Chương 38:
Không muốn nhìn thấy mọi người chán nản, sau một hồi im lặng, Thời Duyệt nói với Phạm Tinh Quang: "Hay là cậu giới thiệu cho tớ một người chỉnh âm triệu đô đi? Loại không quá đắt, tốt nhất là miễn phí."
"Cậu nằm mơ à!"
...
Sáng sớm hôm sau, Thời Duyệt phấn khích đeo khẩu trang theo các anh chị đến chợ rau ở thị trấn. Bởi vì nhóm người Triệu Nhân nghĩ đến chiều Thời Duyệt và Trần Thư Ngữ sẽ rời khỏi đoàn làm phim rồi nên muốn làm một bữa cơm thật thịnh soạn trước khi họ đi.
Bị đoàn làm phim đàn áp suốt hai mùa, Phạm Tinh Quang và những người khác phấn khích không thôi, đây là ngày hiếm hoi không phải làm việc, còn có tiền dư dả đi chợ rau nữa chứ! Trước đây họ làm việc cũng kiếm được tiền nhưng đoàn làm phim quá đáng ghét, họ thường còn nợ tiền đoàn làm phim. Càng không nói đến chuyện có tiền dư và thời gian để đi mua đồ.
Phải nói rằng, Thời Duyệt đến thực sự đã cứu rỗi họ, khiến họ thực sự có tâm trạng tận hưởng cuộc sống.
Là lực lượng kiếm tiền chính lần này, Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh đều yêu cầu Thời Duyệt quản tiền. Thời Duyệt cũng không từ chối, cậu nghĩ rằng cầm tiền thì sẽ nhận tài vận cũng tốt. Thế là trước sự chứng kiến của mọi người, một cảnh tượng như thế này đã xuất hiện ở chợ rau:
"Tiểu Duyệt, chị đội mũ này có đẹp không?"
Thời Tiểu Duyệt nắm quyền tài chính vung tay: "Mua!"
"Tiểu Duyệt, em xem quả nho kia kìa, hình như là giống mới..."
Thời Tiểu Duyệt giàu có: "Mua!"
"Này Tiểu Duyệt, em xem thịt bò kia thế nào?"
Thời Tiểu Duyệt hào sảng: "Mua mua mua!"
Cảnh tượng đó, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Đi một vòng chợ rau, tiền mới chỉ tiêu chưa đến một ngàn. Thời Duyệt nhét số tiền còn lại cho Triệu Nhân: "Anh, mấy anh giữ tiền lại, cải thiện cuộc sống. Chương trình này còn có tên là "Hoan nghênh về nhà." nữa sao, ở nhà làm gì có ai vất vả thế."
Triệu Nhân và những người khác vui vẻ, đúng vậy, ở nhà còn ai vất vả như vậy, ngày nào cũng có việc làm không hết. Chỉ trách chương trình quá vô nhân tính nhưng bây giờ thì khác rồi - họ có tiền rồi! Có tiền rồi, ai còn quan tâm đến sắc mặt của đoàn làm phim nữa!
Đạo diễn Lý trốn trong phòng kiểm soát của đạo diễn nghiến chặt răng. Có lẽ từ nay về sau, phong cách của chương trình này sẽ phải thay đổi vì Thời Duyệt rồi.
Trở về tiểu viện, mọi người vừa nói vừa cười cùng nhau nấu một bữa trưa thịnh soạn. Sau khi các món ăn đều được dọn lên bàn, Triệu Nhân là người đầu tiên giơ cốc: "Chúc Thư Ngữ và Tiểu Duyệt, chúc mọi người!"
Thời Duyệt vội vàng nâng cốc coca đáp lại mọi người, sau đó nhìn mâm cơm đầy bàn cảm thán: "Em thực sự có chút không nỡ đi."
"Không nỡ xa bữa cơm bọn anh nấu chứ gì!" Ngô Nguyên Minh vô tình vạch trần cậu.
Thời Duyệt xoa mũi, cười tít mắt cũng không che giấu. Đến lượt Trần Thư Ngữ nói với cậu: "Hay là em ở lại thêm mấy ngày?"
"Không được, kiếm tiền quan trọng." Thời Duyệt từ chối một cách vô tình.
"Nhìn cái kiểu tham tiền của em kìa." Triệu Nhân vừa cười vừa mắng, anh ta uống một ngụm rượu nhỏ rồi nhìn Thời Duyệt đang cười ha hả, không nhịn được hỏi: "Tiểu Duyệt à, anh quen em hai ngày rồi, sao lúc nào em cũng vui vẻ thế?"
"Vì di nguyện của mẹ em là muốn tôi sống vui vẻ hạnh phúc." Thời Duyệt vô thức trả lời xong thì khựng lại một chút rồi lại bình tĩnh uống một ngụm coca, rồi lại cười tít mắt nói: "Hơn nữa, em thấy trong cuộc sống không có nhiều chuyện gì không vui."
"Cậu nằm mơ à!"
...
Sáng sớm hôm sau, Thời Duyệt phấn khích đeo khẩu trang theo các anh chị đến chợ rau ở thị trấn. Bởi vì nhóm người Triệu Nhân nghĩ đến chiều Thời Duyệt và Trần Thư Ngữ sẽ rời khỏi đoàn làm phim rồi nên muốn làm một bữa cơm thật thịnh soạn trước khi họ đi.
Bị đoàn làm phim đàn áp suốt hai mùa, Phạm Tinh Quang và những người khác phấn khích không thôi, đây là ngày hiếm hoi không phải làm việc, còn có tiền dư dả đi chợ rau nữa chứ! Trước đây họ làm việc cũng kiếm được tiền nhưng đoàn làm phim quá đáng ghét, họ thường còn nợ tiền đoàn làm phim. Càng không nói đến chuyện có tiền dư và thời gian để đi mua đồ.
Phải nói rằng, Thời Duyệt đến thực sự đã cứu rỗi họ, khiến họ thực sự có tâm trạng tận hưởng cuộc sống.
Là lực lượng kiếm tiền chính lần này, Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh đều yêu cầu Thời Duyệt quản tiền. Thời Duyệt cũng không từ chối, cậu nghĩ rằng cầm tiền thì sẽ nhận tài vận cũng tốt. Thế là trước sự chứng kiến của mọi người, một cảnh tượng như thế này đã xuất hiện ở chợ rau:
"Tiểu Duyệt, chị đội mũ này có đẹp không?"
Thời Tiểu Duyệt nắm quyền tài chính vung tay: "Mua!"
"Tiểu Duyệt, em xem quả nho kia kìa, hình như là giống mới..."
Thời Tiểu Duyệt giàu có: "Mua!"
"Này Tiểu Duyệt, em xem thịt bò kia thế nào?"
Thời Tiểu Duyệt hào sảng: "Mua mua mua!"
Cảnh tượng đó, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Đi một vòng chợ rau, tiền mới chỉ tiêu chưa đến một ngàn. Thời Duyệt nhét số tiền còn lại cho Triệu Nhân: "Anh, mấy anh giữ tiền lại, cải thiện cuộc sống. Chương trình này còn có tên là "Hoan nghênh về nhà." nữa sao, ở nhà làm gì có ai vất vả thế."
Triệu Nhân và những người khác vui vẻ, đúng vậy, ở nhà còn ai vất vả như vậy, ngày nào cũng có việc làm không hết. Chỉ trách chương trình quá vô nhân tính nhưng bây giờ thì khác rồi - họ có tiền rồi! Có tiền rồi, ai còn quan tâm đến sắc mặt của đoàn làm phim nữa!
Đạo diễn Lý trốn trong phòng kiểm soát của đạo diễn nghiến chặt răng. Có lẽ từ nay về sau, phong cách của chương trình này sẽ phải thay đổi vì Thời Duyệt rồi.
Trở về tiểu viện, mọi người vừa nói vừa cười cùng nhau nấu một bữa trưa thịnh soạn. Sau khi các món ăn đều được dọn lên bàn, Triệu Nhân là người đầu tiên giơ cốc: "Chúc Thư Ngữ và Tiểu Duyệt, chúc mọi người!"
Thời Duyệt vội vàng nâng cốc coca đáp lại mọi người, sau đó nhìn mâm cơm đầy bàn cảm thán: "Em thực sự có chút không nỡ đi."
"Không nỡ xa bữa cơm bọn anh nấu chứ gì!" Ngô Nguyên Minh vô tình vạch trần cậu.
Thời Duyệt xoa mũi, cười tít mắt cũng không che giấu. Đến lượt Trần Thư Ngữ nói với cậu: "Hay là em ở lại thêm mấy ngày?"
"Không được, kiếm tiền quan trọng." Thời Duyệt từ chối một cách vô tình.
"Nhìn cái kiểu tham tiền của em kìa." Triệu Nhân vừa cười vừa mắng, anh ta uống một ngụm rượu nhỏ rồi nhìn Thời Duyệt đang cười ha hả, không nhịn được hỏi: "Tiểu Duyệt à, anh quen em hai ngày rồi, sao lúc nào em cũng vui vẻ thế?"
"Vì di nguyện của mẹ em là muốn tôi sống vui vẻ hạnh phúc." Thời Duyệt vô thức trả lời xong thì khựng lại một chút rồi lại bình tĩnh uống một ngụm coca, rồi lại cười tít mắt nói: "Hơn nữa, em thấy trong cuộc sống không có nhiều chuyện gì không vui."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất