance, còn gửi thêm cả video dạy nhảy qua nữa. Lúc đó cậu ấy cũng nhảy thử theo một đoạn rồi, cũng khá ổn...."
"Anh, anh chờ mà xem, chắc chắn là cậu ấy đang nhảy Street Dance như những gì mà em chỉ, chắc chắn sẽ rất đẹp!"
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Phó Du không khỏi xuất hiện một chút trông đợi, anh nghĩ tới vòng eo mềm mại cùng tay chân thon dài của Thời Duyệt, nếu dùng để nhảy Street Dance thì chắc là sẽ đẹp lắm.
Cửa phòng tập nhảy không có khóa, mà cũng không phải không gian kín riêng tư gì, Phạm Tinh Dương chỉ cần gõ nhẹ vào cửa rồi đi vào trong.
Cánh cửa vừa được mở ra, điệu nhạc xập xình của một bài hát vô cùng phổ biến trên mọi góc phố nẻo đường đã ập vào tai của hai anh em.
"Chàng trai trên lưng ngựa ơi, chàng thật dũng mãnh lại uy nghiêm......"
Nhìn vào chàng trai dáng người mảnh khảnh ở ngay giữa phòng tập, vừa chảy mồ hôi nhễ nhại vừa nhảy một bài hát vô cùng hợp với động tác của mình: Sáo Mã Can - bài hát nhảy quảng trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất