Chương 42:
Từ vai ăn mày đến vai thái giám, từ vai quần chúng đến vai người làm nền, cậu đều diễn tất. Thỉnh thoảng có đoàn làm phim thấy cậu đẹp trai còn để cậu xuất hiện trước ống kính một chút. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, dấu chân của cậu đã có mặt ở hầu hết các đoàn làm phim ở Hoành Điếm.
Cho đến sáng sớm hôm đó, Phạm Tinh Quang đột nhiên liên lạc với cậu, giọng gấp gáp như thể có chuyện gì đó vậy, vừa nghe điện thoại đã nghe tiếng hỏi thẳng: "Tiểu Duyệt, cậu có ở thành phố S không?"
Thời Duyệt vô thức gật đầu, nhưng nghĩ rằng đối phương không nhìn thấy, cậu lại nói: "Có."
"Cậu có thể giúp tớ đến bệnh viện thăm một người không? Bây giờ tớ không kịp về, nhanh nhất cũng phải đến tối mới đến được..."
Thời Duyệt ngắt lời hắn: "Được, cậu gửi địa chỉ và thông tin của người đó cho tớ, tớ đến ngay."
Phạm Tinh Quang nhanh chóng gửi thông tin, cùng với đó là một khoản tiền chuyển khoản vài vạn, hắn bảo cậu xem tình hình có thể sẽ cần tiền để ứng phó.
Sau khi chạy vội ra ngoài bắt taxi, lại nói chuyện này với Trần Thư Ngữ, Thời Duyệt mới có thời gian xem kỹ thông tin.
Người vào viện chính là người anh họ mà Phạm Tinh Quang đã nhắc đến trong chương trình, tên là Phó Du. Nghe nói là lúc trợ lý phát hiện thì anh đang cầm dao lam tự sát, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện. Phạm Tinh Quang nói rằng trợ lý đó bình thường hay nhầm lẫn nên không yên tâm để một người như vậy ở đó. Hắn muốn tìm một người bạn đáng tin cậy đến đó nhưng bạn bè của hắn thì hoặc là không thể đến ngay được, hoặc là những người của công chúng, nếu xuất hiện ở bệnh viện sẽ gây náo loạn.
Vì vậy sau khi nghĩ một hồi, Phạm Tinh Quang mới nghĩ đến Thời Duyệt, người vẫn chưa chính thức xuất hiện trước công chúng.
Tự sát bất thành sao...
Thời Duyệt nghĩ, cuối cùng là đã trải qua những gì mà khiến một người có thể từ bỏ mạng sống quý giá của mình...
Nửa tiếng sau, nhờ cuộc gọi của Phạm Tinh Quang, Thời Duyệt đã được vào một phòng bệnh VIP nào đó trong bệnh viện, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên giường bệnh trông chẳng có vấn đề gì.
Một lúc lâu sau, Thời Duyệt cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng: "... Anh họ Phó tự sát?"
Người anh họ Phó tay chân lành lặn trên giường bệnh im lặng giơ tay trái ra, để lộ vết thương ở ngón trỏ.
Một vết thương mà nếu không đi khám bác sĩ nữa thì cũng sẽ tự lành lại
"..." Thời Duyệt đờ đẫn nhìn vào vết thương nông chỉ còn lại một vệt đỏ trên ngón trỏ của người đàn ông, một lúc lâu sau cuối cùng cũng không nhịn được. Cậu hơi nghiêng đầu, liếm môi, giọng khô khốc nói: "Bây giờ đã thịnh hành hình thức tự sát bằng cách cắt ngón tay rồi sao?"
Lúc này, cậu thực sự vô cùng nghi ngờ rằng liệu mình có theo kịp sự phát triển của thời đại hay không. Hay là loài người đã tiến hóa đến mức chỉ cần cắt ngón tay là sẽ chảy máu đến chết? Nhưng vết cắt này quá nông, chỉ rách một lớp da, thậm chí còn không thấy máu. Cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ người anh họ này muốn chết nhưng lại không nỡ ra tay sao?
Người đàn ông trên giường bệnh khẽ giật môi, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Đây là hiểu lầm."
Giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn bất lực, rất dễ nghe, còn có chút quen thuộc không rõ lý do. Thời Duyệt không nhịn được nghĩ, nếu giọng nói này mà hát thì chắc chắn sẽ rất hay. Cậu mím môi: "Được,em biết rồi." Nếu là tự sát nhưng lại không nỡ ra tay gì đó thì đúng là khá mất mặt nên không trách được anh phải lấy cớ nói là hiểu lầm.
Cho đến sáng sớm hôm đó, Phạm Tinh Quang đột nhiên liên lạc với cậu, giọng gấp gáp như thể có chuyện gì đó vậy, vừa nghe điện thoại đã nghe tiếng hỏi thẳng: "Tiểu Duyệt, cậu có ở thành phố S không?"
Thời Duyệt vô thức gật đầu, nhưng nghĩ rằng đối phương không nhìn thấy, cậu lại nói: "Có."
"Cậu có thể giúp tớ đến bệnh viện thăm một người không? Bây giờ tớ không kịp về, nhanh nhất cũng phải đến tối mới đến được..."
Thời Duyệt ngắt lời hắn: "Được, cậu gửi địa chỉ và thông tin của người đó cho tớ, tớ đến ngay."
Phạm Tinh Quang nhanh chóng gửi thông tin, cùng với đó là một khoản tiền chuyển khoản vài vạn, hắn bảo cậu xem tình hình có thể sẽ cần tiền để ứng phó.
Sau khi chạy vội ra ngoài bắt taxi, lại nói chuyện này với Trần Thư Ngữ, Thời Duyệt mới có thời gian xem kỹ thông tin.
Người vào viện chính là người anh họ mà Phạm Tinh Quang đã nhắc đến trong chương trình, tên là Phó Du. Nghe nói là lúc trợ lý phát hiện thì anh đang cầm dao lam tự sát, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện. Phạm Tinh Quang nói rằng trợ lý đó bình thường hay nhầm lẫn nên không yên tâm để một người như vậy ở đó. Hắn muốn tìm một người bạn đáng tin cậy đến đó nhưng bạn bè của hắn thì hoặc là không thể đến ngay được, hoặc là những người của công chúng, nếu xuất hiện ở bệnh viện sẽ gây náo loạn.
Vì vậy sau khi nghĩ một hồi, Phạm Tinh Quang mới nghĩ đến Thời Duyệt, người vẫn chưa chính thức xuất hiện trước công chúng.
Tự sát bất thành sao...
Thời Duyệt nghĩ, cuối cùng là đã trải qua những gì mà khiến một người có thể từ bỏ mạng sống quý giá của mình...
Nửa tiếng sau, nhờ cuộc gọi của Phạm Tinh Quang, Thời Duyệt đã được vào một phòng bệnh VIP nào đó trong bệnh viện, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên giường bệnh trông chẳng có vấn đề gì.
Một lúc lâu sau, Thời Duyệt cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng: "... Anh họ Phó tự sát?"
Người anh họ Phó tay chân lành lặn trên giường bệnh im lặng giơ tay trái ra, để lộ vết thương ở ngón trỏ.
Một vết thương mà nếu không đi khám bác sĩ nữa thì cũng sẽ tự lành lại
"..." Thời Duyệt đờ đẫn nhìn vào vết thương nông chỉ còn lại một vệt đỏ trên ngón trỏ của người đàn ông, một lúc lâu sau cuối cùng cũng không nhịn được. Cậu hơi nghiêng đầu, liếm môi, giọng khô khốc nói: "Bây giờ đã thịnh hành hình thức tự sát bằng cách cắt ngón tay rồi sao?"
Lúc này, cậu thực sự vô cùng nghi ngờ rằng liệu mình có theo kịp sự phát triển của thời đại hay không. Hay là loài người đã tiến hóa đến mức chỉ cần cắt ngón tay là sẽ chảy máu đến chết? Nhưng vết cắt này quá nông, chỉ rách một lớp da, thậm chí còn không thấy máu. Cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ người anh họ này muốn chết nhưng lại không nỡ ra tay sao?
Người đàn ông trên giường bệnh khẽ giật môi, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Đây là hiểu lầm."
Giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn bất lực, rất dễ nghe, còn có chút quen thuộc không rõ lý do. Thời Duyệt không nhịn được nghĩ, nếu giọng nói này mà hát thì chắc chắn sẽ rất hay. Cậu mím môi: "Được,em biết rồi." Nếu là tự sát nhưng lại không nỡ ra tay gì đó thì đúng là khá mất mặt nên không trách được anh phải lấy cớ nói là hiểu lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất