Chương 46:
Dù rất nhẹ nhàng nhưng Thời Duyệt vẫn nghe ra ý chê bai của đối phương. Cậu bỗng nhớ lại khi đang ghi hình, Phạm Tinh Quang đã từng nói, nếu anh họ của hắn chịu dạy cậu hát thì có lẽ cậu còn có thể cứu vãn được. Nghĩ đến đây, Thời Duyệt tràn đầy hy vọng nhìn Phó Du: "Anh họ Phó, anh thấy em hát còn cứu vãn được không?"
Nhìn đôi mắt to tròn đầy hy vọng kia, Phó Du âm thầm mím môi, bất chấp lương tâm mà gật đầu.
Thế là khoảnh khắc sau đó, anh thấy chàng trai đẹp trai trước mặt mình nở nụ cười thật tươi. Anh mơ hồ cảm thấy nụ cười này có phần chói mắt quá mức nhưng không hề gay gắt. Không hiểu sao, trong lòng anh như có một vũng nước chết khẽ gợn sóng, cho đến khi anh nghe thấy câu tiếp theo của Thời Duyệt.
"Vậy anh dạy em hát nhé?"
Phó Du: "..." Được rồi, vũng nước trong lòng anh lại chết hẳn.
Phó Du vẫn bình thản như mặt nước, sắt đá ruột mềm từ chối lời đề nghị vô tình vô nghĩa vô lý của Thời Duyệt. Ừ, cuộc sống tươi đẹp như vậy, anh còn muốn sống thêm mấy năm nữa, thật đấy!
Bị từ chối, Thời Duyệt buồn bã vô cùng, trong mắt ngấn lệ, ăn uống cũng vội vàng hơn thường ngày.
Ăn xong, sau khi xác nhận Phó Du thật sự không có chuyện gì, lại nhìn thấy anh ăn hết một miếng bánh trứng gà và đang chuẩn bị ăn miếng thứ hai, Thời Duyệt liền đứng dậy chào tạm biệt. Chiều nay cậu còn phải đến chỗ Trần Thư Ngữ học diễn xuất.
Cậu vừa mới đi, trợ lý của Phó Du liền vào phòng bệnh, trên tay còn cầm theo một bát cháo nóng hổi. Khi nhìn thấy Phó Du đang cầm một miếng bánh trứng gà ăn chậm rãi, anh ta còn ngạc nhiên trong chốc lát. Phải biết rằng dạo gần đây anh Phó của họ còn u ám hơn trước, ngay cả bữa chính cũng không muốn ăn, huống chi là những món ăn vặt lộn xộn này.
Anh ta vừa ngạc nhiên, vừa cẩn thận hỏi: "Anh Phó, anh thích ăn cái này sao?" Nếu thích thì sau này anh ta sẽ thường xuyên mua, chỉ cần anh Phó của họ chịu ăn là được!
Phó Du dừng tay, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Không thích."
Không thích mà còn ăn nhiều thế? Trợ lý nhỏ hiện dấu chấm hỏi đầy đầu nhưng lại không dám hỏi nhiều. Anh ta sợ hỏi nhiều thêm chút nữa, anh Phó của họ sẽ không ăn nữa.
Chưa kịp đặt bát cháo xuống, anh ta đã nghe anh Phó của họ nhỏ giọng hỏi: "Chàng trai vừa nãy là người trong giới sao?"
Trợ lý nhỏ sửng sốt, sau đó gật đầu: "Có thể coi là vậy. Anh Phạm nói cậu ấy mới vào giới, mấy hôm trước họ mới quen nhau khi ghi hình, là người khá tốt. À đúng rồi, hình như tập có cậu ấy tham gia sẽ phát sóng vào tối nay..."
"Cậu ấy tên gì?" Phó Du nhịn không được mà ngắt lời trợ lý đang nói hơi dài dòng.
"Hình như là Thời Duyệt, Thời trong thời gian, Duyệt trong hỉ duyệt."
Thời Duyệt, Thời Duyệt... Duyệt, có nghĩa là vui vẻ, thích thú. Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ quá mức của người kia, Phó Du nghĩ, cái tên này quả thực rất hợp với người.
"Chiều nay mang máy tính của tôi đến đây." Anh dặn dò trợ lý.
"Hả?" Trợ lý nhỏ hơi ngốc, mãi đến khi anh nói lại lần thứ hai mới vội vàng đồng ý. Anh Phó nhà họ đã rất lâu rồi không đụng đến máy tính.
Dù sao cũng là tác phẩm đầu tay của mình, khi được Trần Thư Ngữ thông báo tập chương trình có sự tham gia của cậu sẽ phát sóng vào tối nay, Thời Duyệt vẫn rất coi trọng. Vừa khéo hôm nay cậu học với Trần Thư Ngữ đến khá muộn nên theo cô đến nhà đạo diễn Trình ăn ké một bữa cơm. Sau bữa ăn, đạo diễn Trình giữ cậu lại, ba người cùng nhau xem chương trình.
Nhìn đôi mắt to tròn đầy hy vọng kia, Phó Du âm thầm mím môi, bất chấp lương tâm mà gật đầu.
Thế là khoảnh khắc sau đó, anh thấy chàng trai đẹp trai trước mặt mình nở nụ cười thật tươi. Anh mơ hồ cảm thấy nụ cười này có phần chói mắt quá mức nhưng không hề gay gắt. Không hiểu sao, trong lòng anh như có một vũng nước chết khẽ gợn sóng, cho đến khi anh nghe thấy câu tiếp theo của Thời Duyệt.
"Vậy anh dạy em hát nhé?"
Phó Du: "..." Được rồi, vũng nước trong lòng anh lại chết hẳn.
Phó Du vẫn bình thản như mặt nước, sắt đá ruột mềm từ chối lời đề nghị vô tình vô nghĩa vô lý của Thời Duyệt. Ừ, cuộc sống tươi đẹp như vậy, anh còn muốn sống thêm mấy năm nữa, thật đấy!
Bị từ chối, Thời Duyệt buồn bã vô cùng, trong mắt ngấn lệ, ăn uống cũng vội vàng hơn thường ngày.
Ăn xong, sau khi xác nhận Phó Du thật sự không có chuyện gì, lại nhìn thấy anh ăn hết một miếng bánh trứng gà và đang chuẩn bị ăn miếng thứ hai, Thời Duyệt liền đứng dậy chào tạm biệt. Chiều nay cậu còn phải đến chỗ Trần Thư Ngữ học diễn xuất.
Cậu vừa mới đi, trợ lý của Phó Du liền vào phòng bệnh, trên tay còn cầm theo một bát cháo nóng hổi. Khi nhìn thấy Phó Du đang cầm một miếng bánh trứng gà ăn chậm rãi, anh ta còn ngạc nhiên trong chốc lát. Phải biết rằng dạo gần đây anh Phó của họ còn u ám hơn trước, ngay cả bữa chính cũng không muốn ăn, huống chi là những món ăn vặt lộn xộn này.
Anh ta vừa ngạc nhiên, vừa cẩn thận hỏi: "Anh Phó, anh thích ăn cái này sao?" Nếu thích thì sau này anh ta sẽ thường xuyên mua, chỉ cần anh Phó của họ chịu ăn là được!
Phó Du dừng tay, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Không thích."
Không thích mà còn ăn nhiều thế? Trợ lý nhỏ hiện dấu chấm hỏi đầy đầu nhưng lại không dám hỏi nhiều. Anh ta sợ hỏi nhiều thêm chút nữa, anh Phó của họ sẽ không ăn nữa.
Chưa kịp đặt bát cháo xuống, anh ta đã nghe anh Phó của họ nhỏ giọng hỏi: "Chàng trai vừa nãy là người trong giới sao?"
Trợ lý nhỏ sửng sốt, sau đó gật đầu: "Có thể coi là vậy. Anh Phạm nói cậu ấy mới vào giới, mấy hôm trước họ mới quen nhau khi ghi hình, là người khá tốt. À đúng rồi, hình như tập có cậu ấy tham gia sẽ phát sóng vào tối nay..."
"Cậu ấy tên gì?" Phó Du nhịn không được mà ngắt lời trợ lý đang nói hơi dài dòng.
"Hình như là Thời Duyệt, Thời trong thời gian, Duyệt trong hỉ duyệt."
Thời Duyệt, Thời Duyệt... Duyệt, có nghĩa là vui vẻ, thích thú. Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ quá mức của người kia, Phó Du nghĩ, cái tên này quả thực rất hợp với người.
"Chiều nay mang máy tính của tôi đến đây." Anh dặn dò trợ lý.
"Hả?" Trợ lý nhỏ hơi ngốc, mãi đến khi anh nói lại lần thứ hai mới vội vàng đồng ý. Anh Phó nhà họ đã rất lâu rồi không đụng đến máy tính.
Dù sao cũng là tác phẩm đầu tay của mình, khi được Trần Thư Ngữ thông báo tập chương trình có sự tham gia của cậu sẽ phát sóng vào tối nay, Thời Duyệt vẫn rất coi trọng. Vừa khéo hôm nay cậu học với Trần Thư Ngữ đến khá muộn nên theo cô đến nhà đạo diễn Trình ăn ké một bữa cơm. Sau bữa ăn, đạo diễn Trình giữ cậu lại, ba người cùng nhau xem chương trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất